TruyenHHH.com

Thuyet Am Muu

Có em người yêu to xác hơn mình thì như thế nào...

......

Hà nội ngày rợp màu đỏ..

Văn hậu ngồi trên ghế, chỏng chơ gác chân trên bục cửa sổ giọng cục cằn dần..

'anh rốt cuộc không lên thăm em thật đấy à.. chân em đang đau này..

'anh bận..

'bận giề.. rốt cuộc em có phải người yêu anh không đấy..

'thì phải.. nhưng mà..

'không lên thì khỏi lên luôn đê, khỏi gọi điện luôn đây chạ thèm..

Hậu cúp máy ném chiếc điện thoại vào cửa sổ văng ra một mảng.. lại nhìn cái chân bị thương của nó..

Rõ là báo chí cũng nói rồi, nó gọi điện báo cho mà biết, chân nó đang đau đang muốn làm nũng đây này.. thế mà tấn sinh thì sao chứ, vleague nghỉ vleague 2 càng nghỉ..

Đoàn văn hậu nó hiên ngang lừng lẫy trên sân cỏ lại phải hạ mình vì cái tên quảng nam đó á.. thèm vào..

Giận..

Hậu áp má vào cửa kính nhìn đường phố hà nội người xen người..

Người ta có người yêu hạnh phúc thế cơ mà.. còn mình..

Dẹp.. hết yêu chia tay luôn đi..

Tiếng chuông điện thoại lại vang nó dỗi hờn nhìn cũng bắt máy điện thoại, huỳnh tấn sinh nói cho anh biết bây giờ á anh có dỗ thế nào nó cũng méo cần nhớ..

Bên kia đầu dây tiếng chinh đen vọng vào còn có cả tiếng của quang hải, hôm nay tụi nó được xả trại rủ hậu cà phê nè..

Hậu nghĩ đi nghĩ lại lấy tinh thần ném luôn huỳnh tấn sinh sang một bên lựa một bộ đồ chất chơi nhất đi cà phê..

Ở quảng nam xa xôi đó huỳnh tấn sinh nhìn túi lớn túi nhỏ trước mặt mẹ hắn kiểm đến hai ba chục bận, từ thuốc nam đắp chân cho đến hoa quả..

Mẹ ơi hà nội không thiếu thứ này, với cả em ấy chỉ đau chân cần là cần bác sĩ.. mấy thứ thuốc này..

Bà liếc sinh một cái hắn chỉ cười mím môi, cái này không phải cho sinh cho con dâu tương lai của bà nói thế nào nói buộc phải đem theo..

Hắn gật đầu nhưng mà máy bay có cho đem hay không con không biết nha..

Mà kệ đi.. phải đợi loa thông báo tấn sinh mới đem hết túi lớn túi nhỏ vào trong..

Mất vài tiếng đồng hồ cũng bay đến vùng trời hà nội, em người yêu hắn nóng tính quá chưa gì tắt máy điện thoại rồi..

Với cả muốn cho hậu bất ngờ nên sinh cũng không gọi mà gọi số máy khác lấy địa chỉ..

Phố hà nội lại nhiều con hẻm nhỏ đang xen nhau, tấn sinh đi bộ hơn mươi phút cũng chưa thấy điểm cần đến, lại tay nách xách mang lỉnh kỉnh đồ tốc độ cứ thế chậm dần..

Chạy..

Tiếng giọng quen thuộc gần đó vang lên phía sau là tiếng chó sủa thu hút chú ý tấn sinh lúc này..

Mở đầu là hải con cho đến đức chinh cười nằng nặc ùa về phía hắn..

Đoàn văn hậu cười to nhất chạy cuối cùng..

Đm.. lũ tụi bây rảnh rỗi đi chọi chó đấy à..

Đương nhiên cả ba phát hiện ra tấn sinh đứng như trời chồng nhìn tụi nó cũng góp miệng kéo cả hắn chạy..

Cái túi trên tay tấn sinh rơi xuống đất mà con chó bị đứt dây xích hung dữ lao về phía bọn nó..

Còn đứng đó làm gì mau chạy..

