Tiem Com Nho Thanh Truong An
Lúc ra ngoài thì chỉ là trời hơi âm u, Thẩm Thiều Quang không tin là mình sẽ gặp xui, vẫn cứ chạy tới Tây Thị, đi dạo chợ bán đồ ăn, mua một ít nho khô và đường để chưng bánh hạ, lại tới cửa hàng đồ ăn nổi tiếng ăn hai bát kem anh đào, đến khi ra khỏi cửa hàng thì đã trở trời.Thẩm Thiều Quang vội vàng đi về, vừa mới ra khỏi Tây Thị thì đã nổi gió to, mưa cũng lộp độp rơi xuống.Dù có mang theo ô thì cũng không thể đối đầu với cái kiểu thời tiết dữ dằn như thế này được, Thẩm Thiều Quang vội vàng chạy tới dưới mái hiên ở cửa đông của Tây Thị đứng tránh mưa.Dưới mái hiên chen chúc cả một đống người, đều là mấy kẻ xui xẻo ra ngoài bị mưa xối."Năm ngoái mưa ít, năm nay lại siêng mưa thật.""Giờ này năm ngoái thánh thượng còn đang tới Hoàn Khâu cầu mưa đấy.""Thánh thượng đúng là thánh thượng, được trời cao ưu ái, ta nhớ là mới cầu mưa được mấy ngày thì trời đã đổ mưa sau hạn."...Nghe hai người nói chuyện phiếm, Thẩm Thiều Quang vừa sửa sang lại đám tóc mai bị rối loạn vì vừa rồi chạy vội trong mưa vừa cảm khái, ra khỏi cung đã tròn một năm rồi, bây giờ nhớ lại cuộc sống trong cung lại có cảm giác như đã cách mấy đời.Ở trong cung gặp trận mưa đầu hạ thì sẽ ăn lãnh đào lá hòe để nghênh đón mùa hạ. Cái gọi là lãnh đào chính là mì lạnh ở thời hiện đại. Tới thế kỷ hai mươi mốt nơi Thẩm Thiều Quang từng sống cũng có không ít gia đình tuân theo truyền thống "đông chí sủi cảo hạ ăn mì". Nếu nhìn từ góc độ truyền thừa thói quen ẩm thực thì dân tộc Trung Hoa chúng ta đúng là chung tình thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com