Tich Mich Tham Cung Phi De Cung Dau Lang Man
"Tiểu chủ, tới Vĩnh Thọ cung rồi" Tâm Liên đỡ lấy tay nàng, lập tức, Tiểu Hỗ Tử cong người quỳ xuống làm bục cho nàng bước xuống kiệu. Tống Ý Thiên xua tay nói: "Ta có thể tự xuống, từ sau nhớ rằng không cần làm vậy nữa". Nàng nhớ tới Tiểu Liên Tử, tuy mồm năm miệng mười, nhưng hầu hạ đã lâu, làm việc rất hợp ý nàng. Nhưng chỉ vì nàng, đã hơn một tuần lễ mà hắn vẫn không thể xuống khỏi giường. Việc hôm nay, nàng nhất định phải hoàn thành cho tốt.Tống Ý Thiên dựa vào Tâm Liên bước xuống ghế đỡ, nhìn cánh cửa Vĩnh Thọ cung sơn son thếp vàng, không kìm được tự trào trong lòng. Lần đầu Đoản Hoa phi tới đây là kiệu sáu người khiêng, mới có một tháng, mọi chuyện đã khác. Người đời nói đúng, trong cung thế sự khôn lường, khắc trước trên vạn người, chớp mắt lại thành hạt cát nương mình mặc gió.Nàng đưa khăn tay lên trán nhẹ thấm mồ hôi, cố không làm trôi đi lớp hoá trang quỷ dị. Đã thực sự vào hè, tiết trời trở nên nóng nực, lại thêm thương thế trên cổ thỉnh thoảng đau đớn, khiến nàng không khỏi có chút mỏi mệt. Tống Ý Thiên bước vào bên trong, không khí lập tức trở nên dễ chịu hẳn. Hai thái giám và cung nữ hầu môn khẽ nhún mình hành lễ, rồi cất giọng eo éo ngân dài: "Đoản Hoa quý nhân tới". Tiếng cười nói phía bên trong điện lập tức ngưng bặt, chỉ còn tiếng quạt phần phật vang lên trong không gian tĩnh tại. Tống Ý Thiên hít một hơi, rồi chậm rãi tiến vào.Bảo toạ hoa lệ uy nghi ở chính giữa vẫn còn trống, đoán chừng thái hậu vẫn còn chưa tới đây. Còn lại, đôi hàng ghế bên cạnh trừ bỏ ba vị trí thấp nhất gần cửa ra vào, tất cả đều đã đông đủ. Tống Ý Thiên đưa mắt qua một lượt, cũng không thấy Mộ Nhược Chỉ đâu. Phía bên trên nơi ghế tựa cao nhất phía đông bảo toạ thái hậu, Lệ phi đang nhàn nhã thổi nhẹ viên ngọc trên bộ hộ giáp vàng lấp lánh. Nàng ta bộ dáng thong dong mỹ lệ, cho dù hôm nay y phục không còn quá xa hoa như lần gặp đầu tiên, nhưng giữa đủ các thứ gấm hoa, bộ cung trang màu đào phấn dệt xen chỉ bạc của nàng ta không những không bị nhấn chìm, lại càng lôi cuốn đến kì lạ. Tống Ý Thiên khẽ cười, Lệ phi, đúng là luôn biết cách trở thành một đoá mẫu đơn quyền uy nổi bật không ai sánh bằng.
