Tien Trung The Ma Thuat Bach Bien Giang Trung Edit Dropped
“Tới đây ~ Giang Trừng ~”“Ngụy… Ngụy Vô Tiện!”“Hô hô hô ~ A Trừng ~ ngươi ướt hết cả rồi ~”Ngoài cửa, nụ cười tươi tắn của Giang Yếm Ly trở nên cứng đờ, ăn nói kiểu gì đâu không biết.Nàng điều chỉnh lại sắc mặt, một lần nữa trưng ra nụ cười ấm áp dịu dàng, đưa tay gõ cửa: “A Tiện, A Trừng, ăn cơm thôi.”Ngụy Vô Tiện đang đứng ở rìa thùng nước chơi đánh thủy trận với Giang Trừng bấy giờ mới thu tay lại, vuốt qua loa khuôn mặt ướt nhẹp chạy ra mở cửa: “Sư tỷ!”Hắn cùng với Giang Yếm Ly dọn bàn ăn lên, xong xuôi thì quay ra gọi: “Giang Trừng! Ăn cơm nào!”Chỉ thấy Giang Trừng vừa lắc đầu vừa ôm chậu trân châu lừa lừa muốn trầm mình xuống, nhưng lúc mới trầm được một nửa thì đã bị vận mệnh túm cổ giữ lại.Vận mệnh có tên Ngụy Vô Tiện mở miệng nói: “Không ăn cơm là không phải bé ngoan đâu nha!” nghĩ một hồi lại bổ sung thêm: “Cũng không phải là cá ngoan nốt!”Gì chứ?! Ta đây là chú cá hiểu chuyện nhất đó nha! Giang Trừng nhô đầu ra.Cho đến khoảnh khắc nhìn thấy mâm cơm, thì có một tiếng khóc kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía vọng ra từ trong phòng Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện nhìn cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là nước mắt như trân châu đứt chuỗi ào ạt tuôn rơi.Giang Yếm Ly luống cuống thấy rõ, đĩa cá này không phải nàng làm đâu mà!Mỹ nhân ngư chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi quá thích khóc rồi, cơ mà, có nhiều trân châu thế này thì Giang gia sắp phát tài to!
Đến lúc mặt trời lặn, Giang Trừng tỉnh lại trong thùng nước, rùng mình một cái thì phát hiện ra là cái đuôi đã biến lại thành chân người, nhưng con bà nó không có quần!Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng tỉnh lại, trực tiếp nhào vào trong nước ôm lấy hắn cọ tới cọ lui: “A Trừng!”Ể? Sao lại thấy có gì kỳ kỳ ta?!“Ngụy Vô Tiện! Cút ra cho lão tử!”Thùng tắm lại lần nữa bể tanh bành, Ngụy Vô Tiện liếc liếc hạ thân Giang Trừng, ớ ầu!*“Ây dà, hai vị công tử cũng biết phá ghê á!” đây là câu của một người làm được phân công đến dọn dẹp.“Trời quơi! Đại sư huynh với nhị sư huynh lại làm hỏng thùng tắm rồi!” đây là các sư đệ chạy đến hóng chuyện rồi kháo nhau.Giang Trừng một vẻ trầm tư: “…” hết sức duy trì biểu cảm lạnh nhạt không màng tới.Ngụy Vô Tiện khuôn mặt nhộn nhạo không yên: “…” ù uâyyyyy!Thấy người làm xong xuôi cũng kéo nhau đi hết, Giang Trừng mới bực bội đập bàn đánh rầm, cơn tức này không biết phải trút vào đâu.Ngụy Vô Tiện bị tiếng động lớn cắt đứt mọi ảo tưởng, vội vàng vơ lấy đống trân châu trên bàn ôm vào lòng: “Giang Trừng ngươi làm gì đó! Đây chính là trân châu mà ngươi khóc ra đó nha!”