Tien Vong Ta Giup Nguoi Thay Doi So Menh
Tuyết Ngân từ Thanh Đàm Hội cùng Lam Hi Thần trở về... vừa bước vào sơn môn đã nhìn thấy một trắng một đen quỳ gối ở đá diện bích... Tuyết Ngân cùng Lam Hi Thần vội vàng đi đến...
-- Sư huynh... Tiện sư huynh đã xảy ra chuyện gì... như thế nào lại ở đây quỳ gối...???
-- Vong Cơ... Ngụy công tử... hai người các ngươi là có chuyện gì mà lại bị phạt...???
Tuyết Ngân nhìn đến hai người im lặng như có điều hiểu ra....
--Hai người mau vào trong... Tiện sư huynh... hai ngươi quỳ bao lâu rồi... Tuyết nhiều như vậy...
-- Hai ngày hai đêm rồi... ta sợ Lam Trạm chịu không nổi... kết thúc Thanh Đàm Hội liền về đây không nghỉ ngơi lại bị phạt... ta sợ...
-- Ngụy Anh.... ta... không sao....
Ngụy Vô Tiện không phải lo lắng suông... mà là Lam Vong Cơ hiện tại sắc mặt đã tái đi... tay của y lại lạnh cóng như tảng băng.... Tuyết Ngân thấy quả thật không ổn...
--Sư huynh... vào trong thôi... để muội nói chuyện cùng phụ thân...
-- Đúng đó... Vong Cơ đệ mau về Tĩnh Thất đi... có chuyện gì thì để ta đến xin thúc phụ...
Lam Vong Cơ nhìn sang Lam Hi Thần lại nhìn Tuyết Ngân...
-- Muội đã hiểu rồi... muội tự có cách giải quyết... tin ở muội... Tiện sư huynh mau đưa sư huynh về Tĩnh Thất đi...
-- Ân... vậy ta và Lam Trạm nhờ hai người...
Ngụy Vô Tiện nói xong thì đứng lên... níu lấy Lam Vong Cơ cho y đứng vững... cả hai đầu gối đều đã tê cứng... Lam Vong Cơ đầu đã đah đến muốn nức ra... lại vẫn cố tỏ ra không có gì mà bước đi... chưa được hai bước đã ngã xuống...
--Lam Trạm...
--Vong Cơ...
--Sư huynh...
Cả ba người cùng nhau gọi y... nhưng Lam Vong Cơ đã mất ý thức... Ngụy Vô Tiện khẽ đặt tay lên trán y... nóng hổi... mà toàn thân thì lạnh ngắt.... hắn sợ hãi mà bế y lên trước ánh mắt ngạc nhiên của Lam Hi Thần... cái này tình cảm như thế nào lạ lạ đâu... Lam Hi Thần còn chưa kịp suy nghĩ tại sao hắn lại có thể một bộ không có gì mà bế lên Lam Vong Cơ thì hắn đã mất dạng...
--Hi Thần ca ca... huynh mau đi xem sư huynh a... phụ thân để muội giải quyết...
Lam Hi Thần ngốc ngốc mà nghe lời cô đi về Tĩnh Thất... lại nhìn đến Ngụy Vô Tiện lo lắng cho y như vậy giống như bừng tỉnh đại ngộ...
Mà bên này Tuyết Ngân cũng đã đi tìm Lam Khải Nhân... ông thấy cô trở về thì cũng bớt đi cái khuôn mặt nhăn nhó của mình...
-- Thanh Bình... về rồi sao...???
-- Ân... phụ thân... sao lại phạt sư huynh... huynh ấy sốt cao rồi người có biết không....người thật là...
-- Hừ... ai bảo nó cố chấp....
-- Phụ thân... người cũng biết sư huynh tính cách cố chấp thì thành toàn cho huynh ấy đi thôi... hơn nữa sư bá cũng đã chấp nhận... người như thế nào phản đối a...
-- Con nói cái gì... chuyện này các ngươi đều biết... chỉ có ta là không biết...
-- Phụ thân... lần này sư bá để Tiện sư huynh đến đây cũng là vì việc này... ai ngờ bị người trước phát hiện đâu...
--Vậy sao bọn chúng không nói... lại cam chịu nhận phạt...
-- Việc này họ cũng không biết a... Sư bá chính là biết quan hệ của hai người từ lâu... chính là không vạch trần... hôm nay mọi sự đã xem như bình yên cho nên người mới muốn nói ra... chỉ là bị phụ thân dành trước một bước xử phạt rồi...
--Các ngươi như thế nào gạt ta... giấu ta không cho ta biết... lại để ta trách phạt chúng.. hừ... ta phải như thế nào ăn nói với huynh trưởng hả...
