TruyenHHH.com

Tien Kha Cong Thoi Kha Thu

Còn chưa tới tuần thi cử, nhưng tiểu thiếu gia đã sắp nghênh đón bốn bài thi.

Rất nhiều chương trình học của năm ba đại học không phải cuối kỳ mới thi, bình thường giảng viên có thói quen học xong một môn sẽ cho thi luôn, sinh viên cũng nguyện ý, như vậy có thể tiến vào trạng thái nghỉ đông trước một chút.

Tiểu thiếu gia đã không đến phòng thí nghiệm làm hạng mục nữa, Khâu lão sư nói cậu hậu kỳ đi theo viết báo cáo là được.

Như vậy liền có thời gian cùng Kiều Lạc cọ cùng một chỗ, hai người vác cặp sách đi thư viện, một buổi chiều tổng cộng đọc hai quyển sách. Kiều Lạc cùng tiểu thiếu gia mua hai ly trà sữa ở quầy đồ uống của thư viện, một bên uống một bên hỏi: "Thi xong cậu có kế hoạch gì không?"

Tiểu thiếu gia rất rụt rè mà nói: "Đi ra ngoài chơi? Tớ muốn đi Cố cung một chuyến."

Kiều Lạc hai mắt tỏa ánh sáng: "Cố cung! Tớ cũng muốn đi, nếu có thể đón tuyết rơi thì càng tốt, nếu không chúng ta đi cùng nhau? Tớ còn muốn đi Hậu Hải mua sắm, sau đó đi ăn vịt nướng, hắc hắc."

Mấy chuyện này đều là việc tiểu thiếu gia muốn làm cùng học trưởng, nhưng thật sự không nói ra được rằng chính mình muốn ngàn dặm tìm người yêu, tiểu thiếu gia đành phải kiên trì, giả bộ cao hứng mà trả lời: "Được đó được đó, cùng nhau cùng nhau."

Kiều Lạc là người có năng lực hành động đặc biệt mạnh mẽ, lập tức mở ứng dụng điện thoại ra xem vé máy bay, nói: "Tớ ngày tám thi xong môn cuối cùng, cậu ngày mười thi xong, nghỉ ngơi một ngày, ngày mười một đi nhé?"

Tiểu thiếu gia: ". . . . . . Được."

Tốt thật sự, ngay cả cơ hội trộm chuồn mất cũng không có.

Chuyện một mình đi tìm bạn trai bị Kiều Lạc cắt đứt, tiểu thiếu gia từ đó bắt đầu buồn bực, mãi cho đến khi thi xong cảm xúc cũng không tốt lên.

Bất quá cũng không có biểu hiện ra ngoài, bằng chứng chính xác của việc cảm xúc không tốt là phòng cậu đã phải thay hai cái gối ôm —— đều bị đập đến tan tác.

Thi xong, tiểu thiếu gia tự lái xe mình đến sân bay, thuận tiện đến nhà Kiều Lạc đón bóng đèn 20000W này.

Kết quả đứng ở cửa chờ cậu cư nhiên là hai người.

Tiểu thiếu gia nhìn người đứng bên cạnh Kiều Lạc, cảm thấy có điểm quen mắt.

Lái xe đi qua, mới nghĩ ra, đây là bạn trai Kiều Lạc.

Tiểu thiếu gia: ". . . . . ."

Nguyên lai bóng đèn 20000W chính là mình.

Cái này tốt lắm, vốn dĩ bản thân nhớ bạn trai đến khó chịu, thời điểm call video đều sắp nhịn không được, bây giờ còn có người trước mặt cậu không có góc chết mà tú ân ái.

Tiểu thiếu gia toàn bộ hành trình đều đen mặt, thẳng đến khi ở sân bay nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong.

Khóe miệng rốt cục xuất hiện ý cười, buồn ngủ do chuyến bay nhàm chán mang đến cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tiểu thiếu gia nhanh chóng đi đến trước mặt học trưởng.

Nhưng mà còn muốn giả bộ bình tĩnh, nói: "Kỳ thật anh không cần đến, tôi có thể tự mình lái xe."

Học trưởng xoa xoa đầu cậu, đưa tay tiếp nhận vali trong tay cậu, nói: "Mau nói nhớ tôi."

Vali bị cầm đi, tiểu thiếu gia không được tự nhiên mà vặn vặn hai ngón tay, mới nhỏ giọng nói: "Nhớ anh."

Nói xong liền chạy.

Vì thế học trưởng thấy người phía sau cậu.

—— Kiều Lạc cũng thấy học trưởng.

Kiều Lạc ngay cả bạn trai mình cũng không quản, đi nhanh hai bước lại đây, hỏi tiểu thiếu gia: "Cậu không phải đến du lịch sao?"

Học trưởng liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia một cái, cũng hỏi: "Em không phải tới tìm tôi sao?"

Tiểu thiếu gia nghẹn đỏ mặt, lớn tiếng mà nói: "Không phải du lịch! ! !"

Nói xong túm vali của mình liền muốn chạy, chạy hai bước lại lộn trở lại, cũng không nhìn Kiều Lạc, nói: "Dù sao bạn trai cậu cũng ở đây, hai người các cậu đi chơi đi, tớ đi đây!"

