Tien Quoc Dai De Ban Dich
Tiên Quốc Đại ĐếTác giả : Quan KỳQuyển 3: Khai Triều Lập Quốc-----oo0oo-----Chương 1: Cự Lộc thành.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: STDiêm Xuyên gật đầu, nói:- Cũng tốt, tuyệt nhất là đi càng sớm càng tốt, ta đến đó có thể tìm hiểu tình huống.Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:- Cái kia...- Sao vậy?- Ta đến muộn chút có được không?Diêm Xuyên nhìn hướng tinh thể tím trên trán Mặc Vũ Hề:- Nàng muốn luyện hóa Minh Phượng chi tôn?Mặc Vũ Hề chắc chắn nói:- Ừm! Có lẽ cần hai năm, thứ bên trong Minh Phượng chi tôn quá nhiều. Ta khiến Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ hộ tốngngươi đi. Ta chắc chắn sẽ đến trước khi thiên thụ đại hội bắt đầu, Văn Nhược Tiên Sinh cũng sẽ đến.Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, lắc đầu, nói:- Có Thanh Long, Bạch Long đi theo ta là được, hãy để Chu Tước, Huyền Vũ ở lại bảo vệ, hộ pháp cho nàng đi.- Ừm!…Dưới bầu trời xanh lam, một đạo thanh quang xuyên qua đám mây!Là một con thuyền nhỏ màu xanh, ở trên không, thuyền nhỏ nhanh chóng xuyên qua. Thanh Long đứng ở đầu thuyền, nhìn từng dãy núinon trùng điệp phía xa xa.Meo meo!Trong khoang thuyền thuyền nhỏ, Diêm Xuyên ôm tiểu Miêu Miêu đi ra.Trong tay Miêu Miêu nắm một viên linh thạch, đang vui mừng gặm lấy.- Công tử!Thanh Long cung kính nói.- Nhanh đến rồi?Diêm Xuyên cười nói.- Ba tháng, rốt cục nhanh đến rồi!Thanh Long gật đầu.- Ba tháng? Giờ phút này, hẳn là Bạch Long cũng đã gặp được Dịch Phong rồi!Diêm Xuyên hít sâu một cái, nói.- Công tử, ngươi thật muốn tranh đoạt Phong Thần Sách sao?Thanh Long cau mày nói.- Sao vậy?Diêm Xuyên cười nói.- Phong Thần Sách, đây chính là muốn chiến với quần nho a, Cự Lộc thư viện, biết bao nhiêu đại nho trấn giữ, mà, chỉ có một người côngtử, cùng với Bạch Long một thuộc hạ của công tử nữa, có thể thành công sao?Thanh Long lo lắng nói.Meo meo, sợ cái gì, một đám hủ nho mà thôi!Miêu Miêu coi như không đáng nhắc đến nói.Thanh Long khẽ cười khổ một trận. Hủ nho? Đây cũng không phải là dùng lực tỷ võ, mà là thi thố các thứ của hủ nho a!- Không cần lo lắng, ta tự có tính toán!Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.- Dạ!Thanh Long không nói thêm lời nào nữa.- Cự Lộc thư viện, tọa lạc tại Cự Lộc sơn mạch, bốn phía là một thành trì siêu cấp lớn, vô số tu giả tụ tập, tên gọi là Cự Lộc thành.Thanh Long nói.- Cự Lộc thành?Diêm Xuyên suy tư nói.- Hộ viện thần thú của Cự Lộc thư viện, là Lộc tộc! Tiến vào trong phạm vi này, bất luận kẻ nào cũng không được đả thương lộc, đây làquy củ của Cự Lộc thư viện!Thanh Long nói.- Hộ viện thần thú? Lộc? Cũng chỉ có mỗi lộc thôi sao?- Không, còn có một vài chủng tộc phụ thuộc khác, nhưng cuối cùng lấy Lộc tộc đặt ở địa vị tối cao!Thanh Long giải thích.- Ta hiểu!Diêm Xuyên gật đầu.- Oanh! Oanh!...Trên đường Thuyền nhỏ bay về phía Cự Lộc thành, bỗng nhiên, nơi xa từng đạo bạch quang ngất trời vọt lên.- Ngừng!Diêm Xuyên giật mình.Thanh Long nhanh chóng khống chế thuyền nhỏ giảm dần tốc độ.- Hạo nhiên chính khí?Diêm Xuyên giật mình.Núi rừng xa xa, mặc dù rất nhiều mây mù che khuất, nhưng Hạo nhiên chính khí vẫn bắn lên ngất trời.- Nơi đó? Công tử, trước kia, ta có theo Thánh nữ đi ngang qua một lần, đó là một tộc quần Hổ tộc! một trong những tộc phụ thuộc CựLộc thư viện!Thanh Long giải thích.- Hổ tộc, tộc quần?Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.Hổ tộc, cũng không phải là động vật ở chung, một đầu mãnh hổ chiếm cứ một phương khu vực, cho dù là không phải là mãnh hổ có tuhành, cũng là loại tập tính này. Nhưng nơi này, lại xuất hiện một tộc quần?Tộc quần? Chứng minh nơi đây có Hổ tộc văn minh! Một loại huyết mạch tôn ti văn minh!- Meo meo, meo meo, mau đi xem một chút!Miêu Miêu nhất thời hưng phấn nói.- Đi!Diêm Xuyên gật đầu.Thuyền nhỏ nhanh chóng hướng về nơi phát ra Hạo nhiên chính khí mà bay đi.- Miêu Miêu, nhớ được những lời đã nói cho ngươi lúc trước chứ? Không cần biểu lộ thân phận!Diêm Xuyên nhỏ giọng nói.- Meo meo, meo meo!Miêu Miêu lập tức gật đầu.Rất nhanh, hai người một mèo đã đến phụ cận.Đến phụ cận mới phát hiện, nơi đây đã vây quanh mấy ngàn tu giả, cũng là tu giả đứng vây mà xem thôi.Một đám nhìn chăm chú vào ba cái đoàn thể đang giằng co trong tràng.Đang phía tây, mấy ngàn mãnh hổ yêu thú, một đám gầm gừ không dứt, ở phía trước bầy hổ, có ba nam tử đứng đó, cầm đầu là một trungniên nam tử mang áo bào trắng, sắc mặt lạnh nhạt, trong ánh mắt có ẩn tàng một cổ ngạo khí. Đứng phía sau là hai cái lão nhân, một vàngmột đỏ.- Tại sao có ba cái Hổ tộc đại yêu?Thanh Long chân mày cau lại.- Ngươi nhận thức?Diêm Xuyên hỏi.- Lão giả áo vàng phía sau Hổ tộc đại yêu bạch y kia, là Hổ Vương đầu tiên, Tả Vô Chu! Hồng y lão giả kia là đệ đệ hắn, Tả Thiên Thu,vốn là hai người bọn họ thống lĩnh Hổ tộc nơi này, nhưng là, giờ phút này chẳng biết tại sao, đứng ở phía sau bạch y trung niên nam tử,người nọ, ta chưa từng gặp!Thanh Long cau mày nói.Đây chỉ là Hổ tộc đoàn thể ở mặt tây, tại mặt bắc, Diêm Xuyên lại nhận thức.Cầm đầu một, là Vương Chu, ngày xưa khi Yêu Thiên Thương cùng Cổ Nguyệt Thái tử giằng co, có một người lấy tiếng đàn hủy diệt mộtngọn thành trì, mà tên đại yêu gảy đàn kia, chính là Vương Chu ở trước mặt.Phía sau Vương Chu, còn đứng mười thân ảnh, phần lớn Diêm Xuyên cũng đã gặp qua, bởi vì trong đó có mấy người, chính là đại yêutrong Phong Yêu sơn mạch bị Yêu Thiên Thương thu phục.Vương Chu cầm đầu, lạnh lùng nhìn một đoàn thể cuối cùng ở phía nam.Một đoàn thể cuối cùng này, ai cũng mặc nho bào. Trợn mắt mà trừng Vương Chu phía đối diện.Có một người đứng đầu, đó là Mạnh Dung Dung mà ngày xưa bị Diêm Xuyên chọc giận mà bỏ đi! Tại Yến kinh, Mạnh Dung Dung muốnmời Dịch Phong vào Cự Lộc thư viện, bị Diêm Xuyên đánh cờ chặn lại. Là nữ nhi của Cự Lộc thư viện viện trưởng, muội muội của VănNhược tiên sinh, Mạnh Dung Dung!- Tả Vô Chu, ngươi nói cho hắn biết, có phải ngươi đáp ứng hay không, toàn bộ Hổ tộc theo ta đi Bắc phương, đầu nhập vào nhà chủthượng của ta?Vương Chu quát lên.- Hừ, Tả Vô Chu, những năm này, Cự Lộc thư viện ta đối với các ngươi cũng không hẹp hòi, năm đó Hổ tộc đại gặp tai họa, trăm tông vâygiết, nhưng là Cự Lộc thư viện ta xuất lực bảo vệ Hổ tộc nhất mạch của các ngươi ở nơi này. Làm sao? Hiện tại các ngươi chuẩn bị phảnbội?Mạnh Dung Dung quát lớn.Sắc mặt lão giả áo vàng hiện lên từng nét đau khổ.- Mạnh nha đầu, ngươi hoàn hảo còn có ý tứ nói người ta phản bội? Những năm này, Hổ tộc đã làm bao nhiêu chuyện cho các ngươi, đãchết bao nhiêu yêu hổ? So với ân huệ năm đó đã sớm huề nhau!Vương Chu kêu lên.- Tả Vô Chu, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra? Có phải hay không bọn họ bức ngươi?Mạnh Dung Dung kêu lên.- Bức? Chê cười, chủ thượng ta hùng tài đại lược, sao lại phải bức? Tả Vô Chu, nói cho bọn hắn biết chuyện gì xảy ra!Vương Chu quát lên.Tả Vô Chu áo vàng khẽ cười khổ một trận, nói:- Năm đó là ta đáp ứng!- Có nghe hay không?Vương Chu đắc ý nói.- Nhưng mà!Tả Vô Chu bỗng nhiên kêu lên.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc-----oo0oo-----Chương 2: Bạch Đế Thiên.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Hử!?Mọi người nhìn về phía Tả Vô Chu.- Từ ngày hôm qua, ta đã không phải là Hổ Vương rồi, Hổ tộc ta có tân vương ra đời, là vị này, Bạch Đế Thiên, hắn là tân vương chúng ta!Tả Vô Chu lập tức lắc đầu.- Bạch Đế Thiên?"Vương Chu khẽ nhíu mày nhìn hướng bạch y nam tử cầm đầu.- Bạch Đế Thiên?Mạnh Dung Dung cũng nhìn về phía bạch y nam tử.Bạch y nam tử ảm đạm cười, nhìn nhìn hai phe.- Nhị vị... !Bạch Đế Thiên đang muốn mở miệng.Bỗng nhiên, hai mắt Bạch Đế Thiên đột nhiên ngưng tụ, ngẩng đầu, thoáng cái nhìn về phía phương xa, trên mặt nghiêm túc vô cùng.Mà ánh mắt của Bạch Đế Thiên, hướng thẳng về thuyền nhỏ của Thanh Long ở giữa không trung.Nhìn thẳng vào Diêm Xuyên.Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.- Meo meo!Miêu Miêu nhất thời trừng mắt liếc.Hai mắt Bạch Đế Thiên nhíu lại, gắt gao ngó chừng Miêu Miêu.- Phát hiện?Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời hiện lên một cổ ngưng trọng.Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu, đứng mũi chịu sào cảm nhận được ý chí của Bạch Đế Thiên, một cổ ý chí liều lĩnh chí cực. Chỉ có một ánhmắt, nhất thời để cho Diêm Xuyên đề phòng mãnh liệt.Ánh mắt hung thế như vậy, lại so với mình kiếp trước cũng không kém là bao nhiêu? Bạch Đế Thiên?- Meo meo, người nọ ngó chừng ta, ta sợ!Miêu Miêu dính sát vào người Diêm Xuyên.Đối diện, Bạch Đế Thiên đang nhìn Miêu Miêu, chân mày nhăn lại thật sâu. Trong mắt một trận âm tình bất định, tò mò, không giải thíchđược, kinh ngạc.- Làm sao có thể?Bạch Đế Thiên ấp úng kinh ngạc nói.- Vương, tại sao?Tả Vô Chu nghi ngờ nói.Tả Vô Chu, Tả Thiên Thu mặc dù cũng là hư cảnh, nhưng hai người cũng không có mẫn cảm như Bạch Đế Thiên vậy, căn bản khôngđược cảm thụ dị thường trên người Miêu Miêu.Bạch Đế Thiên không để ý tới Mạnh Dung Dung cùng Vương Chu, vẫn cứ nhìn về phương xa, nhất thời dẫn tới mọi người quay đầu lại,toàn bộ ánh mắt của toàn bộ tu hành giả đã tập trung tại phía trên thuyền nhỏ, trong chốc lát, chiếc thuyền nhỏ này của Diêm Xuyên đãtrở thành tiêu điểm.- Ồ? Diêm huynh!Trong đám người Cự Lộc thư viện, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu vui mừng.Chỉ thấy ở bên trong một đám nho bào tu giả, đi ra một tu giả mập mạp, khuôn mặt vui mừng, thật giống như gặp lại lão hữu sau nhiềunăm không thấy.- Đông Phương Chính Phái?Diêm Xuyên khẽ ngoài ý muốn.- Diêm Xuyên?Sắc mặt Mạnh Dung Dung trầm xuống.Đối diện, Vương Chu cũng là khẽ nhíu mày.- Diêm huynh, tới nơi này, tới nơi này!Đông Phương Chính Phái kêu.- Qua đó!Diêm Xuyên hướng về phía Thanh Long nói.- Dạ!- Vù!Thuyền nhỏ xuyên qua một đám tu giả vây xem, nhanh chóng hướng nhóm người Cự Lộc thư viện quần thể đi tới.- Hô!Thanh Long thu hồi thuyền nhỏ, cùng Diêm Xuyên nhảy xuống dưới đám nho bào tu giả.- Diêm huynh, ngươi có thể để cho ta dễ tìm một chút sao, ở Phong Yêu sơn mạch, tìm hơn một năm, cũng không tìm được loại Tiểu Miêunày! Ta vừa đi Vô Ưu Thành tìm ngươi, nhưng mà ngươi đã không còn ở đó rồi, ngươi nói cho ta biết, ngươi ở chỗ nào mà tìm được TiểuMiêu này?Đông Phương Chính Phái vội vàng nói.- Miêu muội muội của ngươi ấy, ta không phải là miêu!Miêu Miêu nhìn chằm chằm Đông Phương Chính Phái nói.- Tốt lắm!Diêm Xuyên ngăn cản không để Miêu Miêu quát mắng.Một bên, sắc mặt Mạnh Dung Dung âm trầm nhìn về Diêm Xuyên.- Hừ!Mạnh Dung Dung hướng về phía Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nữa.Bạch Đế Thiên nhìn chằm chằm vào Miêu Miêu, chân mày vẫn không có buông ra.- Bạch Đế Thiên, Tả Vô Chu khẳng định đã đã nói với ngươi về chủ thượng của ta, chủ thượng ta là người hùng tài đại lược, ngươi có lẽcũng rất rõ ràng, Hổ tộc chỉ cần đầu nhập vào, ta sẽ bảo vệ cho Hổ tộc không kẻ nào dám lấn!Vương Chu kêu lên.- Bạch Đế Thiên? Chưa từng có kẻ nào dám phản bội Cự Lộc thư viện, ta hi vọng Hổ tộc ngươi, không phải là người thứ nhất!Mạnh Dung Dung trầm giọng nói.Ánh mắt Bạch Đế Thiên rời khỏi thân thể của Miêu Miêu, nhìn thoáng qua hai phe.Cuối cùng hít sâu một cái nói:- Hổ tộc tai ương, Cự Lộc thư viện vươn ra viện thủ, Bạch Đế Thiên khắc trong tâm khảm, nhưng là, Hổ tộc ta có con đường riêng của Hổtộc, Cự Lộc thư viện không có khả năng cho những thứ mà ta muốn!- Cho không được? Tại sao cho không được? Bạch Đế Thiên! Ngươi nói rõ ràng cho ta!Mạnh Dung Dung trầm giọng nói.- Ha ha ha, Mạnh nha đầu, chim khôn biết chọn cây mà đậu, Bạch Đế Thiên là người hiểu chuyện, Cự Lộc thư viện ngươi tuy mạnh,nhưng cuối cùng chẳng qua là trung vị tông môn mà thôi, Hổ tộc tuy ít, nhưng chỉ cần trở thành thủ hạ dưới trướng chủ thượng ta, mớicó thể danh dương thiên hạ!Vương Chu cười to nói.Bạch Đế Thiên quay đầu xem một chút Vương Chu, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, nhưng trong mắt lại hiện lên khinh thường đầyngạo khí!Tình nguyện làm thủ hạ người ta? Bạch Đế Thiên cũng không có cái loại ý nghĩ nầy.- Chim khôn biết chọn cây mà đậu? Hừ, chỉ bằng các ngươi?Mạnh Dung Dung nhất thời đem hỏa khí chuyển dời đến trên người Vương Chu.Vương Chu lạnh lùng cười một tiếng nói:- Đã nghe qua Cự Lộc thư viện, Văn phong cường thịnh, cầm kỳ thư họa không gì không thông, tại hạ bất tài, chỉ thích đàn, Cự Lộc thưviện ngươi có dám đấu một chút không?Đấu đàn? Bốn phía, vô số tu giả lộ ra vẻ kinh ngạc.- Công tử, tên Vương Chu này muốn làm gì?Thanh Long cau mày nói.Vương Chu có tài đánh đàn siêu quần, muốn đấu bại người của Cự Lộc thư viện, gián tiếp tăng uy vọng cho Yêu Thiên Thương, vì thuyếtphục Bạch Đế Thiên nghiêng về phía mình!Diêm Xuyên giải thích.- Hắc hắc hắc hắc, tên Vương Chu này thật đúng là muốn chết, cũng không nhìn một chút người đối mặt là ai!Một bên, Đông Phương Chính Phái bỗng nhiên lộ ra vẻ đắc ý cười gian.- A?Diêm Xuyên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.- Trong Cự Lộc thư viện, chỉ riêng thành tựu về đàn, theo ta được biết, còn không người có thể vượt qua Mạnh nha đầu đâu!Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng nói....- Tinh tinh tang tang…!Vương Chu vừa gẩy dây đàn, trong nháy mắt, tiếng đàn vang vào trong lòng tất cả tu giả, bốn phía vốn là gió nhẹ, đột nhiên lặng yênngừng lại.- Tiếng đàn tĩnh trường!Mạnh Dung Dung trầm giọng nói.Trong khi nói chuyện, Mạnh Dung Dung cũng đưa tay lấy ra một thanh đàn cổ màu đỏ, một đầu của đàn cổ, thật giống như được điêukhắc lên một đầu Phượng Hoàng.Mạnh Dung Dung nhẹ nhàng ngồi xuống, đàn cổ để xuống trên hai đầu gối. Cúi đầu gẩy một cái.- Đinh đinh đinh đinh... ... !Chỉ có tùy ý gẩy một cái, từ nơi Mạnh Dung Dung đang ngồi, đột nhiên nổi lên cuồng phong, cuồng phong thật lớn, nhìn giống như làmột con sông đầy nước. Cuồn cuộn mà lao đi dưới sự chuyên tâm gẩy đàn của Mạnh Dung Dung,.- Ồ!?Phía đối diện, con ngươi Vương Chu đột nhiên co rụt lại.- Cao thủ!Vương Chu kinh ngạc nói.Dây đàn trong tay Vương Chu nhanh chóng tăng lên rung động.- Ùng ùng!Trước mặt Vương Chu, đột nhiên cũng cuốn lên cuồng phong, cũng có hiệu quả giống như Mạnh Dung Dung tạo ra, bạo phong chồngchất, Vương Chu vung tay lên, cuồng phong đã giống như một con sông lớn mùa lũ, nước sông cuồn cuộn.Chương 3: Là tấm gương cho thế hệ chúng ta (thượng).Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Đinh đinh đinh đinh!Mạnh Dung Dung, Vương Chu không ngừng kích thích dây đàn, trong mắt hai người tràn đầy ngưng trọng.Hai cổ phong bạo cực kỳ cường đại, giống như thiên khiển tận thế, nơi nó đi qua, đá vụn tung bay, cho dù là mấy sườn núi nhỏ cáchtrung ương không xa, cũng nhất thời bị bạo phong cuốn lên.Hai đại cao thủ Đàn đạo tỷ thí, chủ lưu bộc phát như sông lớn chạy chồm, cuồn cuộn mà đi! Một chút dư ba, đã cuồn cuộn nổi lên mườiđạo long quyển phong, cuốn về bốn phía.A! A! A!... ...Mấy ngàn tu giả vây xem bị gió lớn quét cho ngã trái ngã phải, cứ hướng phía sau mà lùi mãi.Cho dù là đứng ở phía sau Mạnh Dung Dung, cũng có thể cảm nhận được cuồng phong phát loạn lăng liệt.- Tiếng đàn? Tiếng đàn thật mãnh liệt!Ở trong liệt phong, Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Dung Dung."Meo meo?"- Cái gì? Ngươi nói cái gì?Một bên Đông Phương Chính Phái kêu lên.Cuồng phong quá lớn, tiếng gió bạo liệt, thanh âm Diêm Xuyên căn bản nghe không rõ.- Diêm Xuyên, chúng ta lui về phía sau, lui về phía sau một chút sao!Đông Phương Chính Phái gào thét, như vậy mới có thể đem thanh âm truyền đi ra ngoài.Diêm Xuyên lắc đầu.- Vậy thì ta phải đi một mình rồi!Đông Phương gào thét, làm kẻ đầu tiên chạy đi.Một bên, khuôn mặt mấy nho tu tràn đầy vẻ bỉ di. Đây cũng là Cự Lộc thư viện cùng người khác tỷ thí, cùng người khác gọi nhịp a, ngươithân là đại nho của Cự Lộc thư viện, không có muốn ngươi chiến đấu, ngươi còn chạy?Diêm Xuyên nhìn trong tràng.Hai cái dáng chủ lưu phong bạo giống như sông lớn hướng vào nhau mà đánh tới. Hai cái phong bạo mặc dù khí thế khổng lồ, nhưng tốcđộ cũng không nhanh.Ngày xưa ở Lương Kinh, Diêm Xuyên chỉ có thấy được một đạo sóng âm chồng điệp, nhưng mà nơi này chính là sông thanh âm thuầntúy a, hai đại cường giả ai cũng không có nương tay, sông thanh âm cuồn cuộn va chạm vào nhau.Hai đạo sông thanh âm còn chưa tiếp xúc, tại trong trung tâm của nó, liền tạo thành lốc xoáy chân không, thật giống như một ống thônggió, mãnh liệt xoay tròn.- Đinh đinh đinh leng keng!Trong tay Mạnh Dung Dung, dây đàn được kích thích càng lúc càng nhanh. Hai đạo sông thanh âm rốt cục va chạm vào nhau.- Oanh …………..!Phần lớn núi non bốn phía dưới va chạm của hai sông thanh âm, đã ầm ầm nổ tung mà vỡ nát, vốn là tu giả đang núp bốn phía lại phải lùixa hơn nữa.- A!- Cứu mạng a!- Trời ạ!Tu giả vây xem xung quanh đã bị tạc bay cho tan tác.Khí thế của sông thanh âm, bàng bạc vô cùng. Mà ở trung tâm, nơi hai cổ sông thanh âm chạm vào nhau. Đột nhiên xuất hiện một cơnlốc xoáy khổng lồ.- Ùng ùng!Lốc xoáy xoay tròn chậm chạp vô cùng, giống nhau mang đầy lực lượng cường đại của hai phe vậy.- Âm tạo hư không?Diêm Xuyên kinh ngạc nói.- Meo meo!Miêu Miêu nắm bả vai Diêm Xuyên, đau khổ giãy dụa.- Hô!Miêu Miêu chui vào trong lòng ngực Diêm Xuyên, núp ở trong ngực, lộ ra một đôi mắt to, len lén nhìn một màn tráng lệ này.- Đinh đinh đinh đinh...!Mạnh Dung Dung cúi đầu mãnh liệt huy động dây đàn.Trung tâm Sông thanh âm, lốc xoáy khổng lồ đang nổ vang từng đợt, hướng Vương Chu chậm rãi mà đi tới.Tốc độ không nhanh, nhưng chỉ nhìn đường đi của cơn lốc xoáy này, có thể thấy được giờ phút này Mạnh Dung Dung đang chiếmthượng phong.Đối diện, sắc mặt Vương Chu rất khó nhìn.- Mạnh nha đầu? Đàn đạo của ngươi lại tăng trưởng nhanh như vậy? Cha ngươi cũng không có mạnh như ngươi!Sắc mặt Vương Chu khó coi mà nói.Mạnh Dung Dung không ngừng gẩy đàn, căn bản không có phản ứng đến hắn.- Ùng ùng!Lốc xoáy khổng lồ, từng điểm từng điểm nhích về phía Vương Chu. bại thế của Vương Chu đã lộ, thật giống như đang đau khổ giãy dụa.Trên trán Mạnh Dung Dung toát ra đại lượng mồ hôi, hiển nhiên cũng gắng sức phi thường.- Thật là khủng khiếp, sông thanh âm này, cho dù là ta đi vào, cũng có thể rất nhanh bị giảo sát!Thanh Long đứng một bên, sợ hãi than thở.Mồ hôi thấm đẫm gương mặt Mạnh Dung Dung, cũng giống như thế, gương mặt Vương Chu cũng đã ướt nhem.Trong mắt Vương Chu hiện lên một cổ âm tàn, cắn hàm răng.- Mạnh nha đầu, vì nghiệp lớn của chủ thượng, xin lỗi!Trong mắt Vương Chu âm lãnh nói.- Ông!Tám đạo hắc quang theo sông thanh âm khổng lồ, hướng về phía đối diện cuồn cuộn lao đi.Hắc quang rất bí ẩn, giống như châm nhỏ, xuyên qua ở trong sông thanh âm, hơn nữa nhanh chóng chìm vào trong sông thanh âm cuồncuộn, làm cho người ta căn bản không phát hiện được.- Ùng ùng!Trung tâm lốc xoáy khổng lồ tiếp tục hướng về Vương Chu tiến tới. Mạnh Dung Dung thừa thế truy kích, dây đàn trong tay bị kích thíchcàng lúc càng nhanh, trên dây đàn giống như trong nháy mắt đã được thêm một đôi tay, bốn ngón tay đang không ngừng đánh đàn.- Tốc độ thật nhanh!Diêm Xuyên tán thán nói.Không phải là có thêm một đôi tay, mà là tốc độ quá nhanh, làm cho người ta sinh ra ảo giác mà thôi.- Đinh đinh đinh đinh...!Mạnh Dung Dung thật giống như thật lâu không có phát tiết như thế rồi, trong lúc nhất thời cũng có chút giống như vong tình vậy.Chỉ biết gia tăng âm công, tăng cường lực lượng cho sông thanh âm.Hoàn toàn không có phát hiện, ở cách đó không xa, tám đạo hắc quang đang ẩn núp mà đến. dưới sông thanh âm đang gầm thét, căn bảnkhông cách nào phát hiện chút khác biệt rất nhỏ này.Mạnh Dung Dung không có phát hiện, một đám nho tu cũng không có phát hiện, chỉ có Diêm Xuyên, đột nhiên hai mắt nhíu lại.Không phải là Diêm Xuyên phát hiện, mà là Độc đằng trên cổ tay trái Diêm Xuyên cảnh báo. Độc đằng phát ra lục quang mãnh liệt.- Độc? Hơn nữa còn là kịch độc? Nơi nào có độc?Diêm Xuyên kinh ngạc nói.Nhìn bốn phía một vòng, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Dung Dung, Diêm Xuyên cũng không có phát hiện.- Chỉ ra đi!Diêm Xuyên kêu lên.- Viu!Trên Độc đằng thai ký, đột nhiên toát ra một cọng đằng tiên tinh tế, hướng mà đằng tiên chỉ đến, chính là sông thanh âm trước mặt MạnhDung Dung.Diêm Xuyên định thần nhìn lại, đột nhiên thấy được một tia hắc quang, hắc quang chợt lóe vừa chui vào trong sông thanh âm, đảo mắtđã biến mất.- Vương Chu? Hạ độc?Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về Vương Chu phía nơi xa, trong mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.- Không tốt!Nơi mà Độc đằng chỉ đến, cách Mạnh Dung Dung càng ngày càng gần.Cứu? Không cứu? Nhìn Mạnh Dung Dung đang hưng phấn liều mạng mà khảy đàn, Diêm Xuyên nhất thời khẽ do dự, nhưng rất nhanh,trong mắt Diêm Xuyên một trận kiên định.Không nói kế tiếp, muốn đến Cự Lộc thành tranh đoạt Phong Thần Sách, chỉ cần đây là muội muội của Văn Nhược tiên sinh, cũng khôngthể nhìn nàng chết đi!Tám đạo hắc quang cách Mạnh Dung Dung càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ phải đến trước mặt Mạnh Dung Dung.- Đi đi!Diêm Xuyên bước ra một bước, vung Độc đằng trong tay.- Vù!Độc đằng nhanh chóng vụt ra, ầm ầm cuốn lên thân thể Mạnh Dung Dung, Diêm Xuyên mạnh mẽ lôi kéo.- Làm cái gì vậy?Bốn phía, một đám nho tu nhất thời cả kinh kêu lên.Đàn đạo của Mạnh Dung Dung đã đem đối phương áp gắt gao, một đám nho tu đang còn chờ ăn mừng, bỗng nhiên một đạo đằng tiênquấn lấy Mạnh Dung Dung?Chương 4: Là tấm gương cho thế hệ chúng ta (hạ).Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?- Người nào!"Khốn kiếp!"Một đám nho tu kinh sợ vô cùng.Mạnh Dung Dung bị đằng tiên quấn lên cũng là ngẩng đầu một chút, nhìn thấy cả người bị đăng tiên quấn quanh, nàng giống như nằmmộng, thét lên.- A!Mạnh Dung Dung sợ hãi kêu.Bất quá, trong lúc sợ hãi kêu, Mạnh Dung Dung nhìn rõ ràng, tám đạo hắc quang hướng vị trí ban đầu mà mình ngồi, cấp tốc bắn tới.- Viu! Viu! Viu…Tám đạo hắc quang đột nhiên đâm vào trên đằng tiên.- Đây là?Mạnh Dung Dung nhất thời nghĩ tới một khả năng.Nhưng là, Mạnh Dung Dung bị kéo ra, đã không phải vấn đề về độc châm nữa rồi, Mạnh Dung Dung đang phải điều khiển một cái sôngthanh âm khổng lồ.Trong lúc nàng bị kéo ra, sông thanh âm mất đi khống chế, đột nhiên lôi kéo Mạnh Dung Dung.- Oanh!Mạnh Dung Dung ngã vào trong sông thanh âm, mà Độc đằng quấn quanh Mạnh Dung Dung, cũng lại lôi kéo theo Diêm Xuyên, trongnháy mắt ngã vào trong sông thanh âm.- A, công tử!Thanh Long nhất thời cả kinh kêu lên.- Đại tiểu thư!Một đám nho tu cả kinh kêu lên.- Oanh!Thật giống như một con sông lớn chân thật, cuồn cuộn nước chảy, hai người nhất thời bị sông thanh âm cuốn đi rồi, hướng về trung tâmlốc xoáy mà cuốn đi.- A!Trong Sông thanh âm, đảo mắt, hai người đến trung tâm lốc xoáy.- Ùng ầm, ầm ầm!Hai người bị cuốn vào trong trung tâm lốc xoáy.- A, đại tiểu thư!Đám Nho tu sợ hãi rống lên không dứt.Thanh Long cũng lo lắng không thôi.Đối diện, Vương Chu cũng đột ngột dừng lại tiếng đàn. Kinh ngạc nhìn một màn này.Bên kia, Hổ Vương Bạch Đế Thiên khẽ nhíu mày, gắt gao ngó chừng, bởi vì bị kéo vào sông thanh âm lốc xoáy kia còn có Miêu Miêu.Vô số tu giả bốn phía lộ ra vẻ kinh ngạc.Cự Lộc thư viện đại tiểu thư, cùng một người đàn ông bị cuốn đi rồi?Sông thanh âm đang chậm rãi nhỏ đi, nhưng mà cũng chẳng qua là chậm rãi, muốn hoàn toàn tản đi, không biết còn chờ bao lâu nữa.Mà Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung bị cuốn vào bên trong, bốn phương tám hướng đều là âm bạo, còn có cuồng phong tàn sát bừabãi. Mạnh Dung Dung khởi động một tường khí, đảo mắt đã bị âm bạo cắn nát rồi, trong sông thanh âm, chính là hư cảnh như ThanhLong cũng có thể bị cắn nát, huống chi hai người còn chưa đạt tới hư cảnh chứ! Mạnh Dung Dung càng giãy dụa, lực lượng này cànglớn. Khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh hoảng!- Không cần giãy dụa, ngươi là ngăn không nổi sóng âm này, nước chảy bèo trôi, để cho tự thân thích ứng loại tần số này!Diêm Xuyên hướng về phía Mạnh Dung Dung kêu lên.Mạnh Dung Dung vừa nghe, tĩnh táo lại rất nhiều, nhất thời buông ra chống cự.Hai người buông bỏ chống cự, sóng âm cũng không trùng kích rồi, nhưng mà cuồng phong tàn sát bừa bãi lại trực tiếp tác dụng lên trênthân thể hai người.- Thình thịch! Thình thịch!s...Nhất thời, y phục của hai người bị cuồng phong tàn sát bừa bãi xét nát mà tan ra.Đảo mắt, hai người một mèo trở thành trần truồng rồi, chỉ có Miêu Miêu còn cắn cái Tiểu Chiên Mạo không tha.- A!Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi thét lên không dứt.Trong Lốc xoáy, mặc dù mọi người ở ngoại giới không thấy được, nhưng bên trong, hai người cũng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.Trong nháy mắt, hai người trần như nhộng.Ngoại giới, người Cự Lộc thư viện lo lắng không thôi, đại tiểu thư đảo mắt đã không thấy rồi?- A, y phục của tiểu thư!Một đứa nha hoàn đột nhiên nhìn lên trời, nhận lấy một miếng vải, giống như y phục bị xé nát trên người Mạnh Dung Dung.- Y phục của Công tử!Thanh Long phi lên trời, chụp lấy một vài mảnh nhỏ y phục của Diêm Xuyên.Lốc xoáy không gian? Một nam một nữ? Y phục vỡ vụn?Nhất thời, trong ý nghĩ của mấy ngàn tu giả bốn phía xuất hiện một màn kiều diễm.- A, y phục tiểu thư, cũng là!Hai cái nha hoàn nhanh chóng nhảy ngược chạy xuôi, thu thập y phục bị xé nát của Mạnh Dung Dung.Đông Phương Chính Phái không biết khi nào đã đến bên cạnh Thanh Long.- Ban ngày ban mặt, trời đất sáng rạng, Diêm Xuyên lại có thể làm ra được chuyện như vậy?Đông Phương Chính Phái một bộ khổ đại thù sâu.- Cái này, hẳn không phải là ngươi nghĩ... !Thanh Long lập tức giúp Diêm Xuyên giải thích.- Thật là ta tấm gương cho thế hệ chúng ta a!Đông Phương Chính Phái sắc mặt biến đổi, biến thành vô cùng hèn mọn.Một bên Thanh Long há hốc mồm, vốn là phải giúp Diêm Xuyên giải thích lời nói, nhất thời không biết nói như thế nào.Vương Chu cũng ngừng gẩy đàn, sông âm thanh to lớn chậm rãi nhỏ đi!Sông âm thanh nhỏ đi, nhưng không có nhanh chóng biến mất, trung tâm lốc xoáy vẫn xoay tròn không ngừng, không thấy rõ bên trong.Sau khi Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung bị cuốn vào, một đám nho tu nhanh chóng nhảy lên.- Đánh tan sông âm thanh! Cứu đại tiểu thư!Một nho tu kêu lên.- Tốt!Một đám nho tu hét to nói.- Dừng tay!Đông Phương Chính Phái đột nhiên một tiếng gào to.- Ồ!?Chúng nho tu nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.- Ai cũng không được cử động!Đông Phương Chính Phái lắc đầu.- Sư thúc, tại sao?- Sư thúc, hiện tại, đại tiểu thư đang rất nguy hiểm!... ... ...... ......Chúng nho tu rối rít kêu.- Mò mẫm như vậy cứu mới nguy hiểm, bọn họ có lẽ đã thích ứng với âm tần bên trong, các ngươi xuất thủ loạn, làm cho sông âm thanhhỗn loạn không chịu nổi, bọn họ càng chết nhanh hơn!Đông Phương Chính Phái chặn lại nói.- A?Chúng nho tu chân mày cau lại.- Sư thúc nói không sai, ta nhớ ra rồi, trước kia lão sư cũng đã nói!- Không thể động, lui về phía sau!... ... ...... ......Phần lớn chúng nho tu đều đã tiếp xúc qua Đàn đạo, tự nhiên rất nhanh liền hiểu!Lui về phía sau, không chỉ có mình lui về phía sau, còn để cho các tu chân giả vây xem bốn phía cũng phải lùi xa về phía sau, để phòngngừa chuyện ngoài ý muốn.- Ùng ùng!Sông âm thanh chậm rãi nhỏ đi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Giờ khắc này, Vương Chu cũng không tiếp tục ra tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn.Lúc trước chẳng qua là đánh cuộc, hiện tại nếu bỏ đá xuống giếng, tất sẽ tạo thành thù không chết không nghỉ với Cự Lộc thư viện.Bạch Đế Thiên cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ nghi hoặc.Trong Lốc xoáy.- A!Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi kêu liên tục.Một cây đằng tiên của Diêm Xuyên quấn quanh Mạnh Dung Dung, không để cho Mạnh Dung Dung bay ra ngoài, nhưng mà tự thânDiêm Xuyên cũng giống như Mạnh Dung Dung, toàn thân trần truồng.Một tay đang kẹp Miêu Miêu, một tay lôi kéo Mạnh Dung Dung.- Đằng tiên, tạo lồng!Diêm Xuyên kêu lên.- Vù!Đằng tiên đột nhiên tăng vọt lên, càng ngày càng dài, đảo mắt, bện thành một cái lồng khổng lồ, bao lấy hai người một mèo.Cái lồng càng ngày càng dày đặc, mặc dù bị cuồng phong thổi cho lung la lung lay, nhưng mà theo càng ngày càng nhiều sợi đằng tiên,đảo mắt đã tạo thành một Đằng tiên cầu khổng lồ hình tròn ngăn cách trong ngoài, bao lấy hai người.- Meo meo!Gió lớn bị ngăn cách ở ngoài Đằng tiên cầu, Miêu Miêu nhanh chóng từ trong Tiểu Chiên Mạo đổ ra đại lượng Dạ Minh Châu.Trong lúc nhất thời, trong Đằng tiên cầu trở nên sáng rạng vô cùng.Hai người trần truồng, nhất thời trực diện nhìn nhau!Chương 5: Chuẩn bị vang danh thiên hạ.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- A, lưu manh!Mạnh Dung Dung nhất thời che đi toàn thân, ngồi chồm hổm xuống, trong mắt đều là ủy khuất cùng bi phẫn.- Meo meo, Diêm Xuyên vốn chính là đại lưu manh!Miêu Miêu bỏ đá xuống giếng nói.- Miêu Miêu!Diêm Xuyên im lặng nói.- Lấy ra hai bộ quần áo, cho nàng một bộ!Diêm Xuyên nói.- Meo meo!Miêu Miêu làm theo, ném cho nàng một bộ y phục.Mạnh Dung Dung vừa nhìn y phục, nhanh chóng mặc vào, trong lúc mặc vào, khó tránh khỏi tiết lộ cảnh xuân, cũng may Diêm Xuyêncũng không có giậu đổ bìm leo, cũng cúi đầu mặc y phục.Loạt xoạt thanh âm vang lên!Rất nhanh, hai người đã mặc xong quần áo.- Meo meo, y phục Diêm Xuyên quá lớn, ngươi mặc không vừa, nếu không cỡi ra, ta sẽ tìm cho ngươi một bộ khác!Miêu Miêu hướng về phía Mạnh Dung Dung nói to.- Không cần!Mạnh Dung Dung cả kinh kêu lên.Thật vất vả mặc quần áo vào, sao có thể cỡi xuống? Mạnh Dung Dung nhanh chóng nắm thật chặt y phục.- Mạnh cô nương, ngươi cũng thấy đấy, lúc ấy tình huống khẩn cấp, Vương Chu đối với ngươi hạ độc, mới không có cách nào, phải kéongươi ra chỗ khác!Diêm Xuyên giải thích.Mạnh Dung Dung ngó chừng Diêm Xuyên, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ, chính kẻ trước mắt này đã nhìn không sót một chút nào thânthể băng thanh ngọc khiết mình?Đi tới, Mạnh Dung Dung mang theo một cổ phẫn nộ, một cái tát hướng trên mặt Diêm Xuyên đánh tới.- Thình thịch!Tại giữa không trung, đột nhiên tay nàng đã bị Diêm Xuyên bắt được. Không thể đánh thành công.- Ngươi!Mạnh Dung Dung càng xấu hổ và giận dữ hơn.- Mạnh cô nương, không phải là Diêm Xuyên ta hẹp hòi, lúc trước chẳng qua là ngoài ý muốn, ngươi nếu có oán, ta không ngần ngại, cóthể dùng phương thức khác, ta sẽ không so đo cùng ngươi, nhưng đối với cho một người đàn ông mà nói, trên thể diện, có hai chuyện làkhông thể dễ dàng tha thứ, một là quỳ xuống, mà thứ hai là đánh mặt!Diêm Xuyên lắc đầu trầm giọng nói.Vừa nói, Diêm Xuyên đem tay Mạnh Dung Dung chuyển đi!Nơi sóng âm mênh mông này, hai người cũng không có cách dùng lực.Chuẩn bị một cái tát để có thể phát tiết lửa giận trong lòng, lại không thể đánh thành công?- Ngươi khốn kiếp!Mạnh Dung Dung gào thét.Vừa thét lên một tiếng, nước mắt Mạnh Dung Dung không tự chủ mà chảy ra.Từ lúc chào đời tới nay, chưa từng chịu ủy khuất lớn như vậy? Nhìn Diêm Xuyên, trong mắt Mạnh Dung Dung tràn đầy oán hận.- Meo meo, ngươi không nói đạo lý, Diêm Xuyên nhìn ngươi, không phải ngươi cũng nhìn thân thể trần truồng của Diêm Xuyên sao?Ngươi cũng không có lỗ lã!Miêu Miêu nhất thời kêu lên.- Hừ!?Mạnh Dung Dung nhìn về phía Miêu Miêu.Không thiệt thòi? Nghe được Miêu Miêu quở trách, Mạnh Dung Dung lại càng ủy khuất.- Meo meo, hơn nữa, Diêm Xuyên còn đem y phục cho ngươi mặc, ngươi cũng không phải là cực phẩm linh thạch, liếc mắt nhìn một chútcũng không thiếu một khối thịt!Miêu Miêu khinh thường nói.Miêu Miêu suy luận, để cho Mạnh Dung Dung nhất thời có loại vọng động đâm vào tường tự sát. ủy khuất ban đầu, đã bị cổ vọng độngnày trùng kích mà tản đi rất nhiều.- Tốt rồi, Miêu Miêu!Diêm Xuyên chặn lời Miêu Miêu.- Vốn là vậy mà!Miêu Miêu nói.Diêm Xuyên khẽ cười khổ một trận.Đối diện, Mạnh Dung Dung xoa xoa nước mắt, nghiêng đầu đi, không hề để ý tới Diêm Xuyên nữa.- Ùng ùng!Sau một canh giờ, sông âm thanh rốt cục chậm rãi biến mất.Trung tâm lốc xoáy khổng lồ lúc nãy cũng chầm chậm tản đi, lốc xoáy vừa tản đi, lộ ra một cái Thanh cầu lớn ba trượng, là do ThanhĐằng bện lại mà thành.-Ồ!?Vô số tu giả bốn phía duỗi dài cổ, cùng nhau ngước nhìn về phía quả cầu.- Đại tiểu thư!Một đám nho tu kêu lên.- Vù!Độc đằng thu hồi đằng điều, quả cầu bằng Thanh Đằng nhanh chóng biến mất, thân hình hai người dần dần lộ ra.- Mau nhìn, Mạnh Dung Dung mặc y phục của nam nhân!- A, thật a, là y phục của nam nhân kia, hơn một canh giờ, hai người bọn họ đã làm gì ở bên trong?- Lúc trước y phục Mạnh Dung Dung bay ra ngoài, không phải là bị nam nhân kia xé rách chứ!- Nam nhân kia vô lễ với Mạnh Dung Dung?- Cầm thú, Mạnh Dung Dung a, nàng là đạo lữ trong mộng của ta a!- Ngươi? Không, trong Cự Lộc thành, Mạnh Dung Dung cũng là đạo lữ trong mộng của không biết bao nhiêu tu giả!- Giết hắn đi!- Khốn kiếp, giết hắn đi!... ... ... ...... ... ......Một vài tu giả vây xem có nhiệt huyết, nhất thời kinh sợ mà hét lên.- Vù!Độc đằng hoàn toàn bị thu vào trong tay áo.Tiểu thư, y phục của ngươi, còn có túi càn khôn, ta cũng thu thập lại rồi đây!Một đứa nha hoàn tiến lên phía trước nói.Mạnh Dung Dung quay đầu nhìn Diêm Xuyên một chút.- Diêm Xuyên, ta hận ngươi!Mạnh Dung Dung xấu hổ và giận dữ nói.- Meo meo!Miêu Miêu đối chọi gay gắt kêu.Diêm Xuyên sờ sờ lỗ mũi, không có phản bác.- Chúng ta đi!Mạnh Dung Dung kêu lên.Vừa nói, nàng mang theo hai cái nha hoàn phóng lên trời hướng Cự Lộc thành bay đi.Một đám nho tu oán hận nhìn Diêm Xuyên, theo Mạnh Dung Dung bay đi.- Thanh Long, ngươi đã nghe chưa? Mới vừa rồi Mạnh Dung Dung nói hận Diêm Xuyên?Đông Phương Chính Phái tâm tình mang theo mong đợi mà nói.- Nghe thấy được!Thanh Long gật đầu bất minh sở dĩ.- A, thật sự, Diêm huynh, thật sự cái gì ngươi cũng đã làm rồi?Đông Phương Chính Phái nhất thời mang theo hưng phấn hỏi.Đông Phương Chính Phái vừa gọi, nhất thời kéo theo rất nhiều kẻ ngưỡng mộ Mạnh Dung Dung đang đứng ở bốn phía gầm lên…- Diêm Xuyên? Vô lễ với Mạnh Dung Dung, giết hắn đi!- Khốn kiếp, giết hắn đi!... ... ...... ......Một đám tu giả đầy căm phẫn vọt lên.- Dừng tay, các ngươi làm gì, hắn là khách quý của Cự Lộc thư viện ta, ai dám động đến!Đông Phương Chính Phái kêu lên.Quả nhiên, thân phận đại nho của Cự Lộc thư viện vẫn là phi thường hữu hiệu, mấy tu giả đang muốn xông lên, nhất thời dừng lại cướcbộ.- Diêm huynh, chúng ta đi!Đông Phương Chính Phái nói.- Ừ!Diêm Xuyên gật đầu.Thanh Long, Diêm Xuyên, Miêu Miêu, theo Đông Phương Chính Phái, đuổi theo quần nho Cự Lộc thư viện, hướng phương xa vọt đi.- Tiểu nhân hèn hạ!- Vô liêm sỉ! ...... ......Trong lúc nhất thời, vang lên rất nhiều thanh âm chửi bới Diêm Xuyên. Như vậy, sau chuyện hôm nay, danh tiếng Diêm Xuyên khẳngđịnh sẽ rất nóng ở trong Cự Lộc thành.Lúc gần đi, Diêm Xuyên nhìn Bạch Đế Thiên vẫn đứng chắp tay ở đó một cái.Bạch Đế Thiên cũng nhìn về phía Diêm Xuyên, bất quá, chủ yếu là Miêu Miêu ở trên đầu vai Diêm Xuyên.- Thượng Mạch Hổ Tộc? Làm sao có thể!Bạch Đế Thiên cau mày, đưa mắt nhìn mọi người rời đi.- Tốt lắm, Bạch Đế Thiên, người Cự Lộc thư viện cũng đi rồi, bây giờ ngươi không cần cố kỵ nữa, cùng ta trở về gặp chủ thượng thôi!Vương Chu cười nói.Bạch Đế Thiên quay đầu nhìn về phía Vương Chu.- Vô Chu, tiễn khách!Bạch Đế Thiên thản nhiên nói.Vừa nói, Bạch Đế Thiên quay đầu đi về phía sau.Phía sau, cách đó không xa, có một đại điện, Bạch Đế Thiên đi trở về đại điện.- Dạ!Nguyên Hổ Vương Tả Vô Chu gật đầu.- Vương Chu, mời!Tả Vô Chu nhìn về phía Vương Chu.Chương 5: Chuẩn bị vang danh thiên hạ.- A, lưu manh!Mạnh Dung Dung nhất thời che đi toàn thân, ngồi chồm hổm xuống, trong mắt đều là ủy khuất cùng bi phẫn.- Meo meo, Diêm Xuyên vốn chính là đại lưu manh!Miêu Miêu bỏ đá xuống giếng nói.- Miêu Miêu!Diêm Xuyên im lặng nói.- Lấy ra hai bộ quần áo, cho nàng một bộ!Diêm Xuyên nói.- Meo meo!Miêu Miêu làm theo, ném cho nàng một bộ y phục.Mạnh Dung Dung vừa nhìn y phục, nhanh chóng mặc vào, trong lúc mặc vào, khó tránh khỏi tiết lộ cảnh xuân, cũng may Diêm Xuyêncũng không có giậu đổ bìm leo, cũng cúi đầu mặc y phục.Loạt xoạt thanh âm vang lên!Rất nhanh, hai người đã mặc xong quần áo.- Meo meo, y phục Diêm Xuyên quá lớn, ngươi mặc không vừa, nếu không cỡi ra, ta sẽ tìm cho ngươi một bộ khác!Miêu Miêu hướng về phía Mạnh Dung Dung nói to.- Không cần!Mạnh Dung Dung cả kinh kêu lên.Thật vất vả mặc quần áo vào, sao có thể cỡi xuống? Mạnh Dung Dung nhanh chóng nắm thật chặt y phục.- Mạnh cô nương, ngươi cũng thấy đấy, lúc ấy tình huống khẩn cấp, Vương Chu đối với ngươi hạ độc, mới không có cách nào, phải kéongươi ra chỗ khác!Diêm Xuyên giải thích.Mạnh Dung Dung ngó chừng Diêm Xuyên, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ, chính kẻ trước mắt này đã nhìn không sót một chút nào thânthể băng thanh ngọc khiết mình?Đi tới, Mạnh Dung Dung mang theo một cổ phẫn nộ, một cái tát hướng trên mặt Diêm Xuyên đánh tới.- Thình thịch!Tại giữa không trung, đột nhiên tay nàng đã bị Diêm Xuyên bắt được. Không thể đánh thành công.- Ngươi!Mạnh Dung Dung càng xấu hổ và giận dữ hơn.- Mạnh cô nương, không phải là Diêm Xuyên ta hẹp hòi, lúc trước chẳng qua là ngoài ý muốn, ngươi nếu có oán, ta không ngần ngại, cóthể dùng phương thức khác, ta sẽ không so đo cùng ngươi, nhưng đối với cho một người đàn ông mà nói, trên thể diện, có hai chuyện làkhông thể dễ dàng tha thứ, một là quỳ xuống, mà thứ hai là đánh mặt!Diêm Xuyên lắc đầu trầm giọng nói.Vừa nói, Diêm Xuyên đem tay Mạnh Dung Dung chuyển đi!Nơi sóng âm mênh mông này, hai người cũng không có cách dùng lực.Chuẩn bị một cái tát để có thể phát tiết lửa giận trong lòng, lại không thể đánh thành công?- Ngươi khốn kiếp!Mạnh Dung Dung gào thét.Vừa thét lên một tiếng, nước mắt Mạnh Dung Dung không tự chủ mà chảy ra.Từ lúc chào đời tới nay, chưa từng chịu ủy khuất lớn như vậy? Nhìn Diêm Xuyên, trong mắt Mạnh Dung Dung tràn đầy oán hận.- Meo meo, ngươi không nói đạo lý, Diêm Xuyên nhìn ngươi, không phải ngươi cũng nhìn thân thể trần truồng của Diêm Xuyên sao?Ngươi cũng không có lỗ lã!Miêu Miêu nhất thời kêu lên.- Hừ!?Mạnh Dung Dung nhìn về phía Miêu Miêu.Không thiệt thòi? Nghe được Miêu Miêu quở trách, Mạnh Dung Dung lại càng ủy khuất.- Meo meo, hơn nữa, Diêm Xuyên còn đem y phục cho ngươi mặc, ngươi cũng không phải là cực phẩm linh thạch, liếc mắt nhìn một chútcũng không thiếu một khối thịt!Miêu Miêu khinh thường nói.Miêu Miêu suy luận, để cho Mạnh Dung Dung nhất thời có loại vọng động đâm vào tường tự sát. ủy khuất ban đầu, đã bị cổ vọng độngnày trùng kích mà tản đi rất nhiều.- Tốt rồi, Miêu Miêu!Diêm Xuyên chặn lời Miêu Miêu.- Vốn là vậy mà!Miêu Miêu nói.Diêm Xuyên khẽ cười khổ một trận.Đối diện, Mạnh Dung Dung xoa xoa nước mắt, nghiêng đầu đi, không hề để ý tới Diêm Xuyên nữa.- Ùng ùng!Sau một canh giờ, sông âm thanh rốt cục chậm rãi biến mất.Trung tâm lốc xoáy khổng lồ lúc nãy cũng chầm chậm tản đi, lốc xoáy vừa tản đi, lộ ra một cái Thanh cầu lớn ba trượng, là do ThanhĐằng bện lại mà thành.-Ồ!?Vô số tu giả bốn phía duỗi dài cổ, cùng nhau ngước nhìn về phía quả cầu.- Đại tiểu thư!Một đám nho tu kêu lên.- Vù!Độc đằng thu hồi đằng điều, quả cầu bằng Thanh Đằng nhanh chóng biến mất, thân hình hai người dần dần lộ ra.- Mau nhìn, Mạnh Dung Dung mặc y phục của nam nhân!- A, thật a, là y phục của nam nhân kia, hơn một canh giờ, hai người bọn họ đã làm gì ở bên trong?- Lúc trước y phục Mạnh Dung Dung bay ra ngoài, không phải là bị nam nhân kia xé rách chứ!- Nam nhân kia vô lễ với Mạnh Dung Dung?- Cầm thú, Mạnh Dung Dung a, nàng là đạo lữ trong mộng của ta a!- Ngươi? Không, trong Cự Lộc thành, Mạnh Dung Dung cũng là đạo lữ trong mộng của không biết bao nhiêu tu giả!- Giết hắn đi!- Khốn kiếp, giết hắn đi!... ... ... ...... ... ......Một vài tu giả vây xem có nhiệt huyết, nhất thời kinh sợ mà hét lên.- Vù!Độc đằng hoàn toàn bị thu vào trong tay áo.Tiểu thư, y phục của ngươi, còn có túi càn khôn, ta cũng thu thập lại rồi đây!Một đứa nha hoàn tiến lên phía trước nói.Mạnh Dung Dung quay đầu nhìn Diêm Xuyên một chút.- Diêm Xuyên, ta hận ngươi!Mạnh Dung Dung xấu hổ và giận dữ nói.- Meo meo!Miêu Miêu đối chọi gay gắt kêu.Diêm Xuyên sờ sờ lỗ mũi, không có phản bác.- Chúng ta đi!Mạnh Dung Dung kêu lên.Vừa nói, nàng mang theo hai cái nha hoàn phóng lên trời hướng Cự Lộc thành bay đi.Một đám nho tu oán hận nhìn Diêm Xuyên, theo Mạnh Dung Dung bay đi.- Thanh Long, ngươi đã nghe chưa? Mới vừa rồi Mạnh Dung Dung nói hận Diêm Xuyên?Đông Phương Chính Phái tâm tình mang theo mong đợi mà nói.- Nghe thấy được!Thanh Long gật đầu bất minh sở dĩ.- A, thật sự, Diêm huynh, thật sự cái gì ngươi cũng đã làm rồi?Đông Phương Chính Phái nhất thời mang theo hưng phấn hỏi.Đông Phương Chính Phái vừa gọi, nhất thời kéo theo rất nhiều kẻ ngưỡng mộ Mạnh Dung Dung đang đứng ở bốn phía gầm lên…- Diêm Xuyên? Vô lễ với Mạnh Dung Dung, giết hắn đi!- Khốn kiếp, giết hắn đi!... ... ...... ......Một đám tu giả đầy căm phẫn vọt lên.- Dừng tay, các ngươi làm gì, hắn là khách quý của Cự Lộc thư viện ta, ai dám động đến!Đông Phương Chính Phái kêu lên.Quả nhiên, thân phận đại nho của Cự Lộc thư viện vẫn là phi thường hữu hiệu, mấy tu giả đang muốn xông lên, nhất thời dừng lại cướcbộ.- Diêm huynh, chúng ta đi!Đông Phương Chính Phái nói.- Ừ!Diêm Xuyên gật đầu.Thanh Long, Diêm Xuyên, Miêu Miêu, theo Đông Phương Chính Phái, đuổi theo quần nho Cự Lộc thư viện, hướng phương xa vọt đi.- Tiểu nhân hèn hạ!- Vô liêm sỉ! ...... ......Trong lúc nhất thời, vang lên rất nhiều thanh âm chửi bới Diêm Xuyên. Như vậy, sau chuyện hôm nay, danh tiếng Diêm Xuyên khẳngđịnh sẽ rất nóng ở trong Cự Lộc thành.Lúc gần đi, Diêm Xuyên nhìn Bạch Đế Thiên vẫn đứng chắp tay ở đó một cái.Bạch Đế Thiên cũng nhìn về phía Diêm Xuyên, bất quá, chủ yếu là Miêu Miêu ở trên đầu vai Diêm Xuyên.- Thượng Mạch Hổ Tộc? Làm sao có thể!Bạch Đế Thiên cau mày, đưa mắt nhìn mọi người rời đi.- Tốt lắm, Bạch Đế Thiên, người Cự Lộc thư viện cũng đi rồi, bây giờ ngươi không cần cố kỵ nữa, cùng ta trở về gặp chủ thượng thôi!Vương Chu cười nói.Bạch Đế Thiên quay đầu nhìn về phía Vương Chu.- Vô Chu, tiễn khách!Bạch Đế Thiên thản nhiên nói.Vừa nói, Bạch Đế Thiên quay đầu đi về phía sau.Phía sau, cách đó không xa, có một đại điện, Bạch Đế Thiên đi trở về đại điện.- Dạ!Nguyên Hổ Vương Tả Vô Chu gật đầu.- Vương Chu, mời!Tả Vô Chu nhìn về phía Vương Chu.Chương 6: Đông Phương Chính Phái sùng kính.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Cái gì? Tả Vô Chu, ngươi có ý gì?Vương Chu lạnh lùng nói.- Ta không có ý tứ gì, Bạch Đế Thiên là tân vương chúng ta, lời của hắn, đại biểu cho toàn tộc chúng ta!Tả Vô Chu lắc lắc đầu nói.- Ngươi!Vương Chu lạnh lùng nói.Tả Vô Chu làm một lễ tiết tiễn khách.- Khốn kiếp... !Một đám đại yêu phía sau Vương Chu nhất thời nổi giận.Vương Chu vung tay lên, ngăn cản chúng đại yêu.- Chúng ta đi!Vương Chu lắc lắc đầu nói.- Đại nhân!Chúng đại yêu kinh ngạc nói.- Đi thôi!Vương Chu quát lạnh nói.Vừa nói, hắn đã dẫn đầu bay lên.- Hừ!Một đám đại yêu hừ lạnh một trận.Đảo mắt, chúng đại yêu đã rời đi. Bay trên không trung.- Đại nhân, chúng ta trở về làm sao khai báo cùng chủ thượng?Một đại yêu sắc mặt khó coi nói.- Còn chưa đến lúc trở về, Bạch Đế Thiên? Ta sẽ thuyết phục hắn, trước tìm một chỗ ở đã!Vương Chu trầm giọng nói.- Dạ!Chúng đại yêu gật đầu.Hai cổ thế lực tranh phong cũng đã rời đi, đám tu giả vây xem cũng rối rít rời đi. Đảo mắt, bốn phía chỉ còn lại Hổ tộc.Bên nhóm người Diêm Xuyên.- Diêm huynh, mới vừa rồi, rốt cuộc các ngươi xảy ra chuyện gì?Đông Phương Chính Phái vẻ mặt hèn mọn hỏi.- Không có phát sinh cái gì!Diêm Xuyên lắc đầu.- Meo meo, ta biết!Miêu Miêu nhất thời đắc ý nói.- A? Kia Miêu Miêu ngươi nói xem!Đông Phương Chính Phái nhất thời hưng phấn nói.- Ta muốn ăn cực phẩm linh thạch!Miêu Miêu vươn ra móng vuốt nhỏ.- A, tốt, tốt!Đông Phương Chính Phái nhanh chóng lấy ra cực phẩm linh thạch.- Meo meo!Miêu Miêu hài lòng kêu lên.- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Đông Phương Chính Phái hỏi.- Lúc ấy y phục hai người bọn họ cũng trống trơn rồi, sau đó Diêm Xuyên sờ soạng Mạnh Dung Dung!Miêu Miêu nhất thời kêu lên.- A?Hai mắt Đông Phương Chính Phái nhất thời sáng lên.- Miêu Miêu, đừng nói mò, ta sờ soạng lúc nào!Diêm Xuyên nhất thời cau mày nói.- Không có sao? Ngươi nắm lấy tay Mạnh Dung Dung lại mà!Miêu Miêu kêu lên.- Đó là ngăn cản hành động của nàng!Diêm Xuyên nói.Ngăn cản một cái tát của Mạnh Dung Dung, nhưng mà như vậy thì thật không dễ nghe, Diêm Xuyên đem Cái tát đổi thành Hành động.- Cái gì? Mạnh Dung Dung chủ động?Đông Phương Chính Phái nhất thời cả kinh kêu lên.- Meo meo, dĩ nhiên, Mạnh Dung Dung vẫn còn gọi Diêm Xuyên lưu manh đó!Miêu Miêu nói.- A?Đông Phương Chính Phái sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên.- Nói bậy cái gì thế!Diêm Xuyên có chút nhức đầu.…Nhóm mấy người Diêm Xuyên bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía trước mắt một ngọn thành trì lớn, thành trì vây quanh một sơn mạch màxây lên, chạy dài mãi, nhìn không thấy điểm đầu.Trong thành, đại lượng phù đảo vờn quanh, nhìn giống như tiên cảnh.Bị vây trong sơn mạch, vô số hạo nhiên chính khí lóng lánh phát ra, làm cho sơn mạch trở nên trang nghiêm túc mục vô cùng.Trên bầu trời, một đám mây màu vàng khổng lồ chí cực, bao trùm cả thành trì.Đám mây màu vàng thật dầy, cuồn cuộn sôi trào, lại phóng ra kim quang chói mắt.Trên mây vàng, có năm chùm mây với hình dáng Kim Long, bò lên trên mây vàng, nhìn thật hùng vĩ đồ sộ vô cùng.- Đây chính là Cự Lộc thành!Thanh Long nói.- Đồ sộ không, Kim Vân kia chính là Số mệnh biển mây, phía trên có năm con Số Mệnh Kim Long. Cự Lộc thành này, chính là Đại Thànhtrì lớn nhất thiên hạ, kinh nghiệm năm vạn năm, nội tình hùng hậu chí cực!Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.- Số mệnh biển mâyTrong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia thân thiết.- Đúng rồi, mới vừa nói đến chỗ nào rồi? Ngươi nói là muốn tham gia Thiên Thụ đại hội?Đông Phương Chính Phái nhìn về phía Diêm Xuyên.- Không sai!Diêm Xuyên gật đầu.- Ha ha ha, một lần trước, cha ngươi tự mình dẫn đến, Huyết Ma vừa ra, ai dám tranh phong, lần này, ngươi cũng muốn tham gia, lại muốntranh Thiên Sách?Đông Phương Chính Phái ánh mắt sáng lên nói.- Không!Diêm Xuyên lắc đầu.- A?- Lần này, ta muốn tranh giành Phong Thần Sách!Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia kiên định.- Cái gì? Phong, Phong Thần Sách?Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.- Meo meo, Phong Thần Sách mà thôi, ngươi khẩn trương cái gì?Miêu Miêu trợn mắt một cái.Sắc mặt Đông Phương Chính Phái đầy vẻ cổ quái nói:- Diêm gia các ngươi thật đúng là năng nhân bối xuất a! Năm đó, Cha ngươi đã đủ trâu rồi, lấy Thần cảnh chi năng, cùng một đám hư cảnhtranh đoạt Thiên Sách, cuối cùng còn thắng! Ngươi lại trâu hơn, còn muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?- Làm sao? Chẳng lẽ hiện tại, quy củ tranh đoạt Phong Thần Sách có thay đổi?Diêm Xuyên cười nói.- Không thay đổi thì đúng là không có thay đổi, chẳng qua là, đến lúc đó ngươi muốn độc chiến quần nho, ngươi mới hai mươi tuổi phảikhông?Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên như nhìn một tên quái vật.Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.- Bất quá cũng tốt, đám đại nho kia trong thư viện, đều là một đám cổ hủ, cũng nên áp chế uy danh của bọn hắn môt chút rồi, ta đã sớmxem bọn hắn không vừa mắt, ta duy trì ngươi, đến lúc đó, ta giúp ngươi ăn gian!Đông Phương Chính Phái nhất thời cười nói.- Còn có thể ăn gian?Thanh Long ngoài ý muốn nói.- Ách, có khả năng này, tỷ như ngươi cần có sách gì, ta có giúp ngươi tìm đến!Đông Phương Chính Phái cười mỉa nói.- Vậy thì đa tạ rồi!Diêm Xuyên gật đầu.- Không đúng, ta nhớ ra rồi, lần này ngươi còn có một đối thủ!Đông Phương Chính Phái vẻ mặt chợt biến.- Đối thủ?- Cũng là người tranh đoạt Phong Thần Sách, người kia trở lại, ta nhớ ra rồi, hắn đã trở lại!Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.- Người nào?- Nho đạo đại hiền, Tư Mã Vân Thiên! Ngày xưa là viện chính hữu viện của Cự Lộc thư viện, địa vị gần bằng với viện chủ, sau đó đãmang theo bảy mươi hai đại nho đệ tử, du tẩu thiên hạ, dưỡng hạo nhiên chính khí, Giáo hóa thiên hạ vạn linh, gần đây đã trở lại, nghe nóilần này, hắn chính là muốn tranh đoạt Phong Thần Sách. Đại hiền trở về, chúng vọng sở quy! Cả Cự Lộc thành, cũng không có ngườinào hoài nghi hắn sẽ thất bại!Đông Phương Chính Phái cau mày nói.- Đại hiền? Tư Mã Vân Thiên? Chúng vọng sở quy?Trong mắt Diêm Xuyên lộ ra một tia ngoài ý muốn ——Một gian đại điện.Một mình Bạch Đế Thiên ngồi uống rượu ngon, Tả Vô Chu, hai tên Hổ tộc đại yêu Tả Thiên Thu cung kính đứng trước mặt.- Vương, làm sao bây giờ? Cự Lộc thư viện bên kia sẽ khai báo như thế nào?Tả Vô Chu lo lắng nói.Nhẹ nhàng uống một hớp rượu, Bạch Đế Thiên lắc lắc đầu nói:- Vô phương, chỉ cần viện chủ Cự Lộc thư viện nghe được tên của ta, cũng sẽ không làm thêm một chuyện nào nữa đâu!- Dạ!Hai người cung kính nói.- Tả Vô Chu!Bạch Đế Thiên thản nhiên nói.- Có!- Ta bất kể ngươi dùng phương pháp gì, thời khắc đưa tới tin tức về nhóm người Diêm Xuyên cho ta, đặc biệt là tin tức về con Bạch Hổkia ở trên đầu vai hắn!Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.- Bạch Hổ? Đây không phải là mèo sao?Tả Thiên Thu kinh ngạc nói.- Hừ!Bạch Đế Thiên ánh mắt lạnh lẽo. Một cổ lệ khí thả ra.- Bịch bịch!Tả Thiên Thu nhất thời quỳ xuống.Chương 7: Ngươi phát hỏa.- Nhớ lấy, ngươi không có tư cách bất kính đối với nó!Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói.- Dạ!Tả Thiên Thu lạnh run nói…Trong Cự Lộc thành.Bên trong sột gian đại điện. Mạnh Dung Dung đã thay đổi một thân lụa trắng.- Khốn kiếp, Diêm Xuyên!Mạnh Dung Dung hận đến cắn răng.- Đại tiểu thư!Ngoài điện truyền tới một thanh âm.- Đi vào đi!Mạnh Dung Dung kêu lên.Rất nhanh, mấy tên Nho sinh đi tới, cầm đầu là Trường Thanh, chính là kẻ mà ngày xưa bị phái đến Yến kinh!- Tra rõ chưa?Mạnh Dung Dung hỏi.- Đại tiểu thư muốn nghe về vấn đề nào?Trường Thanh hỏi.- Hừ, trước tiên là nói về Bạch Đế Thiên đi!Mạnh Dung Dung nhíu mày nói.- Vâng, Bạch Đế Thiên, căn cứ vào ghi chép của chúng ta, hắn hẳn là Hổ Vương mới quật khởi gần đây của Hổ tộc, là một đầu Bạch Hổ,sau khi ra đời, vẫn phi thường khiêm tốn, rất không hợp quần, nhưng là tại ở một tháng trước, hắn không ngừng đột phá!Trường Thanh giải thích.- Không ngừng đột phá? Có ý gì?- Một tháng trước, hắn vẫn còn ở tinh cảnh!Trường Thanh mình cũng có chút không tin tưởng mà nói.- Cái gì? Tinh cảnh? Ngươi không có tính sai chứ?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.- Không có, ta cũng hy vọng là nghĩ sai rồi, nhưng Cự Lộc thư viện ta, đối với mấy chủng tộc yêu thú phụ thuộc đều có ghi chép, BạchĐế Thiên này, lại tà môn như vậy!- Tinh cảnh, khí cảnh, thần cảnh, hư cảnh? Một tháng?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.- Đúng rồi, tin tức về Diêm Xuyên cũng dò thăm được rồi, được Đông Phương Chính Phái dẫn vào Đông Phương điện, xem như là kháchquý!Trường Thanh lập tức nói tiếp.- Đông Phương điện? Hừ, quả nhiên người như thế nào thì gặp kẻ giống vậy!Trong mắt Mạnh Dung Dung lộ ra một tia kiều hận.- Ha ha ha, người nào chọc nữ nhi của ta sinh khí vậy!Từ ngoài Đại điện truyền đến một tiếng cười sảng lãng.Một lão giả mặc nho bào màu trắng bước nhanh mà vào, lão giả có bộ râu trắng muốt, nhìn hòa ái vô cùng.- Bái kiến viện chủ!Một đám Nho sinh cung kính nói.- Ừ, không tệ, các ngươi đi xuống trước đi!Lão giả cười ha ha nói.- Dạ!Chúng Nho sinh cung kính đi ra ngoài.- Cha!Mạnh Dung Dung kêu lên.- Làm sao? Mới vừa rồi ta nghe người ta nói, ngươi bị người ta khi dễ? Người nào mà lại to gan như vậy a?Lão giả hỏi.- Cha, ngươi đừng nghe bọn hắn nói mò! Nào có chuyện đó!Mạnh Dung Dung nhất thời lắc đầu.- Là tên Diêm Xuyên kia?Lão giả vẫn không thuận theo, không buông tha hỏi dồn.- Cha, chuyện của ta, ngươi đừng quản, thật không có chuyện gì mà, đừng nghe người khác nói mò!Mạnh Dung Dung nhất thời lôi kéo cánh tay lão giả, làm nũng nói.- Tốt, tốt, ta không hỏi nữa rồi!Lão giả cười ha ha.- Đúng rồi, cha, Hổ tộc tân vương rất kỳ quái, một tháng, từ tinh cảnh vượt qua đến hư cảnh, này làm sao làm được?Mạnh Dung Dung cau mày nói.- Tả Vô Chu lui xuống? Ai là tân vương?Lão giả nghi ngờ nói.- Hắn gọi là Bạch Đế Thiên, Tả Thiên Thu, Tả Vô Chu đối với hắn cũng cực kỳ cung kính!Mạnh Dung Dung suy nghĩ một chút nói.- Bạch Đế Thiên? Bạch Đế Thiên? Danh tự này thật giống như có chút quen tai a! Ta đã nghe qua ở đâu rồi?Lão giả nghi ngờ nói.- A? Cha ngươi nghe qua? Bọn họ không phải nói ngươi vẫn bế quan đấy sao?Mạnh Dung Dung hiếu kỳ hỏi.- Đợi một chút!Lão giả bỗng nhiên nghiêm túc.Lão giả lật tay, lấy ra một quyển sách.- Hổ tộc lịch đại?Mạnh Dung Dung tò mò nhìn tên sách.- Đây là ghi chép một chút về lịch sử huy hoàng của Hổ tộc!Lão giả trịnh trọng nói.Tiếp đó, hay tay nhanh chóng phiên động. Lật lui lật tới, bỗng nhiên, lão giả ngẩng đầu dừng lại.- Bạch Đế Thiên?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nhìn một trang giấy trong sách, nguyên một tờ chỉ ghi về một vị Hổ tộc cường giả, Bạch Đế Thiên.- Là hắn? Hắn không có phi thăng? Hắn đã chuyển thế trọng tu rồi?Lão giả kinh ngạc nhìn cái tên này.- A, đây, đây là một người sao?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.- Nhất định là hắn, một tháng, từ tinh cảnh đạt tới hư cảnh, đó là lực lượng lưu lại từ kiếp trước, hắn chỉ kế thừa! Bạch Đế Thiên, hắn đã trởlại?Lão giả chân mày cau lại.- Thật sự là tên hung nhân này?Mạnh Dung Dung bất khả tư nghị nói.- Sau này không cần thăm dò hắn nữa, ân oán giữa Hổ tộc cùng Cự Lộc thư viện, kết thúc đi thôi!Lão giả trầm giọng nói.- A, tốt!Mạnh Dung Dung gật đầu…Cự Lộc thành.Trên Phù Đảo một khổng lồ, trên phù đảo có một cung điện to lớn - Đông Phương điện.Diêm Xuyên đứng ở bên mép phù đảo, xem số mệnh biển mây trên trời một lúc, sau đó cúi người nhìn vô số tu giả phía dưới một chút,trong mắt hiện lên một tia thân thiết.- Công tử, Đông Phương điện này, là một trong mười Đại phù đảo của Cự Lộc thành, không nghĩ tới lại là tư sản của Đông Phương ChínhPhái!Thanh Long thở dài nói.- Vậy sao? Cự Lộc thư viện có thể có một chi có họ Đông Phương khác thì sao?Diêm Xuyên hỏi.- Không rõ ràng lắm, dòng họ này phi thường ít, ta cũng chỉ biết một Đông Phương Chính Phái mà thôi!Thanh Long lắc đầu.Trong lúc Diêm Xuyên cùng Thanh Long đang nói chuyện, nơi xa, một đạo thân ảnh màu trắng bay tới.- Diêm huynh, không được, không được rồi, hiện tại tên của ngươi, đã truyền khắp toàn thành rồi!Đông Phương Chính Phái bay tới, vội vàng nói.- A?- Vẫn là chuyện về ngươi vô lễ với Mạnh nha đầu, đây chính là nữ nhi của viện chủ , là Nữ thần không thể khinh nhờn trong lòng vô sốtu giả a, cư nhiên làm trò trước mặt gần vạn tu giả, bị ngươi phi lễ, hắc hắc, khí phách này, không muốn nổi danh cũng khó khăn a!Đông Phương Chính Phái quở trách.Diêm Xuyên:- ... ... !- Những tên nhìn ngươi làm chuyện tốt kia vừa trở lại, đã nhanh chóng truyền bá ra xung quanh, một truyền mười, mười truyền trăm, hiệntại cả Cự Lộc thành cũng đang nghị luận về ngươi, có rất nhiều chuyện hay, còn nghĩ ra chuyện xưa của các ngươi, được chia làm támtập, ở quán trà, dù sáng sớm hay là trong đêm tối, bọn họ đều thay nhau kể chuyện đó! Thậm chí còn có người tổ chức ra một Chinh phạtliên minh, nói là thay Mạnh nha đầu chinh phạt ngươi!Đông Phương Chính Phái nhìn có chút hả hê, nói.- Vậy sao?Diêm Xuyên cổ quái nói.- Đúng vậy a, lúc trước ta còn đang suy nghĩ, ngươi muốn cùng Tư Mã Vân Thiên tranh đoạt Phong Thần Sách, thế thì phải làm cho lựcảnh hưởng của ngươi đuổi kịp Tư Mã Vân Thiên, hiện tại thì tốt rồi, danh tiếng của ngươi đã vượt qua hắn rồi!Đông Phương Chính Phái cười nói.Diêm Xuyên:- ... ... !- Meo meo? Chuyện ngày đó, được chia làm tám tập?Miêu Miêu kinh ngạc nói.- Dĩ nhiên, không chỉ có tám tập, còn có rất nhiều bản lẻ! Dù sao Diêm huynh, ngươi nổi tiếng rồi (hot rồi)! Ở trong Cự Lộc thành, ngươihoàn toàn nổi tiếng!Đông Phương Chính Phái hâm mộ nói....Cự Lộc thành!Trong một cái sân, bảy tám Nho sinh mang áo bào xanh vây quanh một nam tử áo trắng.Tay Nam tử cầm chiết phiến, mắt lộ ngạo khí.- Trần Bình huynh, trùng quan giận dữ vì hồng nhan, bọn ta bội phục!Một Nho sinh mặc áo bào xanh tán thán nói.Chương 7: Ngươi phát hỏa.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Nhớ lấy, ngươi không có tư cách bất kính đối với nó!Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói.- Dạ!Tả Thiên Thu lạnh run nói…Trong Cự Lộc thành.Bên trong sột gian đại điện. Mạnh Dung Dung đã thay đổi một thân lụa trắng.- Khốn kiếp, Diêm Xuyên!Mạnh Dung Dung hận đến cắn răng.- Đại tiểu thư!Ngoài điện truyền tới một thanh âm.- Đi vào đi!Mạnh Dung Dung kêu lên.Rất nhanh, mấy tên Nho sinh đi tới, cầm đầu là Trường Thanh, chính là kẻ mà ngày xưa bị phái đến Yến kinh!- Tra rõ chưa?Mạnh Dung Dung hỏi.- Đại tiểu thư muốn nghe về vấn đề nào?Trường Thanh hỏi.- Hừ, trước tiên là nói về Bạch Đế Thiên đi!Mạnh Dung Dung nhíu mày nói.- Vâng, Bạch Đế Thiên, căn cứ vào ghi chép của chúng ta, hắn hẳn là Hổ Vương mới quật khởi gần đây của Hổ tộc, là một đầu Bạch Hổ,sau khi ra đời, vẫn phi thường khiêm tốn, rất không hợp quần, nhưng là tại ở một tháng trước, hắn không ngừng đột phá!Trường Thanh giải thích.- Không ngừng đột phá? Có ý gì?- Một tháng trước, hắn vẫn còn ở tinh cảnh!Trường Thanh mình cũng có chút không tin tưởng mà nói.- Cái gì? Tinh cảnh? Ngươi không có tính sai chứ?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.- Không có, ta cũng hy vọng là nghĩ sai rồi, nhưng Cự Lộc thư viện ta, đối với mấy chủng tộc yêu thú phụ thuộc đều có ghi chép, BạchĐế Thiên này, lại tà môn như vậy!- Tinh cảnh, khí cảnh, thần cảnh, hư cảnh? Một tháng?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.- Đúng rồi, tin tức về Diêm Xuyên cũng dò thăm được rồi, được Đông Phương Chính Phái dẫn vào Đông Phương điện, xem như là kháchquý!Trường Thanh lập tức nói tiếp.- Đông Phương điện? Hừ, quả nhiên người như thế nào thì gặp kẻ giống vậy!Trong mắt Mạnh Dung Dung lộ ra một tia kiều hận.- Ha ha ha, người nào chọc nữ nhi của ta sinh khí vậy!Từ ngoài Đại điện truyền đến một tiếng cười sảng lãng.Một lão giả mặc nho bào màu trắng bước nhanh mà vào, lão giả có bộ râu trắng muốt, nhìn hòa ái vô cùng.- Bái kiến viện chủ!Một đám Nho sinh cung kính nói.- Ừ, không tệ, các ngươi đi xuống trước đi!Lão giả cười ha ha nói.- Dạ!Chúng Nho sinh cung kính đi ra ngoài.- Cha!Mạnh Dung Dung kêu lên.- Làm sao? Mới vừa rồi ta nghe người ta nói, ngươi bị người ta khi dễ? Người nào mà lại to gan như vậy a?Lão giả hỏi.- Cha, ngươi đừng nghe bọn hắn nói mò! Nào có chuyện đó!Mạnh Dung Dung nhất thời lắc đầu.- Là tên Diêm Xuyên kia?Lão giả vẫn không thuận theo, không buông tha hỏi dồn.- Cha, chuyện của ta, ngươi đừng quản, thật không có chuyện gì mà, đừng nghe người khác nói mò!Mạnh Dung Dung nhất thời lôi kéo cánh tay lão giả, làm nũng nói.- Tốt, tốt, ta không hỏi nữa rồi!Lão giả cười ha ha.- Đúng rồi, cha, Hổ tộc tân vương rất kỳ quái, một tháng, từ tinh cảnh vượt qua đến hư cảnh, này làm sao làm được?Mạnh Dung Dung cau mày nói.- Tả Vô Chu lui xuống? Ai là tân vương?Lão giả nghi ngờ nói.- Hắn gọi là Bạch Đế Thiên, Tả Thiên Thu, Tả Vô Chu đối với hắn cũng cực kỳ cung kính!Mạnh Dung Dung suy nghĩ một chút nói.- Bạch Đế Thiên? Bạch Đế Thiên? Danh tự này thật giống như có chút quen tai a! Ta đã nghe qua ở đâu rồi?Lão giả nghi ngờ nói.- A? Cha ngươi nghe qua? Bọn họ không phải nói ngươi vẫn bế quan đấy sao?Mạnh Dung Dung hiếu kỳ hỏi.- Đợi một chút!Lão giả bỗng nhiên nghiêm túc.Lão giả lật tay, lấy ra một quyển sách.- Hổ tộc lịch đại?Mạnh Dung Dung tò mò nhìn tên sách.- Đây là ghi chép một chút về lịch sử huy hoàng của Hổ tộc!Lão giả trịnh trọng nói.Tiếp đó, hay tay nhanh chóng phiên động. Lật lui lật tới, bỗng nhiên, lão giả ngẩng đầu dừng lại.- Bạch Đế Thiên?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nhìn một trang giấy trong sách, nguyên một tờ chỉ ghi về một vị Hổ tộc cường giả, Bạch Đế Thiên.- Là hắn? Hắn không có phi thăng? Hắn đã chuyển thế trọng tu rồi?Lão giả kinh ngạc nhìn cái tên này.- A, đây, đây là một người sao?Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.- Nhất định là hắn, một tháng, từ tinh cảnh đạt tới hư cảnh, đó là lực lượng lưu lại từ kiếp trước, hắn chỉ kế thừa! Bạch Đế Thiên, hắn đã trởlại?Lão giả chân mày cau lại.- Thật sự là tên hung nhân này?Mạnh Dung Dung bất khả tư nghị nói.- Sau này không cần thăm dò hắn nữa, ân oán giữa Hổ tộc cùng Cự Lộc thư viện, kết thúc đi thôi!Lão giả trầm giọng nói.- A, tốt!Mạnh Dung Dung gật đầu…Cự Lộc thành.Trên Phù Đảo một khổng lồ, trên phù đảo có một cung điện to lớn - Đông Phương điện.Diêm Xuyên đứng ở bên mép phù đảo, xem số mệnh biển mây trên trời một lúc, sau đó cúi người nhìn vô số tu giả phía dưới một chút,trong mắt hiện lên một tia thân thiết.- Công tử, Đông Phương điện này, là một trong mười Đại phù đảo của Cự Lộc thành, không nghĩ tới lại là tư sản của Đông Phương ChínhPhái!Thanh Long thở dài nói.- Vậy sao? Cự Lộc thư viện có thể có một chi có họ Đông Phương khác thì sao?Diêm Xuyên hỏi.- Không rõ ràng lắm, dòng họ này phi thường ít, ta cũng chỉ biết một Đông Phương Chính Phái mà thôi!Thanh Long lắc đầu.Trong lúc Diêm Xuyên cùng Thanh Long đang nói chuyện, nơi xa, một đạo thân ảnh màu trắng bay tới.- Diêm huynh, không được, không được rồi, hiện tại tên của ngươi, đã truyền khắp toàn thành rồi!Đông Phương Chính Phái bay tới, vội vàng nói.- A?- Vẫn là chuyện về ngươi vô lễ với Mạnh nha đầu, đây chính là nữ nhi của viện chủ , là Nữ thần không thể khinh nhờn trong lòng vô sốtu giả a, cư nhiên làm trò trước mặt gần vạn tu giả, bị ngươi phi lễ, hắc hắc, khí phách này, không muốn nổi danh cũng khó khăn a!Đông Phương Chính Phái quở trách.Diêm Xuyên:- ... ... !- Những tên nhìn ngươi làm chuyện tốt kia vừa trở lại, đã nhanh chóng truyền bá ra xung quanh, một truyền mười, mười truyền trăm, hiệntại cả Cự Lộc thành cũng đang nghị luận về ngươi, có rất nhiều chuyện hay, còn nghĩ ra chuyện xưa của các ngươi, được chia làm támtập, ở quán trà, dù sáng sớm hay là trong đêm tối, bọn họ đều thay nhau kể chuyện đó! Thậm chí còn có người tổ chức ra một Chinh phạtliên minh, nói là thay Mạnh nha đầu chinh phạt ngươi!Đông Phương Chính Phái nhìn có chút hả hê, nói.- Vậy sao?Diêm Xuyên cổ quái nói.- Đúng vậy a, lúc trước ta còn đang suy nghĩ, ngươi muốn cùng Tư Mã Vân Thiên tranh đoạt Phong Thần Sách, thế thì phải làm cho lựcảnh hưởng của ngươi đuổi kịp Tư Mã Vân Thiên, hiện tại thì tốt rồi, danh tiếng của ngươi đã vượt qua hắn rồi!Đông Phương Chính Phái cười nói.Diêm Xuyên:- ... ... !- Meo meo? Chuyện ngày đó, được chia làm tám tập?Miêu Miêu kinh ngạc nói.- Dĩ nhiên, không chỉ có tám tập, còn có rất nhiều bản lẻ! Dù sao Diêm huynh, ngươi nổi tiếng rồi (hot rồi)! Ở trong Cự Lộc thành, ngươihoàn toàn nổi tiếng!Đông Phương Chính Phái hâm mộ nói....Cự Lộc thành!Trong một cái sân, bảy tám Nho sinh mang áo bào xanh vây quanh một nam tử áo trắng.Tay Nam tử cầm chiết phiến, mắt lộ ngạo khí.- Trần Bình huynh, trùng quan giận dữ vì hồng nhan, bọn ta bội phục!Một Nho sinh mặc áo bào xanh tán thán nói.Chương 8: Pho tượng Nữ thần.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Trần Bình huynh chính là quan môn đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, danh động thiên hạ, chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, tất sẽ có mấytrăm nho tu hưởng ứng a!... . . ..... . .Mọi người đều hướng về phía nam tử áo trắng khen tặng một hồi.Nam tử áo trắng Trần Bình hài lòng cười, tiện đà trịnh trọng nói:- Mạnh Dung Dung chính là thần nữ, thần thánh không thể xâm phạm, không nghĩ tới một tên ngoại lai tầm thường, lại dám can đảm ởtrước mặt gần vạn tu giả mà phi lễ với nàng? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Các vị, lần này, thảo phạt liên minh nhất địnhphải làm cho tên vô sỉ thất đức kia giao ra thật nhiều!- Tốt!- Chúng ta nghe theo Trần Bình huynh!... ....... . .Trong viện, một đám Nho sinh rối rít gật đầu, có kẻ nghĩa phẫn điền ưng, cũng có kẻ muốn lấy lòng Trần Bình.- Tiên sinh, tiên sinh!Một tên hạ nhân vội vàng hấp tấp chạy vào viện.- Có chuyện gì?Trần Bình nghi ngờ hỏi.- Tên Diêm Xuyên kia đã đi ra!Hạ nhân lập tức nói.- Vậy sao? Rốt cục không làm con rùa đen rút đầu nữa rồi? Đi, mọi người theo ta dùng ngòi bút làm vũ khí, giáo hóa cái tên tiểu nhân thấtđức vô sỉ này!Trần Bình kêu lên.- Tốt!- Giáo hóa hắn đi!... ...... . . .. . .Một nhóm người ở dưới sự hướng dẫn của Trần Bình, bước ra tiểu viện, theo hạ nhân dẫn đường, một đám Nho sinh càng tụ càng nhiều,rầm rộ, khí thế huy hoàng đi thảo phạt Diêm Xuyên…Diêm Xuyên, Thanh Long, Miêu Miêu, Đông Phương Chính Phái, nhanh chóng phi hành trong thành.- Công tử, có người theo dõi chúng ta! Hơn nữa còn không chỉ một người!Thanh Long cau mày nói.- Chuyện này rất bình thường, hiện tại Diêm Xuyên đã là danh nhân Cự Lộc thành, ai dám phi lễ đại tiểu thư Cự Lộc thư viện? Người nàolại dám mạnh mẽ phi lễ đại tiểu thư ngay trước mặt gần vạn tu giả mặt?Đông Phương Chính Phái cười nói.- Ta nói, ta không có phi lễ!Diêm Xuyên có chút im lặng nói.- Hiểu được, hiểu được!Đông Phương Chính Phái lộ ra một tia hèn mọn nụ cười.- Meo meo! Họ Đông, không phải ngươi nói dẫn chúng ta đi ghi danh sao? Làm sao lại đi vòng ra phía sau?Miêu Miêu kêu lên.- Ta không họ Đông!Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên.- Ghi danh đang ở phía sau này!Đông Phương Chính Phái nói.- A, lần văn đấu Phong Thần Sách này, là ai chịu trách nhiệm?Diêm Xuyên hỏi.- Tả viện viện chính, Nhạc Nghị!Đông Phương Chính Phái giải thích.- Tả viện? Nhạc Nghị?- Cự Lộc thư viện, chia làm hai viện tả hữu, trừ các vị đại hiền không muốn tục sự quấy nhiễu, địa vị tối cao ở Cự Lộc thư viện chính làviện chủ Mạnh Tử Thu, tiếp đó là hai viện viện chính rồi, tả viện Nhạc Nghị, hữu viện Tư Mã Vân Thiên, đáng tiếc, năm xưa chẳng biết tạisao, bỗng nhiên Tư Mã Vân Thiên lại bỏ qua vị trí hữu viện viện chính, du tẩu thiên hạ, giáo hóa vạn linh đi, có tin đồn là hắn đã đi tới baĐại Thư Viện khác, Văn đấu chư hiền, lần này trở lại chuẩn bị tranh đoạt Phong Thần Sách, trọng khai tân thư viện!Đông Phương Chính Phái giải thích.- Văn đấu chư hiền?Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia ngưng trọng.- Tốt lắm, đến rồi, ở chỗ này không cho phi hành, cho dù viện chủ, cũng phải hạ xuống đất mà đi bộ!Đông Phương Chính Phái nói.Mọi người theo nhau hạ xuống.Vòng quanh một vòng Đại Lộc sơn mạch, mọi người đi tới một ao núi khổng lồ. Một quảng trường khổng lồ hiện ra, bốn phía có rất nhiềucung điện.Nhưng ở nội bộ ao núi, lại có gần trăm đạo bạch quang ngất trời.- Trước khi ghi danh, chúng ta phải tiến vào tế bái một chút!Đông Phương Chính Phái trịnh trọng nói.- Ừ!Diêm Xuyên gật đầu.Mọi người đi về phía chỗ ao núi.Nơi đó cũng có đại lượng nho tu ra ra vào vào. Một đám sắc mặt cũng rất trang trọng.Vừa vào cửa ao núi, nhất thời thấy nơi phát bạch quang. Tổng cộng trăm tòa pho tượng Bạch Ngọc, tản mát ra vô tận hạo nhiên chínhkhí.Trăm tòa pho tượng Bạch Ngọc, đều cao gần trăm trượng, nguy nga đồ sộ vô cùng.- Trăm tòa pho tượng này, đều là thánh hiền Cự Lộc thư viện ta, đều cũng đã phi thăng tiên giới, lưu lại một sợi nguyên thần nuôi dưỡngcho trăm tòa pho tượng này, dẫn dắt nho tu đời sau, giáo hóa thế gian, dưỡng ra một thân hạo nhiên chính khí!Đông Phương Chính Phái giải thích.- Nơi này là bách thánh chính khí đàn của Cự Lộc thư viện?Nhất thời, Thanh Long thần sắc đại động.- Không sai, nơi này là nơi có hạo nhiên chính khí cường thịnh nhất trong Cự Lộc thư viện ta!Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.Có thể giờ phút này, Diêm Xuyên cũng không có để ý bách thánh pho tượng này, mà là nhìn về phía một pho tượng Thanh Ngọc khổnglồ được bách thánh vây ở trung tâm.Mặc dù pho tượng Thanh Ngọc không có phát ra hạo nhiên chính khí, nhưng độ cao của pho tượng lại cao gấp đôi so với bách thánh.Pho tượng Thanh Ngọc, nửa người dưới là đuôi rắn, nửa người trên lại là một nữ tử, nữ tử chắp tay trước ngực, trong mắt xuyên suốt ramột cổ bi thiên mẫn nhân ý.- Chỉ Trần nữ thần?Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía tượng đá Thanh Ngọc.Diêm Xuyên chắp tay trước ngực, cực kỳ cung kính thi lễ.Đông Phương Chính Phái ngoài ý muốn nhìn về Diêm Xuyên, cũng đi theo mà cung kính hành lễ đối với nữ tử đầu người thân rắn.- Meo meo! Tại sao khi nhìn vào pho tượng này, ta sẽ có một loại cảm giác muốn khóc chứ? Meo meo!Vẻ mặt Miêu Miêu bỗng nhiên trở nên quái dị.- Miêu Miêu, ngươi không sao chớ?Diêm Xuyên tò mò nhìn hướng Miêu Miêu.- Meo meo, ta cũng không biết tại sao, ta thấy được nàng, ta lại muốn khóc, ta cũng không biết tại sao!Miêu Miêu lắc đầu lộ ra vẻ mờ mịt.- Khóc?Đông Phương Chính Phái hiếu kỳ hỏi.- Đây là Chỉ Trần nữ thần?Diêm Xuyên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái dò hỏi.Rốt cục, Diêm Xuyên thấy một nhân vật cùng chung ở kiếp trước rồi, mặc dù chỉ là pho tượng, nhưng như vậy cũng đã nói rõ thế giới nàycùng kiếp trước có liên lạc.Chỉ Trần nữ thần?- Cái gì là Chỉ Trần nữ thần a?Thanh Long không hiểu mà hỏi lên.Đông Phương Chính Phái nhìn pho tượng Nữ thần một chút, lắc lắc đầu nói:- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng Chỉ Trần nữ thần, đều có đúc tượng ở bốn Đại thư viện cùng Thiên Cơ tông, để cho hậu nhân thambái. Theo lời đồn, Chỉ Trần nữ thần là tổ tiên của vạn linh trong thiên hạ, là nàng sáng tạo tất cả sinh linh!- A? Chỉ Trần nữ thần, sáng tạo vạn linh thiên hạ?Thanh Long kinh ngạc nói.- Tốt lắm, không được vô lễ với Chỉ Trần nữ thần, chúng ta đi ra ngoài đi!Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.Cho dù là kiếp trước, một đường trưởng thành của Diêm Xuyên, Chỉ Trần nữ thần cũng là Thủy Tổ theo truyền miệng của mọi người.Không người nào dám khinh nhờn một phần.- Bái Nữ thần xong là có thể đi ra ngoài!Đông Phương Chính Phái gật đầu.Thanh Long như cũ mờ mịt không thôi. Chỉ Trần nữ thần? Chưa từng nghe qua a!Mọi người đi ra Bách thánh chính khí đàn, đi về phía quảng trường, trực tiếp đi vào một gian cung điện trong đó.Phong Thần điện!Đối diện với Phong Thần điện là một địa phương gọi là Thiên điện! Người nơi đây rất đông, ra vào liên tục, nhưng mà trong Phong Thầnđiện lại cực kỳ vắng lạnh.Chương 9: Phạm vào vô số người tức giận.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: STBa người đi vào Phong Thần điện, nhất thời thấy một tấm bảng khổng lồ, trên đó viết bốn chữ to - Tư Mã Vân Thiên.Phía dưới có tám tên Nho sinh đang chán gần chết ngồi đó. Tay ôm cuốn sách, đều gục xuống bàn mà ngủ gật.- Lớn mật, bên trong Phong Thần điện, cũng dám lười biếng?Đông Phương Chính Phái kêu lên.- A!Tám tên Nho sinh nhất thời rùng mình một cái.- Đông Phương Vô Lại? Là ngươi!Một Nho sinh nhất thời kêu lên.- Đông Phương Gian Nhân, ngươi dám làm ta sợ?- Đông Phương Bỉ Ổi, tốt a, ngươi còn dám tới?... ....... . .Tám Nho sinh hô lên tám tên bất đồng, rứa mà không có một người nào, không có một tên nào gọi nguyên danh của Đông Phương ChínhPhái.Đông Phương Chính Phái không cho là nhục, ngược lại cười hì hì nói:- Chư vị sư huynh, gần đây bận rộn a!- Bận rộn cái rắm, lại không cho phép tu luyện, mỗi ngày cùng giống như kẻ ngu!Một tên nho tu hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.- A, không sao, ta tìm thú vui tới cho các ngươi, xem một chút, có người ghi danh Phong Thần Sách!Đông Phương Chính Phái cười nói.- Cái gì? Ghi danh? Tư Mã Vân Thiên không phải là đã báo danh rồi sao?Tên nho tu kia cau mày nói.- Không phải là Tư Mã Vân Thiên, là bằng hữu này của ta, Diêm Xuyên!Một ngón tay Đông Phương Chính Phái chỉ vào Diêm Xuyên.- Diêm Xuyên? Diêm Xuyên…!Thanh âm thứ hai gọi Diêm Xuyên đột nhiên cao lên tám lần.- Cái gì? Ngươi chính là Diêm Xuyên?- Là nhi tử của Diêm Đào?- Là Diêm Xuyên dám phi lễ Mạnh nha đầu?... ....... . .Một đám Nho sinh nhất thời hứng thú, một đám nắm lấy râu mép của mình, trong mắt sáng lên đánh giá Diêm Xuyên.- Meo meo, làm sao cùng một đức hạnh như mập mạp hèn mọn?Miêu Miêu không hiểu nói.Mập mạp hèn mọn?Sắc mặt Đông Phương Chính Phái cứng đờ.Tám tên Nho sinh cũng là sắc mặt cứng đờ, xem một chút Đông Phương Chính Phái, không khỏi hiện lên vẻ mặt ác tâm, ho khụ khụ, biểulộ thái độ.- Ngươi chính là Diêm Xuyên? Ngươi muốn ghi danh tranh đoạt Phong Thần Sách?Một người Nho sinh nói.- Đúng vậy!Diêm Xuyên gật đầu.- Ngươi cũng đã biết, muốn tranh đoạt Phong Thần Sách nhưng mà có điều kiện!Tên Nho sinh kia thản nhiên nói.- Điều kiện?Diêm Xuyên không giải thích được nhìn tên Nho sinh kia, lại nhìn Đông Phương Chính Phái một chút, Đông Phương Chính Phái chưa nóiqua a?- Không sai, đầu tiên, nhất định phải danh chấn Cự Lộc thành, đây là điều kiện trụ cột nhất, một người không có lực ảnh hưởng, là khôngcó tư cách khai mở thư viện, không có tư cách giáo hóa vạn linh!Kia Nho sinh thản nhiên nói.- Ta nói, lão Nghiêm, Diêm Xuyên còn không được coi là danh chấn Cự Lộc thành sao? Ngươi đi ra ngoài hỏi một chút, trên là bà lão hơntrăm tuổi, dưới thì hỏi ấu nữ tám tuổi, người nào không nhận ra Diêm Xuyên?Đông Phương Chính Phái nhất thời vì Diêm Xuyên mà biện bạch.Nhưng mà nghe lời biện bạch này, làm sao có loại cảm giác không được tự nhiên chứ?- Ách?Lão Nghiêm khẽ kinh ngạc.- Rồi hãy nói, lấy loại người giống như cương thi của các ngươi, ở tại nơi có không khí giống như Cương thi điện, cũng có thể nghe nói vềDiêm Xuyên, ngoại nhân còn có kẻ chưa nghe nói qua sao? Ngươi nói, Cự Lộc thành có bao nhiêu người không biết Diêm Xuyên? Hắncòn không được coi là danh chấn toàn thành?Đông Phương Chính Phái quở trách nói.- Được rồi, nhìn ở thể diện Đông Phương Vô Lại ngươi, cho hắn báo đi!Lão Nghiêm gật đầu.- Treo biển!Lão Nghiêm hướng về phía mấy tên nho tu ở phía sau nói.- Ừ!Mọi người gật đầu.Nhanh chóng lấy ra một tấm bảng khổng lồ, hai tên nho tu nhanh nhẹn cầm lấy bút lông trên bàn, lăng không hươ qua một cái, trên tấmbảng xuất hiện hai chữ Diêm Xuyên.- Treo lên!Lão Nghiêm kêu lên.Chúng nho tu gật đầu, nhanh chóng đem tấm bảng mắc lên trên đại điện, song song với tấm mang tên Tư Mã Vân Thiên.Trong lúc Diêm Xuyên đang hài lòng tán thán, ngoài điện nhất thời truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.- Tiên sinh, Diêm Xuyên vào Phong Thần điện rồi!Một cái thanh âm kêu lên.- Cái gì? Tiến vào? Cũng tốt, theo ta cùng nhau đi vào!Ngoài điện truyền tới một thanh âm liều lĩnh.Mọi người nghiêng đầu đi.- Trần Bình?Đông Phương Chính Phái chân mày cau lại.Cầm đầu là một bạch y nam tử, tay cầm chiết phiến, vẻ mặt ngạo khí cất bước tiến vào đại điện.- Trần Bình, quan môn đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, bảy mươi hai đại nho chi mạt!Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng giải thích với Diêm Xuyên.…Cự Lộc thành, Phong Thần điện quảng trường!Trên quảng trường có đại lượng cung điện, sóng người tập trung trong Thiên điện.Nếu nói Thiên điện, chính là chỗ ghi danh tranh đoạt Thiên Sách, đại lượng tông môn lục tục ghi danh.Nhưng mà đối diện với Phong Thần điện, lại cực kỳ vắng lạnh.Vậy mà hôm nay, ngoài Phong Thần điện lại vây quanh hơn mấy trăm Nho sinh, một đám chính khí lẫm nhiên, thật giống như đang chuẩnbị chinh phạt người nào.- Nhìn kìa, bên Phong Thần điện kia có chuyện gì vậy?- Bên Cương Thi Điện, lại còn có người? Bình thời trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, hôm nay làm sao lại nhiều người như vậy?- Ta mới vừa nhìn rồi, cầm đầu chính là Trần Bình, là đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, bọn họ muốn làm gì? Gây chuyện?Đi, đi xem một chút!... ... ... ... ...... ... ......Bất luận địa phương đông người nào, cũng không thiếu kẻ có tính nhiều chuyện. Đảo mắt, ngoài Phong Thần điện đã vây quanh ba tầngtrong ba tầng ngoài.Hơn nữa theo người vây xem tăng lên, cổ lực lượng ảnh hưởng này gia tăng thêm nhiều, càng ngày càng nhiều người vây quanh, làm chotu giả bốn phía càng tò mò, càng nhiều người chạy đến vây xem.Trong Phong Thần điện!Trần Bình mang theo quần nho bước vào đại điện.- Trần Bình, quan môn đệ tử Tư Mã Vân Thiên, bảy mươi hai đại nho chi mạt!Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng đối với Diêm Xuyên giải thích.Trong lúc Đông Phương Chính Phái cúi đầu nói thầm, phía đối diện, Trần Bình với mặt vẻ mặt tràn đầy ngạo khí, cũng đã chợt nhìn thấyđược một tấm bảng khổng lồ.Ở bên cạnh Tư Mã Vân Thiên, treo một cái bảng ngang hàng, Diêm Xuyên?- Diêm Xuyên? Treo biển ghi danh?Nhất thời, Trần Bình nhãn tình nhất mị.- Treo biển? Diêm Xuyên ghi danh rồi?- Diêm Xuyên lại muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?- Diêm Xuyên muốn tranh đoạt Phong Thần Sách với đại hiền Tư Mã Vân Thiên?... ... ... ... ...... ... ......Đám nho tu mới vào điện không khỏi kinh ngạc liên tục. Một đám bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.- Lão Nghiêm, chuyện gì xảy ra? Cái loại tiểu nhân này cũng có thể ghi danh?Trần Bình nhất thời hướng về phía nho tu tiếp đãi ghi danh kêu lên.- Đúng vậy a, người có đạo đức bại hoại như thế, Nghiêm đại nho, tại sao có thể cho hắn ghi danh?"- Sao có thể xét duyệt?... ... ... ...... ......Đám nho tu trong liên minh chinh phạt Diêm Xuyên, không khỏi nhìn về phía lão Nghiêm.Lão Nghiêm thản nhiên nói:- Làm sao, chúng ta xét duyệt, còn phải thông báo với ngươi?Lão Nghiêm vừa nói, chân mày Trần Bình cau lại.- Lão Nghiêm, ta không hiểu được, hướng ngươi thỉnh giáo!Trần Bình trầm giọng nói.Chương 10: Trần Bình bi ai.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Bởi vì các ngươi tuyên truyền, Diêm Xuyên đã danh chấn Cự Lộc thành rồi, phù hợp quy củ, tự nhiên có thể tùy thời ghi danh!Lão Nghiêm thản nhiên nói.- A?Một đám nho tu mờ mịt không thôi.Trần Bình cũng là một trận buồn bực.Không dây dưa lão Nghiêm nữa, hắn quay lại mà nhìn về phía Diêm Xuyên.- Hừ, một hương dã dong phu, cũng muốn tranh đoạt Phong Thần Sách cùng lão sư của ta? Đúng là Người điên nói mơ!Trần Bình lạnh lùng nhìn hướng Diêm Xuyên.- Ngươi là đệ tử của Tư Mã Vân Thiên? Chẳng lẽ Tư Mã Vân Thiên tự biết tất bại, để cho đệ đến đây khiêu khích phá rối?Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.- Phi, thật đúng tự cho mình là một đại nhân vật? Hừ, ngươi xách giày cho lão sư ta cũng không xứng, ta là đại biểu hàng vạn hàng nghìnnho tu trong Cự Lộc thành, tới giáo hóa tên tiểu nhân thất đức như ngươi!Trần Bình quát khẽ nói.- Không sai, tiểu nhân thất đức!Một đám nho tu rối rít quát lên. Mấy vị Nho sinh ghi danh bên Lão Nghiêm, nhất thời hứng thú dạt dào, Phong Thần điện có ngoại hiệulà Cương Thi Điện, bởi vì hắn quá vắng lạnh, vắng lạnh đến nổi một đám nho tu chỉ nhàm chán mà ngủ, giờ phút này rốt cục giải quyếtđược rồi.Tám tên Nho sinh ghi danh nhất thời cười híp mắt ngồi xuống, ai cũng không có ngăn trở, mặc cho người hai bên la mắng, tình hình nhưthế, cũng không thường gặp a.- Keng…!Diêm Xuyên đã rút ra Ngọc Đế Kiếm.- Ồ!?Chúng nho tu liền biến sắc mặt, nhất thời thanh âm đột ngột dừng lại.- Kiếm này tên là Ngọc Đế, từng chém bảy ngàn một trăm ba mươi hai người, chưa từng có bại, nếu chư vị có nhã hứng như vậy thì đếnđây đi, bắt đầu từ người nào?Diêm Xuyên hỏi.- ...!"Trong Đại điện một mảnh tĩnh mịch.Mọi người khẩu hiệu vang trời, nhưng thật sự muốn liều chết liều sống thì đúng là không có mấy.Cho dù là Trần Bình, giờ phút này cũng là mí mắt một trận cuồng loạn, Trần Bình mặc dù là Thần cảnh, nhưng căn bản không nhìn rõ tuvi của Diêm Xuyên. Hơn nữa, Diêm Xuyên lại là nhi tử của Diêm Đào, có thể hóa thân thành Huyết Ma hay không?- Hừ, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta chỉ dùng đạo lý mà nói thôi!Trần Bình kêu lên.- Meo meo, thì ra không phải là tới đánh nhau, là tới nhổ nước miếng a!Miêu Miêu lộ ra một tia khinh thường.- Ha ha ha!Lão Nghiêm ôm bụng buồn cười.- Keng!Diêm Xuyên thu Ngọc Đế Kiếm lại, đút vào trong bao kiếm sau lưng. Mặt lộ ra một tia khinh thường.Thấy Diêm Xuyên thu hồi Ngọc Đế Kiếm, chúng nho tu tỉnh táo tinh thần lại.- Diêm Xuyên, ngươi vũ nhục Mạnh Dung Dung, hèn hạ vô sỉ!- Diêm Xuyên, ngươi phải hướng Mạnh Dung Dung nói xin lỗi!- Không thể bỏ qua cho tên tiểu nhân hèn hạ này, muốn hắn quỳ xuống sám hối!- Đúng, quỳ xuống sám hối!- Quỳ xuống sám hối!... ... ... ... ...... ......Một đám Nho sinh a dua gào lên.Trần Bình là dựa thế kêu lên:- Diêm Xuyên, ngươi tội ác tày trời, khinh nhờn Mạnh Dung Dung, hiện tại toàn thành đều biết, ngươi còn có mặt mũi đi ra ngoài? Đi vớiquý phủ Mạnh Dung Dung cùng ta, quỳ xuống sám hối! Sau đó cút ra khỏi Cự Lộc thành!Trần Bình vừa gọi, mọi người rối rít phụ họa thét lên.- Meo meo a meo meo, một đám thần kinh!Miêu Miêu nhỏ giọng nói.Diêm Xuyên chỉ ảm đạm cười, nói:- Vũ nhục Mạnh Dung Dung? Ai nói?- Ồ!?Chúng nho tu nhất thời khẽ kinh ngạc.Tiện đà cùng nhau mở to mắt khinh thường nhìn về phía Diêm Xuyên.- Dám làm còn không dám thừa nhận, hiện tại toàn thành đều đang truyền lưu là ngươi vũ nhục Mạnh Dung Dung, lần trước tại Hổ tộc,ngươi có phải xé y phục Mạnh Dung Dung hay không, làm chuyện cẩu thả?TrầnBình kêu to nói.- Ha ha..., chê cười, ngươi có nhìn rõ sao?Diêm Xuyên khinh thường nói.- Lúc ấy gần vạn ánh mắt chìm chằm chằm, ngươi còn cãi? Kẻ thất đức như ngươi, có tư cách gì mà khai mở thư viện giáo hóa vạn linh?Có tư cách gì mà tranh đoạt Phong Thần Sách?Trần Bình hét to nói.- Thất đức? Ha hả, bầy chó cắn loạn, có tính là thất đức hay không?Diêm Xuyên thản nhiên nói.Bầy chó cắn loạn?- Phốc phốc!Lão Nghiêm cùng đám người Đông Phương Chính Phái bật cười lớn.Nhìn một đám nho tu mặt đỏ lên, cổ trướng to, thật là có điểm giống như lời của Diêm Xuyên, Bầy chó cắn loạn!- Ngươi nói cái gì?Một đám nho tu nhất thời quát lớn.- Ta muốn quyết đấu với ngươi!Lại một tên nho tu tức giận nói.... ... ... ... ...... ... ... ...... ...Một câu nói của Diêm Xuyên, đem mấy trăm nho tu trong chinh phạt liên minh đều mắng hết, nhất thời, một đám nho tu căm phẫn rốngkhông lên dứt.- Tiểu nhân thất đức, là không đơn giản như theo lời chủ quan của các ngươi, phải có căn cứ thật sự, ngược lại là vặn vẹo sự thật, gặpngười sủa loạn như chó điên, mới đúng là tiểu nhân thất đức thật sự!Diêm Xuyên thản nhiên nói.- Khốn kiếp, ta chính là đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, thân mang Hạo nhiên chính khí, ngươi là một tiểu nhân mà cũng dám nóixấu?Trần Bình quát lớn.- Ý của ngươi là, cái dạng gì lão sư, sẽ có đệ tử như vậy sao?Diêm Xuyên cười nói.- Dĩ nhiên!Trần Bình nhất thời vênh váo tự đắc nói.- Ha hả, tại sao Tư Mã Vân Thiên lại thu một đệ tử như ngươi vậy? Mình xấu xa còn chưa tính, còn muốn lôi kéo Tư Mã Vân Thiên xuốngnước?Diêm Xuyên thản nhiên nói.- Cái gì? Ngươi cũng xứng nói người khác xấu xa? Ta xem ngươi mới là kẻ xấu xa!Trần Bình quát lên.Hai người mắng nhau, nhất thời dẫn tới vô số tu giả bốn phía tò mò quay lại nhìn, Diêm Xuyên đối chiến Trần Bình a, đây cũng là đángxem. Dám người Lão Nghiêm vừa ăn một chút đồ ăn vặt vẫn luôn mang trong người, nhìn vào trường với bộ hả hê."Người đang làm, trời đang nhìn, danh tiếng mặc dù có thể che dấu mắt người, nhưng che dấu không được thiên tâm!" Diêm Xuyên thảnnhiên nói.- Người đang làm? Trời đang nhìn? Trần Bình ta cả đời đường đường chính chính, không làm thất vọng thiên địa, một thân Hạo nhiênchính khí, há chỉ một tiểu nhân như ngươi có thể nói xấu?Trần Bình quát lớn nói.- Vậy thì để cho trời cao quyết định sao, ta Diêm Xuyên quang minh lỗi lạc, khả chứng nhật nguyệt, thiên địa có thể chứng nhận, từ trướcđến nay, đối với Mạnh Dung Dung chưa từng tâm khinh nhờn nàng, nếu có một tia khinh nhờn, thiên lôi đánh xuống!Diêm Xuyên quát khẽ nói.- Thề…?Mọi người khinh bỉ nhìn về phía Diêm Xuyên, thề có tác dụng cái rắm? Trời sao lại để ý tới một tiểu nhân vật như ngươi?- Hừ, dối trá!Trần Bình quát lớn.- Ta đã chứng nhận thiên địa, hiện tại đến ngươi, ngươi dám nói, ngươi không có một tia tư tưởng xấu xa đối với Mạnh Dung Dung?Ngươi dám nhìn trời mà thề?Diêm Xuyên lạnh lùng nói.- Để cho ta thề?Trần Bình lộ ra một tia quái dị.Nhưng phía sau có rất nhiều tu giả, nho tu ngó chừng, Trần Bình nhất thời lộ ra một cổ trịnh trọng.- Ta Trần Bình nhìn trời thề, đối với Mạnh Dung Dung chưa từng khinh nhờn chi tâm, nếu có một tia xấu xa, nguyện thiên lôi đánh xuống!Trần Bình quát lên.- Thề? Còn không dễ như trở bàn tay sao? Cũng không mất đi khối thịt nào!Trong lúc Trần Bình đang hết sức đắc ý.Chương 11 thiếuChương 12: Hội họp chèn ép Diêm Xuyên.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: STvới Mua danh chuộc tiếng, trong mắt tràn đầy tơ máu. Nhiều lần, hắn cũng muốn đem tấm bảng đánh nát, phát tiết mối hận trong lòng.- Vù vù vù vù!Ngoài điện đi tới rất nhiều âm thanh bước đi.Nhất thời, đi tới ba mươi mốt bạch y nho tu.- Sư đệ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?Chúng nho tu vừa vào đại điện, nhất thời kêu lên.- Chư vị sư huynh, các ngươi cần phải làm chủ cho ta a, hôm nay. . . !Trần Bình vừa buồn vừa hận.Hắn vừa đem chuyện ban ngày nói ra, một đám nho tu rối rít tức giận dị thường.- Buồn cười, hạng người như hắn, cũng dám cùng sư tôn tranh đoạt Phong Thần Sách?"- Hừ, hắn không chỉ nhục nhã sư đệ, lại càng nhục nhã tất cả sư huynh đệ chúng ta, hơn nữa còn dám bôi đen sư tôn!- tiểu nhân cuồng vọng!. . .. . .. . .Một đám sư huynh đệ rối rít giận dữ mắng mỏ.Nhưng có một vài đại nho, nhìn về phía bảng hiệu mà Diêm Xuyên viết.- Mua danh chuộc tiếng? Hạo nhiên chính khí!Một đại nho trầm giọng nói.- Sư huynh, tên Diêm Xuyên này, xem ra cũng có chút bản lãnh!Một tên đại nho khác nói.- Sư huynh, cái thù này, nhất định phải trả lại, nếu không, hình tượng của chúng ta, sẽ bị phá hủy! Sau này, sư tôn khai mở thư viện, làmsao có thể phục chúng?Trần Bình lo lắng nói.- Không sai, không thể bỏ qua đơn giản như vậy!Chúng đại nho rối rít gật đầu.- Vương Long sư huynh, sư huynh là đệ tử thứ bốn mươi mốt của sư tôn, là sư huynh của mấy người chúng ta, chúng ta lấy sư huynhcầm đầu, sư huynh nói, chúng ta nên làm thế nào?Mọi người hướng về phía vị lão giả đại nho có mái tóc trắng xoá nói.Vương Long suy nghĩ một chút, cuối cùng gật gật đầu nói:- Không sai, chuyện này không thể bỏ qua, nhất định phải chèn ép khí diễm của Diêm Xuyên một lần!-- Sư huynh, ta có một ý tưởng!Một đại nho bỗng nhiên nói.Chương 13 thiếuChương 14: Đỉnh Phong Hội Văn.Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Thua? Có thể sao? ba mươi hai tên đại nho này, nghe nói theo đại hiền Tư Mã Vân Thiên du tẩu thiên hạ, tại trong thiên hạ đã thu đượcvô số thơ văn a! Làm sao Diêm Xuyên có thể thắng được?Lão Nghiêm hiếu kỳ nói.- Diêm Đào năm đó, có người nào nghĩ là hắn có thể đoạt giải nhất?Nhạc Nghị hỏi.- Ách!Lão Nghiêm nhất thời không nói nên lời!--------Ba ngày sau, ban đêm.Trên quảng trường Dung điện, tụ tập đại lượng nho tu, gần một vạn người. Bốn phía còn có rất nhiều người không phải là nho tu vâyquanh.Vạn nho tụ hội, triệu khai Đỉnh Phong Văn Hội.Vô số nho tu cũng lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thời, chúng nho tu nhìn về phía Đông Phương điện vắng lạnh cách đó không xa, một đám lộra vẻ thương hại.Có lẽ trong mắt của các vị nho tu, lần Văn hội này sẽ nhân tiện mà làm cho Diêm Xuyên nhục nhã một phen. Có thể chỉ là nhân tiện màthôi, bởi vì một mao đầu tiểu tử, căn bản không xứng thảo luận về Văn.Dung điện đại môn còn chưa mở.Nhưng mấy nho tu đã cung kính mang một tấm bảng đưa về phía Đông Phương điện.- Mua danh chuộc tiếng? Cái tấm bảng có viết bốn chữ mua danh chuộc tiếng kìa?Một nho tu nhất thời nhận ra được.- Không đúng, mặt trái còn có chữ kìa, thiệp mời?- Đây là?. . .. . .. . .Chúng nho tu nhất thời rối rít nghị luận. Nhưng tấm bảng vẫn nhanh chóng đưa về phía quảng trường Đông Phương điện.- Làm cái gì vậy?Đông Phương Chính Phái trầm giọng nói.- Đây là thiệp mời mà đại nho Trần Bình để cho ta chờ mang đến cho Diêm Xuyên công tử!Tên nho tu kia cung kính nói.- Khốn kiếp, đây là thiệp mời sao?Đông Phương Chính Phái trầm giọng nói.Mấy tên nho tu cung kính khẽ thi lễ, bỏ lại tấm bảng quay đầu bước đi!- Đứng lại!Đông Phương Chính Phái kêu.Nhưng mà căn bản mấy nho tu kia không dừng lại chút nào.- Thiệp mời cái con em ngươi!Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.- Mua danh chuộc tiếng? Đây là đánh mặt a!Đông Phương Chính Phái cau mày nói.- Đi, đi gặp Diêm Xuyên!Đông Phương Chính Phái quay đầu nói với Miêu Miêu.- Meo meo!Miêu Miêu nhất thời gật đầu, một người một mèo nhanh chóng đi về phía Đông Phương điện.Mở ra đại điện, hai người bước vào trong đó.- Oanh!Cửa Đại điện ầm ầm đóng lại. Lưu lại cho mọi người ở bên Dung điện phía đối diện chỉ chỉ chọt chọt.Trong Đông Phương điện, Diêm Xuyên vẫn tiếp tục lật xem tư liệu.- Bạch Đế Thiên? Rốt cuộc tìm được rồi!Trên mặt Diêm Xuyên bỗng nhiên hiện lên vẻ vui mừng.- Thanh Long, tiếp tục tìm tư liệu về niên đại này, nhanh!Diêm Xuyên nói.- Dạ!Diêm Xuyên không ngừng lật xem một ít tư liệu về Bạch Đế Thiên mới vừa tra được. Miêu Miêu cùng Đông Phương Chính Phái đã mangtheo tấm bảng kia vào điện.- Meo meo, Diêm Xuyên!Miêu Miêu nhất thời nhảy đến trước mặt Diêm Xuyên.- Sao vậy?Diêm Xuyên nghi ngờ nói.- Ngươi nhìn đi!Miêu Miêu tức giận nói.Đông Phương Chính Phái cầm lấy tấm bảng cho Diêm Xuyên nhìn.- Ha ha, tên Trần Bình kia vừa đưa tới?Diêm Xuyên lộ ra một tia buồn cười.- Đâu chỉ đưa tới, Đỉnh Phong Văn Hội đã lập tức bắt đầu, bọn họ lại đưa tới trước mặt vạn tên nho tu a, đây không phải là đánh vào mặtngươi sao, ngươi còn không đi sao?Đông Phương Chính Phái nói.- Đánh mặt? Với tài trí bình thường như bọn chúng cũng xứng?Diêm Xuyên lộ ra một tia khinh thường.- Tài trí bình thường? Ngươi đã chuẩn bị qua?Trên mặt Đông Phương Chính Phái lộ ra vui mừng nói.- Tạm thời không có thời gian, để cho bọn họ ầm ĩ trước đi!Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.- A, nhưng mà, nếu ngươi không qua, không phải là thừa nhận tấm bảng này sao?Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có nói gì, tiếp tục xem tin tức về Bạch Đế Thiên trong lịch sử ở trong tay.Trong Dung điện.Trên mặt Trần Bình lộ ra một cổ mừng rỡ nói:- Ha ha ha, Diêm Xuyên làm con rùa đen rút đầu rồi, hắn không dám tới, cũng là, tới cũng chỉ mất mặt hơn mà thôi!Một đám đại nho rối rít lộ ra nụ cười, mọi người cùng nhau nhìn về phía Vương Long.- Vẫn là sư huynh nghĩ chu toàn, coi như Diêm Xuyên không dám tới đây, cũng giống nhau có thể làm cho hình tượng của hắn bị mấtsạch!Một đám đại nho cười nói.- Diêm Xuyên? Thằng hề nhảy nhót mà thôi!Trần Bình khinh thường nói.Vương Long cầm đầu vuốt vuốt chòm râu, khẽ mĩm cười nói:- Thời gian đã không sai biệt lắm, Đỉnh Phong Văn Hội cũng nên triệu khai đúng thời điểm rồi!- Ừ!Một đám đại nho rối rít gật đầu.- Cọt kẹt!Đại môn Dung điện từ từ mở ra. Ba mươi hai đại nho chậm rãi bước ra đại điện.- Nhìn kìa, mấy vị đại nho đi ra rồi!- Đó là Vương Long đại nho, đó là Trần Bình đại nho, đó là. . . !- Đỉnh Phong Văn Hội rốt cục bắt đầu!. . .. . .. . .Ba mươi hai đại nho, thành tiêu điểm của gần vạn nho tu.Mặt trời đã lặn rồi, nhưng là, nhưng mà có rất nhiều Dạ Minh Châu chiếu sáng bốn phía. Cả Dung điện, biến thành Kim Bích Huy Hoàng.Phía trước quảng trường trong Dung điện có một đài cao, ba mươi hai đại nho bước lên đài cao.- Bái kiến Vương Long đại nho!- Bái kiến Trần Bình đại nho!- Bái kiến. . . !. . .. . .. . .Trong lúc nhất thời, chúng nho tu rối rít làm lễ ra mắt.Vương Long đưa tay khẽ phất xuống, gần vạn nho tu nhất thời im lặng, đảo mắt, bốn phía Dung điện im ắng một mảnh, thịnh hội bắt đầu!- Cảm tạ chư vị có thể tới tham dự Đỉnh Phong Văn Hội của lão hủ, cùng lão sư đi lại thiên hạ mấy trăm năm, bọn ta đã sáng tác ra một vàicâu thơ, cung thỉnh chư vị đánh giá, hi vọng chư vị không nên ghét bỏ!Vương Long khách khí nói.- Vương Long đại nho khách khí!- Đúng vậy a, bọn ta có thể vào thịnh hội này, đã vinh hạnh lắm rồi!- Khách khí rồi!. . .. . .. . .Bốn phía nhất thời truyền đến từng tiếng khen tặng.- Cũng là như thế, vậy chư vị hãy ngồi lên chiếu, chúng ta ngồi xuống mà bàn luận! Giúp đỡ lẫn nhau!Vương Long cười nói.- Tốt!Gần vạn nho tu rối rít hét hò.Một đám nho tu rối rít ngồi xuống.Ba mươi hai đại nho mặc trường bào, dưới sự hướng dẫn của Vương Long ngồi xuống.Bốn phía Dung điện, lặng lẽ một mảnh, ai cũng không dám lớn tiếng nói lời nào. Đỉnh Phong Văn Hội, chính thức mở ra!...Dung điện, Đỉnh Phong Văn Hội!Gần vạn nho tu khoanh chân mà ngồi, cùng ba mươi hai đại nho đàm luận thi văn.Trần Bình đứng dậy, một mình đối với nho bầy.- Đỉnh Phong Văn Hội ngày hôm nay, muốn mời mọi người đến đây, không chỉ có đánh giá văn thơ của ba mươi hai sư huynh đệ chúngta, chư vị nếu người nào có văn bay, cũng có thể nói ra, mọi người cùng hưởng!Trần Bình cười nói.Trần Bình vừa nói, nhất thời để cho một số người xuẩn xuẩn dục động. Có ai mà không viết ra hai ba câu thơ? Hôm nay nếu có thể mượncơ hội này bày ra tài hoa của mình, ngày mai tất sẽ danh chấn Cự Lộc thành. Dĩ nhiên, làm thơ cũng có nguy hiểm, viết được tốt, tự nhiênsẽ có người truyền tụng, viết kém, danh tiếng sẽ tan tành.Chương 15: Từ Lúc Sinh Ra Hai Mắt Đã Miệt Thị Quần Hùng (thượng).Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: STNhưng mà, mặc dù có nguy hiểm, như cũ rất nhiều người trong mắt hiện lên từng đợt mong đợi.- Bài thứ nhất, để cho ta ôm gạch dẫn ngọc sao!Trần Bình thấy một số người xuẩn xuẩn dục động, nhất thời khẽ mỉm cười.Một vài người hầu đang cầm đại lượng văn chương. Một vài người hầu nhanh chóng đưa đến mấy cái bia lớn cao hơn mười trượng.Trần Bình cầm lấy bút lông, nhìn về tấm bia đá, nhất thời cầm bút viết lên trên tấm bia.Khi bút vừa hạ xuống, bạch quang ầm ầm toát ra, hạo nhiên chính khí ở dưới ngòi bút nhất thời phát ra quang huy chói mắt, quang huy ởtrong đêm càng sáng hơn, trên Dung điện, chói mắt vô cùng.Đông Phương điện nơi xa, Đông Phương Chính Phái cùng Miêu Miêu cũng đứng nhìn ở một bên.- Chỉ có viết ra hạo nhiên chính khí, không gì hơn cái này!Miêu Miêu khinh thường nói.Miêu Miêu khinh thường, nhưng nơi xa gần vạn nho tu lại rối rít trầm trồ khen ngợi không ngừng.Chỉ thấy trên tấm bia lớn, đảo mắt đã thành một bài thơ.----------Cuồng sinh lạc phách dĩ thành ông, độc lập thư trai khiếu vãn phong; bút để cô danh vô xử mại, nhàn phao nhàn trịch dã đằng trung!----------Một bài thơ vừa thành, xung quanh tấm bia đá hạo nhiên chính khí ngất trời, bạch quang bắn ra bốn phía, quang mang tỏa vạn trượng.- Tốt!Nơi xa nhất thời truyền đến tiếng gọi ầm ĩ tràn đầy kính nể của đám nho tu.- Tốt cái rắm!Đông Phương Chính Phái nhất thời lớn tiếng kêu lên.- Tại sao?Miêu Miêu hỏi.- Bài thơ này rõ ràng là nhằm vào Diêm Xuyên. Cuồng sinh? Nghèo túng? Độc lập thư trai? Bút để cô danh? Nhàn phao nhàn trịch? Đâykhông phải là mắng Diêm Xuyên sao?Đông Phương Chính Phái tức giận nói.- Meo meo meo meo, tên khốn kia không phải thứ gì tốt!Miêu Miêu nhất thời cũng tức giận nhìn về nơi xa.Ngoài điện, Đông Phương Chính Phái cùng Miêu Miêu ở Đông Phương tức giận dị thường.Dung điện xa xa, cũng là một mảnh tiếng khen tặng. Rất nhiều nho tu cũng nhìn thấu ý tứ của bài thơ này, nhưng mà, Tử Viết, lấy chínhnghĩa báo oán, lấy đức trả ơn. Có thù không báo không phải là quân tử.Trần Bình nếu thật rộng lượng mà lấy oán trả ơn, mới để cho chúng nho không giải thích được. Phản kích như thế, mới hiển lộ ra phongphạm quân tử.Ở trong rừng tiếng khen tặng, Trần Bình khẽ mĩm cười nói:- Trong hàng đệ tử của lão sư, tại hạ xếp hạng chót nhất, cũng là kẻ văn thải bất nhập lưu, mọi người có ý nghĩ gì, cứ phê bình!- Đại nho khiêm nhường!Chúng nho tu rối rít cười nói.- Chỉ là thả con tép, bắt con tôm, chư vị nếu có văn hay, cũng có thể lưu bút, lần này, bọn ta chuẩn bị trăm tấm bia đá, cung ứng tinh vănđề bút, hơn nữa se dựng ở đây, để cho muôn đời chiêm ngưỡng, người viết cũng nhất định lưu danh thiên cổ!Trần Bình nói.Trần Bình vừa nói, nhất thời vô số người xuẩn xuẩn dục động, có người ở trong lòng không ngừng nhớ lại những câu thơ của mình lúctrước, xem thử có thể có tư cách trên bia không!Trần Bình híp mắt cười một tiếng, lơ đãng nhìn thoáng qua Đông Phương điện đối diện, đắc ý chậm rãi ngồi xuống.Bài thơ đầu tiên, không chỉ có riêng vì ôm gạch dẫn ngọc, có lúc, nó cũng có thể trở thành một chủ đề của Văn hội, trường kiếm nhằm vàoDiêm Xuyên mà chỉ rồi.Phía dưới, vô luận là văn chương gì, cũng là tăng thêm ý nghĩa của bài thơ đầu tiên, một bài lại một bài, muốn đem Diêm Xuyên phía đốidiện áp không đất dung thân!Chúng nho tu ồn ào đưa đẩy, lại có người trong ba mươi hai vị đại nho đi ra làm thơ.Đồng dạng, Hạo nhiên chi khí cũng ngất trời mà lên, quang mang vạn trượng, chiếu rọi bốn phía Dung điện.Khối bia đá thứ hai đã dựng lên, lại là một bài văn tốt mà ai cũng khoái.- Tốt!Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên một mảnh, tiện đà, lục tục có một vài tên nho tu tham dự luận thơ, dĩ nhiên, chỉ có mấy người có thể hạbút mà viết ra Hạo nhiên chi khí, mới có can đảm đi tới viết.Một bia một bia lại được dựng lên, từng đạo Hạo nhiên chi khí xông vào bầu trời đêm, thẳng vào trời cao.Bốn phía, vô số tu giả vây xem đều vì lần thịnh hội này mà than thở không dứt.Thịnh hội dần dần tiến vào cao trào.Lúc này, lại một tên đại nho hướng về phía một bi văn mà đề tự.--------Sơn xuyên vũ trụ lai tiện hữu, khởi tín kiếm phi họa tác nham. Tứ tự tuyên ni tằng bất ngữ, tích tai giai cảnh hỗn ngu phàm.---------Nét bút của vị đại nho này, cũng là hạo nhiên chính khí ngất trời mà lên như mấy người trước, hơn nữa còn vượng hơn nhiều.- Hô!Một cổ gió lớn thổi qua bốn phía, trong gió lớn mang theo một tia nước mưa ướt át.Gió lớn thổi về cả quảng trường Dung điện, thổi cho một đám nho tu tóc đen vũ động, trường bào phất phơ liên tục.Trên quảng trường, chúng tu giả đột nhiên yên tĩnh.- Bút lạc kinh phong vũ?Nhất thời, một vị nho tu cả kinh kêu lên.- Bút lạc kinh phong vũ, thật sự là bút lạc kinh phong vũ! Đây, đây là. . . !Rất nhiều nho tu cũng kích động. Đây cũng là một cảnh giới cực cao trong thư pháp a. Một độ cao mà vài nho tu cả đời cũng không thểđạt đến.Bút lạc kinh phong vũ?- Đúng thế, là vị đệ tử thứ năm mươi trong bảy mươi hai vị đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên!Nhất thời có một nho tu nhận ra được.Một đám nho tu rối rít lộ ra vẻ vui mừng.Người đệ tử thứ năm mươi, đã có thể bút lạc kinh phong vũ rồi?Bút lạc kinh phong vũ, xong một bài văn này, vị nho tu kia không tiếp tục viết nữa.Chỉ còn lại có một đám đại nho.Trên mặt một đám đại nho lộ ra mỉm cười, phát hiện, hôm nay đến tham gia Văn hội này thật đáng giá, không chỉ có chèn ép Diêm Xuyên,sau ngày hôm nay, danh vọng của bảy mươi hai vị đệ tử Tư Mã Vân Thiên cũng nhất định bay vọt thêm một lần nữa.- Meo meo, bút lạc kinh phong vũ, có gì đặc biệt hơn người chứ, liền chút gió nhỏ nảy, Diêm Xuyên dùng tay trái viết chữ cũng tốt hơnhắn một ngàn lần!Miêu Miêu nhất thời ê ẩm nói.- Ngươi cho rằng bút lạc kinh phong vũ chỉ là củ cải trắng sao! (ý nói là đầy đường, ai cũng làm được)Đông Phương Chính Phái không tin nói.- Không tin thì thôi!Miêu Miêu khinh thường nói.Kế tiếp, đệ tử thứ bốn mươi chín, đệ tử thứ bốn mươi tám...Một đám đại nho đều rối rít viết. Những tên nho tu kế tiếp này, tất cả đều là bút lạc kinh phong vũ.Hạo nhiên chính khí đã đem thiên địa bốn phía Dung điện cũng trắng rồi. Như thế nào là diệu như ban ngày? Bốn phía Dung điện, chínhlà diệu như ban ngày!Chỉ sợ bất kỳ địa phương nào ở Cự Lộc thành nhìn lại, giờ phút này, Dung điện cũng giống như một vầng trăng sáng treo trên khôngtrung, chói mắt vô cùng.So ra mà nói, Đông Phương điện hoàn toàn ảm nhiên thất sắc.Giờ phút này, trong mắt chúng nho tu, Diêm Xuyên đã sớm không còn là cái gì rồi, tại trong lòng mọi người, bị giáng xuống đến một chútđịa vị cũng không có.Từng cái bia đá lớn kia giống như từng ngọn núi lớn, đem Đông Phương điện áp chế gắt gao.Chúng đại nho rối rít viết, chỉ còn lại mỗi một vị đại nho đứng đầu cuối cùng - Vương Long.Chương 16 thiếuChương 17: Từ Lúc Sinh Ra Hai Mắt Đã Miệt Thị Quần Hùng (hạ).Nhóm Dịch: Sói GiàNguồn: ST- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần?Diêm Xuyên lộ ra một tia nhàn nhạt khinh thường.- Không biết có gì chỉ giáo?Vương Long ở trong quần nho, vẫn luôn giữ vững hình tượng nói.- Đúng vậy a, có bản lãnh, ngươi cũng viết ra đi!Trần Bình kêu lên.Diêm Xuyên nhìn thoáng qua Trần Bình. Khẽ phất tay.Thanh Long nhất thời lấy ra một cái bút lông.Gần vạn Văn quỷ vây quanh thi văn Vương Long mà khóc tụng, Diêm Xuyên đề bút viết vào mặt một đối diện trên tấm bia đá khổng lồ.Gần vạn nho tu, gần mười vạn tu giả vây xem, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.- Tên Diêm Xuyên này, đúng là muốn chết mà!- Đúng vậy a, hắn cũng dám cùng Vương Long đại nho đấu thơ?- Ngay cả hạo nhiên chính khí cũng không có, còn đấu cái gì?- Không biết tự lượng sức mình!. . .. . .. . .Bốn phía truyền đến từng đợt âm thanh giễu cợt khinh thường.Nhưng mà giờ phút này, Vương Long lại bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, thần sắc bất động, nhưng ánh mắt nhưng cực kỳ bén nhọn.- Meo meo, meo meo!Miêu Miêu giương nanh múa vuốt hướng về phía một đám người quở trách Diêm Xuyên.Thanh Long khẽ lo lắng, Đông Phương Chính Phái không mặt mũi không có da, hắn không sao cả.Chỉ thấy Diêm Xuyên đang viết.------------Nhất sinh tư phá hồng trần lộ, kiếm tàng lư hiên ẩn mê tung. Vạn chiến tự xưng bất đề nhận, sinh lai song nhãn miệt quần hùng.------------ Xoẹt xoẹt!Diêm Xuyên vừa hạ bút, một cổ sát khí cường đại ầm ầm tràn ngập cả quảng trường.Ban đầu mưa gió, đột nhiên sát khí lao ra từ trên tấm bia đá mà Diêm Xuyên viết, ép cho mưa gió đột nhiên ngừng lại.Sát khí vừa ra, những kẻ giễu cợt, không khỏi trong lòng run lên.- Rầm!Trong bài văn của Diêm Xuyên, lao ra vô số mây mù, trong mây mù, giống như một thân ảnh trăm trượng đang đứng, một tướng sĩ khôingô, tay cầm một thanh trường đao, vừa huơ đao, híp mắt hướng về phía trước một đao chém ra.Dưới Đao thế, làm cho người ta cảm thấy một cổ đau đớn tận xương.Phía mặt đối diện vốn vạn quỷ đang khóc tụng? Giờ phút này, vạn quỷ đột nhiên dừng lại tiếng khóc, từ trong bài văn của Diêm Xuyênthi văn lao ra một đao của mãnh tướng, một đám lạnh run, hoảng sợ không thôi.Không có vô số hạo nhiên chính khí, có, chỉ là trong mây mù, một tuyệt thế mãnh tướng cao trăm trượng, đưa đao đánh tới, hai mắt mãnhtướng híp lại, miệt thị quần hùng.Một cổ vô khí phách tận phun mạnh mà ra.Trong lúc nhất thời, trên quảng trường, vô số nho tu run rẩy không thở gấp, ba mươi hai đại nho, lại càng hoàn toàn không còn chúthuyết sắc.Vạn chiến tự xưng bất đề nhận? Sinh lai song nhãn miệt quần hùng?Một bài thơ vừa ra, chót vót ngất trời, khí thế bàng bạc, vạn quỷ ngừng khóc! Mưa gió đột nhiên im bặt! Coi như Hạo nhiên chi khí bàngbạc kia, ở nơi này, tướng quân ẩn hiện trước mặt trong bạch vụ, cũng giống như trở thành ảm nhiên thất sắc.- Bút lạc hiển khí tượng?Có người cả kinh kêu lên.Đó là một tầng thứ cao hơn.Một cấp bậc mà gần vạn nho tu cũng không dám nghĩ đến, hôm nay xuất hiện rồi?Đám nho tu giễu cợt Diêm Xuyên lúc trước, giờ phút này nhìn lại Diêm Xuyên, trong mắt vô tận cuồng nhiệt!Khí phách, chữ khí phách, thơ văn khí phách! Đây là Diêm Xuyên?Đông Phương Chính Phái nhất thời hưng phấn nhìn về phía Diêm Xuyên, lại xem một chút ba mươi hai đại nho trên mặt không có chútmáu phía đối diện, lộ ra một tia khinh thường nói:- Viết cái gì đồ chơi? Vui vẻ như vậy?- Ngươi!Trần Bình nhất thời giận đến gương mặt đỏ bừng.Nhưng bài thơ trước mắt của Diêm Xuyên vừa viết ra, tất cả mọi người đều hiểu được, căn bản không cần tranh giành, cũng không phải làxê xích không nhiều, mà là xê xích nhiều lắm.Bút lạc kinh phong vũ, bút lạc hiển khí tượng, căn bản chính là cách biệt trời đất. Coi như kẻ ngu cũng có thể nhìn ra.Ban đầu, thơ văn giành được vạn nho ca tụng, ở trước mặt bài thơ này của Diêm Xuyên, chính là *** chó!Ba mươi hai đại nho, nhất thời mắt lộ vẻ xấu hổ và giận dữ.Diêm Xuyên viết xong, đem bút ném đi.Biểu hiện cuồng vọng vào lúc này, ở trong mắt gần vạn nho tu, đó chính là đương nhiên, chính là cuồng phóng không hơn thua! Đâymới thực sự là Nho đạo đại gia.Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía ba mươi hai đại nho.Đám nho tu bốn phía, mặc dù kích động không thôi, nhưng cũng vẫn còn không dám thở gấp một chút, nhìn Diêm Xuyên cùng ba mươihai đại nho ở trung tâm.- Mất mặt xấu hổ, không cần đến trước mặt của ta, nhìn rất là khó chịu, nghe rất om sòm!Diêm Xuyên thản nhiên nói.Nhìn khó chịu? Nghe om sòm?Thật giống như Thiên Lôi nổ vang trong tai ba mươi hai đại nho!- Diêm Xuyên, ngươi nói cái gì, ngươi nói người nào mất mặt xấu hổ!Trên mặt Trần Bình nhất thời đỏ lên.Diêm Xuyên nhìn thoáng qua Trần Bình, trên dưới đánh giá một chút, mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng mà ánh mắt lại giống nhưđang nói- Đây, đây không phải là mất mặt xấu hổ sao?Trần Bình thấy ánh mắt Diêm Xuyên, giờ phút này lại càng làm cho trong lồng ngực buồn bực khó tiêu.- Phốc!Một ngụm máu bị tức giận mà phun ra.- Tấm bảng đã tặng cho các ngươi rồi, cũng đừng có đưa trở lại nữa, mang về, thu đi thôi!Diêm Xuyên thản nhiên nói.Vừa nói, Thanh Long xoay mặt sau tấm bảng có hai chữ Thiệp mời. Lại nổi bật lên mặt trước bốn chữ to - Mua danh chuộc tiếng.Mua danh chuộc tiếng!Thanh Long trịnh trọng đưa đến trong tay Vương Long.- Chư vị, đây cũng là một bản vẽ đẹp của công tử nhà ta, rất đáng cất dấu!Thanh Long thản nhiên nói.- Phốc!Lại một đại nho bị tấm bảng của Diêm Xuyên làm cho tức giận mà hộc máu.- Đi thôi!Diêm Xuyên quay đầu nói.Hắn chậm rãi bay về phía Đông Phương điện.Bốn phía, vẫn còn im ắng một mảnh, gần vạn nho tu, gần mười vạn tu giả, rối rít nhường đường. Trong mắt đều là sợ hãi.Mà ba mươi hai đại nho, giờ phút này ôm một thấm bảng thật lớn, phía trên có bốn chữ to - Mua danh chuộc tiếng. Một lần nữa, bốn chữnày chọc mù biết bao ánh mắt.Cao hứng mà đến, mang theo niềm tin tất thắng, chuẩn bị dạy dỗ một chút tên ranh con dám khiêu khích lão sư này, đồng thời tăng lênhình tượng cho bảy mươi hai đại nho.Mắt thấy sẽ sắp thành công, mắt thấy sẽ phải danh chấn Cự Lộc thành, thậm chí, sau tối nay, bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷthần, rất có thể sẽ trở thành thiên cổ giai thoại!Mọi người ở đây, đang tại thời điểm cao trào đạt đến đỉnh điểm.Tên khốn kiếp Diêm Xuyên này lại xuất hiện, một tay bút lạc hiển khí tượng, đảo mắt liền đạp cho đám người xuống dưới chân. được tônsùng càng cao, ngã xuống càng thảm! Như một vực sâu vạn trượng!Một tuyệt thế mãnh tướng, đao có thể là cho vạn quỷ ngừng khóc, văn lại áp ánh sáng Hạo nhiên!Một bài thơ vừa ra, chúng đại nho liền hiểu, tối nay không tiếp tục nói về thơ từ rồi.Tối nay đã không còn thơ!Ai còn có thể làm thơ? Không thể vượt qua, chỉ làm cho người ta phỉ nhổ!Ba mươi hai vị đại nho, lòng đang rỉ máu, lần đánh mặt này của Diêm Xuyên, so sánh với kinh nghiệm mà Trần Bình bị thiên lôi đánhxuống còn nghiêm trọng hơn nhiều. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 18: Mua danh chuộc tiếng. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Lần trước dù sao không phải là lĩnh vực của Trần Bình, mà lần này, nhưng là lĩnh vực chính của ba mươi hai đại nho, hơn nữa còn làlĩnh vực mà mọi người tỉ mỉ chuẩn bị a, tại lĩnh vực mà chính mình đã chuẩn bị, lại bị hung hăng tát một cái tát? Nhìn mãnh tướng tuyệt thế kia trong bạch vụ, trong mắt ba mươi hai vị đại nho, không phải là nó cầm đao, mà là cái tát mà quất bốpbốp vào trên mặt mình. Không còn gì để nói! Đây đúng là bi kịch của ba mươi hai tên đại nho! Đến đây sau này, ở trước mặt Diêm Xuyên, không biết đến ngày nào mới dám ngẩng đầu lên. - Phốc! Phốc!... Lại là mấy đại nho bị cổ đè nén khổng lồ này áp cho hộc máu! Đưa mắt nhìn một nhóm người rời đi, sau tối nay, Cự Lộc thành, tên Diêm Xuyên, nhất định huy hoàng thêm nữa! Trần Bình lau tiên huyết nơi khóe miệng, cừu hận không dứt nhìn hướng Diêm Xuyên, lại nhìn một chút trên bia lớn mà Diêm Xuyênviết xuống. Trong đầu không có một ý niệm thưởng thức, mà chỉ là vô hạn chán ghét. Nhìn khối bia lớn kia, Trần Bình hận không thể đem nó chémthành vạn đoạn. Trong tay quả đấm nắm chặt, hai mắt sung huyết, chuẩn bị qua đánh nát đại bia. - Ba! Một bên, Vương Long nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt được tay của Trần Bình. - Sư huynh? Trần Bình không hiểu nói. - Nếu ngươi đánh nát cái bia này, lão sư cũng bị ngươi hoàn toàn kéo vào rồi! Vương Long lắc đầu than thở nói. - Ồ!? - Bại, bại liền bại, chúng ta chẳng qua là đệ tử sau ba mươi mà thôi, bại phải có bại phẩm, không thể thất đức, chúng ta bại, tự có sưhuynh phía trên lấy lại công đạo cho chúng ta, chúng ta bại, nhưng mà lão sư chưa hề bại, là ta xem thường Diêm Xuyên! Vương Long trầm giọng thở dài nói. - Không liên quan đến sư huynh, lúc trước, chúng ta chẳng ai ngờ được Diêm Xuyên lại lợi hại như thế! Một tên đại nho khác rối rít nói. - Trở về thôi! Vương Long mang theo sầu muộn, khe khẽ thở dài. Nhìn tấm bảng Mua danh chuộc tiếng trong tay, trong mắt một tên đại nho hiện lên vẻ giận dữ, như muốn đem nó hủy diệt. Vương Long đưa tay nhận lấy, lắc đầu! Cầm lấy Mua danh chuộc tiếng. Ba mươi hai đại nho đạp gió mà lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc của vạn nho, bay khỏi chỗ thị phi này. - Hô! Diêm Xuyên, thật là lợi hại! - Đúng vậy a, lần Đỉnh Phong Văn Hội này, thật là quá đặc sắc rồi! - Đại hiền Tư Mã Vân Thiên, rốt cục gặp phải đối thủ! - Diêm Xuyên tuy mạnh, nhưng chưa chắc có thể so với đại hiền mà, huống chi, ba mươi hai đại nho này, chẳng qua là một phần trongbảy mươi hai đại nho mà thôi, nhóm này xem ra là nhóm yếu nhất! - Dù sao ta xem trọng Diêm Xuyên! - Không thể nào, Tư Mã Vân Thiên lợi hại hơn! . . . . . . . . . Trong lúc nhất thời, đám nho tu dần dần vang lên tiếng la hét ầm ĩ, ngày xưa căn bản chán ghét Diêm Xuyên, giờ lại được rất nhiềungười coi trọng. Thậm chí cùng Tư Mã Vân Thiên ngồi ngang hàng rồi. Lần này, Đỉnh Phong Văn Hội, Diêm Xuyên đánh bại ba mươi hai nho! Có thể tưởng tượng, kế tiếp, hai phe chắc chắn sẽ đấu văn liên tục! - Hết thảy, giờ mới bắt đầu! Không biết tên nho tu nào nói ra một câu. Sau một câu này, cơ hồ tất cả mọi người lộ ra một cảm giác nhiệt huyết mênh mông. Đúng vậy a, bây giờ mới đặc sắc! Một bài thơ văn bá đạo, danh tiếng Diêm Xuyên lần nữa oanh động toàn thành. Trong thành, vô số tu giả cũng ngửa đầu nhìn về phía Đông Phương điện. Nơi đó, một viên tân tinh mềm yếu đang chuẩn bị dâng lên! Quý phủ của Mạnh Dung Dung. - Cái gì? Làm sao có thể? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. Mấy nho tu tham gia Đỉnh Phong Văn Hội trở lại rối rít gật đầu nói: - Là thật! - Đại tiểu thư, ngươi không thấy được, lúc ấy, một bài văn của Diêm Xuyên, có thể bức phun ra mười mấy người phun máu a, những tênđại nho kia cũng lợi hại, đáng tiếc không phải là đối thủ của Diêm Xuyên! Vương Long đã đạt tới bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếpquỷ thần rồi! Dù sao! Dù sao a…! - Đã sinh long, sao lại còn sinh Xuyên a! . . . . . . đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com . . . Một đám nho tu mồm năm miệng mười nói. Trong mắt Mạnh Dung Dung hiện lên vẻ phức tạp, nhưng mà không biết vì sao, nàng lại âm thầm thở dài một hơi. --------------- Cự Lộc điện. Trên quảng trường, ở chỗ này, có thể quan sát hết thảy Cự Lộc thành. Viện chủ Mạnh Tử Thu, tả viện viện chính Nhạc Nghị, hai người đứng chắp tay, nhìn về phương hướng Dung điện xa xa. - Bút lạc hiển khí tượng? Tên Diêm Xuyên này đúng là khó lường a! Nhạc Nghị cau mày nói. - Năm đó ông già hắn Diêm Đào, đem Cự Lộc thành quấy cho long trời lỡ đất, chuyện đã qua trăm năm, tên nhi tử của hắn cũng khôngbớt lo a! Mạnh Tử Thu cười nói. - Đâu chỉ là không bớt lo, nhìn bộ dạng như vậy, còn có xu thế vượt xa! Nhạc Nghị thở dài nói. - Tư Mã Vân Thiên, lần này không biết sẽ làm ra phản ứng như thế nào! Mạnh Tử Thu cười khổ nói. - Hắn? Nếu là năm đó, tất nhiên sẽ phản kích, nhưng mà đi ra ngoài mấy trăm năm nay, ta có chút nhìn không thấu hắn rồi! Nhạc Nghị lắc lắc đầu nói. - Vậy thì chờ xem đi! Mạnh Tử Thu thản nhiên nói. ------------------ Trong Đông Phương điện! - Meo meo, Diêm Xuyên, mới vừa rồi ngươi cũng thật là lợi hại! Chết cười ta, người nọ lúc trước mắng thật vui mừng, cư nhiên bị ngươilàm tức hộc máu! Miêu Miêu hưng phấn kêu. Thanh Long cũng là khẽ kích động. Thanh Long không có hiểu nhiều về văn thải, trước kia đối với luyện thư đấu văn, hắn căn bản khinh thường không quan tâm, nhưngchính mắt kinh nghiệm mới vừa rồi, Thanh Long cũng cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào. - Lúc trước, ta đã rất khó chịu với tên Vương Long kia rồi, lão già nầy, già mà không kính! Lại nuôi rất nhiều tiểu thiếp! Đông Phương Chính Phái quở trách nói. Không biết là bỉ di hay là ghen tỵ! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, cũng không có quan tâm chút nào. - Đúng rồi, ngươi lại đánh mặt bọn họ một lần nữa, bọn họ nhất định sẽ có phản kích mãnh liệt hơn, ngươi cần phải coi chừng một chúta! Đông Phương Chính Phái bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc. - Vô phương, Thanh Long, tiếp tục tìm đi! Diêm Xuyên đối với Thanh Long nói. - Vâng, công tử! Thanh Long cung kính nói. - Meo meo, ngươi thật sự là vì cần an tĩnh đọc sách, nên mới đi ra ngoài đuổi bọn họ a! Miêu Miêu nhất thời kinh ngạc nói. - Nếu không thì ngươi cho rằng như thế nào? Diêm Xuyên cười nói. - Meo meo, ta còn tưởng rằng ngươi muốn đợi đến cuối cùng, mới ra đánh mặt bọn họ, nên mới chờ lâu như vậy! Miêu Miêu mờ mịt nói. - Ông trời của ta! Đông Phương Chính Phái cũng mờ mịt nói. -------------------------- Cự Lộc thành, bên trong một đại điện, giờ phút này đang ngồi sáu mươi người! Đám người Vương Long, Trần Bình cũng ở trong sáu mươi người này. Trong đại điện, đặt một khối cái bảng không lồ. - Mua danh chuộc tiếng… Chói mắt vô cùng. Ba mươi hai tên đại nho chịu nhục ở tại Dung điện, giờ phút này một đám vẫn sắc mặt tái nhợt, cực kỳ cung kính nhìn về phía hai mươitám bạch y nam tử khác. - Chư vị sư huynh! Trần Bình trên mặt khó coi nói. - Là ta xem thường Diêm Xuyên, chư vị sư huynh trách phạt ta đi! Vương Long đứng lên nói.Chương 19 thiếuQuyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 20: Lai Lịch Của Bạch Đế Thiên. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Ồ? Có chút giống với cái hình này? Không đúng, cũng có chút bất đồng, không quá giống a! Đông Phương Chính Phái hơi ngoài ý muốn, nhìn nhìn bức hình kia ở trên bàn. - Đây là một bộ! Diêm Xuyên khẳng định nói. - Một bộ? Đông Phương Chính Phái thoáng chút trở nên đăm chiêu. - Thanh Long, làm phiền ngươi chạy thêm một chuyến rồi! Diêm Xuyên trịnh trọng nói. - Công tử nói chỗ nào cần dùng, có chuyện gì, xin cứ việc phân phó! Thanh Long cười nói. Hít sâu một cái, xem một chút ngọc bội trong tay, trịnh trọng nói: - Đem ngọc bội này, đưa đến chỗ ở của Hổ tộc, đưa vào tay Bạch Đế Thiên! - Bạch Đế Thiên? Thanh Long kinh ngạc nói. Trong khoảng thời gian này, Diêm Xuyên điều tra tư liệu về Bạch Đế Thiên, Thanh Long cũng biết đại khái, Bạch Đế Thiên này, támngàn năm trước cũng là một đại nhân vật, Chí tôn của Hổ tộc trong thiên hạ? Ngọc bội? - Không sai, ngươi đem ngọc bội này đưa cho hắn, không cần phải nói quá nhiều, chỉ thay ta nói một câu là được, như vậy là có thể trởlại rồi! Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Công tử xin nói! Thanh Long trịnh trọng nhận lấy ngọc bội. Mặc dù không hiểu được dụng ý của Diêm Xuyên, nhưng hắn cũng biết sự tình trọng đại. - Ngươi hãy nói cùng hắn, ta Diêm Xuyên, ở Đông Phương điện Cự Lộc thành đợi hắn đại giá! Diêm Xuyên trịnh trọng nói. - Dạ! Thanh Long gật đầu, nhanh chóng ra điện rời đi. - Meo meo? Trong mắt Miêu Miêu tràn đầy vẻ không giải thích được! Trong mắt Đông Phương Chính Phái cũng là vô tận tò mò. - Bạch Đế Thiên, thật đúng là Bạch Đế Thiên kia sao? Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói. - Không sai được! Diêm Xuyên khẳng định nói. - Vậy ngươi tìm hắn làm gì? Đông Phương Chính Phái không hiểu nói. - Kết giao bằng hữu sao! Diêm Xuyên cười nói. - A? Trong mắt Đông Phương Chính Phái tràn đầy vẻ không tin. Thanh Long rời đi không lâu, ngoài Đông Phương điện nhất thời truyền đến từng đợt nổ vang. - Lại có người đến? Đông Phương Chính Phái hiếu kỳ nói. Những ngày qua, Diêm Xuyên vẫn buồn bực trong điện, cũng ôm Miêu Miêu đi ra đại điện. Bên ngoài Phù đảo, hư không khẽ rung động một trận, hiển nhiên là trận pháp đã chặn người ở phía ngoài lại. Đông Phương Chính Phái vung tay lên, nhất thời trận pháp rút lui, ba cái Nho sinh bay vào quảng trường. Một tên cầm đầu, hai ngườikhác khiêng một khối tấm bảng. - Là các ngươi? Sao còn dám tới! Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên. Nho sinh cầm đầu cười khổ không thôi, gật gật đầu nói: - Chư vị, vẫn là ta, chư vị đại nho để ta tới đưa thiệp mời cho Diêm Xuyên! Vừa nói, hai người phía sau nhanh chóng mang tấm bảng không lồ kia di tới. Vẫn là tấm bảng Mua danh chuộc tiếng lúc trước, tấm bảng phía sau, cũng một lần nữa được viết hai chữ Thiệp mời. - Bọn đại nho này lại nổi bệnh tâm thần nữa sao, còn giữ tấm bảng này, không sợ mất mặt a? Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói. Diêm Xuyên cũng là khẽ mỉm cười. - Đỉnh Phong Văn Hội còn chưa kết thúc, chư vị đại nho trở về lần nữa, mời Diêm Xuyên dời bước đến Dung điện! Ba cái Nho sinh cung kính nói. Nói xong, ba cái Nho sinh lưu lại Thiệp mời, quay đầu bay đi. Dung điện? Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái, Miêu Miêu cùng nhau nhìn về phía Dung điện cách đó không xa. Trên đài cao trong Dung điện, ban đầu có ba mươi hai đại nho, hiện tại biến thành sáu mươi, một đám đứng chắp tay, nhìn về phươnghướng Diêm Xuyên. Mà dưới đài cao, lại hội tụ gần vạn nho tu. - Bọn đại nho này uống lộn thuốc sao? Đám nho tu kia cũng tản đi rồi, bọn họ lại gọi trở về? Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói. - Meo meo! Miêu Miêu cũng lộ ra vẻ tò mò. Nơi xa, vạn nho cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên. Sáu mươi đại nho đứng đầu, một đại nho khuôn mặt chữ quốc. Lưu Tử Lộ dẫn đám đại nho nhìn về phía Diêm Xuyên. - Kẻ hèn Lưu Tử Lộ, đoạn thời gian trước, Đỉnh Phong Văn Hội, Diêm công tử đại phóng dị sắc, đám người tại hạ bất tài, có văn hayhơn nghìn, xin phiền Diêm công tử cùng chung đánh giá! Lưu Tử Lộ khẽ thi lễ nói. Lưu Tử Lộ thái độ rất khiêm cung! Nhưng cho dù ai đều có thể nhìn ra được, đây là tới khiêu khích. Gần vạn nho tu cũng là mới nhận được tin tức không lâu, sáu mươi đại nho đưa tới thiếp mời, để cho mọi người trở Dung điện, tiếp tụcĐỉnh Phong Văn Hội? Trong Thiệp mời viết không nhiều lắm, nhưng làm cho gần vạn nho tu nhất thời sôi trào. Ai còn nhìn không ra? Đây là đám người Vương Long, Trần Bình bị bại, nên kéo viện binh tới a! Mặc dù có chút coi thường cách làm của đám đại nho, nhưng mà, loại so đấu này chính là thứ mà mọi nho tu đều mong đợi a. Không nói hai lời, gần vạn nho tu nhất thời bỏ lại hết thảy mọi việc trước mắt, nhanh chóng chạy tới Dung điện, thậm chí, có ít ngườicòn kéo tới một hai tên bằng hữu, cùng tiến lên Dung điện, xem hai đại Văn phái chuẩn bị đối công. Loại Văn phái đấu nhau này, có hấp dẫn trí mạng đối với đám nho tu. Lần này, không ai giễu cợt Diêm Xuyên, nếu có chẳng qua là mong đợi mà thôi. Sáu mươi đại nho a! cho dù Diêm Xuyên bị bại, cũng không mất mặt! Tự mình đấu quần nho? Gần vạn nho tu mong đợi nhìn về phía Diêm Xuyên xa xa. Hi vọng Diêm Xuyên có thể tới đây. - Meo meo, bọn này đúng là đám không sợ chết mà, Diêm Xuyên, chúng ta đi giết chết bọn họ, lại còn dám vác mặt tới? Miêu Miêu nhất thời hưng phấn nói. - Diêm Xuyên, bọn họ nhất định là có chuẩn bị mà đến! Đông Phương Chính Phái cau mày nói. Diêm Xuyên nhìn phương xa một hồi, mắt lộ ra một tia tươi cười quái dị. - Văn hay hơn nghìn? Ta liền ở chỗ này xem đi! Diêm Xuyên thản nhiên nói. Diêm Xuyên không có đi qua, nhìn giống như nếu đi qua đó sẽ mất thân phận. Gần vạn nho tu, không có một người bất mãn, người có năng lực, tự nhiên có ngạo khí của mình. Nơi xa, chân mày Lưu Tử Lộ cau lại. Nhẹ nhàng phất tay một cái. Nhất thời, một khối bia đá mới xuất hiện. Một tên đại nho cực kỳ cẩn thận lấy ra một cái hộp, bên trong có một cái quyển trục, tên đại nho kia đem quyển trục cuốn ở trên tấmbia đá, nhẹ nhàng thả xuống mở ra. Bức họa vừa mở ra, nhất thời một cổ tinh khí đập vào mặt. - Rầm rầm! Giống như là vô số tiếng sóng nước truyền đến, cuốn sách vừa mở ra, nhất thời, lam quang ngất trời. Trên không trung, đột nhiên xuấthiện một mảnh hư ảnh khổng lồ, từng đợt sương mù màu lam đem hư ảnh bao phủ ở bên trong. - Oanh!Oanh!... Từng phiến sóng lớn bao lấy hư ảnh vào trong, một phiến lam vụ lớn chừng hai trăm trượng, bên trong, hiện ra biển rộng mênh mông,biển rộng cuồn cuộn, gầm thét không dứt. - Xôn xao! - Bút lạc hiển khí tượng? - Không chỉ như vậy mà thôi, đây là cẩm tú văn chương, trong văn giấu cẩm tú, đây là một mảnh biển rộng! - Một thiên văn chương, bao hàm biển rộng bao la? . . . . . . . . . Bốn phía truyền đến từng đợt tiếng than sợ hãi. Cẩm tú văn chương, cảm giác rộng lớn bao la, khí thế trải rộng, nhất thời va chạm cùng với bài thơ đối diện của Diêm Xuyên. Mặc dù sát khí Tuyệt thế mãnh tướng rất lớn, nhưng khí thế của biển rộng bàng bạc càng thêm đồ sộ. Hơn nữa, khu vực lam vụ so với khu vực sương trắng phải lớn gấp đôi. Tiên Quốc Đại Đế Tác giả: Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 21: Cẩm tú văn chương. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Cự đại trùng kích, nhất thời đem bài thơ kia của Diêm Xuyên dần dần áp chế. Một thiên cẩm tú văn hay! Nhất thời dẫn tới vô số nho tu lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt. Sáu mươi đại nho sờ sờ chòm râu, trong mắt một đám đều hiện lên từng đợt đắc ý. Đặc biệt là đám người Vương Long, Trần Bình, úc khí mấy ngày trước rốt cục có thể thư hoãn, câu thơ của Diêm Xuyên, rốt cục bị ápchế rồi. Thật tốt quá! Hơn nữa, một nhóm mình, còn có vài thiên cẩm tú văn hay như vậy, coi thử tên Diêm Xuyên này làm thế nào? Chúng đại nho đắc ý hết sức, không tự chủ nhìn Diêm Xuyên trên Đông Phương điện phía xa một cái. Lúc vừa nhìn đến Diêm Xuyên, sắc mặt không khỏi cứng đờ. Nơi xa, Diêm Xuyên căn bản không có nhìn về phía cạnh mình, mà là đang vui sướng đối với hai người mà bọn họ không quen biết. Này cẩm tú văn hay, vẫn còn không thể sánh được hai người không biết từ đâu xuất hiện? Sắc mặt một đám đại nho khẽ trầm xuống. Quảng trường Đông Phương điện. Bạch Long, Dịch Phong chạy tới. - Công tử! Bạch Long hưng phấn kêu lên. - Bái kiến Ngô Vương! Dịch Phong cung kính thi lễ nói. - Ha ha..., không cần đa lễ! Diêm Xuyên ngay lập tức tiến lên đở lấy Dịch Phong, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói. Dịch Phong đến, trong lòng Diêm Xuyên rất thoải mái! Diêm Xuyên cùng Dịch Phong ở ngoài Đông Phương điện ôn chuyện, nhất thời để cho trên mặt sáu mươi đại nho tràn đầy hắc tuyến.Đây cũng là trần truồng miệt thị không nhìn tới a, sáu mươi đại nho bọn ta, cũng không vào được mắt ngươi sao? Trần Bình đại nho đang muốn trợn mắt chuẩn bị thét gào. Lưu Tử Lộ đại nho đã vung tay lên, ngăn cản Trần Bình vọng động. Nhìn phương xa, Lưu Tử Lộ khẽ một tia lo lắng. Lần nữa vung tay lên. Một đại nho gật đầu. Lại một khối bia lớn xuất hiện, lại một quyển trục, được nhẹ nhàng treo lên. Vạn nho không giải thích được nhìn về phía Diêm Xuyên nơi xa, sau đó là hưng phấn nhìn về phía quyển trục thứ hai. Quyển trục từ từ mở ra, một cổ sóng nhiệt đập vào mặt. Hoàng quang ngất trời mà lên, nhất thời đại lượng sương mù màu vàng từ trong quyển trục lao ra, trong đám sương vàng, cũng hiện ramột cảnh tượng khác. Sa mạc cuồn cuộn! Mênh mông vô bờ, mặt trời nóng vô cùng. Mặc dù đang ở Cự Lộc thành, nhưng nhìn vào mấy chữ này, tất cả mọi người có loại cảm giác tiến vào Đại sa mạc. Đây không phải là bức tranh, là chữ, một bài từ, lấy từ viết ra một cảnh sa mạc rộng lớn, nhất thời dẫn tới một đám nho tu than thở liêntục. Sa mạc mênh mông vô bờ, so với biển rộng một bên còn khổng lồ hơn nhiều, mặc dù chỉ có đường kính hai trăm trượng, nhưng mặt trờitrên sa mạc này, giống như là muốn đem nước biển bốc bên cạnh hơi đi. - Ùng ùng! Khí thế của Sa mạc, lần nữa áp về hư ảnh mãnh tướng mặt đối diện, lạnh cùng nóng áp bách, làm cho tuyệt thế mãnh tướng thu nhỏkhoảng một nửa rồi. Ở trên Văn thế, đã hoàn toàn áp chế bài thơ kia của Diêm Xuyên. Lưu Tử Lộ lộ ra một nụ cười thỏa mãn, một đám đại nho cũng là hài lòng chí cực. Lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên ở xa xa. Nơi xa, Diêm Xuyên cùng Dịch Phong ôn chuyện, cũng sắp kết thúc rồi. - Diêm Xuyên, chỗ này của ta còn có ba bức chữ, có thể phê bình một chút hay không? Lưu Tử Lộ hài lòng quát to. Lưu Tử Lộ vừa quát lên, tất cả mọi người đều nhìn về Diêm Xuyên. Diêm Xuyên cùng Dịch Phong cũng chậm rãi xoay người lại. Nhất thời thấy rõ Thánh cảnh ở ngoài Dung điện. - Meo meo, Diêm Xuyên, bài thơ kia của ngươi, bị đè xuống rồi! Miêu Miêu nhất thời kêu lên. - Thơ của ta? Bọn họ còn không xứng dùng thơ của ta! Diêm Xuyên thản nhiên nói. - Meo meo? Miêu Miêu tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên. - Diêm Xuyên, đây cũng là cẩm tú văn hay a, làm sao bây giờ? Bọn họ nhưng mà chuẩn bị đến năm bức chữ a! Đông Phương Chính Phái lo lắng nói. - Rộng lớn mạnh mẽ, Cát đến thế gian? Thơ hay! Cự Lộc thành quả nhiên danh bất hư truyền, hai thủ từ này, thật lợi hại! Dịch Phong tán thán nói. Diêm Xuyên ảm đạm cười. - Bất quá, thơ của Vương cũng khí phách vô cùng, đám đại nho này rõ ràng tìm đến Vương gây phiền toái, Vương có thể có thi từ mới? Dịch Phong trong mắt hiện lên vẻ mong đợi nói. Một bên, Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên: - Nào có dễ dàng như vậy, bút lạc hiển khí tượng, khí tượng chưa chắc tùy tâm sở dục, phải dùng cẩm tú văn hay khống chế mới được,cẩm tú văn hay, đây chính là phải cần cơ duyên a! - Meo meo, đám bại hoại này! Miêu Miêu nhất thời cả giận nói. - Hơn nữa, mỗi một thiên cẩm tú văn hay, chỉ cần xuất thế, tất danh động thiên hạ, vì vậy, căn bản không cách nào sao chép được vănhay của đời trước, Diêm Xuyên, lần này ngươi thảm rồi! Đông Phương Chính Phái lo lắng nói. - Ha hả, loại văn chương này, ta có rất nhiều! Diêm Xuyên thản nhiên nói. - A? Không thể nào! Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói. - Các ngươi chờ ở nơi này, Dịch Phong theo ta vào điện! Diêm Xuyên cười nói. - Được rồi! Đông Phương Chính Phái mặc dù không tin, nhưng vẫn gật đầu. Bạch Long ôm tấm bảng Mua danh chuộc tiếng, cùng Đông Phương Chính Phái đứng chung một chỗ, đưa mắt nhìn Diêm Xuyên, DịchPhong, Miêu Miêu đi trở về Đông Phương điện. - Cọt kẹt! Đại môn ầm ầm đóng kín lại. Đối diện, Vương Long cau chân mày lại: - Tên Diêm Xuyên này sợ? Hắn muốn chạy trốn rồi?" Trần Bình nhất thời cười đứng lên: - Ha ha ha, lại làm con rùa đen rút đầu rồi! - Cho dù là Tranh chữ bình thường của Lão sư, cũng không phải trẻ con tiểu nhi như hắn có thể so sánh! Một tên đại nho khác khinh thường nói. Lưu Tử Lộ cũng chỉ lắc lắc đầu nói: - Không, Đông Phương Chính Phái cùng người kia vẫn còn ôm tấm bảng đứng ở bên ngoài. Diêm Xuyên vào Đông Phương điện, có lẽlà đi viết chữ rồi! - Viết chữ? Lúc này, hắn có thể viết ra bao nhiêu? Trần Bình khinh thường nói. - Kiên nhẫn chờ một lát! Lưu Tử Lộ thản nhiên nói. - Ừ! Một đám đại nho gật đầu. Giờ phút này, Vạn nho cũng tò mò không thôi, rất nhiều người cho là Diêm Xuyên đã sợ, nhưng mà, sáu mươi đại nho vẫn kiên nhẫnchờ đợi, nhất thời để cho một đám nho tu bình ổn xao động. Trong Đông Phương điện! - Meo meo! Lại thêm một quyển! Miêu Miêu hưng phấn kêu. Đảo mắt, trên ghế một bên đã đặt một trăm quyển trục, Dịch Phong mang theo một tia kích động đem từng cái quyển trục buộc lại. - Vương, đây…, là ta hoa mắt sao? Dịch Phong vui vẻ nói. - Ta nói rồi, đây không phải là văn chương của ta! Nhưng mà đều thuộc về ta! Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói. - Meo meo, không phải là ngươi viết, vậy thì ai viết? Miêu Miêu không hiểu nói. Diêm Xuyên lắc đầu không có giải thích, cái này giải thích tương đối phiền toái, kiếp trước vì đại đế, mỗi một Văn trạng nguyên tronglịch đại khoa cử, cũng phải viết ra một thiên thiên cẩm tú văn hay. Trạng nguyên! Đây chính là đứng đầu mỗi một giới a! Kiếp trước quốc gia của Diêm Xuyên, so với Cự Lộc thư viện còn lớn hơn, kẻ có đại tài, chỗ nào cũng có, một thiên thiên cẩm tú vănhay, ở trong lúc khoa cử, không ngừng đưa tới trước bàn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên chỉ có lấy đi một trăm thiên trong đó mà thôi.chương 22 thiếu Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 23: Làm đại bia. