TruyenHHH.com

Tien Le Ngoai Truyen Cam Hung Lich Su Nam Hoan Phat Ha

Hôm sau trời vừa tảng sáng, câu chuyện khi xưa giữa kẻ sống người chết cũng một lần nữa được ẩn đi, giao tình trước đó của bọn họ bắt đầu được liên hệ với người ở lại, tạo nên những phần lịch sử không thể chép xuống.

Quan trường chìm nổi, những kẻ chi phối hay bị chi phối và những người đứng ngoài can thiệp vào chính đàn, vô tình tạo nên một cuộc sát phạt mang tính chính trị một cách nặng nề. Ghi chép của Hồ Bích Hạnh cũng tiếp tục dừng lại ở vài dòng tự thuật của bản thân.

Mãi đến cuối giờ Thìn (khoảng 9h00 sáng) Hồ Bích Hạnh mới tỉnh, nàng chống người, vươn tay đẩy cửa sổ.

Bên ngoài trời trong mây nhạt, nắng gắt hắt xuống tán cây, in vài cái bóng lên thành cửa sổ, Hồ Bích Hạnh ngồi thẫn thờ một lúc rất lâu mới rời giường. Đến khi quá giờ Tỵ (qua 11h00 trưa) nàng mới chậm rãi mặc lại cung phục, đóng cửa phòng nghỉ, một mình đi về phía điện Trường Xuân.

Lúc này bên trong hậu điện, Trần Khương và hai cung nhân khác cũng đang hầu Lê Long Đĩnh dùng ngự thiện, Hồ Bích Hạnh không bước vào mà chỉ cúi đầu im lặng, đứng đợi ở bên ngoài. Một lúc sau ngự thiện dùng xong, hai cung nhân kia cũng thu dọn lui ra, bấy giờ Hồ Bích Hạnh mới định tiến vào hầu quạt chàng nghỉ trưa.

Đỗ Kỷ đã đến từ lúc nào, đứng ngay phía sau Hồ Bích Hạnh, thấy nàng định đi vào bèn kéo áo nàng lại, khẽ nói: "Để tôi vào hầu cho, chị cứ đừng ngoài này đi."

Hồ Bích Hạnh nghe cậu nói liền vui vẻ đồng ý, nàng ở bên ngoài tiền điện đến thẳng giờ Mùi (khoảng 3h00 chiều) cho đến khi bên trong vang lên âm thanh rơi vỡ của đồ sứ cùng với tiếng quát của Lê Long Đĩnh thì nàng mới cụp mắt, hít sâu một hơi, nghiêm chỉnh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Bên trong hậu điện, Lê Long Đĩnh trầm mặc cúi đầu nhìn bản tấu trước mặt, tâm tư nóng giận cũng chẳng thể hiện ra ngoài, cho đến khi Đỗ Kỷ hầu trà, chàng mới nóng lạnh trút ra, hất đổ chén trà cậu dăng.

Nước trà đổ xuống mặt ngự án, chảy xuống một góc áo bào chàng. Đỗ Kỷ thấy vậy có phần hoảng hốt, nhanh chóng bước đến bên cạnh định giúp chàng lau sạch vạt áo ướt đó, nhưng cậu chưa kịp chạm vào đã bị chàng trực tiếp đuổi ra.

"Ra ngoài!"

Đỗ Kỷ cũng chỉ biết khom người quỳ trên đất, vơ nhanh mấy mành sứ rơi dưới chân chàng rồi thẳng lưng đứng dậy lui ra.

Mực trên đầu bút lông hoà với nước trà, sắc mực đỏ nhạt thấm ướt bản tấu trên bàn, cũng một phần chảy xuống vạt áo viên lĩnh trên người chàng. Lê Long Đĩnh nhắm mắt nén giận, một lát sau chàng mới quyết định... bác bản tấu này.

Thứ sử Phong Châu Trịnh Tiến Hằng, người này là do chàng lựa chọn, sau khi Lê Long Đinh làm loạn Phong Châu buộc phải về kinh chịu tội.

Phong Châu trước nay vẫn không ổn định, việc buôn bán người ngựa giữa tù trưởng địa phương với Đại Lý vẫn âm thầm diễn ra. Thứ sử nơi này vừa phải trấn áp những tù trưởng đó vừa phải hoà nhã với Đại Lý. Bản tấu chàng xem không quá dài chỉ vỏn vẹn vài trăm chữ nhưng đã hoàn toàn chỉ rõ việc Trịnh Tiến Hằng qua lại với tù trường địa phương họ Hà để mua bán ngựa với Đại Lý.