… Giang Trừng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thôi vậy, coi như đây là chiến phí cho Xạ Nhật chi chinh đi!Biết Giang Trừng không muốn nhắc tới đề tài này, Ngụy Vô Tiện cũng nói đến một chủ đề khác: “Giang Trừng, hôm nay ta thấy trên đuôi cá của ngươi có đồ án giống như trên thanh kiếm kia á!”Thanh kiếm kia? Giang Trừng mở mắt ra: “Đồ án gì cơ?”Ngụy sư huynh lấy thanh kiếm trong túi càn khôn ra: “Đây, chính là đồ án này.”Sau khi nhìn kỹ lại, Giang Trừng cau mày, đồ án này sao nhìn có chút quen mắt vậy nhỉ, vừa định đưa tay ra sờ thử thì đã bị Ngụy Vô Tiện giữ lại.Biết Ngụy Vô Tiện lo rằng mình chạm vào lại lăn ra té xỉu, Giang Trừng cũng không cố chấp làm gì, chỉ ra sức nhớ lại xem bản thân đã trông thấy đồ án này ở đâu.“Ta hình như… từng trông thấy đồ án này trước đây rồi thì phải.”Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu hỏi lại: “Thấy khi nào?”“Là ở… ta quên rồi.” Giang Trừng đưa tay giữ lấy trái tim trong ngực, đổi chủ đề: “Ta cảm thấy, trong cơ thể ta dường như có chút oán khí, có lẽ nguyên do là bởi cái này.”Ngụy Vô Tiện nghe thế cũng quăng luôn thanh kiếm, sấn tới khom lưng ghé tai dán lên ngực Giang Trừng: “Tại sao lại như vậy? Ta xem xem!”Tư thế này của ngươi thật không phải là đang thăm dò động tĩnh thai nhi đấy chứ?Tuy rằng tư thế của hai người có phần quái dị, nhưng Ngụy Vô Tiện nghe ngóng một hồi cũng phát hiện có điều bất thường: “Đúng là có oán khí, nhưng mà có vẻ như chưa xâm nhập vào tâm mạch đâu, hơn nữa còn lảng vảng ra bên ngoài, đợi lát nữa nhờ Ngu phu nhân và Giang thúc thúc giúp ngươi trục ra là ổn thôi!”Chút oán khí này quả thật không cần phải lo, còn mà thật sự không được nữa thì nhờ mẹ dùng Tử Điện quất ra chắc cũng ổn.*Lăn qua lộn lại một hồi, oán khí trên người Giang Trừng cũng đã tan hết. Cả hai đều thở ra đầy nhẹ nhõm.“Một viên, hai viên, ba viên… ba mươi viên… bốn mươi viên… sáu mươi viên…”Nhìn Ngụy Vô Tiện nằm bò ra giường mà đếm trân châu, Giang Trừng đen sì cả mặt, sự tồn tại của đống trân châu đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc hôm nay hắn đã khóc lóc thê thảm cỡ nào.“A Tiện! A Trừng! Không hay rồi!” Giang Yếm Ly vội vã xông vào, quên cả việc phải gõ cửa.“A tỷ, làm sao vậy? Có chuyện gì mà vội thế?”Đôi mắt Giang tiểu thư hơi đỏ lên, nhăn mày nói: “Mạnh di bà ấy… mất rồi…”Trân châu trên tay một loạt rơi xuống giường, Ngụy Vô Tiện há hốc mồm sửng sốt: “Sao lại thế…”Đây là lần đầu tiên Giang Trừng phát giác ra, rằng có một số chuyện trước sau không cách nào thay đổi được, hắn nhớ ở kiếp trước lúc gặp được Mạnh Dao thì mẫu thân của y đã qua đời, vốn hắn cho rằng đời này sau khi mẹ con hai người được nhận vào Giang gia thì chuyện sẽ khác đi, hơn nữa nửa năm qua sức khỏe của Mạnh Thi đã ngày một tốt lên, ngay cả Mạnh Dao cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc sống mới.Nhưng ông trời chính là thích trêu ngươi, không có bất cứ điềm báo trước nào, Mạnh Thi cứ vậy nằm xuống.Cả hai vội vàng chạy tới Vân Bình, cửa hàng