TruyenHHH.com

Tiem Hoa 1095

JungKook dừng xe trước một toà chung cư có vài ô vuông sáng lên nằm trên tầng cao vút, ánh mắt chậm rãi di dời sang phía bên phải, nơi có người con gái đang không ngừng kêu than rất nhỏ " thật chóng mặt"

Nụ cười trên khoé môi được rộ nở trong ánh đèn mang tông màu ấm phía bên đường, đưa tay vén những sợi tóc phủ xuống khuôn mặt đã sớm chuyển thành màu hồng nhạt, đôi bàn tay cứ thuận thế mà đặt trên đỉnh đầu của Eun Ji không động

- Tửu lượng đã yếu còn đi uống bên ngoài

- Vì ai hả?

Eun Ji mấp máy khuôn miệng được phủ bởi một lớp son đỏ ở lòng môi, hàng mi dài động đậy vài cái rồi cũng nheo mày mở mắt, cầm lấy bàn tay đang yên vị trên mái đầu mình, cô kéo xuống ôm chặt nó vào người như thể đây là món vật bảo không để ai khác có quyền tước đoạt

- Chú ơi, chú có biết "yêu" là gì không ạ?

JungKook chớp mắt, câu hỏi vô ý vô tứ được đặt ra trong trạng thái rượu đắng vẫn còn đang lan toả dần, đây là hỏi thật để muốn nghe sự thật, hay là chỉ nhất thời buộc miệng nói ra? Anh không vội trả lời, ngón trỏ thon dài chạm lấy chiếc má mềm vuốt ve nhè nhẹ

Không nghe thấy được hồi âm, Eun Ji dĩ nhiên rất khó chịu, con ngươi thường ngày phủ màu nâu nhẹ nay trong bóng tối lại hoá viên ngọc đen ánh lên vài tia sáng do ảnh hưởng bên ngoài truyền vào

Chất giọng nhẹ tênh như lông vũ bay xiêu vẹo rồi dừng chân trải mình trên mặt hồ không một gợn sóng lan, cô cất lời

- Là khi Jeon JungKook không ngại bản thân bị thương mà chạy ra đỡ giúp em mấy chậu hoa sứ

- Là khi Jeon JungKook không thích đồ ngọt nhưng vẫn chấp nhận cùng em nếm thử hết tất cả các loại bánh trên khắp Seoul phồn vinh náo nhiệt, chỉ vì em nói rằng sau này muốn mở một tiệm bánh nhỏ thôi

- Là lúc em không vui, người nào đó đã ở bên cạnh suốt cả đêm chỉ để nghe em luyên thuyên đủ điều về chuyện đã làm em uất ức đến mũi cay xè, tuyến lệ cũng không ngừng rơi như vũ bão

- Là vào một ngày mưa, có một Jeon JungKook cầm chiếc ô màu xanh em yêu thích, tới đón em trở về

Trái tim anh vì những lời lẽ đó làm cho sững sờ, từ đầu đến cuối anh vẫn không hề di chuyển ánh nhìn sang bất kì nơi đâu, cũng vì thế nên JungKook thấy rất rõ hốc mắt chan hoà ấy đong đầy một dòng nước mỏng, cơ hồ chực trào tuôn

Eun Ji càng nói trong lòng càng không vui, cô hiểu rõ, đối với anh đó không phải là "yêu" mà đó là "trách nhiệm", một trách nhiệm anh muốn gánh vác cả cuộc đời. Nhưng chắc chàng thanh niên này vẫn chưa nhận ra, rằng cô không cần anh có trách nhiệm, không cần anh phải bù bù đắp đắp gì đó mà lúc trước cô vô tình nghe được trong đoạn nói chuyện giữa Nam Joon và JungKook

Thứ người con gái cần nhất, à không phải, nói đúng hơn là thứ một mối tình đơn phương cần nhất là sự chân thành hồi đáp, là thứ tình cảm phải thật sự xuất phát từ tận cùng ngóc ngách của trái tim, xúc cảm đổ ào lên tiềm thức và thật tâm muốn truyền tải ra ngoài, đừng vì ai giống ai, cũng đừng vì một người trong dĩ vãng xa xôi nào đấy mà làm đau thêm một nhân ảnh ở hiện tại

- JungKook biết không? Có lần em vô tình thấy được trong chiếc hộp gỗ JungKook cất trên đầu tủ, em xin lỗi vì không có sự cho phép mà tuỳ tiện mở ra xem. Nhưng quả thật, em và chị ấy khá giống nhau, kể từ lần đó trở về sau, em rốt cuộc đã hiểu được lý do JungKook lần nào nhìn em cũng chỉ nhìn thoáng qua, vì nếu nhìn kĩ, sẽ rất nhanh nhận ra được em hoàn toàn khác xa với chị ấy, đúng không?

