TruyenHHH.com

Tien Trung The Ma Thuat Bach Bien Giang Trung Edit Dropped

Cái thùng tắm to bằng cái giường mà lúc trước bảo Mạnh Dao chuẩn bị hôm nay đã chứng minh được công dụng tuyệt vời, cái đuôi màu tím của nhân ngư bấy giờ đang uyển chuyển đong đưa nhè nhẹ trong nước, còn Giang Trừng thì nằm bò ra bám vào mép thùng gỗ, nghiêng đầu đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện.

Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện ngồi trước mặt, tay bưng cái chậu rửa mặt hứng lấy trân châu chảy ra từ mắt mình, Ngụy sư huynh hỏi: "Giang Trừng, sao lại thế này a?"

Đáp lại Ngụy Vô Tiện là một viên trân châu nữa rơi xuống, cùng với một tiếng "Ừm?" lộ vẻ nghi hoặc của Giang Trừng.

Bụng dạ khe khẽ thở dài đánh thượt, Ngụy Vô Tiện duỗi một tay ra xoa xoa lên tóc Giang Trừng, tiểu nhân ngư lại chủ động nhướn lên dụi dụi vào tay hắn, cái đuôi tím lắc lư càng thêm hăng.

Cùng lúc với việc bị người nũng nịu muốn xịt máu, thì lo lắng trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng ngày một khẩn trương, làm sao mà ngay cả cơ thể cũng đột nhiên biến hóa thế này?

Bàn tay trên đầu bỗng nhiên dừng lại động tác, Giang Trừng có chút khó hiểu, quẫy đuôi một cái làm nước bắn lên: "Ngụy Vô Tiện?"

Ngụy sư huynh hồi thần, liền toét miệng tươi cười, rồi nhìn tay áo của mình bị nước bắn lên ướt nhẹp nói: "Giang Trừng ngươi được lắm! Chỉ biết khi dễ sư huynh thôi!"

Thấy Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, Giang Trừng cũng nhoẻn miệng cười theo, đuôi cá lại quẫy mạnh một cái.

Lúc này cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, hai người ngoái nhìn, liền thấy Giang Phong Miên đang trợn tròn mắt há hốc mồm ra mà nhìn Giang Trừng đang nằm trong thùng tắm, nhìn xong thì nhanh chóng lùi một bước đóng cửa lại.

Giang Tông chủ đứng ngoài cửa ra sức dụi mắt, chẳng lẽ là do xử lý nhiều tông vụ quá nên bị hoa mắt rồi? Chứ làm sao mà lại nhìn thấy Giang Trừng mọc ra đuôi cá?

Một lúc lâu sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra, Giang Phong Miên trân trối nhìn Giang Trừng, mãi mới thốt được ra một câu: "... Nhân ngư?"

Thôi rồi, quên nói với Giang thúc thúc! Biểu cảm như kia thì chắc là kinh hãi lắm! Ngụy Vô Tiện nhủ thầm.

"Đứng ngây ra đó làm cái gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Ngu Tử Diên, Giang Phong Miên tay nhanh hơn não vội vàng đóng sầm cửa lại, quay đầu lại lúng túng nói: "Tam... tam nương tử..."

Ngu phu nhân không hiểu ra sao, đi vòng qua Giang Phong Miên đưa tay đẩy cửa: "Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng tỉnh..." sau khi nhìn rõ cảnh tượng bày ra trước mắt, thì nữ chủ nhân của Liên Hoa Ổ sụp đổ luôn: "Giang Trừng!!! Ngươi làm sao thế này!!!"

Bị tiếng thét bất ngờ của Ngu Tử Diên dọa sợ, Giang Trừng lại chảy ra vài giọt nước mắt trân châu.

Trong phòng tức khắc lặng như tờ, khiến cho âm thanh viên trân châu rơi xuống trở nên đặc biệt rõ ràng.

Ngụy Vô Tiện là người phục hồi nhanh nhất: "Giang Trừng à, ngươi tự ôm chậu hứng trân châu được không?"

Giang Trừng run rẩy vươn tay nhận lấy cái chậu ôm vào người, rồi đẩy đuôi bơi đến sát vách thùng nước, nhìn Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên đầy cảnh giác, nghĩ thầm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt trân châu của mình!

*

"Rốt cuộc chuyện là như thế nào!?" Ngu Tử Diên nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, một người đang yên đang lành sao tự nhiên lại mọc ra đuôi cá?