Mạnh Dao mới mua bấy giờ đã treo hoa trắng, giữa linh đường đặt một chiếc quan tài, Mạnh Dao mặc áo tang đang quỳ ở đó.Mạnh Dao cúi đầu lặng thinh, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng liếc nhìn nhau một chốc rồi cũng im lặng không nói gì, quỳ xuống bên cạnh Mạnh Dao.Khung cảnh này Giang Trừng rất quen thuộc, hắn tựa như thấy được bản thân mình ở kiếp trước, lúc ấy hắn cũng quỳ như thế này, trước linh cữu của cha mẹ mình, của tỷ tỷ mình, quỳ sụp xuống.Thật lâu sau đó, Mạnh Dao mới nhìn viên trân châu trong tay mình, rầu giọng nói: “Cha ruột của ta… là Tông chủ Kim gia Kim Quang Thiện.”Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng vẫn chưa lên tiếng, cả hai vốn đã biết từ sớm, chỉ là không nghĩ tới việc Mạnh Dao sẽ tự mình nói ra.“Mẹ ta đúng là ngốc nghếch mà… đến lúc cuối đời vẫn còn muốn ta đi nhận thân… mẹ khờ dại quá a…”Ngốc ư? Ngụy Giang hai người không thể bình luận vấn đề này, kỳ thực nửa năm qua Mạnh Thi đã rất ít khi đề cập đến việc để Mạnh Dao đi nhận thân, giây phút cuối đời lại nhắc lại chuyện đó, có lẽ cũng chỉ mong rằng quãng đời còn lại của con trai mình có chỗ nương tựa mà thôi.“Vậy còn ngươi?” Giang Trừng rốt cuộc vẫn hỏi.Mạnh Dao nắm chặt viên trân châu, ngước đôi mắt đã khóc đến đỏ hoe nhìn chiếc quan tài: “Đây là di nguyện của bà ấy a.” bởi vì là lời trối của mẹ, cho nên dù biết bước đường ấy sẽ rất gian nan, thì vẫn phải đi một chuyến.Ngụy Vô Tiện đưa tay vỗ vai Mạnh Dao: “Muốn làm gì thì cứ làm thôi, ngươi còn có bọn ta.” cười một chút, lại nói: “Chúng ta là bằng hữu cơ mà!”Mạnh Dao nhìn lại Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, tiếp theo vậy mà lại sửa soạn dập đầu hành lễ, hai người kia phải vội vàng ngăn cản: “Ngươi làm gì thế?!”“Mạnh Dao tự biết mình thân phận thấp kém, nửa năm qua đã làm phiền Giang gia săn sóc trông coi, nay nhận ra hai vị còn có việc lớn phải làm, Mạnh Dao cũng muốn phụ giúp một tay, góp một phần công lao vào đó.” y bây giờ thân phận thế này, Kim Quang Thiện sao có thể nhận về kia chứ.*Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng nửa đêm trở về Liên Hoa Ổ, rốt cuộc vì cái thể chất quá mức đặc thù của Giang Trừng, chẳng ai biết được ngày hôm sau hắn sẽ xuất hiện với bộ dạng gì nữa.Mạnh Dao vẫn quyết định đến Ôn gia làm mật phục, mọi chuyện dường như đang quay trở về quỹ đạo vốn có, trong lòng Giang Trừng lại cuộn lên một nỗi bất an.Nhận thấy Giang Trừng có chút không ổn, Ngụy Vô Tiện vươn tay ôm lấy tiểu sư đệ vào lòng, lặng thinh mà xoa đầu hắn, cảm xúc của cả hai đều trập trùng bề bộn.Trong cơn chập chờn mê mê tỉnh tỉnh, trước mắt Giang Trừng chợt hiện ra hình ảnh Ngụy Vô Tiện trước khi chết ở tiền thế, chân hắn đáp giữa một bầy quạ đen, mặt đất dưới chân bầy quạ có một trận pháp hình tròn, đồ án của trận pháp kia… giống hệt với đồ án khắc trên thanh kiếm đen nọ.