Tien Trung The Ma Thuat Bach Bien Giang Trung Edit Dropped
Giang Trừng đứng ở giáo trường hô "Năng lượng Balala" đến lần thứ ba trăm, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.Lúc bấy giờ trên giáo trường chỉ còn hai người, là hắn và Ngụy Vô Tiện nữa thôi.Ngụy Vô Tiện đứng đó ôm kiếm tươi cười rạng rỡ mà nhìn hắn: "Ô? Giang Trừng ngươi tỉnh rồi hả?"Nhìn cái ánh mắt như thể xem chưa đã ghiền kia của tên họ Ngụy, Giang Trừng làu bàu: "Không nghĩ là ngươi lại thích cái thể loại này đấy..."Ngờ đâu Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu hóa thành động vật không xương sống, xáp lại ngả ngớn ăn vạ trên người sư đệ mình, cà tưng đáp: "Phải đó! Ta thích sư muội thế này! Vậy sư muội có thích sư huynh thế này không?" nói xong còn thổi một hơi vào vành tai Giang Trừng.Giang Trừng đẩy mạnh cái đầu xù đang rúc trên vai mình ra, sờ lên vành tai vừa bị hắn thổi cho phát ngứa, ghét bỏ nói: "Ngụy Vô Tiện ngươi có thấy ghê không vậy!? Không được gọi ta là sư muội!"Ngụy Vô Tiện đã sớm dự liệu Giang Trừng sẽ phản ứng thế nào, chỉ giơ tay quắc lấy hắn cùng đi về phía trước: "Được rồi A Trừng, ta chết đói đến nơi rồi đây! Chúng ta đi ăn cơm thôi!""Cũng không được gọi A Trừng!""Vậy... Trừng Trừng?""Ngụy Vô Tiện!""À ta biết rồi ~ hoa trông hoa nở người gặp người cưng, sư muội Tiểu Trừng Trừng đáng yêu nhất trần đời của Ngụy Vô Tiện!"*Ngụy Vô Tiện lôi kéo Giang Trừng ngồi vào bàn ăn, hắn nhe răng cười với mẹ con Mạnh Dao rồi nhìn lướt qua những món ăn bày biện trên bàn, nói: "Giang Trừng, hôm nay có canh sườn củ sen này!"Giang Trừng thì đang gật đầu chào hỏi với Mạnh Thi và Mạnh Dao: "Mạnh công tử, Mạnh phu nhân."Mẹ con Mạnh Dao cũng đứng lên hành lễ: "Giang công tử!"Rồi thì ba người cứ đứng đó sáu mắt nhìn nhau."Ây da được rồi được rồi mà, Giang Trừng mau ăn cơm đi!" Ngụy Vô Tiện kéo Giang Trừng ngồi xuống ghế, trông Mạnh Dao và Mạnh phu nhân như vậy, sư đệ hắn mà còn chưa ngồi chỉ sợ họ cũng sẽ cứ đứng.Giang Trừng mới vừa cầm đôi đũa lên còn chưa kịp động thì đã thấy một chén canh sườn đặt xuống trước mặt, nghiêng đầu ngó qua, là Ngụy Vô Tiện.Ngụy sư huynh tươi cười nói: "Ngươi ăn nhiều một chút!"Tên này sao hôm nay tự nhiên lại không tranh nhau canh sườn củ sen với mình nữa vậy, Giang Trừng trong lòng lấy làm lạ, song cũng không nói gì, nghe lời hắn cúi đầu nếm thử một ngụm canh."Thế nào?"Giang Trừng buông cái muỗng xuống: "Không ngon như a tỷ làm.""Phải không đó? Để ta nếm xem nào!" Ngụy Vô Tiện nói rồi vươn tay cầm lấy cái muỗng Giang Trừng vừa đặt xuống, múc luôn nước canh ở trong chén của hắn ăn thử, ăn xong thì ngậm cái muỗng gật gù: "Đúng là không ngon bằng sư tỷ làm!"Nhìn cái muỗng bị tên họ Ngụy ngậm trong miệng, khuôn mặt Giang Trừng nóng bừng lên, cau mày nói: "Ngụy Vô Tiện! Cái muỗng đó ta dùng qua rồi!""