TruyenHHH.com

Tien Le Ngoai Truyen Cam Hung Lich Su Nam Hoan Phat Ha

Sau tết Đoan Ngọ trời mưa tầm tã kéo dài. Hồ Bích Hạnh đội cái nón tơi, xách váy chạy về hướng đại sảnh, nước mưa theo gió bắn vào, thoáng ẩm hai bên vai áo. Nàng đứng dưới mái hiên hành lang, giũ sạch nước mưa trên người, ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Đào Cam Mộc đang che ô bước vào đại sảnh.

Nhìn thấy nàng, bước chân Đào Cam Mộc hơi chậm lại, hắn hạ ô đưa cho người hầu trong Lý phủ, chỉ vào Hồ Bích Hạnh rồi nói với người hầu đó: "Gọi cô ta đến đây."

"Đậu xanh!" Hồ Bích Hạnh nói xong, đội nón quay người đi thẳng.

"Hạnh ơi!"

Đằng sau bỗng truyền đến tiếng gọi nàng. Hồ Bích Hạnh quay người lại, thấy một gia nô nam đang đi lại gần, nói với nàng: "Vị ở ngoài kia muốn gặp cô. Cô ra sảnh đi."

Hồ Bích Hạnh theo hướng đại sảnh nhìn ra, trong lòng khó chịu, nàng buột miệng nói: "Bảo anh ta muốn gặp thì ra đây mà gặp."

"Nói nhảm cái gì vậy? Đấy là khách của đại nhân đó." Gia nô đó nói xong khẽ đẩy vai nàng: "Thôi đi đi."

Hồ Bích Hạnh bước vào đại sảnh, nàng vẫn đội cái nón tơi, đi đến trước mặt Đào Cam Mộc, khẽ cúi đầu chào hắn: "Chào đại nhân."

Người trước mặt không đáp chỉ lẳng lặng nhìn nàng, Hồ Bích Hạnh ngẩng đầu nhìn Đào Cam Mộc, thấy được rõ ý khinh thường từ hắn.

"Nếu đại nhân không nói gì thì tôi xin phép."

Lúc nàng định quay người rời đi thì Đào Cam Mộc lại lên tiếng.

"Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi một lần, vậy mà ngươi vẫn dùng mấy cái trò này. Vội bò lên đến thế cơ à."

Hồ Bích Hạnh quay đầu: "Đại nhân nói vậy là có ý gì?"

Đào Cam Mộc bước lại gần Hồ Bích Hạnh, khom lưng cúi đầu nhìn vào mắt nàng: "Ý gì ngươi phải hiểu rõ chứ?"

Đào Cam Mộc đứng cạnh nàng rất sát, từng câu từng chữ hắn nói, giọng điệu đều chậm rãi kéo dài. Nàng nhìn hắn đứng trước mặt mình, trong lòng dậy lên sự khó chịu khó tả. Liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, nàng hơi nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai hắn: "Tôi không có ý đồ xấu nào với Lý đại nhân, với ngài ấy tôi chỉ kính trọng mà thôi. Lần sau gặp lại... mong đại nhân ăn nói cho cẩn thận vào..."

Thoạt tiên, Đào Cam Mộc hơi sững người nhưng rất nhanh hắn đẩy nàng ra, lạnh giọng nói: "Hỗn láo."

Hồ Bích Hạnh bị đẩy ra, có chút loạng choạng, nàng tức giận nói: "Đào Cam Mộc, anh đừng có mà quá đáng."

"Câm mồm!" Đào Cam Mộc bị gọi thẳng tên, hắn tức giận quát nàng.

"Anh mới là người phải câm mồm." Hồ Bích Hạnh đáp lại, vừa nói nàng vừa chỉ tay vào mặt hắn.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Đào Cam Mộc chính thức bị khiêu khích nổi nóng, hắn bước lại gần, cầm lấy bàn tay đang chỉ của nàng kéo về phía mình, lực tay rất mạnh khiến cho Hồ Bích Hạnh phải thốt lên đau đớn.

"Ngươi thử nhắc lại câu vừa rồi xem."

Đào Cam Mộc không phải là cầm tay nàng mà là bóp mới đúng, hắn bóp rất mạnh như là muốn bóp gãy xương nàng.