- Eun Ji...

Một ngón tay đưa lên môi anh ngăn chặn lời sắp được tuôn ra, cô khẽ cười rồi lắc đầu, cánh tay rắn chắc vẫn luôn bị ôm chặt vào lồng ngực ấm, Eun Ji nén giọng mình không để run lên vì cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt

- JungKook đừng nói, vì nếu bây giờ mà nghe được chất giọng ấy em sợ có cơn bão sẽ đến đây tưới mát cả chiếc xe luôn ấy

Câu nói đùa của cô nhỏ hằng ngày anh đều hưởng ứng rất nhiệt tình, nhưng giây phút này, ý cười chẳng lung lay nỗi

- Em biết chàng trai trước mặt em vẫn còn vấn vương chuyện cũ, tuy rằng em không hiểu rõ nhưng em biết được chú đã trải qua loại chuyện gì. Eun Ji không ngốc đến mức nghe những lời nói đó từ Joon mà không nhận ra

- Nhưng mà... có thể từ bây giờ, ngay khoảnh khắc này chú hãy quên đi quá khứ, sống một cuộc đời vui vẻ như thuở còn niên thiếu được không? Nếu như chị ấy thấy chú trong tình trạng này, nhất định sẽ không vui, sẽ rất đau lòng.. giống như em vậy

- Sau này, chú đừng bù đắp gì cho em cả, em không cần, cũng không muốn, hãy sống vì Jeon JungKook thôi, đừng vì cảm thấy tội lỗi mà dày vò bản thân phải sống trong địa ngục tình ái nữa, ai cũng xứng đáng được đón nhận yêu thương cả mà

JungKook chết lặng trước người con gái đang bị nồng độ cồn làm cho nửa tỉnh nửa mơ, tất cả mọi chuyện Eun Ji từ sớm đã lục tìm biết cả, tâm tư trong lòng đang ngủ say một giấc dài cũng bị sự hiểu chuyện của cô khuấy động vực lên, vậy mà cô vẫn chọn giữ im lặng để anh không cảm thấy có thêm gánh nặng, có thêm gánh nặng đồng nghĩa với có thêm tội lỗi, Eun Ji tốt bụng và lý trí như thế, cớ sao lại chấp nhận để chính mình bước vào hố đen sâu ngoáy cùng anh? Lôi kéo và thuyết phục anh ra ngoài?

Một giọt rồi tiếp giọt thứ hai, theo sau là một hàng dài đẫm nước kéo lê trên khuôn mặt bị bóng tối nhấn chìm phân nửa, những suy nghĩ mình là kẻ nhu nhược ích kỉ không hẹn mà cùng lúc chạy đua trong đầu anh, khiến cho từng gang tấc trong lòng đều mơ hồ rực nóng

Người nhỏ đưa tay anh đặt lên trái tim của chính mình, để cho anh cảm nhận được nơi này vẫn còn đều đều đập từng nhịp, nó là đang chảy ra màu máu tanh đỏ thẫm chứ không phải được nung bằng lửa hồng mà mặc cho anh hết lần này đến lần khác bắt ép nó phải tôi luyện thành sắt thép rắn rỏi kiên cường

- "Ai đó rời xa cõi đời này không phải là kết thúc, chỉ là tạm rời thân xác mà thôi, nếu chúng ta yêu thương lẫn nhau thì sẽ gặp lại nhau ở một kiếp đời hay một hình dạng khác. Có khi, người mà bạn yêu thương nhất đang hoá cơn mưa nhỏ, hoặc hoá làn gió nhẹ vi vu khắp bốn phương rộng lớn để gặp và gần gũi bạn hơn. Rồi sẽ tới một lúc nào đó, diện mạo họ có thể khác, nhưng hãy lắng nghe trái tim bạn, biết đâu nó lại nhận ra yêu thương mình trông ngóng suốt ngần ấy thời gian qua"

- Một đoạn văn em rất tâm đắc trong một cuốn sách đã đọc qua, bây giờ có thể nói với người nào đó rồi

Sự im lặng đột ngột kéo đến quấn quanh lấy cả hai cơ thể, mỗi người mỗi suy nghĩ, nhưng lệ nóng vẫn duy trì cùng nhau rơi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com