Ừm?" Ngụy Vô Tiện cầm cái muỗng xuống tỏ vẻ vô tội nói: "Giang Trừng sao ngươi nhỏ mọn thế! Hai chúng ta là quan hệ gì kia chứ, đừng nói là cái muỗng ngươi từng dùng qua, ngay cả miệng của ngươi ta cũng... ứmmm..."Giang Trừng nhanh tay lẹ mắt vội vàng bịt lại cái miệng ăn nói không biết lựa lời của Ngụy Vô Tiện, tức giận trợn trừng mắt lườm hắn.Ngu Tử Diên buông đũa, liếc xéo hai tên oắt con: "Làm loạn cái gì! Không ăn đứng lên đi ra ngoài! Đừng có ở đây làm mất mặt ta! Hai đứa các ngươi nhìn Mạnh Dao người ta đi, ngoan ngoãn ra sao!"Bà chủ nhà uy quyền đã lên tiếng, Giang Trừng cũng chỉ đành buông Ngụy Vô Tiện ra, cầm lấy chén đũa ngoan ngoãn ăn cơm. Chỉ là từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt qua Ngụy Vô Tiện lấy một lần.Ngụy Vô Tiện mượn cớ gắp đồ ăn, rướn người qua ghé vào tai Giang Trừng thì thào: "Từng hôn rồi.", coi như nói cho xong câu nói vừa rồi. Rồi dưới ánh nhìn như đóng đinh vào mặt của Ngu Tử Diên, hắn lại ngồi ngay ngắn vào chỗ, còn chưa kịp thấy lỗ tai Giang Trừng đã đỏ bừng cả lên.Mà Mạnh Dao ngồi ở phía đối diện, đã thấy cơm nước chả ngon lành gì nữa rồi. (Chắc là cơm tró ngon hơn Dao mụi nhỉ =)))))))))) )*Đêm đến, Ngụy Vô Tiện ngả ngớn nằm trên giường bày ra một tư thế lả lướt quyến rũ, một tay chống đầu gọi: "Giang Trừng! Lên đây nào!"Giang Trừng đang cởi quần áo ngoài chợt khựng lại: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi nằm tử tế lại coi! Không thì cút về phòng mình mà ngủ!"Vừa nói xong thì Ngụy Vô Tiện đã vội vàng ngồi bật dậy, ngẩng đầu đưa đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn.Giang Trừng vốn chẳng có bao nhiêu tức giận, chớp mắt đã tiêu tan.Ngụy Vô Tiện mỹ mãn vô cùng ôm lấy sư muội của mình nói: "Giang Trừng, cần phải nói cho Mạnh Dao biết chuyện của ngươi không?"Giang Trừng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trước đừng vội, để xem tình hình sau này đã rồi tính.""Giang Trừng, có phải là ngươi không quá tín nhiệm Mạnh Dao?", Ngụy Vô Tiện nói ra nghi vấn trong lòng.Giang Trừng gật đầu, rồi lại nghĩ trong phòng tối om sợ Ngụy Vô Tiện không thấy mới nói thêm: "Có một chút, chuyện này quá mức ảo diệu, tâm tư Mạnh Dao lại thâm sâu khó dò, cứ tiếp xúc thêm đã."Ngụy Vô Tiện buông hắn ra, lật người nằm nghiêm chỉnh lại, nói: "Giang Trừng, ngươi có phải là cũng không quá tín nhiệm ta a..."Giang Trừng khó hiểu: "Ngươi đang nói linh tinh cái gì đấy?"Trong bóng đêm đen đặc truyền đến giọng nói của Ngụy Vô Tiện có chút trầm: "Lúc trước ngươi không phải cũng một mực khóa kín miệng không nói gì với ta sao? Có phải là ngươi cảm thấy ta sẽ làm hỏng việc..."Giang Trừng xoay người lại, vỗ bốp một cái vào cái đầu đang nghĩ vớ nghĩ vẩn của người kia: "Nếu như ta nói cho ngươi, ngươi còn có thể vô tư lự như thế này sao?"Giang Trừng mang theo đoạn quá khứ ấy suốt mười năm, mỗi một lần thanh tỉnh đều cảm thấy trong lòng như có khối đá nặng đè ép không ngừng, đêm đến thường xuyên không cách nào dỗ giấc. Nếu