"Đào Cam Mộc, anh bỏ tay ra...a... buông ra."

Đào Cam Mộc cúi đầu nhìn nàng, lực tay càng lúc càng mạnh: "Ta bảo ngươi nhắc lại câu vừa nãy!"

Hồ Bích Hạnh bị đau, nàng không tự chủ được kêu ra tiếng: "A... đau quá, anh buông tay ra."

Nhìn hai mắt Hồ Bích Hạnh đỏ lên như sắp khóc. Lúc này, Đào Cam Mộc mới buông tay, lạnh giọng nói với nàng: "Ngươi nên hiểu như thế nào là tôn ti thân phận. Lần này ta cảnh cáo ngươi, lần sau nếu ngươi dám mạo phạm bề trên thì đừng trách."

Hồ Bích Hạnh cắn chặt răng, cầm tay mình, ngước mắt nhìn Đào Cam Mộc đứng trước mặt, nàng gọi tên hắn rồi chậm rãi nói ra từng chữ: "Đào Cam Mộc, đ*t...con mẹ anh."

Đào Cam Mộc nghe xong sững người, rồi nhanh chóng tức giận bước lại gần nàng, quát: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, Hồ Bích Hạnh bật cười, nói: "Muốn nghe lại đến thế cơ à?"

Hồ Bích Hạnh thật sự thành công chọc tức Đào Cam Mộc, hắn nghe nàng hỏi lại. Đoạn, một tay bóp cổ nàng, cánh tay đẩy về phía trước, ép Hồ Bích Hạnh vào cột nhà.

Lưng nàng đập vào cột mái nhà, đau đến nhíu chặt mày. Nàng đưa hai tay đẩy tay Đào Cam Mộc ra nhưng không được, hắn có ý muốn bóp chết nàng.

Một vài người hầu trong Lý phủ ở phía xa im lặng đứng xem, không ai dám lại gần can ngăn, cuối cùng đành nhanh chóng chạy đi thông báo.

Lúc Hồ Bích Hạnh gần như không thể thở được nữa, thì đằng xa vang lên tiếng quát.

"Cam Mộc, buông tay!"

Lý Công Uẩn gần như chạy lại, kéo tay đang bóp cổ nàng ra.

Phất Ngân công chúa đi phía sau, nhìn dáng vẻ này của ngài thì thoáng giật mình, liếc mắt nhìn Hồ Bích Hạnh rồi nhằm mắt thở dài.

Hồ Bích Hạnh ngồi khuỵu trên nền đất, khom người ho sặc sụa, nàng thở dốc ngẩng đầu nhìn Đào Cam Mộc, nói: "Thằng chết tiệt!"

"Bích Hạnh!" Lý Công Uẩn nghiêm giọng quát nàng.

Phất Ngân công chúa nghe ngài gọi tên Hồ Bích Hạnh, thì khẽ cười chua xót.

Nhìn hai người một đứng một ngồi, Lý Công Uẩn nghiêm giọng nói tiếp: "Các ngươi đang làm cái gì hả?"

Đào Cam Mộc giọng điệu vẫn còn tức giận, hắn cúi đầu nhìn Hồ Bích Hạnh ngồi trên đất, chỉ tay vào nàng, lạnh giọng nói: "Cô ta quá hỗn láo."

"Là anh xúc phạm tôi trước." Hồ Bích Hạnh đứng bật dậy, nàng cũng chỉ tay vào Đào Cam Mộc. Đoạn, cổ họng đau đớn, nàng bật ho vài tiếng rồi nói tiếp: "Đào Cam Mộc, anh đánh phụ nữ, anh không xứng làm đàn ông. Thằng khốn..."

"Bích Hạnh, im ngay!" Lý Công Uẩn lạnh giọng cắt đứt lời nàng. Đoạn, quay đầu nhìn Đào Cam Mộc trầm giọng hỏi: "Chuyện này là như thế nào?"

"Đại nhân nghe cô ta mắng chửi chắc cũng hiểu, thật sự quá hỗn láo."

"Là anh xúc phạm tôi." Hồ Bích Hạnh cao giọng nói.