-- Hì hì.. sư bá sẽ không trách người... phụ thân người chắc qua giờ cũng mệt rồi... về nghỉ đi thôi...
--Không được... ta đi xem Vong Cơ...
Lam Khải Nhân quả thật nghe được Lam Vong Cơ sốt cao chính là lo lắng... nhưng là chính mình phạt bọn họ cho nên mới ngạo kiều ra vẻ không quan tâm... nay lại biết Thanh Hành Quân đã đồng ý hai người bọn họ chi gian quan hệ... mình chỉ là thúc phụ như thế nào có thể quản đâu... cho nên lúc này mới buông lỏng tâm tình đôi chút...
Tuyết Ngân chỉ khẽ mỉm cười nhìn ông... theo chân ông đi về Tĩnh Thất...
-- Trạch Vu Quân... Lam Trạm thế nào a...???
-- Yên tâm chỉ là nhiễm lạnh nên phát sốt thôi... ta sắc ít thuốc cho đệ ấy là tốt rồi...
-- Vậy phiền Trạch Vu Quân a...
Lam Hi Thần nghe hắn nói mà trong lòng cảm thấy hắn đúng là có chút buồn cười...
Ngụy công tử a... Vong Cơ là ta đệ đệ... ngươi nói như thế nào thành giống như ta là người ngoài a...
Nội tâm thì thế mặc vẫn là mỉm cười mà trả lời Ngụy Vô Tiện... ý vị thâm trường mà liếc mắt về phía trên giường đang nằm chính mình đệ đệ...
-- Không sao... Vong Cơ là đệ đệ ta.. hẳn nên là... phiền Ngụy công tử chăm sóc đệ ấy giúp ta...
Lam Hi Thần nói xong liền xoay người ly khai...mà Lam Khải Nhân cùng Tuyết Ngân cũng đang đi đến...
--Hi Thần... Vong Cơ thế nào...??
--Thúc phụ... đệ ấy không ngại... con đi sắc ít thuốc cho đệ ấy... ngươi không cần lo lắng quá mức...
-- Đúng vậy... phụ thân a... sư huynh phúc lớn mạng lớn sẽ không có việc gì... người về nghỉ ngơi đi thôi...
Lam Khải Nhân nghe Lam Vong Cơ không có việc gì thì cũng yên tâm... còn muốn đi xem y thế nào lại nghĩ đến Ngụy Vô Tiện đang ở đó... một trận đau răng mà xoay người rời đi... mặc dù là tạm chấp nhận... nhưng là nhìn đến Ngụy Vô Tiện vẫn là tâm không thể bình
-- Sư huynh... Tiện sư huynh đã xảy ra chuyện gì... như thế nào lại ở đây quỳ gối...???
-- Vong Cơ... Ngụy công tử... hai người các ngươi là có chuyện gì mà lại bị phạt...???
Tuyết Ngân nhìn đến hai người im lặng như có điều hiểu ra....
--Hai người mau vào trong... Tiện sư huynh... hai ngươi quỳ bao lâu rồi... Tuyết nhiều như vậy...
-- Hai ngày hai đêm rồi... ta sợ Lam Trạm chịu không nổi... kết thúc Thanh Đàm Hội liền về đây không nghỉ ngơi lại bị phạt... ta sợ...
-- Ngụy Anh.... ta... không sao....
Ngụy Vô Tiện không phải lo lắng suông... mà là Lam Vong Cơ hiện tại sắc mặt đã tái đi... tay của y lại lạnh cóng như tảng băng.... Tuyết Ngân thấy quả thật không ổn...
--Sư huynh... vào trong thôi... để muội nói chuyện cùng phụ thân...
-- Đúng đó... Vong Cơ đệ mau về Tĩnh Thất đi... có chuyện gì thì để ta đến xin thúc phụ...
Lam Vong Cơ nhìn sang Lam Hi Thần lại nhìn Tuyết Ngân...
-- Muội đã hiểu rồi... muội tự có cách giải quyết... tin ở muội... Tiện sư huynh mau đưa sư huynh về Tĩnh Thất đi...
-- Ân... vậy ta và Lam Trạm nhờ hai người...
Ngụy Vô Tiện nói xong thì đứng lên... níu lấy Lam Vong Cơ cho y đứng vững... cả hai đầu gối đều đã tê cứng... Lam Vong Cơ đầu đã đah đến muốn nức ra... lại vẫn cố tỏ ra không có gì mà bước đi... chưa được hai bước đã ngã xuống...
--Lam Trạm...
--Vong Cơ...
--Sư huynh...