Việc chàng bác bỏ bản tấu này cũng đã thể hiện một phần thái độ của chàng trong đó, một phần... âm thầm đồng ý với giao thương, một phần muốn xem thử Trịnh Tiến Hằng có gan làm gì? Hắn chỉ tham tiền tài phú quý hay còn mộng tưởng danh lợi phía sau?

Hồ Bích Hạnh đứng ở một góc ngoài tiền điện, nhìn thấy Đỗ Kỷ đi ra bèn bước nhanh về phía cậu. Cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt mảnh sứ của Đỗ Kỷ liền có chút ngẩn người, khe khẽ hỏi: "Bên trong làm sao vậy?"

Đỗ Kỷ nhìn nàng không đáp, chỉ khẽ lắc đầu. Mãi sau, cậu mới nhẹ giọng nói với nàng: "Chúa thượng đang không vui. Chị đừng đi vào bây giờ, một lát nữa hãy vào hầu người."

Hồ Bích Hạnh gật đầu đã hiểu nhưng vẫn trầm mặc nhìn vào lòng bàn tay cậu, mấy mảnh sứ kia cứa vào da thịt sớm đã rướm máu. Lặng người một chút, nàng mới tiếp lời: "Hay hôm nay cậu cứ về đi, để tôi trực ở đây cho."

Đỗ Kỷ nghe xong không đáp, chỉ một mực lắc đầu từ chối. Lúc Hồ Bích Hạnh bước vào, góc áo của chàng cũng đã khô vài phần, mực loang trên đó một vệt đỏ nhạt. Hồ Bích Hạnh nhìn sắc đỏ ở góc áo chàng thì ngẩn người đứng lặng. Nàng nhớ đến giấc mơ hôm trước bèn bất giác gọi chàng.

"Chúa thượng!"

Lê Long Đĩnh ấn mép giấy, ngẩng lên nhìn Hồ Bích Hạnh, chàng cũng nương theo ánh mắt nàng, cúi đầu nhìn vạt áo trên đùi mình, chau mày khẽ nói: "Mang áo ngoài của trẫm đến đây." Dứt lời, bèn đứng dậy, tự mình cởi đai áo ngoài.

"Vâng."

Hồ Bích Hạnh đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, lúc nàng quay lại, Lê Long Đĩnh đã cởi xong lớp áo viên lĩnh bên ngoài, trên người lúc này chỉ mặc trung y sắc trắng. Y quan mặc lại, chàng với người trong mộng đó hoàn toàn xa lạ, giấc mơ hôm trước chỉ là nỗi sợ hãi hoang đường của cá nhân nàng.

Hôm ấy Đỗ Kỷ nhất quyết không chịu về, cậu ngồi một góc dưới mái hiên điện Trường Xuân, còn Hồ Bích Hạnh hầu trong hậu điện.

Màn đêm buông xuống, ngọn nến cuối cùng trong hậu điện cũng bị thổi tắt, ánh sáng từ mấy ngọn đèn dưới mái hiên xuyên qua khe cửa rọi vào bên trong, Hồ Bích Hạnh ngồi dựa lưng vào cột điện, lặng nhìn mấy vệt sáng đó. Mãi sau, nàng mới nhắm mắt, gối đầu lên đầu gối, trầm mặc lúc lâu. Nàng đã đứng nguyên cả một ngày, cũng dần có phần mệt mỏi, sau cùng lại thiếp đi.

Đêm hôm ấy trong điện Trường Xuân, Hồ Bích Hạnh lại một lần nữa mơ thấy chàng, nhưng lần này mọi thứ trong mơ chân thực vô cùng. Chàng ở trong mơ, y quan tươm tất gọn gàng không vướng một hạt bụi, dáng vẻ hiền hoà ngồi bên cạnh nàng, nhưng chỉ lát sau lại ho không ngừng, khi cúi đầu còn nôn ra máu, máu của chàng nhuốm đỏ vạt áo trước ngực. Hồ Bích Hạnh cũng cảm nhận được chính mình trong mơ đau đến thắt lòng, sợ hãi gọi tên chàng. Và nàng dường như cũng cảm nhận được bi thương nơi cõi lòng chàng, chàng đứng ở nơi đỉnh cao quyền lực nhưng nhân sinh không có chút nào hoàn mỹ, giống như sương sớm dễ dàng tan.

Quả thật ngủ đến nửa đêm, Lê Long Đĩnh bị Hồ Bích Hạnh đánh thức. Chàng cấm giá nến, chân trần đi về phía nàng, im lặng cúi đầu, trầm mặc nhìn Hồ Bích Hạnh, cả người như hoà vào trong bóng tối. Hồ Bích Hạnh mặc dù đang ngủ, song lại không yên giấc, chàng vẫn nghe thấy nàng gọi tên mình trong mơ, giọng điệu hoảng loạn đau thuơng.