Trán Đào Cam Mộc nổi gân xanh, cố gắng nén giận, hắn hỏi ngược lại nàng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một con hầu mà dám mạo phạm ta, ta lên tiếng dạy dỗ ngươi, ngươi lại coi những điều đó là xúc phạm. Thử hỏi ngươi có biết thế nào là tôn ti, trên dưới?"

Hồ Bích Hạnh sững sờ đứng đó. Từng câu, từng chữ Đào Cam Mộc nói xé hỏng tam quan của nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào thực tại, bức nàng phải lùi về hai chữ 'cam chịu'.

"Quỳ xuống! Tạ lỗi với Đào công tử." Phất Ngân công chúa im lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng.

Đây là ra lệnh. Nàng không phục.

Hồ Bích Hạnh viền mắt đỏ hoe, nàng hơi ngửa đầu, kiềm chế không khóc. Một lát sau, quay đầu nhìn Phất Ngân công chúa, nói: "Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi?"

Phất Ngân công chúa nhíu mày: "Làm càn!"

"Tôi không sai." 

Hồ Bích Hạnh gần như đáp lại trong tức khắc. Câu nói này một lần nữa chống lại thực tại hiện giờ của nàng. Nàng đứng im bất động, thoáng nhìn một lượt những người trong đại sảnh, lúc lướt qua người Lý Công Uẩn, nàng chỉ thấy ngài lẳng lặng đứng đó nhìn nàng, sắc mặt cũng không mang chút tức giận nào.

Phất Ngân công chúa nhìn nàng đứng trước mặt, khẽ lắc đầu rồi hướng Đào Cam Mộc, nói: "Người dưới trong Lý phủ quản giáo không nghiêm là do ta dạy dỗ không đúng, mong công tử bỏ qua."

Đào Cam Mộc thấy công chúa lúc nói luôn nhìn thẳng mình, trong lòng cũng hiểu việc hôm nay hắn làm cũng có phần lỗ mãng, bèn cúi người thi lễ. Thấy dáng vẻ của hắn, Phất Ngân công chúa nói tiếp: "Kẻ dưới trong phủ hôm nay để công tử chê cười rồi."

Ý tiễn khách rất rõ ràng, Đào Cam Mộc cúi người: "Hôm nay lỗ mãng, mong công chúa không trách."

Phất Ngân công chúa mỉm cười khẽ gật đầu. Đoạn, liếc nhìn hầu nữ bên cạnh mình.

Hầu nữ hiều ý, cúi người tiễn Đào Cam Mộc ra đến cửa.

Hồ Bích Hạnh nghe Phất Ngân công chúa và Đào Cam Mộc đối đáp cũng thấy rõ ý bảo vệ người mình của công chúa. Lúc này, đại sảnh không còn ai công chúa mới nhìn nàng, nghiêm giọng nói: "Quỳ xuống, quỳ đến khi nào ngươi hiểu ngươi sai ở đâu."

Hồ Bích Hạnh không phải không hiểu mà là không muốn quỳ xuống dưới chân Đào Cam Mộc, nàng hiểu rõ người ép nàng không phải là những người đứng trước mặt mình mà là xã hội này ép nàng phải quỳ xuống.

Hồ Bích Hạnh nhìn thẳng Phất Ngân công chúa rồi đưa mắt nhìn Lý Công Uẩn. Lúc này dưới ánh mắt của hai người, nàng nhắm mắt, uốn gối quỳ xuống.

Lý Công Uẩn nhìn dáng vẻ cam chịu của Hồ Bích Hạnh, trên mặt không có biểu cảm gì, lần này ngài không dung túng cho nàng. Đào Cam Mộc với ngài có giao tình quen biết đã lâu, tuy hắn còn trẻ nhưng trước nay làm việc luôn cẩn trọng tỷ mỷ, lần này thất lễ như vậy chắc chắn nàng đã nói gì quá đáng mạo phạm hắn.

Ngoài trời mưa đã ngừng, trời cũng đã tối muộn, đèn trong đại sảnh đều được thắp lên.

Hồ Bích Hạnh quỳ ở đại sảnh muốn nát cả đầu gối, nàng không nhịn được thử xoa chân mình, cơn tê buốt truyền đến làm nàng phải nắm chặt vạt áo chịu đựng. Lúc này, nàng không nghĩ gì nhiều, chỉ lặng lẳng cúi đầu nhìn cái bóng của mình in trên nền gạch.

