Tien Vong Ta Chi Muon Binh Yen
Lam Vong Cơ người đang rối bời đi qua đi lại trong phòng của mình, y nhìn Ngụy Vô Tiện người vẫn đang hôn mê trên giường, cảm giác bất lực không biết phải làm thế nào thật sự rất khó chịu." Vong Cơ, ngươi đừng đi nữa, ta chóng mặt."Nhiếp Hoài Tang đau đầu, Lam Vong Cơ cứ mãi lượn lờ đi qua đi lại trước mặt, hắn rất muốn để hộ vệ mình đánh ngất y rồi nhét lên giường nằm cùng Ngụy Vô Tiện, chỉ là hắn không dám." Hắn vẫn chưa tỉnh, ngươi sao có thể dửng dưng như vậy, hắn là thê tử của ta."Lam Vong Cơ nói năng rất hùng hồn, nếu Ngụy Vô Tiện nghe thấy hắn chắc chắn sẽ cho Lam Vong Cơ biết ai mới là thê tử. Mà Nhiếp Hoài Tang trực tiếp bị sặc, hắn phun ra ngụm trà trong miệng. Lam Vong Cơ đầy đầu hắc tuyến nhìn hắn." Vong... Vong Cơ, ngươi chắc chắn Ngụy huynh là ngươi thê tử..."Lam Vong Cơ rất nghiêm túc gật đầu, y bỏ qua ánh mắt thâm thúy của Nhiếp Hoài Tang, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện y cau mày nói." Đã hai ngày rồi, tiểu ca ca, hắn vì sao không tỉnh, y sư của Nhiếp gia của các ngươi có phải hay không là không muốn cứu hắn."Nhiếp Hoài Tang đau đầu, Lam Vong Cơ có hai tính cách... có lúc y sẽ rất trẻ con. Có lúc y sẽ rất lạnh lùng. Cảm xúc của Lam Vong Cơ rất thất thường, thích thì gọi hắn là tiểu ca ca, không thích thì mặt lạnh gọi hắn tiểu huynh trưởng.Nhưng hắn dù có làm thế nào cũng không hiểu được Lam Vong Cơ vì sao lại như vậy thất thường. Hắn có để y sư xem qua, y sư giải thích cái gì mà tâm trí quá kích động. Thần hồn cũng có vẻ bị ảnh hưởng bởi một nguyên nhân nào đó. Mà khi y tính cách trẻ con là bởi vì tâm trí y muốn thân cận hơn với những người mình quan tâm, y sợ hãi mình sẽ bị ghét bỏ nếu cứ lạnh lùng. Những khi y mặt lạnh là những lúc tâm trạng y không tốt, thậm chí là tồi tệ.Chỉ cần đừng nói những thứ y không thích nghe, hoặc đề cập đến người mà y cực kì ghét. Bằng chứng là những lúc y nhắc đến quá khứ với Nhiếp Hoài Tang, lần đó hắn gần như sắp chết dưới tay y vì mất kiểm soát, nghĩ đến ngày đó Nhiếp Hoài Tang vẫn còn kinh tủng." Vong Cơ, Y sư đã nói Ngụy huynh không có việc gì, hắn chỉ là đang ngủ."Lam Vong Cơ khó chịu, nếu ngủ cũng không thể ngủ lâu như vậy, đã hai ngày ba đêm rồi." Nhưng ta gọi thế nào hắn cũng không tỉnh, y sư của ngươi có tin được hay không."Nhiếp Hoài Tang thở dài, hắn muốn phản bác, lại như nhớ ra điều gì đó, hắn vội nói." Đúng rồi, Vong Cơ... Ôn cô nương gì đó, ngươi không phải nói nàng y thuật rất tốt sao, nàng là người hiểu rõ tình trạng của Ngụy huynh nhất, hay là ta cho người mang nàng đến."Lam Vong Cơ vỗ trán, hai mắt sáng lên, y vì sao lại quên mất Kì Hoàng Thần Y Ôn Tình a." Ta đi, Ôn cô nương không quen biết người của ngươi, nàng sẽ không tin các ngươi."Nhiếp Hoài Tang cũng cảm thấy y đi sẽ tốt hơn, nhưng lại có chút lo lắng." Ngươi đi vậy còn A Nhiên thì sao."Lam Vong Cơ đã nói là sẽ làm, y vội vàng lấy tay nải đến tủ quần áo xếp lấy ít bộ y phục của mình. Miệng nói tay làm, cũng không nhìn Nhiếp Hoài Tang." Có Tiểu Linh cô nương chăm sóc, sẽ không sao, ta