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Bạch Đế Thiên vẫn một mực không quan tâm hơn thua a, vì sao khi nhìn thấy khối ngọc bội này lại để ý như vậy? Bạch Đế Thiên nhẹ nhàng sờ sờ ngọc bội, trong mắt hiện lên một tia tư niệm, một tia nghi ngờ, một tia kinh ngạc. Thò tay, cũng lấy ra một khối ngọc bội từ trong lòng ngực. Thấy khối ngọc bội này, Tả Vô Chu nhất thời đoán được đại khái, tự nhiên không dám lại chen miệng. Chất liệu của hai khối ngọc bội không khác nhau lắm, Bạch Đế Thiên đem hai khối ngọc bội tựa vào nhau. - Hô! Kín kẽ! Ghép lại được. truyện được lấy từ website tung hoanh Bạch Đế Thiên trong mắt âm tình bất định, sau đó, Bạch Đế Thiên lạnh lùng nhìn về phía Thanh Long. - Đây là đồ phỏng chế? Bạch Đế Thiên trầm giọng nói. - Đúng vậy, là công tử mới vừa điêu khắc mà thành! Thanh Long gật đầu. - Mới vừa điêu khắc mà thành? Diêm Xuyên làm thế nào mà biết khối ngọc bội này? Bạch Đế Thiên trầm giọng nói. - Tại hạ không biết, nhưng công tử để cho ta mang cho ngươi một câu! Thanh Long hít sâu một cái nói. - Nói! - Ta Diêm Xuyên, ở Đông Phương điện Cự Lộc thành xin đợi đại giá! Thanh Long không sót một chữ mà thuật lại. - Cự Lộc thành, Đông Phương điện? Bạch Đế Thiên trong mắt một trận âm tình biến ảo. - Tiền bối, Đồ này đã đưa đến rồi, ta cũng phải đi trở về, cáo từ! Thanh Long thẳng thắn nói. Vừa nói xong, Thanh Long bước từng bước đi ra đại điện. Tả Vô Chu há mồm muốn nói, nhưng lời mới đến khóe miệng thì lại nuốt xuống. Bạch Đế Thiên hoàn toàn đắm chìm ở trong hai khối ngọc bội, nhìn ngọc bội, trong mắt hiện lên từng đợt chua xót. ------ - Ha ha ha, thật tốt quá, chúng ta lại có thể chạy thoát từ trong tay đám bại hoại kia! - Đế Thiên, dùng cái ngọc bội này làm chứng, chúng ta vĩnh viễn, bất ly bất khí! Có được hay không? - Không cần, ta mới không cần pháp bảo kia, cái gì tiên khí, thần khí, cũng không sánh bằng ngọc bội của ta đây! - Đế Thiên, ta không biết, hu hu, tại sao lúc này mới phát hiện, ta làm sao lại mang thai rồi? Làm sao bây giờ? - Đế Thiên, không cần, không có ngươi, ta thành tiên có ý nghĩa gì? . . . . . . . . . -------- Từng màn Kiếp trước xẹt qua trong đầu, nhìn ngọc bội, Bạch Đế Thiên nhất thời có chút ngây dại, thậm chí, hai mắt đã khẽ ươn ướt. Một bên Tả Vô Chu vốn là tò mò muốn hỏi thăm, nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời muốn nói cái gì cũng nuốt xuống rồi, xoayngười, lặng lẽ rời đi đại điện. --------------- Thanh Long rời đi chỗ ở của Hổ tộc. Hướng về Cự Lộc thành mà nhanh chóng bay đi. Mà xa xa cách chỗ ở Hổ tộc, trong một ngọn núi. Vương Chu, kẻ đã đấu đàn cùng Mạnh Dung Dung trước đó không lâu, mang theo mười đại yêu, cau mày nhìn. - Hắn tìm đến Bạch Đế Thiên làm gì? Vương Chu cau mày suy tư. - Vương đại nhân, làm sao bây giờ? Một tên đại yêu cau mày nói. - Nhiệm vụ mà chủ thượng nhắn nhủ, chúng ta nhất định phải hoàn thành, nhất định phải thu phục toàn bộ Hổ tộc, Bạch Đế Thiên? Vương Chu cau mày suy tư. - Đại nhân, chuẩn bị làm như thế nào? - Văn không được, vậy thì võ, đem Bạch Đế Thiên cầm nã, Hổ tộc nhất định có thể thu phục! Vương Chu trầm giọng nói. - Vậy chúng ta liền động thủ ngay bây giờ? Một tên đại yêu nghi ngờ hỏi. Vương Chu lắc lắc đầu nói: - Chờ một chút, nơi này dù sao cũng là chỗ ở của Hổ tộc, vạn nhất để Bạch Đế Thiên chạy thoát, liền thất bại trong gang tấc rồi, chờmột chút! - Dạ! ---------------- Cự Lộc thành, Dung điện! Dịch Phong một mình đối chiến với sáu mươi đại nho. Mặc dù tu vi Dịch Phong phi thường yếu, yếu đến mức tùy tiện một người trong đám đại nho này xuất thủ, cũng có thể trong nháy mắtmiểu sát Dịch Phong, nhưng Dịch Phong không có khiếp sợ chút nào, thậm chí có chút ngang ngược bức người. Dịch Phong khẽ mĩm cười nói: - Tại hạ Dịch Phong, lần này, vì Ngô Vương lần thứ ba tặng bảng, hi vọng chư vị không cần từ chối nữa! Vừa nói, Bạch Long đem tấm bảng Mua danh chuộc tiếng, một lần nữa đưa lên! Lần thứ ba tặng bảng? - Xôn xao! Phía dưới, gần vạn nho tu nhất thời ồ lên tỏ vẻ. Tên Dịch Phong này cùng tên Diêm Xuyên kia thật giống nhau a. Thật cuồng vọng mà! Dĩ nhiên, cuồng vọng là một chuyện, chuyện này biểu hiện ra lập trường lại là một chuyện khác. Lần thứ ba? Lần thứ ba rồi? Đưa một lần, hình tượng một đám đại nho sẽ giảm mạnh một lần, liên tục hai lần, Lưu Tử Lộ còn dám đem tấm bảng đưa trở về? Nếu lần này mà để Dịch Phong thành công, danh tiếng của sáu mươi vị đại nho kia liền hoàn toàn không còn gì. - Ồ!? Đám người Trần Bình trừng mắt. Chúng đại nho rối rít trợn mắt lên. Làm kẻ đứng đầu, Lưu Tử Lộ cũng chỉ ảm đạm cười, ngăn cản chúng đại nho. - Lần thứ ba tặng bảng? Ha hả, tấm bảng này, nhưng mà chúng ta không chịu nổi, hãy để cho Diêm Xuyên giữ đi! Lưu Tử Lộ thản nhiên nói. - Ha ha..., không chịu nổi? Chắc chắn được, hôm nay ta tới, mục đích chủ yếu chính là vì chư vị mà tặng biển! Dịch Phong cười nói. Dịch Phong nói rất khách khí, nhưng ý tứ rất rõ ràng, hôm nay tới chính là tặng biển, hôm nay tới chính là đánh mặt các ngươi! Một đám đại nho sắc mặt trầm xuống. Dịch Phong cũng không tiếp tục dây dưa trên đề tài này, để cho Bạch Long đem tấm bảng đặt ở một bên, quay người nhìn về phía haibức chữ hiển lộ biển rộng, sa mạc. - Chữ tốt, đáng tiếc. . . ! Dịch Phong thản nhiên nói. - Đáng tiếc cái gì? Trần Bình đại nho quát lạnh nói. - Đáng tiếc ta xem nhiều rồi, ánh mắt cũng cao hơn, không phải chư vị còn có ba bức chữ sao? Cùng nhau lấy ra, để cho mọi ngườitham quan hoc tập một chút đi! Dịch Phong cười nói. - Xem nhiều rồi? Ánh mắt cũng cao hơn? Chê cười, ngươi nhìn được bao nhiêu? Trần Bình đại nho cực kỳ giận dữ nói. - Không tin? Ha ha, vừa lúc, mới vừa Ngô Vương viết một chút tạp thiên tặng ta, nếu mà chư vị có hứng thú, có thể xem một chút! Dịch Phong cười nói. Tạp thiên? Chỉ có tạp thiên? Một đám đại nho nhất thời bị sự cuồng vọng của Dịch Phong làm cho tức giận. Muốn dùng tạp thiên cùng so với cẩm tú hay văn củamình? Thậm chí, một vài vị đại nho tức quá mà cười. Dịch Phong cũng không gấp gáp, từ trong một đống quyển trục mà Bạch Long đang cầm rút ra một quyển. - Chư vị, đại bia có hạn, không biết ai có thể giúp ta chuẩn bị nhiều đại bia hơn một chút không, mọi người cùng nhau thưởng thức thơtừ của Ngô Vương? Dịch Phong cười cười nhìn quần nho nói. Bạch Long há mồm, chuẩn bị nói mình có thể làm ra một vài tấm bia đá, nhưng bị một cái ánh mắt của Dịch Phong ngăn lại. Dịch Phong muốn vạn nho tu ở đây tham dự vào, như vậy bọn họ mới có một loại Đại Nhập Cảm, mặc dù chỉ có nhập vào một chút xíu,nhưng cũng đã đầy đủ rồi, tiếp theo, bất kể mình và sáu mươi đại nho nói gì, cán cân nội tâm của bọn họ cũng sẽ không tự chủ được mànghiêng về phía mình. Nếu như mình bại, bọn họ sẽ đồng tình, cùng chung mối thù! Nếu mình thắng, bọn họ sẽ cố tình giúp tăng lên! - Ta tới, ta tới! Nhất thời, có bảy tám nho tu đứng dậy, nắm lên tảng đá lớn nơi xa, người dùng pháp thuật kẻ thì dùng đao chém, đảo mắt, mười đại bialiền được tạo thành. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 24: Quan Địa Hỏa Trùng Thiên Cảm. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Ha ha, đa tạ chư vị rồi! Dịch Phong khách khí nói. - Đợi chút nữa còn muốn phiền toái chư vị, làm thêm mấy khối nữa, quyển trục ở chỗ ta cũng không ít! Dịch Phong cười nói. - Nếu Chữ tốt thật, bọn ta nhất định ra sức! Một đám nho tu nhất thời nhận lời nói. Dịch Phong gật đầu. Cầm lấy một cái quyển trục, ở trong vạn nho chú ý, nhẹ nhàng treo lên. Mở ra! - Oanh! Trong sát na Bức họa được mở ra, giống như có một tiếng vang thật lớn lao ra từ trong bức họa, vạn nho kinh hãi nhưng mà trong lònglại kích động. Mà sáu mươi đại nho, trên mặt biến đổi, một loại cảm giác không ổn nhất thời quanh quẩn trong lòng. - Ùng ùng! Bức họa mở ra, tiểng nổ vang nổi lên bốn phía, ở bên trong bức họa, lao ra hồng vụ khổng lồ cao ba trăm trượng, trong hồng vụ có mộthư ảnh, một ngọn núi lửa khổng lồ, núi lửa phun trào, phóng lên trời cao, hỏa vũ mênh mông từ trên trời giáng xuống. Thiên địa hỏa hồng đồ sộ, nhất thời lây nhiễm tất cả mọi người, trong lòng đều căng thẳng. - Thật bao la hùng vĩ! Có tình không tự kìm hãm được nói. Còn chưa nhìn chữ, chỉ có khí thế mới triển khai này, đã làm cho vô số nho tu có chút sôi trào. Cẩm tú hay văn, đây là trời, so với biển rộng, sa mạc đối diện đồ sộ hơn nhiều. Hai cái cảnh sắc cũng là cảnh tĩnh, biển rộng hơi cóchút động mà thôi, nhưng ngọn núi lửa này, có thể hoàn toàn nổ lớn, là một loại cảnh động a. Một thiên Quan Địa Hỏa Trùng Thiên Cảm, nhất thời lây nhiễm tất cả nho tu, vô số người sôi trào. Tài của Trạng nguyên! Sao có thể tầm thường? Văn của Trạng nguyên, lại càng mênh mông không dứt. Vạn nho sùng bái, mà sáu mươi đại nho, giờ phút này, trên mặt đã cứng đờ. Bởi vì chỉ cần một bức chữ này, đã đem hai bức chữ của mình đè ép xuống rồi. - Không thể nào! Trần Bình ấp úng không thể tin. Dịch Phong lại quay lưng đối với chúng đại nho nói: - Ta Dịch Phong, chưa bao giờ nói dối! Chư vị, chỗ này của ta còn có chín mươi chín thiên, đợi chờ mọi người giám định và thưởngthức, không phải là các ngươi còn có ba thiên sao? Đều lấy ra đi chứ! - Còn có chín mươi chín thiên? Không thể nào, cẩm tú hay văn há lại dễ viết như vậy? Trần Bình nhất thời cả kinh kêu lên. - Chỉ qua một lúc, Diêm Xuyên có thể viết ra nhiều như vậy sao? Lại một đại nho kêu lên. - Không có khả năng, có một thiên này, khẳng định đã là cực hạn của Diêm Xuyên, ta không tin, ở trong một chồng bức họa kia củangươi, còn có loại cẩm tú hay văn này! Vương Long quát khẽ nói. - Treo chữ, cung thỉnh vạn nho giám định và thưởng thức! Lưu Tử Lộ quát khẽ nói. - Dạ! Ba cái đại nho ứng tiếng nói. Hai phe đối chọi gay gắt, cẩm tú hay văn cùng ném ra, gần vạn nho tu nhất thời siết chặc quả đấm, kích động không thôi. Dịch Phong tự nhiên sẽ không để cho đám đại nho giành thời cơ trước, mà là quay người nhìn về phía gần vạn nho tu, lần nữa cổ động. - Chư vị! Dịch Phong kêu lên. Gần vạn nho tu nhất thời nhìn về phía Dịch Phong. - Tại hạ tu vi yếu ớt, còn có chín mươi chín thiên tạp thiên mà Ngô Vương tặng cho, cần chư vị hỗ trợ treo lên, có người nào nguyện ýkhông? Dịch Phong cười nói. - Ta tới, ta tới! - Ta tới! - Ta tới giúp ngươi! . . . . . . . . . Đối diện, trên mặt Lưu Tử Lộ nhất thời khó coi, mình còn có tam thiên cẩm tú hay văn, còn không có treo lên, dường như lại bị bại mộtván. - Đa tạ! Dịch Phong gật đầu. Đại lượng nho tu rối rít tiến lên, giúp Dịch Phong treo sách! Dịch Phong cũng không khách khí, mặc cho một đám nho tu phân ra mấy bức họa Diêm Xuyên mới vừa viết. - Ùng ùng! Núi đá không ngừng bị cắt, từng cục bia đá được dựng lên, bức họa chậm rãi được treo lên. - Oanh! Bên phía đám Đại nho, lại một thiên cẩm tú văn hay xuất hiện. Một mảnh đồng tuyết mịt mờ tràn đầy bão tuyết. Nhìn bát ngát đồ sộ vô cùng. Băng hàn chi khí, trực tiếp bức ra. Không nhiễm một hạtbụi, làm lòng người trong sáng! Đám người Trần Bình còn chưa kịp cao hứng, đối diện lại mở ra một cuộn tranh. - Ùng ùng! truyện copy từ tunghoanh.com Âm thanh như vạn mã bôn đằng, hàn khí trực bức mà đến giống như trước, bức họa mở ra, sương trắng ngút trời, cũng là vô tận bãotuyết như bên kia, nhưng mà bên phía Dịch Phong này, lại là một đợt tuyết lở. Bão tuyết cuồn cuộn mà đến, khí thế rất lớn, so với phía đối diện mạnh không biết bao nhiêu lần. - Tốt! - Đồ sộ! - Cảnh Tuyết lở, như vạn mã bôn đằng a! . . . . . . . . . Liên tiếp tiếng hét khen tặng, chỉ từ cảm quan, khí thế tuyết lở, đã áp qua cánh đồng tuyết. - Không có khả năng, làm sao còn có một thiên? Đây nhất định là trước kia. Trần Bình cả kinh kêu lên. - Không, ngươi nhìn tuyết lở, núi lửa, hai thiên này, nét mực chưa khô a! Vương Long lộ ra một nụ cười khổ. - Nét mực chưa khô? Nhất thời rất nhiều người cũng quăng quăng mắt hướng về nhìn, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn. - Thật, nét mực còn chưa khô hoàn toàn đây này, thật sự là mới vừa viết! Nhất thời có tên nho tu cả kinh kêu lên. - Mới vừa rồi Diêm Xuyên vào Đông Phương điện, chỉ một lúc như vậy? Liền viết được hai thiên cẩm tú văn hay? - Hai thiên? Hơn nữa còn là hai loại quang cảnh cực kỳ xung đột! . . . . . . . . . Gần vạn nho tu, mặc dù văn thải không sánh bằng chúng đại nho, nhưng ở Cự Lộc thành nhiều năm, phần nhãn lực này vẫn phải có. Chỉ có hai cuốn họa thư, bắt đầu từ ngày mai, danh tiếng Diêm Xuyên nhất định vang dội cả Cự Lộc thành. - Không thể nào, treo tiếp! Trần Bình tức giận quát lên. Bên sáu mươi đại nho này, lần nữa mở ra một cuốn bức họa. Một mảnh đại thảo nguyên Mịt mờ. Mà bên Dịch Phong, bức họa thứ ba được mở ra, hừng hực cháy lớn, lửa đốt cả trời, liên miên bất tận. - Thiên thứ ba? Cũng là nét mực chưa khô, thiên thứ ba rồi? Gần vạn nho tu sôi trào. Mặc dù phía đối diện cũng là văn chương tốt, nhưng mà so với Diêm Xuyên, lại giống như thua kém rất nhiều. Văn chương Diêm Xuyên, mỗi một thiên đều cũng bất đồng? Phong cách không giống với? Dịch Phong đứng ở một bên khẽ mỉm cười. Giờ phút này, gần vạn nho tu rối rít đứng dậy, một đám mang theo mong đợi, mang theo sùng bái nhìn một vài cuốn cẩm tú văn hayđược treo lên cao kia. Quyển thứ tư, bão táp trong biển rộng! Quyển thứ năm, Vạn tinh vẫn lạc! . . . . . . . . . Đến khi quyển thứ mười mở ra, bốn phía đã không có một tiếng la hét nào, Chỉ còn im ắng một mảnh. Gần vạn nho tu, đã không còn lời nào để khen ngợi nữa rồi. Cẩm tú văn hay? Có người cả đời cũng không gặp qua, giờ phút này, lại một thiên rồi tiếp một thiên giống như củ cái trắng vậy, khôngngừng lộ ra. Giờ phút này, mọi người nhìn về phía Đông Phương điện nơi xa, không còn bỉ di nữa. Diêm Xuyên? Tên Diêm Xuyên này đúng là có khả năng mở ra thư viện. Xem một vài thiên văn chương này, mười thiên văn chương, mười loại phong cách bất đồng? Thứ mười một thiên! Thứ mười hai thiên! . . . Một thiên lại một thiên mở ra. Sáu mươi đại nho sắc mặt càng ngày càng khó coi. Chương 25: Đấu Cờ. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Điều này sao có thể? Trần Bình sợ hãi kêu. - trăm cuốn này, không phải mỗi một thiên đều là cẩm tú văn hay chứ? Một đại nho hoảng sợ nói. - Không thể nào, nhất định là người khác viết! Trần Bình lắc đầu không chịu tin tưởng. - Cẩm tú văn hay? Không, thiên hạ cẩm tú văn hay vừa ra, tất nhiên truyền khắp bốn đại thư viện chúng ta rồi, nhưng mà những thiênvăn chương này, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy! Vương Long lắc đầu. - Nhiều như vậy? . . . . . . . . . Lưu Tử Lộ sắc mặt rất khó coi. Mình mang đến năm thiên cẩm tú văn hay, vốn là có thể văn động toàn trường, đấu bại hết thảy. Nhưng mà, một màn trước mắt, lại giống như để cho Lưu Tử Lộ có loại cảm giác hỏng mất. Làm sao có khả năng có chuyện như vậy? Bóp bóp nắm tay, trên mặt Lưu Tử Lộ đã xanh mét một mảnh. Mà đứng ở ngoài Đông Phương điện, Đông Phương Chính Phái đang thủ hộ cho Diêm Xuyên, giờ phút này, trên mặt hắn cũng cực kỳđặc sắc. - Ông trời của ta, thiệt hay giả? Con ngươi của Đông Phương Chính Phái cũng sắp trừng ra rồi, nếu không phải vì thủ hộ Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái đãsớm chạy tới rồi. - Hưu! Một đạo thân ảnh rơi xuống trước mặt Đông Phương Chính Phái. - Thanh Long? Ngươi trở lại? Đông Phương Chính Phái trên mặt lộ ra vui mừng. - Đúng vậy a, sao vậy? Công tử đâu? Ồ? Mấy người Bạch Long cũng tới? Thanh Long nhất thời kinh ngạc nói. - Diêm Xuyên đang bế quan ở trong Đông Phương điện, ngươi ở nơi này coi chừng! Đông Phương Chính Phái khai báo nói. Nói xong, Đông Phương Chính Phái nhanh chóng bay về phía đối diện. Để cho Thanh Long lưu lại một mình mà há mồm ngạc nhiên, nhưng vẫn trịnh trọng đón nhận nhiệm vụ này. Dung điện cách đó không xa. Lúc Mạnh Dung Dung biết được sáu mươi đại nho mời vạn nho tham gia Đỉnh Phong Văn Hội một lần nữa, rốt cục nàng cũng khôngnhịn được mà đến đây dò xét. Đứng một góc vắng vẻ ở đàng xa, nhìn về phía Dung điện treo từng thiên từng thiên cẩm tú văn hay. Đứng phía sau còn có mấy nho tu cùng với Trường Thanh. - Đây, đây cũng quá khoa trương rồi? Đây là Diêm Xuyên viết? Một nho tu cả kinh kêu lên. - Thiên thứ ba mươi rồi! Lại một đại nho bất khả tư nghị nói. - Đại tiểu thư, xem ra năm đó, chúng ta đã hiểu lầm Diêm Xuyên thật rồi! Lấy văn tài của hắn, căn bản không cần đến làm học sinh củachúng ta. Trường Thanh lộ ra một tia phức tạp cười khổ nói. - Đúng vậy a, Tên Diêm Xuyên này biết viết chữ, chơi cờ, văn hay? Này, này, này. . . ! Một bên nho tu có chút nói không nên lời. Mạnh Dung Dung nhìn một chút đại môn im lìm của Đông Phương điện nơi xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. - Hừ! Mạnh Dung Dung hừ lạnh một tiếng. Mặc dù vẫn không thể tha thứ Diêm Xuyên, nhưng cái cảm giác ủy khuất ngày xưa, lại bỗng nhiên đã giảm bớt rất nhiều. - Ta đi về trước, các ngươi từ từ xem đi! Mạnh Dung Dung lắc lắc đầu nói. - A? Đại tiểu thư, ngươi không xem sao? Trường Thanh ngoài ý muốn nói. - Các ngươi cứ xem đi! Mạnh Dung Dung nhanh chóng dẫm chân bay đi. Mạnh Dung Dung đi rồi, nhưng một đám nho tu không nỡ rời đi. - Đi, chúng ta đi lên phía trước mà nhìn! Một người nho tu nói. - Tốt! Đám người Trường Thanh rối rít gật đầu. Giờ phút này, không chỉ có đám người Trường Thanh, trong Cự Lộc thành, vô số tu giả bốn phương tám hướng lần nữa bị đồ sộ cảnhtượng nơi này hấp dẫn mà đến. Đứng ở đàng xa, có thể nhìn rõ bầu trời trên Dung điện, núi lửa, cánh đồng tuyết, Lưu Tinh, vô số cảnh sắc kỳ diệu, không hấp dẫnngười ta mới là lạ. Cự Lộc Sơn, ngoài quảng trường Cự Lộc điện. Viện chủ Mạnh Tử Thu, tả viện viện chính Nhạc Nghị, cũng là mờ mịt nhìn một màn này. - Nhạc Nghị, ngươi thấy thế nào? Mạnh Tử Thu sắc mặt hơi cổ quái nói. - Ta không biết, nhưng ta khẳng định biết Tư Mã Vân Thiên đã gặp được đối thủ! Nhạc Nghị cổ quái nói. - Tranh đoạt Phong Thần Sách, không chỉ có những thứ đơn giản này mà thôi, bất quá, Tên Diêm Xuyên này đích xác là diệu nhân! Mạnh Tử Thu cười nói. - Hảo văn chương, thật là hảo văn chương! Nhạc Nghị nhìn mấy thiên văn chương phía xa không ngừng than thở. Ở ngoài Dung điện. Một mảnh im ắng, nhưng ai cũng hiểu được, hôm nay, Diêm Xuyên đã hoàn toàn văn động Cự Lộc thành rồi. Sáu mươi thiên cẩm tú văn hay. Vẫn còn tiếp tục, trong lúc nhất thời, bốn phía Dung điện huyễn lệ vô cùng. Năm thiên cẩm tú văn hay của Sáu mươi tên đại nho, ở trước mặt rất nhiều văn hay của Diêm Xuyên này, đã hoàn toàn ảm nhiên thấtsắc. Dịch Phong mỉm cười nhìn về phía mấy thiên văn chương. Đối diện, mặt mũi sáu mươi đại nho đã đen lại rồi. - Ta không tin, ta không tin, nhất định là sao chép, nhất định có! Trần Bình không ngừng đọc lấy cẩm tú văn hay của Diêm Xuyên, hi vọng tìm được một thiên sao chép. Có thể, làm sao có thể tìm được? Bảy mươi thiên! Tám mươi thiên! Chín mươi thiên! Tất cả đều mới nhìn được lần đầu tiên. Cơ hồ toàn bộ Vạn nho đã đứng ở bên Dịch Phong rồi. Sáu mươi đại nho mở lại Đỉnh Phong Văn Hội, hoàn toàn là làm mai cho ngườikhác. - Sư huynh, chúng ta đi thôi, hôm nay, chúng ta bại hoàn toàn! Vương Long lộ ra một tia khổ sở nói. - Muốn đi? Mang theo tấm bảng mà Ngô Vương tặng đi thôi, đừng có đưa trở lại đó! Dịch Phong nhất thời cười nói. Bạch Long nhất thời đem tấm bảng Mua danh chuộc tiếng nhét vào trong tay một đại nho. Nhìn trong tay tên áo bào trắng, sáu mươi đại nho sắc mặt khó coi chí cực. - Oanh! Thứ một trăm thiên cẩm tú văn hay đã được treo lên. Trăm cuốn văn hay, giống như là tạo nên một Sơn Hà Xã Tắc tráng lệ. - Hô! Chúng nho tu, trong mắt đều là cuồng nhiệt, có ít người bị những thiên văn hay này làm có chút thở không ra hơi. Một đám nhìn về phía Đông Phương điện, đâu chỉ là sùng bái, nơi đó giống như đang có một tông sư văn học vậy. Đại hiền? Diêm Xuyên mới đúng đại hiền! Trong khoảng thời gian ngắn, trăm thiên cẩm tú văn hay, đây nếu không phải đại hiền, ai mới là đại hiền? - Đại hiền, Diêm Xuyên, tấm gương của ta! - Diêm Xuyên, đúng là chân Đại hiền mà! - Dùng một trăm thiên văn chương này, một mình hắn đã có thể văn động thiên hạ! . . . . . . . . . Một đám đám nho tu không chút nào keo kiệt từ ngữ ca ngợi của mình. Chúng đại nho nhận được quá nhiều đả kích, rất nhiều người đã muốn rời đi. Nhưng mà, Lưu Tử Lộ đã bình ổn lại, không có rời đi, mà là nhìn về phía Dịch Phong, lần này nếu rời đi thật, vậy chính là đã tự nhậnmình đã kinh sợ rồi, bảy mươi hai đại nho, danh tiếng hoàn toàn mất sạch. Thậm chí, Tư Mã Vân Thiên, cũng sẽ bị người đời coi là muadanh chuộc tiếng? Đi? Không thể đi! - Thi từ, chỉ là một đạo mà thôi, Dịch Phong? Ngươi có dám cùng bọn ta đấu chư văn không? Lưu Tử Lộ quát khẽ nói. Lưu Tử Lộ vừa quát, những người sùng bái Diêm Xuyên kia, rất nhiều kẻ đã quăng tới vẻ bỉ di. Đối với hành động hiện tại của Lưu Tử Lộ mà nói.., quá mất thân phận đại nho rồi. Đã thua thảm như vậy? Còn muốn níu lấy không tha? Lại đấu chư văn? Muốn từ phương diện khác lấy lại danh dự? Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 26: Lại không tin. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Lưu Tử Lộ cũng không muốn nói như vậy, nhưng mà giờ phút này không thể không sợ mất mặt mà nói ra, giờ phút này không nói, sẽkhông còn cơ hội phản kích nữa. Một đám đại nho ngoài ý muốn nhìn Lưu Tử Lộ, nhưng rất nhanh hiểu được ý tứ của Lưu Tử Lộ. - Ơ, thật cho Tư Mã Vân Thiên mất mặt a! Đông Phương Chính Phái nhất thời cười nói. - Ngươi nói cái gì? - Đông Phương Chính Phái, ngươi có ý gì? . . . . . . . . . Một đám đại nho quát lớn. Đông Phương Chính Phái nhún nhún vai không nói gì thêm, nhưng ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, gần vạn nho tu, người nào mà khôngnghe hiểu chứ? Đây là đang mắng bọn hắn không biết xấu hổ. Càng ngày càng nhiều nho tu lộ ra bỉ di. - Chư vị muốn đấu thế nào? Dịch Phong khẽ mỉm cười. Dịch Phong đến đây, chính là vì trì hoãn thời gian cho Diêm Xuyên, để cho đám đại nho này không đến nổi ba ngày hai lần đợt làm ầmĩ. - Đấu cờ! Lưu Tử Lộ trầm giọng nói. Dịch Phong bỗng nhiên lộ ra một tia nụ cười cổ quái nói: - Ngô Vương đoán quả nhiên không sai, quả nhiên các ngươi muốn đấu cờ! Cầm kỳ thư họa, mới lúc nãy, bên trong thi văn đã bị bại rối tinh rối mù, Thư thì chắc chắn không dám đấu, Họa, Họa cùng Thư có rấtnhiều điểm có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, khẳng định chúng nho cũng không dám, về phần Cầm, làmột loại khó tu luyện nhất, chúng nho khó có thể xuất toàn lực, tốt nhất chính là Kỳ rồi. - Làm sao? Sợ? Trần Bình kêu lên. - Không phải sợ, mà là cảm thấy, các ngươi rất bi ai! Dịch Phong thản nhiên nói. Rất bi ai? Nhất thời, một đám đại nho bị Dịch Phong làm cho bị sặc! - Đến đây đi, ta cũng muốn thử các ngươi, xem một chút các ngươi, những kẻ được gọi là Đại Nho này, rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh! Dịch Phong thản nhiên nói. - Chỉ bằng ngươi? Trần Bình lộ ra một tia khinh thường. Dù nói thế nào, mới vừa rồi cũng chỉ giúp Diêm Xuyên treo chữ mà thôi, cũng không phải là bản lãnh thật sự của Dịch Phong. - Sao nữa? Lại không tin? Dịch Phong cười nói. Một chữ Lại này, giống như một cái tát quất vào trên mặt Trần Bình. Lại? Tại sao phải nói là Lại? … Cự Lộc thành, trên Dung điện! Dịch Phong phất tay áo, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về đại nho Trần Bình phía đối diện. Ở giữa hai người, để một bàn cờ. Gần vạn nho tu lẳng lặng nhìn. - Hừ, phàm nhân cũng xứng hiểu cờ? Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới đúng là cờ! Trần Bình cũng chậm rãi ngồi xuống nói. Dịch Phong khẽ mĩm cười nói: - Cờ? Không phải là dựa vào lời lẽ cửa miệng, thắng ta rồi nói sau! Dịch Phong vô cùng tự tin. Cờ, chỉ có lần gặp phải Diêm Xuyên, hắn mới bị bại một ván, những người khác, cho tới bây giờ hắn chưa bị bại lần nào. Đây là lĩnh vực của Dịch Phong, cho dù là trong Tu Hành giới, Dịch Phong vẫn lấy làm kiêu ngạo. - Có muốn ta nhường cho ngươi hay không? Trần Bình nói. Dịch Phong nhìn Trần Bình một chút, cuối cùng cười nói: - Chỉ một câu nói này, ta cũng sẽ xem trọng ngươi một chút! - Ngươi? Trần Bình trừng mắt. - Ba! Dịch Phong hạ một quân cờ đen xuống. Trần Bình đè nén lửa giận trong lòng khí, cũng bắt đầu hạ cờ. - Ba! - Ba! Trần Bình vừa hạ xong, Dịch Phong trực tiếp hạ thêm một quân cờ! Thật nhanh! - Ồ!? Trần Bình khẽ cau mày, lập tức bổ thêm một quân cờ. - Ba! Dịch Phong giống như không hề nghĩ ngợi, lần nữa thả xuống một quân cờ. Dịch Phong hạ cờ, gần vạn nho tu cũng quay đầu lộ vẻ tò mò. - Người có tên là Dịch Phong này, thật được không? - Đúng vậy a, ta muốn xem Diêm Xuyên đánh cờ! - Hắn mới có tinh cảnh, trước đó không lâu, khẳng định hắn vẫn là phàm nhân a, cờ của phàm nhân, có thể làm được gì chứ? . . . . . . . . . Bốn phía truyền đến từng tiếng khinh thường. - Không, ta biết kỳ nghệ của Dịch Phong! Nhất thời một thanh âm vang lên. - A? Đại lượng nho tu xoay đầu lại. - Trường Thanh huynh? - Trường Thanh huynh, ngươi biết tên Dịch Phong này? Nhất thời, mọi người nhận ra được Trường Thanh. - Không sai, hơn nữa ta còn xem hắn và Diêm Xuyên đánh cờ, kỳ nghệ của hai người, tuyệt đối là trình độ bậc đại nho, thậm chí, rấtnhiều đại nho trong Cự Lộc thành, chắc chắn cũng không bằng bọn họ! Trường Thanh lắc lắc đầu nói. - A? Thiệt hay giả? Hắn và Diêm Xuyên đã từng đánh cờ? Người nào thắng? - Trận thứ nhất Diêm Xuyên thắng, bàn thứ hai bất phân thắng phụ, hạ đến một nửa liền bỏ dở rồi! Trường Thanh nói. - Như vậy thì Diêm Xuyên lợi hại hơn rồi? Tên Dịch Phong này có thể thắng sao? - Chắc chắn thắng, ta dám khẳng định! Trường Thanh trịnh trọng nói. - Ha ha ha, tại sao ngươi lại khẳng định như vậy? - Nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cuộc, như thế nào? Dùng bức họa kia mà trước đó không lâu ngươi lấy được? Ta cũng dùng bứchọa mà ngươi đang thèm nhỏ dãi kia, như thế nào? Trường Thanh cười nói. - Một lời đã định! Bốn phía mặc dù có rất nhiều thanh âm hoài nghi, nhưng lúc trước, trăm thiên văn chương của Diêm Xuyên đã hoàn toàn chinh phụcđược một đám nho tu, giờ phút này nhìn về Dịch Phong, cũng không còn bài xích như trước rồi. - Ba! Ba! Ba!... Dịch Phong hạ cờ rất nhanh, một quân nhanh hơn một quân, đối diện, vừa bắt đầu Trần Bình đại nho còn hoàn hảo, nhưng ở sau haimươi con, Trần Bình đại nho sắc mặt đã trở nên khó coi. - Đây là đánh cờ sao? Hắn điên rồi? Không cần suy nghĩ? Có người quở trách nói. Dịch Phong vẫn như cũ, sừng sững bất động, vẫn không ngừng hạ cờ. Dần dần, mỗi người đã hạ năm mươi quân của mình rồi, cả bàn cờ đã tiến vào cảnh giới huyền diệu. Vừa bắt đầu, Trần Bình còn khinh thường, dần dần đã trở nên ngưng trọng, thậm chí có chút khủng hoảng nhìn vào bàn cờ. Theo Dịch Phong hạ cờ càng ngày càng nhiều, Trần Bình phát hiện cờ của mình, bị bức lui về phía sau liên tục. - Ba! Dịch Phong lần nữa hạ thêm một quân cờ. Trần Bình đang muốn hạ cờ, nhưng Dịch Phong nhàn nhạt nói câu: - Ngươi thua! - A? Trần Bình nắm quân cờ trắng, ngạc nhiên nhìn về phía Dịch Phong. - Cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì? Trần Bình sắc mặt trở nên khó coi chí cực. - Ta nói, ngươi thua, chừa chút thể diện cho chính mình đi thôi! Dịch Phong thản nhiên nói. - Khốn kiếp, bàn cờ mới hạ được một nửa, tại sao ngươi nói ta thua? Trần Bình trừng mắt nói. Bốn phía, vô số nho tu cũng lộ ra vẻ tò mò, Dịch Phong nổi bệnh tâm thần rồi? Lúc này mới hạ đến một nửa, tình thế quân cờ của TrầnBình, vẫn là một mảnh thật tốt a. Thua? Thua chỗ nào? Một đám đại nho phía sau Trần Bình, giờ phút này cũng đã nhướng mày. Có mấy người đại nho lộ ra ánh mắt phức tạp. - Trần Bình, ngươi thua rồi! Lưu Tử Lộ đại nho nhàn nhạt thở dài. - A? Bốn phía nhất thời truyền đến từng tiếng kinh ngạc, nếu Dịch Phong nói Trần Bình thua, còn có thể cho là Dịch Phong đang lấy lòngmọi người, cũng có thể cho là Dịch Phong điên rồi, nhưng bây giờ, Lưu Tử Lộ đại nho cũng nói hắn thua? - Ta không tin, ta không tin, một phàm phu tục tử, làm sao có thể thắng ta? Trần Bình nhất thời căm hận mở miệng nói. Trong tay nhanh chóng tiếp tục hạ cờ. chương 27 thiếuChương 28: Long Tranh Hổ Đấu. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Cự Lộc thành, Đông Phương điện! Bạch Đế Thiên vào điện, đại môn ầm ầm đóng lại! Trong Đông Phương điện đã được Diêm Xuyên cải tạo một phen, trở nên trống trải vô cùng. Rất nhiều thứ cũng bị đựng vào trongTiểu Chiên Mạo của Miêu Miêu. Chỉ còn lại có một bộ bàn ghế cùng một vài viên dạ minh châu. Diêm Xuyên ngồi nam nhìn về phía bắc, chờ Bạch Đế Thiên. - Mời! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. Bạch Đế Thiên sắc mặt phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên, chậm rãi ngồi xuống. Miêu Miêu nhảy qua một bên, ôm linh thạch, vừa gặm vừa tò mò nhìn nhìn hai người. Trên bàn có một bình trà, Diêm Xuyên rót hai chén trà, một chén đưa cho Bạch Đế Thiên. - Ngươi biết lai lịch của ta? Bạch Đế Thiên trầm giọng nói. Không có hỏi thăm chuyện tình về thê tử, Bạch Đế Thiên lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên. - Chuyển thế trọng tu, Hổ tộc Chí tôn? Diêm Xuyên cười nói. - Nếu biết thân phận của ta, ngươi lại dám cùng ta một chỗ? Chỉ Bạch Hổ này có huyết mạch phẩm cấp còn cao hơn so với ta, ngươikhông sợ ta luyện hóa nó? Bạch Đế Thiên nhàn nhạt nhìn Miêu Miêu một cái. - Meo meo! Miêu Miêu hướng Bạch Đế Thiên phẫn nộ lên tiếng. Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói: - Ta đã nghiên cứu qua lịch sử về ngươi, cuộc đời của ngươi, trời sinh ngông nghênh, không đến nổi làm ra chuyện như vậy, huốngchi, có ta ở đây, ngươi cũng không thể động được Miêu Miêu! - Vậy sao? Ngươi? Bạch Đế Thiên lộ ra một tia hiếu kỳ nói. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, ánh mắt đột nhiên trừng lên. Đế Vương ý chí bá đạo phun mạnh mà ra. - Grù..ùm…mm! Đột nhiên một con Kim Long từ trong mắt Diêm Xuyên toát ra, song giác cao vút, trợn mắt gầm thét rung trời, trong tiếng gầm thét, xékhông mà lao đi, tiếng rồng ngâm đánh tới Bạch Đế Thiên phía đối diện. Thấy một con Kim Long lớn này, vẻ mặt Bạch Đế Thiên đã biến sắc. Bạch Đế Thiên không cam lòng yếu thế, trong mắt đột nhiên trừng lên. ý chí Bạch Đế Thiên phun mạnh mà ra. - Grà..ào…! Một đầu Bạch Hổ khổng lồ gầm thét, từ trong hai mắt lao ra. Đầu hổ uy phách vô cùng. Há mồm, giống như là muốn Thôn Phệ ThiênĐịa, Cự Hổ hung mãnh, hướng về phía Kim Long trùng kích mà đến. - Rầm! Long Hổ ầm ầm đụng nhau. Đế Vương ý chí Diêm Xuyên, cùng Bạch Hổ ý chí Bạch Đế Thiên ầm ầm đụng nhau. Dưới hai luồng ý chí mạnh mẽ đụng nhau, trong cả đại điện, nháy mắt tràn ngập ra vô hạn kim quang cùng bạch quang. - Ba! Ba!... Trong điện, đại lượng dạ minh châu ở nơi này bị quang mang trùng kích, ầm ầm nổ tung. truyện copy từ tunghoanh.com - Grà..ào…! - Grù..ùm…mm!... Long Hổ tranh bá, chỉ có ý chí dư ba, liền chấn cho hư không lay động vô cùng, hai cổ ý chí bá đạo, trong lúc va chạm, đánh giết lẫnnhau. Một Long một Hổ, lực lượng xé trời, sàn sàn như nhau, chẳng phân biệt được trên dưới. - Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! . . . Lực va chạm giữa Long Hổ, càng đụng càng lớn, xé rách hư không, khí thế cường đại áp về bốn phía đại điện, có lẽ hai đại cao thủkhống chế vô cùng tốt, ý chí trùng kích cũng không có tiết ra ngoài Đông Phương điện. - Bùm! Bùm! Bùm! . . . Giống như là núi lớn lần lượt chạm vào nhau! Trong lúc Long Hổ đụng nhau, Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên vẫn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người, hiển thị rõ vẻ dữ tợn. Bạch Đế Thiên không nghĩ tới, ý chí Diêm Xuyên cư nhiên lại bá đạo như thế. Bá đạo đến mức nhất thời mình lại không làm gì được? Diêm Xuyên cũng giống như vậy, bất quá, Diêm Xuyên vẫn là hưng phấn hơn, Bạch Đế Thiên càng mạnh càng tốt, đồng thời, DiêmXuyên cũng hoàn toàn thúc dục ý chí, để cho Kim Long càng thêm cường đại, gầm thét càng lớn hơn. Long Hổ tranh bá! Nhất thời người này cũng không thể làm gì được người kia! Nhưng ai cũng không muốn dừng tay trước! Cứ như vậy, Long Hổ cắn xé lẫn nhau. Ba canh giờ sau. - Ùng ùng! Vô số số mệnh Cự Lộc thành bỗng nhiên sôi trào. - Grù..ùm…mm! Grù..ùm…mm!... Trên Cự Lộc thành, năm con Số Mệnh Kim Long, đột nhiên gầm thét lên, giống như là cảm ứng được Kim Long của Diêm Xuyên, từngtiếng gầm thét, để cho Số Mệnh Vân Hải cuồn cuộn sôi trào không dứt. Dân chúng trong thành cũng không cảm giác được cái gì, nhưng mà Mạnh Tử Thu trên Cự Lộc sơn lại đột nhiên mở trừng hai mắt. - Viện chủ, đã xảy ra chuyện gì? Nhạc Nghị vội vã chạy vào đại điện. - Long uy, Cự Lộc thành có long uy xuất hiện, hơn nữa long uy khiêu khích đến Số Mệnh Kim Long của Cự Lộc thành chúng ta! Sắc mặt Mạnh Tử Thu khó coi nói. - Long uy? Làm sao có thể? Nhạc Nghị kinh ngạc nói. - Báo cho một đám đại nho, đi khắp nơi tìm kiếm chỗ phát ra long uy, là vị Hóa Long cường giả nào viếng thăm! Mạnh Tử Thu sắc mặt khó coi nói. - Hóa Long cường giả? Nhạc Nghị cau mày nói. - Có thể kinh động Số Mệnh Kim Long, tự nhiên không phải chuyện đùa, vị Hóa Long cường giả này, hẳn là cường giả trên hư cảnh,mau đi đi! Có lẽ có cái gì hiểu lầm! Mạnh Tử Thu trầm giọng nói. - Tốt! Nhạc Nghị nhanh chóng lao ra đại điện. Mạnh Tử Thu cũng đi ra Cự Lộc điện, ngẩng đầu nhìn số mệnh sôi trào trên trời. - Rốt cuộc là người nào? Bát Bộ Thiên Long Tây Phương? Không phải là hắn! Nhưng mà còn có người nào? Mạnh Tử Thu lắc đầu. - Grù..ùm…mm! Grù..ùm…mm!... Ngoài Đông Phương điện, đột nhiên truyền đến tiếng rồng ngâm, trong mắt Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên đột nhiên ngưng tụ. - Bùm! Sau một lần cuối cùng Long Hổ chạm vào nhau, nhất thời đã phân ra. Đông Phương điện giống như là trong nháy mắt bị phân tách ra vậy, một nửa là Long, một nửa là Hổ, Long Hổ ai cũng không nhườngai. - Hô! Đột nhiên, Long Hổ mỗi cái đều biến mất trong nháy mắt. Đại điện nhất thời trở nên một mảnh đen nhánh. - Meo meo! Miêu Miêu nhanh chóng đổ ra đại lượng dạ minh châu, đại điện lần nữa sáng lên. - Chân Long ý chí? Bạch Đế Thiên kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên. - Bạch Hổ ý chí! Diêm Xuyên cũng trầm giọng nói. chương 29 thiếuQuyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 30: Mai phục. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Đa tạ! Bạch Đế Thiên trịnh trọng nói. Mặc dù Diêm Xuyên nói rất thoải mái, nhưng không khó để có thể nghe ra hung hiểm trong đó, lúc đó Bạch Đồ Thế được Diêm Xuyêncứu! - Tên tuyệt thế cường giả kia cũng mạnh miệng, khi chúng ta ép bức hỏi ra Tuyệt Cung, hắn chỉ lưu lại một câu - Tuyệt Cung cung chủsẽ báo thù cho hắn!, tiếp đón, liền tự bạo tự sát rồi! Diêm Xuyên khe khẽ thở dài. - Tuyệt thế cường giả làm tử sĩ? Tuyệt Cung? Rốt cuộc tồn tại bực nào? Bạch Đế Thiên kinh ngạc nói. - Không rõ lắm, cho tới bây giờ Bạch Đồ Thế cũng không trêu chọc Tuyệt Cung, nhưng hết lần này tới lần khác, Tuyệt Cung lại tìmhắn, ta cùng hắn nghiên cứu thật lâu, chỉ đành phải ra một cái kết luận, này có thể là tử thù mà cha mẹ lưu lại! Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói. - A Trĩ? A Trĩ còn sống? Bạch Đế Thiên trong mắt nhất thời hiện lên một tia mong được. - Không biết, ít nhất trước khi Tuyệt Cung phái ra cường giả chém giết Bạch Đồ Thế, hẳn là còn sống, mà Tuyệt Cung, rõ ràng là nhằmvào mẹ con Bạch Đồ Thế! Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói. - Tuyệt Cung, dám đả thương vợ con ta! Bạch Đế Thiên giọng nói sâm lãnh, một cổ ngạo không sát khí từ trong cơ thể toát ra. Người yêu một đời, đứa con duy nhất, hiện tại sống chết không rõ. Những thứ mà Bạch Đế Thiên nhớ thương nhất, lại phải chịu TuyệtCung đuổi giết, Bạch Đế Thiên há có thể không giận, há có thể không hận? Nhiều năm áy náy như vậy, chưa kịp bồi bổ lại một chút, con mình lại bị Tuyệt Cung kia làm mù mắt? Bạch Đế Thiên hận không thể lậptức phi thăng tiên giới, đi tới Tuyệt Cung, đồ diệt hết thảy! - Trận chiến ấy, vô cùng thảm, mảnh rừng rậm mà Bạch Đồ Thế vẫn luôn ở đó chờ đợi đã bị san thành bình địa. Mò mẫm nhìn lại, BạchĐồ Thế tuyệt vọng nhìn một cái, nói: - Không bao giờ chờ cha mẹ nữa. Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói. Không bao giờ chờ cha mẹ nữa rồi? Ánh mắt Bạch Đế Thiên bỗng nhiên đã ươn ướt, đây là tuyệt vọng đến bực nào mới có thể nói ra câu như vậy a. Không bao giờ chờ cha mẹ nữa rồi? Không bao giờ đợi nữa? Không bao giờ đợi nữa? ... . . . ... . . . Giống như là nghe được thanh âm tuyệt vọng của con mình, thanh âm tuyệt vọng kia tràn đầy thê lương, một lần lại một lần, quanhquẩn ở trong đầu Bạch Đế Thiên. Cha mẹ tồi tệ đến mức nào mới có thể làm cho đứa con nói ra lời như vậy? Đây là tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể nói ra lời như vậy? - Con ta! Bạch Đế Thiên nắm chặt chén trà, nước trà trong chén không ngừng rung động. Trong lòng Bạch Đế Thiên tràn đầy bi thương, tràn đầy hối hận! Một người lẳng lặng trầm mặc. Tưởng tượng ra những hình ảnh kia! Diêm Xuyên khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, đúng là, đây hết thảy, phải cần Bạch Đế Thiên tiêu hóa thật tốt. Diêm Xuyên lẳng lặng chờ. Miêu Miêu cũng nhảy đến trong ngực Diêm Xuyên, mang theo một cổ thương hại nói: - Tên Bạch Đồ Thế này thật đáng thương! Sờ sờ bộ lông Miêu Miêu, Diêm Xuyên gật đầu, không nói gì. Một mình Bạch Đế Thiên đắm chìm ở trong bi thống khổng lồ không thể cảm nhận hết. Đại điện lâm vào tĩnh mịch. Đang lúc này, đột nhiên có một thanh âm từ ngoài điện truyền đến. - Ha ha..., Bạch Đế Thiên, còn không ra thúc thủ chịu trói! Ngoài điện truyền đến một tiếng lớn lối quát to. - Đại nhân, đại trận đã thành, Bạch Đế Thiên mọc cánh cũng khó thoát! Lại một thanh âm hưng phấn nói. Phía ngoài truyền đến từng đợt thanh âm nhằm vào Bạch Đế Thiên. Diêm Xuyên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về hướng đại môn. Là tên nào muốn chết? Hết lần này tới lần khác lại chọn lúc này? Nhìn Bạch Đế Thiên một chút, thử nghĩ đến những lời nói những lời mình lúc này, Diêm Xuyên đã khẳng định đám người ngoại giới đãbi thảm rồi. Ngươi đổi lại thời gian không được sao, lấy khí độ Bạch Đế Thiên, có lẽ sẽ không so đo cùng ngươi. Muốn chết phải không, hết lần này tới lần khác chọn thời khắc này, thời điểm tâm tư Bạch Đế Thiên đang còn trong chấn động. Lúcnày? Muốn cho Bạch Đế Thiên tĩnh táo cũng khó khăn! Giờ phút này, đúng như Diêm Xuyên suy nghĩ, Bạch Đế Thiên đang lâm vào trong tự trách cùng bi thương cực lớn. Con mình bị ủy khuất lớn như vậy, mình lại không thể ra sức, con tuyệt vọng như vậy, mình cũng không ở bên người, mình hẳn là mộttên phụ thân tồi tệ nhất rồi, tại sao mình không có ở bên cạnh hắn, tại sao? Cảm xúc Bạch Đế Thiên, theo tự trách, bi thống biến thành luống cuống không thôi. Nắm chén trà, nước trà trong chén đều rung động không dứt, thật giống như cảm nhận được một tuyệt thế cuồng ma sắp bộc phát, sợhãi run rẩy không thôi. Bạch Đế Thiên đang muốn bộc phát, lại muốn cố gắng khắc chế chính mình. Bỗng nhiên, phía ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ nhằm vào chính mình, hai mắt Bạch Đế Thiên đột nhiên lạnh lẽo, một cổ sát khíthấu xương xuất thể. trong Đông Phương điện, bởi vì cổ sát khí này, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều. - Ken két ken két! Trên mặt đất bỗng nhiên kết thành băng sương, phát ra tiếng ken két, mà không trung cũng đột nhiên phiêu tán ra tuyết trắng nhànnhạt. Băng hàn sát khí thấu xương! Một cổ đại sát khí, bị Bạch Đế Thiên thích phóng đi ra. Trong mắt mang theo một chút tơ máu, Bạch Đế Thiên mà theo hung bạo nhìn về phía đại môn Đại điện! Bên ngoài Đông Phương điện! Vốn là sương mù dày đặc tràn ngập, một trận pháp chống đở để cho ngoại giới không thể nhìn thấy bên trong, đồng thời cũng ngăntrở một ít ngoại nhân. Nhưng trận pháp này, quá đơn giản, căn bản ngăn không được Vương Chu cùng với mười đại yêu hộ tống. Mười một tên đại yêu rất nhanh liền tiến vào bên trong, hơn nữa phía ngoài vẫn sương trắng như trước. Vừa vào trên không phù đảo. Ngay lập tức, mười người liền bày trận, riêng của mình cầm lấy một cái pháp kỳ, phóng về bốn phía Đông Phương điện, đột nhiên,hoàng khí tràn ngập bốn phía, một trương pháp thuật lưới lớn được dệt nên. Lưới lớn màu vàng, bao vây cả Đông Phương điện. Không có góc chết, người ở bên trong trốn không thể trốn thoát! - Đại nhân, Huyền Hoàng Đại Kỳ trận này vừa ra, cho dù là cường giả Trung Hư chi cảnh, cũng đừng mơ tưởng đi ra ngoài, hơn nữamười một người Hạ Hư chi cảnh chúng ta, lần này, Bạch Đế Thiên không có cơ hội trốn thoát! Một tên đại yêu nhích tới gần, hưng phấn nói. Vương Chu đứng ở trước đại trận, lộ ra một tia ngoài ý muốn: - Xem ra ta quá coi trọng Bạch Đế Thiên rồi! - A? - Chúng ta bày trận ở Đông Phương điện, Bạch Đế Thiên lại không cảm giác được một chút nào? Đến bây giờ, hắn cũng không có phảnứng? Vương Chu lộ ra một tia cười lạnh. - Có lẽ Bạch Đế Thiên sợ cháng váng rồi! Một tên đại yêu cười nói. - Ha ha...! Một đám đại yêu cười. - Gọi hắn ra đi! Vương Chu cũng cười nói. - Ha ha..., Bạch Đế Thiên, còn không ra thúc thủ chịu trói! Một tên đại yêu cười nói. Nơi xa một tên đại yêu khác đang ổn định trận pháp cũng cười nói: - Đại nhân, đại trận đã thành, Bạch Đế Thiên mọc cánh cũng khó thoát! Vương Chu hài lòng gật đầu. Giờ phút này, Bạch Đế Thiên đã thành cá trong chậu, Vương Chu không có một tia lo lắng. Lẳng lặng chờ đợi, rốt cục, Đông Phương điện đại môn mở ra. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 31: Bạch Đế Thiên nổi giận. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Cọt kẹt! Đại môn Đông Phương điện ầm ầm mở ra. - Rầm! Trong đại điện, một cổ Băng hàn chi khí đột nhiên phun mạnh mà ra. - Ầm ầm! Băng hàn chi khí bức thẳng vào Huyền Hoàng Đại Kỳ trận. Ken két ken két! Bốn phía Huyền Hoàng Đại Kỳ trận, đột nhiên kết xuất từng tầng băng dày đặc. Đại trận như lưới lớn bao lại Đông Phương điện, giờ phút này lại khẽ chớp lên một cái. - Chuyện gì xảy ra? - Hàn khí? ... . . . Một đám đại yêu kinh ngạc nhìn một màn này. Mà giờ phút này, hai con ngươi Vương Chu cũng đã co rụt lại, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòngbỗng nhiên sinh ra một cổ bất an mãnh liệt. Bất an? Tại sao mình có bất an? - Đông đông đông đông... ! Trong đại điện truyền đến từng tiếng bước chân. Bạch Đế Thiên một thân áo bào trắng, đạp bước mà ra khỏi Đông Phương điện. Diêm Xuyên cùng Miêu Miêu theo ở phía sau. Bạch Đế Thiên bước từng bước ra đại điện, ngoài đại điện, bốn phía gió rét cuộn trào. Phát ra từng tiếng vèo vèo lăng liệt. Mười đại yêu đang bày trận, đột nhiên lỗ chân lông dựng lên, một cổ lãnh ý tràn ngập toàn thân, chúng đại yêu khẽ run rẩy, kinh ngạcnhìn bốn phía một chút, khí trời làm sao lại chợt thay đổi? Nhưng, rất nhanh đã không để ý tới khí trời rồi, mà là trành hướng Bạch Đế Thiên mà chúng coi là ba ba trong hũ. Bạch Đế Thiên bước ra Đông Phương điện, sắc mặt âm trầm, trong mắt sung huyết, sát khí bắn ra bốn phía, đang nhìn về phía VươngChu. Ánh mắt lăng liệt, hung tàn kia, nhất thời để cho Vương Chu có loại cảm giác như rớt vào hầm băng, đây là ánh mắt lăng lệ bực nào? - Ha ha..., Bạch Đế Thiên, ngươi rốt cục đi ra, hay là nên nhanh chóng thúc thủ chịu trói đi, khỏi bị nổi khổ da thịt! Một tên đại yêu không biết sống chết kêu lên. Diêm Xuyên quay đầu, ngoài ý muốn nhìn tên đại yêu đang đắc ý kia, trong mắt hiện lên một tia thương hại. Xui xẻo tới thúc dục,không trách được người! Vương Chu đang muốn quát bảo tên đại yêu kia đừng lắm mồm, nhưng mà hết thảy đã muộn. Hắn thành công, đã hấp dẫn cừu hậnBạch Đế Thiên. Bạch Đế Thiên bị đè nén thật lâu, vẫn chưa thể phát tiết được, này, bỗng nhiên có một tên đưa tới cửa? Bạch Đế Thiên quay đầu, trên mặt đột nhiên một mảnh dữ tợn, hai mắt sung huyết, mang theo đại thù hận, hướng về phía đại yêu kiarống lên. - G rào…! Một tiếng rống to, không khí bốn phía ào ào rung động lên. Hổ khiếu long ngâm, hai loại thanh âm bá đạo nhất trong thiên hạ, một tiếng rống to mang theo đại hủy diệt của Bạch Đế Thiên, mangra cừu hận khổng lồ trong lòng hắn, khí phách mênh mông. Một tiếng hổ gầm, chiếu thẳng vào tên đại yêu kia, hổ gầm ngút trời, dưới một tiếng này, đột nhiên xuyên vân phá vụ, xông thẳng trờicao. Một tiếng hổ gầm cuộn trào, đột nhiên, truyền ra bốn phía, truyền ra cả Cự Lộc thành. Trong lúc nhất thời, cả thành đều là âm thanh hổ gầm, tiếng hổ gầm cực lớn, lấn át hết thảy tiếng vang, như Cửu Thiên chi Lôi, ầm ầmtạc xuống. - G rào….! Tiếng hổ gầm, như Cửu Thiên chi Lôi, tạc xuống! Trong Cự Lộc thành, rất nhiều hồ nhỏ, đột nhiên nổ tung lên, hồ nước nổ tung ngất trời. - Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!... Cả Cự Lộc thành cũng đại hoảng loạn rồi! Bốn phía, vô số tu giả hoảng sợ nhìn trời. - Chuyện gì xảy ra? Ai dám ở Cự Lộc thành càn rỡ? - Người nào, rốt cuộc là người nào? . . . . . . . . . Vô số tu giả tới tham gia Thiên Thụ đại hội, rối rít đi ra khỏi chỗ cư trụ của mình, một đám kinh hãi nhìn trời, nhìn về hướng ĐôngPhương điện. Xa xa nhìn lại, thật giống như có thể thấy mơ hồ hình dáng một cái đầu mãnh hổ, há mồm gào to. Đầu Mãnh hổ? Hiện lên hình dạng trong suốt, loáng thoáng, giống như là hoàn toàn do gió nồng đậm tụ lại mà thành. Mãnh hổ gào to, Âm truyền thiên địa! Vô số tu giả lộ ra vẻ kinh hãi. Tiếng hổ gầm cuộn trào này, có bao nhiêu uy lực? Ít nhất giờ phút này, vô số tu giả, không có mấy người dám bay đến phụ cận. Bởi vì từ trong tiếng hổ gầm, tất cả mọi người nơi này có thể cảm nhận được một cổ tức giận, một cổ cừu hận. Lúc này ai dám qua rút chân mày tuyệt thế cường giả kia? Đứng xa xa mà nhìn, Thiên Thụ đại hội còn chưa bắt đầu, phấn khích trong Cự Lộc trong thành này xuất hiện tốp này đến lớp khác. Cự Lộc Sơn. Mạnh Dung Dung bước ra điện, kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện. Nhìn mãnh hổ gầm thét trên bầu trời, Mạnh Dung Dung nhướng mày, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cổ lo lắng. Nàng đạp lên không trung, trực tiếp bay về hướng Đông Phương điện. Đại môn Cự Lộc điện. Mạnh Tử Thu nhìn về phía Đông Phương điện, chân mày cau lại. Nhạc Nghị đi tới phụ cận. - Viện chủ, thanh âm này? Nhạc Nghị sắc mặt phức tạp nói. - Là Bạch Đế Thiên! Hổ tộc phụ cận Cự Lộc thư viện, chỉ có hắn mới cường đại như thế. Mạnh Tử Thu khẳng định nói. - Bạch Đế Thiên? Đến Cự Lộc thành chúng ta gây chuyện? Nhạc Nghị sắc mặt khó coi nói. - Không, không phải là hướng Cự Lộc thành chúng ta mà tới, báo cho chư vị đại nho, không nên cử động! Mạnh Tử Thu lắc lắc đầu nói. - Bất động? Vạn nhất Bạch Đế Thiên ở Cự Lộc thành gây náo loạn lên thì sao? Nhạc Nghị lo lắng nói. - Sẽ không, tên Bạch Đế Thiên này, ân oán rõ ràng, Cự Lộc thư viện ta, chưa bao giờ làm chuyện xin lỗi hắn, tám ngàn năm này, chúngta còn trợ giúp rất lớn cho Hổ tộc, Bạch Đế Thiên sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn! Mạnh Tử Thu lắc đầu. - Ừ! Nhạc Nghị gật đầu. - Chờ qua ngày hôm nay, ngươi theo ta cùng đi chỗ ở Hổ tộc một chuyến! Mạnh Tử Thu hít sâu một cái nói. - Tốt! Nhạc Nghị gật đầu. Tiếng Hổ gầm truyền khắp cả Cự Lộc thành, mà ở cách Đông Phương điện không xa, vạn nho đang xem cờ, càng ngày cảm xúc càngsâu. Ở nơi này, dưới tiếng hổ gầm cường đại, cả Dung điện phù đảo cũng lung la lung lay, giống như là muốn sụp đổ vậy. - Chuyện gì xảy ra? - Lỗ tai của ta, a! - Thanh âm thật cường đại! . . . . . . . . . Vạn nho lộ ra vẻ kinh hãi. Bạch Long, Thanh Long, Đông Phương Chính Phái đều lộ vẻ ra kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện. Trong mắt ba người đều lộ ra vẻ lo lắng. - Công tử sẽ không có việc gì chứ? Thanh Long lo lắng muốn phải đạp không lao đi. Bạch Long, Đông Phương Chính Phái cũng muốn qua đó. - Không nên cử động! Dịch Phong bỗng nhiên kêu một câu. Trong tay Dịch Phong đang kẹp một con cờ màu đen, cũng không quay đầu lại nói. - Cái gì? Đám người Bạch Long đều khựng lại. - Ngô Vương đã khai báo, Đông Phương điện, không phải là bọn ta có thể nhúng tay, ai cũng không cần đi, Vương tự nhiên sẽ xử trí! Dịch Phong lắc lắc đầu nói. - Nhưng mà? Thanh Long hơi lo lắng nói. Đông Phương Chính Phái nhìn về phía xa một chút, gật gật đầu nói: - Tiếng gầm thét như thế, chúng ta đi cũng là chịu chết, đừng động tới rồi! - Nhưng mà! Thanh Long vẫn còn muốn nói. Đứng dậy, Thanh Long vẫn muốn bay về Đông Phương điện. - Thanh Long, Ngô Vương giao nhiệm vụ gì cho ngươi? Dịch Phong không quay đầu lại, mà là lẳng lặng hạ xuống một quân cờ. Chương 32: Ngang Ngược Bạch Đế Thiên. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Dịch Phong mở miệng, thân hình Thanh Long nhất thời hơi chậm lại, Diêm Xuyên giao nhiệm vụ, chính là để mình bảo vệ Dịch Phong? Bảo vệ Dịch Phong? Thanh Long nhìn về phía Dịch Phong, công tử để cho mình bảo vệ người này, làm sao hắn lại không gấp gáp chút nào a? - Dịch Phong? Ngô Vương đang nguy cấp, ngươi lại còn có tâm tư đánh cờ? Thanh Long khiển trách. Dịch Phong lắc lắc đầu nói: - Vương có nguy cấp, tự nhiên ta hiểu được, lúc này, càng không thể rối loạn trận cước, mất đi tĩnh táo, điểm này là khác nhau giữa tavới ngươi, hổ gầm chấn thiên như thế, cường giả trong Cự Lộc thành dám đến đó, chỉ là le que không có mấy người, nói rõ rất nhiềungười cũng không nhúng tay được, cũng không dám nhúng tay! - Vậy thì như thế nào? Thanh Long quát lên. - Đã nhúng tay không được, các ngươi đi, chỉ là phí công, thậm chí gây thêm phiền phức cho Ngô Vương. Lúc trước Vương đã nói vớita, đã dự liệu được sẽ có đại động tĩnh, đã sớm khai báo cho ta, các ngươi không giúp được gì cũng không sao, nhưng ngàn vạn khôngthể rối loạn trận cước! Dịch Phong đứng dậy hướng về phía Thanh Long nói. - Nhưng mà...? Thanh Long vẫn có chút không cam lòng. - Ta tin tưởng Vương! Vương nhất định sẽ không có chuyện gì! Dịch Phong khẳng định nói. - Được rồi! Thanh Long gật đầu. Dịch Phong gật đầu. Gật đầu hết sức, nhìn thoáng qua về phía Đông Phương điện nơi xa, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Diêm Xuyên đang đặt thân trong tiếng hổ gầm, Dịch Phong há có thể không lo lắng? Chẳng qua là, càng là lúc này, càng phải tĩnh táo,phải dẹp yên cho người chung quanh, cho dù trong lòng mình có loạn hơn nữa, cũng phải càng ra vẻ trấn định, đây chính là năng lực màtrong lòng Thống soái phải có. Kéo chéo áo, Dịch Phong lần nữa ngồi xuống. Nhìn về phía đại nho trước mắt với bại thế đã thành. - Bạch Long, Thanh Long, mở thêm bốn bàn cờ! Dịch Phong kêu lên. Dịch Phong muốn dời đi lực chú ý của hai người, cùng dời đi chú ý của mình, dù sao, phía bên Đông Phương điện, mình căn bản khôngnhúng tay được rồi. - Mở thêm bốn bàn cờ? Đối diện, Lưu Tử Lộ trong đám đại nho trầm giọng nói. Lưu Tử Lộ một mực nhìn Dịch Phong đánh cờ, Lưu Tử Lộ không có xuất thủ, đang tìm sơ hở của Dịch Phong. Một đám đại nho khôngngừng đối chiến Dịch Phong. Nhưng mà Lưu Tử Lộ nhìn hồi lâu, vẫn không có phát hiện ra sơ hở của Dịch Phong. nguồn tunghoanh.com Kỳ đạo của người này, Đăng Phong Tạo Cực! Lưu Tử Lộ kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong, chẳng lẽ hôm nay thật phải bại hoàn toànrồi? Bên Đông Phương điện, tiếng hổ gầm vừa ra, Lưu Tử Lộ nhất thời một trận mừng rỡ, bởi vì Lưu Tử Lộ khẳng định, Dịch Phong sẽ phảilộ sơ hở ra, tâm thần không yên, nhất định bại lộ sơ hở. Nhưng mà Dịch Phong giống như là đoán được suy nghĩ của Lưu Tử Lộ, lại muốn mở thêm bốn bàn cờ? Mở thêm bốn bàn? - Sáu mươi tên đại nho, đấu quá chậm, một lần tới năm tên đi, ta Dịch Phong, một lần đấu năm nho! Dịch Phong trầm giọng nói. - Một mình đấu năm tên đại nho? Bốn phía đám nho tu mới vừa bị tiếng hổ gầm hấp dẫn, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. Hổ gầm hấp dẫn, đảo mắt đã bị trận đánh cờ kế tiếp hấp dẫn. Một đấu năm? Tên Dịch Phong này điên rồi? Nhưng Lưu Tử Lộ lại biến sắc, Dịch Phong cố ý, hắn khẳng định cố ý, sơ hở? Nếu thật có sơ hở, một đấu năm, sẽ núp ở trong sai lầm,ai có thể biết khi Dịch Phong đi sai nước cờ, là sai lầm, hay là sơ hở? Thanh Long, Bạch Long nhanh chóng bày ra năm bàn cờ. - Lại đến bốn đại nho nữa đi! Dịch Phong sắc mặt trấn định nói. Bên trong Sáu mươi tên đại nho, rất nhiều tên đại nho lộ ra vẻ tức giận, mình là đại nho a, cư nhiên bị coi thường như thế? - Đi đi! Lưu Tử Lộ lạnh lùng nói. Đảo mắt, Dịch Phong trình diễn một thịnh cảnh mà nhiều năm không có xuất hiện ở Cự Lộc thành, cùng đấu năm vị đại nho! ------------------------- Đông Phương điện. Bạch Đế Thiên, tiếng hổ gầm mang theo đại thù hận, đại bi thống truyền khắp cả Cự Lộc thành. Tiếng gầm ngất trời. Uy lực cực lớn. Dư ba đã đem cả Cự Lộc thành quấy cho long trời lỡ đất. Về phần tên đại yêu kia đứng mũi chịu sào đón nhận tiếng hổ gầm, tự nhiên đối mặt với trùng kích gấp trăm lần nghìn lần so với tiếnghổ gầm ở ngoại giới. Trong mắt Đại yêu nhìn thấy, Bạch Đế Thiên rống giận hết mức, một đầu hư ảnh mãnh hổ khổng lồ hướng đến mình mà mãnh liệt vồđến. Mãnh hổ khổng lồ giống như thực chất, trong tiếng gầm thét, xông thẳng vào tên đại yêu. - Oanh! Một tiếng gầm thét, tên đại yêu kia nhất thời hiện ra nguyên hình, một đầu Hắc Hùng khổng lồ lớn hơn hai mươi trượng. Ở trong hổ gầm, Hắc Hùng thống khổ gào rú. - Ngao! Hắc Hùng gào thét, nhưng thanh âm này há có thể mạnh hơn tiếng hổ gầm do Bạch Đế Thiên phát ra? Cả thân gấu cũng bị chấn động lên, thân bất do kỷ, bị thanh âm chưởng khống. - Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!... Thân thể Hắc Hùng bạo liệt mà lộ rất rất nhiều vết nứt, tiên huyết văng khắp nơi. - Ken két ken két! Giống như đại lượng xương cốt bị chấn nát vậy. Một rống phát oai, Hắc Hùng đại yêu không có chút phản kháng nào, mặc cho tiếng hổ gầm tàn phá. Một mảnh hư không kia dường như cũng bị bóp méo. Hắc Hùng rên rỉ, không có một hồi đã yếu đi rất nhiều. Trong mắt Hắc Hùng tràn đầy tuyệt vọng, giờ khắc này, Hắc Hùng rốt cuộc biết chọc một quái vật gì rồi? Bốn phía đại yêu muốn đi cứu, nhưng mà sóng âm quá lớn, tự lo thân mình còn không xong. - Rống! Tiếng Hổ gầm dừng lại. Thiên địa yên tĩnh. Nhưng trong lỗ tai đám đại yêu xung quanh, vẫn còn ông ông không dứt. - Thình thịch! Hắc Hùng đại yêu rơi xuống mặt đất, bộ dạng giống như bùn lầy vậy. Thất khiếu chảy máu, không ngừng co quắp. Mặc dù không có chết, nhưng không còn lực tái chiến lực rồi. Bạch Đế Thiên cường thế, một rống phát oai, đến mức này rồi? Trên mặt Mười tên đại yêu lộ rõ vẻ kinh hãi. Trước lúc tới, bọn chúng vẫn cho là Bạch Đế Thiên chỉ là một Hạ Hư cảnh cường giả, chưa từng nghĩ đến Bạch Đế Thiên lại mạnh nhưvậy? - Thượng Hư? Nhất định là Thượng Hư! Một tên đại yêu cả kinh kêu lên. - Rống! Bạch Đế Thiên trên mặt dữ tợn, trong mắt sát khí bắn ra bốn phía nhìn chúng đại yêu một lượt. - Vận trận, nhanh vận trận! Vương Chu liền biến sắc, cả kinh kêu lên. Vương Chu hiểu được, hiện tại nếu không ngăn cản Bạch Đế Thiên, hôm nay khẳng định toàn bộ mọi người sẽ chết ở chỗ này. - Oanh! Mười tên đại yêu nhanh chóng thúc dục Huyền Hoàng Đại Kỳ trận. - Đem đại trận thúc dục đến lớn nhất, chúng ta đi! Vương Chu kêu lên. - Ùng ùng! Huyền Hoàng Đại Kỳ trận hóa thành một cái lưới khổng lồ, hướng Bạch Đế Thiên bao lại. Mười tên đại yêu đã không yêu cầu xa vời là vây khốn Bạch Đế Thiên rồi, chỉ cầu là có thể ngăn cản được một hồi, để cho đám đại yêutrốn chạy là đủ rồi. Chiếc lưới khổng lồ hóa thành cái chụp, đảo mắt đã trước mặt đến Bạch Đế Thiên. Trong mắt Bạch Đế Thiên lạnh lẽo, song chưởng vươn ra, lòng bàn tay hàn khí bức người. Hai tay chụp lại, cắm vào lưới lớn. - Roẹt…! Trong nháy mắt, mảnh lưới bị xé mở như một miếng vải rách.Chương 33 thiếu Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 34: Khuyên Bạch Đế Thiên nhập bọn (hạ). Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Mười tên đại yêu a, bị thương thành như vậy? Thanh Long nhất thời phân tích ra, nhất định là Bạch Đế Thiên? Nghĩ đến Bạch Đế Thiên, Thanh Long rùng mình cái, người này cường hãn như vậy? - Không sai, là bọn hắn, ngươi canh chừng bọn họ cho ta, đừng để cho bọn họ chạy! Diêm Xuyên nói. - A? Như vậy mà còn phải trông chừng sao? Thanh Long thầm nói. Trước mắt, một đám đại yêu với bộ dạng như bùn lầy, căn bản trốn không thoát. Bất quá Diêm Xuyên cũng là vì cẩn thận mà làm vậy. Thanh Long trịnh trọng gật đầu. Diêm Xuyên quay đầu, đạp không mà trở về Đông Phương điện. - Cọt kẹt! Cửa Đại điện ầm ầm đóng kín. - Hết giận chưa? Diêm Xuyên cười nói. Bạch Đế Thiên cau mày, không nói gì, hiển nhiên, cổ tức giận này còn không thể tiêu được, sinh tử của vợ con còn chưa biết, tâm tìnhBạch Đế Thiên không thể tốt lên được. Diêm Xuyên ngồi xuống nói: - Ta nói với ngươi đến đoạn Bạch Đồ Thế chiến đấu sao! - Ừ! Bạch Đế Thiên gật đầu. - Lần đó ta cùng Bạch Đồ Thế, sau một cuộc chiến thảm thiết, thành lập tình hữu nghị sâu đậm, hắn cũng đáp ứng, đi đến quốc gia củata, giúp ta cùng nhau chinh chiến thiên hạ! Diêm Xuyên nhớ lại nói. - Quốc gia? Bạch Đế Thiên cau chân mày lại. - Không sai, những năm này, ta đã hiểu một chút về cái thế giới này, cái thế giới này, quốc gia vẫn bị vây ở thế yếu, nhưng mà, ở kiếptrước của ta, quốc gia luôn luôn cũng không phải là quần thể yếu thế, có thể ngồi ngang hàng với các Đại thánh địa, tông môn có thểcường đại, quốc gia cũng có thể cường đại, từ Hoàng Triều hạ quốc đến Đế Triều trung quốc, rồi đến Thiên Triều thượng quốc, quốc giacó thể thừa nhận thiên địa số mệnh, có thể thụ thiên chi mệnh, vạn thế vĩnh xương! Diêm Xuyên nói. - Thiên Triều thượng quốc? Bạch Đế Thiên kinh ngạc nói. - Không sai, kiếp trước, trước khi ta chết, quốc gia đã lên cấp đến trình độ Thiên Triều thượng quốc, dĩ nhiên, hướng lên trên còn cóThiên Đình của các tiên nhân, bất quá, kiếp trước ta còn không có đạt tới trình độ kia, Hổ tộc là Quốc thú của Triều ta, Bạch Đồ Thế làChí tôn của Quốc thú, cùng theo ta chinh phạt thiên hạ! Diêm Xuyên nói. - Con ta làm thần tử của ngươi? Bạch Đế Thiên trầm giọng nói. Lắc đầu, Diêm Xuyên nói: - Không, hắn không phải là thần tử của ta, là huynh đệ của ta, ta không can dự Hổ tộc chi quyền, Bạch Đồ Thế cũng không tham dựtriều chính của ta, nhưng Triều ta cùng Hổ tộc bổ sung lẫn nhau, tương tự như liên minh, so với liên minh còn gần gũi hơn, Hổ tộc giúpTriều ta chinh chiến thiên hạ, hơn nữa bảo vệ một vài nhân vật trọng yếu, số mệnh của Triều ta, cùng chia sẻ với Hổ tộc, mặc dù khôngđạt được nhiều hơn so với ta, nhưng cuối cùng có đại khí vận nhập thân! - A? Đại khí vận nhập thân? Bạch Đế Thiên hiếu kỳ nói. - Khí vận nhập thân cùng công đức nhập thân, cách làm thì có chút khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, cũng có thểtăng nhanh tu hành, gấp mười lần, cho tới gấp trăm lần! Diêm Xuyên nói. Bạch Đế Thiên hơi hoài nghi nhìn nhìn Diêm Xuyên, dù sao, trên cái thế giới này, số mệnh chỉ có thư viện mới có thể có. Một quốc gia?Như thế nào có số mệnh? - Chuyến này, ta đoạt được Phong Thần Sách sẽ trở về khai quốc! Bạch Đế Thiên, ta hi vọng, mặc dù ở cái thế giới này, Hổ tộc như cũvẫn là Quốc thú, mà ngươi làm Hổ tộc Chí tôn, làm Quốc Thú chi chủ, như thế nào? Diêm Xuyên trịnh trọng vô cùng nói. - Quốc Thú chi chủ? Ha ha, vì cái gì mà ta phải đến quốc gia của ngươi? Bạch Đế Thiên lắc đầu. - Ngươi không muốn đi Tuyệt Cung báo thù sao? Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Năm đó, ngươi giúp con ta, còn nói cho ta biết tin tức về con ta, ta sẽ báo đáp ngươi, nhưng ta là người không thích ước thúc, báo thùTuyệt Cung? Ta sẽ, một ngày nào đó, ta tàn sát hết Tuyệt Cung! Bạch Đế Thiên trầm giọng nói. - Ha ha ha, ước thúc, ta đã nói, Quốc Thú chi chủ, địa vị cùng bọn ta ngang hàng, chẳng qua là không thể tham dự vào triều chính củata mà thôi, đối với ngươi có ước thúc gì? Thiên hạ to lớn, ngươi đã đến nơi nào có tự do! Chẳng qua là đối ngoại, cùng ta cột vào vớinhau mà thôi, chẳng lẽ ngươi sợ? Diêm Xuyên cười nói. Bạch Đế Thiên khẽ cau mày, giống như là đang suy tư về lời của Diêm Xuyên. - Còn nữa, Tuyệt Cung, ngươi biết Tuyệt Cung là dạng tồn tại gì sao? Thượng Hư chi cảnh, chỉ là tử sĩ mà bọn hắn có cũng được màkhông có cũng không sao, đây tuyệt đối là một Đại thế lực mà chỉ có Tiên nhân mới có! Chỉ bằng một người như ngươi, ngươi có thểthành sao? Diêm Xuyên cao ngạo bức người nói. - Hừ, ta Bạch Đế Thiên nhất định có thể tàn sát Tuyệt Cung! Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói. - Đúng vậy a, ngươi có thể tàn sát Tuyệt Cung, ta có thể nhìn ra ngươi kiêu ngạo, nhưng là, ngươi có thể bảo đảm, vợ của ngươi, concủa ngươi, cũng có thể đợi đến một ngày mà ngươi cường đại sao? Nếu là phía trên bọn chúng lại phái tới một Tiên nhân, ngươi làm thếnào? Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Ken két ken két! Bạch Đế Thiên siết chặc quả đấm, chân mày nhíu lại thật sâu. - Yêu thú chủng tộc, trời cao cho các tộc các ngươi có các Thiên phú thần thông khác nhau, nhưng mà cũng làm cho các ngươi khôngcách nào chịu tải công đức số mệnh trong thiên địa. Hai thứ này, chỉ có loài người, hoặc là loài người biến thành âm hồn mới có thể nắmgiữ, thứ này mặc dù mờ ảo, chỉ khi nào hội tụ lại, mới có thể tăng nhanh tu hành, tu hành gấp mười lần, có thể làm cho quá trình cường đạicủa ngươi rút ngắn gấp mười lần thời gian! Diêm Xuyên tiếp tục khuyên nhủ. Trong mắt Bạch Đế Thiên biến ảo liên tục. - Hơn nữa, lần trước ngươi độ kiếp, đạt tới cực hạn của phàm nhân phải không? Càng là cực hạn, thành tiên càng cường đại, có khí vậnnhập thân của ta, ngươi có thể giống như thời gian trước, trở nên cường đại hơn, như vậy, sau khi độ kiếp thành tiên, thực lực cũng sẽkhông giống nhau, thân thể ngươi cường đại, khi đó, còn có một Triều của ta hậu thuẫn, một Triều của ta sẽ theo ngươi cùng diệt TuyệtCung, như thế nào? Diêm Xuyên không ngừng khuyên nhủ. Âm tình trong mắt Bạch Đế Thiên biến ảo liên tục, giống như là đang suy tư lời của Diêm Xuyên vậy! Diêm Xuyên cũng không gấp gáp, kiên nhẫn chờ đợi. Dĩ nhiên, trong lòng Diêm Xuyên cũng không bình tĩnh. Bạch Đế Thiên dù sao cũng là kiêu hùng, rất nhiều tư tưởng, chưa chắc sẽ thuận lợi như vậy. Lần này khuyên Bạch Đế Thiên, Diêm Xuyên cũng cực kỳ thận trọng, thận trọng đến mức, mấy ngày trước đã bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bịcho thời khắc này. - Con ta là Quốc Thú chi chủ của ngươi? Bạch Đế Thiên trầm mặc một hồi lâu nói. - Không sai, mặc dù bị mù một con mắt, nhưng hung danh lan xa! Diêm Xuyên gật đầu. Bạch Đế Thiên trầm mặc một chút rồi cười nói: - Đúng vậy, mặc dù không biết Tuyệt Cung ở đâu, lời ngươi nói cũng không phải không có lý, nhưng mà, tại sao ta phải gia nhập quốcgia của ngươi? - Meo meo, ngoại trừ gia nhập quốc gia của Diêm Xuyên, ngươi còn có nào lựa chọn tốt hơn? Miêu Miêu nhất thời kêu lên. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 35: Xử Trí Vương Chu. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Bạch Đế Thiên không có khinh thị Miêu Miêu, cho dù Miêu Miêu tu vi có thấp hơn nữa, nhưng mà phẩm cấp huyết mạch lại cao hơnso với mình. - Quốc thú? Hổ tộc chưa chắc muốn trở thành quốc thú, trở thành Đại thánh địa hộ giáo thần thú cũng không khó khăn, chỉ cần tanguyện ý, thiên hạ tam đại Thánh địa tu tích âm đức, cũng sẽ nguyện ý tiếp nhận Hổ tộc ta, ngươi có thể tin chứ? Bạch Đế Thiên trầm giọng nói. - Còn có, lấy thực lực ta bây giờ, có thể ta sẽ sớm phi thăng, tiến vào tiên giới, lấy khả năng của ta, nhất định có thể cực nhanh chấpchưởng một phương Hổ tộc, khi đó, ta có thể gia nhập quốc độ khác, vì sao nhất định phải chọn quốc gia của ngươi? Bạch Đế Thiên trầm giọng nói. - Meo meo! Miêu Miêu nhất thời tức giận nói. Nhìn Bạch Đế Thiên một chút, Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói: - Vì ngươi đối phó Tuyệt Cung? Có mấy người Đế Vương nguyện ý giúp ngươi? Chưa cùng Đế Vương chung hoạn nạn nhiều năm, kẻĐế Vương nào sẽ vì ngươi mà đánh bạc xuất lực cả một quốc gia? “Từ bất chưởng binh, từ dã bất chưởng quốc”, ngươi không giao ra đầyđủ hết thảy, bọn họ sẽ giúp ngươi mà bỏ ra hết thảy? : Kẻ nhân từ không cầm binh đánh giặc, cũng không thể cầm quyền một nước. /Đoán vậy! Bạch Đế Thiên hai mắt híp lại. - Đến tiên giới, ngươi cũng như vậy, vẫn phải từ một nước nhỏ giúp lên, vậy tại sao lại không cùng với ta, huống chi, ngươi giúp nướcnhỏ, ngươi có thể khẳng định nước nhỏ kia nhất định sẽ có thể quật khởi sao? Coi như là gặp được một Đế Vương cường thế, nhưngngươi có thể bảo đảm Đế Vương kia, sau khi cùng chung hoạn nạn với ngươi, sẽ chia sẽ ngọt bùi với ngươi? Mà ta, đã được Bạch Đồ Thếthừa nhận, nói như vậy, nhân phẩm của ta, ngươi sẽ không quá hoài nghi, phải không?! Diêm Xuyên cười nói. Bạch Đế Thiên trầm mặc ngó chừng Diêm Xuyên. - Còn nữa, ở nơi này, thế giới thiên hạ, từ đầu đến cuối ta tin tưởng một câu nói! Cũng là ý chí ta khắc sâu! Diêm Xuyên trịnh trọng nói. - A? - Núi trong thiên hạ ta là đỉnh! Diêm Xuyên trầm giọng nói. Sau một câu, khí thế cả người Diêm Xuyên cũng đột nhiên tăng lên rất nhiều. Núi trong thiên hạ ta là đỉnh? Đây là một loại tự tin, một loại vô địch tự tin, Núi trong thiên hạ chính là chỉ thiên hạ quần hùng, ta làđỉnh, chính là thiên hạ quần hùng, ta là đệ nhất! Thiên hạ, Duy Ngã Độc Tôn! Đây không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là một loại ngạo khí trong tim! Đế Vương, nhất định phải có loại tự tin làm thiên hạ thần phục này, tín niệm duy ngã độc tôn thiên hạ, mới có thể chinh phục toàn bộthiên hạ! Hai mắt Bạch Đế Thiên nhíu lại. - Lúc trước hẳn ngươi cũng đã biết, ta không phải là hạng người nói bốc nói phét, ta đã một lần tạo nên một Thiên Triều thượng quốc,tiếp thêm một lần, ta sẽ phải làm tốt hơn! Bỏ gần cầu xa? Bạch Đế Thiên, ngươi hẳn là hiểu được ta vẫn mang theo thành ý! Diêm Xuyên trịnh trọng nói. Bạch Đế Thiên nhìn Diêm Xuyên một hồi, chân mày nhíu chặt. - Quốc gia? Ngươi khai mở một quốc gia ở nơi này thì như thế nào, cùng tiên giới căn bản chính là hai cái thế giới! Bạch Đế Thiên cau mày nói. - Hai cái thế giới? Coi như hai cái thế giới thì như thế nào, quốc gia ta khai mở, nhất định ta phải mang về. Cho dù Tiên Phật ngănđường, ta cũng phải đồ Tiên lục Phật, giết về tiên giới! Diêm Xuyên trầm giọng nói. Bạch Đế Thiên cau mày nhìn nhìn Diêm Xuyên. - Còn có, ngươi lại làm Hổ tộc Chí tôn, Hổ tộc thế giới này, ngươi sẽ bỏ qua sao? Vì sao không dẫn toàn bộ vào tiên giới? Diêm Xuyên nói. - Mang một tộc vào tiên giới? Bạch Đế Thiên ngoài ý muốn nói. Dù sao, loại suy nghĩ này, hắn chưa từng nghĩ qua. - Có gì không thể? Diêm Xuyên cười nói. Bạch Đế Thiên lại trầm mặc một hồi. - Chỉ cần đại kỳ triều ta lần nữa phất lên, danh động thiên hạ, tất nhiên Bạch Đồ Thế cũng sẽ trở lại tìm ta, phụ tử đoàn kết cũng sắp tới! Diêm Xuyên tiếp tục khuyên nhủ. Bạch Đế Thiên cau mày suy tư thật lâu. - Như thế nào? Diêm Xuyên trịnh trọng nói. Bạch Đế Thiên trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: - Lời của ngươi ngày hôm này, trùng kích rất nhiều lý niệm của ta, để cho ta nghĩ một chút! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m - Có thể, trước khi nhận được Phong Thần Sách, ta sẽ một mực ở Cự Lộc thành, khi nào nghĩ thông rồi, thì nói cho ta biết! Diêm Xuyên gật đầu. - Ừ! Bạch Đế Thiên trịnh trọng gật đầu. Phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên thản nhiên mà đứng. Nghênh đón ánh mắt của Bạch Đế Thiên. - Cọt kẹt! Vung tay áo, đại môn ầm ầm mở ra. Bạch Đế Thiên nhìn thật sâu Diêm Xuyên một hồi, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất không thấy. - Meo meo, lúc này đi rồi? Thật là một người quật cường! Miêu Miêu nói. - Kiêu hùng, cũng có ngạo khí của mình! Quốc Thú chi chủ, mặc dù địa vị cùng ta giống nhau, nhưng quốc thú, Quốc ở phía trước màThú ở phía sau, vô hình trung, cuối cùng vẫn thấp hơn một bậc, trước kia là độc tôn Hổ tộc, hiện tại thấp hơn một bậc, cho dù ai cũngphải suy nghĩ thật kỹ! Diêm Xuyên giải thích. - Meo meo, được rồi! Miêu Miêu gật đầu. Bạch Đế Thiên đi rồi, Diêm Xuyên cũng chậm rãi đi tới trên quảng trường. - Công tử, mới vừa rồi là Bạch Đế Thiên rời đi? Thật là nhanh! Thanh Long kinh ngạc nói. - Hắn là Thượng Hư cảnh cường giả, tự nhiên phải nhanh rồi! Diêm Xuyên cười nói. - Ừ! Thanh Long mang theo rung động gật đầu. Trên quảng trường, mười một tên đại yêu như bùn lầy nằm ở bốn phía, không tên nào là không bị thương nặng, hơi thở yếu ớt. Diêm Xuyên nhìn lũ yêu một lượt, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía một con nhện khổng lồ. Vương Chu! - Diêm Xuyên, ngươi muốn thu phục chúng ta? Vương Chu quát lạnh nói. - A? Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. - Cũng không cần nghĩ rồi, cả đời của chúng ta chỉ có một Chủ thượng, những kẻ khác, chúng ta không tôn một ai nữa rồi, cho dù làchúng ta phải chết, cũng không có khả năng! Vương Chu lạnh lùng nói. - Không sai, muốn chém giết, muốn róc thịt, cứ tùy tiện! - Được làm vua thua làm giặc, muốn giết cứ giết! . . . . . . . . . Một đám đại yêu quật cường rối rít nói. Thanh Long nhướng mày, đang muốn hét lên, lại bị Diêm Xuyên ngăn lại. Lắc đầu, Diêm Xuyên nói: - Ai nói ta muốn thu phục các ngươi? - Ồ!? Chúng đại yêu kinh ngạc nói. - Ta đã gặp Yêu Thiên Thương rồi, Yêu Thiên Thương là một kiêu hùng, yêu mà hắn đã thu phục, khẳng định sẽ chỉ trung thành vớihắn, ta tự nhiên sẽ không ép người khác vào chỗ khó khăn! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. Nghe được lời của Diêm Xuyên, chúng đại yêu âm thầm thở dài một hơi. Lũ yêu đã sớm tin phục Yêu Thiên Thương, nếu chuyển hướng đầu nhập vào người khác, tất nhiên lũ yêu không cách nào tiếp nhận,cho dù đối phương có mạnh hơn nữa cũng vậy. Nhưng hiện tại Diêm Xuyên muốn xử trí như thế nào, chúng đại yêu cũng không cách nào phản kháng, nhưng tín niệm trong lòng cũngkhông bao giờ chịu khuất phục. - Vậy ngươi muốn làm gì? Vương Chu trầm giọng nói. - Yêu Thiên Thương có thể được các ngươi tương trợ, thực lòng ta cũng rất hâm mộ, lần này ta cứu chư vị, đúng là có mưu đồ. Diêm Xuyên cười nói.Chương 36 thiếu Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 37: Bố cục của Dịch Phong. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Cự Lộc thành, Dung điện! Dịch Phong cùng ngự năm bàn cờ! Tâm tình Quần nho đã lên đỉnh điểm rồi. Đã lâu không gặp được tình huống rầm rộ như vậy rồi. Ở Cự Lộc thành có rất ít người có kỳđạo với khả năng phân tâm như vậy. Trong bàn cờ, Dịch Phong hạ cờ bén nhọn vô cùng. Kỳ phong bưu hãn, đem năm tên đại nho đối diện bức lui liên tục về phía sau. Giống như là có thiên quân vạn mã, đang tàn sát hết con cờ đối diện vậy. Một bên đại lượng nho tu đang ngó chừng. - Ta chịu không được rồi, bàn cờ này, ta xem không hiểu! Một nho tu kinh hãi thối lui. - Ta cũng vậy, năm bàn cờ, giống như là thấy năm lốc xoáy khổng lồ, nhìn nữa, ta sắp điên rồi! - Thật là ván cờ lợi hại! ... ... ... ... ... ... Một vài nho tu tương đối kém, đã thối lui đến một bên, không dám nhìn cờ. Chỉ có một ít người có Kỳ đạo tương đối mạnh, mới có thểkiên trì ngó chừng. Đối diện năm tên đại nho đau khổ chống đỡ, Dịch Phong khẽ mĩm cười nói: - Bất quá cũng chỉ có như thế mà thôi! Năm tên đại nho mắt điếc tai ngơ, gắt gao ngó chừng bàn cờ. Mà ở cách đó không xa, Lưu Tử Lộ bưng chén trà, lẳng lặng nhìn bàn cờ. - Sư huynh, còn muốn đấu nữasao? Một đại nho trên mặt một trận khổ sở. - Đúng vậy a, sư huynh, đã năm mươi bốn bàn rồi, Dịch Phong chưa từng bại một trận nào, ván này chúng ta thua hoàn toàn! Vương Long sắc mặt khó coi nói. - Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Dịch Phong phát một quân cờ trên tất cả năm bàn. - Đa tạ, các vị! Dịch Phong cười nói. - Làm sao có thể như vậy? Năm tên đại nho không tin nhìn vào bàn cờ. Vừa nhìn một hồi, năm tên đại nho đồng thời chán nản liên tục, trên mặt một đám đều khổ sở vô cùng. - Dịch Phong đại sư lại thắng rồi! - Hơn nữa còn là đồng thời thắng, năm bàn cùng thắng? - Dịch Phong đại sư có kỳ nghệ thật lợi hại! ... ... ... ... ... ... ... Chung quanh từng tiếng than thở vang lên, năm tên đại nho đứng dậy, đến trước mặt Lưu Tử Lộ. - Sư huynh! Chúng ta vô năng! Năm người khổ sở nói. - Nghỉ ngơi đi! Không có chuyện gì! Lưu Tử Lộ an ủi. - Dạ! - Còn muốn đánh tiếp sao! Một bên Đông Phương Chính Phái hưng phấn cười. - Đi đi, năm người các ngươi! Lưu Tử Lộ hướng về phía còn dư lại năm tên đại nho còn chưa đánh nói. - Sư huynh? Vương Long không giải thích được. - Đi đi! Lưu Tử Lộ kiên trì nói. - Dạ! Năm tên đại nho lần nữa đi tới trước bàn cờ. - Mời! Dịch Phong cười cười nói. Dịch Phong lại đấu năm tên đại nho. - Ha ha ha, sáu mươi tên đại nho, thống khoái! Đông Phương Chính Phái hưng phấn cười. Bên kia, đám đại nho cũng là sắc mặt cực kỳ khó coi. - Sư huynh, cũng đã thua như vậy rồi, còn đánh tiếp sao? Còn muốn mất thể diện đến thế nào mới thôi? Sắc mặt Vương Long khó coi nói. - Mặt cũng đã mất rồi, không cần quan tâm thêm chút này! Lưu Tử Lộ thản nhiên nói. - Được rồi! Chúng đại nho gật đầu. Lưu Tử Lộ gắt gao ngó chừng bàn cờ, chỉ ngồi uống trà, trong mắt tràn đầy bình tĩnh. - Ba ba ba bành bạch! Một ngày sau, năm tên đại nho lần nữa bị Dịch Phong đánh bại. Giờ phút này, vạn nho được mời tới Đỉnh Phong Văn Hội, đã toàn bộ đứng ở bên Dịch Phong rồi, một đám hưng phấn dị thường. - Ha ha ha, Lưu Tử Lộ, còn dư lại một người ngươi là chưa đánh, đánh tiếp chứ? Đông Phương Chính Phái đắc ý nói. - Đến đây chấm dứt sao! Dịch Phong khẽ mỉm cười. - Tại sao đến đây đã chấm dứt? Ta còn không có đánh, thắng bại còn chưa định! Lưu Tử Lộ cười nói. - Ha ha ha, thắng bại chưa định? Cũng vậy, ngươi đánh tiếp thì có ý nghĩa sao? Đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, cũng đều là mặt dày vô sỉnhư vậy sao? Đông Phương Chính Phái khinh thường nói. Lời của Đông Phương Chính Phái đại biểu cho tiếng lòng của gần vạn nho tu, đến mức này rồi còn đánh cái gì? Cũng thua thảm nhưvậy, chẳng lẽ còn muốn đem cái quần lót cuối cùng cũng thua luôn? Còn chưa đủ mất mặt? - Cũng tốt! Dịch Phong cũng cười nói. Lưu Tử Lộ cùng Dịch Phong ngồi xuống. Chúng đám nho tu mặc dù trên mặt bỉ di, nhưng mà vẫn còn nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Lưu Tử Lộ là người đánh cuối cùng, kỳ nghệ đúng mạnh hơn những người khác rất nhiều. Từng có nhiều lần, thậm chí để cho DịchPhong sinh ra một chút cảm giác chật vật. Nhưng, Kỳ nghệ của Dịch Phong lăng liệt vô cùng, càng hạ cờ càng hung ác, rốt cục, một ngày sau, Lưu Tử Lộ vứt cờ nhận thua. - Ha ha..., cho ngươi lưu chút mắt mũi lại không cần, đã nói không nên đánh, hiện tại thua rồi kìa? Không biết tự lượng sức! Đông Phương Chính Phái cười nói. Bại! Sáu mươi đại nho, bị thua triệt để như vậy! Từ đầu đến bây giờ cũng không thắng được một trận nào. Từ lúc Lưu Tử Lộ vứt cờ nhậnthua, trên mặt một đám đại nho đều là một đám đỏ bừng xấu hổ. Nghĩ lại năm đó, bảy mươi hai đại nho hăng hái bực nào, chưa từng có rơi xuống như vậy? - Phốc! Phốc! ... ... Giờ phút này, có mấy tên đại nho chịu không được đả kích, tất cả đều miệng phun tiên huyết. Dịch Phong đứng dậy, khẽ mỉm cười, cái gì cũng không nói, quay đầu nhìn về phía Đông Phương điện. - Bạch Long, chúng ta đi trở về thôi! Dịch Phong nói. - Tốt! Bạch Long gật đầu. Bạch Long mang theo Dịch Phong, đạp không bay về phía Đông Phương điện. Giờ khắc này, gần vạn nho tu không tiếp tục lộ vẻ bỉ di, một đám nhìn bóng lưng Dịch Phong, không khỏi lộ ra vẻ sùng kính. Về phần Đông Phương Chính Phái, thích nhất là bỏ đá xuống giếng, giờ phút này tự nhiên lưu lại, tiếp tục công kích sáu mươi tên đạinho. - Như thế nào? Lưu Tử Lộ? Ngươi không phải là muốn áp trục sao? Làm sao lại đem mình ra áp vậy? Đông Phương Chính Phái châm chọc nói. Trên mặt một đám đại nho tức giận đỏ bừng nhìn chằm chằm Đông Phương Chính Phái. Nhưng mà Đông Phương Chính Phái vẫn còn không ngừng nói: - Tâm tà thì cờ thối, quả nhiên là danh ngôn bất hủ a! - Tâm tà thì cờ thối? Xin hỏi Đông Phương đại nho, ai nói ra được danh ngôn bất hủ vậy? Một nho tu hiếu kỳ nói. - Ta nói! Đông Phương Chính Phái cười nói. - Ách? Một đám nho tu kinh ngạc nhìn cái tên vô sỉ này. - Chúng ta đi! Lưu Tử Lộ trầm giọng nói. - Dạ! Sáu mươi tên đại nho đạp chân bay lên trời, chậm rãi bay xa. - Này, Lưu Tử Lộ, muốn đánh cờ, đến Đông Phương điện ta chơi nha! Đông Phương Chính Phái cười kêu lên. Nơi xa, sáu mươi tên đại nho tự nhiên không dám quay đầu. Cao hứng mà đến, mất hứng mà về, vốn là chuẩn bị đào hầm cho Diêm Xuyên, kết quả một nhóm người mình toàn bộ ngã vào. Giờ phútnày, tâm tình mọi người đâu chỉ là thất lạc mà thôi. Không bao lâu, sáu mươi tên đại nho liền biến mất ở trong tầm mắt mọi người. Trong một đại điện. Lưu Tử Lộ mang theo đám đại nho mặt như đưa đám trở về. Vừa vào đại điện, nhất thời thấy ở trung tâm đại điện, một bạch y nam tửđang nhẹ nhàng uống trà. - Nhị sư huynh! Chúng đại nho cung kính nói. - Nhị sư huynh, lần này, bọn ta làm cho lão sư mất mặt! Trần Bình sắc mặt khó coi nói. - Nhị sư huynh, lần này danh tiếng chúng ta đã bị quét sạch rồi! Lưu Tử Lộ khổ sở nói. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 38: Bố cục của Dịch Phong (hạ). Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Tử Lộ, lần này người làm không tệ! Nhị sư huynh nhấp trà, cười nói. - Ách? Trong đại điện, một đám đại nho bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc. - Nhị sư huynh? Có ý gì? Toàn bộ chúng ta đều bị bại a? Trần Bình không hiểu nói. - Hôm đó, một tiếng hổ gầm đã làm chúng ta xuất quan rồi, tin tức của các ngươi cũng truyền tới chỗ ta cùng lão sư, mặc dù lần này cácngươi thua toàn bộ, nhưng Tử Lộ làm tốt lắm, sáu mươi bàn cờ, đã đủ cho ta tìm được nhược điểm của Dịch Phong rồi! Nhị sư huynh trầm giọng nói. - A? Trần Bình kinh ngạc nói. Lưu Tử Lộ gật gật đầu nói: Không sai, danh tiếng sáu mươi người chúng ta cũng không coi vào đâu, tùy thời cũng có thể cùng lão sư lấy lại, chúng ta bại, nhưngNhị sư huynh đã tìm được nhược điểm của Dịch Phong rồi, chỉ cần nhận được Phong Thần Sách, chúng ta hy sinh cũng không đáng kểchút nào! - Không sai, lần này Tử Lộ làm không tệ, đặc biệt là một ván cờ cuối cùng, ta xem, giống như là ngươi cũng phát hiện? truyện copy từtunghoanh.com Nhị sư huynh cười nói. - Ách, ta cũng tỉnh tỉnh mê mê, nhìn năm mươi chín ván cờ trước, có chút cảm giác, theo chút phương hướng mơ hồ, hình như là tìmđược rồi, nhưng ta còn là không thể nói cụ thể! Lưu Tử Lộ lắc đầu. - Ngươi thử dò xét đi ra, đúng là, kỳ phong của tên Dịch Phong này bén nhọn vô cùng, nhưng mà, phàm nhân chính là phàm nhân, tầmmắt vĩnh viễn không đủ rộng, mặc dù kỳ phong bén nhọn, nhưng ở Bố cục ban đầu, cuối cùng còn kém một chút, đây, chính là nhượcđiểm của Dịch Phong! Nhị sư huynh tự tin nói. ———— Đông Phương điện! - Dịch Phong, ngươi rất có năng lực bố cục a! Diêm Xuyên cười nói. - Chẳng qua là không biết ý nghĩ của ta có thành công hay không! Dịch Phong lộ ra một nụ cười khổ nói. - Sáu mươi bàn cờ, ta nghĩ đã có thể cắm rễ một loại tâm lý trong lòng bọn hắn rồi, bọn họ sẽ không nghĩ tới, Dịch Phong ngươi am hiểunhất chính là Bố cục. Chờ lúc tranh đoạt Phong Thần Sách, cho bọn hắn chút vui mừng đi! Ha ha... Diêm Xuyên cười nói. … Cự Lộc thành, Đông Phương điện! Đại môn đóng chặt! Ngoài điện Thanh Long, Bạch Long, Dịch Phong, Vương Chu đám đại yêu đang chờ đợi. - Rầm! Trong điện truyền đến một tiếng nổ vang. Không lâu lắm, đại môn ầm ầm mở ra. Diêm Xuyên chậm rãi đi ra. - Chúc mừng Diêm công tử đạt tới khí cảnh đệ nhị trọng! Vương Chu cười nói. - Chúc mừng Ngô Vương! Dịch Phong cũng cười nói. Diêm Xuyên ôm lấy Miêu Miêu, khẽ mỉm cười. - Diêm công tử, thương thế của chúng ta cũng đã tốt nhiều rồi, bọn họ cũng nên đi, vội tới từ biệt với ngươi! Vương Chu cười nói. - Vậy còn ngươi? Diêm Xuyên hỏi. - Ta? Tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa, lưu lại đấu đàn! Vương Chu trịnh trọng nói. - Vương tiên sinh, chính là người đáng tin! Diêm Xuyên cười nói. - Diêm công tử, đại ân không lời nào cám ơn hết được, sau này còn gặp lại! Mười tên đại yêu trịnh trọng nói. - Đi đường cẩn thận! Diêm Xuyên gật đầu. Mười tên đại yêu gật đầu, đạp không lên trời mà đi, đảo mắt biến mất ở phía chân trời. Vương Chu vẫn quan sát Diêm Xuyên, từ đầu đến cuối, Diêm Xuyên cũng không có ngăn trở chút nào, cho đến khi mười tên đại yêu đãrời đi, Vương Chu mới thở phào một hơi, Diêm Xuyên trước mắt, quả nhiên nói được làm được! - Vương tiên sinh, kế tiếp hơn một năm này, ngươi có thể tùy ý đi lại bốn phía, trước khi Thiên Thụ đại hội khai mại trở lại cũng được! Diêm Xuyên cười nói. - Tốt! Vương Chu gật đầu. - Dịch Phong, ngươi như thế nào rồi? Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong. - Cự Lộc thành có vô số tài liệu tu tiên, mỗi ngày, tu vi của thần vẫn gia tăng mãnh liệt! Dịch Phong hài lòng cười. - Vậy thì tốt, Bạch Long sẽ chịu trách nhiệm an toàn của ngươi, ngươi cũng có thể đi dạo trong thành một chút! Diêm Xuyên cười nói. - Tạ ơn Ngô Vương! Dịch Phong gật đầu. - Meo meo! Ta cũng muốn đi dạo một chút! Miêu Miêu kêu lên. - Được! Diêm Xuyên cười nói. Trong lúc Diêm Xuyên đang còn muốn nói gì nữa, cách đó không xa, một đạo bạch quang đột nhiên bay tới. Là Đông Phương Chính Phái. - Diêm Xuyên, Thiên nữ tới, nhanh, Thiên nữ tới rồi! Đông Phương Chính Phái hưng phấn kêu. - Thiên nữ? Vẻ mặt Diêm Xuyên biến đổi. - Chính là nữ tử mà lần trước ở Phong Yêu sơn mạch, ngươi vẫn muốn tìm đó a, mới vừa rồi, đã tới Cự Lộc thành chúng ta rồi, khôngnghĩ tới vừa mới đến đây thì Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị đã đến tiếp đãi! Đông Phương Chính Phái nói. Chân Nhu? Trong đầu Diêm Xuyên nhất thời xuất hiện nữ tử cưỡi Thanh Loan cự xa kia, dáng ngoài cùng thê tử kiếp trước giống nhau như đúc. Chân Nhu? - Mang ta đi! Diêm Xuyên trực tiếp kêu lên. - Đi theo ta! Đông Phương Chính Phái hưng phấn nói. Đông Phương Chính Phái cố ý gấp trở về, chính là đón Diêm Xuyên đến, bởi vì lần trước Thiên nữ đã đáp ứng, chỉ cần mình chiếu cốDiêm Xuyên thật tốt, sẽ đưa cho mình một khối phù bình an! Phù bình an a! Đây chính là bảo bối có thể gặp dữ hóa lành a! Diêm Xuyên mang theo Thanh Long đạp chân lao đi. Những người khác ở trên quảng trường khẽ tò mò, nhưng không được Diêm Xuyên cho phép, cũng không có đi theo. Bay trên không trung, trong lòng Diêm Xuyên có chút hỗn loạn! Nhưng vẫn là bắt buộc mình phải tỉnh táo lại. - Thiên nữ? Nàng rốt cuộc có thân phận gì? Diêm Xuyên lần nữa hỏi. - Ách, cái này, ta đã đáp ứng nàng là sẽ không nói, bất quá, ngươi có thể hỏi Thanh Long! Đông Phương Chính Phái lắc lắc đầu nói. Diêm Xuyên nhìn về phía Thanh Long. - Thiên nữ? Chẳng lẽ là Thiên Cơ tông Thiên nữ? Thanh Long kinh ngạc nói. - Ngươi biết? Diêm Xuyên mong đợi nói. - Biết một chút, nhưng mà không nhiều lắm, Thiên Cơ tông, là tông môn duy nhất Tu vận trong thiên hạ, cũng là tông môn thần bí nhất,địa vị cùng ngang hàng với các đại Thánh địa, thuộc về thượng vị tông môn, Thiên nữ, tương tự Thánh nữ của Đại Chiêu Thánh địa,nhưng mà, ở Thiên Cơ tông lại có địa vị cao hơn! Thanh Long nhớ lại nói. - Còn gì nữa không? Diêm Xuyên hỏi. - Chỉ có từng đó! Thanh Long lắc lắc đầu nói. - Ừ! Diêm Xuyên khẽ thở dài. Rất nhanh, mọi người đi tới một quảng trường khổng lồ. Chính là trước đó không lâu, là quảng trường ghi danh tranh đoạt Phong ThầnSách, cách đó không xa, cửa khe núi kia, có Bách Thánh chính khí đàn, Hạo nhiên chính khí ngút trời, quay xung quanh một pho tượngChỉ Trần Nữ thần đầu người thân rắn. Cửa khe núi, có một vài nho tu ngăn cản ngoại nhân. Mà bốn phía có đại lượng tu giả tò mò nhìn chằm chằm vào bên trong, đáng tiếc,lối vào có đại vụ tràn ngập, căn bản không nhìn thấy ở bên trong được. Ở bên trong rất nhiều người tò mò kia, Đông Phương Chính Phái nhất thời tìm được một người quen cũ, chính là lão Nghiêm lúc trướcghi danh cho Diêm Xuyên. - Lão Nghiêm, Thiên nữ đâu? Đông Phương Chính Phái nhất thời tiến lên. - Đông Phương Gian Nhân? Ngươi không phải là đã đi rồi à? Tại sao lại tới đây? Lão Nghiêm cau mày nói. - Ta hỏi ngươi, Thiên nữ đâu? Đông Phương Chính Phái hơi lo lắng nói. - Qua Bách Thánh chính khí đàn rồi, viện chủ cùng lão sư của ta đang tiếp đãi đó! Lão Nghiêm nói. - Vậy thì tốt, Diêm Xuyên, chúng ta đi! Đông Phương Chính Phái nhất thời cười nói.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 39: Thiên Nữ lại xuất hiện. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Ồ? Từ từ, các ngươi đi vào làm gì? Viện chủ đã khai báo, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy! Lão Nghiêm nhất thời kêu lên. - Ngươi biết cái gì, là Thiên nữ điểm danh muốn ta cùng Diêm Xuyên tới! Đông Phương Chính Phái nhất thời đắc ý nói. - Điểm danh cái rắm, từ lúc Thiên nữ tới Cự Lộc thành đến giờ, ta vẫn luôn đi theo mà, xem bộ dáng lén lén lút lút của tiểu tử ngươi, làmsao ta không có thấy nàng điểm danh gọi ngươi? Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói. - Ngươi biết cái gì? Thiên nữ còn thiếu ta một thứ đó! . - Thiếu ngươi? Thiên nữ lại thiếu ngươi thứ gì? Lão Nghiêm nghi ngờ nói. - Một quả Phù bình an! Đông Phương Chính Phái đắc ý nói. Lão Nghiêm cùng mấy lão bằng hữu há mồm ngạc nhiên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái. - Như thế nào? Hâm mộ không? Đông Phương Chính Phái được ý vị nói. - Phi! Sáu tên nho tu nhất thời một người phun một ngụm nước miếng. - Phù bình an? Ngươi cũng xứng! Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói. - Ngươi không tin? Nếu mà ta lấy được, thì lấy Đàn Tiên Nhưỡng mà các ngươi luôn trân quý đưa cho ta, như thế nào? Đông Phương Chính Phái cười nói. - Phi, ngươi cũng quá không biết xấu hổ! - Ta xem ngươi còn không biết xấu hổ tới trình độ nào, ngươi đi đòi, ngươi đi đòi đi a! - Nếu ngươi có thể mặt dày mà tới đòi, Đàn Tiên Nhưỡng của chúng ta sẽ lập tức đưa cho ngươi! Lão Nghiêm nhất thời không tin nói. - Tốt, các ngươi chờ! Đông Phương Chính Phái đắc ý nói. Mang theo Diêm Xuyên rất nhanh đến phụ cận. - Đông Phương đại nho, viện chủ đã khai báo, không cần quấy rầy Thiên nữ! Một nho tu ngăn lại nói. - Cái kia, Tiểu Mã, ngươi cũng đừng quản, tên không biết xấu hổ này muốn vào, ngươi cứ để cho hắn vào đi! Lão Nghiêm nhất thời kêu lên. - Đúng vậy a, để cho hắn đi vào, Thiên nữ triệu kiến bọn họ! - Không cần ngăn cản! ... ... ... ... ... ... ... Được mọi người cổ xuý. Đông Phương Chính Phái, Diêm Xuyên, Thanh Long, Miêu Miêu thuận lợi tiến vào cửa khe núi tràn đầy đại vụkia. Đi vào bên trong. Rất nhanh xuyên qua khu vực sương trắng, nhất thời thấy được bách thánh pho tượng đang phun trào Hạo nhiênchính khí bên trong, pho tượng Chỉ Trần Nữ thần đứng yên ở trung ương. Bên cạnh có một cự xa được hai con Thanh Loan lôi kéo, một vài nha hoàn thị vệ canh giữ ở một bên. Trung ương có đứng hai vị nam tử mặc nho bào, chính là Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị. Tất cả mọi người đang nhìn pho tượng Chỉ Trần nữ thần, còn có một bạch y nữ tử. Nữ tử cực kỳ thành kính, hướng về phía Chỉ Trần nữ thần cung kính lạy. Liên tục lạy ba lần. Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái đám người liền đứng ở bên ngoài khe núi. Diêm Xuyên gắt gao ngó chừng vị bạch y nữ tử xuất trần kia. Tơ vương trong nội tâm giống như là muốn gõ phá lồng ngực DiêmXuyên mà ra vậy. Chân Nhu? Nếu không phải nàng, tại sao giống như vậy? Chẳng lẽ là kiếp trước kiếp nầy? Có thể... . - Bái lạy Chỉ Trần Nữ thần? Ở Thiên Cơ tông, không phải là cũng có một cái Chỉ Trần nữ thần tượng sao? Nhạc Nghị cười nói. Thiên nữ quay đầu, thản nhiên nói: - Không có Chỉ Trần Nữ thần, cũng không có thiên hạ vạn linh hôm nay! Bất cứ nơi nào lúc nào, chỉ cần có Chỉ Trần Nữ thần, ta cũngsẽ bái lạy! - A? Trong mắt Nhạc Nghị hiện lên một tia ngoài ý muốn. - Hiện tại, Thiên nữ có thể giá lâm Cự Lộc thư viện ta, thật vẻ vang cho Cự Lộc thư viện chúng ta, Thiên nữ nếu không chê, có thể ở lạimột thời gian ngắn tại Thúy Vân Uyển, được chút? Mạnh Tử Thu cười nói. Thiên nữ lắc đầu: - Ta muốn ở lại chỗ này mười ngày, ở chung cùng Chỉ Trần Nữ thần trong một thời gian ngắn, có thể chứ? - Nơi này? Mạnh Tử Thu cau chân mày lại. Trên mặt Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị đều lộ ra vẻ ngưng trọng. - Thân ở nơi này, ta cũng có thể cảm nhận được Hạo nhiên chính khí cuộn trào, nói như vậy, nơi này đích thị là trọng địa của Cự Lộcthư viện, chỉ một mình ta ở đây, những người hạ nhân của ta sẽ ở bên ngoài, có thể chứ? Thiên nữ thỉnh cầu lần nữa, nói. - Này? Mạnh Tử Thu sắc mặt phức tạp. Thật giống như có cố kỵ gì đó. - Chân Nhu? Ngươi, không nhìn thấy? Bỗng nhiên một thanh âm có chút run rẩy từ phía sau Thiên nữ truyền đến. Là tiếng hô của Diêm Xuyên, Diêm Xuyên lại nhìn thấy Chân Nhu một lần nữa, tư niệm trong lòng giống như là đã đem mình hòa tanvậy, có hạnh phúc, có khẩn trương, có may mắn, nhưng trong lúc vừa rồi, Diêm Xuyên phát hiện hai mắt Chân Nhu vô thần? Hai mắt vô thần? Phải biết rằng, trên người Chân Nhu kiếp trước, điểm xinh đẹp nhất chính là đôi mắt linh động. Có thể giờ phút này, hai mắt vô thần, mặc dù mở ra, nhưng trống rỗng vô cùng? Mù…? Diêm Xuyên chợt thu hồi tâm tư, bước nhanh đi tới. - Này, Diêm Xuyên, đây không phải là Chân Nhu mà ngươi biết a, không phải là nàng! Đông Phương Chính Phái lo lắng đuổi theo. - Meo meo? Giờ phút này, Miêu Miêu vô cùng tò mò. Thanh Long theo sát phía sau. - Đông Phương tiểu tử, sao ngươi lại tiến vào đây? Nhạc Nghị nhất thời quát lên. Nhạc Nghị vừa quát, Đông Phương Chính Phái rùng mình một cái, lập tức nói: - Viện chủ, viện chính, chuyện này không liên quan đến ta a! - Mọi người đều tiến vào, Ngươi còn nói là chuyện không quan đến ngươi a? Nhạc Nghị bị tên Đông Phương Chính Phái vô sỉ này chọc cười. - Đúng vậy a, là Thiên nữ đáp ứng ta, nàng nói cho ta một khối phù bình an! Đông Phương Chính Phái kêu lên. - Khốn kiếp, ngươi cũng dám lừa gạt lên trên đầu Thiên nữ rồi? Nhạc Nghị trừng mắt nói. - Là thật, thật mà! Đông Phương Chính Phái oan khuất nói. Nhạc Nghị đang muốn chửi tiếp, Thiên nữ đã mở miệng nói: - Đúng vậy, ta đã đáp ứng cho Đông Phương Chính Phái một khối phù bình an! Vừa nói, một đứa nha hoàn cách đó không xa lập tức lấy ra một cái hộp ngọc đưa tới. - Phù bình an? Nhạc Nghị kinh ngạc nhìn hộp ngọc. - Ha ha! Thiên nữ thật là người giữ chữ tín! Đông Phương Chính Phái xoa xoa tay, hưng phấn nhận lấy. - Ngươi không nên tới nữa! Thiên nữ bỗng nhiên hướng về phía Diêm Xuyên nói. - Ngươi có thể nhìn thấy ta? Diêm Xuyên vui vẻ nói. Nhẹ nhàng lắc đầu: - Ta nhìn không thấy! Nhưng ta có thể cảm giác được! - Không nhìn thấy? Làm sao ngươi không nhìn thấy được? Chân Nhu, ngươi có nhớ tới ta không? Diêm Xuyên lo lắng nói. - Xin lỗi, ta không phải là vợ của ngươi, ta không phải là Chân Nhu! Thiên nữ lắc đầu. - Không phải là? Nếu không phải thì làm sao ngươi biết Chân Nhu là vợ của ta? Diêm Xuyên không tin nói. Đông Phương Chính Phái bỗng nhiên chen lời nói: - Đó là lần trước, Thiên nữ đã thi triển Tha Tâm Thông đối với ngươi. - Tha Tâm Thông? Diêm Xuyên cau mày nói. - Chính là dùng cái thần thông này, nhìn được suy nghĩ trong lòng ngươi! Đông Phương Chính Phái nói. - Nhìn được suy nghĩ trong lòng? Lại có thần thông như thế? Diêm Xuyên sắc mặt trầm xuống. - Ta chỉ nhìn một bộ phận Chân Nhu thê tử ngươi mà thôi, cũng là lúc ngươi không khống chế được tâm tình, thời điểm mà tư niệm bộcphát mạnh mẽ nhất, những ý niệm ở trong đầu quá cường liệt, ta mới có thể nhìn được một chút, những thứ khác ta nhìn không thấy, ThaTâm Thông cũng không phải là vạn năng! Thiên nữ thản nhiên nói.Chương 40 thiếuQuyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 41: Suy tính. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Tốt lắm, Dung Dung, ngươi đi ra ngoài đi! Mạnh Tử Thu bỗng nhiên ngắt lời nói. - Cha, còn có cái gì mà ta không thể biết được? Mạnh Dung Dung cổ quái nói. - Trở về đi, chuyện này, đúng là không thể để cho ngươi biết, Đây là Truyền thừa của lịch đại viện chủ! Mạnh Tử Thu lắc đầu. - Được rồi! Mạnh Dung Dung mang theo một cổ không giải thích được rời đi. Sau khi Mạnh Dung Dung đi rồi, Nhạc Nghị nhìn về phía Mạnh Tử Thu. - Viện chủ, ngày xưa ngươi không phải nói, nơi đó có bí mật của Cự Lộc thư viện chúng ta sao? Rất có thể là Thiên nữ cố ý vì bí mậtcủa Cự Lộc thư viện chúng ta mới...? Nhạc Nghị cau mày nói. - Rất có thể! Mạnh Tử Thu gật đầu. - Vậy ngươi còn... ? - Ai, Nhạc Nghị, ngươi biết không? năm đó, Tư Mã Vân Thiên hâm mộ ta làm viện chủ, nhưng mà ta làm sao không hâm mộ hắn chứ?Hắn có thể dạo chơi thiên hạ, có thể chu du các đại thư viện. Mạnh Tử Thu cười khổ nói. - Ách? Nhạc Nghị không hiểu được nhìn về phía Mạnh Tử Thu. - Lần này, sau khi Thiên Thụ đại hội kết thúc, ta sẽ dàn xếp tốt hết thảy, ta nghĩ đem Viện chủ vị truyền cho ngươi! Mạnh Tử Thu cười nói. - A? Như vậy sao được? Viện chủ ngươi còn chưa tới thời điểm độ kiếp a? Nhạc Nghị kinh ngạc nói. - Không phải là chưa đến, mà là còn xa lắm, ta nghĩ đi nhìn thiên hạ một chút, cố gắng tiến thêm một bước, cho nên thư viện chỉ có thểgiao cho ngươi! Mạnh Tử Thu cười nói. Nhạc Nghị nhăn mặt nhíu mày, cuối cùng gật gật đầu nói: - Được rồi! - Về bí mật Bách Thánh chính khí đàn, ta cũng có thể nói cho ngươi biết rồi! Mạnh Tử Thu trịnh trọng nói. - A? - Cự Lộc thư viện chúng ta, mặc dù chỉ là một trung vị tông môn, nhưng trên lịch sử đã có không ít thượng vị tông môn đến xâm chiếm,nhưng mà không công mà lui, ngươi biết vì sao không? Mạnh Tử Thu trầm giọng nói. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m - Bởi vì Cự Lộc thư viện chúng ta được lòng người, thiên hạ tông môn ủng hộ! Nhạc Nghị nói. Lắc đầu, Mạnh Tử Thu cười nói: - Không, đây chỉ là một phương diện, nguyên nhân chính, là ở tại Bách Thánh chính khí đàn này, kia thực, nơi đó là bên trong có thếgiới! - Bên trong có thế giới? Tiểu Thế Giới? Nhạc Nghị kinh ngạc nói. - Không sai, Tiểu Thế Giới mà một tiên hiền đã khai mở, bên trong có chân chính tinh hoa của Cự Lộc thư viện chúng ta, ta cũng chỉ cótiến vào một lần mà thôi! Mạnh Tử Thu hít sâu một cái nói. - A? Vậy vì sao còn để cho Thiên nữ ở đó! Nhạc Nghị cau mày nói. - Vô phương, ở bên trong Tiểu Thế Giới kia có người! Thiên nữ lật không nổi bao nhiêu sóng gió! Mạnh Tử Thu cười nói. - Có người? ————— Mạnh Dung Dung ra khỏi Cự Lộc điện. Trở lại chỗ ở của mình, suy nghĩ một chút. - Không nói cho ta? Hừ, ta tự mình đi xem một chút, Thiên nữ? Rốt cuộc hạng người gì, lại để cho Diêm Xuyên làm ra chuyện như vậy? Mạnh Dung Dung cũng không biết tại sao lại có loại tâm tư này, nhưng vẫn đứng dậy, dẫm chân bay về phía Bách Thánh chính khíđàn. ————— Bách Thánh chính khí đàn. Cửa núi tràn ngập sương trắng, bên trong chỉ có một mình Thiên nữ. Thiên nữ hai tay đang cầm một vòng Lưu Ly, vòng Lưu Ly phát ra bạch quang nhàn nhạt, bên trong, giống như là có một còn rồng nhỏdài du động ở bên trong. Nếu Diêm Xuyên ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, chính là cái vòng nằm dưới Táng Thiên Đồng Quan của Miêu Miêu ở trong PhongYêu sơn mạch lúc trước. Diễn Thiên Bàn! Chẳng qua là giờ phút này lại nhỏ hơn rất nhiều. Trong miệng Thiên nữ phát ra chú ngữ khó đọc, đột nhiên, ba trăm viên tinh thần trong tinh không bỗng nhiên phát ra quang mangchói mắt, ầm ầm hướng về cả Cự Lộc thành. Trong lúc nhất thời, vô số tu giả trong Cự Lộc thành kinh ngạc nhìn trên trời. ——— Đông Phương điện. Diêm Xuyên một mình đi tới quảng trường. - Suy tính một vạn năm trước? Diêm Xuyên cau mày suy tư. - Một vạn năm? Nàng cũng không phải là Chân Nhu? Nhưng mà vì sao lại giống như vậy, nhất định là có nguyên nhân, nhất định làcó! Diêm Xuyên suy tư. Trong lúc suy tư, đột nhiên Diêm Xuyên liền biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn trời. Trên bầu trời, bổn mạng tinh thần - Tử vi tinh, giờ phút này phát ra quang mang chói mắt. Không chỉ là Tử vi tinh, còn có gần ba trămviên cũng là phát ra quang mang chói mắt. Ánh sao chiếu cả Cự Lộc thành, nhìn như rất cân bằng, nhưng vì có bổn mạng tinh của Diêm Xuyên, trong nháy mắt hắn đã phân tíchra nơi dẫn dắt. - Bách Thánh chính khí đàn? Diêm Xuyên nhất thời nhìn về phía một phương hướng trong đêm. Thiên nữ tay cầm Diễn Thiên Bàn, điều hành ba trăm Tinh Thần Chi Lực, Tinh Thần chi quang chiếu khắp Cự Lộc thành, dân chúngkhông khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng mà, những ánh sao này đến nhanh, đi cũng rất nhanh, đảo mắt tinh thần sẽ không còn chói mắt nữa. Lưu lại dân chúng cảthành mờ mịt nhìn nhau. Bách Thánh chính khí đàn. Dưới chân Chỉ Trần Nữ thần, trên Diễn Thiên Bàn của Thiên nữ phát ra bạch quang chói mắt, trong lúc mơ hồ, trong bạch quang giốngnhư là có ba trăm viên tinh thần xoay tròn. - Thình thịch! Bạch quang đột nhiên nổ bung, trong nháy mắt tràn ngập cả Bách Thánh chính khí đàn. Đồng thời, giống như là ba trăm viên Tiểu tinh thần nhanh chóng xoay tròn về bốn phía. - Rầm! Ba trăm tinh thần nhanh chóng tụ vào một điểm. Tụ cho Chỉ Trần Nữ thần phía dưới mười trượng nơi. - Rầm! Rầm! Rầm! ... ... ... Sau khi đụng nhau thật mạnh, ba trăm viên tinh thần dần dần biến mất, mà ở dưới chân Chỉ Trần Nữ thần, xuất hiện một đại môn màutrắng, trong cửa mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ bên trong, từ trong trống rỗng mà hiện một cái cửa. - Tìm được rồi! Thiên nữ khẽ thở ra một hơi. Lật tay thu hồi Diễn Thiên Bàn, Thiên nữ đạp bước, không chút lựa chọn đi vào. —————————– Bên ngoài Bách Thánh chính khí đàn. Diêm Xuyên mang theo Ngọc Đế Kiếm, một mình chạy tới. Bởi vì đêm khuya, nơi quảng trường này vắng lạnh rất nhiều. Nhưng vẫn còn có một số người. Đặc biệt là ở ngoài Bách Thánh chính khí đàn, giờ phút này đang đứng sáu mươi thân ảnh. - Lưu Tử Lộ? Diêm Xuyên ngoài ý muốn nhìn sáu mươi tên đại nho đang sắp hàng chỉnh tề kia. Chính là đám người khởi xướng Đỉnh Phong Văn Hội trước đó không lâu, bị Dịch Phong liên tục đánh bại sáu mươi người, làm sao bọnhọ lại tới đây? - Lưu Tử Lộ, dẫn theo một đám sư đệ, cầu kiến Thiên nữ! Lưu Tử Lộ khiêm cung nói. Nhưng mà, Bách Thánh chính khí đàn tràn ngập sương trắng, căn bản nhìn không thấy bên trong, mà bên trong, Thiên nữ cũng khôngcó trả lời. - Lưu Tử Lộ, dẫn theo một đám sư đệ, cầu kiến Thiên nữ! Lưu Tử Lộ vẫn cung kính, kêu lên lần nữa. Vẫn như trước không có hồi âm truyền đến. Cách đó không xa, ở bên Phong Thần điện, Diêm Xuyên lại thấy được mấy người quen, Mạnh Dung Dung cùng lão Nghiêm đang ởtrong đó. Diêm Xuyên đạp bước đi tới. - Chuyện gì xảy ra? Không phải nói là Thiên nữ có một vài thuộc hạ, vẫn coi chừng ở phụ cận đấy sao? Người đâu? Mạnh Dung Dung hỏi. - Đại tiểu thư, ta cũng vậy không biết a, bỗng nhiên bọn họ đã đi rồi! Lão Nghiêm cười khổ nói. - Cái gì gọi là bỗng nhiên đã đi? Mạnh Dung Dung cổ quái nói.Chương 42 thiếu Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 43: Diễn Thiên Bàn. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Mạnh Dung Dung vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Diêm Xuyên. Mặc dù trong mắt quật cường như cũ, nhưng vẫn là đạp bước đi theoDiêm Xuyên. Sáu mươi tên đại nho kia vẫn đang chú ý hai người. Hai người đạp bước đi về phía chướng khí, sáu mươi tên đại nho nhất thời ngừng nghị luận. - Sư huynh, hiện tại chúng ta đi như thế nào? Vương Long cau mày nói. - Ta mang một nửa người đi Hạo nhiên chính khí lĩnh vực, Vương Long, mang một nửa người đi theo Diêm Xuyên, tiến vào chướng khílĩnh vực! Lưu Tử Lộ trầm giọng nói. - Dạ! Mạnh Dung Dung rất nhanh đuổi tới Diêm Xuyên. - Tại sao lại đi bên này? Mạnh Dung Dung mang theo một tia hiếu kỳ nói. Từ lần trước, sau khi nhìn sạch thân thể của Mạnh Dung Dung, thái độ Mạnh Dung Dung một mực muốn đối địch, hiện tại rốt cục chịuhỏi vấn đề. Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói: - Ngươi nhìn mấy cọng cỏ nhỏ trên mặt đất! Mạnh Dung Dung thần sắc ngưng tụ, nhất thời phát hiện dị thường. - Những cọng cỏ nhỏ kia bị gãy nát? Mạnh Dung Dung giật mình. - Cỏ nhỏ gãy nát, nói rõ đã có người giẫm qua! Mà trước lúc chúng ta tiến vào, có lẽ chỉ có một mình Thiên nữ mà thôi! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. Nghe Diêm Xuyên giải thích, trong mắt Mạnh Dung Dung nhất thời hiện lên một tia kính nể. Nhưng nghĩ đến đang đi theo Thiên nữ, sắc mặt Mạnh Dung Dung nhất thời lại trầm xuống. - Sao vậy? Diêm Xuyên hỏi. - Hừ, đồ ở trong Tiểu Thế Giới này, cũng là của Cự Lộc thư viện ta, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ lấy đi! Mạnh Dung Dung lạnh lùng nói. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có so đo cùng Mạnh Dung Dung, dù sao, so đó căn bản cũng không có ý tứ. - Đám người kia cũng theo tới rồi? Diêm Xuyên ngoài ý muốn quay lưng nhìn ba mươi tên đại nho ở phía sau! - Hừ, một đám người đáng ghét! Mạnh Dung Dung nhìn phía sau, lạnh lùng nói. Diêm Xuyên chỉ là khẽ mỉm cười, đi theo chưa chắc là chuyện xấu. Mọi người tiếp tục hướng về chỗ sâu mà đi, càng chạy vào sâu, chướng khí càng nhiều. Cũng may tất cả mọi người đều tiến vào khí cảnh, có thể ở trong một đoạn thời gian điều tiết thành nội hô hấp. Mọi người đi một ngày. Xuyên qua vài tòa núi lớn, tiến vào trong núi rừng rậm rạp. - Ào ào ào ào... ... ... ! Trong lúc mơ hồ nghe được, từ nơi xa truyền đến đại lượng tiếng nước chảy. Xa xa nhìn lại, bị một vách đá khổng lồ chướng khí bao phủ, một bên vách núi, Thiên nữ với một thân bạch y, lẳng lặng đứng ở tronggió, nhìn vách đá khổng lồ trước mắt, phía dưới vách đá là từng tiếng nước chảy cuồn cuộn. - Rốt cục đã đuổi tới! Diêm Xuyên cười nói. … Quang Minh giới, trên vách đá! Diêm Xuyên đảo mắt đến phụ cận, thấy Thiên nữ giống như là nhanh chóng thu hồi một cái vòng tròn. - Diễn Thiên Bàn? Diêm Xuyên nhất thời nhận ra được, chính là lấy được tại phong yêu sơn mạch lần trước. Chẳng lẽ Thiên nữ muốn tìm tới nơi này, là bởi vì Diễn Thiên Bàn? - Thiên nữ, vì sao không có báo trước mà tự tiện tiến vào cấm địa của Cự Lộc thư viện ta? Mạnh Dung Dung nhất thời tiến lên kêu lên. Diêm Xuyên nhanh chóng hướng về phía này. Một đám đại nho Vương Long, Trần Bình cũng chạy tới bên này. Nhưng mà vừa đảo mắt, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt hấp dẫn. Phía dưới Vách đá là sông lớn cuồn cuộn, đối diện cũng là một vách đá, mà ở không trung giữa hai vách đá, trôi nổi từng cục tảng đá,lẳng lặng lơ lửng ở trong không trung. Nối thẳng đến đến vách đá đối diện. Mạnh Dung Dung chỉ trích Thiên nữ. Thiên nữ chỉ khe khẽ thở dài mà nói: - Xin lỗi, ta là vì thiên hạ thương sinh! Thiên hạ thương sinh? Một đám đại nho ngạc nhiên nhìn về phía Thiên nữ. - Cái gì thiên hạ thương sinh? Ngươi nói rõ ràng! Mạnh Dung Dung kêu lên. Thiên nữ lắc đầu, dẫm chân đi lên một khối phù thạch. Vững vàng đứng ở phía trên. Diêm Xuyên nhìn thấy vậy, rất là lo lắng, dù sao,ánh mắt Thiên nữ đã bị mù a, tại sao nàng có thể bước lên phù thạch chuẩn xác như vậy a? Phải biết rằng, một đám phù thạch lại sắp xếptán loạn a. Thiên nữ bước lên một khối, tiện đà bước lên một khối khác, một bước đạp lên một khối phù thạch, hướng đối diện mà đi tới. - Phía đối diện nhất định là có thứ gì đó! Đi, mau qua bên kia! Trần Bình mang theo một cổ hưng phấn kêu lên. Trần Bình mang theo ba cái đại nho, nhanh chóng nhảy lên một phù thạch. - Thình thịch! Phù thạch quỷ dị kia không có cố định trên không trung, mà là ầm ầm rơi xuống xuống. - A! - Cứu mạng a! - Tại sao có thể như vậy? ... ... . . . ... . . . . . . Ba cái đại nho rơi xuống dưới vách đá trăm trượng. - Sư đệ! Một đám đại nho sợ hãi kêu to. Nhưng mà ba người cứ theo phù thạch mà ngã xuống dưới. - Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! - Cứu mạng a! - Sư huynh! ... . . . ... . . . Đảo mắt rời vào sông lớn phía dưới, bị sóng lớn đập vào, cuốn đi. - Sư đệ! Một đám đại nho mờ mịt kêu. - Tại sao có thể như vậy? Vì sao Thiên nữ đạp lên phù thạch thì không có chuyện gì, mà Trần Bình vừa đạp lên thì lại bị rơi xuống sôngrồi? Một đám đại nho sợ hãi kêu. - Đi theo ta! Diêm Xuyên đối với Mạnh Dung Dung nói. - Ba! Diêm Xuyên nhảy lên một khối phù thạch, Phù thạch dưới chân Diêm Xuyên cũng gắt gao cố định trên không trung. - Ách? Một đám đại nho ngạc nhiên nhìn chằm chằm. Tại sao Diêm Xuyên lại không có chuyện gì? Mạnh Dung Dung đi theo Diêm Xuyên phía sau, đạp lên trên phù thạch này. Diêm Xuyên dẫn đầu, từng khối từng khối đạp lên mà tiến tới. - Có vài khối phù thạch có thể đạp, có vài khối thì không thể đạp! Vương Long nhất thời giật mình. Nhất thời mọi người đi theo cước bộ Diêm Xuyên, nhanh chóng bước lên phù thạch. - Làm sao ngươi biết những khối này là có thể đạp? Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói. - Ta không biết, mà Thiên nữ biết, những thứ này là phù thạch mà nàng đã giẫm qua! Diêm Xuyên lắc đầu. - Nhưng mà, Thiên nữ làm sao biết những khối có thể đạp, những khối không thể đạp? Mạnh Dung Dung cau mày nói. - Ta cũng không rõ ràng, có lẽ Thiên nữ từng đã tới nơi này sao! - Không thể nào, theo đồn đãi thì Thiên nữ du hành thiên hạ cũng chỉ có hai mươi năm, hai mươi năm trước nàng căn bản không có rờikhỏi Thiên Cơ tông một lần, càng không khả năng tới Cự Lộc thư viện, lần này là lần đầu tiên mà nàng tới! Mạnh Dung Dung lập tức lắc đầu. - A? Diêm Xuyên lộ ra một tia ngoài ý muốn. Lần đầu tiên đi, là có thể nhanh chóng biết những khối nào có thể đi được? - Ùng ùng! Trong lúc mọi người đang cố gắng đi tới, phù thạch bỗng nhiên rung động, bao gồm phù thạch dưới chân Diêm Xuyên, đang lắc lưmãnh liệt. - Chuyện gì xảy ra? Tại sao Phù thạch lại động? Cái nào cũng động hết? Mấy cái đại nho cả kinh kêu lên. - Thình thịch! Một phù thạch mà một tên đại nho đang đạp lên, đột nhiên rơi xuống, mới vừa rồi còn cố định trên không trung, hiện tại bỗng nhiên rơixuống rồi? - A! Sư huynh, cứu ta! - Thình thịch! - Ùng ùng! Đảo mắt, tên đại nho kia đã bị sóng lớn cuốn đi. Một đám đại nho liền biến sắc mặt. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 44: Độc tước. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Nhanh, trở về, trở về! Vương Long cả kinh kêu lên. Một tên đại nho nhảy dựng lên, nhảy đến phù thạch mà lúc trước mọi người mới đi qua. - Thình thịch! A!.. Một tên nữa bị rơi xuống, sóng lớn cuốn đi. - Không tốt, những thứ phù thạch này trở nên không thể xác định là nổi hay rơi rồi! Vương Long sắc mặt đại biến nói. - A! Phù thạch dưới chân Mạnh Dung Dung cũng là đung đưa liên tục. Diêm Xuyên nhìn về phía nơi xa. Tuy là chìm chìm nổi nổi, Thiên nữ vẫn phi thường thuận lợi bước đi, thậm chí đã chạy đến điểm cuối rồi. - Ba! Thiên nữ nhảy lên bờ bên kia. Để cho Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, một đám đại nho treo ở trong không trung. - A, Diêm Xuyên, làm sao bây giờ, ta không muốn té xuống! Mạnh Dung Dung kinh hoảng nói. Có lẽ là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Phù thạch dưới chân Mạnh Dung Dung, đột nhiên chấn động, thình thịch! - A! Mạnh Dung Dung hoảng sợ rơi xuống vách đá. Ở trong thế giới này, pháp lực bị áp chế rồi, rơi xuống vách đá chưa chắc sẽ chết, nhưng không ngăn được mọi người sợ hãi, bởi vì dựavào pháp thuật luôn tự hào lại không thể dùng, nhất thời mất đi cảm giác an toàn. Phía dưới lại là sông lớn cuồn cuộn, ai có thể khôngsợ? Mạnh Dung Dung cũng là như thế, phù thạch đung đưa, sợ hãi liền tràn ngập trong lòng, hiện tại phù thạch rốt cục rơi xuống rồi, sợhãi đạt đến đỉnh điểm, đưa tay trên không trung quơ lên không ngừng, giống như là muốn bắt lấy một cây cỏ cứu mạng vậy. Nhưng màbây giờ có thể có sao? - Thình thịch! Một thân ảnh nhất thời ôm lấy Mạnh Dung Dung. Trong lúc Mạnh Dung Dung kinh hãi không ai giúp đỡ, Diêm Xuyên đã ôm lấy Mạnh Dung Dung. Mạnh Dung Dung đang rơi xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Diêm Xuyên ôm lấy mình? Cùng nhảy xuống theo mình? Bị ôm vào trong ngực, sợ hãi trong lòng Mạnh Dung Dung giống như là trong nháy mắt bị quét sạch sẽ, trong mắt chỉ có Diêm Xuyênđang nhíu lại chân mày kia. Nhìn chân mày kia, chẳng biết tại sao, trong lòng Mạnh Dung Dung bỗng nhiên biến thành bình tĩnh vôcùng. - Hô! Hai người ngã xuống dưới sông lớn giứa hai vách đá. Giờ phút này, mặc dù té xuống, trong lòng Mạnh Dung Dung lại không có sợ chút nào, chỉ có một tia tiếc nuối, đáng tiếc không thểngăn trở Thiên nữ nữa rồi. - Tại sao? Đang rơi xuống rất mạnh, Mạnh Dung Dung nhẹ giọng hỏi. Lúc ấy Diêm Xuyên vẫn đang ở trên phù thạch, cũng không có rơi xuống a, vì sao lại nhảy qua theo mình cùng rơi xuống. - Đừng ồn! Diêm Xuyên đối với Mạnh Dung Dung kêu lên. - Ách? Mạnh Dung Dung ngạc nhiên nói. - Hưu! Trong áo tay trái của Diêm Xuyên, đột nhiên xuất hiện một cái Thanh đằng bắn về phía vách đá đối diện. - Thình thịch! Giống như là một trường tiên cực dài vậy, trong nháy mắt quấn quanh một cây đại thụ ở trên trên vách núi đối diện. - Hưu! Trường tiên vừa quấn chặc thì nhanh chóng biến ngắn. Lôi kéo Diêm Xuyên hướng bờ bên kia đi. - A! A!... . . . Xung quanh đám đại nho đang rơi xuống, nhìn Diêm Xuyên đang cầm một cây trường tiên hướng đối diện mà bay đi, một đám xoắnxuýt vô cùng. - Diêm Xuyên tiểu nhi! - Khốn kiếp Diêm Xuyên! - Hắn làm sao có được trường tiên? ... . . . ... . . . Bốn phía đám đại nho rối rít ngã vào sông lớn, một đám buồn bực vô cùng. - Làm sao ngươi có trường tiên dài như vậy? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. Diêm Xuyên đỏ mặt lên nói: - Chớ nói lung tung, ôm chặt ta, sắp đụng vào vách rồi! - A? Hai người dù sao cũng bị rơi xuống một khoảng, mặc dù trường tiên cuốn lấy đại thụ đối diện, hơn nữa vẫn đang rút ngắn, nhưng vẫnđụng vào phía dưới một nữa vách núi đối diện. - Oanh! - A! Hai người đều bị đụng vào trên vách núi, đập nát đại lượng đá núi, cũng may thân thể hai người mạnh mẽ, cũng không có tổn thươngnặng nề, chẳng qua là tiếp xúc càng chặt chẽ hơn một chút. - Hưu! Trường tiên chậm rãi rút ngắn, lôi kéo hai người lên trên vách đá đối diện. Thu hồi Độc đằng vươn ra trường tiên, hai người lập tức tách ra, Mạnh Dung Dung đỏ mặt lên. - A! A! ... Trong lúc lúng túng, rất nhanh đã bị thanh âm của một đám đại nho rơi xuống vách đá cách đó không xa hấp dẫn. Sông lớn cuồn cuộn nổi lên một đám đại nho, đảo mắt đã bị cuốn đi. Mạnh Dung Dung sắc mặt phức tạp nhìn mấy tên đại nho. - Không cần nhìn rồi, tu vi của những người đến đây, cho dù pháp thuật bị áp chế, nhục thân nhất định cũng có thể ngăn cản sóngnước va chạm, bọn họ không chết được! Diêm Xuyên lắc đầu. Tiếp đó, Diêm Xuyên hướng chỗ sâu mà đi, đuổi theo Thiên nữ. Nơi này rốt cuộc có cái gì? Thiên nữ lại mạo hiểm mà đắc tội Cự Lộc thư viện, cũng muốn xông vào? Trong lòng Diêm Xuyên sinh ra hiếu kỳ rất mãnh liệt. Mạnh Dung Dung nhìn một chút đám đại nho bị sông lớn cuốn đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo Diêm Xuyên, hướng trong rừng đitới. Chỗ này, thật là quỷ dị! Nói là trận pháp cản người, nhưng vẫn có một đường sống, còn nếu nói là thiên nhiên tạo thành, càng không khả năng, cái thế giới nàycũng là do người khai mở, như vậy thì vì sao. Vì sao phải chế tạo loại phù thạch này? Ánh mắt Thiên nữ không thể nhìn thấy, vì vậy đi vô cùng chậm, Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung rất nhanh liền đuổi tới. Đuổi đến trong một mảnh rừng rậm. - Chít chít chít chít chít chít! Vô số thanh âm Ma tước vang lên. Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung đã nhìn thấy, Thiên nữ đang đứng ở một nơi trống trải, trên mảnh đất trống này có chi chít rậmrạp, ngàn vạn con Ma tước màu đen đang bay múa. Ma tước đang ở trong chỗ trống mà bay múa, mà vùng đất trống này, lại hiện lên đường vòng cung kéo dài ra, giống như là một vùngtrống không hình tròn, đem một mảnh bên trong bao vây lại. - Ta nhớ ra rồi, lúc trước vách đá kia, giống như là cũng có độ cung nhất định, cái sông lớn ở dưới vách đá kia, cũng hiện lên hình vòngcung, đem tất cả bao vây vào bên trong, hiện tại, lại là một vùng trống có hình vòng cũng nữa? Mạnh Dung Dung cau mày kinh ngạc nói. - Đây là Độc tước? Diêm Xuyên giật mình. - Độc tước? Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói. - Đây không phải là Ma tước nữa, mà là bị chướng khí nồng nặc tạo thành Độc tước, nữa bị người hữu tâm dùng trận pháp khống chế,cho chúng bay múa không có quy tắc theo một phạm vi nhất định, tuyệt đối không thể đụng vào, Độc tước này có tính ăn mòn rất mạnh,cho dù là Hư cảnh cường giả, chỉ cần tiếp xúc là bị rửa nát! Chỉ sợ tảng đá, cũng có thể đụng vào là tan ra. Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Độc tước? Ngươi gặp qua? Mạnh Dung Dung cau mày nói. - Gặp qua, nhưng chỉ vẻn vẹn gặp một lần, đó là một rừng rậm có chướng khí nồng nặc chí cực, thông qua gần ngàn năm tích lũy, mớingưng tụ ra một con Độc tước, lúc ấy con Độc tước kia xuất thế, trong nháy mắt ăn mòn một Hư cảnh cường giả, ngay cả pháp bảo binhkhí, đều bị rửa nát! Đó là chỉ có một con, nơi này lại có hơn trăm vạn? Diêm Xuyên sợ hãi than nói. Nhìn Độc tước chi chít, trong lòng Diêm Xuyên cuồn cuộn nổi lên kinh đào hãi lãng. Khó trách một nửa cái thế giới này đều là chướng khí, chỉ gặp trăm vạn Độc tước này cũng đã nói rõ hết thảy.Chương 45 thiếu Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 46: Thiên Đạo hỏng mất, Thương thiên đã tử. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Lịch sử trước Thượng cổ đại kiếp? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. - Ừ, những năm này, lịch đại trí giả của Thiên Cơ tông không ngừng thôi diễn, nhưng hết thảy không thể nào biết được, chỉ biết đượcthiên hạ đều bái Chỉ Trần nữ thần, chính là nhân vật trước tràng đại kiếp, nàng không phải là sáng tạo ra vạn linh, mà là cứu vớt vạn linh,trận đại kiếp kia, bởi vì cuối cùng nàng hy sinh mình, cứu vớt thiên hạ thương sinh! Đáng tiếc sau khi làm được chuyện đó, Thiên Đạohỏng mất, Thương thiên dĩ tử! Thiên nữ khe khẽ thở dài. - Vậy cùng với việc tới nơi này có quan hệ gì? Mạnh Dung Dung cau mày nói. - Năm vạn năm trước, tại Cự Lộc thư viện này, phát hiện một Thượng cổ phong ấn, là Thượng cổ chi vật, người sáng lập ra Cự Lộc thưviện - Đông Phương Bất Bại, trước lúc phi thăng, ngài đã khai mở nơi Quang Minh giới này, để cho đời sau trông coi. Thiên nữ trịnh trọng nói. - Đông Phương Bất Bại? Diêm Xuyên cau mày nói. - Đông Phương Bất Bại, năm vạn năm trước, là người đệ nhất thiên hạ! Khai mở Cự Lộc thư viện, từng khai báo tất cả tông môn, thánhđịa, thư viện, trong mọi thời đại đều phải tuân thủ một cái quy củ, bất kỳ phong ấn tà vật trong giới này, cũng không được dẫn vào tiêngiới! Có người vi phạm, thiên hạ đồng lòng tru giết! Hơn nữa, cho dù phi thăng, hắn ở tiên giới cũng phải chịu đuổi giết cả đời! Thiên nữ hít sâu một cái nói. - Bá đạo như vậy? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. - Ngươi là muốn trộm lấy Thượng cổ chi vật nơi này? Diêm Xuyên cau mày nói. - Không phải là trộm, là Thiên Cơ tông ta cùng viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện đã từng nói, ở trong thế giới này, bọn họ bố tríngăn cản, là phù thạch cùng Độc tước lúc nãy, chỉ cần người Thiên Cơ tông ta có thể lấy đi, liền do Thiên Cơ tông ta thay Cự Lộc thưviện bảo quản! Thiên nữ trịnh trọng nói. Trong lúc đang nói chuyện. Ba người không tự chủ dừng lại. Bởi vì ba người đã thấy được cái gọi là Thượng cổ chi vật. Phía trước một ao nước màu đen, trong ao tà khí vô cùng, giống như là một cái hồ nước này cũng là chướng khí, tà khí áp súc mà thành. Mà ở phía trên cái hồ nước này, là một đóa hoa hồng màu đen. Hoa hồng tản mát ra chí tà chi khí, giống như là chính là hoa hồng nhuộm đen nước dưới mặt ao vậy, càng hơn nữa, tựa như đóa hoahồng này nhuộm đen một nửa Quang Minh giới. Mà ở trên đóa hoa hồng này, có một ngọn Lưu Ly bảo tháp! Lưu Ly bảo tháp trấn áp đóa hoa hồng màu đen này. Mặc dù bị bảo tháp trấn áp, hoa hồng màu đen vẫn phát ra tà khí nồng nặc, khôngngừng ô nhiễm đại địa. - Tà khí này, sao lại có chút giống như Vạn Diệu Yêu Liên? Diêm Xuyên cau mày nói. - Ông! Ngọc Đế Kiếm sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên run rẩy một trận, giống như là đang hưng phấn vậy. - Ồ!? Diêm Xuyên khẽ nhíu mày, ổn định Ngọc Đế Kiếm. - Rốt cuộc tìm được rồi! Thiên nữ thở dài nói. - Là đóa hoa hồng màu đen kia? Diêm Xuyên hỏi. - Đều là, Lưu Ly bảo tháp, đóa hoa hồng kia, cũng là Thượng cổ chi vật, có thêm một vật ở đây, như vậy càng thêm dễ dàng thôi diễnra chuyện thời thượng cổ rồi! Thiên nữ hít sâu một cái nói. - Không thể, đây là vật Cự Lộc thư viện ta, ngươi không thể cầm, trừ phi cha ta đến đây! Mạnh Dung Dung nhất thời ngăn cản Thiên nữ. - Đây là viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện ngươi đã từng chính miệng đáp ứng, nếu ta có thể đi tới nơi này, có thể lấy đi! Thiên nữ lắc đầu. - Không được, ta làm sao biết là ngươi nói thật? Chỉ cần có ta ở đây, ngươi mơ tưởng! Mạnh Dung Dung nhất thời lạnh giọng đến. Lấy tay vung lên, mở ra đàn cổ, nhìn bộ dáng là muốn nói, chỉ cần Thiên nữ dám động, nàng liền công kích. Ở chỗ này, mặc dù không có pháp lực, nhưng tài đánh đàn của Mạnh Dung Dung lại không có giảm bớt, tự nhiên có thể phát ra âmcông. - Hô! Thân hình Thiên nữ đột nhiên thoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Mạnh Dung Dung, đầu ngón tay điểm một cái. - Ba! nguồn tunghoanh.com Mạnh Dung Dung đột nhiên cứng ngắc lại. - Làm sao có thể, ngươi không có bị Quang Minh giới áp chế? Làm sao ngươi có pháp lực? Mạnh Dung Dung không đậy được, kinh hãi nói. - Ta chưa nói là bị áp chế mà! Thiên nữ cười nói. - Tại sao, tại sao ngươi không bị áp chế? Mạnh Dung Dung cả kinh kêu lên. Mạnh Dung Dung bị Thiên nữ chế trụ trong nháy mắt, không thể nhúc nhích. - Ta có phương pháp của ta! Thiên nữ lắc đầu, cũng không có giải thích. Vừa nói, Thiên nữ nhìn về phía Diêm Xuyên nói: - Diêm Xuyên, còn ngươi? Ngươi cũng muốn ngăn cản ta? Hít sâu một cái, Diêm Xuyên nhìn thật sâu vào mắt Thiên nữ, nữ nhân có tướng mạo giống thê tử kiếp trước của mình như đúc này. - Ta muốn hỏi ngươi một cái vấn đề! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. - A? - Thiên nữ, năm nay ngươi tuổi bao nhiêu? Diêm Xuyên trịnh trọng nói. - Ta? Hai mươi ba tuổi! Thiên nữ trịnh trọng nói. - Hai mươi ba? Không phải là hai mươi năm trước, ngươi đã bắt đầu chu du thiên hạ đấy sao? Ba tuổi? Mạnh Dung Dung không nhúc nhích được, kinh ngạc nói. - Ba tuổi? Đúng vậy, bất quá khi lúc ta đã mở ra trí tuệ kiếp trước! Cho nên tuổi đối với ta không trọng yếu! Thiên nữ lắc đầu. - Hai mươi ba tuổi? Hai mươi ba tuổi? Trong lòng Diêm Xuyên đột nhiên lại dâng lên một cổ hi vọng mãnh liệt. Bởi vì Chân Nhu chết đi, là ở hai mươi ba năm trước, hẳn là chính là chết cũng gần năm tháng đó, Chân Nhu vừa chết? Thiên nữ liền rađời rồi? - Diêm Xuyên, ngươi muốn ngăn ta? Thiên nữ lần nữa hỏi. - Không, ta giúp ngươi! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. - Diêm Xuyên, ngươi khốn kiếp! Mạnh Dung Dung giận dữ mắng. Đối với Thiên nữ, trong lòng Diêm Xuyên phi thường phức tạp, tuy là thật sự sâu trong nội tâm, Diêm Xuyên đã suy đoán Thiên nữkhông phải là Chân Nhu rồi, nhưng mà, luôn luôn còn mang một tia hi vọng, bởi vì trong chuyện này lộ ra quá nhiều trùng hợp, vì ChânNhu, Diêm Xuyên biết rõ phía trước có thể là tử lộ, vẫn không thể buông tha cho. - Ngươi giúp ta? Không cần! Thiên nữ lắc đầu. Vừa nói, Thiên nữ đi về phía bên cạnh ao tràn đầy nước đen! Lấy tay vung lên, trong tay áo Thiên nữ bay ra một cây sợi tơ, trong nháy mắt, sợi tơ cuốn về Lưu Ly bảo tháp ở phía trước. - Không cần! Diêm Xuyên nhất thời quát lên. - Ồ!? Thiên nữ cau mày quay đầu lại. - Lưu Ly bảo tháp đang trấn áp Hoa hồng đen, môt khi bảo tháp bị lấy đi, trong nháy mắt đó, Hoa hồng đen nhất định sẽ bộc phát ra tàkhí ăn mòn tất cả chúng ta, tất nhiên uy lực so còn lớn hơn nhiều với Độc tước, không thể lấy! Trước hết phải giải quyết Hoa hồng đen! Diêm Xuyên trầm giọng nói. Thiên nữ gật đầu, sợi tơ được buông lỏng, bắn ngược về phía Hoa hồng đen, giống như là muốn đem Hoa hồng đen chế phục trướcvậy. - Xì xì…xì ! Một đầu của Sợi tơ, đột nhiên bị ăn mòn sạch sẽ. - Sao vậy? Thiên nữ cau chân mày lại. Sợi tơ bị ăn mòn một nửa rơi vào trong ao nhỏ màu đen phía dưới. - Xì xì…xì xì… xì ! Trong nháy mắt, Hắc thủy đã ăn mòn sạch sợi tơ.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 47: Ngọc Đế Kiếm dị biến. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Tà khí thật nặng! Thiên nữ kinh ngạc nói. Vừa nói, Thiên nữ lần nữa lấy ra một hộp ngọc màu tím, hộp ngọc phát ra lưu quang nhàn nhạt hướng hoa hồng màu đen trùm lên. - Xì..! Hộp ngọc cũng bị ăn mòn trong nháy mắt. - Làm sao có thể, Tử Ngọc Hạp là cửu phẩm pháp bảo a! So với tiên khí cũng chỉ có chỉ kém một chút mà thôi! Thiên nữ kinh ngạc nói. - Ông! Ngọc Đế Kiếm phía sau lưng Diêm Xuyên mãnh liệt rung động, giống như là đang rất hưng phấn vậy. Diêm Xuyên cau mày lấy Ngọc Đế Kiếm ra. - Ta tới thử một chút! Diêm Xuyên tiến lên phía trước nói. - Ngươi? Thiên nữ lộ ra vẻ mặt có chút không tin. Diêm Xuyên đi đến, hơn nữa là bước theo tâm tư của Ngọc Đế Kiếm. Ngọc Đế Kiếm đang hưng phấn? Loại hưng phấn này Diêm Xuyên đã từng gặp qua rồi, trước kia, thời điểm giết người hút máu, đã từnghưng phấn như vậy, bất quá cũng không có mãnh liệt như hiện tại a, chẳng lẽ những thứ tà khí này, Ngọc Đế Kiếm cũng có thể hấp thu? Chỉ mang tính chất dò xét, hắn đem Ngọc Đế Kiếm cắm vào một bên ao nhỏ. - Ục ục ục! Ngọc Đế Kiếm đột nhiên phát ra thanh âm như đang uống nước. - Rầm ù ù! Đại lượng tà khí đột nhiên hướng về phía Ngọc Đế Kiếm hội tụ mà đến. Tà khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, trong nháy mắt, xung quanh Ngọc Đế Kiếm đã đen nhánh một mảnh. - Ồ? Thiên nữ kinh ngạc nói. Diêm Xuyên lại càng kinh ngạc, Ngọc Đế Kiếm vốn đã đủ tà rồi, chẳng lẽ còn ngại không đủ? - Ục ục ục! Nước trong ao nhỏ, đang sôi trào không dứt, cuồn cuộn chảy về phía bên bờ, trào về phía Ngọc Đế Kiếm. Ngọc Đế Kiếm nhất thời trở nên đen nhánh vô cùng. Toàn thân phiếm một màu đen nhánh. - Kiếm của người là kiếm gì? Thiên nữ kinh ngạc nói. Không chỉ là Thiên nữ, Mạnh Dung Dung cũng kinh ngạc nhìn chuôi Ngọc Đế Kiếm kia của Diêm Xuyên. - Ngọc Đế! Diêm Xuyên cau mày nói. Ngọc Đế Kiếm không cần mình thúc dục, một mình mãnh liệt hút lấy, giống như đây là đại thuốc bổ khó được vậy. - Ục ục ục, ục ục ục! Trong ao nhỏ, Hắc thủy càng ngày càng hội tụ đến bên cạnh Ngọc Đế Kiếm. Sau một nén nhang, ao hắc thủy đã khô cạn, toàn bộ hắc thủy bị Ngọc Đế Kiếm hấp thu. Xung quanh Ngọc Đế Kiếm hắc khí vờn quanh, làm cho không người nào có thể nhích tới gần, nhưng mà vẫn còn chưa kết thúc, hắckhí hợp với Hoa hồng đen giữa không trung, giống như là đang rút ra tà khí trong Hoa hồng đen vậy. - Ông ù ù! Hoa hồng đen phát ra từng tiếng nổ vang, giống như là đang ngăn trở hắc khí tiết ra, mà lúc này, Lưu Ly bảo tháp đột nhiên phát raquang mang bảy màu chói mắt, hung hăng trấn áp Hoa hồng đen. Trong lúc nhất thời, Hoa hồng đen bị bảo tháp áp chế, đau khổ giãy dụa, bên kia, Ngọc Đế Kiếm đang mãnh liệt hấp thu tà khí đại bổ.nguồn tunghoanh.com - Rầm ù ù! Tà khí trong Hoa hồng đen cuồn cuộn chảy về phía Ngọc Đế Kiếm. Chung quanh Ngọc Đế Kiếm từ từ tản mát ra kiếm khí màu đen nhàn nhạt. - Kiếm của ngươi, có Kiếm Linh? Thiên nữ kinh ngạc nói. - Còn chưa bồi dưỡng hoàn toàn, chẳng qua là hình thức ban đầu, hẳn là một loại bản năng! Diêm Xuyên lắc đầu. Diêm Xuyên cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm, Diêm Xuyên có thể khẳng định, Kiếm Linh Ngọc Đế Kiếm đang nhanh chóngtăng lên, đang không ngừng mà ngưng tụ. - Rầm ù ù! Hắc khí cuồn cuộn mà đến, Hoa hồng đen phát ra từng đợt rung động. Giống như là có chút chịu không nổi, mà Lưu Ly bảo tháp đangtrấn áp nó lại phát ra quang mang càng cường liệt, hung hăng trấn áp Hoa hồng đen. Dần dần, một mảnh cánh hoa trên Hoa hồng đen đột nhiên rơi xuống xuống. Giống như là Hoa hồng đen đang khô héo. Cánh hoa rơixuống, ngay tại giữa không trung đã hóa thành một cổ hắc khí, cũng bị Ngọc Đế Kiếm hấp thu. - Kiếm của ngươi, rút lấy tà khí của Hoa hồng đen, rút lấy tinh hoa của nó? - Hình như là vậy! Diêm Xuyên ngưng trọng gật đầu. - Ông! Ngọc Đế Kiếm đang mãnh liệt rung động. Hơn nữa còn phát ra một thanh âm vui mừng. - Kiếm Linh? Thật đã hoàn thiện Kiếm Linh rồi? Diêm Xuyên kinh ngạc nói. Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên vẻ mong đợi cùng một tia lo lắng. Mong đợi chính là Kiếm Linh lập tức sẽ hình thành, phải biết rằng kiếp trước phải dùng mấy ngàn năm mới dưỡng thành Kiếm Linh,kiếp này, lại chỉ mấy năm là thành rồi? Lo lắng là Kiếm Linh không phải là mình dưỡng thành, nhất định phải mau chóng khuất phục nómới được, nếu không Ngọc Đế Kiếm sẽ không tiếp tục nhận thức hắn làm chủ nhân nữa. - Hô! Hoa hồng đen đang không ngừng héo tàn, Ngọc Đế Kiếm vẫn mãnh liệt hấp thu tà khí. - Thiết ngọc chi tinh? Nhưng mà tại sao lại có thể dung nạp tà khí? Thiên nữ không hiểu nói. - Kiếm của ta, đã sớm phải không Thiết ngọc chi tinh thuần túy rồi, sau khi lây dính tà khí Vạn Diệu Yêu Liên đã xảy ra dị biến! Xem raHoa hồng đen này cùng Vạn Diệu Yêu Liên có thể là có quan hệ đồng nguyên. Diêm Xuyên cau mày nói. - Hô! Hô! Hô! Từng phiến cánh hoa héo tàn, Hoa hồng đen càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Dần dần, hoàn toàn biến mất, bị Ngọc ĐếKiếm hấp thu hoàn toàn. - Rầm! Lưu Ly bảo tháp ầm ầm nhập vào đại địa. Thiên nữ lấy tay chụp vào bảo tháp. - Ông! Bảo tháp phát ra quang mang chói mắt giống như là đang bài xích Thiên nữ. - Lên cho ta! Thiên nữ quát lên. - Rầm ù ù! Bảo tháp bị Thiên nữ nâng lên, mà đại địa bốn phía, quỷ dị chấn động lên. Xung quanh núi đá sụp đổ. Giống như là xảy ra động đấtmãnh liệt. - Diêm công tử, Mạnh cô nương, sau này còn gặp lại! Thiên nữ nâng lên bảo tháp lao lên trời mà lên, hướng nơi xa bay đi. Bảo tháp phát ra quang mang chói mắt. Như một mặt trời bảy màu, trong nháy mắt xuyên qua vô số chướng khí. ———– Quang Minh Giới. Khu vực Hạo nhiên chính khí. Đám người Lưu Tử Lộ tiến vào chỗ sâu, dần dần, mọi người thấy được một lượng lớn cung điện. Mọi người hưng phấn nhanh chóngchạy tới, trực tiếp tiến vào trong một gian đại điện. - Rất nhiều sách! Một đại nho cả kinh kêu lên. Chúng đại nho rối rít lấy ra nhiều sách khác nhau mà xem qua. - Đây là bộ sách ở ba vạn năm trước? Ba vạn năm trước a! Một đại nho hưng phấn nói. - Hạo nhiên chính khí thật nồng nặc! - Ở chỗ này tĩnh tu, có bộ văn chương này, tu hành của ta tất sẽ nhanh gấp mười lần a! ... ... ... ... ... ... Chúng đại nho hưng phấn mà nhìn. Mà ở chỗ sâu trong quần thể cung điện, một có đại điện treo tấm bảng có chữ Quang Minh Điện, đột nhiên đại môn bị mở ra. Một lão giả gầy gò đạp bước mà ra, lão giả với một thân bạch y, mi tâm có một ấn ký hình thoi, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt giống như làmột cái đầm nước sâu. Lão giả phất tay liếc về cung điện mà đám người Lưu Tử Lộ đang đứng, trong nháy mắt, ánh mắt đã chuyển về chướng khí khu vựcphía xa. - Chướng khí đang giảm bớt? Yêu hoa hồng bị thu? Người nào? Lão giả trong mắt đột nhiên ngưng tụ. Đột nhiên, nơi xa một đạo quang thải vọt lên trời, quang thải chói mắt chí cực, nơi đi nó qua, chướng khí rối rít bị tinh lọc, một nữ tửđang nâng bảo tháp nhanh chóng phi hành.Chương 48 thiếu Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 49: Diêm Xuyên mất khống chế. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Đặt mình trong trong biển máu, xung quanh Diêm Xuyên không phải là huyết vụ vờn quanh nữa, mà là sóng máu cuồn cuộn, đem DiêmXuyên bao lấy, nhìn giống như là một hải ma vậy. - Trẫm ở chỗ này, lùi vào trong kiếm cho ta! Diêm Xuyên quát. - Rầm! Rầm! ... ... ... Đại lượng hắc khí bị mạnh mẽ áp chế mà rút về, màu đen trên cánh tay Diêm Xuyên đã ở chậm rãi thu nhỏ lại. Bên kia, Mạnh Dung Dung đang ngâm ở trong biển máu, chỉ lộ ra một cái đầu, kinh ngạc nhìn một màn này. - Đây, đây là? Đây là chuyện gì xảy ra? Biển máu? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. Diêm Xuyên với hai con ngươi đỏ như máu, quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Dung Dung, ánh mắt tràn đầy một cổ cuồng bạo nhưmuốn tàn sát hết thảy. Đè ép tà khí, Diêm Xuyên chợt hít sâu một cái. - Siêu cấp thần thông, hình thái thứ hai? Huyết Hải Lĩnh Vực? Cảm giác thật thoải mái! Diêm Xuyên mang theo một cổ hưng phấn nói. Tà khí không ngừng bị áp chế, Diêm Xuyên cũng nhân họa đắc phúc, cảm ngộ được hình thái thứ hai trong Huyết mạch thần thông,Huyết Hải Lĩnh Vực? Lực lượng một hải vực để cho mình điều khiển? - Rầm ù ù! Hắc khí toàn bộ bị trấn áp trở về Ngọc Đế Kiếm. - Hô! Diêm Xuyên mang theo một cổ cuồng bạo tà ác, hưng phấn cười. Lúc này, như thường ngày, Ngọc Đế Kiếm lần nữa phân ra một phần lực lượng rót vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Khác với lần ăn mòntrước, lần này là tuân theo ý nguyện của Diêm Xuyên. Nếu đang ở thời khác bình thường, có lẽ Diêm Xuyên phải tĩnh táo cân nhắc một phen, nhưng bây giờ, siêu cấp thần thông hình tháithứ hai xuất hiện, toàn thân Diêm Xuyên đang ở trong một loại phấn khởi mãnh liệt. Lực lượng? Đến đây đi! - Hô! Tà ác năng lượng cuồn cuộn xông thẳng vào trong cơ thể Diêm Xuyên. - Rầm! Diêm Xuyên thân thể phát sinh một tiếng vang thật lớn. - Khí cảnh đệ tam trọng? Diêm Xuyên hưng phấn nói. Lực lượng cường đại vẫn còn tiếp tục đánh thẳng vào trong thân thể Diêm Xuyên, Diêm Xuyên hưởng thụ lực lượng quán thể. Dần dần, trên mặt Diêm Xuyên nổi lên một tia ửng hồng. - Hô! Hô! ... ... Đột nhiên, hơi thở của Diêm Xuyên trở nên gấp gáp. - Chuyện gì xảy ra? Khí huyết của ta? Diêm Xuyên cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm. - Hoa hồng? Là hoa hồng? Lúc trước hấp thu chính là Hoa hồng đen? Hoa hồng tinh hoa có hiệu quả thôi tình? Hoa hồng đen càngsậm? Tác dụng thật bá đạo! Không tốt! Diêm Xuyên liền biến sắc. - Đến bây giờ, còn muốn phản kháng, chết cho ta, grừm..ùm…! Mang theo tiên huyết nóng rực sôi trào, lần nữa Diêm Xuyên rống lên một tiếng thật to, lực lượng cường đại hung hăng xông về NgọcĐế Kiếm. Mới vừa rồi, Ngọc Đế Kiếm còn muốn làm ra một lần phản kháng cuối cùng, nhưng giờ phút này, lực lượng Diêm Xuyên quá mức báđạo, hơn nữa một cổ nóng rực tăng phúc, cường thế hung hăng áp lên Ngọc Đế Kiếm. - Rầm! Ngọc Đế Kiếm nổ vang một tiếng, lúc trước, ý thức Kiếm Linh ra đời muốn phản kháng, hoàn toàn bị lực lượng của Diêm Xuyên pháhủy. Hắc khí bốn phía đột nhiên thu vào, trong nháy mắt ẩn vào bên trong Ngọc Đế Kiếm, cũng không dám phản kháng nữa. Diêm Xuyên thắng, hoàn toàn thu phục Ngọc Đế Kiếm. Nhưng mà, thôi tình tinh hoa trong Hoa hồng đen, đã rót toàn bộ vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Cơ thể Diêm Xuyên càng ngày càng nóng. Hai mắt sung huyết, suy nghĩ hơi hỗn loạn, giống như là đã bị lạc ở trong dục vọng. Dụcvọng như nước lũ không chỗ phát tiết, Diêm Xuyên lâm vào trong nóng nảy cuồng bạo. - A! Diêm Xuyên điên cuồng gào thét. - Diêm Xuyên, ngươi không sao chớ? Trong biển máu, một cái thanh âm đột nhiên truyền đến. Một cái thanh âm này, giống như là một điểm phát tiết vậy. Diêm Xuyên đang bị lạc trong dục vọng, đột nhiên xoay đầu lại, hai mắt lộ ra một cổ dục vọng mãnh liệt. - Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì? Mạnh Dung Dung đột nhiên cảm giác được một tia không ổn. - Hô! Trong nháy mắt, Diêm Xuyên lao đến, ôm cổ Mạnh Dung Dung. - Không được! Nhưng giờ phút này Diêm Xuyên đã mất đi lý trí, đưa tay dã man xé qua y phục của hai người. Mái tóc dài đỏ như máu quấn lấy haingười, đến từ bản năng nguyên thủy nhất, được bộc phát ra. Theo Mạnh Dung Dung vẫn cố gắng phản kháng, động tác của Diêm Xuyên càng mãnh liệt, càng dã man. Vào giờ khắc này, mộng tưởng tốt đẹp nhất trong lòng Mạnh Dung Dung, đã bị Diêm Xuyên mất đi lý trí mà phá hủy hoàn toàn. - Diêm Xuyên, ta hận ngươi! Mạnh Dung Dung rơi lệ đầy mặt rên rĩ. Nhưng rất nhanh, liền đắm chìm ở trong trùng kích mãnh liệt của Diêm Xuyên. ———————————– Thiên nữ lao ra khỏi Quang Minh Giới, nâng bảo tháp, leo lên Thanh Loan cự xa. Mười hai Thanh Loan kéo xe, tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt chạy ra khỏi Cự Lộc thành, hơn nữa tiếp tục hướng về phươngxa vọt đi. Nhưng tốc độ của người theo ở phía sau còn nhanh hơn. Hai người một đuổi một chạy, ai cũng không chịu ngừng, qua suốt một canh giờ, rốt cục người sau đã đuổi kịp. Trong nháy mắt, Lão giả áo bào trắng xuất hiện ở phía trước Thanh Loan cự xa. - Ngâm! Ngâm! Ngâm! ... ... ... Mười hai Thanh Loan gào thét, rối rít ngừng lại. Thiên nữ nâng bảo tháp, đứng ở trước cự xa. - Rầm ù ù! Trên bầu trời, đột nhiên mây đen cuồn cuộn hiện ra, giống như là nhằm vào lão giả mặc áo bào trắng trước mắt. - Nếu không phải ngươi đuổi theo, ta đã sớm đuổi kịp nha đầu này rồi! Lão giả mặc áo bào trắng hướng về phía mây đen trên trời quát một tiếng. Lão giả có ấn ký hình thoi trên mi tâm đột nhiên toát ra từng đạo bạch quang bao phủ thân mình, nhất thời lôi vân trên trời nhỏ đi rấtnhiều, nhưng vẫn là lơ lửng ở trên đỉnh đầu lão giả mang áo bào trắng. - Tiểu nha đầu, thật to gan! Lão giả mang áo bào trắng lạnh lùng nói nói. Thiên nữ không có bối rối, mà là đứng ở trước cự xa, thản nhiên nói: - Thiên nữ đương nhiệm của Thiên Cơ tông, bái kiến tiền bối! - Thiên Cơ tông? Lão giả mặc áo bào trắng nhướng mày. - Còn chưa thỉnh giáo, tiền bối là? Thiên nữ trịnh trọng nói. - Lão hủ, Mạnh Lăng Thiên. Lão giả mặc áo bào trắng nói. - Mạnh Lăng Thiên? Ồ!? Ngươi là... ! Thiên nữ có chút kinh ngạc nói. - Không sai, ngươi nghĩ không sai, giao ra Hoa hồng yêu cùng Lưu Ly Tháp! Nhìn ở thể diện của Thiên Cơ tông, ta sẽ bỏ qua chuyệncũ! Lão giả mặc áo bào trắng Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói. - Sẽ bỏ qua chuyện cũ? Tiền bối hiểu lầm, ta muốn cũng không chỉ là sẽ bỏ qua chuyện cũ, mà là ban đầu, viện chủ đời thứ ba của CựLộc thư viện đã hứa hẹn, ngươi nếu là Mạnh Lăng Thiên, cũng cho ta đây đỡ tốn miệng lưỡi một phen rồi, ngươi cũng biết ước hẹn nămđó chứ, nếu đã vào tay ta, chẳng lẽ Cự Lộc thư viện ngươi muốn nuốt lời? Thiên nữ trầm giọng nói. Mạnh Lăng Thiên hai mắt nhíu lại. - Mạnh tiền bối, Cự Lộc thư viện ngươi có nội tình hùng hậu, Thiên Cơ tông ta, cũng không phải là thùng rỗng, Cự Lộc thư viện có tồntại như ngươi vậy, chẳng lẽ Thiên Cơ tông ta không có sao? Đây là ước định năm đó, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Nếu ngươi đổi ý, ta bảođảm, Thiên Cơ tông sẽ xuất toàn tông mà đến. Thiên nữ quát lên. - Ha ha..., Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng làm ta sợ? Ngươi còn non lắm, đến đây đi, Cự Lộc thư viện ta, cho tới bây giờ còn chưa sợqua người nào? Mạnh Lăng Thiên khinh thường nói.