Tien Trung The Ma Thuat Bach Bien Giang Trung Edit Dropped
Lúc Kim Tử Hiên đùm đề túi to túi nhỏ đi vào Loạn Táng Cương, trong lòng vẫn còn tràn đầy nghi hoặc, nhớ đến bộ dạng muốn nói lại thôi của Lam Vong Cơ.Cho đến khi nhìn thấy Giang Trừng đầu tròng vòng cỏ, tay vung gậy trúc từ trên trời giáng xuống hô to: "Yêu tinh! Ăn của lão Tôn một gậy!", Kim công tử mới ngộ ra."Ấy ấy ấy! Giang Trừng! Đó không phải yêu quái đâu!" Ngụy Vô Tiện vội vội vàng vàng xông ra ngăn cản.Giang Trừng vò đầu bứt tai đáp: "Sư phụ, người làm sao biết được! Lúc lão Tôn còn làm yêu ma ở Thủy Liêm động, nếu muốn ăn thịt người, ấy chính thế này: hoặc biến ra vàng bạc, hoặc biến ra lầu các trang đài, hoặc biến túy nhân, không thì nữ sắc. Có kẻ si mê, yêu phải ta, ta liền dụ vào trong động, hết ý tùy tâm, chưng lên hoặc nấu chín rồi nhấm nháp hưởng thụ; ăn không hết còn phải đem đi phơi khô phòng khi trở trời! Sư phụ, nếu ta đây tới muộn, người chắc chắn bị nó bắt vào bao, rơi vào độc thủ của nó!"Ngụy Vô Tiện đỡ trán hết nói nổi: "Giang Trừng! Y tới là để đưa đồ cho chúng ta ~ thật sự không phải yêu quái!"Lại thấy Giang Trừng bày ra vẻ mặt không thể tưởng được mà nhìn lại mình: "Sư phụ, ta biết rồi, người trông thấy dung mạo của y, tất đã động lòng phàm. Nếu thực đã có ý này, vậy bảo Bát Giới đốn mấy cây gỗ, Sa Tăng kiếm ít cỏ dây, ta đây làm thợ mộc, ngay tại chỗ này đóng một cái giường nằm, người cùng với y viên phòng xong việc, chúng ta giải tán, lại cũng chẳng phải chuyện lớn gì? Hà tất phải bôn ba thỉnh cái gì kinh với kệ!"Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm phủ nhận: "Ta không có! Ta không phải! Ngươi đừng có nói bừa!"Kim Tử Hiên đen sì mặt mũi đem hết đồ đạc trong tay ném uỵch xuống đất, rồi dưới ánh nhìn đầy cảnh giác của Giang Trừng, y mở túi càn khôn ra, trên mặt đất liền hiện ra một chiếc giường. Kim công tử quay ra nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Đồ đạc đã mang đến, ta đi đây."Thế mà ở ngay khoảnh khắc xoay người đi, sau cổ bất chợt tê rần, trước khi té xỉu cái đùng y cố sức ngoái đầu lại thì loáng thoáng thấy được bóng dáng Giang Trừng đang múa may cây gậy trúc.Lam Vong Cơ! Ngươi gài ta!Ngụy Vô Tiện ngây người nhìn Kim Tử Hiên ngã sóng soài ra đất, mãi một lúc lâu sau mới hỏi: "Giang Trừng, ngươi đã làm gì y rồi?"Giang Trừng gác gậy trúc ra sau lưng đáp: "Chết rồi."Cái gì!!! Ngụy Vô Tiện hốt hoảng nhào lên xem xét, run rẩy đưa tay lên thăm dò.Còn may, vẫn còn thở!Trông thấy cảnh này, Giang Trừng chỉ cười nhạo: "Một con yêu tinh, chết thì chết thôi."Nhưng đây không phải yêu tinh mà! Trong lòng Ngụy Vô Tiện như có thiên quân vạn mã rầm rầm chạy qua, cuối cùng kết lại thành một câu: "Giang Trừng, ta đói rồi.""Được rồi, sư phụ ta đi hóa duyên! Người cứ ở đây chờ ta!" nói dứt câu thì giơ tay khum khum che trán, trái phải nhìn quanh, rồi chạy nhanh về hướng rừng sâu, chạy được nửa đường lại quay trở về vẽ ra một vòng tròn quây quanh Ngụy Vô Tiện, dặn dò: "Sư phụ, người chớ có rời khỏi vòng tròn này, lão Tôn đi một lát sẽ trở lại ngay!"Thấy Giang Trừng đã đi khỏi, Ngụy Vô Tiện với vội vàng bấm huyệt nhân trung cho Kim Tử Hiên."Kim Tử Hiên! Kim Tử Hiên!""