Tien Hiep Tieu Dao An Nhien
Đỉnh Hoành Sơn quanh năm mây mù che phủ. Cảnh sắc lại không mờ ảo lãng mạn như chốn Bồng Lai. Không vật sống, không cỏ cây. Khắp nơi chỉ có đá nhọn cùng tuyết trắng, nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm.Trên một cái gò nhô ra, một căn nhà gỗ đơn độc đứng đó. Trước nhà, cây đại thụ duy nhất của cả Hoành Sơn sừng sững vươn cao, trổ ra một loại hoa trắng muốt như tuyết. Trong suốt lóng lánh, nổi bật giữa tán lá xanh mướt.Doãn Dao không biết cái cây đó tên là gì, từ khi nào xuất hiện, tại sao lại có thể sinh trưởng trên đỉnh Hoành Sơn đầy khắc nghiệt này. Nàng chỉ biết từ lúc bản thân có ý thức, đã trông thấy trước nhà cây ấy. Lại thấy trổ ra loại hoa xinh đẹp như tuyết kia nên gọi nó là Tuyết Hoa.Tuyết Hoa trổ hoa quanh năm, cánh hoa lại có thể ăn được. Doãn Dao cũng là nhờ vào nó mà sống một mình trên đỉnh Hoành Sơn ba vạn bảy nghìn năm.Nàng từ khi sinh ra đã ở nơi này, trước năm nghìn tuổi còn có một vị lão nhân vài năm một lần đến đây chăm sóc, dạy nàng chút phép thuật, chút cách tu luyện. Cho đến một ngày, lão nhân đó đột nhiên không đến nữa.Doãn Dao xém chút chết vì đói và lạnh. Nàng hơn ba năm chờ đợi lão nhân, lương thực dữ trữ hết sạch. Một ngày nọ mê man bất tỉnh. Ngủ liền mấy ngày, cái lạnh thấm vào trong xương cốt, nhức nhói khó chịu. Chút tu vi phòng thân cứ như vậy mà yếu ớt tan biến.Lúc lâm vào hôn mê, Doãn Dao thấy trước mắt mình là cõi hư vô không rõ, chân vô thức đi về phía trước. Đột nhiên, Tuyết Hoa vây lấy nàng, tạo thành cái vòng tròn nhỏ. Hương thơm dịu nhẹ tinh khiết dần lan tỏa. Linh hồn Doãn Dao ngốc nghếch nhìn Tuyết Hoa xinh đẹp. Mỗi cánh hoa tưởng chừng lạnh buốt kia, khi chạm vào nàng lại ấm áp không ngờ, chậm rãi xua đi lạnh lẽo. Tuyết Hoa chạm vào môi nàng, vị thơm ngọt kích thích từng tế bào trên cơ thể Doãn Dao. Nàng há miệng đem cánh hoa nuốt lấy, vị ngọt dịu dàng như dòng suối róc rách thấm vào từng ngõ ngách cơ thể. Lại mang theo dòng nhiệt lưu đầy thoải mái.Doãn Dao từ trong mộng cảnh tỉnh dậy, thấy bản thân nằm trên giường gỗ nhỏ, trên bàn trà cạnh giường có ba đóa Tuyết Hoa, nhớ lại cảnh trong mộng, nàng cẩn trọng đem Tuyết Hoa bỏ vào miệng. Cảm giác ấm nóng dịu ngọt một lần nữa len lỏi, hòa tan mệt mỏi đói khát, lại rót cho nàng một luồng sức mạnh vô hình. Doãn Dao giật mình, nhận thấy tu vi bản thân có chút tiến bộ. Nàng không hiểu vì sao lại mơ thấy giấc mộng kia. Có lẽ Tuyết Hoa ngoài sân sống cũng lâu như vậy nên có linh tính, lúc nãy đã cứu nàng. Doãn Dao chạy đến bên cạnh cây đại thụ, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy nó, khẽ yếu ớt thì thào."Cám ơn ngươi, Tiểu Tuyết."Tán cây rung lên nhẹ nhàng như có như không. Có lẽ là do cơn gió mạnh vừa thổi qua.Từ đó, trên đỉnh Hoành Sơn một người một cây tựa nhau mà sống. Nói cũng thật đơn giản. Lão nhân kia trước đây mang đến cho nàng rất nhiều sách, cũng từ dạy nàng cách đọc cách viết. Doãn Dao ngày đêm buồn chán trên đỉnh Hoành Sơn, ngoài việc tu luyện thì cũng chỉ biết đọc sách.Nàng nhờ vào sách biết được cuộc sống muôn hình vạn trạng bên ngoài, biết nhân loại ngoài kia cỡ nào mưu mô hiểm độc, thế giới dưới chân núi cỡ nào đáng sợ. Lại thông qua sách biết được một số kiến thức kỳ lạ về cách tu luyện, về độc dược, trận pháp, huyết phù, huyết ấn, chiêu hồn pháp,... Mỗi lần phát hiện ra điều gì lý thú lại chạy đến bên Tuyết Hoa mà huyên thuyên kể cho nó nghe. Tuy chưa bao giờ được đáp lại. Nhưng giấc mộng kia cho nàng biết, Tuyết Hoa có linh tính. Nên vẫn mặt dày bám lấy thân cây mà kêu lên"Tiểu Tuyết"Cứ như vậy suốt ba vạn bảy nghìn năm, nàng sớm đem số sách kia đọc đi đọc lại nhiều lần, đọc đến mức thuộc không sót một chữ. Khiến kiến thức bản thân vô cùng uyên bác. Nhưng Doãn Dao cũng không nhận ra nó có ích lợi gì. Nàng vốn không có ý định rời khỏi Hoành Sơn. Thời gian nhàm chán như vậy trôi qua, nàng sau khi thuộc hết sách vở trong nhà. Bèn dựa theo một quyển sách, đem đá huyền thiết trên núi chế tạo Pháp Khí, tùy thời có thể điều khiển chúng đánh nhau mua vui. Doãn Dao không hề biết rằng những thứ pháp khí được tạo ra trong lúc nhàm chán kia lại là thứ mà có người đổi cả tính mạng cũng không đoạt được.Một ngày như thường lệ, Doãn Dao đem thiết kiếm vừa mới chế tạo xong móc lên một cành cây nhô ra. Tuyết Hoa nếu biết nói sẽ la hét vạn lần. Thân cây của nó biến thành cái sào treo Pháp Khí rồi a. Không cẩn thận để người bên ngoài biết được sẽ đem nó chặt bỏ ngay lập tức. Đúng lúc này, Doãn Dao không hề biết tới tâm sự của Tuyết Hoa, nàng đưa mắt nhìn ra xa.Gió lại thổi.Tuyết lại rơi."Tiểu Tuyết! Dường như ta cảm nhận được khí tức kì lạ."Nàng vừa dứt lời, một cái hồn thể mong manh không rõ nhân dạng theo gió bay đến. Tim Doãn Dao nảy lên vài cái, hồn thể này đối với nàng sinh ra cảm giác quen thuộc đến không ngờ. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Đem Tụ Hồn Đỉnh trên cây bắt lấy hồn thể. Lô Đỉnh rung lên nhè nhẹ, dịu dàng tỏa ra ánh sáng Ngũ Sắc mê người.0q
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com