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 50: Tộc khế. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Mạnh tiền bối, Cự Lộc thư viện ngươi, thật muốn là tự mình phản mình sao? Thiên nữ trầm giọng nói. Mạnh Lăng Thiên trầm mặt. - Thứ này, cũng chỉ là Thiên Cơ tông ta bảo quản thay mà thôi, Thiên Cơ tông ta sẽ thiết lập chướng ngại, ngày sau, người Cự Lộc thưviện nếu có bản lãnh, tùy thời có thể đến Thiên Cơ tông lấy lại, như thế nào? Thiên nữ nói. - Rầm ù ù! Mây đen trên đỉnh đầu Mạnh Lăng Thiên nổ vang không dứt, giống như là tùy thời đánh xuống. Nhìn mây đen trên đầu một chút, sắc mặt Mạnh Lăng Thiên càng âm trầm. - Mạnh tiền bối, chuyện của tiểu bối, để cho tiểu bối giải quyết sao, năm đó viện chủ đời thứ ba Cự Lộc thư viện ước hẹn cùng tông ta,kính xin tuần hoàn. Bất kể như thế nào, tiền bối yên tâm, quy củ mà năm đó Đông Phương Bất Bại tạo lập, chúng ta sẽ không làm trái! Thiên nữ trịnh trọng nói. Nhìn Thiên nữ một chút, Mạnh Lăng Thiên lộ ra một tia tươi cười quái dị. - Ha ha..., hậu bối Thiên Cơ tông? Tốt, ta không nhúng tay, bất quá, hai thứ này, ngươi nên giữ gìn kỹ rồi, ta sẽ chọn lựa đệ tử Cự Lộcthư viện ra để tự mình dạy, đến lúc đó sẽ tới Thiên Cơ tông đoạt bảo! Mạnh Lăng Thiên quát khẽ nói. - Cảm ơn Mạnh tiền bối thành toàn, Thiên nữ nhất định không dám quên! Thiên nữ cười nói. - Đi thôi! Mạnh Lăng Thiên vung tay áo. - Đi! Thiên nữ kêu lên. - Ngâm! Ngâm! ... ... ... Thanh Loan lôi kéo Thiên nữ trong nháy mắt vọt đi xa. Mạnh Lăng Thiên sắc mặt âm trầm đưa mắt nhìn Thiên nữ rời đi, vừa ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời. - Ra khỏi Quang Minh Giới, ta đi đến đâu, mỗi lần ngươi đều đuổi theo, có phiền hay không! Mạnh Lăng Thiên phiền não đối với mây đen kêu lên. - Rầm! Mây đen nổ vang một tiếng. Giống như là đang cảnh cáo Mạnh Lăng Thiên vậy. - Biết rồi, trở về, ta quay về Quang Minh Giới còn không được sao? Ngươi là ông nội rồi! Mạnh Lăng Thiên phiền não im lặng nói. … Quang Minh Giới! Mưa gió đã ngừng, dục hỏa tiết ra, Diêm Xuyên từ trong mê man dần dần khôi phục lý trí. Thậm chí, không biết là nguyên nhân nào,mái tóc dài đỏ như máu cũng chậm rãi trở về màu đen, tim đập cũng dần trở về bình thường, hết thảy khôi phục đến nguyên trạng. Bốn phía biển máu cũng đã rút lui. Giờ phút này, tu vi của Diêm Xuyên đã trùng kích đến khí cảnh ngũ trọng! Liên tục bước qua hai cái tầng thứ. Nhưng giờ phút này, Diêm Xuyên căn bản không có tâm tư nhìn xem tu vi của mình, bởi vì trước mắt còn có một vấn đề lớn hơn rấtnhiều… Toàn thân trần truồng, phía dưới còn có một nữ tử cũng trần truồng. Là Mạnh Dung Dung! Mạnh Dung Dung giống như là đã ngủ rồi, nhưng khóe mắt vẫn còn thấm đẫm, đã nói rõ hết thảy phát sinh lúc trước. - Sao thế này? Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn mình và Mạnh Dung Dung. Nhất thời, toàn bộ sự việc lúc trước hiện lên trong đầu. Nghĩ đến hết thảy lúc trước, trên mặt Diêm Xuyên lộ ra một tia khổ sở, đồngthời nhìn Mạnh Dung Dung phía dưới, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Nhẹ nhàng bò dậy, cẩn thận đem của mình từ trong cơ thể Mạnh Dung Dung rút ra. Có lẽ động tác lớn một chút, cũng có lẽ là vết thương Mạnh Dung Dung chưa lành, Mạnh Dung Dung đang còn yên giấc bỗng nhiênmột trận đau đớn, cau mày mở mắt. Nhất thời, hai người mặt đối mặt. Mạnh Dung Dung mới vừa tỉnh lại, trong đầu còn một mảnh hỗn độn, Diêm Xuyên nhanh chóng rút ra bò dậy. - A! Mạnh Dung Dung đột nhiên kịp phản ứng, phát ra một tiếng thét chói tai. Nhưng rất nhanh, Mạnh Dung Dung vừa mới thét xong, nàng đã co rúc một chỗ, nhỏ giọng nức nở. Diêm Xuyên xoay quanh tìm y phục, nhưng mà trên mặt đất, chỉ có một đống mảnh nhỏ, căn bản không có một mảnh vải nào đủ lớn. Nhìn Mạnh Dung Dung đang nức nở, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói: - Mạnh cô nương, chuyện lần này, đã xảy ra như vậy, ngươi theo ta trở về đi thôi! Mạnh Dung Dung nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Diêm Xuyên, hơi mờ mịt nói: - Trở về? - Không sai, không lâu sau ta sẽ trở về khai quốc, theo ta trở về, làm Hoàng hậu của ta! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. - Ta không cần, ngươi cái tên khốn kiếp này, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Mạnh Dung Dung nhất thời lần nữa khóc lên. Diêm Xuyên nhất thời cau mày, nhất thời không biết xử lý như thế nào chuyện trước mắt này, dù sao lúc ấy là mình phát cuồng. Trong lúc Diêm Xuyên đang suy nghĩ làm sao để an ủi Mạnh Dung Dung. Đột nhiên, trên mặt đất trước mặt Diêm Xuyên xuất hiện một cái vòng tròn, trên vòng tròn phát ra đại lượng bạch quang. Giống như làmột cái tế đàn nhỏ từ trong trống rỗng xuất hiện ra. - Ông! Bạch quang chợt lóe, trên tế đàn nhỏ đột nhiên lòi ra một con Tiểu Miêu. - Meo meo? Đại lưu manh, ngươi lại không mặc quần áo? - A? Các ngươi, các ngươi mới vừa làm cái gì? Meo meo? - Meo meo, ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không có nhìn thấy! ... ... ... ... ... ... Miêu Miêu dùng móng vuốt nhỏ che ánh mắt, nhưng vẫn là len lén tò mò nhìn về phía hai người. Diêm Xuyên: - ... ... ... ! Mạnh Dung Dung: - ... ... ... ! - Miêu Miêu, nhanh lấy ra hai bộ quần áo đi! Diêm Xuyên nhất thời kêu lên. - Ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không nhìn thấy! Miêu Miêu che ánh mắt. - Chớ giả bộ, nhanh cầm y phục! Lần trước cũng không phải là chưa có xem qua. Diêm Xuyên im lặng nói. Lần trước ở chỗ Hổ tộc, ngã vào trong lốc xoáy thanh âm, y phục hai người cũng bị xé nát một lần rồi. - A! Miêu Miêu nghĩ cũng đúng. Miêu Miêu nhanh chóng lấy ra hai bộ quần áo. Diêm Xuyên đưa cho Mạnh Dung Dung một bộ. Mình mặc một bộ. - Ngươi cõng ta qua đó! Mạnh Dung Dung co rúc nói. - Ừm! Diêm Xuyên gật đầu. - Meo meo? Lần trước, không phải ngươi bị hắn nhìn rồi sao? Còn có thẹn thùng cái gì? Miêu Miêu không hiểu nói. Nhưng hai người cũng không nghe Miêu Miêu càm ràm, nhanh chóng mặc y phục vào. Mạnh Dung Dung lần nữa mặc vào y phục của Diêm Xuyên. - Meo meo, đây còn có một bãi máu, có người bị thương sao? Miêu Miêu nhảy đến chỗ có một khối vải rách. Mạnh Dung Dung thấy, nhất thời nhanh chóng đoạt lấy, cẩn thận thu vào. - Meo meo? Đây là máu của ngươi a, đoạt cái gì? Miêu Miêu im lặng nói. Mạnh Dung Dung: - ... ... ! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m - Miêu Miêu, tại sao ngươi tới đây? Diêm Xuyên nghi ngờ nói. - Còn không phải vì ngươi? Ta vừa mới tỉnh lại, phát hiện ngươi không có? Hỏi người xung quanh cũng không biết, mấy người ThanhLong cũng đi xung quanh tìm ngươi rồi, ngươi đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, cũng may là ta có bản lãnh lớn, ta vừa nghĩ, liền biếnđến trước mặt ngươi rồi! Miêu Miêu nhất thời đắc ý nói. - Vừa nghĩ, liền biến đến? Chẳng lẽ là năm đó ngươi định tộc khế với ta? Diêm Xuyên cau mày nói. Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, Miêu Miêu cắn Diêm Xuyên một ngụm, nhất định là một chủng tộc chi khế. - Cái gì tộc khế? Miêu Miêu không hiểu nói. - Ngươi quên coi như xong! - Không được, ngươi nói cho ta biết, cái gì tộc khế! Miêu Miêu nhất thời kiên trì nói. - Ngươi có thể biến đến bên người khác sao? Diêm Xuyên giải thích. - Không thể! - Vậy thì đúng rồi, ngươi cùng ta thành lập một tộc khế.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 51: Đào tạo sâu. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Theo đạo lý, ta gọi là Triệu Hoán Hổ Tộc, đặc biệt là ngươi, khi triệu hoán, ngươi sẽ có cảm ứng, chỉ cần ngươi đồng ý, là có thể trongnháy mắt được triệu hoán đến trước mặt của ta, nhưng mà ta còn không nghĩ tới, ngươi lại có thể tự mình tới đây! Diêm Xuyên cổ quái nói. - Meo meo? Ta lúc nào đã thành lập tộc khế rồi? Tại sao ta không nhớ rõ? Miêu Miêu không tin nói. Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu một chút, khe khẽ thở dài, chuyện này không nên giải thích. Càng nói mình càng nhức đầu. Mạnh Dung Dung đứng dậy, ôm lấy đàn cổ rơi ở cách đó không xa, cắn môi, phức tạp nhìn Diêm Xuyên một cái. nguồn truyện t u n g ho a n h . c o m Trong mắt có hận ý, còn có một loại cảm xúc khác không hiểu. - Mạnh cô nương? Diêm Xuyên nhìn về phía Mạnh Dung Dung. - Không nên gọi ta là, ta không muốn nhìn ngươi! Thanh âm Mạnh Dung Dung hàm chứa một cổ xấu hổ và giận dữ. Đạp bước, Mạnh Dung Dung hướng vào trong rừng mà đi. Còn đi không bao xa, đột nhiên, một cổ cường quang từ đằng xa chiếu đến khắp. - Rầm! Là Hạo nhiên chính khí, trong nháy mắt tràn ngập khu vực chướng khí, không có Hoa hồng đen, những thứ chướng khí này căn bảnkhông phải là đối thủ của Hạo nhiên chính khí, đảo mắt đã bị tinh lọc hơn phân nửa. Diêm Xuyên liền biến sắc, đưa tay nắm Ngọc Đế Kiếm trên mặt đất lên, ôm lấy Miêu Miêu, ngưng trọng nhìn về bốn phía. - Rầm ù ù! Một cổ lực lượng khổng lồ bao phủ Diêm Xuyên. - Meo meo? Chuyện gì xảy ra? Miêu Miêu cả kinh kêu lên. - Hưu! Hưu! ... ... ... ... Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung đột nhiên bị một cổ lực lượng rất lớn kéo lên mặt đất. Trừ Mạnh Dung Dung, còn có đại lượng nho tu ở bốn phía. Nơi xa, cửa vào Quang Minh Giới lại được mở ra. Mọi người, đột nhiên bị cự lực kéo ra ngoài, toàn bộ bị đưa ra khỏi Quang Minh Giới. - Thình thịch! Thình thịch! ... ... Sáu mươi tên đại nho, tính cả Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, toàn bộ ngã trên mặt đất ở Bách Thánh chính khí đàn. - Sách đâu? Sách của ta đâu? Mấy tên đại nho cả kinh kêu lên. - Phốc! Phốc! ... ... Có mấy tên đại nho đang không ngừng phun nước. Đặc biệt Trần Bình đại nho, giờ phút này bụng phồng lớn lên một vòng, cả người hấp hối. - Trần Bình sư đệ? Hắn làm sao như vậy? Lưu Tử Lộ trầm giọng hỏi. - Trần Bình, hắn không biết bơi! Vương Long sắc mặt khó coi nói. - Không biết bơi? Các ngươi một thân nước, làm sao vậy? Không phải là toàn bộ rơi vào trong sông chứ? Lưu Tử Lộ trầm giọng nói. - Dạ! Vương Long quấn quýt gật đầu. Lưu Tử Lộ: - ... ... ! Bách Thánh chính khí đàn. Giờ phút này có đại lượng đại nho canh giữ. Nhạc Nghị nhìn chằm chằm vào mọi người. Quang Minh Giới, cửa Quang Minh Điện. Mạnh Lăng Thiên, người truy đuổi Thiên nữ lúc trước, lạnh lùng nhìn Mạnh Tử Thu. - Nhiều người như vậy? Mạnh Tử Thu, là ngươi làm chuyện tốt a? Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói. - Thái gia gia, là ta sơ sót! Mạnh Tử Thu trên mặt khổ sở nói. - Người, toàn bộ ta đã ném ra ngoài rồi, ta không hy vọng có lần sau nữa! Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói. - Vâng, tuyệt sẽ không rồi! Mạnh Tử Thu lập tức nói. - Tuyệt sẽ không rồi? Nhìn Cự Lộc thư viện hiện tại một chút đi, các ngươi đã làm thành hình dáng gì rồi? Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói. Mạnh Tử Thu khổ sở không dám nhiều lời. - Ở trong hậu đại của lịch đại viện chủ, chọn mấy người thông tuệ đi vào, một tháng sau, ta sẽ mở ra cửa vào Quang Minh Giới một lầnnữa, để cho bọn họ đi vào, ta muốn dạy dỗ thật tốt! Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói. - Dạ! Mạnh Tử Thu khổ sở nói. Bách Thánh chính khí đàn. - Meo meo, tại sao không để cho chúng ta đi! Miêu Miêu hướng về phía đại nho đang cản đường kêu lên. Đám người Lưu Tử Lộ cũng muốn rời khỏi, nhưng mà Nhạc Nghị lại lắc đầu không cho. Lúc này, Mạnh Tử Thu đột nhiên bước ra Quang Minh Giới. - Hô! Cửa vào Quang Minh Giới chợt đóng lại. Mạnh Tử Thu nhìn mọi người một lượt, cuối cùng nói: - Để cho bọn họ đi thôi! - Dạ! Chúng đại nho ứng tiếng nói. Diêm Xuyên nhìn thoáng qua Mạnh Tử Thu, cũng theo mọi người rời đi. Về phần Mạnh Dung Dung, đã đi tuốt ở đàng trước. Ra ngoài quảng trường, Mạnh Dung Dung nhanh chóng bay đi. Nhìn Mạnh Dung Dung rời đi, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài. - Meo meo? Ở trong đó, ngươi cùng Mạnh Dung Dung rốt cuộc đã làm gì vậy? Miêu Miêu hiếu kỳ nói. Diêm Xuyên lắc đầu không nói. - Ngươi đùa bỡn lưu manh? Miêu Miêu đột nhiên ánh mắt sáng lên. Diêm Xuyên: - ... ... ! - Chẳng lẽ không đúng? Là nàng đối với ngươi đùa bỡn lưu manh? Miêu Miêu ánh mắt sáng hơn. - Ba! Diêm Xuyên vỗ một phát lên trên đầu Miêu Miêu. - Còn nói nhảm nữa, khấu trừ linh thạch của ngươi! Diêm Xuyên nói. - Meo meo, ta có nói chuyện sao? Ta cái gì cũng không nói a! Miêu Miêu giả ngây giả dại nói. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. ——————– Hơn nửa tháng sau. Đông Phương điện. - Trời, ta đây là người có trí thức, còn cần phải học tập sao! Đông Phương điện truyền đến tiếng kêu khóc của Đông Phương Chính Phái. Diêm Xuyên tò mò rời đi ra đại điện. - Diêm Xuyên, ta muốn tìm đường chạy rồi, Đông Phương điện này, một mình ngươi ở đi! Có linh thạch hay không? Cho ta một chút,đưa trước một ít. Không có linh thạch cũng được, đem những bức tranh của ngươi cho ta một ít, ta đi bán lấy tiền. Đông Phương Chính Phái chạy tới nói. - Chuyện gì xảy ra? Diêm Xuyên nghi ngờ nói. - Ta nào biết, viện chủ tìm ta nói chuyện, nói để cho ta qua chỗ tiền bối kia đào tạo sâu, ta còn phải cần đào tạo sâu sao? Đông Phương Chính Phái nhất thời nói. - Đào tạo sâu? Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói. - Đúng vậy a, đúng rồi, còn có nhiều người nữa, viện chủ nói, nữ nhi của hắn Mạnh Dung Dung cũng đi đó! Đông Phương Chính Phái nói. - Nhanh, ta phải đi, lúc này không đi, sau này sẽ không có cơ hội nữa! Đông Phương Chính Phái lo lắng nói. Lúc này, nơi xa đột nhiên bay tới sáu thân ảnh áo trắng. Là đám người lão Nghiêm. - Các ngươi tại sao lại tới đây? Đông Phương Chính Phái nghi ngờ nói. - Viện chủ nói, lo lắng ngươi chạy mất, cho chúng ta phụng bồi ngươi! Lão Nghiêm cười nói. Đông Phương Chính Phái: - ... ... ... ! Một tháng thoáng nhanh mà qua. Đông Phương Chính Phái sẽ phải bước lên một con đường đầy bóng tối. Vẻ mặt như đưa đám. Diêm Xuyên đem hắn đưa ra Đông Phương điện, trong tay nắm một cái hộp ngọc. - Giúp ta đem cái hộp ngọc này, giao cho Mạnh Dung Dung! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. - A? Đông Phương Chính Phái cổ quái nhìn nhìn Diêm Xuyên. - Giao cho nàng là xong, không cần phải nói cái gì sao! Diêm Xuyên nói. - Ngươi sẽ không thật là có gian tình cùng với Mạnh Dung Dung chứ? Lần trước tại chỗ ở của Hổ tộc! Đông Phương Chính Phái nhất thời nổi lên hứng thú. - Cút! Diêm Xuyên một cước đá vào trên mông đít Đông Phương Chính Phái. Ôm hộp ngọc, tâm tình Đông Phương Chính Phái đã khá hơn một chút, đi theo đám người lão Nghiêm, chậm rãi bay đi. ... Thời gian vội vã trôi qua! Cách Thiên Thụ đại hội còn có mười ngày thời gian. Trong Cự Lộc thành, cường giả tụ tập càng ngày càng nhiều, trăm năm một lần Thiên Thụ đại hội, giờ phút này, Cự Lộc thư viện thảnnhiên trở thành nhân vật chính ở đông phương. Cao thủ hội tụ, thậm chí, số lượng hư cảnh cường giả cũng rất là nhiều. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 52: Ngươi cũng xứng (thượng)? Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Cả Cự Lộc thành, trong lúc nhất thời ngọa hổ tàng long, mạch nước ngầm mãnh liệt khởi động. Đông Phương điện! Đại điện mở rộng ra, Miêu Miêu cuộn tròn nằm trên ghế nhỏ mà ngủ, trong đại điện có đặt một cái bàn nhỏ, Diêm Xuyên đang cùngmột nữ tử tóc ngắn uống trà trò chuyện. Nữ tử tóc ngắn, một thân y phục quý giá, hai đầu lông mày thoáng hiện ra một cổ anh khí bén nhọn. Chính là Hoàng đã từ biệt mấy năm. - Lúc mới vừa đến, ta xem qua, bao quanh ngoài Đông Phương điện, kiếm khí quanh quẩn, là ngươi bố trí trận pháp? Hoàng uống trà thản nhiên nói. - Thiên Thụ đại hội đã gần tới, Hư cảnh tu giả tụ tập càng ngày càng nhiều, phải phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươicó nhãn lực, lại có thể nhìn ra trận pháp bên ngoài! Diêm Xuyên nhấp trà, cười nhạt nói. - Ta tới đã ba ngày, phía ngoài phát ra tin đồn, ngươi muốn tranh đoạt Phong Thần Sách? Hoàng trầm giọng hỏi. - Không sai? Còn ngươi thì sao? Diêm Xuyên hiếu kỳ nói. - Ta muốn Thiên Sách . Hoàng trầm giọng nói. - A? Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói. - Đao của ta, có thể cảm nhận được kiếm của ngươi, nói rõ kiếm của ngươi cũng đã ngưng tụ ra Kiếm Linh? Hoàng nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm đeo ở sau lưng Diêm Xuyên. - Không sai! - Nếu Kiếm Linh ra đời, vậy thì không còn năm trong hàng ngũ cửu phẩm rồi, xem ra mấy năm nay, ngươi cũng có kỳ ngộ a! Hoàng gật đầu thở dài nói. - Chuyện năm đó của Phụ thân ngươi, tra thế nào rồi? Diêm Xuyên hỏi. - Có chút đầu mối rồi! Hoàng lắc đầu, không muốn nhiều lời. - Một ít tư liệu của hơn sáu nghìn năm trước, ta đã sửa sang lại một lần, đợi chút nữa sẽ đưa cho ngươi, về phần có hữu dụng haykhông, một mình ngươi xem đi! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. - Đa tạ! Hoàng gật đầu. Trong mắt hơi nhu hòa. Lần này đến đây, chuyện chủ yếu chính là vì để cho Diêm Xuyên giúp mình thu thập một ít tư liệu, dù sao Diêm Xuyên cũng đã ở CựLộc thành khoảng hai năm. Tư liệu về lịch sử thì khẳng định là Cự Lộc thành có nhiều nhất. Không nghĩ tới, Diêm Xuyên đã sớm chuẩn bị tốt rồi! Hoàng không thích nhiều lời, lẳng lặng uống trà. - Ngươi tranh đoạt Thiên Sách, là vì khai tông lập phái? Diêm Xuyên hỏi. - Không sai biệt lắm, bất quá ta không thích xây dựng, dựng lên tông môn, thu mười hai môn đồ, hoàn thành nguyện vọng của phụthân là đủ rồi! Hoàng thản nhiên nói. - Mười hai môn đồ? Có thể học tập với Đao Ma, không biết là nguyện vọng của bao nhiêu đao tu a! Diêm Xuyên cười nói. Hoàng vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, tiếp tục uống trà. Diêm Xuyên biết, đây không phải là Hoàng xem thường mình, mà là tính cách của bản thân nàng quyết định, hơn nữa, cho đến hômnay, Diêm Xuyên cũng chưa thấy Hoàng cười một lần nào. Tron lúc hai người uống trà, đột nhiên, mây mù ngoại giới đung đưa một trận. - Thánh nữ tới! Ngoài điện truyền đến thanh âm hưng phấn của Thanh Long. Thanh Long, Bạch Long nhất thời chạy về phía quảng trường. - Ồ!? Diêm Xuyên giật mình. Giẫm chân đứng lên, hơn nữa cũng hướng ra ngoài điện mà đi. Hoàng nhìn Diêm Xuyên một chút, trong mắt không có bất mãn, bản thân mình cũng là loại tính cách này. Cũng không cần quá kháchsáo. Diêm Xuyên đi ra đại điện. Trên Quảng trường, mười thân ảnh rơi xuống. Mặc Vũ Hề, Chu Tước, Huyền Vũ, Văn Nhược tiên sinh, Cổ Nguyệt Thánh tử, còn có năm khuôn mặt xa lạ. Cổ Nguyệt Thánh tử? Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia ngoài ý muốn. Tại sao hắn lại tới đây? - Bái kiến Thánh nữ! Thanh Long, Bạch Long cung kính nói. - Ừ! Mặc Vũ Hề gật đầu, quay lại nhìn về phía Diêm Xuyên. Thấy Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười này, giống như là bao hàm vô tận tư niệm vậy. Mặc dù không giải thích được vì sao Cổ Nguyệt Thánh tử lại đến, nhưng Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề, vẫn nở nụ cười trànđầy tín nhiệm. Nụ cười này, để cho trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia cảm động, chậm rãi đi tới. - Meo meo, Mặc tỷ tỷ tới? Chẳng biết lúc nào Miêu Miêu đã tỉnh lại, nhất thời chạy tới nơi này. - Miêu Miêu? Trong mắt Mặc Vũ Hề cũng tràn đầy vui mừng. Lật tay một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một màu phiến đá nhỏ bảy màu, phiến đá nhỏ rất nhỏ, nhưng lộ ra một cổ nănglượng khí tức cường đại. - Meo meo? Ánh mắt Miêu Miêu nhất thời thành hình trái tim. - Đây là tiên thạch mảnh nhỏ mà ta vô tình lấy được, không biết ngươi thích không? Mặc Vũ Hề cười nói. - Meo meo, thích, thật tốt quá, thật tốt quá, Mặc tỷ tỷ xinh đẹp nhất rồi! Nhất thời, miệng Miêu Miêu giống như được bôi mỡ vậy. - Tiên thạch mảnh nhỏ? Vũ Hề Thánh nữ, đây là tiên vật mà Thánh chủ ban thưởng xuống, ngươi lại đem cho một con tiểu miêu? Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói. - Mèo cái con em ngươi a, ngươi mới là mèo! Meo meo! Miêu Miêu nhất thời tức giận nói. - Nghiệt súc, ngươi nói cái gì? Một cường giả râu rậm đứng phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên trừng mắt, một cổ khí tức cường đại phun mạnh mà ra. Mặc Vũ Hề trầm mặt xuống, lấy tay vung lên, một cổ khí thế cường đại đem khí tức cường giả kia toàn bộ trùng kích mà đẩy ra. - Thường Tam, nơi này không có phần nói chuyện của ngươi! Mặc Vũ Hề trừng mắt nói. Tên râu rậm được gọi là Thường Tam trừng mắt, nhìn Mặc Vũ Hề một chút, hít sâu một cái nói: - Dạ! Lại xoay người, Mặc Vũ Hề nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử nói: - Cổ Nguyệt Thánh tử, tiên thạch mảnh nhỏ là của ta, xử trí như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi tới nói, còn có, Miêu Miêu khôngphải là mèo, là hổ! - Meo meo! Miêu Miêu nhất thời vênh váo tự đắc nói. - Hổ? A! Cổ Nguyệt Thánh tử không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt. - Diêm công tử, đã lâu không gặp! Văn Nhược tiên sinh cười nói. - Văn Nhược tiên sinh, đợi ngài đã lâu! Diêm Xuyên cũng cười nói. - Diêm Xuyên, lần này mời Văn Nhược tiên sinh trở về là có chút chuyện! Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói. - A? Thực ra, Diêm Xuyên thấy Cổ Nguyệt Thánh tử, cũng biết chuyện không có đơn giản như vậy. - Ta mời Văn Nhược tiên sinh tới hỗ trợ, nhưng mà, không biết như thế nào, lại để cho Mão Nhật Đạo Quân biết được! Mặc Vũ Hề nói. - Ồ!? Diêm Xuyên cau mày nói. Mão Nhật Đạo Quân? Tại sao lại là hắn? - Không sai, sau khi cha ta biết được chuyện này, quyết định giúp ngươi một chút, phái ra bốn người mạnh nhất về cầm kỳ thư họatrong Đại Chiêu thánh địa ta, Văn Nhược phụ trách về Họa, vị này là Cầm Vương, vị này là Kỳ Vương, vị này là Thư Vương. Cũng là chata phái tới giúp ngươi! Ngươi nên cảm tạ cha ta! Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói. - Gặp qua Diêm công tử! Phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử, đi ra ba cái nho bào nam tử, ngạo khí nhìn về phía Diêm Xuyên, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương? Cầm Vương? Kỳ Vương? Thư Vương? Diêm Xuyên nhìn ba người một chút, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nếu nói đầy bình thìbất động mà nửa bình thì sẽ dao động, ba người khuất thân làm thủ hạ người ta, lại cũng dám tự xưng là vương giả trong các lĩnh vực? Mấy tên này tự nhiên lại bị Diêm Xuyên coi thường một cái. - Ha ha..., không cần, có Văn Nhược tiên sinh là đủ! Cầm kỳ thư, ta cũng đã có chuẩn bị rồi! Diêm Xuyên lắc đầu cười nói.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 53: Ngươi cũng xứng (hạ)? Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - A? Ngươi có chuẩn bị? Không biết là người phương nào? Có thể so sánh với mấy người Cầm Vương hay không? Cổ Nguyệt Thánh tử khẽ nhíu mày nói. Thấy ánh mắt chợt lóe rồi biến mất của Cổ Nguyệt Thánh tử, Diêm Xuyên nhất thời cảm nhận được trong chuyện này có điểm khôngtầm thường, Mão Nhật Đạo Quân phái người tới giúp mình? Mình và Mão Nhật Đạo Quân căn bản không quen không biết, khẳng địnhtrong đó có mưu đồ khác. - Ha hả, ngươi thấy thì sẽ biết! Diêm Xuyên bất động thanh sắc cười nói. - Vương tiên sinh, có người hoài nghi tài đánh đàn của ngươi! Diêm Xuyên cười nói. Đang khi nói chuyện, đại môn Thiên Điện ầm ầm mở ra. Vương Chu đạp bước mà ra, đi về phía Diêm Xuyên. - Là ngươi? Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử trở nên lạnh lẽo. - Cổ Nguyệt Thánh tử, biệt lai vô dạng a! Không biết người nào là Cầm Vương? Tài đánh đàn có thể vượt qua tại hạ, tại hạ cũng muốnlãnh giáo một phen! Vương Chu cười nói. Cầm Vương đứng đối diện, trên mặt nhất thời lộ ra một tia lúng túng. - Ha ha ha, nguyên lai là ngươi? Lần trước ta và ngươi đấu đàn một cuộc, chẳng lẽ lại có tiến bộ? Vương Chu rất mong đợi a! Vương Chu nhất thời cười nói. Cầm Vương hít sâu một cái, khe khẽ thở dài nói: - Thánh tử, tại hạ không địch lại Vương Chu! Cổ Nguyệt Thánh tử trong mắt chớp động một trận. Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng thản nhiên nói: - Không nghĩ tới, Diêm Xuyên? Ngươi cũng thật có thủ đoạn, lại có thể mời được Vương Chu! - Mão Nhật Đạo Quân ưu ái, Diêm Xuyên tâm lĩnh! Không biết Cổ Nguyệt Thánh tử, lần này đến Cự Lộc thành, là muốn nói chuyện gì? Diêm Xuyên cười nói. Giờ khắc này, Diêm Xuyên đã không hề phải cẩn thận như ngày xưa nữa, mà là phi thường thản nhiên mà đối mặt Cổ Nguyệt Thánh tử,thậm chí trên giọng điệu, còn có một loại cảm giác trên cao nhìn xuống, Cổ Nguyệt Thánh tử có cảm giác rất khó chịu. Một tên như kiến hôi ở trước mắt mình, lại không có kính sợ đối với mình? Kính sợ? Đối với một người mấy lần muốn giết mình, Diêm Xuyên sao lại kính sợ hắn chứ? Mặc Vũ Hề mở miệng nói: - Lần này, trừ Văn Nhược tiên sinh, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, còn điều tới hai huynh đệ Thường Tam, Thường Tứ, hiệp trợCổ Nguyệt Thánh tử, tranh đoạt Thiên Sách! - Tranh đoạt Thiên Sách? Diêm Xuyên đột nhiên nhíu hai mắt lại. Mão Nhật Đạo Quân tranh đoạt Thiên Sách làm gì? Thường Tam, Thường Tứ? Còn có Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương? Chẳng lẽ làcòn muốn đoạt Phong Thần Sách của ta? Mặc dù không biết Mão Nhật Đạo Quân muốn cái gì, nhưng trong nháy mắt Diêm Xuyên đã trở nên cảnh giác. - Lần này, ta muốn phụ trách tranh đoạt Thiên Sách, nhưng Phong Thần Sách cũng không thể đối đãi bình thường được, còn có mườingày, hết thảy phải nghe ta an bài! Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói. Cổ Nguyệt Thánh tử vừa mở miệng, Thanh Long, Bạch Long, Vương Chu, Dịch Phong đều trầm mặt xuống. Mặc Vũ Hề chân mày cau lại, hiển nhiên không nghĩ tới Cổ Nguyệt Thánh tử bá đạo như thế, mới vừa gặp, đã muốn đoạt quyền? Tranhđoạt Phong Thần Sách, đây chính là chuyện tình của Diêm Xuyên, Cổ Nguyệt Thánh tử muốn nhúng tay? - Meo meo! Miêu Miêu nhất thời trừng mắt, hiển nhiên khó chịu Cổ Nguyệt Thánh tử. - Ngươi? Diêm Xuyên lộ ra một tia cười lạnh. - Không sai, ta đã tham gia Thiên Thụ đại hội, rất nhiều lưu trình ta đều rõ ràng nhất, đối với cường giả tứ phương, ta tự có phươngpháp ứng đối, ta tới an bài, ngươi chỉ cần nghe ta là được! Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói. Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương, đều gật đầu. Giống như là đương nhiên vậy. - Ngươi tính là cái gì? Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lẽo nói. Ngươi tính là cái gì? Diêm Xuyên nói xong, đám người Thường Tam giống như là còn không có phục hồi tinh thần lại. Diêm Xuyên đối với Thánh tử nói -Ngươi tính là cái gì? Quảng trường Đông Phương điện, đột nhiên yên tĩnh. Ban đầu, Mặc Vũ Hề đối với Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận, đảo mắt bởi vì một câu nói của Diêm Xuyên mà thoải mái không thôi, trongmắt hiện lên một tia kiên định, cùng theo Diêm Xuyên mà lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử. Không khí trên quảng trường, nhất thời trở nên ngưng trọng cực kỳ. - Ngươi mới vừa nói cái gì? Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử đã trở nên lạnh lẽo. Diêm Xuyên lại dám khiêu khích uy nghiêm của mình? Một khí cảnh mà thôi, muốn tìm cái chết? - Meo meo, Diêm Xuyên nói, ngươi tính là cái gì! Miêu Miêu nhảy đến trên bả vai Diêm Xuyên, hướng về phía Cổ Nguyệt Thánh tử giương nanh múa vuốt nói. - Ồ!? Cổ Nguyệt Thánh tử trừng mắt, hàm dưỡng có tốt hơn nữa, giờ phút này cũng có chút đè nén không được. - Bảo ta nghe lời ngươi? Ngươi cũng xứng? Diêm Xuyên lạnh lùng nói thêm một lần nữa. … Ngươi cũng xứng? Trong mắt Văn Nhược tiên sinh nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc. Thường Tam, Thường Tứ, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương không khỏi lộ vẻ không thể tin, nói giỡn? Tiểu tử này không muốnsống? Lại dám nói chuyện như vậy với Cổ Nguyệt Thánh tử? Thậm chí ánh mắt bốn người nhìn Diêm Xuyên, đều tựa như nhìn ngườichết rồi vậy. Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hàn quang vừa hiện, một cổ khí thế cường đại hướng Diêm Xuyên áp bách mà tới. Một mà tiếp khiêu khích của mình uy nghiêm? Khí thế khổng lồ đột nhiên thả ra, từ dưới chân Cổ Nguyệt Thánh tử, sàn nhà đột nhiên bị áp mà ken két vỡ ra, hơn nữa vỡ vụn hướngvề phía Diêm Xuyên. Khí tức Trung Hư Cảnh cực kỳ cường đại, hung hăng áp chế về phía Diêm Xuyên. Mặc Vũ Hề thấy vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống. - Cổ Nguyệt, ngươi dám! Mặc Vũ Hề trừng mắt, một cổ khí thế cường đại phát ra chặn lại. Khí thế của Mặc Vũ Hề là một loại trạng thái hữu hình, giống như là một cái bóng Hắc phượng hoàng khổng lồ vọt tới Cổ NguyệtThánh tử. - Oanh! Hai cổ khí thế đột nhiên chạm vào nhau, Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, lạnh lùng nhìn Mặc Vũ Hề một cái. - Mặc Vũ Hề, ngươi nghĩ làm trái lệnh của Mão Nhật Đạo Quân? Cổ Nguyệt Thánh tử nghiêm túc nói. - Hừ, Mão Nhật Đạo Quân cũng không nói với ta cái gì! Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói. Diêm Xuyên nhẹ nhàng kéo tay Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề quay đầu nghi ngờ. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, đem Mặc Vũ Hề lôi tới đây, kéo về phía sau nói: - Ta nói hắn không xứng, tự có đạo lý của ta, ngươi đứng xem là được! Nụ cười của Diêm Xuyên, giống như là nắng sớm chiếu xuống trên mặt tuyết vậy, rực rỡ vô cùng, nhìn thấy thế, Mặc Vũ Hề không tựchủ gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia tò mò. Tại sao Diêm Xuyên lại tự tin lớn như thế? Ở trong mắt Mặc Vũ Hề, tu vi Diêm Xuyên đột nhiên tăng mạnh, khí cảnh đệ ngũ trọng, nhưng cuối cùng chẳng qua là khí cảnh a. Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu nhượng xuất cho Diêm Xuyên. Đem Miêu Miêu đưa cho Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử. Bước ra một bước, Diêm Xuyên đem đám người Dịch Phong, Vương Chu, Mặc Vũ Hề toàn bộ chắn phía sau. Một người, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt, một người đối mặt Cổ Nguyệt. Phía sau mấy người Dịch Phong lo lắng mà sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên, hơn nữa cùng chung mối thù nhìn về phía Cổ Nguyệt. Chỉ có Vương Chu, hai mắt nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 54: Ngọc Đế Kiếm trận. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Bởi vì Vương Chu từ trên người Diêm Xuyên nhìn thấy được một loại phong phạm của vương giả. Là phong phạm - Nhất phu đươngquan, vạn phu mạc địch. Đây là một loại mị lực mà chỉ có bậc lãnh tụ mới có, không phải là khí thế, không phải là lực lượng, chính là mộtloại cảm giác. Vương Chu đã từng nhìn thấy từ trên người Yêu Thiên Thương. Bây giờ lại có thể thấy trên người Diêm Xuyên. Mị lực đặc biệt là phải căn cứ vào tự tin cực lớn mới có thể có. Trong lòng Vương Chu hiện lên một tia lo lắng, hắn muốn vì Yêu Thiên Thương mà tiến cử Diêm Xuyên, nhưng tên Diêm Xuyên nàythật có thể chịu khuất thân dưới người sao? Diêm Xuyên giẫm chân mà ra, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt. Cổ Nguyệt thấy Diêm Xuyên kéo ra Mặc Vũ Hề, trong mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc. Khí cảnh? Nho nhỏ khí cảnh, cũng dám chống đối mình? - Nơi đây, không hoan nghênh ngươi, trừ Văn Nhược tiên sinh, mang theo người của ngươi, cút ra khỏi Đông Phương điện! Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Tiểu tử, ngươi muốn chết? Thường Tam lần nữa nổi giận nói. - Ồ!? Diêm Xuyên trong mắt lạnh lẽo, một cổ lệ khí lạnh như băng từ hai mắt bắn ra. Thường Tam đang nghênh hướng Diêm Xuyên, đột nhiên một rùng mình một cái, thật giống như bị ánh mắt Diêm Xuyên làm cho thânthể băng lạnh. - Diêm Xuyên, giờ phút này cũng không phải ngươi, chuyện mà cha ta đích thân nhắn nhũ, ngươi nghe thì nghe, không nghe cũngphải nghe! Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời lạnh lùng nói. Vừa nói, khí thế trên người Cổ Nguyệt Thánh tử lần nữa hướng về phía Diêm Xuyên ép xuống. Trên mặt đất, ban đầu sàn nhà đã rạn nứt, giờ phút này càng thêm vỡ vụn hoàn toàn. Ken két ken két Giống như áp bách thực chất, Cổ Nguyệt Thánh tử muốn cấp cho Diêm Xuyên một lần dạy dỗ cả đời khó quên. - Roẹt…keng! Ngọc Đế Kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh. - Hưu! Ngọc Đế Kiếm đột nhiên tự mình bay ra. Kiếm chỉ về Cổ Nguyệt Thánh tử, đột nhiên một đạo kiếm khí màu đen khổng lồ hiện ra, hunghăng chém về phía Cổ Nguyệt Thánh tử. - Ồ!? Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, một chưởng phách về phía kiếm khí. - Oanh! Kiếm chưởng chạm vào nhau. Ngọc Đế Kiếm đột nhiên phóng lên trời cao. Vững vàng đứng ở trong hư không, giống như là lơ lửng trong không trung. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm giữa không trung, bao gồm Cổ Nguyệt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn. - Ông! Ngọc Đế Kiếm đột nhiên rung lên một tiếng. Mây trắng bốn phía trong Đông Phương điện phù đảo, đột nhiên toát ra hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, kiếm khí như mưa sa mà ra,cuồn cuộn mà đến, hạo hạo đãng đãng. Đầy trời đều là bóng kiếm. - Ùng ùng! Trong lúc nhất thời, đảo mắt Đông Phương điện đã bị kiếm khí bao phủ, xa xa nhìn lại, giống như là một trận phong bạo khổng lồ đemĐông Phương điện bao vây lại vậy. Vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện. - Ùng ùng! Bên trong quảng trường Đông Phương điện, cũng là vô số kiếm khí hạo hạo đãng đãng, bốn phía Diêm Xuyên, bốn phía Mặc Vũ Hề,bốn phía Cổ Nguyệt, đều là kiếm khí cuồn cuộn. Kiếm khí vô tận, mũi kiếm hướng về phía Diêm Xuyên, giống như là ở đối với Diêm Xuyên triều bái vậy. Vô tận kiếm khí hướng về phía Diêm Xuyên mà triều bái, đột nhiên đồng loạt hướng về Cổ Nguyệt. - Thứ gì? Cổ Nguyệt sắc mặt âm trầm nói. - Oanh! Kiếm khí như phong bạo, từ bốn phương tám hướng bắn tới, bắn thẳng về Cổ Nguyệt Thánh mà lao đến. - Muốn chết! Cổ Nguyệt thét lên, khởi động một cổ khí tường khổng lồ. - Oanh, oanh, oanh, oanh! Vạn đạo kiếm khí màu trắng, trong nháy mắt đâm vào khí tường của Thánh tử, từng đợt từng đợt không biết mệt mỏi. Trên đại địa, đột nhiên toát ra mười chuôi trường kiếm đen nhánh, giống như Ngọc Đế Kiếm, trong nháy mắt đâm rách khí tường, trựctiếp đâm thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử. - Oanh! Cổ Nguyệt Thánh tử một chưởng chụp ra, cùng mười chuôi hắc kiếm chạm vào nhau, trong nháy mắt, lực lượng khổng lồ đem CổNguyệt Thánh tử đụng cho bay lên trời cao. - Roẹt...! Roẹt...!Roẹt...! ... ... ... Kiếm khí màu trắng chớp mắt lại biến thành kiếm khí màu đen, trong lúc nhất thời, bốn phía Đông Phương điện, xuất hiện hàng tỉ NgọcĐế Kiếm, hàng tỉ Ngọc Đế Kiếm hướng về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, mang theo Thị Huyết Sát Lục. - VÈO..! VÈO..! VÈO..! ... ... ... Tốc độ khủng khiếp, lực đạo khổng lồ, một lần lại một lần, giống như ngàn đao tùng xẻo giống nhau, cắt vào khí tường của Cổ NguyệtThánh tử. - Không, khốn kiếp, làm sao có thể! Cổ Nguyệt Thánh tử cuồng luống cuống sợ hãi kêu lên. Khí tường cấp Trung Hư Chi Cảnh, cư nhiên bị kiếm khí ngàn đao tùng xẻo cắt vỡ rồi? Hơn nữa Ngọc Đế Kiếm này chỉ mới có bộ dạngbóng kiếm mà thôi, lại càng giống như châu chấu, cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Cổ Nguyệt Thánh tử lật tay lấy ra một thanh trường kiếm, nhất thời kích phát hàng vạn hàng nghìn kiếm khí hướng Ngọc Đế kiếm khívọt tới. Ngọc Đế kiếm khí căn bản không thua gì kiếm khí của Cổ Nguyệt Thánh tử. - Ùng ùng! Từng đợt này đến đợt khác, Ngọc Đế kiếm khí hung hăng ăn mòn Cổ Nguyệt Thánh tử, đảo mắt đã đến mặt. - A! Cổ Nguyệt Thánh tử chưa từng kinh qua hiểm cảnh như ngày hôm nay? Trong lúc gào thét, khí thế quanh thân giống như nổ lớn màphát ra. - Oanh! Đại lượng Ngọc Đế kiếm khí bị áp bức mà phun ra đi ra ngoài. Nhưng mà, kiếm khí nhiều như châu chấu, trong nháy mắt lại bức đếntrước người Cổ Nguyệt Thánh tử. - VÈO.. Thử thử thử thử! Đại lượng mảnh y phục bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt, Cổ Nguyệt Thánh tử tóc tai tán loạn, y phục lại càng nát như tương rồi. - Oanh! Hàng vạn hàng nghìn kiếm khí nhất thời thối lui ngoài, cách Cổ Nguyệt Thánh tử khoảng mười trượng, từng đạo kiếm khí chiếu thẳngvào Cổ Nguyệt Thánh tử. Đứng ở trong hư không, bộ dạng Cổ Nguyệt Thánh tử đặc biệt chật vật. Kiếm khí đứng xếp hàng, giống như là quân đội vậy, lạnh nhưbăng chỉa thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử. - Làm sao có thể? Thường Tam, Thường Tứ cả kinh kêu lên. Diêm Xuyên chỉ có đứng chắp tay, Cổ Nguyệt Thánh tử đã chật vật không chịu nổi rồi? Cổ Nguyệt Thánh tử tóc tai bù xù, nhìn Diêm Xuyên một chút, bộ dáng đều là không tin, đồng thời nhìn một chút Ngọc Đế Kiếm kiếmkhí đen nhánh bốn phía. - Kiếm trận? Ngươi lại có thể bố trí kiếm trận? Làm sao có thể, kiếm của ngươi có Kiếm Linh rồi? Cổ Nguyệt Thánh tử sợ hãi kêu lên, nhìn chằm chằm về phía Diêm Xuyên. - Ngươi cũng biết kiếm trận? Diêm Xuyên thản nhiên nói. - Không thể nào, Kiếm Linh làm sao có thể nghe lời ngươi nói? Kiếm trận? Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn còn có chút không tin. - Ngọc Đế, đuổi khách! Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng nói. - Ông! Ở trong phong bạo kiếm khí khổng lồ, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh, giống như là hiệu lệnh hàng vạn hàng nghìn kiếm khí. - Ùng ùng! Vô tận kiếm khí cuồn cuộn hướng về Cổ Nguyệt Thánh tử mà lao đi, giống như là sông lớn chạy chồm, trút xuống mà đến. - Ùng ùng! Cổ Nguyệt Thánh tử từng đợt ngăn cản, nhưng kiếm trận này uy lực quá lớn, đảo mắt đã đem Cổ Nguyệt Thánh tử đánh bay đi rangoài, chớp mắt đã bức hắn ra khỏi Đông Phương điện. - Chư vị, còn muốn ta mời các ngươi sao? Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía đám người Thường Tam.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 55: Tư Mã Vân Thiên. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Nhất thời, Thường Tam, Thường Tứ nội tâm một trận cuồng loạn, khí cảnh? Người này là khí cảnh sao? - Đi! Thường Tam quát lên. - Oanh! Ở dưới sự bức bách của hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, năm người nhất thời cũng bị bức ra kiếm trận. - Ùng ùng! Đông Phương điện tràn đầy kiếm khí vờn quanh. bốn người Cổ Nguyệt Thánh tử bị buộc vội vã mà ra. Chật vật không chịu nổi, sau khimột đám đi ra ngoài, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy. - Ông! Hàng vạn hàng nghìn kiếm khí đột nhiên nổ tung mà ra, trong nháy mắt phát tán bốn phía biến mất không thấy. Giữa không trung, Ngọc Đế Kiếm chân chính bay múa một hồi, đảo mắt đến bên Diêm Xuyên, tự mình bay vào trong bao kiếm phía saulưng Diêm Xuyên, giống như là cho tới bây giờ vẫn không có đi ra ngoài vậy. - Có Kiếm Linh? Là Tiên Kiếm? Tiên Kiếm bày trận? Khó trách! Thường Tam sắc mặt khó coi nói. - Diêm Xuyên sao lại may mắn như thế chứ, lại nhận được một thanh Tiên Kiếm? Như thế Tiên Kiếm vừa ra, kiếm trận ngăn cản, TrungHư Chi Cảnh, cũng không cách nào đả thương hắn! Thường Tứ sắc mặt phức tạp nói. - Chưa chắc, chỉ cần có pháp bảo tốt, thì cũng có thể phá vỡ kiếm trận. Đáng tiếc... ! Thường Tam sắc mặt quấn quýt nói. Cổ Nguyệt Thánh tử đứng ở không trung, lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên. - Diêm Xuyên, năm đó không có giết ngươi, là sai lầm lớn nhất trong đời ta! Cổ Nguyệt Thánh tử giọng nói rét lạnh gào thét. Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử khinh thường nói: - Đạo Quân Chi Tử, lại không có lấy một pháp bảo ra hồn? A! Một từ A này của Diêm Xuyên truyền vào trong tai Cổ Nguyệt, chói tai vô cùng. Pháp bảo? Pháp bảo của mình, lại không có cái nàocó thể sánh được với hắc kiếm kia? Đạo Quân Chi Tử? Nghĩ đến đại bảo trong tay những tên Đạo Quân Chi Tử khác, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử không hiểu mà oánhận lên người cha mình, nếu là cha có thể ban cho mình một pháp bảo, làm sao sẽ phải nhịu nhục ngày hôm nay? - Đông Phương điện không hoan nghênh ngươi, chờ ngươi có thể phá Ngọc Đế Kiếm trận của ta, ngươi lại đến sao! Diêm Xuyên thản nhiên nói. - Ngọc Đế Kiếm trận? Ngươi chờ! Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo một cổ oán hận nói. - Đi! Trong nháy mắt, Cổ Nguyệt Thánh tử bay về phía xa. Năm tên cường giả theo sát phía sau, đảo mắt đi theo Cổ Nguyệt Thánh tử xấu hổvà giận dữ mà rời đi. - Ngọc Đế Kiếm? Lúc nào lại trở nên lợi hại như thế rồi? Mặc Vũ Hề kinh ngạc nhìn hắc kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên. Diêm Xuyên quay đầu, khẽ mĩm cười nói: - Nào có đơn giản như vậy, ở bốn phía, ta đã sớm bố trí trận pháp, để phòng ngừa Hư Cảnh xâm phạm, nguyên tưởng rằng sẽ khôngdùng đến rồi, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới. - Thì ra là như vậy! Một bên Văn Nhược tiên sinh thở dài nói. … - Mới vừa tới? Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề. - Ở trong thư ngươi đã nói đến nơi này, chúng ta tự nhiên chạy thẳng tới mà thôi, mới vừa tới! Mặc Vũ Hề gật đầu. - Diêm công tử, kiếm trận vừa rồi, thật là lợi hại! Chu Tước hưng phấn nói. Lúc này, Hoàng mới từ trong Đông Phương điện đi ra. Bỗng nhiên Hoàng xuất hiện, mọi người hơi ngoài ý muốn, cùng nhau nhìn về phía Hoàng. - Là nàng? Chu Tước, Huyền Vũ cũng biến sắc, còn nhớ rõ lần trước, Hoàng rất hung hãn. - Ngọc Đế Kiếm trận? Đáng tiếc tu vi của ngươi hôm nay quá thấp, nếu không căn bản không cần trận pháp phụ trợ! Hoàng thản nhiên nói. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có phản bác. - Ách? Chu Tước, Huyền Vũ đám người lộ ra vẻ cổ quái. - Ta nghỉ ngơi ở đâu? Hoàng thản nhiên nói. - Dịch Phong, mang Hoàng qua Thiên điện! Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong. - Dạ! Dịch Phong gật đầu. Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nhìn nhìn Hoàng, cuối cùng cái gì cũng không còn hỏi. Văn Nhược tiên sinh hơi có tò mò nhìn nhìn Hoàng. - Văn Nhược tiên sinh, mời vào điện! Diêm Xuyên cười nói. - Tốt! Văn Nhược gật đầu. Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề nhìn nhau cười một tiếng, không có khách sáo, cùng đi hướng Đông Phương điện. Vương Chu vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu, cũng trở về chỗ của mình bên phía Thiên điện. Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ ở ngoài đại điện chờ đợi. - Meo meo, Mặc tỷ tỷ, tiên thạch mảnh nhỏ này, ngươi còn có nữa không? Miêu Miêu nhỏ giọng đối với Mặc Vũ Hề nói. - Miêu Miêu, quá tham rồi đó! Diêm Xuyên nghiêm mặt nói. - Meo meo, ta chỉ là hỏi thôi, lại không nói là muốn! Miêu Miêu nhất thời ủy khuất nói. - Còn có một khối, nhưng không có ở đây, nếu ngươi thích, sau này ta sẽ lấy tới cho ngươi! Mặc Vũ Hề nói. - Meo meo, Mặc tỷ tỷ tốt nhất! Miêu Miêu nhất thời trong mắt trần đầy tinh quang. - Những năm này, ở Cự Lộc thành, đại khái ta cũng biết một ít sự tích của Văn Nhược tiên sinh, Văn Nhược tiên sinh có thể tới giúp ta,Diêm Xuyên cảm kích vô tận! Diêm Xuyên cười nói. - Diêm công tử quá khen, ta chỉ là một kẻ bỏ đi bị trục xuất thư viện mà thôi! Văn Nhược khổ sở nói. - Kẻ bỏ đi? Ha hả, ta lại cảm thấy Văn Nhược tiên sinh là người thẳng thắn! Không tiếc rời đi Cự Lộc thư viện, đi tới Đại Chiêu thánhđịa! Diêm Xuyên hít sâu một cái, thở dài nói. Văn Nhược khẽ cười khổ một trận, nói: - Chuyện này, không đề cập tới nữa, Diêm công tử, hai năm trước ở Cự Lộc thành, văn đấu quần nho, có thể nói là oanh động thiên hạ,tại phía xa trăm vạn dặm, ta cũng có thể cảm nhận được vẻ này ngất trời mạch văn. - A? Tin tức này là truyền đi nhanh như vậy? Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói. - Thiên Thụ đại hội bắt đầu, Cự Lộc thành đã trở thành tiêu điểm của cả đông phương, bất kỳ đại sự gì, cũng sẽ truyền ra thiên hạ, trămthiên cẩm tú văn hay xuất hiện, Diêm công tử đã danh động thiên hạ! Văn Nhược tiên sinh khẳng định nói. - Danh động thiên hạ? Ha hả, Văn Nhược tiên sinh khen trật rồi! Diêm Xuyên lắc đầu cười nói. - Bất quá! Văn Nhược tiên sinh nhíu mày. - Làm sao? - Diêm công tử tốt nhất không nên vì Văn đấu kia mà coi thường Tư Mã Vân Thiên! Đám đệ tử kia của hắn cũng không thể đại biểu TưMã Vân Thiên. Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói. - A? - Diêm công tử, ngươi cảm thấy tranh của tại hạ như thế nào? Văn Nhược hỏi. - Mặc dù không có xem qua tranh của ngươi, nhưng Cự Lộc thư viện cũng có rất nhiều tài liệu đã nói đến, tranh của Văn Nhược tiênsinh, độc nhất vô nhị, một bức được vẽ ra, cảm thiên động địa! Tái họa thế gian! Diêm Xuyên ngưng trọng nói. - Đúng vậy, lúc gia phụ còn tại thế, cũng cực kỳ sùng bái Văn Nhược tiên sinh, nói là Văn Nhược tiên sinh chính là vì tranh mà sinh! Mặc Vũ Hề gật đầu. Văn Nhược khẽ cười khổ một trận nói: - Có lẽ Thánh nữ cùng Diêm công tử còn không biết được, tại hạ học vẽ từ Khải Mông lão sư, cũng chính là Tư Mã Vân Thiên! - A? Diêm Xuyên hai mắt nhíu lại. Đây là Diêm Xuyên lần đầu tiên biết được. - Tư Mã Vân Thiên, mấy trăm năm không gặp hắn, hắn thật sự là một thiên tài, Cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi. Lần này nếukhông có Diêm công tử tới tranh đoạt, ta khẳng định hắn nhất định có thể nhận được Phong Thần Sách! Văn Nhược khẳng định nói.Chương 56 thiếu Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 57: Thiên Sách. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Quảng trường đã tụ tập hơn tám nghìn người, cũng là người của các tông môn tranh đoạt Thiên Sách, trong quá khứ, Thiên Thụ đại hộitụ tập được hơn tám nghìn người cũng là tương đối ít thấy. Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, Phong Thần Sách. Nhưng ngày xưa chỉ có Thiên Sách là chủ yếu, tập trung hơn tám nghìnngười, rất là đồ sộ. Lúc trước còn không coi trọng tranh đoạt Phong Thần Sách, dù sao, chỉ có hai người, có thể tạo ra tràng diện lớn bao nhiêu? Nhưng đội ngũ rầm rộ trước mắt, để cho vô số tu giả các tông môn há mồm hóa đá. - Ta hoa mắt sao? Bên phía Diêm Xuyên kia, có hơn ba vạn người? - Bên phía Tư Mã Vân Thiên, cũng có hơn ba vạn người? - Nhiều người như vậy? Bọn họ muốn làm gì? - Tranh đoạt Phong Thần Sách! Khí thế như vậy, quá khoa trương đi! … Quang Minh Giới! truyện copy từ tunghoanh.com Trong một mảnh rừng nhỏ. Tiếng đàn duyên dáng vang lên ở trong rừng. Trong rừng chẳng biết lúc nào nuôi đại lượng phi điểu. Phiđiểu vờn quanh trong rừng, bay múa trên không trung. - Đinh! Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại. - Chít chít chít chít! Đại lượng phi điểu lập tức giải tán. Trong rừng nhỏ có một phòng ốc tinh xảo, ngoài phòng, Mạnh Dung Dung với một thân bạch y, ôm đàn cổ, khe khẽ thở dài. Quay đầu, nhìn về phía một cái hộp ngọc bên trên bàn đá. Nhìn hộp ngọc, trong mắt Mạnh Dung Dung không tự chủ được mà hai hàng nước mắt chảy xuống. Đưa tay bắt được hộp ngọc, muốn mở ra, nhưng mà mới đưa tay với đến một nửa, làm sao cũng tiếp tục không được nữa. Mở ra sao? Có lẽ mở ra, liền tỏ vẻ là mình chịu khuất phục rồi, tỏ vẻ là mình đã tha thứ cho tên khốn kiếp kia. - Không được, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, khốn kiếp, khốn kiếp! Lau nước mắt, Mạnh Dung Dung buông lỏng tay ra, cũng không có mở hộp ngọc ra, mà là lật tay, đem hộp ngọc thu vào. Thu hồi hộp ngọc, Mạnh Dung Dung ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ mặt buồn bã mất mát! - Haizz! Thu thập đàn cổ, Mạnh Dung Dung ôm đàn quay về trong phòng của mình. Mà ở cách đó không xa đỉnh một ngọn núi. Trên đỉnh núi có đứng hai người, Đông Phương Chính Phái, còn có Mạnh Lăng Thiên. Hai người nhìn Mạnh Dung Dung tiến vào phòng nhỏ. - Đông Phương Chính Phái, trong hộp ngọc kia là cái gì? Mạnh Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi. - Ta nào biết, lão Mạnh, không, lão sư a, ngươi cũng hỏi ta mấy lần rồi! Ta làm sao biết? Đông Phương Chính Phái buồn bực nói. - Hộp ngọc kia là ngươi đưa, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai? Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói. - Ta thật không biết a, nếu không, ngươi đem ta trục xuất sư môn đi, để cho ta đi ra ngoài đi, phía ngoài Thiên Thụ đại hội cũng sắp bắtđầu rồi, ngươi cũng không để cho ta đi xem! Đông Phương Chính Phái một bụng buồn bực nói. Mạnh Lăng Thiên nhìn Đông Phương Chính Phái một chút. - Đông Phương Bất Bại, làm sao có một đứa tôn tử như ngươi như vậy chứ? Mạnh Lăng Thiên sắc mặt cổ quái nói. - Ta là như vậy đó, người có thể sống tiêu dao không tốt sao? Ngày ngày nghĩ nhiều như vậy, không mệt sao? Lão sư, ta xem ngươi đểcho ta tự sanh tự diệt là tốt nhất, dù sao ta bùn lầy không dựng được tường! Đông Phương Chính Phái chờ đợi nói. - Hừ, cho dù là bùn lầy, ta cũng vậy phải đem ngươi giáo dục thành kim thạch, nếu không đến tiên giới, ta như thế nào hướng tổ sưkhai báo? Ngươi chết phần này tâm đi, trong nhóm người này, ngươi nếu là không đạt tới thứ nhất, vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài! Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói. - Trời, tại sao có thể như vậy, Mạnh Dung Dung kia là tôn tử của ngài a, ngài hẳn là nên chiếu cố nàng nhiều hơn đi a, coi chừng ta làmcái gì chứ! Đông Phương Chính Phái rên rỉ nói. - Hừ, Mạnh Dung Dung không cần ta phí công, nàng chỉ cần nhìn hộp ngọc kia một lần, Cầm đạo là có thể tăng lên một phần, ngươikhông có cảm thấy sao? Tiếng đàn vừa rồi căn bản không phải là cố ý mà có được, đã tràn đầy sinh cơ, bầy điểu hội tụ a! Mạnh Lăng Thiên vuốt chòm râu hài lòng cười nói. - Nhìn hộp ngọc một lần là có thể tăng lên một phần, bà mẹ nó, tại sao Diêm Xuyên không cho ta một cái hộp ngọc như vậy a! Đông Phương Chính Phái im lặng nói. - Khốn kiếp, tu Thánh hiền chi đạo, miệng lại phun ô ngôn uế ngữ, trở về đem Thánh hiền chi ngôn sao chép một trăm lần! Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói. - Trời! Quá hắc ám rồi! Đông Phương Chính Phái kêu lên. - Lại dám nói lão phu dạy học hắc ám? Chép hai trăm lần! Mạnh Lăng Thiên quát lên. - Không! Quang Minh Giới truyền đến thanh âm thê thảm của Đông Phương Chính Phái … Thiên Thụ quảng trường. Diêm Xuyên mang theo hơn ba vạn nho tu, rầm rộ đi tới Thiên Thụ quảng trường. Giống như vậy, bên kia, Tư Mã Vân Thiên, có hơn ba vạn nho tu ủng hộ, cũng đi tới quảng trường. Rất xa, Diêm Xuyên liền thấy được Tư Mã Vân Thiên, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn thấy Diêm Xuyên. Quy củ của Thiên Thụ quảng trường là không được phi hành, mọi người tự nhiên cũng phải đi bộ vào trên quảng trường. Cách nhau rất xa, Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên cũng là bỗng nhiên dừng ở trên quảng trường, hai người mặt đối mặt, cách mộtkhoảng cách, nhìn nhau. Gần bảy vạn nho tu, tất cả đều nín thở. Nhìn lần tranh đoạt Phong Thần Sách này của hai nhóm lớn, trong mắt một đám người xem tràn đầy mong đợi, bây giờ còn chưa bắtđầu tranh đoạt Phong Thần Sách, hai người có thể bắt đầu so đấu trước hay không? Diêm Xuyên cũng là lần đầu tiên đánh giá Tư Mã Vân Thiên. Trong nháy mắt, ánh mắt Diêm Xuyên chuyển dời đến trên ánh mắt TưMã Vân Thiên, đó là một đôi mắt tối thăm thẳm phát sáng chí cực, một đôi mắt tràn đầy lý trí, đồng thời cũng có một loại kiêu ngạo coithường hết thảy. trong mắt Diêm Xuyên tinh quang chợt lóe, giống như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường mĩm cười. Mà Tư Mã Vân Thiên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cũng là ý vị thâm trường mà cười. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, hướng vào sâu trong quảng trường đi tới. Gần bảy vạn nho tu, phần lớn mờ mịt vô cùng, hai người lần đầu tiên giao phong kết thúc? Đây là giao phong sao? Cùng cười mộttiếng? - Cao nhân đúng là không giống với người thường a! - Đúng vậy a, mới vừa có lẽ đã so đấu một cuộc rồi, chẳng qua là ta và ngươi chưa nhìn ra mà thôi! - Bọn họ đều là người có Đại trí tuệ, ngươi có thể nhìn ra được sao? ... ... ... ... ... ... ... Bên cạnh Cổ Nguyệt thánh tử, truyền đến từng tiếng nghị luận, vì Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên chỉ cười một tiếng mà choàng thêmmột lớp áo ngoài mang đầy tiên quang, truyền vào trong tai Cổ Nguyệt thánh tử, thật đúng là không biết có tư vị gì nữa. Hẳn là một con kiến hôi bò lổm ngổm tại dưới chân mình, giờ phút này lại được mọi người sùng bái? Chính hắn là Thánh tử của mộtThánh địa, địa vị cùng cấp với viện chủ Cự Lộc thư viện, cư nhiên lại bị coi thường như vậy? Hít sâu một cái, Cổ Nguyệt thánh tử ngăn chận phiền não trong lòng. Lần này còn có nhiệm vụ mà cha giao cho, tuyệt đối không thểđể xuất hiện sai lầm. Mà đúng lúc này, tại trong chân khe núi Bách Thánh chính khí đàn, đột nhiên xông ra đại lượng đệ tử của Cự Lộc thư viện, ban đầu,một ít sương mù dưới chân khe núi cũng đã chậm rãi tản đi. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 58: Thiên Thụ đại hội. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Trong lúc mơ hồ, có thể thấy, ở bên trong Bách Thánh chính khí đàn, Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị, còn có năm Bạch y lão giả, giờ phútnày đang cung kính hành lễ đối với Chỉ Trần Nữ thần. Sau khi lạy xong ba lạy, bảy người nghiêng đầu lại, nhìn về phía Thiên Thụ quảng trường. - Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị, còn có năm lão giả kia, cũng là đại hiền của Cự Lộc thư viện, năm lão giả kia không quan tâm chính vụ thưviện, có lẽ là du lịch tứ phương, chẳng qua là lần Thiên Thụ đại hội này, đã gấp trở về! Mặc Vũ Hề giải thích. - Đại hiền? Diêm Xuyên nhìn bảy người kia, nhẹ nhàng gật đầu. Mạnh Tử Thu đi trước, sáu đại hiền ở phía sau, đi tới bên chân khe núi, nhìn về mấy vạn người đứng xung quanh quảng trường. Hít sâu một cái, Mạnh Tử Thu trầm giọng nói: - Thiên Thụ đại hội, chính thức mở ra! Dâng bảng kính trời! Cung thỉnh trời ban! - Dạ! Một đám đại nho rối rít quát lên. Tiếp đó, Thiên điện, trong Phong Thần điện, một đám đại nho, cung kính lấy ra một đống bảng hiệu. Trong Phong Thần điện, có hai tấm bảng, trên mỗi một tấm viết hai tên khác nhau là Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên . Bên trong Thiên điện, có rất nhiều tấm bảng, tổng cộng được lấy ra tám trăm tấm bảng, được viết tám trăm cái tên, đại biểu tám trămtông môn. Tât cả tấm bảng được đưa đến Bách Thánh chính khí đàn, đưa đến dưới chân Chỉ Trần Nữ thần. Giờ phút này, dưới chân Chỉ Trần Nữ thần giống như là nổi hai cái tế đàn màu trắng. Giống như là hai khối bạch ngọc khổng lồ, lơ lửngở giữa không trung. Trên một tế đàn có có một cuốn sách viết hai chữ Phong Thần, một tế đàn khác một cuốn viết một chữ Thiên. Tấm bảng viết tên Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, được đặt trên Phong Thần đài. Tám trăm tấm bảng khác, được đặt trên Thiên đài. Mạnh Tử Thu kéo áo bào, nhìn về phía pho tượng Chỉ Trần nữ thần. Cả Thiên Thụ quảng trường im ắng một mảnh, đều đang nhìn về phía Mạnh Tử Thu. - Hôm nay, truyền nhân Cự Lộc thư viện, Mạnh Tử Thu, bái lạy Chỉ Trần nữ thần, bái lạy trời cao, trăm năm vội vàng mà qua, Thiên hạđại cát, quần linh phồn thịnh, lấy mệnh bài làm gương, hướng thiên thỉnh công, hi vọng Đạo thần minh giám, cầu trời ban thưởng, banphát chúng sinh, phồn thịnh thiên hạ! Mạnh Tử Thu hét to nói. Một tiếng hét to, quanh thân Mạnh Tử Thu đột nhiên kim quang ngất trời, xông thẳng Số Mệnh Vân Hải trên bầu trời. - Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Grùm.. ùm! Trên Số Mệnh Vân Hải, năm con Số Mệnh Kim Long đột nhiên gào to một tiếng, vang vọng đất trời. Tiếp đó, hai con trong năm con Số Mệnh Kim Long, đột nhiên đáp xuống, ở trong tiếng rồng ngâm, xen lẫn một cổ hưng phấn mãnhliệt. - Grùm.. ùm!Grùm.. ùm! Lưỡng long xông thẳng xuống, há mồm, đột nhiên ngậm chặt Phong Thần đài cùng Thiên đài. Cắn lấy hai cái tế đàn, mang theo hơntám trăm tấm bảng, bay về phía tượng Chỉ Trần nữ thần, vòng quanh pho tượng Chỉ Trần Nữ thần chậm rãi bay lên trời. - Rầm! Xông qua Số Mệnh Vân Hải, tiếp tục hướng về bầu trời mà đi. - Rầm! Rầm! Rầm! ... ... ... ... Trong lúc nhất thời, xa xôi trên bầu trời bao la, sấm chớp gào thét, vô số lôi điện không ngừng phách lên trên nhị long, trên người nhịlong bị phách cho quang mang quanh thân nhạt đi, nhưng nó vẫn không ngừng lao lên trời, xông phá tầng tầng lôi vân, thẳng lên trờicao, cho đến không nhìn thấy mới thôi. - Lạy trời! Hậu ban thưởng! Mạnh Tử Thu quát lên. Trên Thiên Thụ quảng trường, cơ hồ tất cả mọi người cung kính lạy Chỉ Trần Nữ thần, bao gồm Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên. Trong lòng mọi người cũng yên lặng mong đợi. Đại khái qua một canh giờ. - Rầm! Bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn, tiếng vang quanh quẩn, giống như là vang dội cả thiên địa. - Hô! Hô! Hai con Kim Long suy yếu từ trên trời rơi xuống, chính là Số Mệnh Kim Long lúc trước. Hai con Số Mệnh Kim Long cực kỳ hư ảo, giống như là muốn tiêu tán. - Rầm! Nhị long ngã vào Số Mệnh Vân Hải. - Hô! Đại lượng số mệnh hướng nhị long hội tụ mà tới. Nhị long mệt mỏi ngủ. - Rầm! Rầm! Hai chùm sáng kim sắc thật lớn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đụng vào trong Số Mệnh Vân Hải. - Grùm.. ùm! Grùm.. ùm!Grùm.. ùm! Còn dư lại ba đầu Số Mệnh Kim Long còn đầy đủ tinh thần, vờn quanh hai đạo kim quang này. Kim quang dần dần đọng lại thành hình, từ từ xuất hiện hai cái quyển trục khổng lồ. trên Quyển trục, chia ra viết hai chữ Thiên, PhongThần. - Ông! Ông! ... ... Hai cái quyển trục, nối tiếp với Số Mệnh Vân Hải lực, đột nhiên chiếu xuống tám trăm lẻ hai đạo quang mang, trong nháy mắt bao phủxuống tám trăm lẻ hai người đứng ở xung quanh. Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, còn có rất nhiều người tham gia tranh đoạt Thiên Sách. - Rầm ù ù! Trên bầu trời, mây đen vô tận đã tản đi toàn bộ, trừ hai cái quyển trục trên Số Mệnh Vân Hải, thiên địa sáng choang, giống như là lúctrước căn bản cũng không có phát sinh cái gì. - Trời ban Thiên Sách, Phong Thần Sách. Do Cự Lộc thư viện ta làm trọng tài! Chư vị, kế tiếp, trước tiên quyết định người sở hữu ThiênSách! Mạnh Tử Thu quát lên. Ùng ùng! Ở trên Thiên Thụ quảng trường rung động một trận, ngay sau đó từ từ nhô ra một khối bình đài lớn hình vuông, rộng hơn trăm trượng,bình đài cao một trượng, trên Số Mệnh Vân Hải, đại lượng kim quang chiếu khắp, đem bình đài lớn quang huy vô cùng. - Mời Chỉ Trần Nữ thần chứng kiến, tranh đoạt Thiên Sách, bắt đầu! Mạnh Tử Thu cung kính kêu lên. … Cự Lộc thành! Thiên Thụ quảng trường! Số mệnh kim quang chiếu khắp đấu đài khổng lồ phía dưới! Bốn phía Đấu đài, giống như là tạo thành một cái lồng khổng lồ, để cho tấtcả công kích từ bên trong sẽ không bị tiết ra ngoài quá nhiều. Hai tên cường giả tuyệt thế đang tập trung chiến đấu ở trên Đấu đài. Hai người đều là tu luyện nhục thân, lấy quyền tương bác. - Oanh! Oanh! Oanh! ... ... ... Lực lượng cường đại, từng quyền chạm vào nhau, phát ra từng nổ vang điếc tai. Trên lôi đài, cơ hồ cũng là Hạ Hư Chi Cảnh cường giả. Uy lực cũng là lớn vô cùng, có thể thấy không khí ở bên trong bị nén ép mà vặnvẹo, nếu không phải đấu đài có Số mệnh vân hải tạo thành cái lồng mà bao lại, giờ phút này nhất định đã liên lụy bốn phía. Cổ Nguyệt Thánh tử ngồi ở trên một cái ghế, đứng phía sau là năm tên thuộc hạ, trong đó Thường Tam Thường Tứ, tất cả đều có mộtđạo kim quang bao phủ, hiển nhiên, Thường Tam, Thường Tứ, cũng ghi danh tranh đoạt Thiên Sách. - Thường Tam, ngươi cảm thấy như thế nào? Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói. - Thánh tử yên tâm, ta cùng Thường Tứ, cũng đã đến Hạ Hư Chi Cảnh hậu kỳ, tất nhiên có thể lấy được thắng lợi cuối cùng! Thường Tam trịnh trọng nói. - Không được lơ là, tám trăm người, cơ hồ tất cả đều là Hạ Hư Chi Cảnh, đạt tới Hạ Hư Chi Cảnh hậu kỳ, khẳng định không chỉ cácngươi! Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói. - Vâng, để cho bọn họ đấu trước đi, chờ mọi người sức cùng lực kiệt rồi, ta cùng Thường Tứ lại tham gia! Thường Tam gật đầu. - Thánh tử yên tâm, lần này ta chính là hiệp trợ Thường Tam, nhất định sẽ phụ trợ Thường Tam đạt được thắng lợi cuối cùng! Thường Tứ trịnh trọng nói. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 59: Đao của Hoàng - Trận chiến bắt đầu. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Cổ Nguyệt Thánh tử hài lòng gật đầu nói: - Cha cố ý đem bọn ngươi trục xuất khỏi Đại Chiêu thánh địa, chính là vì ngày hôm nay, chờ khi chiếm được Thiên Sách, các ngươi lạicó thể trở thành chân nhân của Đại Chiêu thánh địa, hơn nữa phân phối tư nguyên đối với các ngươi, sẽ cũng giống như ta, theo cấp bậcChân quân mà phân phối. - Vâng, chúng ta nhất định có thể đoạt được Thiên Sách! Thường Tam hưng phấn nói. Cổ Nguyệt Thánh tử nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại chuyển sang âm lãnh nhìn về phía Diêm Xuyên. Diêm Xuyên cũng được kim quang bao phủ, nhưng đó là kim quang Phong Thần Sách, bất quá, phía sau hắn có một nữ tử tóc ngắn,cũng là có một chùm kim quang Thiên Sách bao phủ. - Thấy nữ tử kia chứ? Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói. - Ồ!? Thường Tam, Thường Tứ nghi ngờ nói. - Đến lúc đó, giết nàng đi! Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử băng hàn nói. Chỉ cần kẻ nào liên quan cùng Diêm Xuyên, đều phải giết. - Dạ! Thường Tam Thường Tứ nhất thời gật đầu, đồng thời nhìn về phía Hoàng, trong mắt lộ ra sát khí. Có lẽ Hoàng có cảm ứng quá cường liệt rồi, trong nháy mắt cảm ứng được sát khí đối với mình, nghiêng đầu lại. Hoàng nhàn nhạt nhìn đám người Cổ Nguyệt Thánh tử một cái, trong ánh mắt tràn đầy miệt thị. Ánh mắt miệt thị này, so với Diêm Xuyên còn đậm hơn, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên nghẹn đầy một cổ tà hỏa. - Nho nhỏ Thần cảnh, không biết sống chết! Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hiện lên một cổ âm lãnh. Trong ánh mắt sát khí càng ngày càng thịnh. Nhưng giờ phút này, Hoàng đã không nhìn hắn nữa rồi, giống như hắn là một tiểu nhân vật không có chút quan trọng nào cả vậy. Tháiđộ không thèm để ý này, để cho trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời càng bị đè nén. - Khốn kiếp! Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận bóp nát cái tay ghế. - Oanh! Trên Đấu đài, một tiếng vang thật lớn. - Phốc! Nhất thời, trong miệng của một cường giả đã phun đầy tiên huyết, ngã nhào trên đất. Bại. - Ông! Kim quang bao phủ trên người hắn, đột nhiên chuyển dời đến trên người thắng trận, Thiên Sách đã tuyên bố kết quả rồi. - Ta thua rồi! Tên ngã nhào trên mặt đất khổ sở nói. - Hừ! Người thắng không thuận theo, không buông tha, ầm ầm một cước đá vào trên đùi người thất bại. - Răng rắc! Chân của tên bị bại nhất thời bị đá gãy. - Ha ha..., mới vừa rồi, ngươi lại dám đả thương ta? Bẽ gãy một chân của ngươi, cho ngươi nhớ lâu một chút! Người thắng gầm hét lên. Mạnh Tử Thu cau mày nói: - Mãnh Man tu giả, hắn đã nhận thua, ngươi cần gì hạ tử thủ như vậy? - Mạnh Tử Thu, ta kính ngươi là viện chủ Cự Lộc thư viện, nhưng trên Đấu đài, là chiến trường của chúng ta! Ta muốn giết liền giết! Mãnh Man kêu lên. Mạnh Tử Thu nhíu nhíu mày, hít sâu một cái, cũng không có nói cái gì nữa, bởi vì Mạnh Tử Thu biết, kẻ vừa bắt đầu đã lao vào chiếnđấu, rất khó có khả năng đi đến cuối cùng, tên Mãnh Man này liều lĩnh như thế, khẳng định còn có cường giả khác đến sửa chữa hắn. - Tốt lắm, Mãnh Man thắng, còn có ai muốn lên? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com Mạnh Tử Thu kêu lên. Mạnh Tử Thu vừa gọi, đại lượng tu giả cúi đầu suy nghĩ, dù sao, lúc này mới vừa mới bắt đầu, chỉ có loại người như tên điên nầy mớicó thể ra sân sớm như vậy. Lúc này, Hoàng đang đứng một bên Diêm Xuyên bỗng nhiên bước ra một bước. - Ồ? Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói. - Không cần lo lắng cho nàng! Diêm Xuyên cười nói. - Ừ! Mặc Vũ Hề gật đầu. Hoàng giẫm chân bước ra. Bởi vì chiến đấu đã bắt đầu, bốn phía đấu đài trở nên trống rỗng một mảnh, Hoàng giẫm chân bước ra, nhất thời hấp dẫn tới chú ý củamọi người. Đặc biệt là người từ bên cạnh Diêm Xuyên bước ra. Đám người Tư Mã Vân Thiên, Mạnh Tử Thu rối rít lộ ra vẻ tò mò. - Đấu giả, Hoàng! Một nho tu chịu trách nhiệm ghi chép, nhanh chóng báo ra tên tuổi của Hoàng. Hoàng giẫm chân đi lên đấu đài. - Hoàng? Vô số tu giả bốn phía suy đoán về nữ tử này. - Ha ha ha, Tiểu nha đầu, bắp đùi cũng không to bằng một nửa so với cánh tay của ta, lại dám đấu cùng ta? Mãnh Man cười nói. - Tiểu nha đầu, tu vi lúc này của ngươi là bao nhiêu rồi? Mãnh Man cười tà nói. - Thần cảnh! Hoàng thản nhiên nói. - Thần cảnh? Ha ha ha, ngươi chỉ có Thần cảnh? Mặc dù có chút lạnh, nhưng lão tử lại thích loại nữ nhân có mùi vị này! Mãnh Man nhất thời cười nói. - Hiện tại lăn xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết! Hoàng lạnh lùng nói. - Tha ta khỏi chết? Nho nhỏ Thần cảnh cũng xứng? Ta chấp ngươi một tay một chân, như thế nào? Mãnh Man giẫm chân tiến lên. Mà bốn phía, vô số cường giả lộ vẻ đáng thương về phía Hoàng. - Xong rồi, một Thần cảnh cũng dám lên đài? - Cùng đi với Diêm Xuyên? Nhưng mà cho dù ai đến cũng thế thôi, tên Mãnh Man này quá hung ác rồi! - Đúng vậy a, đáng tiếc a! ... ... ... ... ... ... ... Bốn phía xôn xao nghị luận, Mãnh Man đắc ý bước tới. - Ngươi đã mất đi cơ hội! Hoàng ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại nói. - Ồ!? - Xoẹt xoẹt! Một tiếng đao minh, một đạo thanh quang hiện lên, Mãnh Man đang giẫm chân bước về phía trước, đột nhiên dừng lại ngay tại chỗ,trong mắt tràn đầy vẻ không tin. - Thình thịch! Đầu của Mãnh Man, đột nhiên rơi xuống mặt đất. Một cổ tiên huyết phọt lên cao ba thước. - Ọc ọc ọc! Đầu của Mãnh Man lăn qua một bên. - A? Bốn phía tu giả, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Này, quá nhanh đi? Nếu không phải thấy trong tay Hoàng đang nắm một chuôi thanh đồng đao, ai cũng không tin là mới vừa rồi, một đao mềm mại kia, lạilà do Hoàng chém ra? Quảng trường im ắng một mảnh. Sau năm hơi thở, nhất thời bùng lên tiếng vang. - Không thể nào, nàng không thể nào là Thần cảnh! - Mãnh Man khinh thường? Nhất định là! - Nàng đánh lén! - Ta nằm mơ sao? ... ... ... ... ... ... ... Bốn phía huyên náo một mảnh, nhưng mà Mạnh Tử Thu nhìn thấy rõ ràng, Hoàng đích xác là Thần cảnh, chỉ có Thần cảnh tu vi?Nhưng mà, đây cũng quá khoa trương mà. Vượt cấp chém giết, hơn nữa còn gọn gàng như thế? Mạnh Tử Thu bỗng nhiên có một loại cảm giác, một bóng người nhất thời thoáng hiện ra trong đầu. Diêm Đào! Đúng, Diêm Đào! Trăm năm trước, Diêm Đào cũng ở trên đấu đài này, lấy Thần cảnh tu vi, đại sát tứ phương. Nhất cử đoạtđược Thiên Sách, tên của Huyết Ma oanh động thiên hạ. Trước mắt, Hoàng, chẳng lẽ cũng là như thế? Hơn nữa, nàng cũng là đi theo Diêm Xuyên? - Ông! Kim quang vốn vẫn tụ trên người Mãnh Man, đột nhiên bay lên tụ lên trên người Hoàng. - Hoàng thắng, còn có ai lên? Mạnh Tử Thu quát lên. Tiếng quát của Mạnh Tử Thu mới làm cho một đám cường giả tin tưởng sự thật trước mắt. Lên? Hiện tại người nào lên? Trong lúc nhất thời, phía dưới lần nữa trở nên trầm mặc. Hoàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt tụ hướng về nơi CổNguyệt Thánh tử. - Mới vừa rồi, là các ngươi ai muốn giết ta, đến đây đi! Hoàng thản nhiên nói. Hoàng mở miệng, nhất thời hấp dẫn mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử. - Cổ Nguyệt Thánh tử? Nàng gây hấn với cả Cổ Nguyệt Thánh tử? Nhất thời có người kinh ngạc nói.Chương 60: Quét ngang không ai địch nổi. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh tử nhíu lại. Thường Tam, Thường Tứ cũng nhíu mày, trong mắt hiển thị rõ sát khí. Nắm chặt nắm tay, nhìn vềphía Cổ Nguyệt Thánh tử, đợi chờ Cổ Nguyệt Thánh tử ra lệnh. - Làm sao? Hiện tại sợ? Cùng tiến lên đi! Hoàng thản nhiên nói. Giọng nói nhàn nhạt kia của Hoàng, lực trùng kích khổng lồ vô cùng. Rất nhiều người nhận ra Thường Tam, Thường Tứ, đây chính làHạ Hư cảnh hậu kỳ a, nữ tử tên là Hoàng này, điên rồi? Mới vừa rồi chẳng qua là may mắn mà thôi, bây giờ còn muốn đánh cùng ThườngTam, Thường Tứ? Thậm chí còn nghĩ lấy một chọi hai? - Điên rồi! - Nữ tử tên Hoàng này, đầu óc có bệnh! - Muốn chết cũng không nên tới nơi này a! ... ... ... ... ... ... Mọi người không tin Hoàng, nhưng Cổ Nguyệt Thánh tử cũng không thể ngồi yên mà không lý đến. - Thường Tứ, ngươi lên đi! Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói. - Vâng! Đợi thuộc hạ mang thủ cấp của con bé cuồng ngạo này tới! Thường Tứ gật đầu. - Ông! Thường Tứ lấy ra một thanh trường đao, bước lên đài cao. - Xuất ra bản lãnh của ngươi, cho ta nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì, lại dám hướng ta kêu rầm rĩ? Hai mắt Thường Tứ lạnh như băng nói. - Hưu! Tốc độ của Hoàng đã đạt tới một trạng thái kinh khủng, chỉ có một cái chớp mắt, một đạo hắc ảnh giống như mũi tên nhọn bắn về phíaThường Tứ. - Xoẹt xoẹt! - Thình thịch! Âm thanh Trường đao xé gió, cùng với tiếng tiên huyết phun mạnh. Hoàng dừng lại ở phía sau Thường Tứ. - Ọc ọc ọc! Đầu của Thường Tứ, lăn xuống mặt đất. Gọn gàng lưu loát, còn gọn gàng lưu loát hơn hồi nãy nhiều, quá là nhanh! Một đao mất mạng! - Hí! Hí! Hí! ... ... ... Bốn phía đều là thanh âm hít một hơi lãnh khí. - Thường Tứ! Thường Tam đột nhiên sợ hãi rống lên. Thường Tam, Thường Tứ, đây chính là thân huynh đệ, vừa đảo mắt đệ đệ lại bị mất mạng rồi? - Thường Tứ khinh thường! Cổ Nguyệt Thánh tử sắc mặt âm trầm nói. Tốc độ của Hoàng, Cổ Nguyệt Thánh tử có thể nhìn rõ ràng rành mạch, nhưng mà, Thường Tứ không thấy rõ a, đảo mắt đầu rơi xuốngđất rồi. - Xoẹt xoẹt! Thường Tam giơ đao, hai mắt sung huyết, chuẩn bị lên đấu đài báo thù. - Thường Tam! Cổ Nguyệt Thánh tử quát lạnh một tiếng. - Thánh tử, nàng giết đệ đệ của ta! Thường Tam tiêu hô. - Đứng lại cho ta! Cổ Nguyệt Thánh tử quát khẽ nói. Bị một tiếng quát khẽ của Cổ Nguyệt Thánh tử, Thường Tam tĩnh táo lại rất nhiều, tuy là rất không cam lòng, cũng chỉ có thể cắn chặthàm rang, căm phẫn đứng nghe, đứng ở phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử, hai mắt mang theo sát khí ngập trời nhìn về phía Hoàng trên đấuđài. Quanh thân Hoàng, kim quang càng ngày càng đậm hơn. - Hoàng thắng, còn có ai lên? Mạnh Tử Thu cau mày kêu. Mạnh Tử Thu vừa gọi, phía dưới trầm mặc thêm lần nữa, bởi vì rất nhiều người còn chưa thể lý giải về chiến thắng Hoàng. Mới vừa rồihi lý hồ đồ đã chết hai tên Hạ Hư cường giả? Đám cường giả, kẻ trầm mặc, người thì xì xào nghị luận. Hoàng đứng ở trên Đấu đài, nhìn xung quanh một lượt. Thấy không ai đi lên. Trong mắt hiện lên một tia khinh miệt. - Cùng tiến lên đây đi! Hoàng thản nhiên nói. Thiên Thụ quảng trường, trong lúc nhất thời, một cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng. Một vài tu giả thậm chí không tin mình mới vừarồi nghe được lời gì, móc móc lỗ tai. - Sư huynh, ngươi có nghe không? Hoàng mới nói cái gì vậy? Một tu giả nhìn về phía một tu giả ở bên mình nói. - Hình như là Hoàng nói, cùng tiến lên đây đi! Một tên tu giả khác sắc mặt cổ quái nói. - A? Ta không có nghe sai? ... ... ... ... ... ... ... Một câu nói của Hoàng, có thể nói là khiêu khích tám trăm Hư Cảnh cường giả, khiêu khích tất cả cường giả a, cùng tiến lên đây đi? Cùng tiến lên đây đi! Cùng tiến lên đây đi! - Cùng tiến lên đây đi! Cuồng vọng! Vô cùng cuồng vọng! Thiên Thụ quảng trường, giờ phút này giống như là bị tạc vở nồi vậy, ồn ào dị thường, đối tượng chỉ trỏ chỉ có một, Hoàng đang đứngở trên Đấu đài! Một nữ tử cấp Thần cảnh! Sau khi liên tiếp chém giết hai tên Hạ Hư cường giả, lại còn nói ra lời cuồng vọng như thế! Cùng tiến lên đây đi? Đây là miệt thị đối với tám trăm tranh đoạt Thiên Sách cường giả! Trần truồng miệt thị a! Mạnh Tử Thu khẽ nhíu mày nhìn về phía Hoàng, nữ tử trước mắt, là sát tâm quá nặng? Không giống, càng giống hơn là căn bản khôngcó đem những tên đối thủ này để vào trong mắt, chỉ là muốn nhận được Thiên Sách sớm hơn một chút mà thôi? Tư Mã Vân Thiên ngồi ở trên một cái ghế, đệ tử cung kính dâng lên nước trà. Tư Mã Vân Thiên uống trà, hai mắt híp lại nhìn về phía Hoàng trên Đấu đài. Quay đầu, Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên cách đókhông xa một hồi. - Hoàng có thể bị nguy hiểm hay không? Mặc Vũ Hề lo lắng nói. - Không cần lo lắng! Diêm Xuyên lắc đầu. Mặc dù vẻn vẹn chỉ là Thần cảnh, nhưng Hoàng đã nhận được truyền thừa của đệ nhất thiên hạ một vạn năm trước, cũng là phụ thânhắn - Đao Ma, thậm chí còn là Tiên nhân cường đại. Hoàng thua ở nơi này mới là lạ! - Ừ! Mặc Vũ Hề gật đầu. Ở chỗ Cổ Nguyệt Thánh tử. - Không biết sống chết! Thường Tam lạnh lùng nhìn về phía Hoàng ở trên đài. Hoàng lạnh lùng nhìn phía dưới một vòng, nói: - Người nhận thua không giết, muốn chết, cùng lên một lượt đi! - Mẹ nó, lại bị một Tiểu nha đầu coi thường? - Nha đầu cuồng vọng, muốn chết! - Hừ, trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống! ... ... ... ... ... ... ... Nhất thời, mười tên Hạ Hư cảnh tu giả bước lên đấu đài. Một đám nắm lấy binh khí của mình, đem Hoàng vây quanh ở trung tâm. Mặc dù lấy nhiều khi ít, nhưng mà mười tên cường giả căn bản không dám khinh thường, mới vừa rồi, hai tên Hạ Hư cảnh bỏ mìnhchính là tấm gương, thậm chí, mấy tên Hạ Hư cảnh cũng nhìn ra được, Hoàng giết người, không chỉ có riêng chém đứt đầu, hơn nữa cònchém chết nguyên thần. Hai tên Hạ Hư cảnh, gọn gàng lưu loát, thần hồn câu diệt. - Giết! Giết! Giết! ... ... ... Cơ hồ đồng thời, mười tên cường giả đông loạt lao về phía Hoàng. Trong mắt Hoàng trở nên lạnh lẽo, chân bước tới một bước. - Oanh! Trên Đấu đài, trong nháy mắt bộc phát ra rất nhiều đao khí. Trăm vạn đao khí, giống như là từ dưới đất toát ra, phóng lên trời cao. Giống như là sông lớn nghịch thiên mà chảy. Đao khí lạnh nhưbăng, trong nháy mắt làm cho nhiệt độ cả Thiên Thụ quảng trường giảm xuống rất nhiều. Ùng ùng! Đao khí cuồn cuộn ngút trời, trong nháy mắt đem mười tên cường giả vây ở bên trong. Ở bên ngoài, căn bản không nhìn thấy thân ảnh ở bên trong, chỉ có thể nhìn được đao khí, đao khí ngập trời, phóng lên trời cao. - Hí! - Đao hải? Đao hải thật là khủng khiếp! - Là Hoàng phát ra đấy sao? Nàng thật sự là Thần cảnh? ... ... ... ... ... ... ... ... Bốn phía đều là vẻ kinh hãi. Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, Đao hải này rất giống với Ngọc Đế Kiếm trận làm cho mình chịu sỉ nhục mười ngày trước, chỉ là mộtbên là đao, một bên là kiếm, Cổ Nguyệt Thánh tử sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Diêm Xuyên cách đó không xa một chút. Chương 61 thiếuQuyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 62: Thiên Sách thuộc về Hoàng. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Một tiếng quát nhẹ này, làm cho rất nhiều người cũng là rùng mình một cái, cùng nhau nhìn về đấu đài. Trên Đấu đài, Hoàng lẳng lặng đứng ở trung tâm đấu đài, trên mặt đất đã nằm hơn trăm cỗ thi thể, Quanh thân Hoàng kim quang sángchói, giống như là thiên thần quan sát chúng sinh. Một chiến một trăm? Hoàng lại thắng! Không chỉ có giết trăm tên Hạ Hư cảnh tu giả, còn giết cả Thiên kiếp? Hoàng nhìn về phía một nam tử có kim quang bao phủ. - Ta, nhận thua! Người nọ lập tức nói. - Ta nhận thua! Ta nhận thua! Ta nhận thua! ... ... ... Tiếng nhận thua vang lên bên tai không dứt, lúc này, còn có ai dám hoài nghi năng lực của Hoàng? Lúc trước chỉ là Thần cảnh, cũngchỉ là Thần cảnh đã kinh khủng như thế rồi, hiện tại, đã độ xong Tứ Cửu Thiên Kiếp, là Hạ Hư cảnh. Đấu? Đấu cái rắm a! Muốn chết liền tới đi! Tám trăm tên tu giả, theo đạo lý, phải cần đấu thêm mấy ngày vài đêm, thậm chí hơn mười ngày, nhưng giờ phút này, đảo mắt đã muốnkết thúc. Từng đợt kim quang tụ hướng về phía Hoàng, cơ hồ tất cả mọi người cam bái hạ phong. Không có biện pháp, ai bảo kẻ trên Đấu đài làtên biến thái chứ! Quá hung hãn rồi! Đảo mắt, chỉ còn lại có Thường Tam Cổ đứng phía sau Nguyệt Thánh tử. Trên mặt Thường Tam co quắp một trận. Tiếp tục kiên trì sao? Hoàng chậm rãi nhìn về phía Thường Tam. - Ta đếm tới ba! Hoàng nắm trường đao lạnh lùng nói. - Một! Hoàng thản nhiên nói. Tất cả mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời trở nên khó coi. - Thánh tử! Thường Tam kinh hoảng nói. Chịu thua? Trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn tràn đầy không cam lòng, thật vất vả cha mới giao cho mình một chuyện, chẳng lẽ lạimuốn làm hỏng rồi? - Hai! Hoàng lẳng lặng đếm lấy. - Thánh tử! Thường Tam cả kinh kêu lên. Cổ Nguyệt Thánh tử sắc mặt âm trầm, vẫn không muốn đáp ứng. Trường đao trong tay Hoàng khẽ nhoáng lên một cái, đang muốn mở miệng đếm tiếng thứ ba. - Ta nhận thua, ta nhận thua, ta nhận thua! Thường Tam cả kinh kêu lên. Giờ khắc này, căn bản không thể chờ Cổ Nguyệt Thánh tử ra lệnh. - Hô! Trong nháy mắt, Kim quang từ trên người Thường Tam rút đi, một chùm kim quang cuối cùng bao phủ trên thân thể Hoàng. Hoàng thắng, Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, bằng nhanh nhất tốc độ, Hoàng đấu bại tất cả tu giả. Quanh thân Hoàng, kim quang chói lọi, mà trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử lại trở nên đen nhánh một mảnh, giống như bị mọi người trướcmặt đánh một cái tát, một tát này không phải là người khác đánh, mà là chính thủ hạ của mình đánh một cái tát. So với người khác đánhcòn Đau hơn nhiều! Nhưng giờ phút này, có rất ít người nhìn Cổ Nguyệt Thánh tử, phần lớn nhìn về phía Hoàng ở trung tâm đấu trường, trên Số Mệnh VânHải trong bầu trời, Thiên Sách đột nhiên rung động một trận. - Ken két ca! Từ trên Số Mệnh Vân Hải, Thiên Sách thoát ra, chậm rãi bay về phía Hoàng! Thiên Sách lớn trăm trượng chậm rãi nhỏ đi, dần dần hóa thành quyển trục dài một thước rơi vào trong tay Hoàng, kim quang trênngười Hoàng cũng toàn bộ tụ trên Thiên Sách! - Hô! Hoàng lật tay thu hồi Thiên Sách, nhìn xung quanh một lượt, bước xuống đấu đài. Mặc dù tranh đoạt Thiên Sách đã kết thúc, giờ phútnày, Hoàng vẫn còn là tiêu điểm tại trên Thiên Thụ quảng trường. Hoàng chậm rãi đi về phía Diêm Xuyên. Ánh mắt mọi người cũng chăm chú vào trên người Hoàng. - Ta đi đây, hữu duyên sẽ gặp lại! Hoàng hướng về phía Diêm Xuyên nói. Diêm Xuyên giống như là đã sớm biết rồi, gật đầu: - Ừ! Đạp bước, Hoàng theo một phương hướng mà rời đi, theo phía ngoài Thiên Thụ quảng trường bước đi. - Hoàng? Rốt cuộc có lai lịch gì? - Hắn và Diêm Xuyên nhận thức? - Hoàng rốt cuộc là đệ tử của người nào? ... ... ... . . . Bốn phía âm thanh nghị luận vang lên không ngừng. - Đứng lại, ngươi không thể đi! Đột nhiên một cái thanh âm vang lên. Một thanh âm vừa vang lên, nhất thời hấp dẫn mọi người quay đầu lại, đúng là Cổ Nguyệt Thánh tử, giờ phút này hai mắt híp lại, gắtgao ngó chừng Hoàng. Hoàng khẽ dừng lại, quay đầu hướng về Cổ Nguyệt Thánh tử mà nhìn lại. Trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc. - Trước khi Thiên Thụ đại hội kết thúc, ngươi không được rời đi nơi này! Cổ Nguyệt Thánh tử lạnh lùng nói. - Ồ!? Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, trước lúc Thiên Thụ đại hội kết thúc? Chẳng lẽ còn có đại sự khác phátsinh? Diêm Xuyên như có điều suy nghĩ. Hoàng lại quay đầu, không để ý tới Cổ Nguyệt Thánh tử, giống như là căn bản không nghe thấy vậy, đạp bước tiếp tục hướng về phíangoài mà đi. - Hô! Thân hình Cổ Nguyệt Thánh tử nhoáng lên một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Hoàng. - Ta nói rồi, ngươi không được rời đi, không nghe thấy sao? Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh tử trở nên phát lạnh, một cổ khí thế khổng lồ phun mạnh mà ra. Khí thế của Trung Hư Cảnh, so với Hạ Hư cảnh mạnh hơn rất nhiều. Tu giả gần đó nhất thời bị cổ khí thế này trùng kích mà liên tiếp lui về phía sau. Khí thế xông thẳng về phía Hoàng, mà Hoàng giống như là căn bản không có bị ảnh hưởng, từng bước từng bước hướng đi tới phía CổNguyệt Thánh tử. - Ken két ken két! Sàn nhà trên mặt đất bị khí thế cường thịnh của Cổ Nguyệt Thánh tử ép cho xuất hiện đại lượng âm thanh vỡ vụn. Nhưng mà Hoàng vẫn đi về phía trước như trước. Từng bước từng bước, giống như là căn bản không chịu một tia áp bách nào. Bốnphía, vô số ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Chậm rãi, Hoàng đi tới trước mặt Cổ Nguyệt Thánh tử. Hai mắt Hoàng ngó chừng Cổ Nguyệt Thánh tử, trong mắt đã trở nên lạnh lẽo. - Rầm! Giống như là một thanh trường đao, thông qua hai mắt Hoàng mà giết ra, ầm ầm cắm vào trong đầu Cổ Nguyệt Thánh tử, một cổ ý chícường đại xông thẳng mà đến. Ngày xưa Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn luôn dựa vào ý chí mà tự hào, dưới ý chí đao hình bá đạo của Hoàng, căn bản là yếu ớt không chịunổi một kích, tồi khô lạp hủ, toàn bộ nổ nát. - Rầm! Thần hồn của Cổ Nguyệt Thánh tử run rẩy, đầu óc hỗn độn một mảnh, qua một hồi lâu, mới từ trong hoảng sợ mà thanh tĩnh lại. Nhưngtinh thần cả người cũng héo rũ rất nhiều. - Hai họ Nhật - Nguyệt Kinh Chiếu, ngươi là con của họ Nhật? Chỉ có Trung Hư Cảnh nhị trọng, cũng dám cản ta? Nếu không phải nhìnở một chút thể diện của kinh chiếu, ngươi đã chết một ngàn lần, kẻ nào dám ngăn ta, chết! Hoàng lạnh lùng nói. Đạp bước mà đi, Cổ Nguyệt Thánh tử theo bản năng nhường ra một con đường, trong mắt kinh hãi không thôi. Ý chí kinh khủng của Hoàng, đã nói rõ hết thảy, Cổ Nguyệt Thánh tử coi như ngu ngốc hơn nữa, giờ phút này cũng không dám cảntrở, mồ hôi lạnh đầy người, nhìn Hoàng chậm rãi rời đi. Giờ khắc này, trong đầu Cổ Nguyệt Thánh tử không có một tia ý niệm ngăn trở. Trong mắt chỉ còn tràn đầy kinh hãi. Bốn phía, đại lượng tu giả tò mò nhìn tới đây. - Thánh tử? Chuyện gì xảy ra? Thường Tam tới đây nghi ngờ nói. Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương cũng vây quanh tới đây. Tinh thần uể oải không thôi, nhìn Hoàng đã đạp bước bay xa, Cổ Nguyệt Thánh tử mới chậm rãi khôi phục như trước.Chương 63 thiếuQuyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 64: Tư Mã Vân Thiên khiêu chiến (thượng). Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Một phương tựa như đại quân Đế quốc, một phương tựa như tông môn đệ tử. Giống như là một Đế quốc cùng phân cao thấp với một tông môn, không phải là tông môn bình định được Đế quốc, thì Đế quốc tiêudiệt được tông môn. - Giết! Rống! Có ta vô địch! ... Trong lúc hạ cờ, Nhạc Nghị giống như là nghe được thiên quân vạn mã đánh tới. Trong bàn cờ, quân đội mặc dù cao thủ không nhiềulắm, nhưng trong quân đội có được đại khí, như được trời giúp! Mỗi lần đại quân đè xuống, cũng có thể để cho cao thủ tông môn khôngthể chống đỡ. - Ba! Ba! Ba!... . . . Hạ cờ không ngừng, sắc mặt Nhạc Nghị càng ngày càng khó coi. - Trường Quân Trực Nhập, Vạn Tiến Tề Phát! Dịch Phong khẽ mỉm cười. - Ba! Lại một quân cờ đen rơi xuống, đột nhiên bàn cờ đại biến, Nhạc Nghị đang đắm chìm ở trong bàn cờ, giống như là thấy được thiên quânvạn mã đã tụ tập ở trước mặt tông môn. Theo hiệu lệnh từ một quân cờ cuối cùng của Dịch Phong, Vạn Tiến Tề Phát, đánh thẳng vào tông môn đã lảo đảo muốn ngã, trong lúcthiên quân vạn mã gầm thét tiến vào tông môn, nơi đi qua là thây đổ khắp đồng, nơi đi qua thì máu chảy thành sông, căn cơ của tôngmôn, bị thiên quân vạn mã đạp thành đất bằng trong nháy mắt! - Ba! Quân cờ trong tay Nhạc Nghị, đã bị chính mình bóp nát. Tan tác rồi, đại quân Đế quốc đã tiêu diệt được tông môn, còn dư lại cũng làdư nghiệt tán loạn. Bàn cờ này không có cách đánh tiếp. - Nhạc Nghị thụ giáo! Nhạc Nghị đứng dậy, khẽ thi lễ. - Đa tạ! Dịch Phong cũng đứng dậy, cười hoàn lễ. - Dịch tiên sinh thắng! Nhất thời phía dưới có người kêu lên. - Quả nhiên Dịch tiên sinh thắng rồi, đối phương là đại hiền a! - Kỳ nghệ của Dịch tiên sinh, là mạnh nhất mà ta từng gặp qua! ... ... . . . ... . . . . . . Trên quảng trường, người sùng bái kỳ nghệ của Dịch Phong càng ngày càng nhiều. Tiếng hoan hô cũng càng ngày càng cao. Nhạc Nghị chỉ khẽ mỉm cười, lơ đễnh. Sau khi hai người thi lễ xong, đều đi trở về chỗ của mình! Trương Thận, Dịch Phong, đều lấy được thắng lợi trên Kỳ đạo! Nhạc Nghị trở lại, hai mươi đại nho nhìn Nhạc Nghị một chút, trên mặt khẽ khổ sở. Cự Lộc thư viện, là nơi có Văn phong cường thịnhnhất tại Đông Phương, cư nhiên lại bại như thế? - Tiếp theo, còn muốn so cái gì? Nhạc Nghị nói. - Đàn! Diêm Xuyên mở miệng nói. Tư Mã Vân Thiên gật đầu, cũng không có dị nghị. Diêm Xuyên nhìn Vương Chu một chút, Vương Chu trịnh trọng gật đầu. Đàn không thể so với cờ, phải từng bước từng bước mà đến! Vương Chu đạp bước tiến lên, lật tay lấy ra đàn cổ, đặt lên trên hai đầu gối. Nhạc Nghị nhìn Vương Chu một chút, điểm danh một tên đại nho. Đứng ở rất xa, cách hơn phân nửa đấu đài, tên đại nho kia cũng bắt đầu ngồi xuống, hai người bắt đầu đấu đàn. Ở phía sau Diêm Xuyên, Dịch Phong cau mày nói: - Vương, lần này Cự Lộc thư viện làm có chút quai quái a! - Ta biết, Nhạc Nghị không ra đấu đàn, nói rõ Cự Lộc thư viện cũng không quan tâm được mất trong lần này! Diêm Xuyên gật gật đầu nói. - Nếu nói như vậy, Cự Lộc thư viện là đang cố ý nhường? Dịch Phong cau mày nói. - Có chút, nhưng trận đấu cờ mới vừa rồi kia, hắn không có nhường, ngươi có thực lực để đạt được thắng lợi! Diêm Xuyên trịnh trọng nói. - Ừ! Dịch Phong gật đầu. Hắn cũng học Diêm Xuyên, đứng chắp tay, nhìn vào trong sân. - Đinh đinh đinh leng keng! Hai đại cao thủ về Cầm đạo, khảy đàn càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt, ở giữa sân xuất hiện đại lượng sóng âm rung động. - Rầm ù ù! Một cái sông thanh âm khổng lồ chợt xuất hiện ở trung tâm hai đại cầm sư, trên sông thanh âm, sóng âm cuồn cuộn như thao thaonước sông đụng vào nhau. Mặc dù không cường thịnh như cái hôm ở chỗ Hổ tộc, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu. - Đinh đinh đinh... ! Trên mặt Vương Chu dần dần lộ ra nụ cười. Sắc mặt tên Cầm sư ở phía đối diện đã dần dần khó coi, càng cố hết sức phát ra. - Sóng lớn! Vương Chu cười nói. - Thình thịch! Trong Sông thanh âm, đột nhiên nổi lên một đạo sóng lớn cuồn cuộn cao mười trượng, ầm ầm hướng về phía đối diện mà cuốn đi. - Rầm! Sông thanh âm khổng lồ, ầm ầm nổ tung mà ra, cả Thiên Thụ quảng trường cũng là vang lên tiếng nổ khổng lồ. Sau khi nổ tung, thanhâm đột nhiên dừng lại. - Đa tạ rồi! Vương Chu cười nói. Cầm sư phía đối diện đứng dậy, gật gật đầu nói: - Sớm đã nghe qua, tài đánh đàn của Vương tiên sinh quả nhiên vượt qua tại hạ rất nhiều! - Hắn là ai vậy? Lúc này mới chỉ qua một hồi, đã thắng rồi? - Vương Chu, ngươi không biết? - Vương Chu? ... ... . . . ... . . . Bốn phía xì xào nghị luận, Vương Chu đã lui trở về gần bên Diêm Xuyên. - Diêm công tử, không phụ kỳ vọng! Vương Chu cười nói. - Cực khổ rồi! Diêm Xuyên gật đầu. - Rầm! Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, Phong Thần Sách đang liên kết với Số Mệnh Vân Hải, đột nhiên có một nửa thoát khỏi Số MệnhVân Hải, giống như là nhận định Diêm Xuyên thắng. Trên Phong Thần Sách, quang mang chiếu rọi lên thân thể Diêm Xuyên phát ra càng chói mắt. - Diêm Xuyên, thông qua khảo nghiệm của Cự Lộc thư viện! Nhạc Nghị trọng tài nói. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, gật đầu. Bên kia, lại một đệ tử của Tư Mã Vân Thiên đi ra. - Đó là người đứng đầu bảy mươi hai đại nho, Cầm Sắt! Phía dưới đột nhiên nhận ra. - Đại đệ tử của Tư Mã Vân Thiên? Cầm đạo đệ nhất - Cầm Sắt? ... ... ... . . . Cầm Sắt ôm đàn mà ra, còn phía đối diện, Cự Lộc thư viện lại xuất hiện một người quen của Diêm Xuyên. Lão Nghiêm, là người ghi danh cho Diêm Xuyên ở Phong Thần điện! - Cầm Sắt sư huynh, nhiều năm không gặp rồi! Lão Nghiêm cười nói. Cầm Sắt gật đầu, không nói gì. Hai người ngồi xuống, bắt đầu khảy đàn! - Đinh đinh đinh đinh... ! Tiếng đàn vừa vang lên, trong lúc hai đại cầm sư gẩy đàn, sông thanh âm cuồn cuộn mà xông thẳng lên trời. - Rầm! Sông thanh âm va chạm, trong lúc nhất thời, trung tâm hai người lần nữa tạo thành một cái sông thanh âm nối dài, tuy không lớn nhưlúc vừa rồi mà Vương Chu tạo ra, nhưng đã cô đọng như thực chất, nhìn thấy cuộn trào không dứt. - Đinh đinh đinh đinh... . . . ! Vương Chu nhìn nhìn nói: - Hai người này, Cầm đạo xê xích không nhiều, muốn phân ra thắng bại, trong thời gian ngắn là không thể nào! - Ừ! Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật đầu. Quả nhiên, mặc dù đám người phía dưới nóng lòng mà chờ đợi, nhưng trên đài, đấu đàn vẫn còn không thể kết thúc, suốt qua một canhgiờ, tiếng đàn vẫn còn vang lên. Hai mắt Tư Mã Vân Thiên híp lại, giống như là có chút không chờ được rồi. - Cầm Sắt, lui ra! Tư Mã Vân Thiên đột nhiên kêu lên. - Đinh đinh đinh! Tiếng đàn chậm rãi nhỏ đi, sông thanh âm cũng chậm rãi biến mất, dần dần hai phe ngừng lại. - Dạ! Cầm Sắt đứng dậy đối với Tư Mã Vân Thiên cung kính nói. Chỉ thấy Tư Mã Vân Thiên đạp bước tiến lên. - Cái gì? Tại sao lại ngừng rồi? - Đại hiền Tư Mã Vân Thiên xuất thủ? - Thật? ... . . . ... . . . Bốn phía, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên, bao gồm Nhạc Nghị, Mạnh Tử Thu, lão Nghiêm, cũng không khỏi kinhngạc mà nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 66: Đấu bại Cự Lộc. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Sau khi Thiên Thụ đại hội kết thúc, có lẽ Nhạc Nghị sẽ phải đón lấy vị trí Mạnh Tử Thu, vì vậy rất nhiều bí mật Mạnh Tử Thu cũng đãnói cho Nhạc Nghị. - Chư vị, bình tĩnh chớ nóng, viện chủ tự có tính toán! Nhạc Nghị lắc đầu. - Ta biết năng lực của Tư Mã Vân Thiên, chúng ta chưa chắc có thể thắng, nhưng chỉ cần viện chủ không ra tay, đối với số mệnh ảnhhưởng không lớn, nhưng mà vạn nhất viện chủ thua, số mệnh Cự Lộc thư viện ta sẽ bị tổn hại thật lớn a! Một vị đại hiền lo lắng nói. Nhạc Nghị nhìn Số Mệnh Vân Hải trên đỉnh đầu. Hai cái Số Mệnh Kim Long bởi vì mở Thiên Thụ đại hội đến bây giờ còn bị vây trong giai đoạn suy yếu, ba đầu Số Mệnh Kim Longkhác gầm thét về phía Phong Thần Sách. Trầm mặc một hồi, Nhạc Nghị lắc lắc đầu nói: - Chư vị, các ngươi không cần lo rồi, thư viện có một ít bí mật, các ngươi không biết, viện chủ tự mình xuất chiến, là chính xác nhất! - Bí mật? Bí mật gì? Một đám đại hiền cau mày nói. Nhạc Nghị lắc lắc đầu nói: - Nếu chư vị nguyện ý buông tha cho tiêu dao tự tại, tham dự vào chính vụ Cự Lộc thư viện, có lẽ sẽ có thể biết đến, hiện tại, xin lỗi! - Ồ!? Năm tên đại hiền cau mày. Bí mật của Cự Lộc thư viện, tuy là một đám đại hiền, biết được cũng không nhiều lắm, không tham gia vào chính vụ, bình thời cũng chỉcó thể đề nghị. Nhìn Mạnh Tử Thu tự mình đối chiến Tư Mã Vân Thiên, chỉ có chỉ có thể khe khẽ thở dài. - Rầm ù ù! Trên đấu đài, mặt đất đột nhiên vỡ vụn hơn phân nửa. Đá vụn chậm rãi hiện lên, vòng quanh trung tâm hai người đang đánh cờ, chậm rãi xoay tròn. Hai người có Kỳ đạo đỉnh phong, trong lúc hạ cờ, Hạo nhiên chính khí thản nhiên tràn ra, huyền cơ trong quân cờ, giống như là theoHạo nhiên chính khí tràn đến trên phiến đá vụn ở bốn phía. Đá vụn biến thành dạ minh châu sáng chói, vòng quanh hai người, lấy quỹ tích huyền ảo nhanh chóng xoay tròn. Đá vụn hơn ngàn năm, giống như sao băng, vòng quanh hai người, giống như là vô số tinh thần xoay tròn trong tinh không. Bốn phía, vô số tu giả sử dụng pháp thuật làm gương, nhìn bàn cờ trên đấu đài. - Phốc! Phốc!... ... ... Một đám nho tu nhìn mà đầu váng mắt hoa, thậm chí miệng phun tiên huyết. - Dịch Phong, ngươi đã nhìn rõ chưa? Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Tầm nhìn của thần, cuối cùng vẫn còn chưa đủ, bàn cờ này, ta có thể xem hiểu, nhưng phần cần thời gian đi lý giải. Trong khoảngthời gian ngắn, rất khó mà xem thấu đáo được, tựa như bàn cờ lúc trước mà Vương đánh với hạ thần, mặc dù hạ thần cố gắng vô cùng,nhưng mà đó là tầm nhìn cực hạn của phàm nhân, để cho rất nhiều điểm thần cũng nhìn không thấu, phải chờ tới kết thúc ván cờ mà từ từlĩnh ngộ! Dịch Phong thở dài nói. - Hai năm qua ở Cự Lộc thành không ngừng tăng lên tầm nhìn, đích xác là có chút gấp gáp! Hiện tại, ta giúp ngươi thể ngộ ván cờ này,nhắm mắt lại! Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Dạ! Dịch Phong gật đầu. Diêm Xuyên vươn tay lên, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện vô số viên sao nhỏ, mấy viên sao nhỏ vờn quanh ở lòng bàn tay, giốngnhư là trong lòng bàn tay nâng lên một vũ trụ vậy. Nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện, quỹ tích vận hành của các viên sao nhỏ giữa vũ trụ trong lòng bàn tay hắn rất giống với quỹ tíchđá vụn vờn quanh Tư Mã Vân Thiên, Mạnh Tử Thu đang còn đánh cờ ở trên đấu đài. - Ba! Diêm Xuyên đưa bàn tay dán vào sau ót của Dịch Phong. - Vù vù hô! Đầu tóc Dịch Phong đột nhiên không gió mà bay, giống như là đã nhận thức triệt để nhất ván cờ trên đấu đài kia. Diêm Xuyên nhìn đấu đài, đem toàn bộ lý giải, phân tích, cùng một tia ý thức của mình quán thâu cho Dịch Phong. Nếu nói về hóa giải thế cờ, đối với nhận thức ván cờ. Với tầm nhìn nhiều năm của Diêm Xuyên, tự nhiên so với Dịch Phong mạnh hơnrất nhiều. Dịch Phong giống như là trong nháy mắt đã đặt mình trong ở trong bàn cờ vậy, nhanh chóng lý giải ván cờ kia của Mạnh Tử Thu vàTư Mã Vân Thiên. - Rầm ù ù! Trên đấu đài, Tư Mã Vân Thiên nắm lấy con cờ, không ngừng hạ xuống, trong mắt chiến ý hừng hực, một quân cờ lại một quân cờ,từng bước ép tới. Mạnh Tử Thu khẽ nhíu mày. Không ngừng hạ cờ. Bốn phía, Hạo nhiên chính khí càng ngày càng nhiều, cả đấu đài cũng bị Hạo nhiênchính khí của hai người nhuộm thành một màu trắng noãn. Bốn phía mấy vạn nho tu, bởi vì nhìn bàn cờ này, có gần vạn người bị thương nặng tâm thần, hộc máu không dám nhìn nhiều. Một ván này, đã đạt đỉnh của kỳ đạo! Vẫn đánh suốt ba canh giờ, trời cũng đã tối đen rồi. Hạo nhiên chính khí lại càng phát sáng vôcùng. - Trả lại công đạo cho ta! Tư Mã Vân Thiên hạ một quân cờ xuống. - Ba! - Rầm! Quay chung quanh hai người, đá vụn đột nhiên nổ tung mà ra. Nhất thời bắn về bốn phương tám hướng. Một cổ gió lớn từ nơi bàn cờ thổi về bốn phía, Mạnh Tử Thu nắm quân cờ mà đặt giữa không trung, thật lâu không cách nào hạ xuống. Nơi xa, một đám đại hiền không khỏi run lên. - Xong! Một đại hiền ấp úng nói. - Ba! Mạnh Tử Thu nắm tay bóp nát con cờ. Ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên với vẻ mặt như hung tướng, khe khẽ thở dài: - Ngươi thắng! - Rầm! Trên bầu trời, đột nhiên nổ tung một tiếng. - Ngang! Ngang! Ngang! Ba con Số Mệnh Kim Long đột nhiên rên rỉ một tiếng. Số Mệnh Vân Hải cuồn cuộn, đột nhiên hướng về phía Phong Thần Sách mà trôi dần tới. Phong Thần Sách giống như là có một cổ hấp lực khổng lồ, hung hăng hấp thu Số Mệnh Vân Hải cuồn cuộn. - Ngang! Số Mệnh Kim Long rên rỉ, số mệnh bị mất đi, nho tu bốn phía, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc. - Này, viện chủ bại? - Không thể nào, Cự Lộc thư viện ta làm sao có thể bại? - Tại sao, viện chủ làm sao có thể bại? ... ... ... ... ... ... ... ... ... Đám đại nho của Cự Lộc thư viện rên rỉ không dứt. Năm tên đại hiền lại càng lộ vẻ buồn bã cực lớn. Số mệnh của Cự Lộc thư viện, năm vạn năm, đây là lần đầu tiên bị mất đi! Lần đầu tiên bị người đoạt đi a! - Ha ha..., cha, gia gia, các lão tổ tông, các ngươi mở mắt nhìn một chút, ta thắng, ta để cho Cự Lộc thư viện trả giá thật lớn! Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười dài, hai hàng nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống. Ủykhuất nhiều năm, rốt cục có thể trả thù. - Rầm ù ù! Một lần trôi đi này, gần một phần tư số mệnh chảy vào trong Phong Thần Sách, trên Số Mệnh Vân Hải, thậm chí một đầu Số Mệnh KimLong cũng đột nhiên mất đi ý thức, chảy vào trong Phong Thần Sách. - Ngang! Ở bên trong Phong Thần Sách, cũng bỗng nhiên có được một đầu Kim Long. Ý thức mất đi, nhưng vừa vào trong Phong Thần Sách, ý thức mới lại được ra đời. Một đầu Kim Long chỉ thuộc về Phong Thần Sách xuất hiện rồi, Kim Long vờn quanh Phong Thần Sách, gầm thét ngất trời. - Ngang! Cả Cự Lộc thành cũng là tiếng gầm hưng phấn Kim Long. Số mệnh đã ngừng trôi, Tư Mã Vân Thiên chỉ đấu cờ một lần, đã thắng được một phần tư số mệnh. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 67: Cờ của Dịch Phong. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Số mệnh đã ngừng trôi, Tư Mã Vân Thiên chỉ đấu cờ một lần, đã thắng được một phần tư số mệnh. Bốn phía, vô số tu giả kinh ngạc nhìn một màn này, tranh đoạt số mệnh, cũng quá dễ dàng mà? Tư Mã Vân Thiên cảm thấy an ủi tổ tiên chi linh. Mạnh Tử Thu cũng chậm rãi lui trở về. Trên mặt Mạnh Tử Thu không có mất mác, không có bi ai! Sắc mặt năm tên đại hiền trở nên khó coi, nhưng Nhạc Nghị chỉ cười khổ một cái. Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị nhìn nhau cười một tiếng, giống như là đã được giải thoát vậy. Sau khi Tư Mã Vân Thiên cảm thấy đã an ủi tổ tiên chi linh, quay đầu nhìn về phía Mạnh Tử Thu, thấy thần tình Mạnh Tử Thu vẫnlạnh nhạt, nhất thời, hưng phấn mới vừa rồi bị quét sạch bách. Mạnh Tử Thu làm viện chủ, vì sao một chút tâm tình không có? - Lão sư, chúc mừng lão sư! - Chúc mừng lão sư, đấu bại Cự Lộc thư viện! - Chúc mừng lão sư! ... ... ... ... ... ... Bảy mươi hai đại nho không khỏi hưng phấn bái lạy. Mà bốn phía mấy vạn tu giả vây xem, giờ phút này vẫn còn không kịp phản ứng. nguồn tunghoanh.com Cự Lộc thư viện chính là Thánh địa, làm sao có thể thua? Làm sao có thể? Văn Nhược tiên sinh đứng ở phía sau Diêm Xuyên, sắc mặt cực kỳ phức tạp, cha bại? Cha làm sao có thể bại? Một bên, tay Diêm Xuyên đã hạ xuống, Dịch Phong nhắm mắt, giống như là đắm chìm ở trong hồi ức nào đó. - Diêm công tử, Dịch tiên sinh sao vậy? Vương Chu không hiểu nói. - Không có chuyện gì, không cần quấy rầy hắn! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. - Ừ! Vương Chu gật đầu. Tư Mã Vân Thiên nhận được bốn phía chúc mừng, nhưng không thấy Mạnh Tử Thu thất thố, nhất thời cảm thấy rất không thoải mái. Nhìn Kim Long gầm thét trong Phong Thần Sách trên trời, trong mắt Tư Mã Vân Thiên trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Diêm Xuyên. - Diêm Xuyên, đến đây đi! Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói. Tư Mã Vân Thiên vừa gọi, bốn phía tu giả mới dần dần khôi phục lại từ trong cảm xúc vừa rồi, cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên.Bây giờ còn có một tràng quyết định Phong Thần Sách đây này. - Vương Chu! Diêm Xuyên nhìn về phía Vương Chu. Vương Chu gật đầu. Đạp bước đi lên đấu đài. - Từ đàn mà bắt đầu? Cũng tốt! Tư Mã Vân Thiên gật đầu. - Hô! Hô! Hai đại cao thủ Cầm đạo, đều đã bày ra đàn cổ. - Đông đông đông đông! - Đông đông đông! Vương Chu, Tư Mã Vân Thiên vừa lên, uy lực tiếng đàn liền được phát huy lớn nhất, ưu mỹ tiếng đàn, giờ phút này như trống trậnđược gõ lên. Trước mắt của mỗi người, đột nhiên xuất hiện tám con sông thanh âm, lẫn nhau va chạm. - Rầm! Rầm! Rầm!... ... ... Uy lực của tám con sông thanh âm rất lớn, trùng kích cự đại, xung quanh hai người, đột nhiên lốc xoáy nổi lên bốn phía, một mảnh âmbạo lốc xoáy khổng lồ, trong nháy mắt đem nhét đầy cả đấu đài. - Rầm ù ù! Lần đấu đàn này so với lần trước mạnh hơn mấy lần, uy lực cực lớn làm cho vô số nho tu không ngừng lui về phía sau, thậm chí mộtđám bịt lấy lỗ tai, hoảng sợ mà khó khăn chạy trốn. - Làm sao có thể? Cầm đạo hai người này quả thật quá kinh khủng! - Ta chịu không được rồi! - A! ... ... ... ... ... ... ... ... Vô số tu giả lộ ra vẻ thống khổ. Vương Chu vung đàn càng lúc càng nhanh, trên mặt mồ hôi chảy xuống dưới, Cầm đạo của Tư Mã Vân Thiên quá mạnh mẽ, lần đầutiên trong đời hắn gặp phải. Tư Mã Vân Thiên cũng đã lộ vẻ dữ tợn, ngón tay đã nhanh đến mức không thấy rõ được cái bóng. Cái trán cũng đã rĩ ra mồ hôi. - Phốc! Theo Vương Chu phun ra một ngụm nghịch huyết. Sóng âm bốn phía dần dần biến mất. Trên đấu đài lốc xoáy cũng chậm rãi tiêu tán. Miệng Vương Chu phun đầy tiên huyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. - Ngươi thắng! Vương Chu nói. Tư Mã Vân Thiên hít sâu một cái: - Ngươi rất mạnh! - Có mạnh hơn nữa, cũng là bại! Ở Cự Lộc thư viện này, quả nhiên ngọa hổ tàng long, không nghĩ tới mấy năm ngắn ngủn, ta đã bạinhiều lần như vậy! Vương Chu cười khổ nói. Vừa nói, Vương Chu khó khăn đứng dậy, đi về phía Diêm Xuyên. - Diêm công tử, ta đã tận lực, xin lỗi! Vương Chu khổ sở nói. - Ngươi đã thực hiện lời hứa, dưỡng thương cho tốt đi! Diêm Xuyên lấy tay đưa ra một bình thuốc. - Không cần, ta còn muốn xem các ngươi! Vương Chu cười khổ nói. Diêm Xuyên hít sâu một cái, lộ ra một cười tiếng tự tin, gật đầu. … - Lại là Dịch tiên sinh! - Kỳ đạo của Tư Mã Vân Thiên, cho dù là viện chủ cũng không bằng được, Dịch tiên sinh có thể làm được sao? ... ... ... ... ... ... ... Dưới Đấu đài, đám nho tu nghị luận rối rít. Dịch Phong đã tỉnh táo lại, bước lên đấu đài. Tư Mã Vân Thiên nhìn Dịch Phong một chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang. - Trận thứ hai, đánh cờ, do tại hạ tiếp đón! Dịch Phong khẽ mỉm cười. Dịch Phong nói xong, ở trong bảy mươi hai đại nho, Trương Thận bỗng nhiên đi ra. - Lão sư, Diêm Xuyên cũng không đi lên, lão sư cần gì phải tự mình xuất thủ, để cho đệ tử ra sức sao! Trương Thận cười nói. - Ngươi? Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên cười nói. - Vâng, lão sư xin yên tâm, đệ tử nếu dám ra đây, tự có nắm chắc tất thắng! Trương Thận khẳng định nói. Trương Thận vừa nói xong, bảy mươi mốt đại nho còn lại gật đầu. Tư Mã Vân Thiên khẽ mĩm cười nói: - Vậy ngươi lấy gì để nắm chắc tất thắng? Trương Thận khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, nhìn Dịch Phong một chút, giống như là lo lắng nói ra sẽ không linh. Bốn phía, vô số tu giả cũng gắt gao ngó chừng Trương Thận. Giống như là mong đợi bí quyết mà Trương Thận có niềm tin tất thắng. Thấy lão sư hỏi tới, Trương Thận chỉ có thể bất đắc dĩ nói: - Đệ tử phát hiện một sơ hở của Dịch Phong, đệ tử cùng các sư đệ đã nghiên cứu qua kỳ phong của Dịch Phong, Dịch Phong có một sơhở trí mạng! - Xôn xao! Đám tu giả dưới Đấu đài kinh ngạc nhìn về phía Trương Thận. Sơ hở? Dịch Phong có sơ hở? - Lão sư! Trương Thận tiến lên một bước, mong đợi nói. - Không phải là bắt đầu bố cục (khai cuộc trong thuật ngữ cờ) chứ? Tư Mã Vân Thiên cười nói. - Ách? Lão sư cũng đã nhìn ra? Trương Thận kinh ngạc nói. Bố cục? Bốn phía tu giả kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên. Tư Mã Vân Thiên lắc đầu, khe khẽ thở dài nói: - Ngươi lui đi! - A? Làm sao có thể, đệ tử đã nghiên cứu tất cả ván của Dịch Phong, tuyệt đối sẽ không sai, hắn bắt đầu bố cục rất yếu! Chỉ cần ở mớiđầu hung mãnh mà đột phá, hắn nhất định bại a! Trương Thận không tin nói. - Ha ha... Hmm, Dịch tiên sinh, ngươi tới nói đi! Tư Mã Vân Thiên đột nhiên cười. Tư Mã Vân Thiên mặc dù cuồng, nhưng chỉ cần người có năng lực, Tư Mã Vân Thiên vẫn là luôn luôn tôn trọng đúng mực. Dịch Phong khẽ mĩm cười nói: - Tư Mã tiên sinh, tuệ nhãn! - A? Chuyện gì xảy ra? Lão sư, chuyện gì xảy ra! Trương Thận không hiểu nói. Khe khẽ thở dài, Tư Mã Vân Thiên nói: - Đó là Dịch Phong đã sớm làm ra bố cục, chờ ngươi chui vào mà thôi! - Đã sớm làm ra bố cục? Cái sơ hở kia, là Dịch Phong cố ý lưu lại? Trương Thận há mồm ngạc nhiên.Chương 68 thiếuQuyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 69: Đấu họa. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Dịch Phong pháp lực có hạn, cho nên bàn cờ không có quán chú pháp lực, chỉ có trên đầu gió lốc nổi lên bốn phía. Mà Tư Mã VânThiên giống như là vì có thể chân chính đánh cờ với Dịch Phong, cũng không quán chú pháp lực, chỉ có hạ cờ như thường nhân. Nơi xa, đám đại nho của Cự Lộc thư viện, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, bởi vì một ván cờ này có cảnh giới sâu xa, có lẽ so với tấtcả các ván cờ mà bọn hắn đã gặp qua còn cao thâm hơn nhiều lắm. - Ba! Ba!... ... Từng quân cờ không ngừng rơi xuống, Văn Nhược tiên sinh cũng bắt đầu phối màu. Một bức tranh, có đại lượng sắc thái, đủ mọi màu sắc, mới có thể rực rỡ chói mắt, nhưng lần này, Văn Nhược tiên sinh chỉ có phối mựcđen, đồng thời bầy đặt đại lượng rất nhiều mực đen với số lượng và nồng độ khác nhau, tạo thành nhiều loại màu đen đậm nhạt khôngđồng nhất, tất cả đều là màu đen, chẳng qua là đậm nhạt không đồng nhất mà thôi. - Thình thịch! Văn Nhược tiên sinh vẽ lên nét bút đầu tiên, nhanh chóng vẩy mực lên trên đồ. - Bức tranh đen trắng? Ha hả, chỉ lấy một loại màu sắc, muốn làm ra danh tác có một không hai, Văn Nhược, quá trình phát triển củangươi đã khiến ta kinh ngạc! Trong mắt Tư Mã Vân Thiên hiện lên một cổ kim quang. Một bên đánh cờ cùng Dịch Phong, một bên nhìn Văn Nhược tiên sinh vẩy mực. Cờ của Dịch Phong, một đường cực kỳ ngay thẳng, Tư Mã Vân Thiên đánh cờ gần một canh giờ, giai đoạn cờ nhanh kết thúc, tốc độhạ cờ của hai người bắt đầu chậm lại. Dần dần hai người bắt đầu suy tư. Một quân cờ rơi xuống, Tư Mã Vân Thiên hơi kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong. - Dịch tiên sinh, đến từ phương nào? Kỳ đạo lại kinh người như thế? So với cái vị đại hiền trong thư viện đều chỉ mạnh không yếu, xinhỏi sư thừa ở đâu? Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói. Dịch Phong khẽ mĩm cười nói: - Chỉ là hương dã phàm nhân! Không thầy không môn, nhiều nhất cũng chỉ theo Ngô Vương học chút da lông! - Phàm nhân? Không thầy không môn? Theo Vương học chút da lông? Vương của ngươi là ai? Tư Mã Vân Thiên cau mày nói. - Không phải Tư Mã tiên sinh đã biết rõ mà còn cố hỏi chứ? Dịch Phong hạ xuống một quân cờ nói. - Diêm Xuyên? Tư Mã Vân Thiên cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên xa xa. … Trong lúc Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong đang đánh cờ. Hai người đều lâm vào trầm tư, Tư Mã Vân Thiên nắm lấy con cờ, thật lâu không cách nào hạ xuống. Trong ánh mắt, tràn đầy vẻ ngưngtrọng. Dịch Phong cũng cực kỳ ngưng trọng nhìn bàn cờ. Trong lúc nhất thời, người nào cũng không thể làm gì được người kia. Bỗng nhiên, một cổ khí tức cực kỳ bi thương từ phía sau vọt tới. - Xôn xao! Dưới Đấu đài, truyền đến từng tiếng sợ hãi than. Ván cờ của Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong, quá huyền ảo rồi, huyền ảo đến mức làm cho rất nhiều người nhìn mà trong lòng buồnbực cùng sợ hãi, thế cho nên phần lớn ánh mắt đều cũng chuyển đến trên bức họa của Văn Nhược tiên sinh. Đã sớm có lời đồn, Mạnh Văn Nhược họa đạo kinh thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên kinh thiên động địa. Tranh thuỷ mặc đen trắng, một cảnh tượng tang thương vỡ nát thiên địa. Đại địa băng liệt, vô số núi lửa ngút trời mà lên, sơn hà đều toái, giang hải đảo lưu. Vô số sinh linh ở xung quanh mà chạy trốn, hình ảnh khủng hoảng, tuyệt vọng làm cho không người nào mà không sinh ra một cổ cảmxúc bi thương. Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rất có linh tính, linh tính đến mức, nhìn một nhân vật trong tranh, giống như là thấy được mình đangchạy trốn vậy. Giờ phút này, Văn Nhược tiên sinh đã không dùng bút nữa rồi, mà là bưng lên cả chậu mực, hướng lên bức họa mà giội qua. - Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! ... ... ... ... Một bát mực nước, được dội vào bức họa, lập tức thành hình, một đám ma quỷ đen nhánh, đang đi lại trong bầu trời tràn đầy tangthương. - Cạc cạc cạc cạc cạc! Kiệt kiệt kiệt kiệt! Ở bên trong bức họa, đột nhiên truyền đến từng tiếng cười tà ác. - Cứu mạng a! - Trời ạ! - Ông trời già, cứu mạng a! - Mẹ! - Con của ta a! ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Từng thanh âm tuyệt từ trong bức họa vang vọng mà xông ra. Tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền vào trong tai làm cho trong lòngvô số tu giả tràn đầy sợ hãi. Trong bức họa, ma quỷ xé hàng vạn hàng nghìn sinh linh, đang hưng phấn cắn nuốt tất cả sinh linh. Trời sập rồi, đất sụp rồi! Thậm chí, trong bức họa, mặt trời cũng bị đánh nát, ánh trăng cũng hóa thành mảnh nhỏ. Ma quỷ xuất hiện ở mọi nơi trong thiên hạ, xuất hiện ở tất cả địa phương có thể nhìn qua. Một đại đồ ba trượng, phía trên đều là vô tận khổ nạn! Văn Nhược tiên sinh vung lên một nét bút cuối cùng. - Rầm! Cảnh tượng trong bức họa, đột nhiên phun mạnh ra đại lượng hắc vụ, ở bên trong hắc vụ lại hiện ra một cảnh tượng tai nạn sống động. Giống như là cẩm tú văn hay trước đó không lâu, bức họa này, cũng có thể xuất hiện ra động thái khí tượng. - A cạc cạc cạc cạc cạc! Ma quỷ gầm thét, nuốt sống sinh linh, sinh linh linh động, hơn có thể làm cho tu giả nhập vào. - Khanh khách khanh khách khách! Một vài tu giả nhát gan, vừa nhìn hình ảnh, cả người đã run lên. Hình ảnh thấm vào trong xương tủy. Cái này còn chưa tính cái gì, trong hắc khí, đột nhiên, sinh linh, ma quỷ bên trong bức họa giống như là thấy được tu giả dưới đấu đài. - Nho tu? Một đám đại nho, cứu mạng a, cứu ta, cứu cứu con ta sao! Một thanh âm đột ngột từ trong bức họa vang lên. Đấu dưới đài, vô số tu giả đột nhiên run một cái. - Cạc cạc cạc cạc cạc, bên kia còn có bảy vạn người, bảy vạn huyết nhục, cạc cạc cạc, giết cho ta! Đám ma quỷ giống như là cũng nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, muốn nhảy xuống nơi này. Giống như là chỉ có cách một tầng màng, hai cái thế giới có thể thấy đối phương. Cứu mạng! Cứu ta! Cứu cháu ta! ... ... ... Sinh linh bên trong không ngừng kêu cứu, ác ma gầm thét, muốn lao ra. Nhưng mà, hai cái thế giới, liền cách tầng màng kia, không cách nào đi ra ngoài, thê lương vô cùng, thảm thiết chí cực. Trên quảngtrường, giống như là có từng đợt âm phong. Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rốt cục triển lộ ở trước mọi người. - Làm sao có thể, như vậy có thật không? Bọn họ có thể thấy chúng ta? Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói. - Chế Linh? Khó trách Văn Nhược tiên sinh không muốn vẽ tranh, thì ra là hắn vẽ tranh đã đến trình độ này rồi, nhân vật trong tranh lạiđược giao cho linh tính đơn giản, chế Linh? Diêm Xuyên cảm thán nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh. Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, Đại tai nạn lây nhiễm tất cả tu giả, một đám kinh hãi, bi thương nhìn bức họa kia của VănNhược tiên sinh, có ít người thậm chí còn khóc lên, nhìn tai nạn của nhân loại trong bức họa, nhất thời khó lòng kìm nén. Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn: - Chế Linh? Văn Nhược, ngươi quả thật là cho ta mở rộng tầm mắt a, ngắn ngủn mấy trăm năm, ngươi lại đạt tới tình cảnh này rồi? Văn Nhược thả bút, trong mắt nước mắt đã chảy xuống, hiển nhiên cũng là bị bức họa của mình lây nhiễm. Phía dưới, Mạnh Tử Thu trầm mặc nhìn.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 70: Cuối cùng quyết chiến. truyện được lấy từ website tung hoanh Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Viện chủ, đứa con này của ngươi, thật lợi hại, chỉ riêng về Họa đạo, ta không bằng hắn, chế Linh? Cự Lộc thư viện đã bao nhiêu đời,không có ai đạt được một bước này rồi! Một đại hiền thở dài nói. Mạnh Tử Thu cau mày nhìn trên đài. Trên đài, Tư Mã Vân Thiên lại nhìn bàn cờ một chút. - Dịch tiên sinh, bàn cờ như thế, ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi, cứ thế đi xuống, chỉ biết càng đánhcàng lâu, không bằng tính toán là thế hoà, như thế nào? Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói. Dịch Phong nhìn bàn cờ một chút, lại nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, cuối cùng gật gật đầu nói: - Tốt! Bàn cờ này, đúng là hạ cương, dĩ nhiên, là Dịch Phong cố ý hạ cương, bởi vì Dịch Phong biết mình tiếp xúc với Tu Hành giới quá ít,nhìn thiên hạ quá ít, muốn bại Tư Mã Vân Thiên hoàn toàn, khó có khả năng, vì vậy xuất tử chiêu! Kéo Tư Mã Vân Thiên, cuối cùng tạonên cân bằng! Thế hoà? Bốn phía vô số tu giả quay đầu, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn. Bất quá nhìn bàn cờ trên đấu đài, tất cả mọi người gật đầu, kỳ đạo của haingười, không phải là mọi người có thể đánh giá. Dịch Phong đi trở về chỗ Diêm Xuyên. - Vương, thế hoà! Dịch Phong khẽ cười khổ. - Làm tốt lắm! Tầm nhìn của ngươi còn quá hẹp, dù vậy, cũng có thể đánh thành thế hoà, ngày sau tầm nhìn trở nên rộng hơn, Tư MãVân Thiên tất không phải là đối thủ của ngươi! Diêm Xuyên gật đầu. - Dạ! Dịch Phong gật đầu, trong mắt tràn đầy tự tin. Đây là lĩnh vực của Dịch Phong, chưa bao giờ cho là sẽ thua bởi người nào, Tư Mã Vân Thiên, trước sau gì mình nhất định phải đánhbại hắn! Xong một trận hòa, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn về phía bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh. Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, trong lòng mọi người giống như cũng bị bức họa này lây nhiễm, thế cho nên mặc dù đã kếtthúc đánh cờ, bốn phía cũng không có nghị luận quá nhiều, vẫn còn đắm chìm ở trong không khí bi thương, tuyệt vọng. Tư Mã Vân Thiên cũng không nhiều lời, đi về phía giá vẽ của mình. Nắm lên một chậu mực nước hướng về phía bức họa mà giội lên! - Thình thịch! Trên bức họa đột nhiên xuất hiện tảng lớn đen nhánh. Tư Mã Vân Thiên nhanh chóng vũ động bút lông, giống như là trong lòng đã sớm suy nghĩ, nhanh chóng vẽ không ngừng. - Rầm ù ù! Ở bên trong bức họa Tư Mã Vân Thiên, truyền đến từng tiếng trầm đục, có thể dạy ra kỳ tài như Văn Nhược vậy, khả năng vẽ tranh tựnhiên cũng kinh thế hãi tục. Mọi người lẳng lặng nhìn, một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang, một canh giờ! Rốt cục, bức họa của Tư Mã Vân Thiên đã lộ ra hình thái. Một mảnh mây đen che trời, trong mây đen, lôi quang lóng lánh, lôi điện rất nhiều mà tụ thành một mảnh lôi điện dài hẹp, có hình dángnhư Thần Long, xuyên qua mây đen. - Rầm! Rầm! Rầm! ... ... ... Trong bức họa truyền ra từng tiếng nổ mạnh, giống như là âm thanh Thiên Lôi, đập vào trong lòng mọi người, để cho tâm thần tất cảmọi người đều bị chấn động, nhanh chóng lui về từ trong tâm tư đại bi thương. - Đi đi! Tư Mã Vân Thiên vẽ xuống một nét cuối cùng. - Rầm! Trong bức họa, đột nhiên xuất hiện hắc khí cuồn cuộn ngất trời. Hắc khí ngất trời, hóa thành kiếp vân đầy trời, kiếp vân lớn vô cùng, vô tận lôi điện quay cuồng trong lôi vân. - Rầm ù ù! Giống như là thiên uy đè xuống, áp chế trong lòng mọi người trong lòng. - Thiên kiếp của ta, a, Thiên kiếp của ta! Có người cả kinh kêu lên. - Không, không phải là ngươi, là của ta, bức họa này tạo nên Thiên kiếp của ta? - Không thể nào, ta mới chỉ là khí cảnh đệ tứ trọng, làm sao lại cảm nhận được Thiên kiếp rồi? ... ... ... ... ... ... ... ... Bốn phía truyền đến từng trận kinh hãi tiếng thét. Thiên Lôi rơi xuống? Thiên uy cực lớn? Một bức họa, đem thiên uy hiển thị ra, áp bách tới, để cho vô số tu giả có chút mất đi phán đoán. Cảnh trong bức họa, giống như là muốn thoát khỏi bức họa mà ra. Mặc dù không có vẽ người cùng ma quỷ, nhưng cũng có cảm giác giống nhau, thiếu chút nữa là có thể phá vỡ tầng màng kia, tiến vàothế giới thực tế. - Lại là một bức họa chế Linh? Mặc Vũ Hề liền biến sắc. Bên phía Mạnh Tử Thu, một đám đại hiền trầm mặc một hồi. Một đám cười khổ không dứt. Văn Nhược nhìn bức họa của mình một chút, nhìn nhìn lại bức họa của Tư Mã Vân Thiên, khẽ thở dài một lúc nói: - Bức họa của Lão sư, vĩnh viễn lợi hại như vậy, lấy Thiên kiếp trấn áp Tận Thế của ta, học sinh bội phục! Tư Mã Vân Thiên lắc đầu, nhìn thật sâu vào mắt Văn Nhược nói: - Thiên kiếp không có trấn áp Tận Thế, chỉ có địa vị ngang nhau mà thôi, ai cũng không có hoàn toàn áp đảo người kia, kiếp vân của takhông có biến mất, Tận Thế của ngươi cũng không bị áp bách mà quay về trong bức họa, ta và ngươi coi như là hoà sao! Văn Nhược nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, cuối cùng khẽ mĩm cười nói: - Tốt! - Lại là một trận hoà? Mặc Vũ Hề cau mày nói. Diêm Xuyên gật gật đầu nói: - Đấu bức họa, cũng như đấu khí thế, một phương thắng được, huyễn tượng sinh ra trong bức họa của đối phương sẽ bị hung hăng ápchế mà trở về, hiện tại ai cũng không làm được ai, chỉ có thể thế hòa! - Nhưng mà! Mặc Vũ Hề cau mày nói. Diêm Xuyên lắc đầu, không có lo lắng. Trên đấu đài. - Ngắn ngủn mấy trăm năm, tranh của ngươi, đã đuổi kịp ta rồi, trong Họa đạo, ngươi so với ta có thiên phú mạnh hơn! Chuyện ngươi bịCự Lộc thư viện trục xuất khỏi sơn môn, ta đã biết rồi, chỉ có tiếc hận cho ngươi, ta cũng không thể ra sức! Tư Mã Vân Thiên hít sâu một cái nói. - Lão sư có lòng rồi! Văn Nhược tiên sinh khẽ mỉm cười. Vừa nói, Văn Nhược tiên sinh đi xuống đấu đài. - Diêm công tử, ta chỉ có thể làm được một bước này mà thôi! Văn Nhược cười khổ nói. - Đã đủ rồi! Diêm Xuyên hiện lên một tia tự tin. Vừa nói, Diêm Xuyên một mình bước lên đấu đài. Từng bước từng bước đi tới, bốn phía tất cả mọi người quăng tới ánh mắt hưng phấn. Diêm Xuyên, bên hắn còn tụ tập được Vương Chu, Văn Nhược, Dịch Phong, đều là người có Văn đạo chi lực kinh thế hãi tục, làm ngườiđứng đầu bọn họ, vậy sẽ mạnh như thế nào? Diêm Xuyên là nhân vật chính tranh đoạt Phong Thần Sách a. Trên đấu đài, Diêm Xuyên mang theo một cổ tự tin, nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên. Tư Mã Vân Thiên, một thắng hai hòa! Diêm Xuyên, một thua hai hòa! Tư Mã Vân Thiên thu thập một chút tâm tình, cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên. - Cầm kỳ thư họa, ngươi đã thua một ván, hòa hai ván, một ván cuối cùng, còn có ý nghĩa sao? Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói. - Còn dư lại Thư, người nào cười đến cuối cùng, còn không nhất định! Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. - Thư? Ha ha, ta Tư Mã Vân Thiên, cầm kỳ thư họa, am hiểu nhất, chính là Thư! Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia cười lạnh nói. - Ta sẽ thắng! Diêm Xuyên cười nói. Lúc này, một đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, Trần Bình đột nhiên kêu lên. - Chê cười, Diêm Xuyên, ngươi điên rồi sao? Cầm kỳ thư họa, bốn cục, đã như vậy, ngươi căn bản không có khả năng thắng, còn dư lạimột ván, làm sao ngươi thắng? Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 71: Diêm Xuyên VS Tư Mã Vân Thiên. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Ngươi không thể nào thắng! Trần Bình kêu lên. Trần Bình nói ra tiếng lòng của mọi người, đúng vậy a, đại cục đã định rồi, Diêm Xuyên như thế nào mà ra nói như vậy? Còn dư lại mộtván, coi như là ngươi thắng, cũng chỉ là thế hoà a. Diêm Xuyên nhìn Trần Bình một chút, khẽ mỉm cười. Tư Mã Vân Thiên lại nhíu mày, nhìn về phía tên đệ tử nhỏ nhất kia nói: - Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao? Sắc mặt Trần Bình cứng đờ, ngay lập tức sợ hãi nói: - Đệ tử vô lễ, mong lão sư thứ tội! Để cho Dịch Phong đấu cờ vây cho hắn, để cho Vương Chu đánh đàn cho hắn, để cho Văn Nhược vẽ tranh cho hắn, chỉ những chuyệnnày, đã chứng minh sự coi trọng của Tư Mã Vân Thiên đối với Diêm Xuyên. Cuồng vọng, có vốn liếng để cuồng vọng! Thiên Thụ Đại Hội đến hiện tại, mặc dù không có nhìn thấy bất kỳ tác phẩm nào của DiêmXuyên, những những lần tranh đấu trước, đã nói rõ năng lực của Diêm Xuyên. Có thể kết giao Hoàng Dịch Phong, Văn Nhược, Vương Chu, người như vậy chẳng lẽ còn không phải nhân trung long phượng sao? - Như thế nào thắng ta? Tư Mã Vân Thiên tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên. - Ngươi thực cho rằng, không người có thể vượt qua ngươi? Diêm Xuyên cười nói. - Cầm kỳ thư họa, liền ‘ thư ’ chi nhất đạo, trong một số năm ta hành tẩu thiên hạ, vẫn chưa từng gặp một địch thủ, quyển sách mà đámliệt đồ này sử dụng hôm trước, đều là tác phẩm mà ta viết ra trong lúc nhàn hạ, sớm đã không thể đại biểu cho ta, cho dù là ngươi, báchthiên thi từ kia, hoàn toàn chính xác tinh diệu tuyệt luân, nhưng chỉ bằng chúng, vẫn chưa đủ! Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói. - Những thứ thi từ kia , đương nhiên không cách nào đại biểu trình độ của người và của ta! Diêm Xuyên mỉm cười. - Hả? - Nói suông vô dụng, tay viết mới là chân chính! Diêm Xuyên cười nói. - Tốt! Tư Mã Vân Thiên gật gật đầu. Lấy tay vung lên, trên đài đấu, rồi đột nhiên xuất hiện hai cái cái đài án to lớn, trên mặt bàn để các trương giấy Tuyên Thành. - Quyển sách đã trải, xin mời! Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói. - Mời! Diêm Xuyên gật gật đầu. Tư Mã Vân Thiên cũng không khách khí, sách, đây điểm kiêu ngạo của Tư Mã Vân Thiên, chưa bao giờ hắn khiêm tốn, , giờ phút nàycũng là sẽ không! Động đến bút, hắn lập tức viết... - Ầm ầm! Dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, chữ còn chưa hiện, một cổ khí tức siêu phàm thoát tục ngay lậptức sinh ra. - Vạn tiên hành hương phú! Một chữ tiêu đề, dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, như nước chảy mây trôi, văn chương tuôn ra, cự phú vội hiện! Hạo Nhiên Chính Khí bao phủ Tư Mã Vân Thiên, coi như đem Tư Mã Vân Thiên phụ trợ sáng chói như minh tinh, chói mắt vô cùng. - Bành! Bốn phía Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngay lập tức phát tán tứ phương, chỗ bút rơi, liền giống như ngọn nguồn Giang hải,cuồn cuộn Hạo Nhiên Chính Khí nhanh chóng lao ra, phóng tới bên quảng trường. Tại sao là nửa bên, đó là vì Tư Mã Vân Thiên để đạt được mục đích công bình, cố ý khống chế nửa bên mình, không đi quấy nhiều chỗcủa Diêm Xuyên. Với tư cách đỉnh cấp văn hào, tất nhiên tmvt ngạo khí đầy mình, hắn khinh thường sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. Diêm Xuyên nhìn xem Tư Mã Vân Thiên vẩy mực, khóe miệng mỉm cười. Trong mắt hiện lên một tia cảm thán, nhỏ giọng lẩm bẩm: - Thiên phú như thế, lại đắm chìm trong con đường nhỏ văn thơ, thật là đáng tiếc! Từ trong lòng, lấy ra một cái hộp ngọc, xuất ra bút lông của chính mình, Mộng Tiên! Mộng Tiên, ngày xưa cùng Mặc Vũ Hề đang ở trong mộng nhìn thấy ác mộng, đem ác mộng luyện hóa dung nhập vào cái bút lôngnày. Nhìn giấy Tuyên Thành ở trên bàn, Xuyên không có đi để ý tới, mà là chậm rãi đi về phía bức phó họa lúc trước của tiên sinh VănNhược! Bức họa sinh linh đồ thán đồ kia. Bởi vì có Thiên kiếp chống đỡ, khí tức lạnh lẽo buồn phía của sinh linh đồ thán đồ kia đã bị triệt tiêu một cách chậm rãi. Diêm Xuyên thở sâu, dẫn theo Mộng Tiên, dính mực nước, rồi đột nhiên viết lên vài chữ tại bức phó họa lúc trước của tiên sinh VănNhược! Không có địa phương nào trống rỗng sinh ra, mà đều được xây dựng bằng độ dài của các quyển sách. Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ, Thiên Đạo sụp đổ, vạn linh diệt, muôn dân trăm họ đại kiếp nạn, thương thiên tử. . . ! Chín khổ chữ mở đầu vừa xuất hiện, vạn linh bên trong họa quyển, ngay lập tức cất tiếng khóc lớn hơn. Diêm Xuyên viết, bốn phía bắn ra kim quang bốn phía, giống như Hạo Nhiên Chính Khí phun trào, nhưng thực tế là số mệnh vờnquanh. Cuồn cuộn số mệnh vờn quanh, đảo mắt, đem Diêm Xuyên và họa quyển bao vây ở bên trong, ngay lập tức nhìn không thấy cảntượng bên trong, chỉ biết là Diêm Xuyên đang bị bao vây trong phạm vi của khí vận, không ngừng viết lấy một thiên tú diệu văn, hơn nữanó còn vô cùng hòa hợp với tình cảnh trong bức họa của tiên sinh Văn Nhược. - Dĩ nhiên lại làm thơ trên bức họa của Văn Nhược? Diêm công làm cái gì vậy? Vương Chu cau mày hỏi. - Thi từ của Ngô Vương, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải! Dịch Phong cảm thán nói. - Cái gì? Lần thứ nhất gặp? Vậy lần đỉnh phong văn hội trước không phải sao? Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói. - Đó là Ngô Vương viết ra, nhưng Vương nói, đó cũng không phải do hắn sáng tác! Dịch Phong hít sâu một cái nói. - Không phải Diêm Xuyên sáng tác, vậy là do người khác sáng tác ra, hắn chẳng qua là viết lại một lần? Vậy mà hơn trăm bài Cẩm TúDiệu Văn, thiên hạ cho tới bây giờ không có xuất hiện qua? Là sao? Mặc Vũ Hề khó hiểu nói. - Ta không biết! Dịch Phong lắc đầu. - Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ? Tiên sinh Văn Nhược bỗng nhiên cười khổ một tiếng. - Tiên sinh Văn Nhược làm sao vậy? - Diêm Công đại tài! Tại hạ cam nhận không bằng! Tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói. - Hả? - Trời xanh khổ, đại địa khổ, nhật nguyệt khổ, bách họ khổ, vạn tộc khổ, Thiên Đạo khổ, nhân tính khổ, thế gian khổ, nhân tâm khổ,nguyên bản ta thấy bức họa kia đã thấy nó cực kỳ hoàn mỹ, bởi vì ta đã chế linh thành công, thế nhưng chín chữ "khổ" của Diêm côngvừa viết ra, ta biết rõ, bức họa kia còn thiếu khuyết loại hồn vận chính thức, Diêm công đang viết ra một tác phẩm to lớn có một khônghai! Tiên sinh Văn Nhược kinh ngạc nói. - Tác phẩm to lớn có một không hai? Vương Chu trầm giọng nói. Tiên sinh Văn Nhược không muốn giải thích, chẳng qua là trên mặt lộ ra một tia đắng chát. Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn xem tiên sinh Văn Nhược, hai mắt híp lại nói: - Tiên sinh Văn Nhược, ta như thế nào cảm giác, ngươi không muốn Diêm Xuyên thắng? Không chỉ Mặc Vũ Hề, Dịch Phong cũng nghi hoặc nhìn về phía tiên sinh Văn Nhược. Nhìn về phía đài thi đấu, tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói: - Thánh nữ yên tâm, bức họa vừa rồi của ta, ta tuyệt đối dốc hết toàn lực rồi, tuy rằng trong nội tâm của ta không hi vọng Diêm Xuyênthắng, nhưng ta không có một tia lười biếng! - Hả? Vì cái gì? Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói. Tiên sinh Văn Nhược lắc đầu: - Thánh nữ đừng hỏi nữa, Diêm công tuy rằng lợi hại, nhưng Tư Mã Vân Thiên đồng dạng lợi hại! Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 72: Khổ! Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Tiên sinh Văn Nhược không chịu nói, mọi người chỉ có thể khe khẽ thở dài. Mọi người nhìn lên trên đài thi đấu. Tư Mã Vân Thiên không để ý đến số mệnh bốn phía Diêm Xuyên đang bao phủ, mà là chuyên tâm viết "Vạn Tiên Triêu Thánh Phú"của chính mình. Vạn Tiên Triêu Thánh Phú! Giờ phút này, bốn phía Tư Mã Vân Thiên, coi như xuất hiện nguyên một đám giống như hư ảnh, nguyên một đám Hạo Nhiên Chính Khíngưng tụ Tiên Nhân ảo ảnh. Nguyên một đám Tiên Nhân tiên khí mờ ảo, bốn phía đại địa, rồi đột nhiên toát ra vô số tiên thảo, tiên thảo vừa ra, đảo mắt bao trùmtoàn bộ quảng trường. Có người đi lên sờ, phát hiện tiên thảo chỉ là hình ảnh hư ảo, nhưng hình ảnh hư ảo đã rất lợi hại rồi, trong nháy mắt, bốn phía quảngtrường Thiên Thụ biến mất, hóa thành một cái tiên cảnh thật lớn vậy. Vô số tu giả đứng ở trong tiên cảnh, mây mù mờ ảo, bốn phía Tiên Nhân bay múa, như mộng như ảo, coi như tất cả mọi người xuất hiệntại một cái thế giới khác. Chữ còn không có viết xong, tất cả mọi người cảm nhận được mạch văn ngút trời, tất cả mọi người nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên,trong mắt tràn đầy chờ mong. Vạn tiên nhìn về phía tứ phương, coi như có thể nhìn thấy vô số tu giả vậy. Đối với tu giả trên quảng trường gật gật đầu, lộ ra hiền lànhvui vẻ. - Cười với ta kìa, Tiên nhân cười với ta kìa! - Chế linh? Trong chữ hiện ra nhân vật hư giả, cũng có linh tính? - Thật lợi hại, cái phiến Cẩm Tú Diệu Văn này, đã vượt ra khỏi phạm trù mà ta biết! . . . . . . . . . Bốn phía truyền đến vô số thanh âm sùng bái. Thư Viện Cự Lộc, một đám Đại Nho, Đại Hiền, giờ phút này chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, văn phong này quá mạnh mẽ. Sau khi Vạn tiên hướng về tứ phương tu giả chào hỏi, liền cùng một chỗ hướng về Bách Thánh Chính Khí Đàn. Bởi vì ảo cảnh sinh ra, mọi người coi như đặt mình trong tiên cảnh, hết thảy cảnh tượng vốn có giống như đều biến mất. Rất xa, có thểxem pho tượng trăm tên thánh nhân quay chung quanh nữ thần Chỉ Trần. Pho tượng Thánh nhân liên tục tuôn ra Hạo Nhiên Chính Khí đấy, vào lúc này, Tư Mã Vân Thiên đang dần dần chuẩn bị kết thúc, vạntiên cũng hướng về bách thánh. - Hô! Tư Mã Vân Thiên mang theo một cổ hưng phấn liều lĩnh, xách bút vung lên, sau khi vẽ một số bút. Một bút hạ xuống, thậm chí cả bútlông cũng đều ném ra. - Bái! Tư Mã Vân Thiên quát. - Bái thánh nhân! Vạn tiên đối với trăm thánh, hầu như đồng thời cung kính mà chào bái. - Ầm Ầm! Cái cúi đầu này, giống như vô tận tu giả cùng một thành tâm chào bái vậy. Triều bái thánh nhân! Vạn Tiên Triêu Thánh Phú! Một phú viết xuống, vạn tiên cùng bái. "Ầm ầm!" Bách Thánh Chính Khí Đàn, trăm tên pho tượng Thánh nhân, hầu như đồng thời run rẩy cả lên. - Di động? Trăm thánh pho tượng rõ ràng di động? Văn động bách thánh? Văn chương của Tư Mã Đại Hiền, kinh động đến báchthánh!" Không biết người phương nào bỗng nhiên kinh hãi mà kêu lên. - Ầm Ầm! Bách thánh rung rung, rồi đột nhiên bộc phát ra vô lượng Bạch Quang. Hạo Nhiên Chính Khí, rồi đột nhiên phún dũng mà ra, bay thẳng đến chân trời. Trong lúc nhất thời, Bạch Quang chướng mắt vô cùng, pho tượng bách thánh, rồi đột nhiên giống như Hạo Nhiên Chính Khí đại bạophát vậy, vượt qua cả trăm lần lúc trước, tăng vọt lên vạn lần. Trong nháy mắt, toàn bộ Cự Lộc Thành, toàn bộ Cự Lộc Thành to lớn, sáng như ban ngày. Bên trong Cự Lộc Thành, vô số tu giả ngay lập tức kinh động, nguyên một đám kinh ngạc đi ra ngoài, đâu chỉ Cự Lộc Thành sáng rựcrỡ, thậm chí một vùng thiên địa này đều sáng rực rỡ lên, vào lúc nửa đêm, mà sáng rực như ban ngày. Vô số tu giả kinh ngạc nhanh chóng hướng về phía quảng trường Thiên Thụ mà đến. Văn Động Bách Thánh! Hạo Nhiên Thiên Địa! Vạn Tiên Triều Thánh! "Xôn xao ~~~~~~~~~~~~~~~~!" Quảng trường Thiên Thụ, vô số tu giả kinh hãi không hiểu. Kể cả tất cả Đại Nho, Đại Hiền của Thư Viện Cự Lộc. Tất cả Đại Hiền tức giận với Tư Mã Vân Thiên lúc trước, giờ phút này nguyên một đám sợ hãi thán phục không thôi. - Tư Mã Vân Thiên, tài nghệ văn chương, Vô Địch đương thời a...! Nhạc Nghị cảm thán nói. "Ầm ầm!" Bên trong Pho tượng bách thánh run rẩy coi như cũng bởi vì bài văn chương này mà kích động không hiểu. Mạnh Thu lộ ra một nụ cười khổ nói: - Tư Mã Vân Thiên? Tư Mã gia tộc đến thế hệ này của hắn, đã, đạt đến đỉnh phong rồi, một bài văn này, thiên hạ ai có thể áp qua? - Lão sư vạn tuế! - Lão sư vạn tuế! . . . . . . . . . Bảy mươi hai Đại Nho hưng phấn kêu gào. Tư Mã Vân Thiên thở một hơi dài, lộ ra vẻ hài lòng. Đồng thời, mang theo một cổ hưng phấn vì thắng lợi, mà nhìn về phía của DiêmXuyên. Bách Thánh Quần Động, ta để cho "vật chết" là những pho tượng kia cũng phải điên cuồng vì chữ ta viết, Diêm Xuyên ngươi có thểlàm được như thế nào? - Thiên Hạ Đại Bi Ai! Bên trong số mệnh to lớn vô cùng kia, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài của Diêm Xuyên. - Bành! Rồi đột nhiên số mệnh tiêu tán. Thơ phú của Diêm Xuyên cũng đột nhiên bại lộ. Một cỗ khí tức đại bi tráng, bỗng nhiên tuôn ra. Khí tức đại bi tráng, đại bi lương giống như một cơn gió lốc to tớn vậy, lập tức cuốn bay đi tất cả đại hội Vạn Tiên Triều Thánh. Tuy rằng vạn tiên không có biến mất, nhưng bốn phía cũng đồng dạng có nhiều hơn vô số ma quỷ. Bức họa của tiên sinh Văn Nhược, giống như cũng xuất hiện ở bốn phía xung quanh mọi người vậy. - Cứu mạng a...! - Trời xanh ơi... Cứu cứu ta với! - Mẹ ơi! Cứu ta! . . . Thiên địa tan vỡ, cảnh tượng khổ cực vô cùng, lập tức xuất hiện tại bốn phía của tất cả mọi người, nỗi lòng thành kính hành hươngtrước kia, ngay lập tức bị cảnh tượng thống khổ thê lương trước mắt này làm cho lòng tràn dâng một cỗ bi thương. Thành kính, bi thương, hai loại tâm tình ngay lập tức va trạm với nhau. Thơ phú của Diêm Xuyên xuất hiện. Khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ! Liên tiếp chín cái khổ, đã thu liễm lại tâm tình của biết bao nhiêu người. Quần hiền của thư viện Cự Lộc đột nhiên cùng một chỗ nhìn về phía thơ phú của Diêm Xuyên, ngay lập tức nguyên một đám lộ ra vẻkinh hãi. Bốn phía nổi lên tai nạn, cùng xu thế Vạn Tiên tạo ra cục diện cân bằng. - Đây là một bài văn chương thể so với bài văn Vạn Tiên Triều Thánh Phú, đều là tác phẩm kinh điển, khoáng cổ kỳ văn, chúng ta đãkhông cách nào bình phẩm nữa rồi! Nhạc Nghị cười khổ nói. - Đúng thế, hai bài văn chương này, đều đã vượt qua khỏi học thức của chúng ta, không cách nào phán đoán, không cách nào bìnhphẩm nữa rồi...! - Rốt cục thì ai mới là người thắng cuộc đây? - Cái này thật sự không Thương thiên khổ, đại địa khổ, nhật nguyệt khổ, bách họ khổ, vạn tộc khổ, Thiên Đạo khổ, nhân tính khổ, thếgian khổ, nhân tâm khổ! Khó nói, ai thắng hơn ai một bậc! Mạnh Thu cười khổ nói. Khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ! Chín chữ khổ xuất hiện liên tiếp, khiến sắc mặt của Tư Mã Vân Thiên phải trầm xuống, đã biết Diêm Xuyên rất lợi hại. Khí tức đại bilương đập vào mặt, bức họa của tiên sinh Văn Nhược cũng dường như đã đi vào hiện thực.