Lúc này tay trái xách vali, tay phải túm học trưởng.

Học trưởng thiếu chút nữa bị cậu túm đến lảo đảo, chỉ có thể đuổi theo cậu, quay đầu lại bất đắc dĩ cười cười với hai người Kiều Lạc: "Có chuyện gì có thể liên hệ tôi."

Tiểu thiếu gia đã trải qua quá trình tâm lý phức tạp từ "Cho rằng phải mang theo bóng đèn" đến "Phát hiện chính mình là bóng đèn" lại đến "Nghĩ đến hẹn hò hai người phải đổi đổi thành nhóm bốn người", cuối cùng đem chuyện hẹn hò cùng bạn trai túm trở về quỹ đạo.

Sinh viên trao đổi đều thống nhất ở tại ký túc xá trường học an bài, hai người một phòng, học trưởng không có biện pháp đem người mang về, chỉ có thể ở khách sạn.

Vừa mới tiến vào cửa khách sạn tiểu thiếu gia đã bắt đầu miên man suy nghĩ, ánh mắt đảo qua đảo lại, chính là không dám nhìn học trưởng.

Học trưởng đem cái đầu nhỏ của cậu chuyển lại đây nhìn về phía mình, nói: "Nhìn chỗ nào? Bạn trai em ở đây này."

Tiểu thiếu gia tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, còn giả bộ trấn định, nói: "Quan sát khách sạn một chút xem có an toàn không."

Học trưởng trong lòng buồn cười muốn chết, đem người mang về phòng, nói: "Trước tiên ở nơi này ở hai ngày, chị họ tôi có nhà ở đây, nhưng em nói cho tôi muộn quá, phòng ở còn chưa thu dọn xong."

Tiểu thiếu gia "Oh" một tiếng, nói: "Ngày mai tôi muốn đi xem Cố Cung, anh có thời gian không?"

Kiều Lạc cũng đưa đến rồi, không có thời gian cũng không thể đem người thả đi, học trưởng xoa xoa tóc cậu, lại hôn nhẹ cái trán trơn bóng trắng nõn của cậu, nói: "Cùng em đương nhiên có thời gian, bất quá có báo cáo cần viết, em đợi tôi viết xong được không?"

Tiểu thiếu gia cũng đem laptop của mình lấy ra, tắm rửa xong hai người ngồi xếp bằng ở trên giường, một người viết báo cáo, một ngươi chơi game.

Viết báo cáo hết sức chuyên chú, chơi game lại không yên lòng.

Tiểu thiếu gia chơi hai ván, cảm thấy không có ý nghĩa, bắt đầu nghiêng đầu nhìn học trưởng.

Nhìn một hồi lâu, đối phương giống như không cảm nhận được ánh mắt sáng rực của cậu, cũng không để ý đến cậu.

Tiểu thiếu gia bắt đầu tức giận, vươn tay quấy rối học trưởng, trước chọc thắt lưng người ta, lại đứng lên vò tóc người ta.

Học trưởng đem laptop đặt ở một bên, đưa tay túm người xuống, trả thù mà cũng xoa tóc cậu một phen, hỏi: "Nhàm chán?"

"Nhàm chán muốn chết." Tiểu thiếu gia giãy giụa muốn chui ra, còn nói, "Anh nhanh viết xong báo cáo nha."

Này còn viết cái gì báo cáo, học trưởng ôm lấy người, dùng vũ lực trấn áp động tác muốn chui ra của cậu, gãi gãi thịt mềm bên hông cậu, cù lét khiến tiểu thiếu gia cười thành một đoàn.

Cậu dùng sức giãy giụa, hất đổ hai laptop trên giường, thuận tiện cũng làm chăn rối tung lên.

Người chui ra, học trưởng lại túm lấy tiểu thiếu gia kéo trở về chọc tiếp.

Hai người giống như trẻ con nghịch ngợm, áo ngủ dây lưng đều bị kéo đến lỏng lẻo.

Tiểu thiếu gia một bên ồn ào "Tôi sai rồi" một bên còn đang lấy đầu ngón tay chọc cơ bụng người ta, căn bản không có một chút dáng vẻ nhận sai, căn bản một chút cũng không có ý thức được thân thể học trưởng dâng lên phản ứng.

Thẳng đến khi bị người đặt ở dưới thân.

Học trưởng âm thanh ám ách, tay vẫn gãi người ta không động, đem người ôm chặt vào trong ngực, nói: "Bảo bối, đừng náo loạn."

An tĩnh lại, thân thể dán lại mới phản ứng được một số biến hóa.

Người vừa rồi còn làm ầm ĩ trong nháy mắt liền thành thật, từ bên tai bắt đầu, đến hai má kéo dài đến cổ tất cả đều đỏ, sau một lúc lâu nói: "Anh đã nói để ta ở đây mặt trên, có tính không?"

Học trưởng nghiêng người đem người dưới thân lật lại nằm úp sấp trên người mình, một bên hôn một bên nói: "Tính."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com