*Nhìn pháo hiệu của Lam gia nổ tung trên bầu trời, Ngụy Vô Tiện âm thầm siết chặt bàn tay đang cầm Tùy Tiện, bắt đầu rồi đây.Từ phía sau có một bàn tay vỗ vỗ lên vai hắn: “Hiện thực vỡ toác ra! Tinh thần kia vụn nát! Ra khỏi thế giới này!”Giang Phong Miên đứng bên cạnh đang định mở miệng nói: “…” nó như thế thật sự là không vấn đề gì đấy chứ?Còn Ngu Tử Diên thì yên lặng tháo Tử Điện đeo lên tay Giang Trừng.Lam giaDưới sự dẫn dắt của Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần và một đám con cháu Lam thị đang giương kiếm giữ thế giằng co với đám người của Ôn Húc.Ôn Húc gian tà cười: “Đừng cố giãy giụa nữa, ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi.”Lam Khải Nhân bình tĩnh vuốt râu, không chút sợ sệt: “Mấy lời đó, ngươi xông được vào đây rồi mới nói thì may ra.”Đứng nhìn đối phương qua một tầng kết giới, Ôn Húc gân xanh nổi đầy đầu: “Còn chưa phá được sao?!”Đáp lời gã là một đám đệ tử Ôn thị lại bị hất văng ra thêm lần nữa.Con mẹ nó chứ, không phải Ôn Triều nói rằng kết giới của Lam gia rất dễ phá sao?!Cơn giận bùng lên, Ôn Húc tuốt kiếm xông lên bắt đầu vung chiêu, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần thấy thế cũng tập trung gia cố kết giới.Theo sau, càng lúc càng có nhiều người tham gia vào đội hình này.Người Ôn gia hung hãn rút kiếm vận linh lực chém vào kết giới.Người Lam gia thi nhau sử linh lực củng cố kết giới.Đây là một màn tranh đấu không tiếng không động, so kè linh lực giữa đôi bên.Giữa lúc hai nhà đôi co không ai chịu kém cạnh ai, bốn phía bên ngoài kết giới chợt có sương mù nổi lên.Chốc sau, sương mù cũng dần tan đi, có ánh sáng từ đâu chiếu rọi, một người đứng ở phía trên đám đệ tử Ôn thị, nhìn chúng sinh trước mắt dõng dạc tuyên ngôn: “Chính nghĩa là do ta định đoạt, thế giới này cũng do ta cứu vớt!”Lời tuyên bố bừng bừng khí thế không coi ai ra gì khiến cho đám người Lam gia nhất thời nghẹn họng, đến lúc toàn bộ sương mù đều tan hết, mới hiện ra một đống người mang phục sức màu tím đang vây quanh đám người Ôn gia. Ủa khoan, Giang công tử buộc cái dây gì trên tay vậy?Ôn Húc bấy giờ mới nhận ra Giang gia thế mà lại tới chi viện cho Lam gia, nhưng mà bọn họ làm sao biết được? Trong lòng gã càng lúc càng thấy bất an, nhưng không tỏ tường ra mặt, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đang đứng giữa đám người Giang gia.Giang Trừng dụng lực một phát, một đệ tử Ôn thị dưới chân liền phun ra một ngụm máu.Ôn Húc: “…” khiêu khích đấy ư?!Giang Trừng ghét bỏ nhìn người dưới chân, rồi lại nghiêng nghiêng hất hất đầu nhìn Ôn đại công tử: “Để ta đạp lên đầu ngươi, ngươi tới liếm chân cho ta đi!”Ôn Húc: “…” nhục mạ đấy à?!Thấy Ôn Húc bắt đầu tỏ ra phẫn nộ, Giang Trừng đột nhiên vung tay phải lên, liền sau đó Ngụy Vô Tiện cũng rút ra một cây sáo, đứng trước mặt toàn thể đại biểu thổi một khúc dân ca Vân Mộng.Còn Giang Trừng thì xuất Tam Độc nhắm hướng Ôn Húc mà lao lên, miệng thì hô to: “Trong BGM của ta không ai có thể đánh bại được ta!”Lam gia: yên lặng thu chặt nắm tay, thật… thật là nhiệt huyết sôi trào!