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 73: Nữ thần rơi lệ! Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Chín chữ khổ vừa xuất hiện, đã khiến cho tai nạn trong bức họa kia phát huy tác dụng vô cùng , buồn phiền, đại khổ, đại tai, đại kiếpnạn của muôn dân trăm họ! Ngay tại tất cả mọi người đang bái layh đại tác phẩm của Diêm Xuyên, ai cũng không có chú ý tới, pho tượng nữ thần Chỉ Trần saulưng mọi người. Pho tượng nữ thần Chỉ Trần cao hơn gấp đôi so với pho tượng bách thánh kia, trong ánh mắt trách trời thương dân, bỗng nhiên uẩndục ra hai giọt nước mắt. Pho tượng, nữ thần trách trời thương dân, hai giọt nước mắt, chậm rãi ngưng tụ, thời gian dần trôi qua chảy xuống. Pho tượng nữ thần khóc! Giống như thấy được tai nạn của thế gian, thấy được thế gian nghiền nát, thiên địa tan vỡ, pho tượng nữ thần thương xót bách tính màrơi lệ, vì lê dân bách tính trong thiên hạ mà rơi lệ. Chỉ Trần rơi lệ, nguyên bản bách thánh kích động run rẩy không ngớt, trong lúc nhất thời, bỗng nhiên đình chỉ run rẩy. Nữ thần đau buồn mà khóc, bách thánh yên tĩnh bất động. Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, lập tức thu trở về, trời đêm đang sáng rực như ban ngày thiên địa, ngay lập tức lại lần nữa tối đen trở lại. Cự Lộc Thành cũng lập tức khôi phục đêm tối. Hạo Nhiên Chính Khí toàn bộ rút về bên trong pho tượng bách thánh, coi như pho tượng bách thánh căn bản không cách nào pháthuy Hạo Nhiên Chính Khí vậy. Bách thánh đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà hổ thẹn. Đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà sám hối! Bách thánh rồi đột nhiên thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người quay đầu. - Khóc, nữ thần Chỉ Trần khóc! Không biết ai, là người đầu tiên hét lên. - Nữ thần Chỉ Trần nhìn thấy sinh linh đồ thán, mà khóc than! - Pho tượng làm sao mà khóc được, làm sao mà khóc được đây? . . . . . . . . . Hầu như tất cả mọi người đều bị tiếng khóc lóc nỉ non của nữ thần Chỉ Trần mà ngây người. Tư Mã Vân Thiên cũng quay đầu lại, nhìnthấy hai giọt nước mắt từ không trung rơi xuống. Hai giọt nước mắt kia, rơi xuống, cho dù nói đến cái gì, cho dù thương xót cái gì, hai giọt nước mắt này, đã đem chín chữ khổ của DiêmXuyên đẩy lên đến đỉnh phong. Đây là hai giọt lê đau khổ! Tại trước mặt hai giọt nước mắt của nữ thần Chỉ Trần này, Vạn Tiên Triều Thánh lộ ra cỡ nào buồn cười, buồn cười đến mức Báchthánh phải xấu hổ mà thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí! … Chỉ Trần nữ thần, tượng đá chảy ra hai giọt nước mắt! - Leng keng! Leng keng! Hai giọt nước mắt của tượng đá rơi trên mặt đất, cả trên quảng trường, thật giống như chỉ còn lại mỗi thanh âm rơi xuống của hai giọtnước mắt này. Bách thánh xấu hổ mà im ắng một mảnh, mấy vạn tu giả kinh hãi không hiểu. Mạnh Tử Thu cùng các vị đại nho, không khỏi hướng về phía Chỉ Trần nữ thần mà cúi lạy. Đám người Mặc Vũ Hề, Văn Nhược, Vương Chu, Dịch Phong không khỏi há mồm kinh ngạc mà nhìn một màn này. Tượng đá rơi lệ? Tượng đá lại có thể rơi lệ? Tượng đá cũng có thể cảm nhận được đại bi thương này sao? Trên đấu đài. Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn hai giọt nước mắt rơi xuống đất kia, thấy nước mắt Chỉ Trần nữ thần, trên mặt Tư Mã Vân Thiên nhất thờilộ ra một nụ cười khổ. Chỉ có hai giọt nước mắt, đã nói rõ hết thảy. Quay đầu, gắt gao ngó chừng bức tranh chữ trước mắt kia.truyện copy từ tunghoanh.com Chín chữ Khổ vừa ra, bức tranh chữ này đã trở nên hoàn mỹ. Sinh Linh Đồ Thán, hay cho một bức Sinh Linh Đồ Thán. - Hô! Trên bầu trời, đóa kiếp vân kia được Tư Mã Vân Thiên vẽ tranh mà tạo thành, đột nhiên bị một cổ đại khí thế áp bách mà quay về, trongnháy mắt rút vào trong bức họa. Bức họa? Tình thế chợt biến! Vốn là phần Họa này đang ở thế hoà, đã phân ra thắng bại rồi, bức họa của Tư Mã Vân Thiên, quỷ dị mà bại! Về phần Thư, lại càng không cần phải nói, mặc dù Tư Mã Vân Thiên chưa chắc kém hơn Diêm Xuyên, nhưng mà, chỉ một màn trước mắtnày, hai giọt nước mắt của Chỉ Trần nữ thần, bách thánh xấu hổ, đã nói lên hết thảy. - Chỉ Trần nữ thần, sáng tạo thiên hạ vạn linh, là vạn linh chi mẫu cũng bị chín chữ Khổ của Diêm Xuyên lây nhiễm? - Tượng đá cũng có thể rơi lệ, bức tranh chữ này, quá đau khổ rồi! - Bách thánh xấu hổ, Nữ thần rơi lệ! ... ... ... ... ... ... ... ... Ánh mắt của một đám tu giả dần dần thanh minh lên, văn chương của Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, cũng vượt qua giới hạn caonhất mà mọi người mà mọi người có thể bình bình phán phân biệt, nhưng hết thảy cũng đã trở nên đơn giản rồi, bởi vì ai cũng có thể nhìnra, giờ khắc này người nào thắng hơn một bậc. Diêm Xuyên! Bài phú chín Khổ của Diêm Xuyên! Tạo thành nghịch chuyển khổng lồ! Không chỉ có ở trên văn chương đã áp Tư Mã Vân Thiên mộtbậc, hơn nữa còn đem cái bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh đề cao đến một cảnh giới cao hơn. Thắng! Diêm Xuyên thắng! Diêm Xuyên, hai thắng một bại nhất hòa! Tư Mã Vân Thiên, hai bại một thắng nhất hòa! Đứng ở trên đấu đài, Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn Chỉ Trần nữ thần. - Ta không biết thượng cổ đại kiếp, đây là cảm hoài mà sau khi nghe được lời của Thiên nữ, viết ra bài văn này, cùng thượng cổ đại kiếpcũng không biết sẽ xê xích bao nhiêu, nhưng ta có thể cảm nhận được tai nạn thượng cổ đại kiếp, Nữ thần, ta không biết năm đó, ngươilàm như thế nào để ngăn cơn sóng dữ, thiên hạ tai nạn, ta là một phần tử trong thiên hạ này, nếu ta trở nên mạnh hơn nữa, tất không đểcho lịch sử tái diễn, nếu ta cường đại, sẽ bảo vệ thiên địa của chúng ta! Trong lòng Diêm Xuyên cảm hoài, cảm thán yên lặng nhìn pho tượng Nữ thần. - Rầm! Đột nhiên trên bầu trời vang một tiếng nổ, Phong Thần Sách đột nhiên đung đưa mãnh liệt, kim quang đang bao phủ Tư Mã Vân Thiên,trong nháy mắt bị thu vào Phong Thần Sách, hơn nữa trong nháy mắt tụ về phía Diêm Xuyên mà bay đến. - Ông! Không cần người khác bình phán, Phong Thần Sách đã tự mình quyết xuất thắng bại cuối cùng! Diêm Xuyên với một thiên văn phú chín chữ Khổ, có thể cảm nhiễm thiên địa, thắng bại, lấy được chiến thắng! Tư Mã Vân Thiên nhìn kim quang quanh thân biến mất, đưa tay muốn bắt, nhưng kim quang vừa đi, căn bản sẽ không trở về. Tư MãVân Thiên lộ ra một tia khổ sở. Quay đầu, Tư Mã Vân Thiên lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên. Không có ghen tỵ, chỉ có chiến ý, một cổ chiến ý không chịu thua! Trong Quang Minh Giới. Mạnh Lăng Thiên mang theo năm tên đệ tử lẳng lặng nhìn Thiên Thụ đại hội trong tấm hình. - Tư Mã Vân Thiên thật lợi hại! Mạnh Lăng Thiên cau mày thở dài nói. - Lợi hại cái rắm, còn không phải là để cho Diêm Xuyên đánh bại? Nữ thần rơi lệ, Nữ thần lại vì vậy mà rơi lệ rồi! Đông Phương Chính Phái kích động kêu lên. Mạnh Lăng Thiên không có trách trách Đông Phương Chính Phái vô lễ, giờ khắc này, Mạnh Lăng Thiên cũng bị hai thiên văn chươngđỉnh cấp này kinh hãi. - Thật lâu, thật lâu, thật lâu không có xuất hiện qua loại văn chương cấp bậc này rồi, văn động bách thánh, bi lệ Nữ thần? Rất giỏi! Mạnh Lăng Thiên thở dài nói. - Đúng vậy, thật lợi hại! Phía sau, ba tên đệ tử cũng gật đầu.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 74: Mão Nhật cướp sách. Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan - Đáng tiếc, hai người này cũng không phải là người Cự Lộc thư viện chúng ta! Mạnh Lăng Thiên cười khổ nói. Mạnh Dung Dung nhìn Diêm Xuyên trong tấm hình, sau khi Diêm Xuyên viết xong văn chương, vẫn luôn nhìn về Chỉ Trần nữ thần,trong mắt tràn đầy vẻ thương xót, vẻ mặt kia, để cho trong lòng Mạnh Dung Dung rất loạn. Cắn chặt đôi môi, vẻ mặt Mạnh Dung Dungkhẽ hòa hoãn lại. —————– Thiên Thụ quảng trường, trên đấu đài. Trong lúc mấy vạn tu giả đang còn sợ hãi than, Diêm Xuyên nhìn Chỉ Trần nữ thần, khe khẽ thở dài. Quay đầu, Diêm Xuyên nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên. Mặc dù bảy mươi hai đệ tử với vẻ mặt tràn đầy u sầu, nhưng Tư Mã Vân Thiên lại lộ ra không câu chấp mà cười một tiếng. Đối với mấtđi tư cách nhận được Phong Thần Sách, giống như là không quan tâm. - Mùi vị thua trận, ha ha... Đã lâu không cảm nhận được rồi! Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói. - Bản nhân Diêm Xuyên, ở bên bờ Đông Hải, sau này Tư Mã tiên sinh có tới, có thể tùy thời tới chỗ của ta, Đông Phương Vô ƯuThành, tùy thời có thể biết được tin tức của ta! Diêm Xuyên trịnh trọng nói. Tư Mã Vân Thiên nhìn Diêm Xuyên một chút, gật gật đầu nói: - Diêm tiên sinh, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, chuyến này, ta thua tâm phục, nhưng ta sẽ còn tìm ngươi, đợi đến khi Văn phong đã mạnh hơn, tanhất định tới tìm ngươi! - Diêm gia đại môn luôn mở rộng, tùy thời xin đợi! Diêm Xuyên hướng về phía Tư Mã Vân Thiên ôm tay thi lễ. Tư Mã Vân Thiên khẽ mỉm cười, giống như vậy, cũng ôm tay thi lễ! - Ha ha... Hmm! Tay áo vung lên, Tư Mã Vân Thiên đạp xuống đấu đài. - Lão sư! - Lão sư, chúng ta thua! - Lão sư! Làm sao bây giờ? ... ... ... ... ... ... ... Bảy mươi hai đệ tử rối rít tiến lên, trên mặt một đám bi thống không dứt, bại, nhiều năm như vậy, lão sư của mình có thể khó bại một lầna, hôm nay lại bại? Kiên trì trong lòng bị sụp đổ, mọi người rối rít lộ ra vẻ bi thương. - Ha ha... Hmm, không có gì, một lần bại, lần sau sẽ thắng lại mà, đi thôi! Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói. - Dạ! Chúng đệ tử rối rít gật đầu. Đi theo phía sau Tư Mã Vân Thiên, mọi người chậm rãi rời đi Thiên Thụ quảng trường. Một trận này, Diêm Xuyên trở thành người thắng lớn nhất. Mấy vạn tu giả đưa mắt nhìn Tư Mã Vân Thiên, không ai giữ lại, cũng không còn người ngăn cản, cứ như vậy đưa mắt nhìn Tư Mã VânThiên chậm rãi rời đi. Mặt trời từ Đông Phương dâng lên, Tư Mã Vân Thiên mang theo chúng đệ tử, đón mặt trời, đạp bước rời đi. Một đại hiền, bảy mươi hai đệ tử, mang theo một cổ Văn phong cường thịnh, đi về phía ánh sáng mặt trời, lưu lại bóng lưng thật dài. - Rầm ù ù! Trên bầu trời, Phong Thần Sách chậm rãi nhỏ đi, dần dần hóa thành quyển trục một thước, chậm rãi hướng về lòng bàn tay của DiêmXuyên. Trên Phong Thần Sách, một con Số Mệnh Kim Long vờn quanh, dần dần bay vào trong Phong Thần Sách. - Grừm..ừm...! Kim Long hoan khoái gầm thét. Phong Thần Sách của Diêm Xuyên, cùng lịch đại bất đồng, trong này còn có một phần tư số mệnh đoạtđược từ Cự Lộc thư viện. Đám người Mặc Vũ Hề, Dịch Phong lộ ra nụ cười hưng phấn. Vương Chu cau mày trầm tư. Văn Nhược tiên sinh, lại lộ ra một tia khổ sở. Phong Thần Sách cách Diêm Xuyên càng ngày càng gần, mắt thấy đã sắp bắt được. - Dừng tay, Phong Thần Sách không phải là ngươi có thể nhận được! Đột nhiên, Thiên Thụ quảng trường vang lên một tiếng thét khổng lồ. Tất cả mọi người là liền biến sắc, người nào? Vào lúc này, Người nào dám cắn loạn Thiên Thụ đại hội? - Hô! Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo đám người Thường Tam lần nữa xuất hiện tại Thiên Thụ quảng trường. - Cổ Nguyệt, ngươi làm gì? Mặc Vũ Hề trừng mắt nói. Văn đấu vừa rồi, Hạo nhiên chính khí quá mức cường thịnh, Vạn Tiên Triêu Thánh phú lại càng tạo thành một thế giới mới, vì vậy ngườingoại giới nhìn vô cùng mơ hồ, Cổ Nguyệt Thánh tử cũng không có thấy cảnh tượng bên trong, nhưng thấy Tư Mã Vân Thiên rời đi, biếtthắng bại đã định, nhất thời bay tới. - Diêm Xuyên, Phong Thần Sách này, không phải là ngươi có thể nhận được! Cổ Nguyệt Thánh tử lạnh lùng nói. Một mình đứng ở trên đấu đài, Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, lộ ra một tia cười nhạt nói: - Bại tướng dưới tay, cũng dám đại phóng lời nói ngông cuồng? - A!? Ngươi nói cái gì? Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời quát lên. - Đến từ nơi nào, thì quay về nơi đó, Phong Thần Sách là của ta, ai cũng đừng mơ nhúng tay! Diêm Xuyên trừng mắt nói. Một cổ lãnh ý xông thẳng đến Cổ Nguyệt Thánh tử, Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, lúc trước trước mặt mọi người, bị Hoàng đánhmặt còn chưa tính, hiện tại thằng nhãi con Diêm Xuyên này cũng muốn đánh mặt ta sao? Đang lúc Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận không thôi. Hư không đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn. - Khẩu khí thật lớn! - Rầm! Năm chữ, giống như là thiên lôi trào ra, giống tạc ở trong lòng mọi người, cơ hồ tâm thần tất cả mọi người bị rung lên một cái. Đám người Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị đều trầm mặt xuống, một đám lộ ra vẻ ngưng trọng. Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại. - Ông! Nơi xa, phía mặt trời, đột nhiên chiếu xuống một đạo lớn quang trụ màu vàng, trong quang trụ màu vàng, một cổ khí tức khổng lồ phunmạnh mà ra, khí tức vừa ra, một cổ áp lực khổng lồ bức tới, áp về cả quảng trường. Khí tức cường đại, mãnh liệt mênh mông. Dịch Phong nhất thời giống như có chút chịu không được, Mặc Vũ Hề lấy tay vung lên, che ở trước mặt Dịch Phong. Diêm Xuyên lẳng lặng đứng ở trên đấu đài, hai mắt âm lãnh. Bên kia, Mạnh Tử Thu cau mày bước ra một bước. Ở bên trong quang trụ màu vàng, đột nhiên đọng lại hiện ra một nam tử mang đạo bào màu vàng, nam tử lơ lửng ở giữa không trung,một bộ khí tức quần lâm thiên hạ bạo phát mà ra. - Cung nghênh phụ thân! Cổ Nguyệt Thánh tử hưng phấn nói. Trong quang trụ màu vàng, đó là Mão Nhật Đạo Quân phủ xuống! Nhân vật đứng ở đỉnh phong trong thiên hạ, Mão Nhật Đạo Quân! - Bái kiến Mão Nhật Đạo Quân! Vô số tu giả cung kính thi lễ. Diêm Xuyên cũng không có hành lễ, mà chỉ lạnh lùng nhìn, vẫn lấy tay tiếp tục chụp vào Phong Thần Sách. - Khốn kiếp, trước mặt Bản Đạo Quân, ngươi cũng dám càn rỡ? Mão Nhật Đạo Quân đột nhiên quát lên. Trên mặt Mặc Vũ Hề trở nên thay đổi, bởi vì Mặc Vũ Hề đã nhìn ra, Mão Nhật Đạo Quân nhằm vào Diêm Xuyên, sắc mặt Mặc Vũ Hềquýnh lên, đang muốn đạp bước tiến lên. Nhưng Mạnh Tử Thu đã bước lên mở miệng trước. - Mão Nhật Đạo Quân, ngươi nghĩ đánh vỡ quy củ năm vạn năm sao, bắt đầu phá hư Thiên Thụ đại hội? Mạnh Tử Thu trầm mặt xuống nói. Tu vi của Mạnh Tử Thu không bằng Mão Nhật Đạo Quân, nhưng Cự Lộc thư viện cũng có nội tình của riêng mình, là một tổ chức siêuphàm thoát tục. Lúc này, tự nhiên không thể nào khuất phục đối với Mão Nhật Đạo Quân. - Mạnh Tử Thu, ta lại không có phá hư quy củ, Phong Thần Sách này, có một phần của ta! Mão Nhật Đạo Quân đứng trong Kim quang thản nhiên nói. - A? Sắc mặt Mạnh Tử Thu trở trầm xuống. - Văn Nhược, ngươi tới nói! Mão Nhật Đạo Quân nhất thời quát lên.Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 75: Chữ Trẫm vừa ra, tuyên chiến thiên hạ! Nhóm dịch: Sói già Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Nhất thời, cơ hồ ánh mắt của mọi người cũng chuyển hướng Văn Nhược tiên sinh. Trên mặt Văn Nhược tiên sinh lộ ra một tia khổ sở. Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời cười đứng lên: - Văn Nhược, ngươi nói cho mọi người, là ngươi giúp ta cha tranh đoạt Phong Thần Sách, hay là giúp Diêm Xuyên tranh đoạt PhongThần Sách? Cổ Nguyệt Thánh tử vừa hỏi, cơ hồ tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc. Văn Nhược tiên sinh? Mặc dù Mão Nhật Đạo Quân không có ký kết mệnh bài, nhưng Diêm Xuyên thắng lợi, có một phần công lao của Văn Nhược tiên sinh,lập trường của Văn Nhược tiên trở thành một điểm mấu chốt cực lớn, nếu là nói hắn tranh đoạt cho Mão Nhật Đạo Quân, mặc dù có chútkhiên cưỡng, nhưng Mão Nhật Đạo Quân cuối cùng vẫn chiếm được một phần đạo nghĩa. Toàn trường im ắng một mảnh, Văn Nhược tiên sinh khổ sở bị đẩy lên đỉnh sóng. Văn Nhược nhìn phụ thân đang cau mày một chút, khổ sở cười một tiếng. Văn Nhược nhìn Mặc Vũ Hề một chút, khổ sở cười một tiếng. Văn Nhược nhìn Diêm Xuyên một chút, vẻ mặt khổ sở vô cùng, đây chính là nguyên nhân mà Văn Nhược không muốn Diêm Xuyênthắng lợi. Diêm Xuyên ngó chừng Văn Nhược, Văn Nhược nhắm mắt, giống như là trong lòng đang thụ lấy đau khổ. - Văn Nhược! Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói. Văn Nhược mở mắt, áy náy nhìn Diêm Xuyên một cái, khổ sở nói: - Tại hạ tỷ đấu vì Mão Nhật Đạo Quân! - Xôn xao! Bốn phía đột nhiên truyền đến từng tiếng kinh ngạc, một đám nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh, không khỏi lộ ra vẻ bỉ di. Mão Nhật Đạo Quân cậy mạnh mà đoạt, chúng tu người không dám chỉ trích, nhưng hôm nay, trận tỷ đấu này, hoàn toàn là DiêmXuyên thắng lợi nữa mà, vào lúc này lại mặt dày cướp đoạt Phong Thần Sách? Văn Nhược nhận lấy vạn phu chỉ trỏ, sắc mặt bi thống không hiểu, chỉ có cam chịu cười khổ. Mạnh Tử Thu phức tạp nhìn con mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược một chút, lại bỗng nhiên khẽ mỉm cười: - Văn Nhược tiên sinh! Diêm Xuyên mở miệng, Thiên Thụ quảng trường đột nhiên yên tĩnh, dù sao, Diêm Xuyên là nhân vật chính trong ngày hôm nay, làngười trong cuộc, nếu bị Mão Nhật Đạo Quân cướp lấy Phong Thần Sách. Trong lòng mọi người đều nghiêng về Diêm Xuyên, nhưngkhông thể không khuất phục Mão Nhật Đạo Quân. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m Mão Nhật Đạo Quân bức bách, giống như là bức bách tất cả nho tu buông tha cho tôn nghiêm, nhưng lại không cách nào phản kháng! Mão Nhật Đạo Quân cường đại, đã sớm trở thành Truyền thuyết. Là một trong những những người đứng ở đỉnh phong Thiên hạ. Bị Mão Nhật Đạo Quân áp bách, lại bị Văn Nhược tiên sinh phản bội, mọi người cảm động lây nhìn về phía Diêm Xuyên. Không biếtDiêm Xuyên muốn nói gì. - Diêm công tử, tại hạ thật xin lỗi! Văn Nhược tiên sinh khổ sở nói. Nhìn Văn Nhược tiên sinh, Diêm Xuyên không có chỉ trích như mọi người đợi chờ, mà chỉ thấy Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. - Văn Nhược tiên sinh, ngươi lại thiếu ta một lần! Diêm Xuyên bỗng nhiên cười nói. Lại thiếu một lần, lần trước ở Bất Tử Thành, Diêm Xuyên, Văn Nhược tiên sinh đánh cờ, Diêm Xuyên cố ý không đánh bại Văn Nhược,Văn Nhược thiếu Diêm Xuyên một lần, lần này, Văn Nhược lật lọng, lần nữa lại thiếu Diêm Xuyên một lần. Văn Nhược lộ ra một tia khổ sở, trịnh trọng vô cùng hướng về Diêm Xuyên làm một thi lễ, tỏ vẻ áy náy thật sâu. Diêm Xuyên hiểu được, Văn Nhược cũng là bị Mão Nhật Đạo Quân bức, về phần nội dung bức bách, mặc dù Diêm Xuyên không hiểuđược, nhưng cũng có thể cảm nhận được, một người coi danh tiết là sinh mệnh, lại làm trò lật lọng trước mặt thiên hạ, nói rõ hắn có thứcòn trong yếu hơn danh tiết, bị Mão Nhật Đạo Quân nắm giữ. - Diêm Xuyên, giao Phong Thần Sách cho ta! Mão Nhật Đạo Quân thản nhiên nói. Trong giọng nói, tràn đầy đại uy nghiêm như miệt thị hết thảy. Diêm Xuyên nhìn về phía công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân trong kim quang! Khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn. - Hô! Trong tay nhất thời bắt được Phong Thần Sách từ trên không trung rơi xuống. - Một cụ công đức pháp tướng, cũng muốn uy hiếp trẫm? Diêm Xuyên trừng mắt nói. Lần đầu tiên, ở trước mặt người ngoài, Diêm Xuyên tự mình thay đổi mà xưng thành Trẫm, một chữ Trẫm mặc dù đơn giản, nhưng ýnghĩa bao hàm trong đó lại nồng đậm vô cùng. Chữ Trẫm vừa ra, đại biểu, Diêm Xuyên đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, đã làm xong chuẩn bị nghênh chiến thiên hạ! Chữ Trẫm vừa ra, tuyên chiến thiên hạ! … Trên đấu đài, Diêm Xuyên tay cầm Phong Thần Sách, thẳng tắp mà đứng giống như tiêu thương cứng rắn cực kỳ, trường bào bị gió nhẹlay động mà khẽ đong đưa, hai mắt trừng lên, một cổ ngạo khí ngút trời, đối mặt với Mão Nhật Đạo Quân cường thế, không có khiếp sợchút nào, thậm chí còn nói ra ngữ điệu chống đối rất mạnh mẽ. Một cụ công đức pháp tướng, cũng muốn uy hiếp trẫm? Một câu nói kia tuy nhẹ nhàng, nhưng mà truyền vào trong tai mấy vạn tu giả, nhưng lại giống như là tiếng nổ mạnh. Đây là Mão Nhật Đạo Quân a, một trong tam đại Đạo Quân của Đại Chiêu thánh địa. Một đám đều ngó chừng Diêm Xuyên, lộ ra vẻ lo lắng. Dịch Phong nhìn về phía Diêm Xuyên, hít sâu một cái, không biết Diêm Xuyên có gì để dựa vào, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại cựckỳ tin tưởng Diêm Xuyên. Đồng thời, khí phách của một chữ Trẫm giống như là tràn đầy coi rẻ hết thảy. Lúc này uy của Đế Vương đã bạophát như vỡ đê mà ra. Dịch Phong hít sâu một cái, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi mãnh liệt. Mặc Vũ Hề mờ mịt nhìn về phía Diêm Xuyên! Vương Chu cũng nhíu hai mắt lại nhìn về phía Diêm Xuyên, Diêm Xuyên cho mình nhiều thứ vui mừng lắm! Mạnh Tử Thu nhìn về phía Diêm Xuyên, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, mới vừa rồi còn nghĩ là sẽ giúp Diêm Xuyên nói vài lời, nhưng mà mộtcâu Diêm Xuyên chống đối với Mão Nhật Đạo Quân, điều này làm cho Mạnh Tử Thu nhất thời không cách nào mở miệng. Trong Quang Minh Giới. - Tên tiểu tử Khí cảnh này điên rồi? Mạnh Lăng Thiên cau mày nói. - Ông trời của ta, lại dám húc vào đầu trâu Mão Nhật Đạo Quân? Không muốn sống sao? Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói. Trên mặt Mạnh Dung Dung nhất thời lộ ra một tia lo lắng, nhìn Diêm Xuyên đang đứng ngạo nghễ trong tấm hình một chút, cau mày,quay đầu nhìn một chút Mạnh Lăng Thiên, nắm tay đưa lên, mấy lần muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống. Trên đấu đài, Diêm Xuyên lạnh lùng mà nhìn công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân. Mão Nhật Đạo Quân cũng đột nhiên lộ ra vẻ ngoài ý muốn, thật sự là lúc trước không nghĩ tới, lại có người dám chống đối mình? Hơnnữa người trước mắt chẳng qua là chỉ có Khí cảnh? Tồn tại như một con kiến hôi, lại dám chống đối mình? Cổ Nguyệt Thánh tử cũng bị Diêm Xuyên chống đối làm cho có chút mộng. Nói đùa sao? Kẻ này điên rồi? Không biết người trước mắt là người nào sao? - Diêm Xuyên lớn mật, trước mặt Mão Nhật Đạo Quân, cũng dám càn rỡ? Cổ Nguyệt Thánh tử gào to một tiếng. Diêm Xuyên tay cầm Phong Thần Sách, quay đầu lạnh lùng nhìn Cổ Nguyệt Thánh tử một cái. - Nơi này không có phần ngươi nói chuyện! Diêm Xuyên lạnh lùng nói. - Ngươi nói cái gì? Cổ Nguyệt Thánh tử trong mắt trừng. - Cút! Diêm Xuyên trực tiếp quát lên. Trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời nghẹn hồng, bị Diêm Xuyên làm trò trước mặt chúng tu giả vũ nhục còn chưa tính, tại ở trướcmắt cha mình, Diêm Xuyên cũng dám vũ nhục ta?Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 76: Số Mệnh Kim Long VS công đức pháp tướng. Nhóm dịch: Sói già truyện copy từ tunghoanh.com Sưu tầm by Mèo Bất Tử - Nguồn: Vipvandan Diêm Xuyên mắng xong, nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân! - Phong Thần Sách là của trẫm, Từ đâu tới, trở lại đó đi! Diêm Xuyên lạnh lùng nói. Từ đâu tới, trở lại đó đi? Đây là lời nói với Mão Nhật Đạo Quân sao? Cơ hồ tất cả mọi người đều cho là Diêm Xuyên điên rồi, đây là khiêu khích, đây là trầntruồng khiêu khích đối với Mão Nhật Đạo Quân. - Càn rỡ! Quả nhiên, Mão Nhật Đạo Quân nổi giận, quát lạnh một tiếng! Đột nhiên bạo tạc cả toàn trường, trong lòng mọi người cũng run lênbần bật, một cổ khí thế cường đại ầm ầm áp về phía mọi người. Đại uy thế áp bách, đứng mũi chịu sào chính là Diêm Xuyên vẫn đứng trên đấu đài. - Rầm! Đấu đài bị sinh sôi đè xuống một trượng, nhưng một bộ phận đấu đài mà Diêm Xuyên đang đứng lại không có trầm xuống, bởi vì chungquanh Diêm Xuyên, đại lượng khí tức màu vàng vờn quanh. Cuồn cuộn số mệnh bao phủ Diêm Xuyên, giúp Diêm Xuyên chặn lại uy thế đến từ Mão Nhật Đạo Quân. Diêm Xuyên kiêu ngạo đứng thẳng trong số mệnh, số mệnh trong Phong Thần Sách trên tay phun mạnh mà ra, hộ vệ Diêm Xuyênđang đứng ở trung tâm. - Grừm..ừm.. ! Ở bên trong Phong Thần Sách, Số Mệnh Kim Long đột nhiên gầm thét một tiếng, ầm ầm lao ra, vờn quanh Diêm Xuyên, đầu rồnghướng lên trời, trợn mắt cao chót vót, nhìn thẳng vào Mão Nhật Đạo Quân đang đứng ở trên trời. Diêm Xuyên bất động đứng thẳng, bỗng nhiên hai mắt khép hờ, mà con ngươi của Kim Long cũng co rụt lại, ánh mắt bỗng nhiên trởnên linh động hơn nhiều, nếu có người nhìn kỹ sẽ phát hiện, giờ phút này ánh mắt Kim Long, cùng ánh mắt Diêm Xuyên giống nhau nhưđúc! Giống như là bị Diêm Xuyên phụ thể vậy. Đột nhiên một cổ khí tức cực lớn phun mạnh mà ra. Số Mệnh Kim Long vặn lưng, xoay mạnh thân cốt tràn đầy lực lượng. - Grừm..ừm.. ! Kim Long gầm thét một tiếng, khí tức cuộn trào nhất thời xông về bốn phía, một cổ đại uy nghiêm phun mạnh mà ra, so với uy nghiêmMão Nhật Đạo Quân cũng không thua kém bao nhiêu. Kim Long gầm thét, đầu rồng dữ tợn, chậm rãi bay lên giữa không trung. Vẫy cái đuôi rồng, thân hình lơ lửng ở không trung, râu rồng khẽ đong đưa, ánh mắt ngạo khí vô song. Ngó chừng công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân, lộ ra vẻ dữ tợn. - Ta nói rồi, đến từ nơi nào, trở về nơi đó! Kim Long bỗng nhiên miệng phun chân ngôn. - A, Long! - Long nói chuyện, Kim Long nói chuyện! - Đó là Số Mệnh Kim Long a, làm sao có thể nói chuyện? ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Bốn phía, vô số tu giả lộ ra vẻ kinh ngạc. Đâu chỉ vô số tu giả, một đám đại hiền Cự Lộc thư viện cũng kinh ngạc không hiểu. - Làm sao có thể, làm sao có thể! Mạnh Tử Thu kinh ngạc nói. - Viện chủ, chuyện gì xảy ra, tại sao Số Mệnh Kim Long có thể bị phụ thể? - Đúng vậy a, viện chủ, tại sao chúng ta không biết, Số Mệnh Kim Long không phải là chỉ có tượng trưng thôi sao? - Viện chủ, tại sao Số Mệnh Kim Long có thể như vậy? - Cự Lộc thư viện ta, có được Số Mệnh Kim Long vài ngàn năm, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể sai sử được a, vì sao đến trongtay Diêm Xuyên, Số Mệnh Kim Long có thể hóa thành phân thân? - Viện chủ, sao lại thế này? ... ... ... ... ... ... ... Một đám đại hiền kinh ngạc mà mồm năm miệng mười hỏi. Số Mệnh Kim Long lại có thể cực kỳ chân thực phát huy ra khí thế cường đại a, trước kia ai cũng không sai sử được, tại sao đến trongtay Diêm Xuyên, Diêm Xuyên lại có thể điều động Số Mệnh Kim Long hóa thành phân thân? Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sắc mặt Mạnh Tử Thu cực kỳ phức tạp, lắc lắc đầu nói: - Ta không biết, ta cũng không biết! Mạnh Tử Thu mờ mịt vô cùng. Ở bên trong Quang Minh Giới, Mạnh Lăng Thiên cũng ngạc nhiên mà nhìn một màn này: - Chẳng lẽ Truyền thuyết là thật sự? - Ông trời của ta, phụ thể Kim Long? Đây là Diêm Xuyên muốn nghịch thiên a, đây là có thật không? Đông Phương Chính Phái cả kinh kêu lên. Mạnh Dung Dung nhìn Số Mệnh Kim Long khổng lồ kia, mặc dù cũng là rung động, nhưng hơn nữa là thầm thở ra một hơi. Dịch Phong nhìn Số Mệnh Kim Long một chút, thở phào một hơi, một tia lo lắng lúc trước nhất thời được diệt sạch. Mặc Vũ Hề cùng Vương Chu, cổ quái nhìn nhìn bốn con Số Mệnh Kim Long còn lại của Cự Lộc thư viện. Bốn con Số Mệnh Kim Long kia, cùng với Số Mệnh Kim Long mà Diêm Xuyên đang phụ thể này, căn bản không cách nào so sánhđược. Xê xích quá lớn, Số Mệnh Kim Long của Diêm Xuyên, thật giống như là trong nháy mắt sống lại, tràn đầy khí phách, tràn đầy liều lĩnh. Trợn mắt nhìn Mão Nhật Đạo Quân, khí thế khổng lồ nổ mạnh mà ra. Kim Long khổng lồ, giơ vuốt, hung hăng nhìn đối diện. - Không thể nào, Số Mệnh Kim Long? Đây không phải là phụ thuộc vào Số Mệnh Vân Hải sao? Làm sao có thể bị phụ thể? Cổ Nguyệt Thánh tử sợ hãi kêu. Nhưng mà khí thế khổng lồ Số Mệnh Kim Long đang ép xuống, cũng là cực kỳ chân thực, khí thế xông thẳng về phía đối diện, để choCổ Nguyệt Thánh tử nhất thời đón nhận áp lực tăng lên gấp bội. Dĩ nhiên, Kim Long chủ yếu là tập trung lớn nhất vào công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân! Số Mệnh Kim Long, công đức pháp tướng, hai cái năng lượng thuần túy mờ ảo, tản mát ra khí thế bàng bạc, lẫn nhau lao vào đốiphương. - Rầm ù ù! Khí thế của số mệnh, công đức va chạm vào nhau, hư không run rẩy không dứt. Mão Nhật Đạo Quân cũng kinh ngạc nhìn Số Mệnh Kim Long trước mắt. Vốn là, Mão Nhật Đạo Quân muốn lấy Phong Thần Sách, là do Thiên Sách có diệu dụng khác, nhưng bây giờ lại phát hiện, PhongThần Sách cư nhiên lại thần diệu như thế. Trong lúc nhất thời, Mão Nhật Đạo Quân nghĩ đến không phải là rời đi, mà là Phong Thần Sách, nhất định phải nhận được Phong ThầnSách. - Ha ha..., Phong Thần Sách, Số Mệnh Kim Long? Thật đúng là cho ta vui mừng, con kiến hôi, ta cho ngươi thêm một lần cơ hội, đemPhong Thần Sách giao cho ta! Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói. Giữa không trung, Số Mệnh Kim Long đứng trên cao chót vót, đang bạo nộ đối với Mão Nhật Đạo Quân, nghe được lời của Mão NhậtĐạo Quân, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Số Mệnh Kim Long cười? Điều này làm cho một đám đại hiền Cự Lộc thư viện trở nên xấu hổ không thôi. Tại sao mình cũng chưa cóxem Số Mệnh Kim Long cười một lần? Tại sao đến trên tay Diêm Xuyên, là có thể phát huy nhuần nhuyễn vô cùng như thế. - Muốn Phong Thần Sách, lấy ra bản lãnh của ngươi, nếu không, Từ đâu mà tới, trở lại đó đi! Diêm Xuyên nhập thân vào Số Mệnh Kim Long đột nhiên quát lạnh một tiếng. - Haiz, tiểu tử không biết sống chết, vừa được Phong Thần Sách, lại dám khiêu khích bổn tôn? Chết cho ta! Mão Nhật Đạo Quân quát lạnh một tiếng. Trong khi nói chuyện, Mão Nhật Đạo Quân lật tay, một chưởng chụp ra. Một Thủ Ấn cực lớn nhất thời xuất hiện. - Rầm ù ù! Cả đỉnh đầu cũng bị Thủ Ấn kia che đậy, một Đại Hỏa Diễm Thủ Ấn phô thiên cái địa. Hỏa diễm nóng rực vô cùng, cho dù đứng ở rất xa, cũng có thể cảm nhận được một ít cổ nhiệt lực cuồng bạo. Chưởng ấn màu vàng hướng về Số Mệnh Kim Long mà đè xuống, giống như là muốn bắt lấy Số Mệnh Kim Long vậy!Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 77: Số Mệnh Kim Long VS công đức pháp tướng (hạ).Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem- Công Đức Đại Thủ Ấn? Ha ha ha, không gì hơn cái này!Số Mệnh Kim Long đột nhiên cười dài một tiếng.- Grừm..ừm.. !Hướng về Công Đức Đại Thủ Ấn nóng rực kia, Số Mệnh Kim Long đột nhiên gầm lên một tiếng ngất trời, uy lực tiếng gầm cực kỳ to lớn,hư không run rẩy dữ dội!Rồng ngâm, hổ gầm, là âm công mạnh nhất thiên hạ.Một tiếng gầm thét của Số Mệnh Kim Long, giống như là một cổ lực chấn động khổng lồ, hướng lên trời cao mà quét đi.- Rầm ù ù!Số Mệnh Vân Hải của Cự Lộc thư viện cũng bị cuốn theo mà vọt lên cao.Một tiếng rồng ngâm của Số Mệnh Kim Long trong tay Diêm Xuyên, hạo hạo đãng đãng, xông thẳng vào Công Đức Đại Thủ Ấn.- Rầm ù ù!Đại Thủ Ấn đang đè tới, ở giữa không trung giống như là gặp phải một lực cản khổng lồ, đột nhiên tốc độ chậm dần, hơn nữa toàn thânrun rẩy lên.- Rầm ù ù!Run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng kịch liệt!- Thình thịch!Một tiếng nổ tung khổng lồ, một chưởng của Mão Nhật Đạo Quân, Công Đức Đại Thủ Ấn cường thế như vậy, bị Diêm Xuyên rống mộtphát, ầm ầm nổ tung mà tan ra.- Rầm!Đại hỏa xông về bốn phía, lửa đốt cả bầu trời Cự Lộc thành, trong nháy mắt, vô số đám mây trên bầu trời bị bốc hơi, đầy trời là biển lửa!Như vậy, cuối cùng Đại Thủ Ấn cũng hỏng mất, bị Diêm Xuyên rống một phát, đã rống cho hỏng mất rồi.Lần đầu tiên giao phong của Mão Nhật Đạo Quân cùng Diêm Xuyên, lại lấy Mão Nhật Đạo Quân thất bại mà chấm dứt.Kim Long bay lên lần nữa, mắt đầy dữ tợn, lạnh lùng ngó chừng Mão Nhật Đạo Quân đối diện, một cổ lệ khí hung mãnh tuôn thẳng mà ra.Bốn phía tu giả, giờ phút này giống như là bị câm tập thể.Một đám nhìn chằm chằm lên trời, không thể tin nhìn một màn này.Đám người Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị lại càng mờ mịt.- Số Mệnh Kim Long lại mạnh như vậy? Tại sao ta không biết?Mạnh Tử Thu mờ mịt không dứt.Ngày xưa, cầm giữ năm con Số Mệnh Kim Long, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể làm cho nó phát huy ra chiến lực a.Diêm Xuyên làm được, hắn làm sao mà làm được? Đây chính là một chưởng của Mão Nhật Đạo Quân, cư nhiên lại bị Diêm Xuyên rốngmột phát mà hủy diệt?Mão Nhật Đạo Quân, đây chính là Thượng Hư cảnh cường nhân! Thượng Hư cảnh a!Tràng diện rung động, để cho bốn phía tu giả, không khỏi lộ ra vẻ mờ mịt, giờ khắc này, Diêm Xuyên phá vỡ nhận thức của mọi người.Hoàn toàn phá vỡ.Đại Thủ Ấn của Mão Nhật Đạo Quân, bị một tiếng rống to của Kim Long phá nát! Trên quảng trường, trong nháy mắt trở thành mộtmảnh im ắng!Mão Nhật Đạo Quân là Thượng Hư chi cảnh, cách thành tiên cũng chỉ là một bước ngắn a, nhưng mà Diêm Xuyên lại chỉ mới là Khí cảnh!Nếu ở phàm trần, Khí cảnh đúng là thực lực khó lường, nhưng mà ở trước mặt Mão Nhật Đạo Quân, đó chính là con kiến hôi.Nhưng chuyện trước mắt, một con kiến hôi nhập thân vào Số Mệnh Kim Long, lại đỡ một kích của Chuẩn tiên nhân? Giống như là tiện tayvậy, cho dù đây chỉ mới là công đức pháp tướng, vậy cũng không thể a, không thể a!Tất cả tu giả cũng nín thở, nhìn một màn bất khả tư nghị này.Số Mệnh Kim Long cao chót vót vô cùng nhìn công đức pháp tướng ở đối diện.- Phong Thần Sách là của trẫm, chính là Thiên Mệnh Sở Quy! Nhật, ngươi muốn nghịch thiên mà đi sao?Diêm Xuyên lạnh lùng quát lên.- Ha ha... Hmm, Số Mệnh Kim Long? Cư nhiên một công đức pháp tướng như ta, ngươi lại dám ở trước mắt người trong thiên hạ mà nói lờidạy ta, đáng tiếc, đồ mà ta Nhật coi trọng, ai cũng đừng mơ nhận được!Mão Nhật Đạo Quân âm trầm mở miệng nói.Lấy tay vung lên, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một cái chuông! Cái chuông cũng không phải là vật thật, giống như là dùng Công ĐứcChi Lực ngưng tụ mà thành.Nhưng mà dù vậy, đó cũng là pháp bảo mà Thượng Hư cảnh luyện hóa, uy lực tự nhiên rất lớn.- Đinh linh linh!Cái chuông rung động, hư không đột nhiên xuất hiện một cổ ánh sáng màu trắng, đột nhiên hướng về Số Mệnh Kim Long mà quét tới.- Muốn đánh tan ta? Hừm!Số Mệnh Kim Long cười lạnh một tiếng.- Xoẹt xoẹt!Phía sau lưng bản thể Diêm Xuyên, Ngọc Đế Kiếm đột nhiên ngất trời mà lên.Ngọc Đế Kiếm vừa ra, một cổ tà khí đen nhánh hướng về phía đối diện xông thẳng lao đi.Một đạo kiếm cương thật lớn đột nhiên bộc phát ra, thẳng hướng về cái chuông trong lòng bàn tay Mão Nhật Đạo Quân.- Rầm!Một tiếng vang thật lớn, âm thanh của cái chuông cùng kiếm cương ầm ầm đụng vào nhau, hai cổ lực lượng, nhất thời giằng co với nhau.- Ông!Trên hư không, hai cái pháp bảo dính chặt lại với nhau, Số Mệnh Kim Long, công đức pháp tướng đồng thời thôi phát, lực lượng cực lớnchạm vào nhau, ở giữa trời cao, cơn lốc nổi lên bốn phía.- Số Mệnh Kim Long?Trong thanh âm của Mão Nhật Đạo Quân, càng ngày phát ra càng cường thịnh.- Công đức pháp tướng, cách Thánh địa càng gần, uy lực càng lớn, giờ phút này, ngươi lại ở cách Đại Chiêu thánh địa đã không biết baonhiêu trăm vạn dặm, uy lực khẳng định nhỏ đi rất nhiều, hiện tại lui về, ta coi như là ngươi chưa làm cái gì, nếu không, ta công đức chongươi tan biến, pháp tướng nứt vỡ!Đột nhiên Số Mệnh Kim Long lộ ra vẻ dữ tợn nói.Giờ phút này, phía dưới vô số tu giả đã há mồm hóa đá.- Ta nghe được cái gì?- Đùa giỡn hay sao? Diêm Xuyên đang uy hiếp Mão Nhật Đạo Quân?- Là thật, Diêm Xuyên thật đang uy hiếp Mão Nhật Đạo Quân, điên rồi, thật điên rồi!... ... ... ... ...... ... ... ...... ...Bốn phía truyền đến vô số âm thanh không tin, Thượng Hư chi cảnh, cách Tiên nhân cũng chỉ một bước nhỏ, Diêm Xuyên chỉ là một Khícảnh, lại đang uy hiếp Thượng Hư chi cảnh?Thiên Thụ đại hội đến lúc này, đã không phải là dùng rung động để hình dung, quá điên cuồng! Ta thấy được cái gì?Có lo lắng, có hưng phấn, có bỉ di, phía dưới bốn phía, các loại tâm tình đều có.Nhưng Ngọc Đế Kiếm, thật gắt gao khắc chế cái chuông của Mão Nhật Đạo Quân.Bên người Mão Nhật Đạo Quân, tròng mắt Cổ Nguyệt Thánh tử xoay động một hồi, đồng thời trong mắt một trận ghen tỵ.Phong Thần Sách? Có Phong Thần Sách, lại có thể chống lại cùng phụ thân? Vì sao Diêm Xuyên lại có vận khí tốt như vậy, trừ chuôiNgọc Đế Kiếm này, lại có thể nhận được Phong Thần Sách? Còn ta lại không có lấy được một pháp bảo vừa tay nào?Ngăn trở phụ thân?Sau khi Cổ Nguyệt Thánh tử ghen tỵ, cũng cảm nhận được sự đáng sợ của Diêm Xuyên, tốc độ phát triển của thằng này, quá kinh khủng.Cúi đầu, Cổ Nguyệt Thánh tử vừa hay nhìn thấy bản thể Diêm Xuyên đang đứng trên đấu đài vỡ nát, được đại lượng số mệnh bao quanh.Bản thể Diêm Xuyên nhắm mắt, giống như là đang tập trung điều khiển Số Mệnh Kim Long khổng lồ.Cổ Nguyệt Thánh tử nhíu hai mắt lại.- Bản thể? Ta chỉ cần tiêu diệt bản thể của ngươi, cho dù ngươi có bản lãnh lớn hơn nữa, cũng phải chết không thể nghi ngờ!Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên nổi lên hận thù.Nói làm liền làm, đạp bước hóa thành một đạo lưu tinh hướng chỗ Diêm Xuyên đang đứng, nhanh chóng vọt tới.- Hưu!Trong tay nắm một thanh trường kiếm, giống như là muốn đem Diêm Xuyên tru diệt trong nháy mắt.Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 78: Xé sống Mão Nhật.Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xemDiêm Xuyên đang khống chế Số Mệnh Kim Long, tự nhiên liếc mắt liền thấy được hành động của Cổ Nguyệt Thánh tử, hơn trong nháymắt đã nhìn thấu mục đích của hắn.Trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ giận dữ.- Grừm..ừm.. !Trong tiếng gầm thét, Số Mệnh Kim Long đột nhiên phóng mạnh kim quang, hung tính nổi lên, bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ chí cực.- Rầm!Uy lực Ngọc Đế Kiếm tăng vọt, một lần đụng nhau cực mạnh, không khí mãnh liệt lay động, một tiếng nổ mạnh khổng lồ vang cả Cự Lộcthành.- Rầm!Cái chuông của Mão Nhật Đạo Quân ầm ầm vỡ tan, Ngọc Đế Kiếm cũng bị chấn trở lại.Long thân vặn vẹo một cái, đuôi rồng chợt vung lên, hung hăng vẫy về hướng phía Cổ Nguyệt Thánh tử.- A!Cổ Nguyệt Thánh tử thấy đuôi rồng vẫy tới, nhất thời liền biến sắc, sợ hãi nhảy dựng kêu lên.- Rầm!Đụng chạm thật mạnh, Cổ Nguyệt Thánh tử ầm ầm bay ngược ra sau, hư không phong bạo nổi lên ầm ầm.- Phốc!Giữa không trung, Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời phun ra một ngụm nghịch huyết.- Thánh tử!Trong nháy mắt, Thường Tam xông lên đở lấy, nhưng cổ lực lượng này quá mạnh mẽ.Trong nháy mắt Thường Tam vừa đở lấy Cổ Nguyệt Thánh tử, lực lượng liền phân ra một phần truyền đến trong cơ thể Thường Tam.- Phốc!Thường Tam phun ra một ngụm nghịch huyết. Hai người bỗng nhiên co quắp bay ngược mấy dặm mới chậm rãi dừng lại, giờ phút nàytrong mắt hai người tràn đầy kinh hãi.- Lực lượng của Phong Thần Sách? Đây là lực lượng của Phong Thần Sách!Cổ Nguyệt Thánh tử sợ hãi kêu.Dĩ nhiên, Cổ Nguyệt Thánh tử không biết, đây không phải là lực lượng của Phong Thần Sách, mà là Số Mệnh Chi Lực, số mệnh bàng bạcđược Diêm Xuyên nắm giữ, làm Đế Vương, nắm giữ số mệnh, là có thể phát huy ra lực lượng lớn chí cực.- Không lớn không nhỏ!Số Mệnh Kim Long quát khẽ một tiếng.Một tiếng này, không biết là mắng Cổ Nguyệt Thánh tử không biết tự lượng sức mình, hay là mắng Mão Nhật Đạo Quân hành động trơtrẽn! Hoặc là một câu nói đem hai người cùng nhau mắng.- Xoẹt xoẹt!Ngọc Đế Kiếm đột nhiên bay về phía bản thể Diêm Xuyên. Dừng ở giữa không trung, đột nhiên biến hóa nhanh chóng, một biến mười,mười biến trăm!- Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! ... ... ... ...Trong nháy mắt, nguyên bốn phía đấu đài, xuất hiện mấy ngàn chuôi Ngọc Đế Kiếm.- Thình thịch!Mấy ngàn chuôi Ngọc Đế Kiếm đột nhiên bộc phát ra kiếm khí mênh mông, ầm ầm thổi quét cả bốn phía đấu đài.Đảo mắt, Diêm Xuyên đã được hàng tỉ kiếm khí bao quanh.- Ngọc Đế Kiếm trận?Nơi xa Cổ Nguyệt Thánh tử lần nữa nhận ra được.Ngọc Đế Kiếm trận bảo vệ bản thể Diêm Xuyên.Số Mệnh Kim Long, giương nanh múa vuốt, hướng Mão Nhật Đạo Quân đánh tới.- Grừm..ừm.. !Tiếng rồng ngâm khổng lồ xông thẳng mà đến, Công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân nhất thời giận dữ.- Nghiệt chướng, ngươi dám?Mão Nhật Đạo Quân quát.- Rầm!Đột nhiên, Mão Nhật Đạo Quân giống như là hóa thân thành mặt trời, kinh khủng đại hỏa hướng về Số Mệnh Kim Long mà quét tới,giống như là biển lửa phun mạnh mà ra.- Rầm!Trong nháy mắt, Số Mệnh Kim Long đã bị bao phủ ở trong biển lửa rộng lớn.- Grừm..ừm...!Trong biển lửa, Số Mệnh Kim Long gầm thét không dứt.- Nghiệt chướng, dám can đảm nhục ta Nhật, hôm nay, ta liền cho ngươi thần hình câu diệt!Trong hư không Mão Nhật Đạo Quân quát lên nói.- Rầm!Đại hỏa đột nhiên tăng vọt mà lên, ánh lửa xông thẳng lên trời cao, Thái Dương Chi Hỏa liên tục không ngừng, được Mão Nhật Đạo Quânkhông ngừng truyền mạnh vào trong biển lửa.Trong biển lửa, Số Mệnh Kim Long mạnh mẽ vặn vẹo thân thể khổng lồ.- Để cho trẫm thần hình câu diệt? Ha ha ha, Mão Nhật Đạo Quân, chỉ có lấy công đức pháp tướng của ngươi bây giờ, kém quá xa, ngươicách Đại Chiêu thánh địa quá xa, quá xa, bây giờ ngươi phát huy ra không đến một phần trăm lực lượng, chưa đầy một phần trăm, cũngmuốn để cho trẫm thần hình câu diệt?Trong Đại hỏa, Diêm Xuyên dữ tợn cười lớn.- Rầm!Biển lửa nổ tung lên.- Grừm..ừm.. !Cái đầu rồng của Số Mệnh Kim Long ầm ầm lộ ra khỏi biển lửa khổng lồ, lấy một cổ lực lượng mạnh mẽ, phá nát biển lửa vây khốn, mangtheo một cổ phẫn nộ cực kỳ, mạnh mẽ gầm thét hướng về phía Mão Nhật Đạo Quân.- Rầm!Công đức pháp tướng, Số Mệnh Kim Long ầm ầm đụng vào nhau.Chuẩn xác mà nói, móng vuốt của Số Mệnh Kim Long, ầm ầm bắt được thân thể Mão Nhật Đạo Quân.- Rầm rầm rầm!Hai đại cường giả dây dưa cùng nhau, đều tự bộc phát ra lực lượng khổng lồ.- Nghiệt chướng, ngươi dám!Không trung truyền đến tiếng gầm thét tràn đầy tức giận của Mão Nhật Đạo Quân.- Công đức pháp tướng chưa đầy một phần trăm? Ha ha... Hha ha, Mão Nhật Đạo Quân? Trẫm cũng không phải là con kiến hôi cho mặcngươi vuốt ve, ngươi dám cho trẫm thần hình câu diệt, trẫm sẽ làm cho ngươi công đức đều tan, pháp tướng nứt vỡ!Diêm Xuyên ác độc nói.- Grừm..ừm.. !Đầu rồng hướng về phía Mão Nhật Đạo Quân gầm thét, long trảo bộc phát ra lực lượng hung ác chí cực, mãnh liệt xé một cái!- Rầm ù ù!Ở trong lúc mọi người tu giả há mồm hóa đá, long trảo dã man hung ác, hung hăng đem pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân xé thành haimảnh.Đạo Quân pháp tướng cường đại như vậy, làm trò trước mặt người trong thiên hạ, bị Số Mệnh Kim Long sinh sôi xé thành hai mảnh.Xé sống?- Nghiệt chướng, khốn kiếp, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ta muốn cho ngươi trọn đời không được siêu sinh!Mão Nhật Đạo Quân căm phẫn rống giận.- Grừm..ừm.. !- Thình thịch!Mão Nhật Đạo Quân một phân thành hai, bị Số Mệnh Kim Long làm trò trước mặt người trong thiên hạ, sống sờ sờ bị xé ra. Xé nát rồi!Hai nửa công đức pháp tướng, đột nhiên hỏng mất mà ra, hóa thành công đức tán loạn, ầm ầm nổ bung.- Thình thịch!Pháp tướng hóa thành vạn tia Công đức chi khí, chậm rãi tiêu tán trong hư không.Ở giữa trời cao, Công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân biến mất, ở lại không trung chỉ còn một, là Số Mệnh Kim Long dữ tợn vôcùng, là Số Mệnh Kim Long gầm thét ngất trời!Xông đức pháp tướng của Đạo Quân cường thế mà tới. Giờ đã bị xé sống rồi!Mão Nhật Đạo Quân, làm trò trước mặt người trong thiên hạ, bị một tên Khí cảnh không chút danh tiếng, xé sống rồi?Xé sống rồi? Một lần xé sống dã man này, không chỉ có xé đi Công đức pháp tướng Mão Nhật Đạo Quân, mà hơn nữa đã xé vào tronglòng tất cả tu giả.Cả Thiên Thụ quảng trường chỉ còn một đám tu giả hóa đá, con ngươi rớt đầy đất.Cho dù là Cổ Nguyệt Thánh tử, nhìn phụ thân của mình bị xé sống như thế, cũng đã hoàn toàn hóa đá rồi, cái này không thể nào, khôngthể, không tồn tại!Công đức tản đi, Số Mệnh Kim Long đột nhiên nhìn trời gào to!- Grừm..ừm.. !Tiếng Rồng ngâm ngất trời, âm thanh truyền cả Cự Lộc thành, truyền vào trong tai vô số tu giả, giống như là đang tuyên cáo thiên hạ,một cường giả mới ra đời.Giờ phút này, đám người Mặc Vũ Hề, Dịch Phong đều kích động vô danh, ngẩng đầu nắm tay, giống như là tiếng gầm thét ở trên trờikhông phải là Diêm Xuyên, mà là mình vậy, đại kích động, đại kích chiến! Giống như là cả hồn phách cũng rung động.Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 79: Bản thể đích thân tới (thượng).Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xemSố Mệnh Kim Long, xé sống Mão Nhật?Trong Quang Minh giới.Giờ phút này, trước Quang Minh Điện, mọi người cũng là kinh ngạc không dứt.- Ông trời của ta, Diêm Xuyên là thật nghịch thiên? Mão Nhật Đạo Quân đó a, đây chính là Mão Nhật Đạo Quân a!Đông Phương Chính Phái cả kinh kêu lên.Không chỉ là Đông Phương Chính Phái, giờ phút này Mạnh Dung Dung vẫn còn che khóe miệng, rất sợ mình gọi ra tiếng.Lúc trước, một màn kia, một màn xé Đạo Quân, quá bốc lửa rồi, quá mãnh liệt rồi, đây chính là một nhóm người mạnh nhất thiên hạ, mãnhliệt xé đôi như vậy, giống như là tiên huyết của mọi người cũng theo đó mà sôi trào lên.Không tin, không thể tin! Nhưng lại chân chân thực thực phát sinh ở trước mắt.Một phát xé đôi mạnh mẽ có lực, đem bá đạo, dã man tràn đầy nam tính của Diêm Xuyên, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Mạnh DungDung ngừng thở mà nhìn đến một màn này, bây giờ đã bất tranh khí mà trở nên dồn dập.Hít sâu vài hơi mới bình phục sôi trào trong lòng, Mạnh Dung Dung nhìn về phía Diêm Xuyên lần nữa, giờ phút này trong mắt phức tạplại càng biến hóa.Ba tên khác cùng nhau tiến vào, cũng rất kinh hãi dị thường như vậy, chỉ có Mạnh Lăng Thiên, giờ phút này hai mắt híp lại.- Truyền thuyết xem ra là thật, có người làm được rồi, lại thật sự có người làm được rồi!Mạnh Lăng Thiên ấp úng lẩm bẩm.————-Thiên Thụ quảng trường!- Grừm...ùm... !Diêm Xuyên nhập thân vào Số Mệnh Kim Long ngửa đầu gầm thét, quanh thân vũ động, hiển thị rõ khí phách ngập trời.Thiên Thụ quảng trường, rung động lúc trước, dần dần đã có người khôi phục.Đám người Mạnh Tử Thu đều cuồng loạn co quắp.- Mão Nhật Đạo Quân? Hắn xé Mão Nhật Đạo Quân!- Khí cảnh, xé sống Thượng Hư cảnh? Là ta điên rồi, hay là cái thế giới này điên rồi?- Ta điên rồi!... ... ... ... ...... ... ......Âm thanh nghị luận bắt đầu vang lên, tất cả bốn phương tám hướng đều là tiếng động hưng phấn, điên cuồng.Thiên Thụ đại hội thay đổi đến hiện tại, đã ra vượt ra ngoài nhận thức mọi người rất nhiều, một trận hôm nay, tên của Diêm Xuyên nhấtđịnh vang dội Đông Phương, thậm chí vang dội thiên hạ.Một màn quá rung động rồi!Một lần trước, Huyết Ma xuất thế, lực chiến bát phương!Lần này, căn bản không cách nào hình dung, từ Hoàng mà bắt đầu, một mực ở khiêu chiến thần kinh của chúng tu giả.- Grừm...ùm...!Rồng ngâm kết thúc, Số Mệnh Kim Long đột nhiên co thân lại, thân hình uốn lượn, đột nhiên đáp xuống.Xung quanh Kim Long, gió lốc nổi lên bốn phía, đầu rồng cao chót vót, trong nháy mắt xuất hiện tại chỗ có năm thân ảnh.Cổ Nguyệt Thánh tử, Thường Tam, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương!- Hô!Gió lớn thổi qua, đầu rồng dừng ở trước mặt Cổ Nguyệt Thánh tử.Cổ Nguyệt Thánh tử che ngực, khóe miệng tràn đầy tiên huyết, mí mắt cuồng loạn một trận.Một màn hôm nay, tạo nên đả kích quá lớn cho Cổ Nguyệt Thánh tử, lớn đến mức làm cho Cổ Nguyệt Thánh tử cơ hồ không cách nàotiếp nhận chuyện này là thực.Phụ thân thường ngày vẫn luôn cao cao tại thượng, vẫn luôn là vô địch, cư nhiên bị một con kiến hôi như Diêm Xuyên xé sống rồi? Mặcdù đó cũng chỉ là một công đức pháp tướng, nhưng mà nó vẫn có phụ thân phụ thể a, cư nhiên bị xé sống trước mặt mọi người rồi? Xésống rồi!Một màn này, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Cổ Nguyệt Thánh tử, quá kinh khủng, quá không thể nào tin được!Trong nháy mắt Đầu rồng xuất hiện ở trước mặt Cổ Nguyệt Thánh tử, một cổ lệ khí hung ác bức thẳng đến Cổ Nguyệt.- Bịch!Cổ Nguyệt không tự chủ được mà lui về phía sau một bước. Mặc dù chẳng qua là theo bản năng mà bước chỉ có một bước, nhưng bộc lộra nội tâm khiếp sợ của Cổ Nguyệt Thánh tử. Một loại bản năng khiếp sợ. Cùng lần rút lui vì Ngọc Đế Kiếm trận lúc trước bất đồng, lầnđó rút đi, mặc dù trên lực lượng không bằng, nhưng nội tâm cũng không chịu thua, ý chí mạnh mẽ vẫn còn, nhưng giờ phút này, ý chí bịDiêm Xuyên bức lui. Nội tâm đã khuất phục.Nếu Diêm Xuyên không chết, nó vĩnh viễn trở thành tâm ma của Cổ Nguyệt Thánh tử, như vậy sau này tu vi rất khó tăng lên bước nữa.Trong nháy mắt, Cổ Nguyệt Thánh tử đã phát hiện mình thất thố, nhất thời ổn định tâm thần, trầm giọng nói:- Ngươi muốn làm gì? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.mĐầu rồng ngó chừng Cổ Nguyệt, dần dần nhíu hai mắt lại nói:- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi!Một khí cảnh lại đối với mình nói là sẽ không giết mình? Thương hại mình? Nhất thời trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử trở nên xấu hổ và giậndữ, nhưng vẫn cố nén không nói gì.- Trở về nói cho Mão Nhật Đạo Quân, đừng đến chọc trẫm, hắn, chọc không nổi!Diêm Xuyên lạnh lùng nói.Hắn, chọc không nổi?Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn không nói gì, bốn phía vô số tu giả đang chú ý, lần nữa trợn tròn mắt, Diêm Xuyên nói gì? Mão Nhật Đạo Quânchọc không nổi ngươi? Ngươi điên rồi?Xé sống chẳng qua là công đức pháp tướng mà thôi, thực lực của bản thể Mão Nhật Đạo Quân cường đại cở nào? Hơn nữa, chẳng lẽngươi vĩnh viễn núp ở trong Số Mệnh Kim Long?- Ha hả, ha ha ha ha...!Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời giận quá mà cười.Hai mắt Kim Long nhíu lại.- Chê cười, Diêm Xuyên, cha ta chọc ngươi không nổi? Thiên đại chê cười, ta cho ngươi biết, hôm nay trước mặt mọi người, ngươi pháhủy công đức pháp tướng của cha ta, ngươi chờ, kế tiếp sẽ là cha ta đem ngươi bầm thây vạn đoạn, cha ta đã nói cho ngươi trọn đờikhông được siêu sinh, nhất định sẽ làm cho ngươi trọn đời không được siêu sinh, chờ chết đi, bọn ngươi chết đi!Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời kêu lên.- Grừm...ùm...!Kim Long đột nhiên lại rống lên một tiếng rồng ngâm, sóng âm cực lớn, để cho Cổ Nguyệt Thánh tử đang nổi điên đột nhiên một rùngmình, nhất thời không nói thêm gì nữa.- Muốn khóc lóc om sòm, trở về nhà mà khóc lóc om sòm, đem lời của trẫm đưa về là được, nhiều lời như vậy, chọc giận trẫm, hiện tại liềnđem ngươi xé nát!Số Mệnh Kim Long ác độc lên tiếng nói.Sắc mặt Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên tối sầm! Khi nào nhận qua uy hiếp như thế? Một khí cảnh uy hiếp, ngông nghênh ép cho mìnhngay cả cái rắm cũng không dám thả.Lớn lao nhục nhã! Nhưng giờ phút này chỉ có thể nhịn nhục mà chịu đựng!Số Mệnh Kim Long nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyệt, hung hăng nhìn chằm chằm.Ngay lúc này, trong hư không, đột nhiên một tiếng hét vang lên, như Thiên Lôi xuất thế, ầm ầm vang dội cả Cự Lộc thành.- Ngươi, ta chọc không nổi?Thanh âm tức giận, mang theo uy thế kinh khủng, từ phương bắc truyền đến, từng chữ một, đều giống như là độ lớn thanh âm tăngnhanh rất nhiều, hiển nhiên, người nói chuyện, đang lấy một loại tốc độ cực kỳ kinh người mà chạy tới.Dưới tốc độ kinh khủng như vậy, một chữ Nổi cuối cùng vang lên, bầu trời lại càng xuất hiện từng đợt không bạo khổng lồ!- Ùng ùng!Trong từng đợt tiếng nổ vang khổng lồ truyền xuống. Một cổ khí thế mạnh mẽ áp bách xuống, áp bách hướng về cả Cự Lộc thành.- Ông!Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong Cự Lộc thành cơ hồ cảm thấy một cổ uy hiếp cực kỳ lớn lao, giống như thiên uy phủ xuống.Cường đại áp bách, giống như là ép cho vô số tu giả không thể đứng thẳng được thân thể, chỉ có chỉ có thể khom lưng, tuy muốn phảnkháng, nhưng cổ khí thế này quá khổng lồ, hơn nữa, thật quá cuồng bạo!Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 80: Bản thể đích thân tới (hạ).Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xemThiên Thụ quảng trường, đứng mũi chịu sào.- Ken két ken két!Đại lượng tu giả nhất thời chịu không được mà chân khẽ cong, quỳ xuống. Dưới cổ uy thế cường đại này, bị nó mạnh mẽ đè ép mà quỳxuống.Rất nhiều tu giả cũng lộ ra vẻ mặt khuất nhục, nhưng nhiều hơn là sợ hãi thật sâu, cổ uy thế này, quá hung mãnh. Hung mãnh đến mứcmà nội tâm cũng không thể sinh ra ý niệm phản kháng.Khổng lồ áp bách, chiếu thẳng lên Số Mệnh Kim Long.- Ong ong ông!Số Mệnh Kim Long run rẩy mãnh liệt liên hồi, giống như là bị cổ khí thế này đè ép cho tan mất vậy.- Grừm...ùm...!Kim Long gầm thét, bộc phát ra hàng vạn hàng nghìn kim quang, lúc vậy mới khó khăn lắm mà ngăn trở cổ khí thế này!Một thân ảnh mang đạo bào, lơ lửng ở trên Thiên Thụ quảng trường. Khí thế cường đại, chính là từ trên người hắn bạo phát mà ra.Chỉ có khí thế, đã làm cho Số Mệnh Kim Long lâm vào tình cảnh khó khăn.Lơ lửng ở giữa không trung, người này mặc một thân đạo bào màu vàng, đạo kế ngất trời, bộ mặt cực kỳ tuấn lãng, mi tâm có một ấn kýhình mặt trời, hai mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về phía Số Mệnh Kim Long phía dưới.Một người lơ lửng ở không trung, giống như là thiên hạ thương sinh đều ở dưới chân hắn vậy.Đại áp bách bức thẳng toàn Cự Lộc thành thành!- Phụ thân, phụ thân ngươi đã tới nhanh như vậy rồi?Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời hưng phấn kêu lên.Phụ thân?Trên quảng trường, có một vài tu giả không bị ép cho quỳ xuống, trên mặt đã trở nên biến sắc.Phụ thân của Cổ Nguyệt Thánh tử, đó chỉ có một, Mão Nhật Đạo Quân!Không có kim quang bắn ra bốn phía, chỉ có khí thế phát ra, đây không phải là công đức pháp tướng, đây là bản thể Mão Nhật Đạo Quân,bản thể đã đến?Nhanh như vậy?Đám người Mạnh Tử Thu liền biến sắc, coi như là Đạo Quân, cũng không có khả năng chạy tới nhanh như vậy, chỉ có một khả năng,Mão Nhật Đạo Quân đang ở cách nơi này sẽ không xa?Mão Nhật Đạo Quân đến! Trong khí thế cực lớn kia, mang theo một cổ cực kỳ tức giận.Công đức pháp tướng bị xé bỏ, đây không chỉ là lực lượng bị suy yếu một chút, mà còn là uy nghiêm bị khiêu khích, không, là chà đạp!Diêm Xuyên mới vừa dầy xéo uy nghiêm của Mão Nhật Đạo Quân!- Hô!Cơ hồ trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng tụ hướng về phía Diêm Xuyên, còn có Số Mệnh Kim Long.- Nguy rồi, bây giờ phải làm sao đây?Mặc Vũ Hề mặt liền biến sắc.Trong Quang Minh giới.- Mão Nhật Đạo Quân, ông trời của ta, sao hắn lại tới rồi? Nhanh như vậy? Diêm Xuyên thảm rồi, thật thảm rồi!Đông Phương Chính Phái nhất thời lo lắng nói.Chân mày Mạnh Dung Dung cũng nhăn lại thật sâu.- Lão sư!Mạnh Dung Dung rốt cục không nhịn được nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên.Mạnh Lăng Thiên không nói gì, mà là hai mắt lấp lánh tinh quang nhìn về phía Số Mệnh Kim Long.- Lâm nguy bất biến? Tên Diêm Xuyên này, khó lường a, cũng đã sơn cùng thủy tận đến mức độ này rồi, thần sắc lại bất động?Mạnh Lăng Thiên thở dài nói.Mạnh Lăng Thiên vừa nói, mọi người cơ hồ đồng thời nhìn về phía Số Mệnh Kim Long, đúng vậy, Số Mệnh Kim Long mặc dù bị khí thếMão Nhật Đạo Quân áp cho rung động không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn bá đạo như cũ, hung lệ như cũ!- Làm sao có thể?Mọi người kinh ngạc nói.Trên Thiên Thụ quảng trường.Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nhìn Số Mệnh Kim Long, Số Mệnh Kim Long cũng lạnh lùng nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân.- Grừm...ùm...!Một tiếng rồng ngâm, Số Mệnh Kim Long đột nhiên vặn vẹo long thân, hướng về bản thể Diêm Xuyên mà đi.- Ùng ùng!Vô số kiếm khí quay chung quanh bản thể Diêm Xuyên, đột nhiên bạo tán mà mở ra, đảo mắt chỉ còn lại có một thanh Ngọc Đế Kiếm.Ngọc Đế Kiếm trận đã triệt hồi!- Grừm...ùm...!Trong lúc Số Mệnh Kim Long gầm thét, xông thẳng đến Phong Thần Sách mà chui vào.- Oanh!Số Mệnh Kim Long xông vào Phong Thần Sách, bản thể Diêm Xuyên cũng là bỗng nhiên mở mắt.Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên, Diêm Xuyên mở mắt, cũng lạnh lùng nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân.- Hừ, Số Mệnh Kim Long? Diêm Xuyên? Ta nói rồi, muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn, làm cho ngươi trọn đời không được siêu sinh!Lời ta đã nói, nhất định sẽ thực hiện!Giọng nói Mão Nhật Đạo Quân rét lạnh cực kỳ.Đang khi nói chuyện, hư không bốn phía giống như cũng bị cổ hàn khí kia đóng băng, đại lượng sương tuyết đột nhiên bay xuống.Hắn đợi Diêm Xuyên mở miệng cầu xin đã không có xuất hiện, Diêm Xuyên lại còn lạnh lùng nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân, lộ ra mộttia cười lạnh.- Mới vừa rồi trẫm đã nói, ngươi nghe thấy được chứ?Diêm Xuyên lạnh lùng nói.- A?Mão Nhật Đạo Quân ngoài ý muốn nhìn Diêm Xuyên.Người này chẳng lẽ điên thật rồi? Đã gặp chính mình rồi, cũng dám nói lời như vậy?- Từ đâu mà tới, trở về chỗ đó! Không nên thử trêu chọc trẫm!Diêm Xuyên trừng mắt lên, lạnh giọng uy hiếp mà nói.Không nên thử trêu chọc trẫm? Trên quảng trường, vô số tu giả hóa đá lần nữa, bao gồm Cổ Nguyệt Thánh tử, há hốc mồm, nhìn về DiêmXuyên giống như là một thằng ngốc vậy.- Ta nghe được cái gì?- Ta lại điên rồi? Hay là thế giới này lại điên rồi?- Hắn đang uy hiếp Mão Nhật Đạo Quân?- Xem ra là ta lại điên rồi!... ... ... ... ...... ... ......Bốn phía tu giả kinh ngạc mà nhìn về phía Diêm Xuyên.Vô số tu giả ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Diêm Xuyên. Biểu cảm của bọn họ có đủ loại: mờ mịt, ngơ ngác, mơ màng, không tin tưởng…Nếu không trực tiếp nhìn cảnh tượng lúc trước, thì vô số tu giả chắc chắn một điều là Diêm Xuyên điên rồi, hắn hoàn toàn điên rồi.Nhưng từ lúc văn đầu tới giờ, tưởng chừng như Diêm Xuyên đã thành lập một loại lòng tin trong lòng vô số tu giả. Khiến bọn họ dần dầntin tưởng vào Diêm Xuyên sẽ lập nên kỳ tích mới.Nhưng, Mão Nhật Đạo Quân quá mạnh mẽ, chỉ cách tiên nhân có một bước chân. Hơn nữa đây cũng không phải là công đức pháp tướngmà chính là bản thể. Bản thể của Mão Nhật Đạo Quân đã phủ xuống, liệu Diêm Xuyên có thể tiếp tục kiên trì?Nhìn Diêm Xuyên phía trên bầu trời. Áo bào của hắn tung bay trong gió, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mão Nhật Đạo Quân.Điều này khiến vô số tu giả kỳ vọng, có chút không tin tưởng, nhưng lại có nhiều hơn sự kỳ vọng.Diêm Xuyên mở miệng:- Từ đâu tới đây, trở về chốn cũ! Đừng có trêu chọc trẫm!Lời nói của Diêm Xuyên vang vọng toàn bộ quản trường Thiên Thụ. Lời nói đó lại càng dễ dàng tời tai của Mão Nhật Đạo Quân.Ánh mắt của Mão Nhật Đạo Quân trở nên lạnh giá.Uy nghiêm ngày hôm nay của hắn không ngờ lại bị khiêu khích lần nữa.Không hiểu tiểu tử này ở đâu ra, lại dám cả gan trêu chọc hắn, không những một mà là hai lần!Điều này làm Mão Nhật Đạo Quân rất tức giận. Hắn nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.Bỗng Mão Nhật Đạo Quân hét lớn một tiếng:- Muốn chết!Oanh!Hắn bắn ra một chưởng một lần nữa chụp xuống đầu của Diêm Xuyên. Lần tấn công này cũng giống như lần trước, vẫn là một đại thủ ấnđè xuống.Nhưng khác biệt chính là, đại thủ ấn lần này không biết cường đại hơn bao nhiêu lần so với đại thủ ấn do công đức pháp tướng tung ra.Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 81: Nhật thị.Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xemMột chưởng này của Mão Nhật Đạo Quân đã khiến hư không bốn phía trở nên vặn vẹo.Một chưởng ấn xuống, kim quang bắn ra bốn phía. Tưởng như một chưởng này là vầng thái dương rơi xuống. Ánh sáng mãnh liệt nàykhiến hơn phân nửa số tu giả ở đây không cách nào mở mắt.Oanh!Một chưởng chưa áp xuống, nhưng tất cả mọi người lại nghe thấy một tiếng nổ trầm thấp vang vọng khắp quảng trường Thiên Thụ. Chỉbằng khí thế, một chưởng của Mão Nhật Đạo Quân đã khiến cho mặt đất chấn động.Vô số tu giả bị chấn động này đánh ngã. Bọn họ hoảng sợ nhìn Diêm Xuyên ở phía dương hoàng kim đại thủ ấn.Thủ ấn này chưa tới, nhưng kim quang từ nó đã bao phủ lấy người Diêm Xuyên.Đối mặt với chưởng này, Diêm Xuyên cũng không hề lộ ra vẻ khiếp sợ. Hơn nữa, trong anh mắt tràn đầy vẻ hung ác, lệ khí tràn đầy. Hắnđứng khoanh tay, số mệnh kim long vờn quanh thân của Diêm Xuyên d dể ngăn cản khí thế của chưởng lực này.Oanh!Phía sau lưng Diêm Xuyên,Ngọc Đế Kiếm rung mình không ngớt. Dường như nó một tiến lên đón đỡ một chưởng này, nhưng lại bị DiêmXuyên áp chế.Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn một chưởng mang theo uy lực khủng bố của Mão Nhật Đạo Quân.Mắt thấy, Diêm Xuyên chuẩn bị đập nát bởi hoàng kim đại thủ ấn.Khóe miệng của Cổ Nguyệt Thánh Tử nở một nụ cười lạnh lẽo.Đám người Mạnh Tử Thu muốn tiến tới ngăn cản nhưng hiện tại đã không kịp rồi. truyện copy từ tunghoanh.comMặc Vũ Hề hoảng sợ kêu to:- Không.Kim quang từ thủ ấn đã bao bọc hoàn toàn lấy Diêm Xuyên. Chưởng ân đã tới trước mặt Diêm Xuyên. Chỉ trong giây lát, thủ ân này sẽtriệt để biến Diêm Xuyên thành không khí.Giờ khắc này, Diêm Xuyên hung ác nhìn đại thủ ấn màu hoàng kim. Trên khuôn mặt hắn bỗng nhiên nở nụ cười khó hiểu.Hô!Trong chớp mắt, trên quảng trường Thiên Thụ, cuồng phong thét gào. Bên cạnh thân t hể của Diêm Xuyên xuất hiện một bàn tay màutrắng.Nắm tay màu trắng đó không ngừng lớn lên. Dường như chính nắm tay đó đã tạo nên cuồng phong khắp quảng trường Thiên Thụ này.Không những thể cuồng phong còn đang dần dần lan rộng khắp Cự Lộc Thành.Nắm tay màu trằng này, bắn lên trên, va chạm với đại thủ ấn màu hoàng kim ở phía trên cao.Oanh!!!!!!!!!!!!!!!Một tiếng nổ vang lên, khiến vô số tu giả phun ra một bụm máu. Mặt đất một lần nữa rung động. Nhiều vị tu giả vừa mới lồm cồm bò dậynày lại bị vấp ngã.Toàn bộ Cự Lộc Sơn bị lay động. Cự Lộc thành cũng không khỏi liên lụy. Trận chấn động này tạo thành động đất trực tiếp ảnh hưởng tớiCự Lộc Thành.Phía trên cao, kim quang chiếu sáng khắp toàn thành trong nháy mắt. Cuồng phong thì càng ngày càng lan rộng.Nhiều âm thanh hỗn độn vang lên:- Lỗ tai của ta!!!- A, nhà của ta bị sụp rồi!!!- A! Cự Lộc Sơn muốn sụp đổ rồi!!!………Trong Cự Lộc Thành, vô sô tu giả sợ hãi kêu to. Ở phía trên quảng trường Thiên Thụ, thì vô số tu giả đã bị chấn động lúc nãy quật ngãxuống đất.Mặt đất chấn động trong Cự Lộc Thành kéo dài hơn mười giây mới có tín hiệu ngừng lại.Mà lúc này, trên quảng trường Thiên Thụ, nắm tay màu trắng và đại thủ ấn màu vang kim va chạm vào nhau. Dư âm từ cuộc va chạm dầndần tản đi.Nhiều người kinh hãi hô lên:- Ai u!- Tai ta không nghe thấy gì nữa rồi!!- Phốc! Nội phủ của ta bị tổn thương nặng nề rồi!!!………Trên quảng trường Thiên Thụ, rất nhiều tu giả ngã nhào xuống đất. Nhiều người phun ra từng bụm máu tươi, vẻ mặt thống khổ. Nhưngcàng nhiều người vẫn chú ý tới Diêm Xuyên ở trên đài cao.Mặc Vũ Hề cũng rất lo lắng, nhưng giờ phút này nàng cũng phải ổn định thân mình sau đó mới có thể tiếp tục quan sát tình hình củaDiêm Xuyên.Diêm Xuyên vẫn vững vàng đứng nguyên một chỗ. Đối diện với dư âm của cuộc va chạm kia, Diêm Xuyên cũng không hề nháy mắt. Hắnvẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mão Nhật Đạo Quân.Mão Nhật Đạo Quân cũng cau mày nhìn về phía dưới.Lúc này, ở bên cạnh Diêm Xuyên xuất hiện một thân ảnh mặc áo bào màu trắng. Hắn nắm chặt bàn tay. Bàn tay đó tóe lên hào quang màutrắng. Ánh mắt hắn trừng lên, hàn quang tỏa ra bốn phía. Thân ảnh này, lạnh lùng nhìn chàm chằm vào Mão Nhật Đạo Quân ở phía trêncao.Một quyền vừa rồi chính là của hắn. Một quyền của hắn đã vì Diêm Xuyên mà ngăn cản lại Mão Nhật Đạo Quân.Ở phía gần đó, Mạnh Tử Thu kêu lên:- Bạch Đế Thiên?Bên cạnh Diêm Xuyên chính là hổ tộc chi vương, Bạch Đế Thiên.Mọi người xì xào nghị luận:- Người đó là ai vậy? Không ngờ lại dám vì Diêm Xuyên chặn một chưởng của Mão Nhật Đạo Quân.- Một quyền kia thật lợi hại, hắn cũng là Thượng Hư chi cảnh sao?- Đây là bản thể của Mão Nhật Đạo Quân a!!!