TruyenHHH.com

Tien Vong Bat Tuyet Van Nhan

Hai cổ tay Lam Vong Cơ bây giờ đã chồng chéo lên nhau những vết bầm tím, xiềng xích ứa vào da thịt đến tươm cả máu lại chưa kịp lành đã tiếp tục rỉ máu, hơi thở càng ngày càng yếu đi, sở dĩ sức khỏe vốn chưa điều dưỡng hồi phục tốt nay lại trong hoàn cảnh khốn đốn này lại khiến bệnh tình trở nặng hơn. Mỗi ngày bọn chúng dùng mê hương đốt trong phòng giam giữ Y suốt 3 canh giờ liên tục trong vài ngày khiến Lam Vong Cơ luôn xuất hiện ảo giác, lại nói gần đây thường thấy xung quanh mờ ảo không nhận ra đâu là cảnh thật hay ảo giác nữa, chính vì không dám để bản thân mình do chịu ảnh hưởng tác dụng mê hương mà vô tình lỡ lời gây bất hại tới Ngụy Vô Tiện nên những lúc tinh thần sắp mơ hồ Y cũng cắn chặt răng môi chịu đựng, lúc bất tỉnh thì không có vấn đề nhưng lúc tỉnh lại thì lại liên tục lắc đầu mong lấy nhận thức rõ hơn, xua tan đi những ảo giác cứ xuất hiện trong tâm trí.

Lam Vong Cơ tự thấy không bao lâu nữa bản thân sẽ phát điên mất. Nhiều lần mê man vô thức Y thấy bản thân khi còn nhỏ được gặp mẫu thân được nàng giơ tay ôm lấy Y mỗi khi Y được đến thăm nàng, được ăn những món do chính tay mẫu thân mình làm. Nhưng cuối cùng lại nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của bản thân khi nàng lìa trần, chỉ biết chờ đợi, chờ một ngày bà ấy mở cửa ra và giơ tay đón lấy Y, nhưng mãi mãi không đợi được

Những ảo giác khiến Lam Vong Cơ thống khổ nhất là Ngụy Vô Tiện. Y nhìn thấy dáng vẻ thời thiếu niên của Ngụy Vô Tiện nụ cười hồn nhiên kêu gọi tên Y, lại thấy dáng vẻ gà gật chép phạt trong Tàng thư cát, những kỉ ức năm xưa trong đông Huyền Vũ, lại nhớ đến nụ hôn năm ấy ở Bách Phượng sơn... Một thoáng chớp mắt Ngụy Vô Tiện đi theo ma đạo khiến người đời nhắc đến phỉ nhổ, sỉ nhục, mang nỗi oan tiếng xấu vang xa, lại trông thấy Ngụy Vô Tiện toàn thân mang thương tích, đôi mắt đầy thống khổ, tuyệt vọng, xung quanh đầy quỷ khí, vô cùng đau đớn đưa tay về phía Y, lúc này Lam Vong Cơ muốn nhanh chóng bước đến gần hắn, nắm lấy tay hắn, kéo hắn quay về bên cạnh Y, muốn ôm hắn vào lòng hảo hảo bảo vệ hắn, nhưng hai tay đang bị kiềm hãm cho dù Y có cố gắng vùng vẫy để bắt lấy tay hắn là không thể được... Cứ thế từng bước từng bước Ngụy Vô Tiện lui về phía sau rồi dần dần biến mất bỏ lại Y trơ trọi giữa nhân dân lạnh lẽo này. Những điều như thế cứ thay phiên nhau giày vò tinh thần Lam Vong Cơ.

Cũng không biết thiếp đi bao lâu Lam Vong Cơ mơ màng nâng đôi mắt nặng trĩu lên, Y liếc mắt sang lư hương bên cạnh, nó vẫn còn nghi ngút tỏa hương không ngừng mờ mịt cả gian phòng u tối, Lam Vong Cơ nhắm mắt định thần một lúc lại nghe tiếng gọi nhẹ nhàng trầm ấm bên tai, tĩnh tâm một chút hình như là tiếng gọi tên mình, lần nữa mờ mịt nâng mắt lên lại trông thấy dáng vẻ khi xưa của mẫu thân mình, nàng mặt bộ y phục màu trắng có hoa văn màu tím, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo, đang từng bước tiến về phía Y, Lam Vong Cơ bất giác nhẹ giọng gọi nàng hai tiếng

"Mẫu thân?"

Bà mỉm cười đến gần Y hơn, đưa bàn tay lau vệt máu còn vương trên khóe môi của Y

" Trạm nhi, lâu nay con chịu khổ nhiều rồi"

Lam Vong Cơ con ngươi khẽ động, khóe mắt Y cũng đã dần động nước, vẻ mặt của bà cũng ngày càng chạnh lại, đưa tay đến trước mặt Y

" Trạm nhi, đi cùng mẫu thân có được không?"