Văn hậu có chút loạn nhịp hét luôn anh người yêu của mình tấn sinh ngơ ngơ gật đầu nhưng mà tay còn cố nhặt cái túi..

Mẹ nhà anh, bỏ đi chút nhặt sau.. ai bảo đang bận không lên cơ mà..

Ừ thì bận nhưng mà túi thuốc nam mẹ mua cho em, chó cắn nát rồi sao..

Rất lâu rồi tấn sinh mới nhiều lời như thế văn hậu mới giật túi của sinh ném cho chinh hải chạy bớt quay lại nhặt cái túi..

Mà tấn sinh vì chạy không kịp chó điên lại dí đến nơi văn hậu chỉ có thể nhìn trời thật nhanh rồi thở dài bế thốc anh người yêu nhà mình cùng chạy..

Đoàn văn hậu.. chân em đang đau..

Chân đau đỡ hơn chó cắn..

Hậu cãi lại lườm hắn một phát ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn cua khúc vẹo khi thoát được con chó kia rồi mới thả tấn sinh xuống..

Cả ba đứa chọi chó nhìn nhau cười, tấn sinh cười ké rồi cuộn tờ báo lại gõ từng ba đứa một..

Mấy đứa mấy tuổi còn đi chọi chó..

Vui mà ..

Đức chinh tiếp lời lại im thít hải cũng theo đó im luôn hậu cười được trớn hít vào..

Chân mấy đứa để chạy trên sân cỏ chứ không phải chạy chó rượt.. hơn nữa chân hậu còn đang đau..

Tấn sinh vào thẳng luôn vấn đề hải chinh cũng im lặng trao túi lớn túi nhỏ trả cho hậu..

Bọn em phải tập trung rồi hậu nghỉ ngơi cho tốt mau quay lại sân cỏ nhé..

Anh sinh, chào tới hà nội, à không chào tạm biệt.. giờ nói gì cũng sai thôi thì giải tán mặc cho văn hậu nói nhiều là thế cũng liếc sinh vài lần..

Sao anh bảo bận..

Có bận mới biết em đi chọi chó..

Ừ thì chinh đen rủ, kêu coi con chó đó là anh mà... ném cho đỡ.. tức..

Lỡ mồm nói nốt, hậu không nhìn ra vẻ mặt sinh lúc này đã ngồi xuống cầm cổ chân nó làm nó cò cò dựa vào tường để anh xoa nắn..

Chốc nữa về phòng ghét anh thì cho ném, đừng có ném chó nữa..

Tấn sinh ngầm ra lệnh hậu nuốt khan vô thức gật đầu.. lại nhìn sinh cúi nhặt đồ im ắng tìm lấy tay nó mà cầm đi về khu nhà thể chất..

Về tới phòng tấn sinh mới tỉ mỉ xem chân cho hậu, còn cẩn thận bôi cả dầu nóng lấy khăn ướt mà lau một lượt mặt mũi hậu..

Được chăm sóc tới tận kẽ răng này văn hậu mới cười cười giả lả làm nũng với sinh nhớ nó thôi đừng có nhớ cảnh nãy nữa..

Dù gì em cũng có bị chó cắn đâu..

Hừm..

Tấn sinh đè nó dựa vào thành ghế cúi xuống hôn nó, còn ngơ ngơ thì hắn bảo đó là phạt..

Mấy tháng không gặp càng ngày càng cao lên hắn có muốn hôn cũng phải đợi em nó ngồi ghế là làm thế nào..

Anh xã đáng yêu.. giận cũng đáng yêu..

Hậu bẹo má tấn sinh chậm lại chớp mắt gần hắn hôn thêm lần nữa thật dài..

Cứ thế cho đến hết ngày văn hậu cười tủm tỉm ghẹo tấn sinh rồi mò sang quà mẹ chồng gửi cho nó..

Mẹ bảo, em đang điều trị chấn thương thế này thôi thì nhân dịp cả hai được nghỉ về chính thức ra mắt gia đình luôn..

Hay là cưới luôn trước tết.. tấn sinh đề nghị hậu chộn rộn im bặt suy nghĩ..