không phải lúc ban ngày trở thành bộ dạng như kia, hắn nghĩ có khả năng là hắn sẽ phát điên lên mất."Nhưng mà, ta muốn san sẻ với ngươi, ta không muốn ngươi phải một mình đối mặt!""Sau lại không phải ta đã kể cho ngươi rồi đấy sao? Hơn nữa Ngụy Vô Tiện, ta mong ngươi có thể mãi mãi là đại sư huynh của Liên Hoa Ổ ngày ngày dẫn bọn ta đi ngắt đài sen bắt gà rừng." chứ không phải là Di Lăng Lão Tổ suốt ngày chui nhủi trên Loạn Táng Cương quanh năm không thấy ánh mặt trời, hì hụi trồng khoai tây bán củ cải.Ngụy Vô Tiện vội lật nghiêng người ôm lấy Giang Trừng: "Giang Trừng ~ sao ngươi lại tốt đến thế a!" rồi vùi đầu cọ cọ lên trán Giang tiểu sư đệ của mình, ngươi tốt đẹp như vậy, ta sao có thể không thương!Giang Trừng ngọ nguậy né hắn ra, lật người lại: "Ngươi có thấy ghê không vậy hả?"Ngụy Vô Tiện thừa thắng xông lên, ôm chặt lấy eo hắn: "Ta có thấy ghê cũng chỉ thấy ghê mỗi Tiểu Trừng Trừng nhà chúng ta thôi!""Không được gọi ta là Tiểu Trừng Trừng!"Hồi lâu sau, khi đã nghe thấy tiếng thở đều đặn sau lưng, Giang Trừng mới chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn cánh tay đang quàng lấy hông mình, suy tư có phần phiêu đãng, bất chợt nhớ lại kiếp trước, một đoạn ký ức xa xăm tít tận hội săn trên Bách Phượng sơn, hắn đứng xa xa trông thấy một khung cảnh... lòng dạ như bị kim châm, dường đau, dường khó chịu... rồi dần dần người ở trong cảnh biến thành ngày ấy Ngụy Vô Tiện và chính mình.Thở dài một hơi, Giang Trừng khẽ khàng gỡ cánh tay Ngụy Vô Tiện đang ôm lấy mình. Đừng nghĩ nữa Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện hắn luôn thích nhất là trêu ghẹo người không phải sao?Cánh tay vừa mới bị gỡ ra được một lát lại quàng lên như cũ, còn có tiếng Ngụy Vô Tiện làu bàu nói mơ.Giang Trừng đành phải chịu đựng mà nhắm hai mắt lại.*Ngày hôm sau lúc Giang Trừng ngủ dậy, Ngụy Vô Tiện đã không còn trên giường. Ra cửa trông thấy Ngu Tử Diên liền hỏi ngay: "Tiện muội muội đâu?"Ngụy Vô Tiện bên đây thì đang dẫn Mạnh Dao đi chọn kiếm: "Mạnh Dao ngươi trước tiên vào đây xem thử, chọn lấy một thanh dùng tạm, Giang thúc thúc nói chờ đến sau này kết đan lại làm cho ngươi một thanh vừa vặn hơn."Nói xong hai mắt liền sáng lên, cầm một thanh kiếm giơ lên hỏi: "Mạnh Dao! Ngươi xem cái này thế nào?"Mạnh Dao thực ra lại vừa ý một thanh kiếm khác: "Ta thấy cái này không tồi."Ngụy Vô Tiện bỏ thanh kiếm đang cầm xuống, bước lại nhìn qua rồi nói: "Đây là nhuyễn kiếm.""Ừm, ta không giống Ngụy công tử được tu luyện từ nhỏ, thể chất kém hơn rất nhiều, thanh kiếm này rất nhẹ, hơn nữa ta còn có thể gá nó trên hông." Mạnh Dao nói rồi vòng thanh kiếm qua hông mình cho Ngụy Vô Tiện xem.