Giang Phong Miên thì đứng một bên không nói năng gì, có vẻ như vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Ngụy Vô Tiện cũng hết đường xoay sở: "Con cũng không biết nữa, đêm qua tỉnh lại còn nói chuyện với con, đến sáng nay thì đã thành ra như vậy."

Lại thêm một hồi trầm mặc lắng đọng, Giang Phong Miên bấy giờ mới hồi thần, nói: "Hay là, đợi đến tối A Trừng tỉnh lại là sẽ biết thôi." những chuyện phát sinh trên người thằng con trai này của ông đã vượt quá sức tưởng tượng rồi, trùng sinh đã là một loại kỳ ngộ, có lẽ tự Giang Trừng sẽ biết được chuyện này là sao.

"Giang Phong Miên ngài đúng thật là một chút cũng không lo lắng nhỉ!"

"Tam nương tử, ta là cha của A Trừng, làm sao có thể không lo, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác cả, đã là như thế thì chi bằng cứ chờ A Trừng tỉnh lại rồi cùng bàn bạc với nó xem sao." nói đến đây, Giang Tông chủ quay sang nói với Ngụy Vô Tiện: "A Tiện, tình trạng hiện giờ của A Trừng không thể gặp người khác được, con trông chừng nó nhé."

Chưa nói đến Giang Trừng bây giờ có một cái đuôi cá cùng với đôi mắt khóc ra trân châu, riêng việc hắn há mồm ngậm miệng đều chỉ biết hô mỗi 'Ngụy Vô Tiện' với 'ta khô quá' thôi, thì Ngụy sư huynh đã không thể yên tâm mà thả hắn ra ngoài được rồi.

*

Lúc quay lại phòng mở cửa ra, Ngụy Vô Tiện trông thấy Giang Trừng đang ôm cái chậu cùng Giang Yếm Ly tỉ mẩn đếm từng viên trân châu, hắn gọi: "Sư tỷ! A Trừng!"

Nghe tiếng Ngụy Vô Tiện, hai mắt Giang Trừng sáng rực lên, phấn khích hô: "Ngụy Vô Tiện!", không cẩn thận làm cho đống trân châu trên tay rớt hết lại vào trong chậu, nhìn số trân châu mà mình vất vả lắm mới đếm được giờ lại rớt về chỗ cũ, hắn có chút buồn bã chau lại đôi mày.

Ngụy Vô Tiện thò tay xoa đầu Giang Trừng: "Sư huynh giúp ngươi nha!"

Giang Trừng ngoan ngoãn gật đầu, đuôi cá dưới nước trộm vẫy lên nhè nhẹ.

Nhìn thấy hai tiểu đệ chụm đầu vào nhau ngồi đếm trân châu, Giang Yếm Ly rốt cuộc cũng nở nụ cười, ban nãy nàng trông thấy đệ đệ tự dưng có cái đuôi cá, thiếu điều muốn khóc thét lên luôn, nàng hỏi: "A Trừng, A Tiện, có muốn ăn canh sườn củ sen không nào?"

"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng vui vẻ hào hứng gật đầu lia lịa.

Ngụy Vô Tiện thấy thế cũng cười đáp: "Vâng sư tỷ!"

"Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi! A Trừng ngươi lợi hại thiệt nha! Chúng ta có tận ba mươi viên trân châu luôn!" Ngụy Vô Tiện đếm hết số trân châu, nói với Giang Trừng.

Giang Trừng được khen thì lắc lắc cái đuôi, đôi mắt sáng trong nhìn Ngụy Vô Tiện mỉm cười. Sau đó thì cúi đầu xuống, nhìn ba mươi viên trân châu tìm kiếm một hồi, chọn ra một viên to nhất đưa cho Ngụy sư huynh: "Ngụy Vô Tiện!"

"Cho ta hả?" Ngụy Vô Tiện được ưu ái thì hơi kinh ngạc.

Giang Trừng gật đầu, rồi lại đem chậu đựng trân châu ôm vào lòng che che giấu giấu, tỏ ý ta chỉ cho ngươi một viên thôi.

Đáng yêu quá đi mất! Ngụy Vô Tiện tươi cười nhận lấy trân châu, nhìn cái đuôi cá của Giang Trừng dò hỏi: "A Trừng, ta sờ đuôi cá của ngươi được không?"

Thế nhưng Giang Trừng lại như nghe thấy điều gì kinh hãi lắm vậy, hắn đột nhiên xoay người lủi về một góc thùng tắm cách xa Ngụy Vô Tiện, mắt hạnh trừng trừng mở to cảnh giác nhìn Ngụy sư huynh.