đi nhanh sẽ trở lại."Nhiếp Hoài Tang biết mình có nói gì cũng bằng thừa, vì vậy đơn giản ngậm miệng. Lam Vong Cơ đến bên chiếc nôi Ngụy Nhiên đang ngủ, hôn hôn đứa nhỏ một chút, lại đi tìm Lam Ngọc đang được Tiểu Linh dạy chữ." Tiểu Linh cô nương, Nhiên nhi ta nhờ ngươi chăm sóc vài ngày, ta đi tìm y sư về xem bệnh cho Ngụy Anh. A Ngọc cũng làm phiền ngươi giúp ta chiếu cố."Tiểu Linh ngẩn đầu nhìn y, nàng mỉm cười gật đầu." Công tử yên tâm, ta sẽ chiếu cố bọn nhỏ."Lam Ngọc nhìn Lam Vong Cơ, có chút không tha, tuy nhóc còn nhỏ nhưng vẫn hiểu, Lam Vong Cơ sẽ xa nhóc cùng A Nhiên vài ngày. Cũng không biết vài ngày là bao nhiêu ngày." Trạm ca ca, ngươi muốn đi đâu."Lam Vong Cơ xoa đầu Lam Ngọc, y ôn nhu cười." Ta đi tìm y sư về thăm bệnh cho Tiện ca ca của ngươi, còn có ta khi trở về sẽ đem tiểu bằng hữu đến chơi cùng ngươi. A Ngọc ngoan giúp Trạm ca ca chăm sóc Nhiên nhi tốt không."Lam Ngọc vẹo đầu, bĩu môi... cậu nhóc nhìn Lam Vong Cơ chớp chớp mắt." Người sẽ đi bao lâu... nếu A Nhiên không thấy người sẽ khóc."Lam Vong Cơ buồn cười, y suy nghĩ một chút khoảng cách từ đây đến Di Lăng, Lam Vong Cơ nói." A Ngọc nhìn Mặt Trăng, Mặt Trăng sau bốn lần xuất hiện, ta sẽ trở về."Đừng thắc mắc vì sao Lam Ngọc sẽ gọi Lam Vong Cơ là Trạm ca ca, vì y không thích danh xưng Hàm Quang Quân kia. Nó luôn nhắc cho y nhớ đến Lam gia, y rất phiền chán, vì thế y không muốn bất cứ ai ở đây gọi mình như vậy. Đến cả Tiểu Linh cũng chỉ gọi y là công tử thay vì Lam công tử. Bất cứ những gì liên quan đến Lam gia, Lam Vong Cơ đều không muốn nhìn hay nghe thấy. Nếu không phải Vong Cơ cầm cùng Tị Trần đều là phụ thân đích thân tặng y, Lam Vong Cơ phỏng chừng cũng sẽ ném lại Lam gia.Lam Ngọc lưu luyến nhìn Lam Vong Cơ rời đi, một tháng này cậu nhóc chỉ có thể chơi cùng Ngụy Nhiên, Linh a di, Trạm ca ca, còn có Nhiếp bá bá. Với tính tình hoạt bát của Lam Ngọc hiển nhiên sẽ buồn chán. Lam Vong Cơ rời đi sẽ mất đi một người chơi với mình. Lam Ngọc bĩu môi nhìn Lam Vong Cơ mất hút phía chân trời.*****Ngụy Vô Tiện buồn bực, hắn không biết hiện tại là tình hình thế nào. Hắn bị nhốt nơi này đã rất lâu, cũng không biết bên ngoài đã bao nhiêu ngày trôi qua. Cũng không biết đây là nơi nào, vì sao mình lại bị nhốt ở đây, hắn tìm mọi cách để đánh vỡ cái này không gian đều vô ích, mỗi khi đụng phải kết giới hắn đều bị bắn ngược trở lại.Ngụy Vô Tiện rầu rĩ vò đầu bức tóc, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng kết giới vỡ vụn. Ngụy Vô Tiện mắt sáng lên, hắn vội vàng đứng lên muốn xem xét tình hình, lại không nghĩ trước mắt đột nhiên tối sầm, hắn lại mất đi ý thức.Ngụy Vô Tiện mở mắt ra lần nữa, hắn chớp chớp mắt nhìn trần nhà xa lạ này, hắn vỗ vỗ đầu cố nhớ xem đã xảy ra chuyện gì. Hồi tưởng lại hôm ấy hắn đi tìm Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện huyết sắc nhanh chóng rút đi. Hắn nhớ hắn đã ngất đi trước mặt y, như vậy có nghĩa là nơi này là... Ngụy Vô Tiện còn chưa nghĩ xong, cửa phòng đã được mở ra. Hắn nhìn thấy cô nương tối hôm ấy bước vào, trên tay còn ôm một đứa bé.Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngực đau, hắn có chút không bình tĩnh được vội vàng nhảy xuống giường. Tiểu Linh nghe tiếng động nhìn về phía hắn, nàng mừng rỡ lên tiếng." Ngụy công tử, ngươi cuối cùng đã tỉnh, ta đi gọi Nhiếp công tử... ngươi đợi một chút."Ngụy Vô Tiện nhìn nàng mừng rỡ như vậy cũng không hiểu ra làm sao, hắn vội vàng hét lên ngăn lại nàng." Cô... Tiểu thư, không.... Lam... Lam nhị phu nhân, không... không cần, ta... ta..."Tiểu Linh ngơ ngác, nàng chớp mắt nhìn hắn, ngây ngốc chỉ vào chính mình." Ngươi... mới vừa gọi ta là cái gì."Ngụy Vô Tiện môi từng chút rút đi huyết sắc, hắn có vô lực, gian nan nói ra cái xưng hô mà hắn không muốn đối diện nhất." Lam... Lam nhị phu nhân, ta..."Tiểu Linh há to miệng, nhìn hắn ra vẻ trấn định nàng trong lòng có chút thương hại, vội vàng ngăn hắn lại." Đình chỉ, Ngụy công tử, ta cùng Lam công tử không phải quan hệ như ngươi nghĩ. Ta chỉ là nhũ mẫu của A Nhiên cùng A Ngọc."Lần này đến lượt Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, sau kinh ngạc là trong lòng mừng như điên. Hắn vội vàng hỏi." Ngươi nói... ngươi nói giữa ngươi cùng Lam Trạm không phải phu thê, các ngươi không kết hôn."Tiểu Linh nhanh chóng gật đầu." Ân. Ta được Nhiếp công tử đưa đến đây để chăm sóc A Nhiên cùng A Ngọc."Ngụy Vô Tiện hiển nhiên mừng như điên, nhưng rồi hắn bỗng nhiên ỉu xìu, hắn còn nhớ Lam Vong Cơ xưng hô với cái kia A Nhiên là A Cha đâu." Kia... Lam Trạm hắn, phu nhân hắn ở đâu... đứa bé kia..."Tiểu Linh đau đầu, nàng nhìn kẻ một hồi vui mừng một hồi đau khổ trước mặt, cảm thấy mình nếu không nói rõ ràng vị này Ngụy công tử chỉ sợ sẽ tiếp tục ngất đi." Ngụy công tử, ngươi nghe ta nói. Lam công tử hắn không có phu nhân, A Nhiên là nhi tử của Lam công tử cũng không sai, nhưng y chưa từng kết hôn. Mà đứa bé cũng là do y tự sinh ra."Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, cái gì là y tự sinh ra, y không phải nam nhân sao, nam nhân cũng có thể sinh, hắn trực tiếp ngốc, chớp chớp cặp mắt hoa đào mê người của mình nhìn chằm chằm Tiểu Linh mong nàng cho hắn đáp an. Tiểu Linh thoáng rùng mình, thật sự là cái nhìn của Ngụy Vô Tiện rất có lực sát thương, cũng không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ. Nhưng thật sự không thể phủ nhận cặp mắt của hắn rất đẹp, tựa như biết cười, mang một nét phong thái quyến rũ mà ngay cả chủ nhân nó cũng không biết được. Tiểu Linh ho khan, nàng vội vàng nói." Chuyện này ngươi nên cùng Lam công tử hỏi, sự thật thế nào nên từ chính miệng y nói, ngươi cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Lam công tử hắn rất thích ngươi, hôm ngươi ngất đi hắn thiếu chút nữa lại mất kiểm soát, nếu không có A Nhiên chỉ sợ này căn nhà đã bị y đánh nát."Ngụy Vô Tiện khó hiểu, Lam Vong Cơ chưa bao giờ là người dễ mất kiểm soát, thời gian này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì." Cô nương, kia... vậy, Lam Trạm đang ở đâu, ta muốn gặp y."Tiểu Linh đem đứa bé đặt vào trong nôi, Ngụy Vô Tiện bây giờ mới để ý, có đến hai đứa nhỏ. Ngụy