TruyenHHH.com

Thylinh Hay Yeu Nhu Chung Ta Tung Yeu

"Vậy sao? Nếu sống tốt, em đã không ở đây chạy trốn rồi nhỉ?"

Misthy chăm chăm nhìn người kia, sự phẫn nộ và căm hận hiện rõ trên đôi mắt cô. Người con gái ấy, kẻ đã phản bội lại tình yêu của cô. Kẻ nhẫn tâm chà đạp 2 năm tình cảm mà cô dành cho cô ta, tuyệt tình mà phũ bỏ nó, hôm nay lại đứng trước mặt cô nói ra những lời châm biếm đó.

Cô nắm chặt tay, lại nhớ đến tháng ngày chật vật của mình. Lúc ấy cô đau khổ ra sao, cô đơn ra sao, thất vọng ra sao. Người mà cô từng thích nhất. Misthy tự cười nhạo mình, đúng là cô đã mù thật rồi khi mà yêu cô ta.

"Chị thì biết cái gì? Chị có tư cách nói với tôi những lời đó sao?" Misthy gắt lên, tâm trạng đang tốt của cô hoàn toàn bị chị ta phá hỏng rồi.

"Cả người yêu và người yêu cũ của em đều như người điên mà đi tìm em khắp nơi. Họ thiếu điều mà lật tung cả đất nước Việt Nam lên, nếu như em không về sớm... họ có khi lại đăng báo tìm người lắm chứ?"

Misthy nhíu mày hoài nghi với những lời người kia đã nói. Bởi việc cô biến mất sao chị ta biết? Hơn nữa chị ta còn nói cả Linh và Diệp Anh sốt sắng tìm cô? ừ thì với tính cách của họ có thể lắm chứ. Nhưng chị ta vì sao lại biết được?

"Đừng nhìn tôi như thế! Có lẽ mấy ngày nay em không lên mạng nhỉ? Hai cô gái của em rất nhớ em đấy!"

Misthy kiềm chế cơn nóng giận trong mình nhìn giọng cười bỡn cợt của người đối diện. Vì sao con người đó có thể thay đổi nhiều như thế? Ngay cả cô cũng không thể tin đó là người mà mình từng hết lòng yêu.

.

.

.

Misthy ngồi thừ trong phòng suy tư, sau cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ và mong chờ gì với Ohsusu thì cô chẳng còn tâm trạng gì để đi chơi rồi. Nhưng mà đúng như những gì mà chị ta đã nói, khi cô vừa mở điện thoại lên đã thấy rất nhiều cuộc gọi cũng như là tin nhắn của hai người con gái kia.

Ngồi đọc từng tin nhắn một, cô nghĩ có phải mình đã làm sai cách hay không? Không những không có cách giải quyết, lại làm bọn họ lo lắng nhiều hơn.

Đáng lẽ trước khi đi, cô nên báo với họ một tiếng.

Ngập ngừng nhấn vào con số gần đây nhất, tiếng chuông điện thoại từng hồi kêu lên, kéo theo đó là nhịp tim cô đập mạnh hơn. Hồi hộp và căng thẳng, cho đến khi phía bên kia có người nhấc máy.

"Chị Thy!!!"

Người bên kia gần như là hét vào điện thoại sau khi nhấc máy. Misthy có chút giật mình mà cười trừ: "Ừ, chị đây!"

"Chị đã đi đâu vậy? Em đã rất lo lắng cho chị!!!"

"Xin lỗi, chỉ là chị có chút việc quan trọng cần phải xử lý thôi, sẵn dịp nên đi đâu đó nghỉ ngơi luôn. Làm em lo rồi."

Misthy nghe thấy có tiếng thút thít bên đầu dây bên kia, cô xót xa, cảm thấy mình vô cùng tồi tệ khi cứ mãi làm cô gái ấy tổn thương.

"Không sao... khi nào chị sẽ về?"

"Ưm... sớm thôi, sau khi chị làm xong việc."

"Vậy có cần em đến đón chị không?"

"Không cần đâu!"

"Vậy... em chờ chị."

Misthy im lặng một lúc, ba tiếng "em chờ chị" đối với cô hiện tại vô cùng nặng nề. Cô không dám nhận cũng không dám đáp trả nó. Bởi vì cô không dám khẳng định mình còn có thể làm gì với sự chờ đợi của em ấy nữa. Một lời hứa? Cô không làm được.

"Được rồi, trễ rồi.. em ngủ đi! Ngủ ngon!"

Cô nhanh chóng ngắt máy, nói đúng hơn là trốn tránh, không muốn nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của người kia, cũng không dám đối mặt với tình yêu ấy nữa. Cô biết đằng sau tiếng tút dài, chính là những giọt nước mắt thương tổn. Nhưng cô không thể đưa tay lau nó được nữa rồi.

Cầm điện thoại bần thần nhìn vào màn hình đang sáng đèn, hiện trong đôi mắt của cô chính là dòng trạng thái "I need you here" từ trang facebook của Linh Ngọc Đàm.