... Khụ..."Kim công tử chậm chạp nhấc mí mắt lên, thò tay sờ sờ phía sau cổ, đột ngột đứng bật dậy quát ầm: "Giang Trừng!"Ngụy Vô Tiện thấy vậy cũng đứng lên theo, ngó cái dáng vẻ sinh long hoạt hổ thế này coi bộ cũng không việc gì, mới nói: "Ta để Giang Trừng đi chỗ khác rồi, ngươi cũng đừng tức giận, hôm nay tất cả tiểu quỷ trên Loạn Táng Cương đều bị hắn đánh cho bẹp đầu, ngươi như vầy là còn nhẹ đấy!"Kim Tử Hiên nghe thế, hai con mắt càng trợn to: "Lẽ nào ta còn phải cảm ơn hắn thủ hạ lưu tình?!""Haiz!" Ngụy Vô Tiện thở dài, bước lên một bước vỗ vai Kim Tử Hiên: "Ngươi phải học cách bao dung và thấu hiểu, tình trạng của Giang Trừng ngươi cũng không phải là không biết nha!"Kim công tử đành nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, phải bao dung phải thấu hiểu, ta là tỷ phu tương lai của Giang Trừng, phải bao dung phải thấu hiểu!Khi mở mắt ra lần nữa, cảm xúc của Kim Tử Hiên đã ổn hơn nhiều: "Phải rồi, Giang cô nương có làm canh củ sen xương sườn."Nghe thấy canh củ sen xương sườn, hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng rực cả lên, Kim Tử Hiên lấy ra hộp đồ ăn từ trong một chiếc túi càn khôn khác.Đúng lúc này, bên tai lại nghe được câu nói kia: "Yêu tinh! Ăn của lão Tôn đây một gậy!"Không phải chớ? Lại nữa!Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt vào ngay khoảnh khắc Kim Tử Hiên hôn mê lần thứ hai, gọn ghẽ đỡ được món canh củ sen xương sườn, đưa mắt nhìn con chim công vàng khè nằm gục dưới đất mà không khỏi đau đầu một trận: "Giang Trừng! Ngươi làm gì vậy!""Y là yêu tinh!" vẻ mặt Giang Trừng ngời ngời chính khí.Ngụy Vô Tiện thở dài, thì thầm nói: "Đâu ra mà nhiều yêu tinh thế cơ chứ!"Nghe thấy lời Ngụy Vô Tiện nói, Giang Trừng chợt cúi đầu: "Sư phụ đã không tin ta, vậy mong người lấy vòng kim cô ra khỏi đầu ta.""A?" Ngụy Vô Tiện ngây ra, thấy Giang Trừng tỏ vẻ ẩn ức tủi thân mà nhìn mình, liền vội vàng lựa lời dỗ: "Ta đâu có không tin ngươi chứ!"Giang Trừng vẫn ủ rũ không chút tươi tỉnh, Ngụy Vô Tiện liền mở ra hộp đồ ăn đựng canh củ sen xương sườn ra: "Giang Trừng, ngươi xem cái gì đây này?"Giang Trừng thò mũi ngửi, gãi gãi má hỏi: "Đây là cái gì? Thơm quá!""Đi thôi đi thôi, chúng ta trở về ăn canh!" Ngụy Vô Tiện vừa lôi kéo Giang Trừng đi về Phục Ma động, vừa lén lút triệu ra một nùi hình nhân giấy. Đám người giấy xiêu xiêu vẹo vẹo đi lại chỗ Kim Tử Hiên đang nằm một đống, đứa dẫn đầu lân la dò xét hơi thở, sau đó phất phất tay, cả đám người giấy bắt đầu xúm lại hè nhau khuân Kim công tử theo về Phục Ma động.