Tien Vong Bat Tuyet Van Nhan
Trong sơn động Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện Lam Vong Cơ, hắn rót rượu vào chén đẩy về phía Lam Vong Cơ - " Lam Trạm, uống một ít đi"- " Không cần"-" Lam Trạm ơi Lam Trạm ngươi thật là không hiểu thế nào là mỹ vị nhân gian rồi."Hắn lắc đầu, cầm cả vò thiên tử tiếu mà uống. -" Ngụy Anh, bao năm nay ngươi ở đâu?"-" Nếu ta nói ta không biết thì ngươi có tin ta không?"-" Ta tin tưởng ở ngươi"Ngụy Vô Tiện cười trừ, thật không hiểu nỗi con người này, y tin hắn sao, tại sao lại tin hắn, ngay cả Giang Trừng...-" Ngươi định sẽ như thế nào?"-" Lam Trạm, ngươi nghĩ ta có cơ hội để lên dự định sao, sớm muộn gì bọn người kia sẽ đến tìm ta, đến lúc đó nợ mới nợ cũ ta tính một lượt với họ."-" Ngụy Anh, không nhất thiết phải như vậy"-" Tại sao?"-" Tu luyện tà thuật sẽ không có kết quả tốt. Có ngày ngươi sẽ mất đi lý trí, không không chế được bản thân"-" Vậy ý ngươi là ta phải đứng yên nộp mạng cho bọn chúng để nghiền ta thành tro bụi lần nữa hay là ta chạy trốn khắp nơi mặc cho người đời phỉ nhổ, truy đuổi?"Ngụy Vô Tiện oán khí bắt đầu trỗi dậy, đôi mắt kéo đầy tơ máu thăm thẳm mà nhìn vào mắt Lam Vong Cơ-" Ta không có ý đó. Ngụy Anh ý ta.."-" Được rồi Lam Trạm. Hôm nay ta đang rất cao hứng ngươi đừng để hai chúng ta trở mặt thành thù"Lam Vong Cơ im lặng trầm mặc, nếu như càng nói lúc này rất dễ khiến cho oán khí trong Ngụy Vô Tiện bộc phát mạnh mẽ hơn, mọi việc khó kiểm soát, khả năng hắn mất khống chế chạy đi kiếm bọn người kia càng cao hơn, Lam Vong Cơ im lặng đành chờ cơ hội khác. Sự im lặng trầm mặc kéo dài một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện cũng trở lại bình thường- " Lam Trạm, còn ngươi lâu nay tốt chứ?"-" Rất tốt"Nghĩ đến trước đây Ngụy Vô Tiện chau mày đột nhiên hắn ngạc nhiên khi thấy Lam Vong Cơ cầm chén rượu trước mặt mình uống cạn sạch. Chưa đầy nửa canh giờ Lam Vong Cơ đã gục mặt xuống bàn đá, bộ dạng y bây giờ chẳng khác gì ngủ say cả, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy hai má hơi ửng hồng, Ngụy Vô Tiện đặt vò thiên tử tiếu xuống, chống tay lên nhìn Lam Vong Cơ thầm nghĩ Y thật không có mấy tiến bộ. Y thật thật sự rất đẹp, hắn cũng rất nhớ Lam Vong Cơ.Nhìn Lam Vong Cơ rất lâu, hai vò thiên tử tiếu cũng cạn rồi, Ngụy Vô Tiện dọn lại giường sạch sẽ, tiến lại đỡ Lam Vong Cơ đứng lên tựa vào vai hắn, hơi thở nồng nàn mùi rượu lại hơi ấm ấm khiến cho tim Ngụy Vô Tiện đập mạnh hơn bao giờ hết... Đặt Lam Vong Cơ nằm ngay ngắn trên giường, một dòng kí ức ùa về trong hắn, nhớ lại 3 tháng học tại Vân Thâm có biết bao kỉ niệm, Hắn nghĩ tới vẻ mặt Lam Vong Cơ bị hắn ôm ngã hẳn ra ngoài trông thật buồn cười, càng không nghĩ Y lại tự mình lãnh phạt. Ngụy Vô Tiện bất chợt nở nụ cười hạnh phúc, có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời hắn. Còn sư tỷ, còn Giang Trừng, hắn vẫn là thiếu niên đầy nhiệt huyết, còn bây giờ...