So với Diệp Anh, số cuộc gọi và tin nhắn cô nhận từ cô ấy thì ít hơn nhiều. Nhưng những thứ cô ấy làm, đều khiến trái tim cô như bị bóp chặt đến không thở được.

Chỉ đơn giản là dòng tin nhắn "nhớ Thy Ngọc quá" cũng đủ khiến cô tự dằn vặt bản thân mình. Cô ấy không làm nhiều, nhưng mỗi thứ cô ấy làm đều khiến cho cô hình dung được cô ấy đang cô đơn thế nào, cần một người bên cạnh như thế nào.

Cô gái với vẻ ngoài bất cần, không quan tâm mấy đến mọi thứ trên đời, nhưng thực chất trong tâm hồn cô ấy đang vỡ vụn, cần một người che chở và yêu thương. Và thứ cô ấy cần hiện giờ không ai khác chính là cô đây, kẻ hèn mọn chạy trốn tình yêu.

Nhấc máy gọi một cuộc gọi khác, và lần này cô cũng không cần đợi quá lâu liền có người nhấc máy, cộng thêm đó là tiếng hét chói tai của người bên kia

"Misthy!!! Mày đi đâu suốt mấy ngày nay vậy??? Để tao nói với Linh, nó kiếm mày suốt mấy ngày nay!!"

"Ê... ê Quang... bình tĩnh!! Đừng nói cho Linh biết!! Misthy luýnh quýnh lên tiếng ngăn cản sự hấp tấp của con người kia lại. Cô cố tình gọi cho cậu ta chính là không muốn Linh biết, bây giờ cậu ta đi nói thì việc cô làm có ý nghĩa gì nữa.

"Tại sao?? Mày có biết mấy hôm nay nó như người mất hồn vậy, lúc nào cũng ngồi thừ ra!"

Misthy thở dài, đó cũng chính là nguyên nhân cô không muốn nói chuyện với Linh lúc này. Cô thật sự sợ nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy, khổ sở của cô ấy. Cô không có can đảm để đối mặt với cô ấy vào lúc này.

"Tao biết! Nhưng bây giờ mày khoan hẳn để Linh biết là tao gọi cho mày."

"Vậy giờ mày muốn thế nào?" Quang Cuốn cũng thở dài chịu thua hai con người ương bướng này. Chẳng biết vì gì mà cứ luôn làm khổ nhau.

"Mày mở cam đi, tao muốn nhìn Linh một chút."

"Được rồi, đợi tao chút!"

Màn hình điện thoại của cô hiện lên chính là ngôi nhà của Linh. Mọi thứ có vẻ như rất âm u và lạnh lẽo, bởi vì chủ nhân của nó chẳng chịu bật đèn lên.

Misthy im lặng chờ đợi Quang Cuốn đi ra phòng khách. Cậu ta lia điện thoại, rất nhanh cô đã có thể nhìn thấy dáng người nhỏ bé, gầy gò của cô gái kia ngồi co ro ở trên ghế, trên bàn còn có chai rượu đã vơi đi một nửa, điếu thuốc lá vẫn còn đang cháy dở, và cô gái kia đang vô hồn nhìn về một hướng, thứ ánh sáng phát ra từ ti vi chiếu thẳng vào gương mặt cô ấy, càng hiện rõ sự cô đơn, tịch mịch của người kia. Và bên tai, Misthy nghe được một bài hát nào đó từ ti vi.

Cô cau mày, nhưng đôi mắt hiện rõ nỗi xót xa, đau thương khi nhìn thấy cô gái nhỏ vui cười ngày nào lại trở nên đáng thương như thế. Cô gái dường nhủ bỏ tất cả mọi thứ trên thế giới này rồi thu mình trong chính thế giới chật hẹp, u tối, và lạnh lẽo của mình.

Cô cứ thế im lặng nhìn Linh rất lâu, không phản ứng, không nói, đơn giản chỉ là im lặng và ngắm nhìn.

Rồi bản nhạc được phát dừng lại, Misthy hồi hộp nhìn Linh Ngọc Đàm cuối cùng cũng có chút phản ứng. Cô ấy đưa tay với lấy remost, rồi bấm. Cô không biết cô ấy bấm gì, cho đến khi một giai điệu của một bài hát vừa quen thuộc lại có chút xa lạ vang lên.

Misthy lắng nghe trái tim mình xao xuyến và bồi hồi khi nghe thấy âm thanh ấy. Đó là một bài hát mà có lẽ cả đời này cô không thể quên. Một bài hát khiến cô biết thế nào là rung động.

"Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa, thì chắc có lẽ vẫn yêu anh như ngày xưa.
Nếu bây giờ được chọn lựa điều em ước mơ
Thì em tin em vẫn mơ như em từng mơ..."