Này là làm sao đây? Không được phép chạm vào đuôi ư? Ngụy Vô Tiện sờ sờ lên mũi, ánh mắt nhìn về phía chiếc đuôi cá màu tím kia ngày càng nóng bỏng: "A Trừng ~ cho ta sờ một xíu đi mòa ~ một xíu thôi ~"

Đuôi cá co rụt lại.

... Được, xem ra là thật sự không sờ được rồi, hay là ngày mai đi mua một con cá cảnh màu tím về nuôi nhỉ! Cơ mà, Ngụy Vô Tiện nheo nheo mắt, trên đuôi cá hình như có một đồ án?

Cúi người tiến sát vào nhìn, trong sự sợ hãi của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện cau mày cố nhớ lại, đồ án này sao nhìn quen vậy kìa?

Đây... hình như là... phải rồi! Thanh kiếm đó!

Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Trừng: "Giang Trừng! Ta biết..." mấy lời tiếp theo bị đôi mắt đỏ bừng của tiểu sư đệ dọa cho nuốt ngược trở vào, Ngụy Vô Tiện bấy giờ mới phát giác bản thân sắp sửa bổ nhào vào thùng nước đến nơi, vội vàng lùi người lại đứng ra ngoài nói: "Cái đó... Giang Trừng... đừng khóc nha! Ta không nhìn nữa!"

Hai tay hắn giơ lên tỏ vẻ ta biết sai rồi mà, Giang Trừng tí tách khóc ra vài viên trân châu, chăm chăm nhìn Ngụy Vô Tiện thật lâu, thấy hắn có vẻ là thật sự không còn hứng thú với cái đuôi của mình nữa mới chậm dời mắt đi.

Liếc thấy viên trân châu trong tay Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng lộn cá chép một vòng thò tay đoạt lại, bỏ nó vào chậu rồi lại lùi vào trong góc thùng tắm.

Ngụy Vô Tiện nhìn bàn tay trống không, dở khóc dở cười. Sau đó thì bắt đầu mếu xệch miệng tỏ vẻ đáng thương hờn: "A Trừng không thích sư huynh nữa sao? Trân châu đã cho sư huynh rồi cũng đòi lại luôn... làm lòng dạ sư huynh khó chịu quá đi thôi..." vừa nói vừa làm bộ run run đôi vai, trông cứ như đang khóc vậy.

Được một lúc, Giang Trừng đưa một tay ra trước mặt hắn: "Ngụy Vô Tiện?"

Ngụy Vô Tiện xòe tay ra, Giang Trừng lại thả vào tay hắn một viên trân châu.

Nhìn viên trân châu trong tay to đâu cỡ một hạt gạo lại còn thô kệch không chút sáng bóng mượt mà, Ngụy Vô Tiện nhủ bụng đúng là thù dai mà!

-------------

Tiểu kịch trường

Ngụy Vô Tiện: Mại dô mại dô! Mở bán đấu giá trân châu do chính mắt Giang Trừng khóc ra đây! Ai ra giá cao bán cho người đó!

Giang Trừng: Tìm được đường làm giàu rồi đấy!


Giang Phong Miên ngó cái đuôi cá của Giang Trừng rồi lại ngó Ngu Tử Diên: Tam nương tử... nàng cũng có thể...

Ngu Tử Diên trực tiếp đập bàn: Có cái beep!


Giang Phong Miên + Ngu Tử Diên: Này coi như xong rồi, lúc trước còn có thể nói rằng đầu óc có vấn đề, còn như bây giờ thì phải mần răng? Có lẽ đã đến lúc biên soạn một ít chuyện kể về tổ tiên Vân Mộng Giang gia rồi...


Nhiếp Hoài Tang xòe quạt: Tương truyền, dòng dõi Vân Mộng Giang gia có huyết mạch của giao nhân thời thượng cổ, Giang gia tiểu công tử mang dòng máu này không chỉ có đuôi cá vô cùng diễm lệ, mà đôi mắt còn có thể khóc ra trân châu, hơn nữa phẩm chất phi phàm! Trên phố còn lưu truyền rằng, người có được Giang Trừng, tất có thiên hạ!

Các thế gia còn lại: ... Lừa ai đó nhỏ?



Hmu hmu tui thích nhân ngư Trừng quớ nên đặt hẳn một bức tranh vẽ hai bạn lun nè, có ai nhìn thấy cái hột gạo đó khum =)))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com