(*) Cư kinh: không có kinh nguyệtLời vừa cất lên, cả cung điện chìm vào im ắng như tờ.Rốt cuộc cũng là thái hậu phá vỡ sự sững sờ kinh hãi: "Cái gì? Là như thế nào, mau kể ai gia nghe". Tống Ý Thiên ngập ngừng một lát, rồi nhỏ giọng nói, dáng điệu thập phần lúng túng: "Từ khi còn ở Trịnh quốc, cách ngày xuất giá một tháng, thần thiếp đã không xuất hiện nguyệt san. Vốn nghĩ do khi đó trước đại hôn tâm tình bất ổn, nhưng qua một tháng vừa rồi cũng chưa thấy gì. Thần thiếp cũng là chủ quan, sau chuyện xảy ra hôm đó với hoàng thượng tại Khâm Nhân cung bị một vết thương, mời thái y tới, chẩn được mạch tượng bất thường, mới nghĩ ra đã cư kinh hai tháng ròng. Thần thiếp không định nói với ai, đọc vài cuốn y thư nói ăn quế và gừng có thể có chuyển biến. Thần thiếp che giấu, xin thái hậu thứ tội" Thái hậu vội vã rời bảo toạ, đỡ Tống Ý Thiên đứng lên. Thấy trong mắt bà tràn ngập đau đớn, nàng đột nhiên cũng thấy mủi lòng: "Mau mau đứng dậy. Ai gia làm sao nỡ trách tội con chứ. Nữ nhân đáng thương, con mới mười bảy tuổi. Ai gia sẽ điều Dương thái y đứng đầu thái y viện chăm sóc riêng cho con, chắc chắn sẽ cứu vãn được. Mau đứng lên" Quá xúc động, thái hậu đột nhiên khó thở, ho khan không ngừng, đành phải dựa vào Tắc Túc tới tẩm điện nghỉ ngơi, chúng phi vì thế cũng lần lượt ra về.Tống Ý Thiên vừa đứng dậy định bước ra ghế đỡ đang chờ, lại thấy Lệ phi hướng nàng đi tới, theo sau còn có Nghi tần và Đề Khắc quý nhân: "Tống thị Đoản Hoa quý nhân. Ha, những tháng ngày mà một công chúa thất sủng như ngươi ngồi ngang hàng với ta đến đây cũng đã chấm dứt rồi. Còn cái kia" Nàng ta cao ngạo quét mi dài một lượt qua Tống Ý Thiên: "Ta cũng không ngờ đến đấy. Mấy ngày nay chuyện tốt đều xảy ra, ngươi cùng Mộ thị thấp hèn kia lại khiến đám đầu bạc thái y viện phải luôn chân luôn tay rồi" Tống Ý Thiên không nhìn nàng ta, chỉ nhẹ nhàng nhún người: "Vào hạ trời nóng, người sinh bệnh không ít, đúng là khiến các thái y phải vất vả. Mặt trời nắng chiếu như thế này, Lệ phi nương nương đứng ngoài lâu e rằng không tốt, chi bằng nương nương cùng Nghi tần, Đề Khắc quý nhân hồi cung đi. Thần thiếp còn phải hồi cung uống thuốc, xin cáo lui"Lệ phi liếc nàng một cái, rồi nhanh chóng tung váy rời đi, đám cung nhân bên cạnh xúm lại đỡ nâng nàng lên kiệu. Đợi cho những người khác rời đi, Tống Ý Thiên mới ra ngoài nơi Tâm Liên cùng phu xe đang chờ. Tâm Liên chờ một lúc lâu, lại thấy nàng và Linh Lung mặt mày đều nghiêm trang, sốt sắng hỏi: "Tiểu chủ, cô cô, chuyện gì vậy?". Nàng ngồi lên ghế đỡ, trầm ngâm một lát, nàng nhìn Tâm Liên: "Từ nay về sau có lẽ cũng có thể vô hình sống an ổn rồi". Tâm Liên vốn đang không hiểu gì, lại nghe Linh Lung trả lời: "Vừa rồi quả thực tiểu chủ bày ra một màn kịch xuất sắc, chỉ e việc mới chỉ được bán phần thành công, còn lại, đều trông cả vào tiểu chủ. Nếu