Vô Tiện không muốn quan tâm là mấy đứa, điều hiện tại hắn quan tâm là hắn muốn gặp Lam Vong Cơ trước." Công tử hắn hai trước đã rời đi, nghe bảo đi tìm y sư, Nhiếp công tử nói kia y sư được mệnh danh thần y. Ngươi ngủ đến nay đã hơn bốn ngày, công tử rất lo lắng cho ngươi."Ngụy Vô Tiện lắp bắp. " Bốn... bốn ngày, lâu như vậy."Ngụy Vô Tiện còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên hắn biến sắc. Hắn trong lòng ngực khó thở, cả người hắn run lên. Tiểu Linh lo lắng, nàng vội vàng hỏi." Làm sao vậy, ngươi... ngươi chờ, ta đi gọi y sư."Tiểu Linh chạy mất trước khi Ngụy Vô Tiện kịp trả lời, nhưng hắn cũng không có tâm trạng để quan tâm nàng. Kết giới ở Loạn Táng Cương lần cuối cùng hắn sửa lại đã nối liền với hắn, hắn cảm nhận dược kết giới có người động vào.Ngụy Vô Tiện tràn ngập lo lắng, hắn muốn trở về Loạn Táng Cương ngay lập tức, hắn vội vàng đem ngoại bào mặc vào, tóc hắn chỉ nắm lấy sợi dây đỏ của mình lung tung cột vào. Vội vàng chạy ra ngoài muốn đi tìm Nhiếp Hoài Tang. May mắn Nhiếp Hoài Tang cũng vừa tới, hắn còn chưa kịp lên tiếng Ngụy Vô Tiện đã xách cổ áo hắn chạy đi." Đi, ta cần trở về Loạn Táng Cương ngay lập tức, ngươi mau giúp ta..."Nhiếp Hoài Tang thật sự là bị bộ dạng nghiêm trọng của Ngụy Vô Tiện dọa sợ, hắn run run nói." Ngụy... Ngụy huynh, có chuyện gì ngươi từ từ a."Ngụy Vô Tiện nhăn mày, cảm giác ảnh hưởng khi kết giới bị tác động vẫn không ngừng ập đến, hắn gần như là xách theo Nhiếp Hoài Tang chạy." Kết giới có người chạm vào, ta phải trở về..."Nhiếp Hoài Tang thấy hắn ngưng trọng như vậy cũng không dám nhiều lời, gọi lên hai hộ vệ của mình, một mang lên hắn, một mang lên Ngụy Vô Tiện. Nhưng Ngụy Vô Tiện lòng không yên, khoảng cách quá xa, hắn sợ đến khi mình về đến đã không thể vãn hồi mọi chuyện." Nhiếp huynh, ngươi có hay không giấy vẽ phù."Nhiếp Hoài Tang lung tung gật đầu, hắn không có nhưng hộ vệ hắn có. Nhận lấy giấy vẽ phù từ tay Nhiếp Hoài Tang, Ngụy Vô Tiện nghiêm túc họa phù, cũng may là trên thân đao rất là vững vàng, nếu không chỉ sợ hắn thật sự không thể vẽ được.Sau nhiều lần phá hủy vì một ít xóc nảy, Ngụy Vô Tiện thành công họa ra hai trương phù. Nhiếp Hoài Tang đau lòng nhìn một đóng giấy vẽ phù của hắn bị Ngụy Vô Tiện vứt như vứt rác. Ngụy Vô Tiện mặc kệ hắn, đưa hai tấm phù cho người đang chở mình hắn nói." Nhiếp huynh, chúng ta đi trước..."Theo sau đó là trương phù trong tay hộ vệ được kích hoạt, bóng dáng của họ nhanh chóng biến mất. Nhiếp Hoài Tang há to miệng, hắn không nghĩ đến Ngụy Vô Tiện sẽ họa dịch chuyển phù, mặc dù nhiều lần làm sai, nhưng hiển nhiên không là do Ngụy Vô Tiện, chẳng qua không gian trên thân đao rất khó để hắn họa phù mà không sai sót. Nhiếp Hoài Tang tròng mắt loạn chuyển, hắn giống như phát hiện ra một cái túi tiền, dịch chuyển phù khó như vậy Ngụy Vô Tiện nói họa là họa. Đây chắc chắn là ông trời thương xót hắn đưa cơ hội làm giàu tới tay hắn, Nhiếp Hoài Tang cười một cách ngu ngốc.Ngụy Vô Tiện bên này không có thời gian để quan tâm đến Nhiếp Hoài Tang, kích hoạt dịch chuyển