*Lúc Kim Tử Hiên tỉnh lại thì thấy Giang Trừng với Ngụy Vô Tiện đang lơ mơ chuẩn bị đi vào mộng đẹp, y đảo mắt nhìn quanh, lại thò tay sờ ra sau gáy. Sau khi băn khoăn lăn tăn một hồi, giữa việc lén lút lủi khỏi chỗ này và đập cho Giang Trừng một trận, Kim Tử Hiên quyết định chọn vế trước.Còn chưa ra khỏi Phục Ma động đã nghe thấy tiếng động sột soạt phía sau, Kim công tử xoay người lại, liền đụng phải ánh mắt đầy sao xẹt của Giang Trừng đang nhìn mình chằm chằm."Giang Trừng.""Tôn gia gia của ngươi đây!" Giang công tử một lần nữa vung gậy trúc lên.Kim Tử Hiên nhịn hết nổi cũng thôi xuất Tuế Hoa, ngay vào lúc Tuế Hoa với gậy trúc chuẩn bị va vào nhau, thì Kim Tử Hiên té lăn ra xỉu.Ngụy Vô Tiện thu lại hình nhân giấy, đưa tay lau mồ hôi. Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là Phục Ma động bị hai cái đứa này phá banh luôn rồi!*Sau khi ánh mặt trời tắt hẳn, Loạn Táng Cương lại khoác lên tử khí u ám trầm trầm, Giang Trừng một vẻ bối rối phức tạp mà nhìn Kim Tử Hiên nằm xỉu ngay đơ trên mặt đất: "Y... không sao đấy chứ?"Ngụy Vô Tiện cúi đầu xem xét một hồi, đáp: "Chắc là không sao đâu."Lần thứ ba tỉnh lại, hiện ra trước mắt Kim Tử Hiên là cái bản mặt to chình ình của Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng, Kim công tử không chút biểu cảm mà tuyên bố: "Đây là lần đầu tiên ta đến đưa vật dụng cho hai ngươi, cũng là lần cuối cùng."Ngụy Giang sư huynh đệ nhất loạt lia lịa gật đầu, sau đó một trái một phải dìu Kim Tử Hiên đứng lên, tiếp theo Ngụy Vô Tiện nhiệt tình đi rót nước, Giang Trừng xởi lởi đem chỗ trái cây ban ngày hái được ra mời: "Kim huynh, khi sáng là ta có lỗi."Kim Tử Hiên thở dài, nhận lấy trái cây rồi nói: "Đấy là ta còn rộng lượng đấy, phải người khác xem người ta có đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không!"Ngụy Vô Tiện đứng một bên hí hửng phụ họa: "Phải phải phải! Ngươi độ lượng nhất!""Hừ." Kim công tử cắn một miếng trái cây: "Phì! Cái gì đây vậy! Đắng vậy cũng ăn được sao?"Ngụy Vô Tiện xòe tay nhún vai đáp: "Trên cái bãi tha ma này có thể kiếm được trái cây đã không tệ rồi, ngươi còn ngại nọ ngại kia!"Một bụng bực tức vừa lên đến ngực lại xuôi đi xuống, Kim Tử Hiên nhìn hai con người đang trong tình cảnh chật vật không thôi trước mắt, hỏi: "Các ngươi vẫn ổn đấy chứ? Giang thúc thúc với Ngu phu nhân đã tìm các ngươi nhiều ngày, vốn dĩ hai người họ chuẩn bị đến đây rồi, nhưng đêm qua chúng ta bị đánh úp, họ truy đuổi kẻ địch còn chưa về được. Ta cũng phải đến sáng nay mới có thể thoát ra. Nghe Lam Vong Cơ nói các ngươi không định ra ngoài?"Ngụy Vô Tiện nghĩ đến tiến độ hiện giờ, gật đầu đáp: "Ừm, ta đại khái vẫn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa, nhưng mà Giang Trừng thì có thể cùng ngươi ra ngoài!"Ai ngờ Giang Trừng khẽ cau mày, lắc đầu quả quyết: "Ta không ra đâu."Kim Tử Hiên trầm mặc giây lát rồi nói: "Loạn Táng Cương hiện giờ cũng có thể coi là nơi an toàn nhất đấy, các ngươi ở trong này còn an toàn hơn ở bên ngoài nữa."Nghe vậy, cả Giang Trừng lẫn Ngụy Vô Tiện đều cau mày đồng thanh hỏi: "Là Ôn Nhược Hàn?"Kim công tử khẽ gật đầu, lại sa sầm nét mặt: "Lão ta cũng không phải là tu cái gì tà ma ngoại đạo, thế nhưng lại có thể ngự thi.""Tà ma ngoại đạo ư..." Ngụy Vô Tiện nghe đến đó bỗng dưng có chút thất thần, Giang Trừng trông thấy thì đưa tay nắm