………Vô số tiếng than vãn vang lên từ bốn phía. Mọi người không khỏi kinh hãi nhìn Bạch Đế Thiên đang tức bên cạnh Diêm Xuyên.Vương Thù cuối cùng lộ ra một nụ cười khổ não. Giờ khắc này, Vương Thù cuối cùng cũng đã rõ ràng, ngày đó hắn đã trêu chọc nhữngngười không nên đắc tội. Nhớ lúc trước Vương Thù còn muốn bắt lấy bọn hắn.Hàng lông mày của Mặc Vũ Hề giãn ra. Dịch Phong cũng âm thầm thở phào một hơi.Trên vai của Bạch Đế Thiên, còn có một chú mèo nhỏ màu trắng.Miêu Miêu nhảy lên vai của Diêm Xuyên, đắc ý khoe:- Meo meo, Diêm Xuyên, ta gọi lão Bạch tới đây! Ta có lợi hại không!Hô!Từ phía bên ngoài quảng trường Thiên Thụ, Thanh Long, Bạch Long bay tới vị trí của Mặc Vũ Hề.Thanh Long cười nói:- Thánh nữ, may mắn không nhục mệnh lệnh của người!Hiển nhiên, trước khi đại hội Thiên Thụ được tổ chức. Diêm Xuyên đã dặn dò Thanh Long mang Miêu Miêu để mời Bạch Đế Thiên tớiđây.Mặc Vũ Hề gật đầu, nhưng giờ phút này nàng càng chú ý tới phương hướng của Diêm Xuyên.Một quyền của Bạch Đế Thiên đã đánh lui Mão Nhật Đạo Quân.Hai đại tuyệt thế cường giả mắt đối mắt, trừng trừng nhìn nhau.Mão Nhật Đạo Quân lạnh giọng nói ra:- Ngươi là ai?Một quyền của Bạch Đế Thiên thật khiến cho Mão Nhật Đạo Quân kinh ngạc. Phải biết rằng, cho dù chưởng ấn kia không phải là mộtkích toàn lục của hắn, nhưng bảy thành lực lượng thì cũng có thừa. Nhưng chưởng ấn đó lại bị đối phương đánh tan.Đây là chỗ dựa của Diêm Xuyên? Đây chắc chắn là chỗ dựa của hắn. Một tên Khí cảnh nho nhỏ lại được một vị cường giả Thượng Hưcảnh nâng đỡ?Mão Nhật Đạo Quân trong nhất thời có vô số câu hỏi chưa có lời giải.Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói:- Tiểu tử Nhật thị, ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?Nhật thị?Hai mắt của Mão Nhật Đạo Quân nhíu lại. Hiện nay, trong thiên hạ cũng không có mấy người dám gọi hắn là Nhật thị. Không. Kể từ khiĐại Chiêu thánh địa lớn mạnh, không có người nào dám gọi hắn là Nhật thị nữa.Dám gọi Mão Nhật Đạo Quân là Nhật thị, chỉ có thể là vài vị kiêu hùng thành danh từ vài ngàn năm trước.Mão Nhật Đạo Quân thầm nghĩ:- Tiểu tử Nhật thị? Hắn biết ta?Mão Nhật Đạo Quân cẩn thận đánh giá Bạch Đế Thiên. Hắn cau mày thầm nghĩ, chỉ là trong nhất thời không nghĩ ra được.Xung quanh Bạch Đế Thiên, gió nhẹ tỏa ra bốn phía. Dường như cả người Bạch Đế Thiên hòa thành nhất thể với gió xung quanh đây.Trong đầy hắn chợt nhớ đến:- Gió? Gió từ hổ? Hổ? Hổ?Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 82: Đẩy lùi Mão Nhật Đạo Quân lần nữa.Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xemTrong đầu hắn xuất hiện một thân ảnh, hơn nữa thân ảnh kia cực kỳ giống với người đang đứng trước mặt hắn.Mão Nhật Đạo Quân biến sắc hét to:- Bạch Đế Thiên?Mão Nhật Đạo Quân thầm nghĩ:- Hắn chính là cường giả mà chính mình hâm mộ từ tám ngàn năm trước?Bạch Đế Thiên lạnh lùng nhìn Mão Nhật Đạo Quân. Hắn cũng không hề mở miệng. Hiển nhiên Bạch Đế Thiên đã chấp nhận suy đoáncủa Mão Nhật Đạo Quân.Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói:- Không phải ngài đã chết rồi sao?Năm đó, Mão Nhật Đạo Quân còn rất ngưỡng mộ người này. Nhưng đến bây giờ, hắn cũng đã đạt tới Thượng Hư Cảnh không cần phảingưỡng mộ nữa. Nhưng vì sao Bạch Đế Thiên vốn đã chết, giờ này lại xuất hiện.Bạch Đế Thiên thản nhiên nói:- Thế sự khó liệu, ta vẫn còn sống. Ngươi hãy đi đi! Thay ta hỏi thăm Kinh Chiếu.Mão Nhật Đạo Quân nhìn Bạch Đế Thiên. Trong lòng hắn có chút do dự.Hắn muốn động thủ với Bạch Đế Thiên. Hắn muốn chứng đạo với thần tượng khi xưa của mình. Nhưng năm đó, hùng thế của Bạch ĐếThiên quá lớn, ngay cả Kinh Chiêu Thánh chủ cũng muốn chiêu dụ vị kiêu hùng này. Trong nhất thời, Mão Nhật Đạo Quân lâm vào trầmmặc.Trong lúc Mão Nhật Đạo Quân đang do dự. Một lần nữa hắn nhìn về phía Diêm Xuyên. Thấy được nụ cưới nhạt trên mặt Diêm Xuyên,sắc mặt của Mão Nhật Đạo Quân trở nên thầm trầm.Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng hoi:- Bạch Đế Thiên, ngài vì bảo vệ Diêm Xuyên mới xuất quan?Giờ khắc này, Mão Nhật Đạo Quân không bao giờ dám có thái độ khinh thường với Diêm Xuyên. Giống như năm đó, tình huống củaDiêm Xuyên giống như lúc hắn đi theo Kinh Chiếu. Cho dù lúc đó, tu vi của hắn không cao, nhưng hùng thế đã thành, nên hiện giờ hắnmới có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:- Phải.Mão Nhật Đạo Quân nhất thời biết sắc. Hắn một lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói:- Vì cái gì? Năm đó chủ thượng của ta chiêu dụ, ngài lại cự tuyệt, mà giờ này lại muốn bảo hộ Diêm Xuyên?Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói:- Chuyện của ta, không tới lợi ngươi quản!Miêu Miêu ngẩng mặt lên trời nói:- Meo meo, Diêm Xuyên đã cứu Tiểu Bạch nhà lão Bạch, ngươi có cứu không?Mão Nhật Đạo Quân nhất thời cau mày lại:- Ách!Tiểu Bạch nhà lão Bạch? Lão Bạch chính là Bạch Đế Thiên, vậy Tiểu Bạch là ai? Mặc dù không rõ ràng việc này lắm, nhưng Mão NhậtĐạo Quân có thể đoán được, Tiểu Bạch chính là nhân vật rất trọng yếu đối với Bạch Đế Thiên.Diêm Xuyên đã cứu người rất quan trọng đối với Bạch Đế Thiên nên mới có sự bảo hộ của Bạch Đế Thiên.Kết luận được điều này, mọi việc dường như trở nên thông suất. Hắn có thể đoán ra được hành động này của Bạch Đế ThiênMão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nhin Diêm Xuyên, thầm nghĩ:- Thật là tên tiểu tử may mắn.Bạch Đế Thiên ra mặt, không phải chỉ là vấn đề cường giả. Việc này còn liên quan đến nhiều mối liên hệ khác. Bởi vì năm đó, Kinh Chiếuđã đánh giá rất cao Bạch Đế Thiên, nên Mão Nhật Đạo Quân nhất thời không thể quyết định ra cách nào có thể đối xử với Bạch ĐếThiên.Mão Nhật Đạo Quân nhìn về phía Bạch Đế Thiên, hít một hơi sâu rồi nói:- Cổ Nguyệt, đi thôi.Cổ Nguyệt Thánh Tử nhất thời kêu lên:- A? Phụ thân, cứ như vậy bỏ qua cho Diêm Xuyên thôi sao? nguồn tunghoanh.comHiện tại Cổ Nguyệt Thánh Tử đã suy nghĩ Diêm Xuyên chính là một người chết. Phụ thân của hắn đã xuất hiện, căn bản là Diêm Xuyên sẽchết chắc, nhưng hiện giờ hắn vẫn sống tốt? Tại sao? Tại sao lại như vậy?Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Nguyệt.Cổ Nguyệt Thánh Tử sợ hãi, nên nhất thời không dám nhiều lời:- Phụ Thân.Mão Nhật Đạo Quân vung tay áo lên. Hắn mang theo Cổ Nguyệt Thánh Tử rời đi. Trong nháy mắt, hai cha con đã biến mắt trong tầmnhìn của mọi người.Đám người Thường Tam hoảng sợ:- Thánh tử, đạo quân, chờ chúng ta một chút!Bọn họ nhanh chóng đuổi theo.Mão Nhật Đạo Quân đi rồi? Cứ như vậy mà rút lui?Trên quảng trường, vô số tu giả vẫn không thể chấp nhận sự thật này. Đây chính là bản thể của Mão Nhật Đạo Quân a!Mọi người xôn xao:- Bạch Đế Thiên? Ai có thể cho ta biết, Bạch Đế Thiên có thân phận gì?- Bạch Đế Thiên? Hắn là ai vậy?- Quan hệ của Bạch Đế Thiên cùng Diêm Xuyên là gì vậy?………Trên quảng trường, vô số tu giả mờ mịt nghĩ ngợi.…Không ngờ Mão Nhật Đạo Quân lại dễ dàng bỏ đi như vậy?Bạch Đế Thiên?Một vị cường giả mới đã xuất hiện trước mắt vô số tu giả? Hắn là ai vậy? Chỉ bằng một quyền có thể đánh lui Mão Nhật Đạo Quân?Không, không phải là đánh lui. Mọi tu giả nơi đây đều nhìn ra được Bạch Đế Thiên cũng là Thượng Hư cảnh giống như Mão Nhật ĐạoQuân. Chẳng qua là hai người có nhận thức với nhau nên Mão Nhật Đạo Quân mới rời đi.Không có ai xác định rằng Mão Nhật Đạo Quân đã thất bại bởi vì cuộc chiến giữa Mão Nhật Đạo Quân và Bạch Đế Thiên vẫn chưa bắtđầu.Nhưng đến cùng là tại sao?Bạch Đế Thiên nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng hắn nói với Diêm Xuyên:- Ta chờ ngươi ở Đông Phương Điện.Hô.Trong nháy mắt, Bạch Đế Thiên đã biến mất. Bạch Đế Thiên vừa đi, tiêu điểm của mọi ánh mắt một lần nữa tập trung về phía Diêm Xuyên.Hoàng, Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên? Hôm nay có rất nhiều điều làm các vị tu giả nơi đây kinh ngạc.Không hiểu dùng thủ đoạn gì, Diêm Xuyên có thể bức lui Mão Nhật Đạo Quân không chỉ là công đức pháp tướng mà còn chính là bảnthể của hắn.Sau ngày hôm nay, chắc chắn tên tuổi của Diêm Xuyên sẽ truyền khắp thiên hạ.Quang Minh giới.Đông Phương Chính Phái kinh ngạc tán thưởng:- Quá phán khích, ha ha ha, một quyền đẩy lùi Mão Nhật Đạo Quân. Bạch Đế Thiên này quả thực trâu bò! Hơn nữa, không ngờ hẵn cũngbiết Diêm Xuyên?Mạnh Dung Dung cũng thở phào một hơi. Ánh mắt nàng nhìn Diêm Xuyên có chút phức tạp.Mạnh Lăng Thiên nhíu mày nhìn Bạch Đế Thiên. Trong lòng hắn có chút cảm thán.Đông Phương Chính Phái nhất thời hỏi:- A? Thế nào? Lão Mạnh, ngài biết Bạch Đế Thiên hay sao?Mạnh Lăng Thiên hồi tưởng nói ra:- Năm đó, vợ chồng bọn họ đã đến học tại Cự Lộc Thư Viện.Đông Phương Chính Phái có chút ngạc nhiên hỏi lại:- Vợ chồng? Học ở đây? Ai cơ?Đông Phương Chính Phái nhất thời căng mắt ra trả lời:- A? Ngài không phải nói đến Bạch Đế Thiên đi!Mạnh Lăng Thiên khẽ thở dài:- Năm đó, ta đã chính thức cư ngụ ở Quang Minh giới, nên cuộc gặp mặt với Bạch Đế Thiên cũng chỉ là thoáng qua. Nhưng hắn cho tacảm giác rất đặc biệt. Qua bao năm nay, hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều.Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nhìn Mạnh Lăng Thiên:- A? Thật sự? Lão Mạnh, ngài đã từng gặp hắn?Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói:- Ừm? Không có tôn ti trật tự gì cả, chép lại trăm lần lời dạy của thánh hiền cho ta.Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.Đông Phương Chính Phái khóc ròng chạy theo:- A? Chép lại trăm lần? Lão Mạnh, không, Lão Sư. Ta sai rồi, ta sai rồi. Đừng bắt ta chép nữa. Thà giết ta đi còn hơn, đừng bắt ta chépnữa.Cuộc chiến bên ngoài đã kết thúc. Giờ không còn điều gì để xem nữa nên Mạnh Lăng Thiên cũng cất bước rời đi.Mạnh Dung Dung cùng ba người khác vẫn nhìn chằm chằm về phía bên ngoài.Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 83: Chuẩn bị khai quốc.Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xemQuảng trường Thiên Thụ, trên phía đài cao.Diêm Xuyên cầm lấy sách Phong Thần, rồi nhìn xung quanh.Mạnh Tử Thu cảm thán nói:- Chúc mừng Diêm tiên sinh, đã đạt được chiếu cố của sách Phong Thần, mở ra thư viện thứ năm.Lời nói của Mạnh Tử Thu khiến tu giả bốn phía không ngừng phản ứng lại.Khắp nơi một mảnh xôn xao:- Chúc mừng Diêm Tiên Sinh!- Chúc mừng Diêm Tiên Sinh đã đạt được sách Phong Thần!- Chúc mừng.….……Vô số vị tu giả gửi lời chúc mứng dến Diêm Xuyên. Thậm chí, ánh mắt của nhiều vị tu giả nhìn Diêm Xuyên với sự sùng bái sâu đậm.Hôm nay, lần đại hội Thiên Thụ này ắt sẽ trở thành truyền kỳ bất hủ.Đồng thời, trăm năm sau, có lẽ Diêm Xuyên cũng có thể tự chủ trì đại hội Thiên Thụ bởi vậy nên rất nhiều tông môn tu giả đều nhìn DiêmXuyên với ánh mắt hữu hảo.Văn Nhược tiên sinh khổ sáp cười. Chiến dịch lần này đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn, không biết lúc trở về hắn có được tính là đãhoàn thành được nhiệm vụ của Mão Nhật Đạo Quân rao hay chưa.Văn Nhược tiên sinh khẽ thở dài:- Ai!Hắn lặng lẽ rời khỏi quảng trường.Dịch Phong thấy Văn Nhược rời đi nhưng cũng không cản lại, bởi vị hắn nhận thấy được rằng căn bản không thể ngăn cản được bướctiến của Văn Nhược.Vương Chu trịnh trọng nói:- Dịch tiên sinh, thỉnh ngài gửi lời cáo biệt của ta đến Diêm công tử. Điều tại hạ cần làm đều đã làm xong. Đã tới lúc tại hạ phải về bẩm báocho chủ thượng.Dịch Phong gật đầu:- Lời nói của Vương tiên sinh, ta sẽ chuyển lại.Vương Chu gật đầu:- Ân!Rồi hắn cũng rời đi.Mặc Vũ Hề cùng đám người Thanh Long lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên đang nở nụ cười cảm khái phía trên đài cao.Diêm Xuyên nhìn xung quanh, hắn mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của những tu giả nơi đây. Diêm Xuyên khẽ hạ tay xuống. Những vịtu giả tại đây dường như biết Diêm Xuyên có điều muốn nói nên nhất thời mọi người đêu im lặng.Diêm Xuyên mở miệng nói:- Cảm tạ sự ủng hộ của chư vị. Ngày chín tháng chín năm sau, tại bờ Đông Hải, phụ cận Vô Ưu thành, ta sẽ cử hành “Phong Thần đạiđiển”. Hoan nghênh tất cả các vị tu giả tham dự. Mọi người đều có thể tham gia không cần luận tu vi. nguồn truyện t u n g h o a n h . c omPhong Thần đại điển?Đa số mọi người đều cho rằng Phong Thần đại điển mà Diêm Xuyên định cử hành sẽ là mở ra một thư viện mới, nên mọi người lại mở lờichúc mừng.Thanh âm từ bốn phía tiếp tục vang vọng:- Phong Thần đại điển do Diêm tiên sinh tổ chức, ta nhất định sẽ đến!- Chúng ta đều sẽ đến!- Diêm tiên sinh yên tâm!………Diêm Xuyên mỉm cười mà Dịch Phong đang đứng ở phía dưới đài cũng nở nụ cười.Tổ chức Phong Thần đại điển, mới đến vô sô tu giả? Điều này không chỉ là thể hiện lễ nghĩa mà còn gửi lời mời chào đến các vị tu giả!Trong hai năm này, Diêm Xuyên đã nói chuyện với Dịch Phong rất nhiều, bởi vậy Dịch Phong cũng hiểu được một quốc gia gì sắp đượcthành lập.Đại quốc gia, hải nạp bách xuyên! Nơi anh tài khắp thiên hạ tập trung! Nơi cướng giả tứ phương hội tụ!Dưới ánh mắt của những vị tu giả, Diêm Xuyên rời đi quảng trường Thiên Thụ. Chỉ lưu lại đám người Cự Lộc thư viện đang không ngừngcười khổ.Đông Phương Điện.Bạch Đế Thiên ngồi uống trà đối diện với Diêm Xuyên.Bạch Đế Thiên thản nhiên nói:- Mão Nhật Đạo Quân? Sau này, phiền phức ngươi gặp phải chắc chắn không nhỏ! Ta nhớ được tên Nhật thị này tuy rằng căn cốt rất tốtnhưng bụng dạ lại rất hẹp hòi.Diêm Xuyên gật đầu nói:- Không sao cả. Nếu lần sau hắn tới, chưa chắc hắn có thể làm khó dễ cho ta.Nếu là một tên Khí cảnh bình thường nói vậy, Bạch Đế Thiên chắc chắn sẽ lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng Diêm Xuyên lại khác biệt, hắncó khả năng làm được điều đó. Dù sao, lần dùng ý chỉ tỷ thí lần trước, tràng cảnh long hổ đánh nhau vẫn còn trong tâm trí hắn.Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:- Lần trước ta đã nói, ta sẽ không tham dự những hành động quân chính của ngươi. Ngươi cũng không được tham gia vào công việc củaHổ tộc.Diêm Xuyên cười nói:- Yên tâm, ta, Diêm Xuyên đã nói là chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng hổ chính là quốc thú, quân sĩ của triều ta cùng cường giả Hổ tộcthành lập tình hữu nghị, ngươi cũng không được ngăn cản.Hổ tộc là quốc thú, những tông môn khác sẽ không được nhúng tay vào việc của Hổ tộc, như thế chỉ có tướng lĩnh của Diêm Xuyên mớicó thể trao đổi cùng hổ tộc. Sớm muộn liên minh sẽ hình thành tình hữu nghị sâu đậm. Thậm chí Diêm Xuyên đã thấy được tương lai củaHổ kỵ quân trước mắt hắn.Bạch Đế Thiên thâm trường cười nói:- Ha ha ha ha, yên tâm!Bạch Đế Thiên đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Diêm Xuyên nhưng hắn cũng không phản đối. Dù sao Hổ tộc của hắn phải nhớ đến sốmệnh của quốc gia, hơn nữa có lẽ sau này hắn cũng phải nhờ tới quốc gia của Diêm Xuyên.Hổ kỵ quân? Diêm Xuyên dùng Hổ kỵ quân, Bạch Đế Thiên thân là Hổ tộc Chí tôn. Sau này đối đầu với Tuyết Cung, hắn có thể điềuđộng Hổ kỵ quân chiến đấu cho hắn.Diêm Xuyên cười nói:- Trong mười ngày tới, ta sẽ rời khỏi Cự Lộc thành, trở về yến quốc, chuẩn bị cho việc khai quốc. Ngày mùng chín tháng chín sẽ chínhthức lập quốc.Bạch Đế Thiên gật đầu nói:- Được rồi, đợi ta thu phục Hổ tộc ở các nơi khác rồi sẽ nhanh chóng trở về.Mười ngày, Diêm Xuyên thì xử lỳ các loại công việc trong Cự Lộc thành, đám người Thanh Long thì tìm kiếm các cửa hàng, mua các loạiđồ vật.Mặc Vũ Hề nói:- Diêm Xuyên, ta muốn trở về Đại Chiêu Thánh Địa một chuyến.Diêm Xuyên nhíu mày nói:- Trở về Đại Chiêu Thánh Địa? Nàng không đi thành Vô Ưu với ta sao?Mặc Vũ Hề mìm cười lắc đầu:- Ta cần phải trở về Đại Chiêu Thánh Địa, ta biết chàng lo lắng Mão Nhật Đạo Quân sẽ gây bất lợi cho ta, nhưng yên tâm đi Thành Chủđã từng có khế ước, hắn sẽ không gây khó dễ cho ta. Chờ chàng khai quốc, ta nhất định sẽ đến.Nhìn Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên hít một hơi sâu rồi gật đầu nói:- Ừm!Mặc Vũ Hề lập tức nhìn về phía Thanh Long, Bạch Long, nói:- Thanh Long, Bạch Long đi theo chàng, đề phòng vạn nhất.Diêm Xuyên mỉm cười lắc đầu:- Không cần, để bọn họ bảo hộ cho nàng là được rồi.Mặc Vũ Hề quật cường nói:- Không, Thanh Long, Bạch Long, sẽ đi theo chàng.Diêm Xuyên hòa hoãn nói:- Như vậy, cứ để Thanh Long theo ta là được rồi.Mặc Vũ Hề gật đầu trả lời:- Ân!Nhìn Mặc Vũ Hề rời đi, trong lòng Diêm Xuyên xuất hiện một nỗi buồn vô cớ. Hắn khe khẽ thở dài.Miêu Miêu luyến tiếc nhìn Mặc Vũ Hề đang rời đi:- Meo meo, Mặc tỷ tỷ cũng đi sao.Diêm Xuyên nói với Miêu Miêu:- Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nàng vào ngày mùng chín tháng chín năm sau mà. Ngươi đi quanh Cự Lộc thành xem có gì muốn gì thì muađi. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời điThời điểm còn hai ngày, Thanh Long mang theo Miêu Miêu cùng Dịch Phong mua một đống đồ vật lớn tại Cự Lộc thành.Mọi người trở lại quảng trường trên Đông Phương Điện. Lúc này, bọn họ nhìn thấy một nam tử phong trần có vẻ mệt mỏi. Quần áo củangười nam tử này bị nhàu nát hơn nữa còn có nhiều vết rách. Hắn ngã xuống quảng trường trên Đông Phương Điện, dường như ngườiđán ông này đã ngủ say.Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 84: Ba đóa hoa hồng vàng.Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xemThanh Long biến sắc:- A? Có người?Miêu Miêu lập tức kêu to:- Meo meo, là Tửu Kiếm Sinh.Chỉ cần liếc mắt qua Miêu Miêu có thể nhận ra người này.Tửu Kiếm Sinh, đệ tử đời hai của Đại Hà Tông, đệ tử vửa Mạc Vô Hồi. Lúc trước, người này đã theo Diêm Xuyên tiến vào Phong Thủtrận, đi qua Phong Yêu Sơn Mạch, thậm chí cùng tranh đoạt Vô Ưu thành.Thanh Long cũng nhận ra được:- Tửu Kiếm Sinh?Thanh Long, Dịch Phong, miêu Miêu nhanh chóng vây quanh lại. Thanh Long dứt khoát giơ tay bắt lấy mạch của Tửu Kiếm Sinh.Thanh Long nói ra:- Không có gì, chỉ là mệt mỏi quá độ mà thôi.Lời nói của Thanh Long lập tức đánh thức Tửu Kiếm Sinh.Tửu Kiếm Sinh giật mình một cái rồi mở to mắt.Tửu Kiếm Sinh lập tức nhận ra mọi người:- Dịch tiên sinh, Dịch tiên sinh? Miêu Miêu? Tiền bối Thanh Long?Dịch Phong cau mày hỏi:- Tửu Kiếm Sinh, ngươi bị sao vậy? Tại sao lại ra nông nỗi này? Hơn nữa tại sao ngươi lại tới nơi này?Tửu Kiếm Sinh lập tức biến sắc, lo lắng hỏi?- Thiên Phong chủ đâu? Sư thúc đang ở đâu?Miêu Miêu cổ quái nói:- Meo meo? Ngươi tìm Diêm Xuyên? Hắn rời khỏi đây rồi nhưng sẽ rất nhanh trở về thôi.Tửu Kiếm Sinh cuống cuồng hô lên:- Ta muốn gặp sư thúc, ta phải gặp được sư thúc.Kêu xong một tiếng, hắn lại nằm vật ra, hiển nhiên đây là hậu quả của việc lao lực quá độ.Dịch Phong an ủi:- Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, Ngô Vương sẽ trở về nhanh thôi.Miêu Miêu ngạc nhiên hỏi:- Meo meo, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?Bách Thánh Chính Khí Đàn.Ngoại trừ tượng của Nữ Thần Chỉ Trần ra xung quanh chỉ là một mảnh Thánh địa hoang vu.Diêm Xuyên đến cạnh tượng của Nữ Thần Chỉ Trần.Hắn khẽ thở dài, trong tay hắn cầm lấy ba đóa hồng vàng!Diêm Xuyên nhìn một mảnh hư không ở trước mặt hắn.Diêm Xuyên nở nụ cười khổ:- Ha ha, mỗi ngày, ta đều đến nơi này, nhưng ngươi không đi ra, vẫn nhất quyết không đi ra.Trong Quang Minh giới, Mạnh Dung Dung cắn môi, phức tạp nhìn hình ảnh Diêm Xuyên.Bởi vì mỗi ngày Diêm Xuyên đều tới nơi này, đều đến nhìn xung quanh. Mỗi lần hắn đền, hắn đều không nói câu nào, chỉ hành lễ trướctượng Nữ Thần Chỉ Trần rồi nhìn vào đường dẫn vào Quang Minh Giới.Diêm Xuyên mặc dù không nói chuyện nhưng Mạnh Dung Dung cũng biết hắn vì nàng mà tới.Nhìn hình ảnh của Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung cũng không biết nên nói gì. Mỗi ngày nàng vẫn đều chú ý tới Diêm Xuyên.Nhìn Diêm Xuyên, nàng rất muốn tha thứ cho hắn, nhưng trong nội tâm lại không cho phép.Hôm nay nàng rất kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên. Lần này cùng lần trước bất đồng, Diêm Xuyên đã mở miệng nói chuyện hơn nữa cònmang tới ba đóa hồng vàng.Diêm Xuyên nở nụ cười khổ:- Ta phải đi, không đợi được nàng nữa rồi, không gửi được lời từ biệt đến nàng. Có lẽ nàng cũng không biết ta đã tới đây, ha ha!Mạnh Dung Dung khẽ cắn môi nhìn Diêm Xuyên.Diêm Xuyên khẽ hít một hơi sâu:- Ai!Hắn đặt ba đóa hồng vàng ở trước lồi vào Quang Minh Giới.Lại hít một hơi sâu,Diêm Xuyên nhìn vào lối vào Quang Minh Giới trầm mặc không nói một hồi rồi quay đầu rời đi.Nhìn thấy ba đóa hồng vàng trên mặt đất, ba đóa hoa mà Diêm Xuyên đưa tăng nàng, Mạnh Dung Dung chỉ trong nháy mắt đã hiểu đượchàm ý của ba đóa hoa này. Hai hàng nước mắt nàng không tự chủ được mà chảy xuống. Nàng nghẹn ngào nhất thời không nói được gì.…Cự Lộc thành, Đông Phương điện.Túy Kiếm Sinh sốt ruột kêu lên:- Sư thúc, ta rốt cuộc nhìn thấy ngươi!Vẻ mặt của Túy Kiếm Sinh lộ ra bi thương.Diêm Xuyên nét mặt sa sầm nói:- Túy Kiếm Sinh? Xảy ra chuyện gì?Túy Kiếm Sinh bi thương khóc ròng nói:- Sư thúc, lão chưởng môn, đi rồi!Diêm Xuyên nhướng mày nói:- Cái gì? Ngươi nói là Phùng Thái Nhiên?Túy Kiếm Sinh đau lòng nói:- Đúng vậy. Bảy tháng trước, lão chưởng môn đã chết!Phùng Thái Nhiên, chưởng môn Đại Hà tông, sư tôn của Diêm Đào, phụ thân của Diêm Xuyên. Sau này Phùng Thái Nhiên nhường vị choDiêm Đào. Sau khi Diêm Đào chết, Phùng Thái Nhiên lại tiếp chưởng Đại Hà tông. Đại Hà tông ở Đại Hà tông được Phùng Thái Nhiênnhiều lần giúp đỡ.Phùng Thái Nhiên cười nói:- Hoan nghênh ngươi trở về!Phùng Thái Nhiên an ủi:- Ta lập tức sắp đi, ngươi phải chăm sóc cho mình thật tốt!Phùng Thái Nhiên cười nói:- Không phải ra rộng rãi, là ta thật sự chú trọng ngươi.Phùng Thái Nhiên nghiêm túc nói:- Đúng vậy. Ta truyền cho ngươi, ta không biết ngươi chiêu nhiều binh như vậy làm cái gì, nhưng ta biết ngươi có tính toán của riêngmình. Ánh mắt của ngươi xa hơn ta, Đại Hà tông ở trong tay ngươi mới phát dương tráng đại, ta sẽ ở phía sau hậu thuẫn cho ngươi................Phùng Thái Nhiên, đi rồi? Ngày xưa còn mới mẻ như ngay trước mắt. Dù Diêm Xuyên bởi vì cái chết của phụ thân mà không nhận sư tổ,nhưng từ lúc hắn bước vào Đại Hà tông thì luôn có Phùng Thái Nhiên ủng hộ, vượt lên đám đông phản đối, cổ vũ tất cả quyết định củaDiêm Xuyên.Từ Thiên phong chủ đến Vô Ưu thành, Phùng Thái Nhiên hết sức ủng hộ Diêm Xuyên, thậm chí không tiếc điều động tất cả cao thủtrong tông, tranh đoạt Vô Ưu thành cho Diêm Xuyên. Sau khi nắm giữ Vô Ưu thành thì Phùng Thái Nhiên chủ động từ bỏ đa phần ích lợi,cho Diêm Xuyên có được.Dù không nhận trưởng bối nhưng Diêm Xuyên xem Phùng Thái Nhiên như lão bằng hữu.Diêm Xuyên lạnh lùng nói:- Là ai giết Phùng Thái Nhiên?Túy Kiếm Sinh khóc lóc nói:- Không biết, ai cũng không biết!Diêm Xuyên nét mặt sa sầm nói:- A?Túy Kiếm Sinh nói:- Trước khi lão chưởng môn chết dường như đã có dự cảm, truyền vị cho sư phụ ta, Mạc Vô Hối!Mạc Vô Hối, phong chủ Địa phong Đại Hà tông, luôn yêu thầm Diêm Đào, phụ thân của Diêm Xuyên. Đáng tiếc, Diêm Đào cưới KhổngTố Tố, mãi đến lúc Diêm Đào chết đi, Mạc Vô Hối thường đi mộ của y ngơ ngác ngồi.Diêm Xuyên nhíu mày nói:- Truyền cho Mạc Vô Hối?Diêm Xuyên cảm thấy sự việc phức tạp.Có lẽ Đại Hà tông xảy ra chuyện lớn.Túy Kiếm Sinh biểu tình phức tạp nói:- Sư phụ biết ngươi ở Cự Lộc thành nên kêu ta lập tức tìm ngươi, khiến ngươi nhanh chóng trở về. Sư phụ nói rất gấp, siêu gấp!Diêm Xuyên hét với Thanh Long bên cạnh:- Thanh Long, sửa sang mọi thứ, hai nén nhanh sau xuất phát, quay về Đại Hà tông!- Tuân lệnh!Bốn tháng sau, Vô Ưu thành.Phân bộ Ngự Yêu tông.Mục Dã vương đang trò chuyện với đám đệ tử.Lưu Cương kêu lên:- Sư phụ, không được!Mục Dã vương nhíu mày nhìn Lưu Cương:- A?Trong phong thủy trận, đệ tử nhỏ nhất này dù căn cốt cực kém, nhưng tâm tíng lại cực kỳ tàn nhẫn, ánh mắt độc đáo hơn nhiều người,lần trước tranh đoạt Vô Ưu thành cũng nhờ Lưu Cương hỗ trợ góp sức nhiều.Lưu Cương sắc mặt khó xem nói:- Sư phụ, không lẽ Ngự Yêu tông ta thật sự phản bội Đại Hà tông sao?Đại đệ tử Đan Thanh Tử đứng một bên quát:- Phản bội? Phản bội cái gì? Ngự Yêu tông ta là phụ thuộc của Đại Hà tông sao?Lưu Cương liếc đại đệ tử Đan Thanh Tử, nhíu mày, không để ý đến gã.Lưu Cương sốt ruột nói:- Sư phụ, chắc ngươi còn nhớ năm đó cuộc chiến Vô Ưu thành, trận đó ba U tông diệt hết toàn tông, nhổ tận gốc.Quyển 3: Khai Triều Lập QuốcChương 85: Thần phục.Nhóm dịch: Sói giàSưu tầm by Mèo Bất Tử -Nguồn: VipvandanNội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem- Không phải sư phụ không thấy thủ đoạn của Diêm Xuyên, nếu bây giờ làm như vậy, một khi Diêm Xuyên trở về thì cũng là ngày NgựYêu tông ta bị diệt!Đại đệ tử Đan Thanh Tử quát:- Ăn nói bậy bạ, Diêm Xuyên có một mình sao làm được chuyện gì?Lưu Cương trừng mắt nói:- Tầm nhìn hạn hẹp!Đại đệ tử Đan Thanh Tử sắc mặt khó xem nói:- Ngươi nói cái gì?Lưu Cương lạnh lùng quát:- Ta kính ngươi là đại sư huynh nên mới gọi ngươi một tiếng sư huynh, nhưng đầu óc heo nhà ngươi tu luyện đến ngu sao? Muốn đẩyNgự Yêu tông ta vào vạn kiếp bất phục?Đại đệ tử Đan Thanh Tử lạnh lùng quát:- Vạn kiếp bất phục? Ngươi mới là đẩy Ngự Yêu tông vào vạn kiếp bất phục! Hiện tại Vô Ưu thành có năm hạ vị tông môn, gần hai mươicường giả Thần cảnh, nếu không phải chú ý Hoắc Quang có mười vạn dong binh thì đã sớm tiêu diệt hắn rồi!Lưu Cương tranh cãi:- Chỉ là mười vạn dong binh của Hoắc Quang sao? Là tại bọn họ không làm gì Hoắc Quang được!Đại đệ tử Đan Thanh Tử lạnh lùng nói:- Không làm gì Hoắc Quang được? Hắn mới chỉ là Khí cảnh, ngươi cho rằng hắn là Diêm Xuyên sao?Mục Dã vương ở một bên trầm giọng nói:- Không chỉ có năm hạ vị tông môn, còn có cường giả hạ Hư cảnh tến đến. Vẫn không đụng vào Hoắc Quang là vì chờ bên Đại Hà tôngtruyền đến tin tức.Đám đệ tử giật mình kêu lên:- Hạ Hư cảnh?Đại đệ tử Đan Thanh Tử đắc ý nói:- Có nghe chưa? Cùng năm đại tông môn đối kháng là tìm chết, Ngự Yêu tông ta chỉ có thuận nước giong thuyền.Lưu Cương lại nói:- Tầm nhìn hạn hẹp.Đại đệ tử Đan Thanh Tử tức giận trừng Lưu Cương:- A?Mục Dã vương nhíu mày nhìn Lưu Cương, bởi vì gã cũng cho rằng Hoắc Quang căn bản không thể chống đỡ năm tông môn bao vây tiễutrừ.Lưu Cương lại nói:- Sư phụ, Hoắc Quang, Lưu Cẩn hiện đang bị vây khốn trong điện thành chủ, đây chính là thời có tốt nhất. Chúng ta nên trợ giúp HoắcQuang mà không phải giúp đỡ ngũ tông phân chia lợi ích thuộc vệ chúng ta!Mục Dã vương trầm giọng nói:- A?Lưu Cương nói:- Năm đại tông môn muốn tiến trú Vô Ưu thành, một khi thành công thì lợi ích của Ngự Yêu tông ta sẽ bị áp chế, thậm chí là bị đuổi rakhỏi Vô Ưu thành, nếu họ ác chút thì sẽ nhổ tận gốc Ngự Yêu tông ta!Mặc Vũ Hề nheo mắt, nhíu mày nói:- Nhưng Ngự Yêu tông ta căn bản không thể đối kháng năm đại tông môn này!Lưu Cương khuyên nhủ:- Sư phụ, thật ra chỉ cần chúng ta chống một đoạn thời gian. Sư phụ hãy nghĩ xem, Diêm Xuyên có tu vi gì?Mục Dã vương nhớ lại:- Tinh cảnh, chỉ gần là Tinh cảnh cửu trọng.Lưu Cương trầm giọng nói:- Đúng vậy. Tu vi Tinh cảnh đã có thể đem ba U tông, Nhật Nguyệt Minh, bốn đại tông môn nhổ tận gốc, hiện tại lại qua vài năm thì tu vicủa Diêm Xuyên còn ở Tinh cảnh không? Lúc này nếu Ngự Yêu tông ta bỏ đá xuống giếng, Diêm Xuyên trở về có tìm Ngự Yêu tông tabáo thù không? Ngự Yêu tông ta có thể đón đỡ sự trả thù của Diêm Xuyên không?Mục Dã vương nghĩ đến Diêm Xuyên thì mặt trầm xuống.Ở trong lòng Mục Dã vương, Diêm Xuyên là quái vật biến thái, thực lực và tu vi căn bản không cân bằng. Nếu như Diêm Xuyên trở về,chuyên môn tìm Ngự Yêu tông báo thù, vậy thì hậu quả không dám tưởng tượng.Lưu Cương hít sâu, nói:- Sư phụ, đệ tử nói một câu bất kính, chúng ta không đấu lại Diêm Xuyên. Con người Diêm Xuyên là cường giả mạnh nhất ta từng thấy,không phải vì tu vi mà là thủ đoạn của hắn. Đệ tử ở trong trần thế có nghiên cứu quyền mưu, nhưng đệ tử không đoán ra mưu kế củaDiêm Xuyên. Một khi Diêm Xuyên trở về thì sẽ là trời long đất lở!Đại đệ tử Đan Thanh Tử quát:- Cái gì trời long đất lở? Mới có mấy năm? Cho dù hắn đến Khí cảnh thì sao? Có năm đại tông môn đang chờ hắn, cường giả hạ Hư cảnhra tay, hắn sẽ chui đầu vô lưới!Lưu Cương trào phúng cười nói:- Ha ha ha ha! Ngươi cho rằng Diêm Xuyên sẽ giống như ngươi bốn năm qua đi vẫn giống như cũ sao? Hư cảnh? Bốn năm trước cũng cóHư cảnh lại đây nhưng chẳng phải đã bị Diêm Xuyên giết chết sao?Mí mắt Mục Dã vương giật giật.Lưu Cương khuyên can:- Sư phụ, nếu không chắc chắn thì tốt nhất là đừng nhúng tay vào, làm vậy tuy Ngự Yêu tông ta không gặp lợi ích nhiều nhưng ít nhất sẽkhông tổn thất bao nhiêu.Đại đệ tử Đan Thanh Tử la lên:- Sư phụ, không được, năm đại tông môn cùng đến, chúng ta không tham gia, lợi ích Cự Lộc thành rất có thể bị bọn họ chiếm lấy!Mục Dã vương suy tư một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, nói:- Nghe theo Lưu Cương, không giúp ai.Lưu Cương thầm thở phào, nói:- Sư phụ minh giám!Đại đệ tử Đan Thanh Tử sốt ruột nói:- Sư phụ!Mục Dã vương khẽ thở dài nói:- Tốt rồi, đi ra ngoài đi!- Tuân lệnh!Mọi người lùi ra khỏi đại điện.Ra khỏi đại điện, hai sư huynh đệ chia thành hai phái. Một phe theo Đan Thanh Tử, bởi vì gã là đại sư huynh. Một phe theo Lưu Cương,vì họ tin tưởng năng lực của gã.Sau khi tách ra, đại đệ tử Đan Thanh Tử sắc mặt tối tăm nói:- Các vị sư đệ, mặc dù sư phụ không nhúng tay vào nhưng chúng ta không thể mặc kệ, lần này không tham dự, Ngự Yêu tông ta ở trongVô Ưu thành không còn chỗ đứng!- Chúng ta nghe theo đại sư huynh!Bên kia.Lưu Cương sắc mặt âm trầm nhìn đám người đi theo.Lưu Cương trầm giọng nói:- Đa tạ các vị sư huynh tín nhiệm, lần này có lẽ là cơ hội cho chúng ta.Các sư huynh nói:- A? Xin nghe cao kiến của sư đệ!Lưu Cương trầm giọng nói:- Năm đại tông môn chợt đến đây là vì cái gì? Bọn họ cách Vô Ưu thành rất xa, tại sao đến? Mục tiêu là Diêm Xuyên? Hay Hoắc Quang?Hoặc là Đại Hà tông? Hừ, vội vã như vậy chỉ chứng minh một vấn đề.- A?Lưu Cương trầm giọng nói:- Chứng minh Diêm Xuyên, Hoắc Quang, Đại Hà tông có thể uy hiếp đến bọn họ. Mặc dù bây giờ ta chưa nhìn ra thứ gì có thể uy hiếphọ, nhưng làm rầm rộ như vây, Diêm Xuyên, Đại Hà tông tất nhiên có chỗ mạnh.- Chúng ta chẳng những không thể ngồi xem, ngược lại phải trợ giúp Hoắc Quang. Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngàytuyết rơi mới đáng quý. Huống chi nếu chúng ta thật sự mặc kệ, không cùng Hoắc Quang giúp đỡ nhau cũng là phản bội minh ước.- Nếu đến khi Diêm Xuyên trở về, có lẽ Ngự Yêu tông ta sẽ gặp tai nạn diệt tông, huống chi dù chúng ta mặc kệ thì năm đại tông môngiành được Vô Ưu thành sẽ chịu chia lợi ích cho Ngự Yêu tông ta sao?Các sư huynh gật đầu đồng ý:- Sư đệ nhìn xa trông rộng!Lưu Cương nghiêm túc nói:- Sư phụ có đắn đo riêng, nhưng chúng ta nhất định phải làm điều gì đó, cho dù xảy ra chuyện cũng để sư phụ có đường lui, để Ngự Yêutông không dính vào rắc rối, chúng ta tự mình quyết định, nếu ta đoán đúng thì Ngự Yêu tông ta qua đợt này chắc chắn sẽ cường thịnhlên.Các sư huynh lên tiếng:- Chúng ta nghe theo ngươi!Vô Ưu thành, trên Phù Không đảo, phủ thành chủ, Diêm Vương điện.Q.3 - Chương 86: Vô Ưu thành, Đại Hà Tông gặp nguy hiểm Nguồn: Vipvanda»-(¯'v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯'v´¯)-»Bên ngoài Diêm Vương điện, Lưu Cẩn tay cầm phất trần, đứng trên Phù Không đảo, nhìn xuống toàn Vô Ưu thành, sắc mặt cực kỳ âmtrầm.Bên ngoài Diêm Vương điện có năm mươi người đàn ông mặc khôi giáp, mặt lạnh lùng kiêu ngạo, sát khí bắn ra bốn phía.Năm mươi người đàn ông mặc giáp này tay cầm trường thương, hoặc trường cung, yên lặng thủ hộ ngoài đại điện.Lưu Cẩn chậm rãi đi trở về.Một người đàn ông mặc giáp cung kính nói:- Lưu công công!Lưu Cẩn cười nói:- Các vị tướng quân vất vả!Người đàn ông mặc giáp cười khổ nói:- Chúng ta không mệt, chỉ cần không xuống Phù Không đảo thì những Thần cảnh tông môn này sẽ không làm gì được chúng ta. Nămmươi Khí cảnh chúng ta chỉ cần thủ hộ Diêm Vương điện cho đại nhân là được!Lưu Cẩn an ủi cười nói:- Sẽ tốt lên.Người đàn ông mặc giáp nói:- Lưu công công không cần lo lắng, cuộc đời Thiết Ngưu ta chỉ kính nể một mình đại nhân, không, còn có vương của chúng ta. Ta tintưởng đại nhân nhất định có thể hóa giải hết thảy nguy nan, chúng ta đều đã linh giáo thực lực của đại nhân. Thần cảnh? Đại nhân có ýchí tinh thần vào thân, chưa chắc sẽ thua Thần cảnh. Chúng ta vĩnh viễn sẽ trung thành với đại nhân, trung thành vương của ta!Lưu Cẩn nhìn Diêm Vương điện, gật đầu, nói:- Gian nguy sẽ qua đi, vương của ta sẽ quay về. Thứ trộm cắp đó cuối cùng sẽ bị các ngươi đạp dưới chân, bây giờ bị khốn tại đây, chờHoắc Quang xuất quan là có thể đại sát tứ phương, giết ra đường máu, chỉnh đốn đại quân, bắt gọn đám tặc này!Đám người đàn ông Khí cảnh đồng thanh:- Tuân lệnh!Đệ nhất quân đoàn đã hình thành cột trụ tinh thần. Kỷ luật nghiêm ngặt, ý thức quân đội tràn đầy, không còn là quân dong binh rải rácnăm xưa.…Hơn bốn tháng sau, Diêm Xuyên từ Cự Lộc thành rốt cuộc chạy trở về.Đáp xuống đỉnh một ngọn núi, tổng cộng có bốn người, một con mèo. Diêm Xuyên, Dịch Phong, Thanh Long, Túy Kiếm Sinh và MiêuMiêu.Diêm Xuyên trầm giọng nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m- Thanh Long, ngươi mang Dịch Phong đi Vô Ưu thành, chú ý an toàn của Dịch Phong.Thanh Long nghiêm túc gật đầu, nói:- Công tử cứ yên tâm.Túy Kiếm Sinh nghi hoặc hỏi:- Vô Ưu thành sao?Diêm Xuyên lắc đầu, nói:- Đại Hà tông ra vấn đề thì chắc chắn Vô Ưu thành cũng gặp chuyện.Diêm Xuyên nói:- Đi đi!Nói rồi Diêm Xuyên dẫn theo Túy Kiếm Sinh lao nhanh hướng Đại Hà tông.Thanh Long mang theo Dịch Phong nhấc chân bay hướng Vô Ưu thành.Đại Hà tông, Huyền phong, đại điện Huyền phong.Trong đại điện có ba người đứng, phong chủ Huyền phong Phùng Thiên Vũ, Giang Nam, còn có một người áo đen.Phùng Thiên Vũ, nhi tử của Phùng Thái Nhiên, cụt một tay.Giang Nam, ngày xưa là đại sư huynh Tam đại đệ tử, khi Diêm Xuyên tiến vào Đại Hà tông thì độ nhị trọng thiên thiên kiếp, bị thịnhhuống ba ngàn tướng sĩ Thiên phong độ thiên kiếp khiến cho chật vật vô cùng.Giang Nam nghiêm túc nói:- Phong chủ, đã đến lúc.Phùng Thiên Vũ nhíu chặt mày.Người áo đen trầm giọng nói:- Đúng vậy. Phùng Thiên Vũ, là của ngươi thì nên nắm ở trong tay. Nhất đại đệ tử của Đại Hà tông trở về, có một nửa người ủng hộngươi, phụ thân của ngươi là Phùng Thái Nhiên, ngươi kế thừa Đại Hà tông là chuyện thiên kinh địa nghĩa!Phùng Thiên Vũ sắc mặt phức tạp nhìn người áo đen.Giang Nam vội vàng nói:- Phong chủ, hiện tại không đi thì còn đợi đến khi nào?Phùng Thiên Vũ liếc Giang Nam, mắt lóe chán ghét.Phùng Thiên Vũ nhíu mày nói:- Ta lo lắng Mạc Vô Hối, nàng ta sẽ không dễ dàng dừng tay.Người áo đen trầm giọng cười nói:- Ha ha ha ha! Ngươi cứ yên tâm, Mạc Vô Hối chỉ là nỏ mạnh hết đà. Ta bảo đảm, lần này ngươi đi chắc chắn có thể đoạt lại địa vị chưởngmôn thuộc về ngươi!Giang Nam vội vàng nói:- Đúng vậy. Phong chủ, Đại Vũ Thiên tông ra lệnh tổng cộng cường giả mười tông môn tiến đến. Năm tông môn đi Vô Ưu thành, còn lạinăm tông môn tiến đến hỗ trợ cho phong chủ, người lấy được địa vị tông chủ là dễ như trở bàn tay!Người áo đen lạnh lùng nói:- Đúng vậy. Phùng Thiên Vũ, ngươi đã không thể quay đầu, muốn làm thì phải triệt để!Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:- Ha ha ha ha! Tốt, nếu đã đến một bước này thì ta sẽ lấy chức chưởng môn. Giang Nam, ngươi đi báo cho Nhất đại đệ tử khác, chúng tađi Đại Hà tông, bức cung!- Tuân lệnh!Giang Nam gật đầu lùi ra khỏi đại điện.Chủ phong Đại Hà tông, Đại Hà điện.Trong Đại Hà điện bây giờ có ba người đứng.Mạc Vô Hối mặt tái nhợt, có hai ông lão tóc bạc mày trắng.Mạc Vô Hối nghiêm túc cúi đầu với hai ông lão.Mạc Vô Hối chua xót nói:- Hai vị trưởng lão, vốn không nên quấy rầy các ngươi, nhưng bất đắc dĩ, Đại Hà tông sắp diệt tông, Vô Hối quấy rầy.Một trưởng lão cất bước tiến lên:- Mạc Vô Hối, cho ta xem vết thương của ngươi.Mạc Vô Hối lùi về sau một chút, lắc đầu từ chối:- Hai vị trưởng lão, không cần kiểm tra giúp ta, ta biết rõ thân thể của mình, bây giờ nên giải quyết nguy nan trước mắt.Hai ông lão gật đầu, nhíu chặt mày.Một trưởng lão trầm giọng nói:- Phùng Thái Nhiên, hắn chết như thế nào?Mạc Vô Hối lộ nụ cười khổ, lắc đầu, nói:- Ta không biết, nhưng hình như lão chưởng môn đã biết trước, truyền chức chưởng môn cho ta ngay.Một trưởng lão nhíu mày nói:- Ngày không biết sao?Mạc Vô Hối nhíu mày nói:- Lão chưởng môn nhấn mạnh không thể để nhi tử của hắn, Phùng Thiên Vũ tiếp nhận chức chưởng môn. Nhưng 3p đã tụ tập một nửaNhất đại đệ tử ủng hộ hắn, chuẩn bị bức cung!Một trưởng lão trầm giọng nói:- Phùng Thiên Vũ? Tiểu tử khốn kiếp đó, dù chúng ta nhiều năm không quan tâm chuyện Đại Hà tông nhưng ta tin tưởng Phùng TháiNhiên, nếu hắn đã ủng hộ ngươi thì chúng ta cũng vậy.Một trưởng lão khác trầm giọng nói:- Đúng vậy. Có hai ta tọa trấn cho ngươi, Phùng Thiên Vũ không dậy sóng được.Mạc Vô Hối cười khổ lắc đầu, nói:- Hai vị trưởng lão, có lẽ các ngươi chưa biết, Đại Hà tông hiện tại rất phức tạp. Không chỉ là hai phe xung đột nội bộ, bên ngoài có tôngmôn khác tham gia vào. Có lẽ thêm hai vị trưởng lão cũng có thể ngăn cản.Một trưởng lão trầm giọng nói:- Ngoại tông? Cái gì? Sao có thể?- Ngoại tông lại như thế nào? Hai chúng ta mới vừa đến hạ Hư cảnh, chúng ta sẽ xử lý mọi thứ cho ngươi.Mạc Vô Hối cười khổ lắc đầu, nói:- Không, hai vị trưởng lão, địch nhân thế đại, có lẽ cũng có Hư cảnh.Hai trưởng lão trừng mắt, ngạc nhiên hỏi:- Cái gì?Mạc Vô Hối nhíu mày nói:- Lão chưởng môn là đỉnh Thần cảnh, ai có thể giết chết hắn?Hai trưởng lão im lặng.Mạc Vô Hối nghiêm túc nói:- Hai vị, ta không cầu hai vị có thể diệt trừ kẻ xấu, chỉ cần hai vị kéo dài thời gian giúp ta.Hai trưởng lão nhíu mày, cuối cùng gật đầu, nói:- Tốt!Ngoài điện bỗng truyền đến tiếng la hét ồn ào:- Đứng lại, không có chưởng môn cho phép, ai cũng không được tới gần!Mạc Vô Hối nghiêm túc nói:- Hai vị trưởng lão, xin hãy tránh mặt.Hai trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng gần đầu.Hai trưởng lão tiến vào thiên điện.Két!Cửa đại điện mở ra.Mạc Vô Hối phất đạo bào trắng, lại lùng nhìn ngoài điện.Q.3 - Chương 87: Đại Hà tông rối loạn Ngoài điện ùa vào thật nhiều đệ tử Đại Hà tông.Rõ ràng là chia làm hai phe.Một phe có bốn mươi người, có phong chủ Hoàng phong Cao Bất Phàm, có Thất Kiếm hiệp, có Đoạn Tam Thuật, có tôn tử của PhùngThái Nhiên Phùng Thiệu, đều đứng sau lưng Mạc Vô Hối.Phe kia lấy Phùng Thiên Vũ dẫn đầu, mang theo năm Thần cảnh Đại Hà tông, còn có bốn mươi đệ tử Khí cảnh, hai mươi người áo đen đạpbước tiến vào.Phùng Thiên Vũ, Mạc Vô Hối lạnh lùng đối diện nhau.Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:- Mạc Vô Hối, lúc phụ thân còn sống có dặn dò khiến ta tiếp nhận chức chưởng môn, ta không biết ngươi làm thế nào lừa gật phụ thâncho ngươi Thiên Sách. Bây giờ giao Thiên Sách ra đây, ta sẽ cho ngươi tiếp tục làm phong chủ Địa phong!Mạc Vô Hối sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Phùng Thiên Vũ bức cung.Sau lưng Mạc Vô Hối vang lên một thanh âm:- Cha, tại sao ngươi biến thành như vậy?Là nhi tử của Phùng Thiên Vũ, Phùng Thiệu đứng ra khỏi hàng.Phùng Thiệu, tôn tử của Phùng Thái Nhiên, ngày xưa nổi tiếng là hoàn khố đệ tử Đại Hà tông, sau đó bị Diêm Xuyên mấy lần dạy dỗ, tâmtính trưởng thành. Mấy năm nay Phùng Thiệu cố gắng tu hành, hiện tại Phùng Thiên Vũ bức cung, thế nhưng gã lại đứng đối lập vớiPhùng Thiên Vũ.Phùng Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:- Nghiệt tử, ngươi muốn làm gì?Phùng Thiệu lắc đầu, vẻ mặt bi thương nói:- Cha, chức chưởng môn là gia gia truyền cho Mạc sư bá, rất nhiều người nhìn thấy, hài nhi cũng ngay bên cạnh, tại sao ngươi nói dối?Phùng Thiên Vũ trừng mắt quát mắng:- Nghiệt tử, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!Giang Nam quái dị nói:- Đúng vậy. Sư đệ, lúc này ngươi không giúp cho cha mình mà đi giúp người ngoài sao?Phùng Thiệu trừng mắt Giang Nam, nói:- Ngươi câm miệng lại, Giang Nam. Trước kia ta đã nhìn lầm ngươi, đồ tiểu nhân!Giang Nam ánh mắt lạnh băng:- Hừ!Phùng Thiệu ngoái đầu nhìn Phùng Thiên Vũ, nói:- Cha, ngươi đã mất một cánh tay, tranh giành chức chưởng môn có nghĩa gì? Đại Hà tông là gia gia tự thân truyền cho Mạc sư bá, ngươiliên hợp với người ngoài muốn khiến Đại Hà tông không yên bình sao?Phùng Thiệu đau khổ khuyên nhủ:- Cha, ngươi thu tay đi! nguồn tunghoanh.comBốp!Phùng Thiên Vũ tát cho Phùng Thiệu một bạt tai.Phùng Thiên Vũ lạnh lùng nói:- Chuyện của lão tử chưa đến lượt ngươi nói, cút về nhà đi!Phùng Thiệu che miệng, hai hàng nước mắt uất ức lăn dài:- Cha, ngươi chưa từng đánh ta, chưa từng đánh ta. Ngươi đánh ta? Nương, bà nội, các ngươi ở trên trời có linh thiên nhìn thấy không?Cha thay đổi rồi, cha đánh ta, cha ngỗ nghịch gia gia!Phùng Thiên Vũ nhìn nhi tử đau thương, trong mắt xẹt qua bất nhẫn nhưng vẫn lạnh lùng nhìn gã.Phùng Thiên Vũ lạnh lùng nói:- Cút đi đi.Phùng Thiệu bướng bỉnh nói:- Không, ta không trở lại. Cha, ta không biết tại sao ngươi biến thành như vậy, nhưng đây là quyết định của gia gia. Hơn nữa đám ngườiáo đen sau lưng ngươi, ta biết chúng không phải là người tốt, ta biết ngươi bị ép buộc. Ta không thể đồng ý, ta không thể quay về!Phùng Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:- Ngươi...!Phùng Thiên Vũ bỗng lắc người, trước khi Phùng Thiệu kịp phản ứng thì bị một chưởng chặt vào gáy.Phùng Thiệu người mềm nhũn, hôn mê.Mạc Vô Hối trừng mắt nói:- Phùng Thiên Vũ!Phùng Thiên Vũ lạnh lùng nói:- Phùng Thiệu là nhi tử của ta, ta dạy dỗ nhi tử, các ngươi muốn nhúng tay vào?Phùng Thiên Vũ hét với một Khí cảnh:- Đưa con ta về!- Tuân lệnh!Phùng Thiệu nhanh chóng bị mang đi, gã đi rồi, Phùng Thiên Vũ hồi phục khí thế lúc trước, lạnh lùng nhìn Mạc Vô Hối.Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:- Mạc Vô Hối, giao Thiên Sách ra đây, thứ đó không phải của ngươi.- Đúng vậy. Mạc Vô Hối, Thiên Sách nên do Phùng Thiên Vũ kế thừa, ngươi phải trảl ại cho Phùng Thiên Vũ!- Ngươi dụ dỗ Phùng Thái Nhiên mới khiến Phùng Thái Nhiên đưa Thiên Sách cho ngươi, còn không mau trả cho Phùng Thiên Vũ!.....................Năm Thần cảnh ủng hộ Phùng Thiên Vũ đua nho lên tiếng.Đoạn Tam Thuật trầm giọng nói:- Khốn kiếp, Phùng Thái Nhiên hiểu rõ đại nghĩa, ta chính mắt thấy, nói gì đến dụ dỗ?Cao Bất Phàm lạnh lùng nói:- Dù các ngươi là Nhất đại đệ tử nhưng không có quyền lợi tham gia chính vụ Đại Hà tông, các ngươi có tư cách lên tiếng sao?Mạc Vô Hối lạnh lùng nhìn đám người phái đối diện, cuối cùng nhìn hướng hai mươi người áo đen, lại xem Phùng Thiên Vũ.Ánh mắt của Phùng Thiên Vũ nhìn Mạc Vô Hối rất phức tạp, như nói với nàng nếu nàng giao ra Thiên Sách cho gã thì chuyện khác nóisao.Mạc Vô Hối nhìn ra được ẩn ý của Phùng Thiên Vũ, hiểu được có lẽ gã có chuyện khó xử.Nhưng cuối cùng Mạc Vô Hối vẫn lắc đầu nói:- Ta không thể giao Thiên Sách cho ngươi, vĩnh viễn không thể.- Khốn kiếp!- Mạc Vô Hối, ngươi thật sự muốn Đại Hà tông ta nội loạn sao?- Mạc Vô Hối, ngươi không có tư cách làm chưởng môn!...........................- Phùng Thiên Vũ, ngươi khi sư diệt tổ, có xứng với phụ thân của ngươi không?Trong Đại Hà tông hỗn loạn, giương cung bạt kiếm, như tùy thời sẽ xảy ra đại chiến.Các đệ tử của Đại Hà tông gần như tụ tập dưới chân núi chủ phong.Đệ tử hai phe giương cung bạt kiếm, nội chiến sắp tới.Chỗ sơn môn Đại Hà tông trống rỗng, gió nhẹ cuốn bụi mù xung quanh, trông rất tiêu điều, lạnh lẽo.Diêm Xuyên mang theo Túy Kiếm Sinh đáp xuống sơn môn.Hai người đnưgs trước sơn môn, nhìn xung quanh Đại Hà tông.Lạnh lẽo, ngày xưa đệ tử ra vào không còn, đệ tử bay bổng khắp nơi cũng không thấy đâu. Từ sơn môn nhìn vào trong Đại Hà tông mộtmảnh tĩnh lặng, lạnh lùng.Túy Kiếm Sinh nét mặt sa sầm nói:- Sư thúc?Diêm Xuyên hít sâu, nhấc chân bước vào sơn môn Đại Hà tông:- Đi, trở về đi....Vô Ưu thành.Phủ thành chủ trên Phù Không đảo.Lưu Cẩn đứng ở biên duyên phủ thành chủ, lạnh lùng nhìn xung quanh.Một tướng quân mặc giáp tiến lên hỏi:- Lưu công công, không bằng tại hạ lại xông lên?Lưu Cẩn lắc đầu, nói:- Không cần, Hoắc Quang sớm có chuẩn bị, chỉ cần thời gian dài không có mệnh lệnh truyền đi thì đại quân sẽ lập tức từ bốn phươngquay về, chỉ cần chờ là được.Tướng quân mặc giáp gật đầu, nói:- Vâng.Lưu Cẩn nhíu mày nói:- Nhưng ba ngàn thủ vệ trong thành không đến thủ vệ, xem ra đã bị không chế, người ngũ tông đến khá nhiều đây.Tướng quân mặc giáp nhíu mày nói:- Sao có thể như vậy? Thiên Sách huấn luyện nghiêm ngặt, làm sao sẽ bị khống chế hết được? Dù có trốn thì nơi đây là lãnh địa củachúng ta, sao có thể bị người ngũ tông một lưới bắt hết?Mắt Lưu Cẩn lóe tia lạnh lẽo;- Chỉ có một khả năng.Tướng quân mặc giáp ngạc nhiên hỏi:- Lưu công công, ý của ngươi là Ngự Yêu tông phản bội chúng ta?Lưu Cẩn giọng điệu âm trầm nói:- Không chỉ là Ngự Yêu tông, có lẽ còn có Đại Hà tông.Tướng quân mặc giáp ngạc nhiên hỏi:- Đại Hà tông? Sao có thể?Ánh mắt Lưu Cẩn lạnh băng nói:- Không có gì không thể, đoạn thời gian trước đệ tử của Đại Hà tông một đám thay phiên, khi đó ta còn thắc mắc sao toàn đổi thành đệ tửHuyền phong. Nếu không có Đại Hà tông, Ngự Yêu tông cùng phản bội thì hành tung ba ngàn thủ vệ ta làm sao hoàn toàn bị lộ được?Q.3 - Chương 88: Cục Vô Ưu - A?Lưu Cẩn vung phất trần, lạnh lùng nói:- Vương của ta nói đúng, thành trì chỉ có thể có một chính quyền, vài thế lực hợp nhau khống chế một thành sớm muộn gì sẽ ra việc lớn.Nếu qua trận này thì thế lực Đại Hà tông, Ngự Yêu tông phải bị thanh lý hết!Tướng quân mặc giáp lo lắng nói:- Vậy Lưu công công, bây giờ tính sao?Lưu Cẩn giọng điệu âm trầm nói:- Bây giờ chúng ta không ra được, chỉ có thể thủ hộ Hoắc Quang bế quan, chờ hắn đột phá là chúng ta có thể đi ra ngoài. Mười vạn đạiquân bên ngoài rất nhanh sẽ trở về. Yên tâm, mọi chuyện đều sẽ qua, bất cứ ai tính kế chúng ta đều sẽ phải trả giá đắt!- Tuân lệnh!Lưu Cẩn nhìn bên dưới. Cách Phù Không đảo không xa, trong một cái sân cũng có một đám người nhìn lên trời.Hai mươi người mặc hoa phục, lạnh lùng liếc Phù Không đảo, đi hướng một gian thiên điện.Chủ điện vẫn đang khép kín.Trong thiên điện.Một người đàn ông cười khổ nói:- Hai mươi Thần cảnh chúng ta giám sát một Khí cảnh? Thật là buồn cười.Lại một người đàn ông trầm giọng nói:- Có gì buồn cười? Trưởng lão tông ta, cao thủ hạ Hư cảnh cũng không phải đang ngồi trong đại điện đó sao?Người đàn ông cười khổ nói:- Mạc Ức chưởng môn, ngươi nói đúng, nhưng chuyện này làm hơi quái.Mạc Ức chưởng môn cười nói:- Ta biết ý nghĩ của ngươi, ngũ tông chúng ta mang theo tám ngàn đệ tử tiến vào Vô Ưu thành, theo lý thì có thể thanh lý tất cả, thậm chínhanh chóng khống chế Vô Ưu thành. Nhưng chúng ta không làm như vậy, ngược lại hợp tác cùng Đại Hà tông, Ngự Yêu tông.Người đàn ông kia khó hiểu hỏi:- Đúng vậy. Hoắc Quang đó có cái gì? Chẳng phải ba ngàn thủ vệ đều bị chúng ta bắt giữ sao? Đi bắt Hoắc Quang là được rồi, làm nhiềuchuyện như vậy làm gì?Mạc Ức chưởng môn lắc đầu, nói:- Cái này là Đại Vũ Thiên tông ra lệnh, hình như có người nhìn trúng mười vạn đại quân.- Nhìn trúng mười vạn đại quân?Mạc Ức chưởng môn gật đầu, nói:- Đúng vậy. Thật ra Đại Vũ Thiên tông muốn thu phục mười vạn đại quân này.- A? Ai nhìn trúng?- Là Hắc Vũ chân quân sao?........................Mọi người tò mò nhìn Mạc Ức chưởng môn.Mạc Ức chưởng môn lắc đầu lộ nụ cười khổ, hít sâu, nói:- Chắc các vị còn nhớ cảnh tượng chúng ta bao vây tiễu trừ Đại Hà tông vào mười mấy năm trước? truyện copy từ tunghoanh.comMạc Ức chưởng môn nói đến đây các cao thủ Thần cảnh nheo mắt lại.Một Thần cảnh mi mắt co rút nói:- Mạc Ức chưởng môn, ý ngươi nói là phương tây Ma Kha Thiên Tử?Nói đến Ma Kha Thiên Tử thì đám Thần cảnh biểu tình căng thẳng.Năm đó Ma Kha Thiên Tử từ phương tây đến phương đông, tại Đại Vũ Thiên tông dùng thủ đoạn mạnh mẽ nâng đỡ Hắc Vũ chân quântrở thành tông chủ, tiếp theo mượn tay Đại Vũ Thiên tông triệu tập trăm tông bao vây tiễu trừ Đại Hà tông, cuối cùng bức chết phu thêDiêm Đào. Thực lực, thủ đoạn của Ma Kha Thiên Tử khiến đám cao thủ Thần cảnh vô cùng kinh sợ.Mạc Ức chưởng môn nhỏ giọng nói:- Là sứ giả của Ma Kha Thiên Tử, ta có nghe trưởng lão nói tên sứ giả là 'Đại Trí Bồ Tát'.Đám Thần cảnh nhíu mày nói:- Bồ Tát? 'Bồ Tát' thiên địa nghiệp vị tương đương với 'chân quân', Ma Kha Thiên Tử thế nhưng phái một Bồ Tát tiến đến?Tướng quân mặc giáp trầm giọng nói:- Chúng ta cứ làm theo là được, đừng thắc mắc.Cấc Thần cảnh gật đầu, nói:- Vâng!Trong lúc đám Thần cảnh nói chuyện thì một đệ tử đi vào đại điện.- Chư vị sư thúc, sư bá, Đan Thanh Tử của Ngự Yêu tông cầu kiến!Mạc Ức chưởng môn bất ngờ hỏi:- A? Để hắn vào đi.Vô Ưu thành, trong một sơn cốc ẩn khuất, trong sơn cốc có nhiều phòng ốc.Lưu Cương sờ đầu trọc của mình, nhìn năm mươi nam nữ bị trói trong sân.Sau lưng Lưu Cương đứng một đám đệ tử Ngự Yêu tông.Một người đàn ông bị trói kinh kêu:- Ngươi là Lưu Cương của Ngự Yêu tông? Ngươi muốn làm cái gì?Lại một người đàn ông kêu lên:- Cha ta là Mạc Ức chưởng môn, ngươi dám bắt ta thì cha ta sẽ đồ cả nhà ngươi!........................Năm mươi nam nữ bị trói kinh khủng nhìn Lưu Cương đầu trọc.Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:- Lưu Cương sư đệ, những tên này đều là chí t\hân của Thần cảnh năm đại tông môn.Lưu Cương nhìn đám người bị bắt, gật đầu, nhìn các sư huynh khác.Lưu Cương cười nói:- Các vị sư huynh, các ngươi làm quá tốt! Năm tông môn thật sự cho rằng chuyện sẽ dễ như trở bàn tay sao? Lại mang theo gia đình tiếnđến, ha ha!Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:- Gần tám ngàn người ngũ tông tiến vào, thủ vệ Vô Ưu thành đều bị khống chế, bọn họ thả lỏng nên chúng ta mới dễ dàng thực hiệnđược.Lưu Cương nghiêm túc nói:- Các vị sư huynh đã vất vả rồi.Mọi người gật đầu, nói:- Ha ha ha ha! Chúng ta tin tưởng vào sư đệ!Lưu Cương bỗng khom lưng, nghiêm túc nói:- Vậy thì xin các vị sư huynh đồng ý một yêu cầu quá đáng của tại hạ!Các sư huynh vội tiến lên nói:- A, sư đệ, làm gì vậy? Cần gì hành lễ?- Sư đệ cứ nói đi.Lưu Cương nhìn các sư huynh, trầm giọng nói:- Các vị sư huynh, không phải Lưu Cương ta quá tiểu nhân, chuyện này liên quan rất lớn tới tính mạng của chúng ta, không thể khôngcẩn thận. Bắt đầu từ giây phút này, không ai được rời khỏi đây có được không?Mọi người nhướng mày nói:- A?Một đệ tử Ngự Yêu tông trầm giọng nói:- Sư đệ không tin tưởng chúng ta?Lưu Cương lắc đầu, nói:- Nếu không tin vào sư huynh thì đã không mời sư huynh hỗ trợ, chỉ là, giờ phút này liên quan đến mạng sống của chúng ta, không thểkhông đề phòng. Xin sư huynh thứ lỗi cho!Lưu Cương nói xong lại hành lễ với mọi người.Cả đám nhìn Lưu Cương, cuối cùng biểu tình phức tạp gật đầu.- Được rồi, nếu đã hứa với sư đệ thì mọi chuyện nghe lời ngươi!- Đa tạ sư huynh!Trong lúc chờ đợi, bên ngoài bốn cửa thành của Vô Ưu thành dần tụ tập nhiều quân đội.Cửa nam thành.Đám tướng sĩ vất vả phong trần vai vác nhiều yêu thú, hiển nhiên lần này ra ngoài săn bắn, thu hoạch rất nhiều.Một tướng lĩnh dẫn đầu trầm giọng quát:- Mở cửa thành!Đan Thanh Tử đứng ở đầu thành chắp tay sau lưng đứng, nhìn bên ngoài một vạn tướng sĩ kêu gào ngoài thành.Đan Thanh Tử la lên:- Trương tướng quân, xin chờ ở ngoài thành mấy ngày đi!Trương tướng quân dẫn đầu nhìn thành lầu, bỗng nheo mắt lại.Trương tướng quân biến sắc mặt nói:- Không đúng, lão Mã thủ thành đâu? Tại sao là tiểu bạch kiểm nhà ngươi?Đan Thanh Tử cười nói:- Lão Mã nghỉ ngơi mấy ngày, do ta thay thế thủ thành!Trương tướng quân biến đổi sắc mặt.Trương tướng quân quát:- Liệt trận, chuẩn bị chiến đấu!Bùm!Đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, nhanh chóng quăng yêu thú trên vai xuống, kéo căng cung tiễn chĩa hướng tường thành.Trương tướng quân tức giận quát:- Đan Thanh Tử, mau mở cửa thành!Đan Thanh Tử nhíu mày nói:- Trương tướng quân, ngươi đang làm gì? Chờ thêm mấy ngày có nghĩa gì?Trương tướng quân lạnh lùng quát:- Khốn kiếp, đại nhân của ta nhiều ngày không truyền đến tin tức thì ta biết ngay có chuyện, vội vàng chạy về, quả nhiên Vô Ưu thànhcó biến. Bắn tên cho ta!Q.3 - Chương 89: Hoắc Quang độ kiếp - Ừm!Hàng vạn Xạ Nhật tiễn bắn vào thành lầu.Đan Thanh Tử biến sắc mặt, lùi ra sau.Bùm bùm bùm!Ngoài tường thành bỗng xuất hiện tầng tầng lồng chụp ngăn chặn mưa tên.Trương tướng quân tức giận quát:- Đại trận Vô Ưu thành? Nhưng lại mở ra đại trận Vô Ưu thành? Đại nhân của ta rốt cuộc ra sao rồi?Đan Thanh Tử thấy tức tối, xấu hổ vì mới nãy hoảng hốt thụt lùi.Đan Thanh Tử vung tay áo, lạnh lùng nói:- Mở ra đại trận Vô Ưu thành thì đừng ai mơ tưởng ra vào. Kêu ngươi đợi mấy ngày thì cứ đợi, Hoắc Quang còn chưa chết!Trương tướng quân tức giận quát:- Ngự Yêu tông khốn kiếp, Ngự Yêu tông khốn kiếp!Trương tướng quân quát:- Công thành!Ầm ầm!Bên ngoài Vô Ưu thành nổi lên tiếng nổ ầm ầm.Quân đội từ bốn phương chạy về ngày càng nhiều, không ngừng gia nhập đội ngũ công thành, tiếc là trận pháp Vô Ưu thành quá vữngchắc, không thể phá tan trong phút chốc.Hai ngày sau, bên dưới phủ thành chủ Vô Ưu thành, trong sân nhỏ.Đan Thanh Tử hơi lo lắng nói:- Các vị tiền bối, mười vạn đại quân đã bị chắn ở bên ngoài, xin hãy mau đối phó Hoắc Quang.Mạc Ức chưởng môn cười nói:- Đan Thanh Tử, ngươi làm khá lắm, tiếp tục ngăn chặn, thời gian lâu họ sẽ nghỉ ngơi.Đan Thanh Tử gật đầu, nói:- Ừm!Tiễn Đan Thanh Tử đi, Mạc Ức chưởng môn nhíu mày.- Mạc Ức chưởng môn, tại sao phải chờ tin tức bên Đại Hà tông?Mạc Ức chưởng môn trầm giọng nói:- Bố cục Đại Hà tông thật ra là vì Diêm Xuyên, nếu Diêm Xuyên không chết thì Hoắc Quang không có khả năng khuất phục. Cho nên chỉcó thể chờ bố cục tại Đại Hà tông thành công, dụ dỗ Diêm Xuyên trở lại. Giết chết Diêm Xuyên thì chỗ này mới thuận lợi tiến hành, hãykiên nhẫn chờ.- Dụ?Mạc Ức chưởng môn trầm giọng nói:- Một khi Phùng Thiên Vũ trở thành chưởng môn là có thể sử dụng Thiên Sách, lấy cái giá tổn hao Thiên Sách dùng Công Đức trì chấnđộng báo cho Diêm Xuyên có công đức trên người biết, hắn chắc chắn sẽ quay về Đại Hà tông ngày. Ở đó chờ đợi hắn là thiên hạ địavõng, Diêm Xuyên chết là có thể bắt giữ Hoắc Quang.- Giết chết Diêm Xuyên?Mạc Ức chưởng môn trầm giọng nói:- Đúng vậy. Lần này Đại Vũ Thiên tông cho mười tông môn ta nhiệm vụ là tiêu diệt Đại Hà tông, diệt Diêm Xuyên, thu phục Hoắc Quang,mười vạn đại quân.- Vậy là còn phải chờ thêm?Tướng quân mặc giáp trầm giọng nói:- Đúng vậy. Nhưng không cần lo, Hoắc Quang chỉ là Khí cảnh.Trong lúc Mạc Ức chưởng môn nắm chắc phần thắng thì trên bầu trời Vô Ưu thành bỗng xuất hiện nhiều mây đen.Ầm ầm!Mây đen đột ngột xuất hiện, lóe vô số lôi điện.Mạc Ức chưởng môn ngạc nhiên hỏi:- Thiên kiếp? Tam cửu thiên kiếp?Phủ thành chủ trên Phù Không đảo Vô Ưu thành.Lưu Cẩn hưng phấn nói:- Đột phá, Hoắc Quang rốt cuộc đột phá, ha ha!…Phủ thành chủ trên Phù Không đảo Vô Ưu thành.Ầm ầm!Trung tâm Diêm Vương điện phát ra từng tiếng sấm rền, khí thế cường đại xông thẳng trên mây.Năm mươi cường giả thủ vệ Khí cảnh mắt sáng lên.Ầm ầm!Bầu trời kéo mây đen dày đặc, kiếp vân cuồng cuộn đến.Lưu Cẩn hưng phấn nói:- Tam cửu thiên kiếp! Hoắc Quang đột phá, độ kiếp!Năm mươi Khí cảnh cũng rất kích động.Bên dưới Phù Không đảo, hai mươi Thần cảnh lạnh lùng nhìn bầu trời.Mọi người đều độ qua tam cửu thiên kiếp trên trời, đương nhiên hiểu tam cửu thiên kiếp đại biểu cho cái gì, sau khi độ qua thì chính làThần cảnh.Một Thần cảnh nhíu mày nói:- Là Hoắc Quang!Lại một Thần cảnh nhíu mày nói:- Hèn chi mấy ngày nay không thấy Hoắc Quang, hóa ra hắn đang bế quan đột phá?Đám Thần cảnh nhìn hướng Mạc Ức chưởng môn, hỏi:- Mạc Ức chưởng môn, hiện tại nên làm cái gì?Mạc Ức chưởng môn híp mắt nhìn mây đen cuồn cuộn trên trời.Mạc Ức chưởng môn lắc đầu, nói:- Không sao, chỉ là Thần cảnh, cho dù Hoắc Quang độ kiếp xong thì chỉ là Thần cảnh đệ nhất trọng. Hai mươi Thần cảnh chúng ta khôngthể trói hắn lại sao? Huống chi còn có trưởng lão tông ta ở, Hoắc Quang sẽ không dậy sóng gì được.Trong khi đám Thần cảnh nói chuyện thì trên Phù Không đảo, một bóng áo trắng tay cầm trường thương bạc trắng xông lên trời, đứngtrên không trung ngẩng đầu nhìn kiếp vân đầy trời.Đó là Hoắc Quang, tóc dài phấp phới bay loạn trong cuồng phong, ngửa đầu nhìn trời lộ vẻ bất khuất.Hoắc Quang rống với trời:- Grao!Vài chục thiên lôi đánh xuống Hoắc Quang.Ầm!Lôi điện nhấn chìm Hoắc Quang, gã không dùng pháp lực ngăn cản, chỉ lấy thân xác chống lại. Lôi điện vòng quanh Hoắc Quang, điêncuồng phá hủy y phục của gã, tôi luyện thân xác mạnh mẽ.Ầm ầm!Vô số thiên lôi giáng xuống, toàn thân Hoắc Quang tẩm trong lôi trì, điên cuồng rèn luyện thân mình.Một Thần cảnh kinh kêu:- Cái gì? Hắn điên sao?- Đợt thiên lôi thứ nhất đã dùng thân thể?- Làm sao có thể?........................Đám Thần cảnh kinh ngạc nhìn bầu trời. Hễ là tu giả độ thiên kiếp đùe dùng pháp bảo, vũ khí đối kháng với thiên lôi, đếnp hút cuối một,hai luồng thiên lôi mới dám dẫn vào trong người rèn luyện cơ thể. Bởi vi dù thiên lôi tôi thể rất quý giá nhưng sức phá hoại cũng vô cùngkinh khủng, thân xác không thể chịu được nhiều lôi điện.Nhưng Hoắc Quang thì sao? Ngay từ đầu gã đã dùng thân thể chống cự?Hai mươi Thần cảnh không biết tại sao lòng nổi lên bất an.Phía xa trong thành, trong một sơn cốc, Lưu Cương nhìn kiến vân trên trời.Một đệ tử Ngự Yêu tông kinh ngạc nói:- Sư đệ, Hoắc Quang này quản hiên hung hãn.Lưu Cương nheo mắt nói:- Nếu không hung hãn thì sao lọt vào mắt Diêm Xuyên, được nhâm mệnh đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn?- Đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn?Mắt Lưu Cương lóe tia sáng khát vọng:- Trong lúc vô tình ta biết được, có đệ nhất thì sẽ có đệ nhị, đệ tam, đệ tứ. Ý chí của Diêm Xuyên không nhỏ, đi theo người như vậy mớibày ra huy hoàng của mình được.Đệ tử Ngự Yêu tông nghi hoặc hỏi:- A? Cái gì?Lưu Cương lắc đầu, nói:- Các vị sư huynh, có lẽ tiếp đến phải xem chúng ta rồi. Các vị nhất định phải làm theo lời ta nói!Đám sư huynh nghi hoặc hỏi:- Sư đệ, ngươi có tính toán gì?Lưu Cương nhìn mọi người, hít sâu, nói:- Các vị, chúng ta đặc tội năm mươi người này rất nhiều, bây giờ đã không có khả năng quay đầu lại. Hoặc là từ bỏ chống cự năm đại tôngmôn, chúng ta bó tay chịu trói, chờ năm tông môn đồ sát. Hoặc là chúng ta làm một mẻ lớn!Các sư huynh sắc mặt trầm xuống, cuối cùng gật đầu, nói:- Chúng ta nghe theo ngươi!Lưu Cương nhìn mọi người, nói:- Có lẽ quyết định của ta sẽ làm trái ý nguyện của sư phụ, các vị còn muốn giúp ta không?Làm trái ý nguyện của Mục Dã vương? Mọi người trầm mặt, hiển nhiên lúc trước không ngờ có hậu quả như vậy.cuối cùng mọi người đồng thanh nói:- Chúng ta nghe theo ngươi!Lưu Cương gật đầu, nói:- Tốt!Lưu Cương ngoái đầu nhìn hướng Hoắc Quang đang độ kiếp.Ngoài thành, mười vạn đại quân đang công thánh bỗng ngừng lại.Có một số cường giả Khí cảnh bay lên, ở trên trời nhìn hướng kiếp vân trong thành, thấy phía xa Hoắc Quang đứng trên không trung.Một Khí cảnh kêu lên:- Là đại nhân đang độ kiếp!Mười vạn đại quân vẻ mặt vui sướng:- Là đại nhân?Q.3 - Chương 90: Hoắc Quang hung mãnh Ngoài thành bỗng vang tiếng hét to:- Công thành, tiếp tục công thành, hộ pháp cho đại nhân!- Tuân lệnh!Ầm ầm!Tiếng nổ cường đại không ngừng tùng kích vào cửa thành.Đan Thanh Tử từ trong thành chạy tới, sắc mặt khó xem.Bên ngoài Ngự Yêu điện.Mục Dã vương nhíu mày nhìn hướng phủ thành chủ trên Phù Không đảo, nhìn phía xa Hoắc Quang độ kiếp. Mục Dã vương nhíu chặtmày, trong lòng cảm thấy bất an.Lôi điện điên cuồng rèn luyện thân thể Hoắc Quang.- Grao!Bản thân Hoắc Quang như chịu đựng nỗi thống khổ to lớn, nhưng gã còn nhớ lời Diêm Xuyên nói, mặc dù thiên kiếp giáng xuống là tainạn nhưng cũng là ơn huệ. Chịu đựng thống khổ qua đi sẽ có thu hoạch cực lớn.Ầm ầm!Từng đợt lôi điên nhập vào người Hoắc Quang.Từng vòng từng vòng, chớp mắt đã là hai mươi vòng. Đám Thần cảnh đứng bên dưới nhìn sắc mặt vặn vẹo.Một Thần cảnh lo lắng nói:- Mạc Ức chưởng môn, không thích hợp, Hoắc Quang chịu nhiều thiên lôi như vậy, nếu người này trở thành Thần cảnh thì sẽ không bìnhphàm.Một người khác lo lắng nói:- Phải đấy, ta lo là khi đó sẽ không kiềm chế được hắn.Một cung kính nói: Tóc đỏ nheo mắt nói:- Mạc Ức chưởng môn, ta đi lên nhìn xem sao?Mạc Ức chưởng môn gật đầu, nói:- Ừm!Bởi vì giờ phút này Mạc Ức chưởng môn cũng cảm thấy bất an.Vèo!Một Thần cảnh đạp bước lên trời.Nhưng Thần cảnh đó mới bay lên Phù Không đảo thì...Lưu Cẩn bỗng cất tiếng nói:- Bắn tên!Vèo!Năm mươi tướng quân Khí cảnh cùng bắn tên.Vèo!Vèo!Vèo!Uy lực của Xạ Nhật tiễn bỗng nhiên bùng phát, tựa như năm mươi sao băng lao tới.Ầm ầm!Thần cảnh kia biến sắc mặt, vội vã ngăn lại Xạ Nhật tiễn.Lưu Cẩn tiếp tục hét to:- Bắn tên!Vèo!Vèo!Vèo!Vèo!Từng vòng Xạ Nhật tiễn nhanh chóng áp chế Thần cảnh, không cho gã bay lên trời quấy rầy Hoắc Quang.Bên dưới, đám Thần cảnh biến sắc mặt.Mạc Ức chưởng môn kêu lên:- Đi!Vèo!Đám Thần cảnh bay lên trời.Hoắc Quang đang thiên kiếp dường như cảm nhận uy hiếp từ bên dưới, xoay người vọt lên cao.Có người la lên:- Làm gì vậy? Hoắc Quang điên sao?- Hắn muốn xông tới kiếp vân?- Hắn điên rồi!...............Đám Thần cảnh kêu gào.Mạc Ức chưởng môn la lên:- Mau ngăn cản hắn lại!Cảm giác bất an càng lúc càng manhx liệt, Mạc Ức chưởng môn không biết tại sao nhưng bản năng muốn ngăn cản Hoắc Quang.Nhưng Hoắc Quang đã nhập vào trong kiếp vân.Ầm ầm!Tam cửu thiên kiếp lăn cuồn cuộn, hai mươi Thần cảnh bay lên trời, sắc mặt khó coi nhưng không dám bước vào trong đó.Trong kiếp vân truyền ra tiếng hét thống khổ của Hoắc Quang:- A!- Grao! Phá Quân!Trong kiếp vân phát ra tiếng nổ, bỗng có khí thế khổng lồ bắn ra. Trên bầu trời xa xôi có một cột sáng giáng xuống.Đây là ban ngày, nhưng dù là ban ngày thì tinh thần vẫn ở vị trí cũ, chẳng qua bị mặt trời che giấu. Ý chí tinh thần của Phá Quân tinhbỗng giáng xuống kiếp vân.Ầm ầm!Kiếp vân tam cửu thiên kiếp bỗng vặn vẹo kịch liệt. Tùy theo tiếng nổ điếc tai, tam cửu thiên kiếp bạo tạc.Ầm!Tam cửu thiên kiếp khổng lồ nổ tung, nhưng chính giữa vụ nổ thì khí thế khủng bố bùng phát, hai mươi Thần cảnh biến sắc mặt.Có người kinh kêu:- Sao có thể?Sau khi nổ tung, không khí như cô động ra ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế. ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế tay cầm trường thương, mắt trợntrừng, ý chí khủng bố khiến trái tim mọi người run lên.Ý chí Phá Quân Tinh!Bên trong ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế chính là Hoắc Quang tay cầm trường thương, ý chí Phá Quân Tinh quanh thân. Chiến ý của HoắcQuang khoảnh khắc tận trời, khí hung ác bùng phát phóng hướng đám Thần cảnh.Một Thần cảnh kinh kêu:- Không thể nào, hắn mới độ xong tam cửu thiên kiếp, là Thần cảnh đệ nhất trọng, tại sao lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?Y phục của Hoắc Quang bị thiên lôi tạc nổ rách rưới, gã xé ngực áo.Xẹt!Hoắc Quang xé áo trên, lỏa thân, cầm thương nhìn mọi người.- Muốn chết!Hoắc Quang múa trường thương, một luồng cương thương to lớn đâm hướng hai mươi Thần cảnh.Một Thần cảnh giơ kiếm đỡ.Ầm!Sau cú va chạm, kiếm trong tay Thần cảnh nổ tung, Thần cảnh kia hộc máu.- Phụt.Nạp ý chí Phá Quân Tinh, thực lực hiện tại của Hoắc Quang đâu chỉ là Thần cảnh đệ nhất trọng?Mạc Ức chưởng môn giật mình kêu lên:- Cùng nhau lên, bắt Hoắc Quang lại cho ta!Hoắc Quang trừng mắt nói:- Hừ! Hạng trộm cắp cũng dám vây khốn ta?Ầm ầm!Một chọi hai mươi, Hoắc Quang cực kỳ uy mãnh.Ầm!Ầm!Ầm!Trường thương va chạm từng đợt, hai mươi Thần cảnh miệng hộc máu.Một chọi hai mươi, Hoắc Quang trấn áp quần hùng.Ý chí tinh thần cực kỳ bá đạo, trường thương múa may, lực lượng phá hủy khủng bố xông vào nội tạng của đám Thần cảnh.- Phụt.- Phụt.- Phụt.Tiếng hộc máu không dứt bên tai, Hoắc Quang thật sự quá mạnh mẽ. Cùng là Thần cảnh, hiện tại Hoắc Quang áp chế nghiêng về mộtbên, đại phá quần hùng.- Không có khả năng! Không có khả năng!- Cùng nhau xông lên, ngăn Hoắc Quang lại!- A!...........................Chiến đấu trên trời nổ vang không dứt, bốn phía Vô Ưu thành, vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời.Đại thành chủ Hoắc Quang lần đầu tiên bày ra mặt hung mãnh bá đạo của mình, vô số dân chúng kinh ngạc nhìn trời.Tám ngàn cường giả năm đại tông môn nhanh chóng vọt tới, phút chốc quanh Phù Không đảo đầy rẫy cường giả.Đám Lưu Cẩn cực kỳ hưng phấn.Trong khi Hoắc Quang lực áp quần hùng thì bên dưới Phù Không đảo, một đại điện mở ra.Đệ tử các đại tông môn bao vây Phù Không đảo nhìn xuống, thấy một người đàn ông mặc đạo bào đi ra khỏi đại điện.Mọi người cung kính kêu lên:- Trưởng lão!Đó là một ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ, đạp bước đi ra, lạnh lùng nhìn lên trời.Bùm!Bùm!Dưới trường thương của Hoắc Quang, hai mươi Thần cảnh cùng bị thương, có hai người đầu nổ tung, chết ngay tại chỗ.Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ giận dữ trừng mắt nói:- Khốn kiếp!Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ phát ra khí thế cường đại bắn lên trời.Khí thế của hạ Hư cảnh khiến Hoắc Quang trên không trung ngừng múa trường thương.Vèo!Còn lại mười tám tên Thần cảnh vẻ mặt kinh hoàng nhìn Hoắc Quang, vội vàng tránh né.Quá khủng bố, Hoắc Quang được ý chí tinh thần bao phủ hết sức hung mãnh, mọi người cảm giác họ đối diện không phải con người màlà tuyệt thế hung ma.Hoắc Quang nhìn xuống, ánh mắt sao nhau với ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ bên dưới.Hoắc Quang trừng mắt nói:- Hạ Hư cảnh?Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ đôi mắt lạnh lùng nói:- Tiểu nhi vô tri, còn không bó tay chịu trói?Hoắc Quang trừng mắt nói:- Hạ Hư cảnh thì sao? Hoắc Quang ta vẫn giết như thường!Hoắc Quang dám nói lời này là bởi vì gã có bản lĩnh. Đầu tiên là ý chí tinh thần, Phá Quân chủ giết, ý chí tinh thần sinh ra vì chiến đấu.Tiếp theo, Hoắc Quang vốn có tiềm chất mãnh tướng, một đường tu hành trưởng thành trong giết chóc, khi chiến đấu thì hung hãn khiếpngười, lại dựa theo cách Diêm Xuyên chỉ, lấy thiên lôi tôi thể, xác thịt không yếu hơn hạ Hư cảnh. Quan trọng nhất là công pháp của HoắcQuang, Thương Tâm quyết, công pháp thiên cấp, về công pháp thì đã vượt qua hạ Hư cảnh bình thường rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com