không sẽ là tội khi quân, lập tức chém đầu"Nàng chậm rãi gật đậu, đưa tay lên xoa xoa mi tâm, mệt mỏi đáp: "Thuốc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, thái y có xem qua cũng sẽ không phát hiện điều gì sai sót. Điểm này ta chắc chắn. À phải rồi" Nàng chợt nhớ ra lời của Lệ phi, hướng Tâm Liên hỏi: "Ngươi có nghe ngóng được tình hình của Mộ thường tại không? Hôm nay không thấy nàng ấy có mặt, Có lẽ cũng xảy ra chuyện gì rồi" "Nô tỳ có nghe Ngọc Xuyến ở thiện phòng nói, hai ngày nay Mộ thường tại sinh bệnh, liên tục đau đầu chóng mặt, ăn gì đều thổ hết ra. Chắc vì vậy mà hôm nay vắng mặt"Tống Ý Thiên chuẩn bị hạ lệnh phu xe tới Nhã Nhạc hiên, Linh Lung hiểu ý nàng, hạ giọng nhắc nhở: "Xảy ra chuyện ngày hôm nay, sợ rằng nhất cử nhất động của Khâm Nhân cung đều bị chú ý. Tiểu chủ tới thăm Mộ thường tại, e là không tiện"Phải, hiện nay mọi con mắt đều đang chăm chú dõi theo từng hành động của nàng, nếu tới thăm Mộ Nhược Chỉ sẽ xuất hiện nhiều lời bàn ra tán vào, gây bất lợi cho cả hai bên. Tống Ý Thiên và Mộ Nhược Chỉ vốn trước giờ cũng không phải thân thiết, hiện giờ sự đã lộ nàng mắc chứng cư kinh, bản thân còn lo chưa xong, quan tâm chuyện của người khác ngay lập tức sẽ bị nghi ngờ.Tống Ý Thiên khẽ thở dài: "Đúng vậy, có lẽ để thêm vài ngày nữa tới thăn nàng cũng chưa muộn. Hồi Khâm Nhân cung, ta cũng nên tĩnh tâm mà chế thuốc rồi"
(*) Cư kinh: không có kinh nguyệtLời vừa cất lên, cả cung điện chìm vào im ắng như tờ.Rốt cuộc cũng là thái hậu phá vỡ sự sững sờ kinh hãi: "Cái gì? Là như thế nào, mau kể ai gia nghe". Tống Ý Thiên ngập ngừng một lát, rồi nhỏ giọng nói, dáng điệu thập phần lúng túng: "Từ khi còn ở Trịnh quốc, cách ngày xuất giá một tháng, thần thiếp đã không xuất hiện nguyệt san. Vốn nghĩ do khi đó trước đại hôn tâm tình bất ổn, nhưng qua một tháng vừa rồi cũng chưa thấy gì. Thần thiếp cũng là chủ quan, sau chuyện xảy ra hôm đó với hoàng thượng tại Khâm Nhân cung bị một vết thương, mời thái y tới, chẩn được mạch tượng bất thường, mới nghĩ ra đã cư kinh hai tháng ròng. Thần thiếp không định nói với ai, đọc vài cuốn y thư nói ăn quế và gừng có thể có chuyển biến. Thần thiếp che giấu, xin thái hậu thứ tội" Thái hậu vội vã rời bảo toạ, đỡ Tống Ý Thiên đứng lên. Thấy trong mắt bà tràn ngập đau đớn, nàng đột nhiên cũng thấy mủi lòng: "Mau mau đứng dậy. Ai gia làm sao nỡ trách tội con chứ. Nữ nhân đáng thương, con mới mười bảy tuổi. Ai gia sẽ điều Dương thái y đứng đầu thái y viện chăm sóc riêng cho con, chắc chắn sẽ cứu vãn được. Mau đứng lên" Quá xúc động, thái hậu đột nhiên khó thở, ho khan không ngừng, đành phải dựa vào Tắc Túc tới tẩm điện nghỉ ngơi, chúng phi vì thế cũng lần lượt ra về.Tống Ý Thiên vừa đứng dậy định bước ra ghế đỡ đang chờ, lại thấy Lệ phi hướng nàng đi tới, theo sau còn có Nghi tần và Đề Khắc quý