lấy tay hắn, Ngụy sư huynh cũng thuận theo, tươi cười đáp lại.Kim Tử Hiên không nói gì nhiều, ngồi lại một chốc rồi cũng rời khỏi, quay đầu nhìn lại Loạn Táng Cương mà không khỏi nhíu mày, quỷ khí kinh dị che trời lấp đất ở đây làm cho y nhớ tới trận chiến đêm qua, những chiến hữu mới ngã xuống một khắc trước, đảo mắt đã biến thành tẩu thi tùy ý Ôn Nhược Hàn thao túng, trên lưỡi kiếm Tuế Hoa, vấy không ít máu của người đồng tộc.Hai người ở lại Loạn Táng Cương cũng mỗi người ôm riêng một bầu tâm sự, Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn ánh trăng rồi lại nhìn xuống đôi tay của mình: "Giang Trừng, ta..."Tay chợt bị Giang Trừng giữ lấy, hắn lại không nói gì nữa."Giang Trừng, chúng ta đi dọn giường thôi!"Có giường rồi, hai người lại vẫn thao thức ngủ không yên, Ngụy Vô Tiện trở mình ôm lấy Giang Trừng, hỏi: "Giang Trừng, ngươi vì sao không muốn ra ngoài?"Có lẽ bởi vì cái ôm của Ngụy Vô Tiện quá mức ấm áp dễ chịu, mãi một lúc lâu sau Giang Trừng mới nhỏ giọng đáp: "Ta ra ngoài đó lại có ích lợi gì đâu." Ta nỗ lực bao lâu nay ngươi không phải vẫn phải tu Quỷ đạo đấy sao? Rời khỏi đây rồi đến ban ngày không biết sẽ biến thành bộ dạng gì, còn phải có người trông chừng ta, vậy chi bằng cứ ở lại trong Loạn Táng Cương, đỡ khiến mọi người rước thêm phiền phức."Giang Trừng, ngươi rất tuyệt vời, ngươi đã làm được rất tốt, ngươi là anh hùng của ta!"Giang Trừng nghe thế thì cười cười, hắn cũng hiểu rằng, có thể sống thêm một lần đã là ân huệ trời ban, Liên Hoa Ổ vẫn tồn tại, cả cha mẹ a tỷ cũng vẫn còn ở đó.Bấy giờ, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng thở dài: "Giang Trừng, ngươi nói ta bây giờ có coi là tà ma ngoại đạo không?"Giang Trừng đột ngột xoay người, dùng sức túm lấy tay của hắn, quả quyết: "Ngươi không phải! Ngụy Vô Tiện, ta sẽ không để ngươi biến thành tà ma ngoại đạo! Tu Quỷ đạo chỉ là lựa chọn tạm thời trong tình thế cấp bách, đợi Xạ Nhật chi chinh kết thúc chúng ta lập tức tiến hành chữa trị kim đan! Ngươi sẽ không trở thành tà ma ngoại đạo... sẽ không đâu..."Hắn nói đến những lời cuối, trong giọng đã lẫn chút nghẹn ngào, Ngụy Vô Tiện liền kéo người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Giang Trừng, ta nói sai rồi! Có ngươi ở đây ta sẽ không trở thành tà ma ngoại đạo, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng, kể cả ta có đang bị lệ quỷ khống chế cũng sẽ tỉnh táo lại ngay!""Tên lừa đảo.""Giang Trừng ngươi nói gì cơ?""Không có gì, ngủ đi."Tên lừa đảo, rõ ràng ta đã gọi ngươi, nhưng ngươi không thèm ngó ngàng đến ta.-------------Tiểu kịch trườngLam Vong Cơ: Kim công tử, làm phiền ngươi tranh thủ đến Loạn Táng Cương đưa cho Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng ít đồ dùng.Kim Tử Hiên: Sao ngươi không tự mình đi đi?Lam Vong Cơ: Ta bận.Kim Tử Hiên: Lam Vong Cơ! Ngươi gài ta! Lần sau bảo Nhiếp Hoài Tang đi đi.
Hơi lâu khum gặp, độ này bận quá ahiahia ^^
Hơi lâu khum gặp, độ này bận quá ahiahia ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com