"..."

" Mẫu thân sẽ không để con chịu khổ nữa"

" Ngụy Anh có đi cùng không?"

Bà suy tư đôi chút lại khẽ lắc đầu đôi mắt lại ẩn chứa sự đau lòng

" Chỉ có ta với con"

Lam Vong Cơ mặt cúi thấp nhẹ lắc đầu

"Thật xin lỗi. Con phải đợi Ngụy Anh"

Bà nghe xong câu đó lại nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt cũng ẩn nhẫn sự đau lòng hơn

"Được, Trạm nhi phải cố gắng lên, ta tin người đó sẽ đến nhanh thôi."

Nàng nhìn Lam Vong Cơ thật lâu bất giác lại đưa tay xuống sờ vào vòng eo của Lam Vong Cơ mà vuốt ve vài cái

"Nhất định sẽ bình an"

Khoảnh khắc Lam Vong Cơ ngẩng mặt lên nhìn bắt gặp ánh mắt cũng nụ cười đầy tình yêu thương của bà, giọt nước mắt đã đọng lại trong con ngươi bất chợt cũng đã rơi xuống gò má gầy gò kia, thân ảnh bà dần dần mờ ảo lại tan biết mất đi. Lam Vong Cơ muốn nắm lấy tay bà nhưng khi Y cố gắng dùng sức thì tiếng leng keng của những sợi xích sắt va chạm vào nhau kéo Y quay về với hiện thực, giữ một không gian u tối chỉ còn lại Y cùng với ngọn đèn đang cháy hiu hắt sắp lụi tàn kia.

Hơn hẳn nỗi nhớ Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lại trách bản thân mình, khi còn nhỏ chưa từng ôm lấy mẫu thân mình, chưa từng nói yêu bà rất nhiều, rất mong chờ ngày được đến thăm bà... Đến bây giờ đã không kịp nữa

16 năm trước Y không thể bảo vệ người ấy mới khiến hắn đi sai đường, 16 năm sau cuối cùng hắn cũng quay lại rồi nhưng lại sợ những điều trải qua mấy tháng qua lại là hư tình giả ý. Giống như vừa nắm bắt được lại vụt mất đi, không đành lòng lại không nhẫn tâm chấp nhận.

Kim Quang Dao đẩy cánh cửa tiến vào trông thấy tình trạng của Lam Vong Cơ bây giờ cũng im lặng bước đến. Mang một bát nước ấm đến đưa lên trước mặt Lam Vong Cơ, Y lại nhắm mắt nghiêng đầu né tránh. Trông thấy thái độ như thế, Kim Quang Dao cũng đặt bát nước xuống thở dài

" Hà tất phải tự làm khó mình như vậy?"

"..."

" Nhị ca mà biết tình trạng đệ như thế này rất đau lòng đó. Chi bằng chúng ta mỗi người nhường một bước"

"..."

" Như thế này, đệ nói cho ta nghe về bí mật trận pháp của Ngụy Vô Tiện, ta sẽ nghĩ tình đệ là thân đệ của nhị ca sẽ ra sức bảo vệ đệ"

Lam Vong Cơ cũng không buồn mở mắt, chỉ nhàn nhã trả lời

" Muốn giết cứ ra tay, đừng phí lời."

Muốn khuyên nhủ một người cứng nhắc như Lam Vong Cơ là điều không dễ dàng gì, Kim Quang Dao cũng không tỏ thái độ khó chiu gì, ngược lại lấy làm cao hứng

" Nếu đã cố chấp đến thế , vậy thì ta dùng mạng của đệ đổi lấy Âm hổ phù toàn vẹn từ Ngụy công tử không phải ý kiến tệ đâu nhỉ?"

Kim Quang Dao cuối cùng cũng khiến Lam Vong Cơ ngẩng mặt lên, Y nhìn thẳng vào mắt hắn từng chữ từng chữ lạnh lẽo vô cùng

" Sẽ không có chuyện đó"

" Sao lại không có. Yêu khí trên người hai ngươi rất giống nhau, năm xưa ngươi bảo vệ hắn như thế nào không ai là không biết, bây giờ hắn đã quay trở lại không lí nào chỉ vì một âm hổ phù mà bỏ mặt tính mạng của tình nhân mình sao?"

