Tien Kiep Muichirou Reader
Luân hồi chuyển kiếp ư? Nghe sao mà phi thực, vốn kiếp người là một kiếp người, hết duyên, hết phận nghĩa là hết kiếp. Chết đi trở thành hư vô, trở thành hạt cát, hạt bụi của ngân hà. Lại đâu biết được, vẫn còn những ân oán, lời hứa, hẹn thề từ kiếp này sang kiếp khác. Điển hình là một mối lương duyên, nó mãnh liệt, nó bùng cháy, nó là sợi tơ đỏ mỏng manh nhưng bền lâu. Lại lần nữa, một ngày xuân đầu mùa, hai đứa nhỏ, một cặp song sinh tái sinh đến với trần đời. Ắt hẵn lần này thế giới tươi sáng hơn vì lũ quỷ đã tuyệt diệt. Tokito Muichirou và Tokito Yuichirou sinh vào mùa xuân ngay tuyết đông vừa tan. Hôm đấy, nắng ấm đầu mùa chiếu rọi thế gian, năm mới đến với trần đời, hai sinh linh bé nhỏ đến với thế giới. Tuyết đông năm nay lạnh giá, buốt rét giữa trời đêm, lạnh giá nhưng lại đan xen cái nắng ấm hồng của tiết trời, lại nữa, một sinh linh thuần khiết ra đời gửi tặng cho mái ấm nhỏ. Hai con người hẹn duyên kiếp trước được tìm lại mối lương duyên đã lỡ, cùng nhau bước tiếp nguyện ước dở dang. Ngọn gió của hạ, quay ngược và bước tiếp, đưa hồn của người về lại, nắng ấm lại lên, lương duyên đã đến. Năm đó, sinh linh chào đời, mái ấm ấy lại thêm một tiếng cười trong trẻo. Em với đôi mắt có con ngươi xanh biếc, mái tóc với màu của tuyết, tuyết trắng tóc em trắng. Hình hài em nhỏ bé, làn da trắng sữa, đúng thật em thuần khiết, đẹp đẽ, lạnh giá như tiết trời mùa đông, tiết trời của sự lạnh lẽo. Sự tươi mới của đất trời, sự đẹp đẽ kêu sa của loài hoa cây cỏ mà trần đời tạo nên là sự bắt đầu của mối tình dở dang tiền kiếp. Lại một mùa hạ, lại một lần gặp gỡ, đời đời kiếp kiếp hạ là mùa của sự khởi đầu, mùa của những mối tình không thành." Oa, nhìn nè Nema-chan màu nước của con suối này đẹp quá, hình như là do nắng phản chiếu lại nhỉ? " Nụ cười em nở trên môi, cứ hạ đến, chiều yên gió lặng, em cùng cô bạn thân Rinema ngồi dưới gốc cây anh đào cạnh bờ suối luyên thuyên cùng nhau. " Cẩn thận đó con ngu này, trượt chân xuống nước thì đừng hòng bà đây cứu. " " Xì, Nema-chan đáng ghét ghê, nhưng mà chỉ mạnh mồm được thôi, tớ đây té xuống nước thì cậu lại chả la hoảng loạn lên. " " Im mồm. " " Muichirou, em dắt đi đâu thế này, lạc mất đường đến con suối mất rồi, cái thằng đần này !!. "" Anh hai, nhìn kìa, con suối, đến rồi. " Em phút chốc ngoảng đầu. " Ơ? Nước mắt sao lại? " Ông tơ bà nguyệt se duyên, sợi chỉ đỏ liên kiết ngón út đôi bàn tay của người thương. Em nhìn hắn, hắn nhìn em, cả hai cùng rơi nước mắt, giọt nước mắt của sự gắn kết. Một thoáng người em cứng đờ, thủy triều trong lòng em dâng trào mà dậy sóng. Không biết, không gặp, không nhớ nhưng sao lại quen thuộc đến thế. Cõi lòng em rung rinh, tim em đập liên hồi, em biết rồi, chàng trai hằng đêm em mơ thấy, chàng trai với nụ cười ban mai, chói chang tựa như mặt trời. " Này, yn không được xuống suối, không được sang bờ bên kia !!. " " Mui, em đi đâu thế, nguy hiểm, quay lại, nhanh lên !!." Cô bạn thân Rinema và anh chàng Yuichirou đồng thanh hét lên, chính họ cũng không hiểu em và hắn tại sao lại có cử chỉ lạ lùng, không nói không rằng, lại muốn sang bờ bên kia. Em không biết, càng không hiểu tại sao? Tại sao cơ thể em phản ứng dữ dội, tim em quặng lại đau nhói, tạo nên một cảm giác khó thở, người em run lên bần bật, cảm xúc trong em dâng trào lên từng hồi, từng hồi một, thâm tâm em cuồn cuộn như vũ bảo em muốn ôm chầm lấy hắn, ôm lấy một người xa lạ ở kiếp này nhưng là cả thế giới của em ở kiếp trước. “ Y/n, Y/n!!!! “ “ Này, làm sao thế, bĩnh tĩnh lại, không được xuống suối, bình tĩnh lại ngay!! “ Em không lọt tai những lời Rinema nói, em muốn lao đến trong vòng tay của hắn, em muốn chạm vào khuôn mặt, chạm vào ngọn tóc, chạm vào cơ thể, chìm đắm trong hắn. Vừa lúc, hắn ta - Muichirou khập khiển tiến gần lại em, em lao vút ra khỏi vòng tay của người bạn thân đang ghì lấy. Muichirou đón trọn em trong vòng tay, không biết nữa, không hiểu nữa, em khóc nấc lên, em cứ nấc lên từng hồi mà chẳng biết lý do. Muichirou một lần nữa, hắn ta cười, nụ cười vẫn vậy, hắn vẫn là ánh nắng, vẫn là vần thái dương. Hắn dịu dàng xoa lưng, xoa nhẹ mái tóc em, rồi gục đầu xuống vai em mà nhẹ nhàng rơi lệ. Chiều mùa hạ năm ấy, có hai con người tìm thấy nhau, nắng len lõi chạm nhẹ mái tóc, gió hôn nhẹ bờ môi hồng đào. Trái tim hai người đã sống, nay lại dữ dội và đập vang hồi từng nhịp. Một lần nữa lại sống, sống để yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com