-" Ngụy Anh, đừng đi"Nghe tiếng Lam Vong Cơ thều thào tên mình, khiến Ngụy Vô Tiện cắt ngang dòng kí ức đó. Hắn đi đến bàn lấy nước cho Lam Vong Cơ thì nghe tiếng bước chân Lam Vong Cơ đi về hướng cửa động, hắn chạy đến kéo Tay Lam Vong Cơ lại-" Ngươi đi đâu vậy. Ngươi say rồi, nào quay vào trong đi" Hắn xoay Lam Vong Cơ lại dắt y đi vào, Lam Vong Cơ mơ màng nghe theo lời Ngụy Vô Tiện. Áo quá dài, hai người kéo qua kéo lại khiến Lam Vong Cơ giẫm phải vạt áo mà ngã về phía trước, Ngụy Vô Tiện nhanh tay kéo y về phía mình khiến cho trung y của Lam Vong Cơ lệch ra, hắn đặt y nằm lại trên giường, chăm chăm nhìn vào ngực trái Lam Vong Cơ hắn bất giác đưa tay nắm vào ngực của mình. Ấn kí của Kỳ Sơn Ôn thị sao lại ở trên người Lam Vong Cơ, sự việc này xảy ra khi nào, tại sao Lam Vong Cơ lại bị như vậy, lại còn giống ngay vị trí trên ngực của hắn.Lam Vong Cơ mơ màng mở mắt vẫn thều thào nói gì đó rất nhỏ, tay nắm chắc lấy bàn tay Ngụy Vô Tiện, cơ thể Ngụy Vô Tiện nóng rực lên, hắn giơ ngón tay lên chạm vào đôi môi đỏ ửng của y, dọc theo sống mũi dừng lại ở đuôi mắt y. Lam Trạm, ngươi thật tin ta không? Ngươi vẫn đứng về phía ta hay sẽ có ngày muốn giết ta như bọn họ. Ngụy Vô Tiện cảm giác bên thân dưới mình bắt đầu nóng lên, lòng ngực hắn cứ đập rất nhanh, một lúc lâu mồ hồi trên trán hắn đổ xuống, hắn cúi người hôn lấy đôi môi của Lam Vong Cơ, hai tay y bị hắn đè xuống giường , khoang miệng Lam Vong Cơ đều bị Ngụy Vô Tiện chiếm hữu, hai mắt y mơ màng chầm chậm mở ra ngẩn ngơ nhìn Ngụy Vô Tiện. Sự tình trước mắt là thật hay mơ? Nếu như là mơ vậy cũng rất tốt, Y thật tâm không muốn tỉnh lại. Ngụy Vô Tiện càng ngày không thể kiềm chế dục vọng của bản thân, trên người Lam Vong Cơ thật thơm mùi đàn hương, mùi hương này lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ cần đi ngang qua Tĩnh thất của Y sẽ ngửi thấy, lại còn vương ít hương nồng nàn của Thiên Tử tiếu, hắn bây giờ đắm chìm hoàn toàn trong dục vọng.-" Lam Trạm, ta muốn ngươi, thật sự rất muốn ngươi"Miệng bị hắn hôn không ngừng, Lam Vong Cơ không thể lên tiếng, mười ngón tay Y nắm siết chặt mười ngón tay của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện kéo thắt lưng của Y xuống, từng lớp từng lớp áo bị hắn kéo ra. Ngụy Vô Tiện chết lặng, to mắt nhìn những vết sẹo do giới tiên để lại trên lưng của Lam Vong Cơ. Trong những năm qua Y đã trải qua những chuyện gì. Trong Lam thị người có quyền hạn để thi hành giới tiên lên người Lam Vong Cơ chỉ có Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, người chịu phạt phải là tội rất nặng. Không gian đang yên tĩnh, tịch mịch, bỗng tiếng gào thét dữ dội của đám hung thi vọng vào bên trong, kết giới có động
" Thật không biết lượng sức, đến sớm vậy thật làm mất hứng"
Ngụy Vô Tiện chỉnh trang lại cho Lam Vong Cơ, khéo lớp chăn lên người Y, hắn mặc lại trang phục, ánh mắt lạnh lẽo tay để sau lưng ung dung mà bước ra gặp cố nhân.________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com