Tich Duong Trong Anh Sang Dongminh Couple
Trời tối nhanh trên ngôi nhà gỗ. Biển ngoài xa vẫn rì rầm, như một bản nhạc nền dịu dàng không bao giờ ngắt quãng.Sau bữa tối, Đậu đã thiếp đi trong lòng Quỳnh. Cô bế bé vào phòng, hạ thấp ánh đèn, dịu dàng ru đến khi nhịp thở của bé ổn định và sâu đều.Minh Hằng đứng tựa vào bậc thềm hiên, mắt nhìn ra biển. Một chiếc áo choàng mỏng phủ lên vai nàng, ánh trăng lấp lánh rọi xuống nền cát phía xa.Khi Quỳnh trở ra, cô thấy Minh Hằng đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên, tay ôm gối, ánh mắt xa xăm như đang gom hết biển trời vào trong lòng mình. Quỳnh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh.– Biển đêm nay đẹp thật. – Quỳnh khẽ nói.Minh Hằng khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:– Em đã bao giờ nghĩ mình lại có được một đêm thế này chưa?Quỳnh không trả lời ngay. Cô nghiêng đầu tựa vào vai Minh Hằng, đặt một tay lên ngực nàng, cảm nhận nhịp tim đều đặn và ấm áp dưới lớp vải áo.– Em nghĩ mình từng mơ đến. Và khi quyết định bước đi đến đêm nay cùng chị, em tin đó là điều đúng đắn nhất mình từng chọn.Minh Hằng quay sang, mắt nàng dừng lại thật lâu trên gương mặt Quỳnh. Rồi nàng khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô. Một nụ hôn đầy biết ơn, một cách thầm lặng để xác nhận điều gì đó thiêng liêng hơn lời nói.Quỳnh vòng tay ôm lấy Minh Hằng, kéo nàng vào gần hơn. Cái ôm không vội vã, không quá mạnh – chỉ vừa đủ để cả hai hiểu rằng giữa họ lúc này, không còn khoảng cách nào nữa.Ban công nhỏ trở thành một thế giới riêng. Ánh trăng chiếu nhẹ qua mái hiên, làm rõ ràng từng hơi thở và những cái chạm lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa.Họ không cần nói gì thêm. Những ngón tay đan lấy nhau, những cái chạm dịu dàng dẫn dắt từng nụ hôn từ e dè đến sâu lắng. Mỗi hành động đều chậm rãi, như thể cả hai đang cùng nhau gỡ từng nút thắt, từng lớp vỏ bọc đã khoác lên suốt bao năm qua.Họ dìu nhau vào phòng. Căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng nhẹ phủ lên tấm ga trắng, là nơi tình yêu được xác nhận – không phải bằng lý trí, mà bằng sự hiện diện trọn vẹn của nhau.Đêm ấy, họ không nói thêm lời nào. Chỉ có hơi thở hòa nhịp, có làn da ấm áp tìm đến nhau như đã từng quen thuộc từ trước. Không còn ranh giới. Không còn hoài nghi. Chỉ còn hai người – đủ trưởng thành để biết mình đang ở đâu, và đủ can đảm để mở lòng đón lấy nhau.Ngày hôm qua, họ chọn nhau bằng cảm xúc.Hôm nay, họ khẳng định nhau bằng sự gắn kết không lời.Cả hai đã đi qua những nỗi đau, đã hiểu rõ giá trị của một người có thể ở lại thật lâu – không vì lời hứa, mà vì trái tim.Và có những khoảnh khắc, dù rất ngắn ngủi, người ta vẫn đủ chắc chắn để thốt lên trong lòng:"Mình đã đến được với nhau. Thật sự."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com