" Không biết liêm sỉ"

Kim Quang Dao lại cười thành tiếng, ngồi khụy xuống đối diện Lam Vong Cơ. Kéo vạt áo ngoài đến trung y của Lam Vong Cơ lệch sang một bên, từ trong tay áo hắn lấy ra 3 cây kim châm khá dài lại có màu khá sẫm ở đầu châm,khuôn mặt cũng dần dần tĩnh lặng quay lại vẻ nhã nhặn xưa nay của hắn

"Đã vậy ... chỉ còn có thể trách chúng ta không cùng lối đi "

Hắn mặt không biểu tình đôi tay cứ thế nhắm chuẩn xác vào ba nguyệt vị trên ngực Y mà cấm vào. Lúc mũi kim bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Lam Vong Cơ đã cảm nhận một nỗi đau tại lòng ngực trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, cứ bóp chặt đến hơi thở ngày càng dồn dập hơn, nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy lại không mấy biến hóa gì nhiều, trên trán lại xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, Y cắn chặt răng, mười ngón tay cứ thế nắm thật chặt ghim vào da thịt mà chịu đựng nỗi đau ấy...

"Ngụy công tử mà trông thấy cảnh tượng này chắc sẽ đau lòng lắm"

3 khắc trôi qua hắn cũng nhanh chóng rút kim châm ra, khuôn mặt thập phần vừa ý, suy nghĩ một lúc lại lấy ra một viên kim đơn không nói không rằng đưa tay đến bóp miệng Y mà nhét vào.

" Tuy là không cùng lối đi. Nhưng cũng nên giữ mạng trước đã, ta cũng không đành nhìn nhị ca đau lòng."

Bỏ lại câu nói hắn cũng lạnh nhạt bước đi, cánh cửa một lần nữa khép lại.

Vài canh giờ sau Lam Vong Cơ cũng dần dần nâng mi lên, cảm giác đau đớn vẫn còn nhưng không còn nhói đau như lúc ấy. Lại thấy trước mắt có một bóng dáng trông vô cùng giống bản thân mình , người phía trước cất tiếng

" Có đáng không?"

" Ngươi là ai?"

" Ta là ngươi, ngươi cũng là ta"

Lam Vong Cơ nhìn kĩ đánh giá một hồi lâu cũng bất giác đây chính lại là ảo ảnh của bản thân mình

" Ngươi hi sinh như thế có đáng hay không?"

Lam Vong Cơ không cần suy nghĩ nhiều mà đáp

" Đáng. Tất cả do ta nguyện ấy"

" Hắn có yêu ngươi không?"

" Có"

"Có?" cái nhân ảnh trước mắt lại mỉm cười như giễu cợt câu trả lời của Lam Vong Cơ lại nói

" Lam Vong Cơ à Lam Vong Cơ! Là ngươi si tâm vọng tưởng tự mình đa tình thôi. 16 năm trước ngươi vứt bỏ hết lòng tự tôn của mình thổ lộ tấm chân tình thì lại bị hắn chà đạp, từ đầu tới cuối chỉ cho ngươi tự * lăn (cút). Nói đi là đi đi , 16 năm sau hắn quay về nói yêu ngươi thì ngươi lại tin? Là thương hại ngươi hay lừa ngươi bên mình để lợi dụng ngươi đối phó bọn người kia, chỉ xem ngươi là công cụ giúp hắn trả thù rửa hận ?. Ngươi vẫn giữ tâm tư rằng hắn đang yêu ngươi."

" Câm miệng. Ngụy Anh không phải loại người đó."

" Được. Yêu ngươi nhưng cuối cùng hắn đưa ngươi về lại Lam gia?"

" Ngụy Anh sẽ quay lại."

" Hắn nói sao? Ngươi tin?"

" Tin. Chỉ cần là Ngụy Anh, ta đều tin tưởng"

Cái bóng ấy lại cười lên. Nó mang hình dạng Lam Vong Cơ mơ, nụ cười ấy như tự cười chính bản thân Lam Vong Cơ, một lúc sau cái bóng ấy mơ mơ hồ hồ biến mất rồi lại xuất hiện vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt vô cùng đau khổ hỏi

" Bây giờ ngươi bảo vệ hắn được sao? Mười 16 năm trước ngươi làm không được, bây giờ càng không."

"..."

Bỏ lại câu nói ấy, cái nhân ảnh kia cười khanh khách rồi tan biến trong hư không, Lam Vong Cơ tinh thần chịu đựng không nổi nữa, tại nơi lồng ngực xuất hiện một cỗ đau nhói, khóe miệng Y cũng chảy ra dòng máu đỏ tươi thật diễm lệ trên khuôn mặt trắng bệch của Y, sau đó cũng triệt để ngất đi.

________________

Mình bị mất tài khoản nên lâu nay không vào được tiếp tục đăng được. Nay lấy lại được rồi nhưng nay app bị lỗi hay sao ấy mất hết chương mình viết rồi, đành viết lại vậy . Hi vọng còn có bn đọc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com