-------------Tiểu kịch trườngÔn Triều: Đệ nói cho huynh biết nha kết giới của Lam gia dễ phá lắm!Lam Khải Nhân: Chúng ta sớm đã không còn là Lam gia trước kia nữa, mà giờ là Nữu Khô Lộc • Lam ThịGiang Trừng: Trong BGM của ta không ai có thể đánh bại được ta! Thế giới này đã định là phải do ta đến cứu vớt! Ta sẽ đấu tranh với thế lực gian ác đến cùng! Ta sẽ đánh bại ngươi! Giẫm nát ngươi!Ngụy Vô Tiện: Hoan hô!!!
Tiểu shimei on-stage: một vài nữ chính trong một số bộ anime, mình khum hay xem nên xin phép không cập nhật cụ thể ahihi ^^
Đến lúc mặt trời lặn, Giang Trừng tỉnh lại trong thùng nước, rùng mình một cái thì phát hiện ra là cái đuôi đã biến lại thành chân người, nhưng con bà nó không có quần!Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng tỉnh lại, trực tiếp nhào vào trong nước ôm lấy hắn cọ tới cọ lui: “A Trừng!”Ể? Sao lại thấy có gì kỳ kỳ ta?!“Ngụy Vô Tiện! Cút ra cho lão tử!”Thùng tắm lại lần nữa bể tanh bành, Ngụy Vô Tiện liếc liếc hạ thân Giang Trừng, ớ ầu!*“Ây dà, hai vị công tử cũng biết phá ghê á!” đây là câu của một người làm được phân công đến dọn dẹp.“Trời quơi! Đại sư huynh với nhị sư huynh lại làm hỏng thùng tắm rồi!” đây là các sư đệ chạy đến hóng chuyện rồi kháo nhau.Giang Trừng một vẻ trầm tư: “…” hết sức duy trì biểu cảm lạnh nhạt không màng tới.Ngụy Vô Tiện khuôn mặt nhộn nhạo không yên: “…” ù uâyyyyy!Thấy người làm xong xuôi cũng kéo nhau đi hết, Giang Trừng mới bực bội đập bàn đánh rầm, cơn tức này không biết phải trút vào đâu.Ngụy Vô Tiện bị tiếng động lớn cắt đứt mọi ảo tưởng, vội vàng vơ lấy đống trân châu trên bàn ôm vào lòng: “Giang Trừng ngươi làm gì đó! Đây chính là trân châu mà ngươi khóc ra đó nha!”… Giang Trừng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thôi vậy, coi như đây là chiến phí cho Xạ Nhật chi chinh đi!Biết Giang Trừng không muốn nhắc tới đề tài này, Ngụy Vô Tiện cũng nói đến một chủ đề khác: “Giang Trừng, hôm nay ta thấy trên đuôi cá của ngươi có đồ án giống như trên thanh kiếm kia á!”Thanh kiếm kia? Giang Trừng mở mắt ra: “Đồ án gì cơ?”Ngụy sư huynh lấy thanh kiếm trong túi càn khôn ra: “Đây, chính là đồ án này.”Sau khi nhìn kỹ lại, Giang Trừng cau mày, đồ án này sao nhìn có chút quen mắt vậy nhỉ, vừa định đưa tay ra sờ thử thì đã bị Ngụy Vô Tiện giữ lại.Biết Ngụy Vô Tiện lo rằng mình chạm vào lại lăn ra té xỉu, Giang Trừng cũng không cố chấp làm gì, chỉ ra sức nhớ lại xem bản thân đã trông thấy đồ án này ở đâu.“Ta hình như… từng trông thấy đồ án này trước đây rồi thì phải.”Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu hỏi lại: “Thấy khi nào?”