"Bích Hạnh!"

Tiếng này gọi ra, kéo Hồ Bích Hạnh khỏi giấc mộng đó, nàng bừng tỉnh, ngẩng đầu ngước nhìn người trước mặt. Vào thời khắc này, nhìn chàng đứng trước mặt mình, y quan không nhuốm một vệt bụi, chàng không phải là sương gió, vẫn vẹn nguyên đứng trước mặt nàng.

Hồ Bích Hạnh vẫn mang theo cảm xúc bi thương trong giấc mộng, nàng vừa nói vừa vươn tay về phía Lê Long Đĩnh.

"Chúa thượng... người vẫn ở đây!" Song, lúc gần chạm vào người chàng bèn khự lại.

Lê Long Đĩnh đứng yên, cúi đầu nhìn hành động của Hồ Bích Hạnh, nhưng khi chỉ cách chân chàng chưa đầy nửa tấc (khoảng 5cm) thì nàng lại lưỡng lự, thu tay về. Sau cùng, Hồ Bích Hạnh vẫn thật sự không dám chạm vào người chàng.

Lê Long Đĩnh im lặng một hồi, chợt nói: "Ngươi mơ thấy trẫm?"

Hồ Bích Hạnh nghe xong câu này liền siết chặt tay mình, nàng dựa người vào cột điện, chần chừ không muốn đáp, chỉ cúi đầu nhắm mắt, đè nén bi ai nơi cõi lòng.

"Trả lời trẫm!"

Cảm xúc hiện giờ của Hồ Bích Hạnh đã bình ổn, nàng quyết định thẳng thắn thừa nhận câu hỏi của chàng: "Vâng, nô tỳ mơ thấy người."

Lê Long Đĩnh chậm rãi siết giá nến trong tay, im lặng không lên tiếng, chàng không hỏi rõ nàng đã mơ thấy gì. Nhưng chàng biết Hồ Bích Hạnh luôn lặng lẽ quan sát mình, mọi thứ đều là thất nghi vượt phận, song chàng lại không trách phạt vì từ đầu chính chàng là người dung túng cho Hồ Bích Hạnh.

Hành vi được coi là thất nghi vượt phận của Hồ Bích Hạnh hiện giờ đều xuất phát từ việc Hồ Bích Hạnh mang tư tưởng hiện đại đặt trong xã hội đương thời. Nàng chưa từng thực sự 'bước vào' triều đại này để tự coi mình là một nô tỳ mà chỉ đứng bên rìa lịch sử, lặng lẽ quan sát những người trong thời đại đó. Mối quan hệ xã hội của nàng tại nơi này chỉ là quan hệ của kẻ hậu thế đối với bậc tiền nhân.

Thấy chàng chỉ im lặng nhìn mình, Hồ Bích Hạnh bèn thẳng lưng đứng dậy, càn rõ hoang đường bỏ đi trật tự xã hội, đứng trước mặt chàng. Nàng không rõ trong mơ nàng với người này có mối quan hệ gì, nhưng hiện giờ nhìn chàng đứng trước mặt, từ tận đáy lòng nàng thật sự không muốn người này phải chết.

Hồ Bích Hạnh đỡ giá nến chàng cầm trên tay, ngẩng đầu nhìn chàng, khẽ gọi: "Chúa thượng! Xin lỗi người, là nô tỳ làm người tỉnh giấc, mong người đừng trách."

Lê Long Đĩnh cúi đầu nhìn Hồ Bích Hạnh, chàng cũng thuận theo tay nàng, buông giá nến trong tay, chỉ nói: "Gọi người khác vào hầu đi." Nói đoạn, quay người đi về phía giường ngự.

Hồ Bích Hạnh nghe xong lời này bèn thoáng cười, cúi người vâng lệnh. Cho đến khi bóng lưng Lê Long Đĩnh dần hoà vào bóng tối, nàng lại một lần nữa mong rẳng chàng có thể sống lâu hơn một chút.

Ngày mùng bốn tháng tám năm Ứng Thiên thứ mười ba chỉ còn cách ngày chàng mất hơn ba năm, tại điện Trường Xuân, Hồ Bích Hạnh lần đầu tiên giãi bày cảm xúc của mình với Lê Long Đĩnh. Việc mơ hồ trong năm tháng khiến cho nàng vẫn không thể xác định được mốc thời gian cụ thể mình đang sống, cũng đồng thời ẩn đi được cuộc đời bi thảm của chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com