Đúng lúc này, Giang Trừng từ ngoài cửa bước vào: "Ta còn cho rằng Tiện muội muội lâm bệnh, hóa ra là ở đây cùng muội muội khác."Ngụy Vô Tiện vừa thấy Giang Trừng hai mắt lại sáng rực lên: "Giang Trừng!" rồi tươi cười đến gần hắn.Mà Giang Trừng lại đang nhìn về phía Mạnh Dao có chút phấn khích nói: "Muội muội này, ta từng gặp qua!"Ngụy Vô Tiện khựng lại bước chân, quay ngoắt đầu lạnh nhạt nhìn Mạnh Dao, há miệng nói không ra tiếng: "Muội muội? Gặp qua?" kiếp trước Giang Trừng không lẽ nào thật sự có ý gì với Mạnh Dao đấy chứ?Mạnh Dao nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, đành phải bỏ thanh kiếm đang treo trên hông xuống.Cơ mà Giang Trừng lại hứng thú đón lấy, cầm lên thanh kiếm từ trong tay Mạnh Dao nói: "Muội muội này, ngươi đã lấy tự chưa? Chi bằng để ta đặt cho ngươi, thấy thế nào?"Dứt lời lại suy tư một chốc, tựa như băn khoăn lắm, rồi bất chợt ánh mắt sáng lên, nói với thanh kiếm: "Hai chữ Tần Tần thì sao nhỉ? Ngươi thích chứ?"Ngụy Vô Tiện nhất thời cạn lời, hết nhìn Giang Trừng lại nhìn thanh kiếm trong tay hắn, tới gần hỏi: "Giang Trừng, muội muội mà ngươi nói, là thanh kiếm này ư?"Giang Trừng ngẩng đầu: "Không thì sao nữa?"Nét mặt Ngụy Vô Tiện hơi chút thả lỏng, cười nói: "Hahaha không có gì không có gì, nhưng đây là kiếm của Mạnh Dao, để ngươi đặt tên thì không hợp lý, mau trả kiếm lại cho Mạnh Dao đi!"Thấy Giang Trừng như không chịu buông tha, Ngụy Vô Tiện liền cầm Tùy Tiện đưa cho hắn: "Kiếm của ta cho ngươi đặt tên đó!"Giang Trừng nghe thế liền buông nhuyễn kiếm trong tay, cầm lấy Tùy Tiện, tựa như có được thứ gì trân quý lắm. Ngụy Vô Tiện đưa trả nhuyễn kiếm lại cho Mạnh Dao, chợt nghe tiếng Giang Trừng ở phía sau."Muội muội này, ta lấy tự cho ngươi nhé được không? Gọi là... Thúy Thúy nha!"Tươi cười trên môi Ngụy Vô Tiện phút chốc rơi sạch, vì sao mà kiếm của Mạnh Dao thì tên Tần Tần còn kiếm của ta lại là Thúy Thúy?!*Bến thuyền Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện đi cùng Giang Trừng và cả Mạnh Dao rảo bước tới hô lớn, gọi Giang Phong Miên đang chuẩn bị rời đi: "Giang thúc thúc!""Giang Tông chủ."Giang Phong Miên cười nói: "A Tiện, A Trừng, Mạnh Dao con đã chọn được kiếm chưa?"Mạnh Dao dùng hai tay nâng nhuyễn kiếm lên: "Đã chọn được rồi, Giang Tông chủ, Mạnh Dao rất thích thanh kiếm này, cho nên mong rằng Giang Tông chủ đem thanh kiếm này..."Giang Phong Miên ngắt lời: "Vốn là để cho con mà, chỉ là sợ sau này con kết đan rồi dùng không hợp nữa nên mới định để về sau hẵng làm cho con một thanh kiếm vừa tay hơn, nhưng mà nếu con đã thích cái này thì cứ cầm lấy dùng đi. Đã nghĩ ra tên cho kiếm chưa?"Mạnh Dao gật đầu đáp: "Hận Sinh."Cả Ngụy Vô Tiện và Giang Phong Miên đều khá sửng sốt khi nghe y đáp, lệ khí của cái tên này có chút trầm trọng.Ngay lúc đó, Giang Trừng lại tỏ vẻ đau thương nói với Giang Phong Miên: "Ngày hôm nay tạ từ không biết khi nao mới có duyên gặp lại, có thể được cùng với người sắp ra đi nói câu tạm biệt, âu cũng xem là một loại ân điển vậy đi."Tức thì mọi sự chú ý đều dồn vào hắn, Giang Phong Miên trầm mặc giây lát mới nói: "A Trừng, ta chỉ dẫn chúng đệ tử ra ngoài