“Là ở… ta quên rồi.” Giang Trừng đưa tay giữ lấy trái tim trong ngực, đổi chủ đề: “Ta cảm thấy, trong cơ thể ta dường như có chút oán khí, có lẽ nguyên do là bởi cái này.”Ngụy Vô Tiện nghe thế cũng quăng luôn thanh kiếm, sấn tới khom lưng ghé tai dán lên ngực Giang Trừng: “Tại sao lại như vậy? Ta xem xem!”Tư thế này của ngươi thật không phải là đang thăm dò động tĩnh thai nhi đấy chứ?Tuy rằng tư thế của hai người có phần quái dị, nhưng Ngụy Vô Tiện nghe ngóng một hồi cũng phát hiện có điều bất thường: “Đúng là có oán khí, nhưng mà có vẻ như chưa xâm nhập vào tâm mạch đâu, hơn nữa còn lảng vảng ra bên ngoài, đợi lát nữa nhờ Ngu phu nhân và Giang thúc thúc giúp ngươi trục ra là ổn thôi!”Chút oán khí này quả thật không cần phải lo, còn mà thật sự không được nữa thì nhờ mẹ dùng Tử Điện quất ra chắc cũng ổn.*Lăn qua lộn lại một hồi, oán khí trên người Giang Trừng cũng đã tan hết. Cả hai đều thở ra đầy nhẹ nhõm.“Một viên, hai viên, ba viên… ba mươi viên… bốn mươi viên… sáu mươi viên…”Nhìn Ngụy Vô Tiện nằm bò ra giường mà đếm trân châu, Giang Trừng đen sì cả mặt, sự tồn tại của đống trân châu đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc hôm nay hắn đã khóc lóc thê thảm cỡ nào.“A Tiện! A Trừng! Không hay rồi!” Giang Yếm Ly vội vã xông vào, quên cả việc phải gõ cửa.“A tỷ, làm sao vậy? Có chuyện gì mà vội thế?”Đôi mắt Giang tiểu thư hơi đỏ lên, nhăn mày nói: “Mạnh di bà ấy… mất rồi…”Trân châu trên tay một loạt rơi xuống giường, Ngụy Vô Tiện há hốc mồm sửng sốt: “Sao lại thế…”Đây là lần đầu tiên Giang Trừng phát giác ra, rằng có một số chuyện trước sau không cách nào thay đổi được, hắn nhớ ở kiếp trước lúc gặp được Mạnh Dao thì mẫu thân của y đã qua đời, vốn hắn cho rằng đời này sau khi mẹ con hai người được nhận vào Giang gia thì chuyện sẽ khác đi, hơn nữa nửa năm qua sức khỏe của Mạnh Thi đã ngày một tốt lên, ngay cả Mạnh Dao cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc sống mới.Nhưng ông trời chính là thích trêu ngươi, không có bất cứ điềm báo trước nào, Mạnh Thi cứ vậy nằm xuống.Cả hai vội vàng chạy tới Vân Bình, cửa hàng Mạnh Dao mới mua bấy giờ đã treo hoa trắng, giữa linh đường đặt một chiếc quan tài, Mạnh Dao mặc áo tang đang quỳ ở đó.Mạnh Dao cúi đầu lặng thinh, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng liếc nhìn nhau một chốc rồi cũng im lặng không nói gì, quỳ xuống bên cạnh Mạnh Dao.Khung cảnh này Giang Trừng rất quen thuộc, hắn tựa như thấy được bản thân mình ở kiếp trước, lúc ấy hắn cũng quỳ như thế này, trước linh cữu của cha mẹ mình, của tỷ tỷ mình, quỳ sụp xuống.Thật lâu sau đó, Mạnh Dao mới nhìn viên trân châu trong tay mình, rầu giọng nói: “Cha ruột của ta… là Tông chủ Kim gia Kim Quang Thiện.”Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng vẫn chưa lên tiếng, cả hai vốn đã biết từ sớm, chỉ là không nghĩ tới việc Mạnh Dao sẽ tự mình nói ra.