Cả ba người cùng nhau gọi y... nhưng Lam Vong Cơ đã mất ý thức... Ngụy Vô Tiện khẽ đặt tay lên trán y... nóng hổi... mà toàn thân thì lạnh ngắt.... hắn sợ hãi mà bế y lên trước ánh mắt ngạc nhiên của Lam Hi Thần... cái này tình cảm như thế nào lạ lạ đâu... Lam Hi Thần còn chưa kịp suy nghĩ tại sao hắn lại có thể một bộ không có gì mà bế lên Lam Vong Cơ thì hắn đã mất dạng...
--Hi Thần ca ca... huynh mau đi xem sư huynh a... phụ thân để muội giải quyết...
Lam Hi Thần ngốc ngốc mà nghe lời cô đi về Tĩnh Thất... lại nhìn đến Ngụy Vô Tiện lo lắng cho y như vậy giống như bừng tỉnh đại ngộ...
Mà bên này Tuyết Ngân cũng đã đi tìm Lam Khải Nhân... ông thấy cô trở về thì cũng bớt đi cái khuôn mặt nhăn nhó của mình...
-- Thanh Bình... về rồi sao...???
-- Ân... phụ thân... sao lại phạt sư huynh... huynh ấy sốt cao rồi người có biết không....người thật là...
-- Hừ... ai bảo nó cố chấp....
-- Phụ thân... người cũng biết sư huynh tính cách cố chấp thì thành toàn cho huynh ấy đi thôi... hơn nữa sư bá cũng đã chấp nhận... người như thế nào phản đối a...
-- Con nói cái gì... chuyện này các ngươi đều biết... chỉ có ta là không biết...
-- Phụ thân... lần này sư bá để Tiện sư huynh đến đây cũng là vì việc này... ai ngờ bị người trước phát hiện đâu...
--Vậy sao bọn chúng không nói... lại cam chịu nhận phạt...
-- Việc này họ cũng không biết a... Sư bá chính là biết quan hệ của hai người từ lâu... chính là không vạch trần... hôm nay mọi sự đã xem như bình yên cho nên người mới muốn nói ra... chỉ là bị phụ thân dành trước một bước xử phạt rồi...
--Các ngươi như thế nào gạt ta... giấu ta không cho ta biết... lại để ta trách phạt chúng.. hừ... ta phải như thế nào ăn nói với huynh trưởng hả...
-- Hì hì.. sư bá sẽ không trách người... phụ thân người chắc qua giờ cũng mệt rồi... về nghỉ đi thôi...
--Không được... ta đi xem Vong Cơ...
Lam Khải Nhân quả thật nghe được Lam Vong Cơ sốt cao chính là lo lắng... nhưng là chính mình phạt bọn họ cho nên mới ngạo kiều ra vẻ không quan tâm... nay lại biết Thanh Hành Quân đã đồng ý hai người bọn họ chi gian quan hệ... mình chỉ là thúc phụ như thế nào có thể quản đâu... cho nên lúc này mới buông lỏng tâm tình đôi chút...
Tuyết Ngân chỉ khẽ mỉm cười nhìn ông... theo chân ông đi về Tĩnh Thất...
-- Trạch Vu Quân... Lam Trạm thế nào a...???
-- Yên tâm chỉ là nhiễm lạnh nên phát sốt thôi... ta sắc ít thuốc cho đệ ấy là tốt rồi...
-- Vậy phiền Trạch Vu Quân a...
Lam Hi Thần nghe hắn nói mà trong lòng cảm thấy hắn đúng là có chút buồn cười...
Ngụy công tử a... Vong Cơ là ta đệ đệ... ngươi nói như thế nào thành giống như ta là người ngoài a...
Nội tâm thì thế mặc vẫn là mỉm cười mà trả lời Ngụy Vô Tiện... ý vị thâm trường mà liếc mắt về phía trên giường đang nằm chính mình đệ đệ...
-- Không sao... Vong Cơ là đệ đệ ta.. hẳn nên là... phiền Ngụy công tử chăm sóc đệ ấy giúp ta...
Lam Hi Thần nói xong liền xoay người ly khai...mà Lam Khải Nhân cùng Tuyết Ngân cũng đang đi đến...
--Hi Thần... Vong Cơ thế nào...??
--Thúc phụ... đệ ấy không ngại... con đi sắc ít thuốc cho đệ ấy... ngươi không cần lo lắng quá mức...
-- Đúng vậy... phụ thân a... sư huynh phúc lớn mạng lớn sẽ không có việc gì... người về nghỉ ngơi đi thôi...
Lam Khải Nhân nghe Lam Vong Cơ không có việc gì thì cũng yên tâm... còn muốn đi xem y thế nào lại nghĩ đến Ngụy Vô Tiện đang ở đó... một trận đau răng mà xoay người rời đi... mặc dù là tạm chấp nhận... nhưng là nhìn đến Ngụy Vô Tiện vẫn là tâm không thể bình
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com