săn đêm, ba ngày sau là trở về rồi."Giang Trừng cau mày nói: "Ta muốn thu lại tất cả thuyền bè!"Ngụy Vô Tiện giơ tay bá vai tiểu sư đệ cười nói: "Nhưng Giang thúc thúc với mọi người còn biết ngự kiếm cơ!""Ta muốn thu lại tất cả bội kiếm!""Vậy nếu Giang thúc thúc theo gió bay đi thì sao?"Giang Trừng hết sức đứng đắn nói: "Ta sẽ lệnh cho gió ngừng lại."Một màn phụ tử tình thâm thình lình diễn ra khiến cho Giang Phong Miên có vẻ khó nói nên lời: "Cũng không cần phải thế... nếu lưu luyến như vậy, thì A Trừng có thể đi cùng ta."Giang Trừng nghe thế thì gật đầu: "Cũng được ạ, nhưng con còn có một thỉnh cầu, để cho con và Tiện muội muội được ở cùng nhau, lúc sống có thể chăm sóc lẫn nhau, khi chết cũng có thể chôn nhau theo cùng."Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện tỏ ra vừa khiếp sợ lại vừa mừng rỡ vô cùng, hắn ướm lời hỏi thử: "Giang Trừng, ngươi vừa nói là mong muốn hai ta chôn cùng với nhau?"Giang Trừng nhìn hắn, nhíu nhíu mày tỏ ra đau lòng nói: "Tiện muội muội, khiến muội đau lòng, là ta đây không phải."Ngụy Vô Tiện ôm chầm lấy Giang Trừng, tươi cười đảo hướng quay về Liên Hoa Ổ: "Sao lại đau lòng được cơ, ta vui mừng còn không hết!"Còn lại Giang Phong Miên lẳng lặng đứng đó nhìn đứa con trai mới vừa rồi nhì nhằng không muốn cho mình đi giờ đã rảo bước đi xa, ủa con, không phải muốn đi cùng ta sao?*Trong phòng, Giang Trừng đang ngồi trên giường lật xem một quyển sách. Ngụy Vô Tiện thì đang bưng một chén canh sườn củ sen tà tà bước lại gần: "A Trừng mau nếm thử đi này! Đây là canh sườn củ sen tự tay ta làm đó!"Giang Trừng ngước mắt nhìn qua, chậm rãi nói: "Thiết nghĩ muội muội thường nghe ca xướng náo nhiệt đã nhiều, khi nào rảnh rỗi đọc thử Tây Sương Ký đi, hảo muội muội, nếu là muội thì ta không sợ đâu. Muội xem rồi, có thế nào cũng đừng nói cho người khác đấy nhé. Thật sự là một quyển sách hay đấy! Nếu muội mà xem, có khi đến cơm cũng chả buồn ăn ấy chứ."Giang Trừng vừa nói vừa cầm quyển sách đưa qua. Ngụy Vô Tiện đặt canh xuống, liếc mắt qua liền nhận ra ngay, Tây Sương Ký cái qué gì, đó không phải là quyển Long Dương đồ hắn giấu dưới gối sao!!!-------------Tác giả: Nào viết tới Bảo Ngọc Trừng mà mọi người mong đây.Thiết lập kiếp trước ở Bách Phượng sơn Ngụy Vô Tiện cự tuyệt Lam Vong Cơ, cơ mà do Giang Trừng vừa nhìn qua một cái đã bỏ đi rồi. Cả hai đời Ngụy Vô Tiện đều không có ý gì với Lam Vong Cơ hết! Mà đời này Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện cũng chỉ là tình bạn thôi. Cốt truyện ở kiếp này về sự kiện Bách Phượng sơn sẽ có sửa đổi, đúng hơn thì là, về sau cốt truyện đều sửa hết ráo.Tui (editor): ok Bảo Ngọc Trừng, vậy Tiện muội muội kia là Lâm Đại ... ờm khó nói ghê =)))))))))Nhân vật lần này của hai đứa là Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng, trích đoạn "cùng xem Tây Sương Ký"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com