“Mẹ ta đúng là ngốc nghếch mà… đến lúc cuối đời vẫn còn muốn ta đi nhận thân… mẹ khờ dại quá a…”Ngốc ư? Ngụy Giang hai người không thể bình luận vấn đề này, kỳ thực nửa năm qua Mạnh Thi đã rất ít khi đề cập đến việc để Mạnh Dao đi nhận thân, giây phút cuối đời lại nhắc lại chuyện đó, có lẽ cũng chỉ mong rằng quãng đời còn lại của con trai mình có chỗ nương tựa mà thôi.“Vậy còn ngươi?” Giang Trừng rốt cuộc vẫn hỏi.Mạnh Dao nắm chặt viên trân châu, ngước đôi mắt đã khóc đến đỏ hoe nhìn chiếc quan tài: “Đây là di nguyện của bà ấy a.” bởi vì là lời trối của mẹ, cho nên dù biết bước đường ấy sẽ rất gian nan, thì vẫn phải đi một chuyến.Ngụy Vô Tiện đưa tay vỗ vai Mạnh Dao: “Muốn làm gì thì cứ làm thôi, ngươi còn có bọn ta.” cười một chút, lại nói: “Chúng ta là bằng hữu cơ mà!”Mạnh Dao nhìn lại Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, tiếp theo vậy mà lại sửa soạn dập đầu hành lễ, hai người kia phải vội vàng ngăn cản: “Ngươi làm gì thế?!”“Mạnh Dao tự biết mình thân phận thấp kém, nửa năm qua đã làm phiền Giang gia săn sóc trông coi, nay nhận ra hai vị còn có việc lớn phải làm, Mạnh Dao cũng muốn phụ giúp một tay, góp một phần công lao vào đó.” y bây giờ thân phận thế này, Kim Quang Thiện sao có thể nhận về kia chứ.*Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng nửa đêm trở về Liên Hoa Ổ, rốt cuộc vì cái thể chất quá mức đặc thù của Giang Trừng, chẳng ai biết được ngày hôm sau hắn sẽ xuất hiện với bộ dạng gì nữa.Mạnh Dao vẫn quyết định đến Ôn gia làm mật phục, mọi chuyện dường như đang quay trở về quỹ đạo vốn có, trong lòng Giang Trừng lại cuộn lên một nỗi bất an.Nhận thấy Giang Trừng có chút không ổn, Ngụy Vô Tiện vươn tay ôm lấy tiểu sư đệ vào lòng, lặng thinh mà xoa đầu hắn, cảm xúc của cả hai đều trập trùng bề bộn.Trong cơn chập chờn mê mê tỉnh tỉnh, trước mắt Giang Trừng chợt hiện ra hình ảnh Ngụy Vô Tiện trước khi chết ở tiền thế, chân hắn đáp giữa một bầy quạ đen, mặt đất dưới chân bầy quạ có một trận pháp hình tròn, đồ án của trận pháp kia… giống hệt với đồ án khắc trên thanh kiếm đen nọ.*Nhìn pháo hiệu của Lam gia nổ tung trên bầu trời, Ngụy Vô Tiện âm thầm siết chặt bàn tay đang cầm Tùy Tiện, bắt đầu rồi đây.Từ phía sau có một bàn tay vỗ vỗ lên vai hắn: “Hiện thực vỡ toác ra! Tinh thần kia vụn nát! Ra khỏi thế giới này!”Giang Phong Miên đứng bên cạnh đang định mở miệng nói: “…” nó như thế thật sự là không vấn đề gì đấy chứ?Còn Ngu Tử Diên thì yên lặng tháo Tử Điện đeo lên tay Giang Trừng.Lam giaDưới sự dẫn dắt của Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần và một đám con cháu Lam thị đang giương kiếm giữ thế giằng co với đám người của Ôn Húc.Ôn Húc gian tà cười: “Đừng cố giãy giụa nữa, ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi.”Lam Khải Nhân bình tĩnh vuốt râu, không chút sợ sệt: “Mấy lời đó, ngươi xông được vào đây rồi mới nói thì may ra.”