Mãi sau mới có người bước đến lên tiếng gọi tên nàng.

"Bích Hạnh!"

Hồ Bích Hạnh ngẳng đầu nhìn Lý Công Uẩn đứng trước mặt, ngài mặc viên lĩnh sắc xám, dáng vẻ ôn hoà, ngài cũng đang cúi đầu nhìn nàng.

Nàng nhoẻn miệng cười, hỏi: "Lý đại nhân, tôi đứng lên được chưa ạ?"

"Đừng đứng lên vội, cô ngồi xuống một lát đã." Lý Công Uẩn vừa nói vừa ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.

Nghe lời ngài nói, Hồ Bích Hạnh khẽ dịch chân rồi ngồi bệt xuống đất. Máu ở đầu gối được lưu thông khiến cho nàng thấy dễ chịu hơn một chút nhưng rất nhanh lại đau buốt khiến cho nàng phải nhắm mắt chịu đựng.

Thấy biểu cảm của nàng như vậy, Lý Công Uẩn nhẹ giọng hỏi nàng: "Đau lắm phải không?"

Hồ Bích Hạnh ấn nhẹ vào đầu gối mình, lắc đầu đáp lại: "Không sao, tôi vẫn chịu được."

Lý Công Uẩn nhìn nàng, gật đầu.

Nhìn ngài lẳng lặng ngồi bên cạnh mình, Hồ Bích Hạnh lại nghĩ đến vài chuyện. Nàng không kìm được lên tiếng hỏi ngài: "Lý đại nhân, ngài không hỏi tôi chuyện lúc chiều sao?"

"Ta đoán là cô đã nói gì đó rất khó nghe với Cam Mộc nên cậu ta mới hành xử như vậy." Đoạn, hơi nghiêng đầu nhìn vết bầm trên cổ nàng: "Cổ còn đau không?"

Hồ Bích Hạnh khẽ lắc đầu, nàng thử đổi tư thế duỗi thẳng chân rồi mới đáp: "Anh ta nói tôi quyến rũ ngài."

Lúc nói câu này, Hồ Bích Hạnh luôn nhìn thẳng Lý Công Uẩn, nàng nhận thấy ánh mắt ngài lay động.

Lý Công Uẩn ngẩn người, một tiếng "Ừ" nói ra cũng có phần gượng gạo.

Hồ Bích Hạnh cụp mắt cúi đầu, nhìn vạt áo ngài phủ trên đất, nói: "Xin lỗi, tôi không có ý mạo phạm ngài."

"Đừng nói như vậy. Cô không mạo phạm ta." Lý Công Uẩn nhìn nàng, nói tiếp: "Cô đứng dậy được chưa?"

Hồ Bích Hạnh gật đầu đáp lại, nàng chống tay xuống đất muốn đứng lên, lại đau đến hít mạnh một hơi.

Lý Công Uẩn đỡ tay nàng, kéo lên: "Để ta đỡ cô."

Hồ Bích Hạnh đứng dậy, khom lưng cúi người xoa đầu gối mình, nàng ngẩng đầu nhẹ giọng gọi ngài: "Lý đại nhân, cảm ơn ngài."

"Ừ." Đoạn nói tiếp: "Cô vẫn chưa ăn gì đúng không? Ta sai Niên chuẩn bị đồ ăn tối cho cô rồi."

Câu nói này của ngài làm động tác xoa gối của nàng thoáng khựng lại, Hồ Bích Hạnh đứng thẳng người nhưng không nhìn ngài chỉ cúi đầu nhìn cái bóng của mình trên đất.

Thấy nàng im lặng không nói gì, Lý Công Uẩn lo lắng, nghiêng người hỏi nàng: "Bích Hạnh, sao thế?"

"Tôi không sao ạ."

Hồ Bích Hạnh không muốn ngài biết suy nghĩ lúc này của mình, nên chỉ băng quơ đáp lại.

"Ừ. Ta cho cô mượn thư phòng của ta đó, đi ăn chút gì rồi bôi thuốc đi."

Nhìn nàng sững sờ vì câu nói này, Lý Công Uẩn khẽ mỉm cười nói tiếp: "Nguyễn Niên giúp cô." 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com