nhân: "Tống thị Đoản Hoa quý nhân. Ha, những tháng ngày mà một công chúa thất sủng như ngươi ngồi ngang hàng với ta đến đây cũng đã chấm dứt rồi. Còn cái kia" Nàng ta cao ngạo quét mi dài một lượt qua Tống Ý Thiên: "Ta cũng không ngờ đến đấy. Mấy ngày nay chuyện tốt đều xảy ra, ngươi cùng Mộ thị thấp hèn kia lại khiến đám đầu bạc thái y viện phải luôn chân luôn tay rồi" Tống Ý Thiên không nhìn nàng ta, chỉ nhẹ nhàng nhún người: "Vào hạ trời nóng, người sinh bệnh không ít, đúng là khiến các thái y phải vất vả. Mặt trời nắng chiếu như thế này, Lệ phi nương nương đứng ngoài lâu e rằng không tốt, chi bằng nương nương cùng Nghi tần, Đề Khắc quý nhân hồi cung đi. Thần thiếp còn phải hồi cung uống thuốc, xin cáo lui"Lệ phi liếc nàng một cái, rồi nhanh chóng tung váy rời đi, đám cung nhân bên cạnh xúm lại đỡ nâng nàng lên kiệu. Đợi cho những người khác rời đi, Tống Ý Thiên mới ra ngoài nơi Tâm Liên cùng phu xe đang chờ. Tâm Liên chờ một lúc lâu, lại thấy nàng và Linh Lung mặt mày đều nghiêm trang, sốt sắng hỏi: "Tiểu chủ, cô cô, chuyện gì vậy?". Nàng ngồi lên ghế đỡ, trầm ngâm một lát, nàng nhìn Tâm Liên: "Từ nay về sau có lẽ cũng có thể vô hình sống an ổn rồi". Tâm Liên vốn đang không hiểu gì, lại nghe Linh Lung trả lời: "Vừa rồi quả thực tiểu chủ bày ra một màn kịch xuất sắc, chỉ e việc mới chỉ được bán phần thành công, còn lại, đều trông cả vào tiểu chủ. Nếu không sẽ là tội khi quân, lập tức chém đầu"Nàng chậm rãi gật đậu, đưa tay lên xoa xoa mi tâm, mệt mỏi đáp: "Thuốc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, thái y có xem qua cũng sẽ không phát hiện điều gì sai sót. Điểm này ta chắc chắn. À phải rồi" Nàng chợt nhớ ra lời của Lệ phi, hướng Tâm Liên hỏi: "Ngươi có nghe ngóng được tình hình của Mộ thường tại không? Hôm nay không thấy nàng ấy có mặt, Có lẽ cũng xảy ra chuyện gì rồi" "Nô tỳ có nghe Ngọc Xuyến ở thiện phòng nói, hai ngày nay Mộ thường tại sinh bệnh, liên tục đau đầu chóng mặt, ăn gì đều thổ hết ra. Chắc vì vậy mà hôm nay vắng mặt"Tống Ý Thiên chuẩn bị hạ lệnh phu xe tới Nhã Nhạc hiên, Linh Lung hiểu ý nàng, hạ giọng nhắc nhở: "Xảy ra chuyện ngày hôm nay, sợ rằng nhất cử nhất động của Khâm Nhân cung đều bị chú ý. Tiểu chủ tới thăm Mộ thường tại, e là không tiện"Phải, hiện nay mọi con mắt đều đang chăm chú dõi theo từng hành động của nàng, nếu tới thăm Mộ Nhược Chỉ sẽ xuất hiện nhiều lời bàn ra tán vào, gây bất lợi cho cả hai bên. Tống Ý Thiên và Mộ Nhược Chỉ vốn trước giờ cũng không phải thân thiết, hiện giờ sự đã lộ nàng mắc chứng cư kinh, bản thân còn lo chưa xong, quan tâm chuyện của người khác ngay lập tức sẽ bị nghi ngờ.Tống Ý Thiên khẽ thở dài: "Đúng vậy, có lẽ để thêm vài ngày nữa tới thăn nàng cũng chưa muộn. Hồi Khâm Nhân cung, ta cũng nên tĩnh tâm mà chế thuốc rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com