Đứng nhìn đối phương qua một tầng kết giới, Ôn Húc gân xanh nổi đầy đầu: “Còn chưa phá được sao?!”Đáp lời gã là một đám đệ tử Ôn thị lại bị hất văng ra thêm lần nữa.Con mẹ nó chứ, không phải Ôn Triều nói rằng kết giới của Lam gia rất dễ phá sao?!Cơn giận bùng lên, Ôn Húc tuốt kiếm xông lên bắt đầu vung chiêu, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần thấy thế cũng tập trung gia cố kết giới.Theo sau, càng lúc càng có nhiều người tham gia vào đội hình này.Người Ôn gia hung hãn rút kiếm vận linh lực chém vào kết giới.Người Lam gia thi nhau sử linh lực củng cố kết giới.Đây là một màn tranh đấu không tiếng không động, so kè linh lực giữa đôi bên.Giữa lúc hai nhà đôi co không ai chịu kém cạnh ai, bốn phía bên ngoài kết giới chợt có sương mù nổi lên.Chốc sau, sương mù cũng dần tan đi, có ánh sáng từ đâu chiếu rọi, một người đứng ở phía trên đám đệ tử Ôn thị, nhìn chúng sinh trước mắt dõng dạc tuyên ngôn: “Chính nghĩa là do ta định đoạt, thế giới này cũng do ta cứu vớt!”Lời tuyên bố bừng bừng khí thế không coi ai ra gì khiến cho đám người Lam gia nhất thời nghẹn họng, đến lúc toàn bộ sương mù đều tan hết, mới hiện ra một đống người mang phục sức màu tím đang vây quanh đám người Ôn gia. Ủa khoan, Giang công tử buộc cái dây gì trên tay vậy?Ôn Húc bấy giờ mới nhận ra Giang gia thế mà lại tới chi viện cho Lam gia, nhưng mà bọn họ làm sao biết được? Trong lòng gã càng lúc càng thấy bất an, nhưng không tỏ tường ra mặt, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đang đứng giữa đám người Giang gia.Giang Trừng dụng lực một phát, một đệ tử Ôn thị dưới chân liền phun ra một ngụm máu.Ôn Húc: “…” khiêu khích đấy ư?!Giang Trừng ghét bỏ nhìn người dưới chân, rồi lại nghiêng nghiêng hất hất đầu nhìn Ôn đại công tử: “Để ta đạp lên đầu ngươi, ngươi tới liếm chân cho ta đi!”Ôn Húc: “…” nhục mạ đấy à?!Thấy Ôn Húc bắt đầu tỏ ra phẫn nộ, Giang Trừng đột nhiên vung tay phải lên, liền sau đó Ngụy Vô Tiện cũng rút ra một cây sáo, đứng trước mặt toàn thể đại biểu thổi một khúc dân ca Vân Mộng.Còn Giang Trừng thì xuất Tam Độc nhắm hướng Ôn Húc mà lao lên, miệng thì hô to: “Trong BGM của ta không ai có thể đánh bại được ta!”Lam gia: yên lặng thu chặt nắm tay, thật… thật là nhiệt huyết sôi trào!-------------Tiểu kịch trườngÔn Triều: Đệ nói cho huynh biết nha kết giới của Lam gia dễ phá lắm!Lam Khải Nhân: Chúng ta sớm đã không còn là Lam gia trước kia nữa, mà giờ là Nữu Khô Lộc • Lam ThịGiang Trừng: Trong BGM của ta không ai có thể đánh bại được ta! Thế giới này đã định là phải do ta đến cứu vớt! Ta sẽ đấu tranh với thế lực gian ác đến cùng! Ta sẽ đánh bại ngươi! Giẫm nát ngươi!Ngụy Vô Tiện: Hoan hô!!!
Tiểu shimei on-stage: một vài nữ chính trong một số bộ anime, mình khum hay xem nên xin phép không cập nhật cụ thể ahihi ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com