Misthy bất động nhìn nụ cười hiện trên môi Linh sau vẻ mặt bi ai của cô ấy. Một nụ cười đầy hoài niệm và mong nhớ. Tuy rằng Linh đã chịu cười nhưng cô lại chẳng thấy vui một chút nào, trong lòng cô... nỗi đau đang từ từ vằn xé. Nó từng chút từng chút lục tung kí ức mà cô đã cất rất sâu.

...

"Và nếu bây giờ em đây được nói một lần
Nói em còn yêu mãi một người.
Chẳng có bao giờ em muốn xa rời
Dù ngày mai tới là ngày sau cuối

Và nếu bây giờ em đây được chết một lần
Chết cho tình yêu sẽ bất tận
Chẳng có bao giờ em thấy ân hận
Chỉ cần anh biết em luôn hằng yêu anh."

Misthy say đắm ngắm nhìn cũng như lắng nghe từng câu hát từ người con gái kia. Cô nghe thấy âm thanh rộn ràng từ trái tim của mình, dường như nó nói với cô rằng cô đã yêu rồi.

Ở một thành phố thơ mộng như Hà Nội, khi đặt chân đến đây cô liền có cảm giác muốn yêu một ai đó. Và giờ thì cô đã tìm được rồi. Một người con gái nhỏ nhắn, với nụ cười hồn nhiên, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu và ngây thơ.

Cô ấy đã cho cô biết cảm giác yêu một người là như thế nào. Và cô thật sự, đã bị cô ấy cướp mất trái tim rồi. Lê Thy Ngọc cô đã yêu Đàm Ngọc Linh rồi.

"Hay quá!!!"

Misthy hào hứng vỗ tay sau khi người kia kết thúc bài hát. Linh cúi đầu cười ngượng, có vẻ là e thẹn trước lời khen của cô và nó càng khiến cô ấy trông dễ thương hơn nhiều.

"Em hát hay thật đó, Linh!!" Misthy cười vẫn tiếp tục khen ngợi cô gái nhỏ.

"Em sẽ không hát... nếu như đây... không phải là những lời em muốn nói... với chị.." Linh vẫn cứ cúi gầm mặt, thì thầm những lời thổ lộ mà cô muốn nói cho người kia nghe. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô tỏ tình, nên đặc biệt run sợ.

"Hở???" Misthy ngơ ngác và bất ngờ. Cô không nghĩ là cô ấy đang tỏ tình với cô. Là tỏ tình với cô đấy?! Một lời tỏ tình từ người mình thích... còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ?

"Em nói... đây là những lời... em muốn nói với chị, Thy! Em yêu chị!"

Lúc này Linh lấy hết can đảm của mình mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Misthy, nói ra hết những lời trong lòng mình. Và cô có chút lo sợ khi người kia cứ thừ người ra như thế.

"Chị... không thích em sao...?" Đôi mắt Linh bắt đầu rưng rưng và có chiều hướng sắp khóc đến nơi.

"À... không phải!! Không phải như thế...! Chỉ là, chị bất ngờ thôi!"

Misthy gãi đầu ngượng ngùng, cô nhìn Linh, rồi nắm lấy tay cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc hơn.

"Thật ra... những lời này, nên để chị nói mới đúng! Đáng lẽ, phải là chị nói yêu em! Không ngờ, lại bị em cướp mất cơ hội rồi."

Lần này đến lượt Linh đơ người ra. Bởi vì cô đang bận load dữ liệu. Chính là Misthy đã chấp nhận lời tỏ tình của cô rồi hay sao? Là cô ấy cũng yêu cô đúng không?

"Nhưng mà không sao! Chị vẫn có thể nói lại!!" Misthy hít một hơi thật sâu, nắm chặt đôi tay của Linh: "Linh, làm người yêu chị nhé?"

Linh bất động, rồi nước mắt bất chợt rơi ra. Cô xúc động nhìn Misthy rất lâu, rồi lại nhào đến ôm chặt cô ấy, gật đầu thay cho lời đồng ý của mình.

Cuối cùng thì cô đã có được điều mình mong muốn. Có được tình yêu của Lê Thy Ngọc. Đây có lẽ chính là hạnh phúc đầu tiên trong cuộc đời của Đàm Ngọc Linh cô.

"Thy, em yêu chị!"

"Chị cũng yêu em!"

...

Misthy quay trở về thực tại sau khi bài hát kết thúc. Khoảng không yên tĩnh đang dần chiếm lấy cô. Và trên màn hình vẫn là hình ảnh của người con gái năm nào cô yêu. Những ký ức xưa ùa về, những hạnh phúc mà cô ấy và cô cùng trải qua. Lời tỏ tình non nớt nhưng đầy chân thành.

Dường như, cô đã có thể đưa ra được sự lựa chọn cho mình.

Misthy đưa mắt nhìn cô gái ấy lần cuối trước khi ngắt máy, bàn tay đưa lên như muốn chạm vào gương mặt kia.

"Linh... xin lỗi..."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com