Nó cũng muốn lắm a nhưng mà.. do mẹ chồng chưa gặp nó ngoài đời mà kêu về thế này..

Không nghĩ nữa đi tắm..

Tấn sinh bị bỏ lại nhìn hậu đủng đỉnh chui vào phòng tắm mở nước.. cho dù nước có lớn cũng nghe được tiếng hét vui sướng của hậu..

Nó đi ra nhìn tấn sinh, thật sự mẹ anh bảo em về ra mắt đúng không, mẹ không chê gì em đúng không .. mẹ...

Văn hậu hỏi liên tục đè tấn sinh xuống ghế.. nhìn cơ thể bán khỏa thân hắn ngứa ngáy không nhịn được .. em người yêu hắn thì cả miệng cả tay nhanh hơn hắn lúc này..

Hắn tưởng giữ cho đêm tân hôn..

Ăn vụng mới gọi là ngon nhất.. đoàn văn hậu nó muốn là muốn sự chắc chắn..

Tấn sinh đảo ngược thế cờ lật hậu lại đè xuống dưới.. có chắc chắn cũng là hắn làm cho em chứ không phải em ..

Hai chân hậu gác lên ngang eo tấn sinh mong chờ thì hắn lại dừng đột ngột..

Sao.. đổi ý à.. rõ là chưa chắc chắn đúng không.. xì..

Hậu gỡ chân xuống toanh ngồi dậy nhớ nước còn chưa tắm tấn sinh lại chậm chạp đáp lời..

Anh không có cái bao nào cả.. lỡ.. hay đợi anh ra ngoài phố mua rồi anh về chúng ta tiếp tục..

'....

Huỳnh tấn sinh, anh cẩn thận nó vừa.. đợi anh mua về hết đêm mất, em không sợ anh sợ chắc.. làm không vừa ý em khỏi cưới..

'.....

Văn hậu lầm bầm phải mất hơn nửa tiếng dạo đầu tấn sinh mới vào nhịp chính đè nó dưới thân mà tán loạn..

Cả căn phòng cả tiếng nước chảy cả tiếng thở dốc xen lẫn tiếng rên la hòa quyện vào nhau..

Lúc này xuân trường mới xong việc đi ngang qua gõ cửa phòng văn hậu, hắn mới nghe tiếng la chú mày không bị làm sao đấy chứ..

Hậu.. đoàn văn.. hậu..

Xuân trường mở cửa bước vào lại nhìn hai thân ảnh trần truồng hòa vào nhau mặc kệ sự đời kia lại đổi tư thế hiện ra trước mắt hắn, văn hậu không ngừng động viên tấn sinh cho lần đầu rồi bản thân nó gào thét móng tay bấm vào da đệm..

Trung tâm hắn thành cái khách sạn lúc nào vầy.. xuân trường sốc nhiệt đóng cửa lại một nửa muốn giết văn hậu một nửa kệ chú mày..

Đm, muốn giết người thật ..

Ngoài phố hà nội tiếng xe tiếng người vẫn còn nhộn nhịp chơi lễ lắm..

.....

Một đống tháng sau đó..

Tấn sinh dường như rất khổ sở khi văn hậu muốn bức trụi tóc hắn đang đi trên đường tới phòng hộ sinh..

Hậu a.. anh còn đang lái xe đó em bứt tạm cái khác đi..

Mẹ nó nhà anh, kêu khù khù khờ khờ mã nã một phát lại dính liền có ai như anh không hả..

Hậu nó hối hận rồi, ngày hôm đó sao con chó không đuổi kịp cắn mịa nó đi để giờ khỏi đau như thế này.. má ơi..

Sao lúc đó anh không chuẩn bị sẵn bao cơ chứ, ai nói là giữ chân em để chạy cho sân cỏ mà giờ thành ra vừa nghỉ chấn thương giờ phải chạy đẻ gấp lấy thế này...

Sân cỏ .. văn hậu ôm bụng rên la nhìn phía xa xa ứa cả nước mắt, ôi nó nhớ sân cỏ lắm rồi... hic...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com