phù vốn tiêu hao linh lực rất nhiều. Với thực lực hiện tại của người đang chở hắn có thể kích hoạt tối đa ba lần. Nhưng chỉ cần hai lần là đủ rồi, họ đã đến được Di Lăng, từ xa có thể thấy quỷ khí âm u của Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện càng đến gần hắn càng sốt ruột, hắn nghe thấy tiếng đánh nhau." Huynh đệ, nhanh một chút giúp ta."Tên hộ vệ có chút đau đầu, hắn cũng nghe được tiếng đánh nhau, nhưng kích hoạt liên tiếp hai lần dịch chuyển, hắn thực sự đã cố gắng hết sức. Đến khi Ngụy Vô Tiện đến gần, hắn hiển nhiên nhìn ra được kiếm quang của Tị Trần cùng Tam Độc. Ngụy Vô Tiện mãnh run, hắn không kịp suy nghĩ đặt Trần Tình lên môi, hắn muốn tách ra hai người đang điên cuồng đánh dưới kia.Tiếng sáo bén nhọn vang lên, hai luồng quỷ khí mạnh mẽ xâm nhập cuộc chiến, một bên mạnh mẽ đẩy ra Giang Vãn Ngâm, một bên cuốn lấy Lam Vong Cơ mang vào kết giới Loạn Táng Cương.Lam Vong Cơ hiển nhiên nhận ra người đến, y vui vẻ nhìn hắc y nam tử đang đi về phía mình. Lam Vong Cơ trực tiếp chạy tới ôm hắn." Ngụy Anh, ta rất nhớ ngươi."Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, Lam Vong Cơ khi nào nhiệt tình như vậy. Nhưng hắn còn chưa kịp nói cái gì, Giang Vãn Ngâm đã ở bên ngoài kết giới rít gào." Ngụy Vô Tiện, ngươi mẹ nó đây là ý gì. Ngươi vì sao chặn lối vào của ta, ngươi không phải bế quan sao, vì sao xuất hiện bên cạnh Nhiếp gia ngươi, ngươi con mẹ nó khi nào cùng Nhiếp gia đi cùng nhau. Còn cùng Lam Vong Cơ ôm một chỗ, ngươi có hay không ghê tởm, hắn muốn giết ta, ngươi còn cùng hắn như vậy không biết xấu hổ, ngươi..."Ngụy Vô Tiện nhíu mày, hắn rất không thích cùng Giang Vãn Ngâm cãi nhau, thực sự Giang Vãn Ngâm nói chuyện rất khiến người khác phiền lòng." Giang Trừng, ngươi đủ rồi, Lam Trạm sẽ không vô cớ gây chiến với ngươi..."Giang Vãn Ngâm điên tiết, hắn vốn dĩ không muốn cùng Lam Vong Cơ đối đầu, là Lam Vong Cơ trước tấn công hắn. " Ngụy Vô Tiện, ngươi mẹ nó có còn nhớ hay không ngươi là người Giang gia, Lam Vong Cơ rốt cuộc cho ngươi ăn cái gì bùa mê để ngươi như vậy tin hắn. Hừ, làm bộ mặt ghê tởm đó cho ai xem, đoạn tụ chết tiệt..."Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn Giang Vãn Ngâm đang chửi bới bên ngoài kết giới, hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ không để cho y vọng động, thật sự hắn cảm nhận được sát ý của y đối với Giang Vãn Ngâm." Giang Vãn Ngâm, ngươi nên quản miệng của mình. Ta từ lâu đã rời khỏi Giang gia, còn có... đừng để ta nghe thấy ngươi xúc phạm Lam Trạm thêm một lần nào nữa. Lam Trạm không cho ta bùa mê, là ta thích y, chính ngươi rõ ràng từ lúc cầu học ta đã muốn quấn lấy y... ngươi nên rõ ràng ta và y vì sao càng lúc càng xa. Đều là vì ngươi, Lam Trạm là người quan trọng đối với ta, ngươi dám đả thương y ta sẽ không tha thứ cho ngươi."Ngụy Vô Tiện không thèm chờ Giang Vãn Ngâm phản ứng, hắn vội vàng kéo Lam Vong Cơ rời đi. Hắn sợ ở lại thêm nữa thật sự sẽ xảy ra hỗn chiến, trạng thái của Lam Vong Cơ thật không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com