TruyenHHH.com

Thuyet Am Muu

Ngay lúc này đây..

Khi đích xác quế ngọc hải chỉ có một mình, chiếc xe đen tăng tốc mau hơn gần như là song hành..

Anh quế a..

Tiếng của quang hải không biết từ hướng nào nhanh giò chạy lại kêu lấy ngọc hải..

Chưa đến một phút chiếc bao đen từ phía sau trùm lên đầu hải đang xoay người nghe tiếng gọi kia..

Quang hải sững sồ mắt ra nhìn đám người kỳ lạ bắt người trước mặt nó, không nói người bản địa thì thôi đi, rõ ràng đây lại là người ngoại quốc..

Quế ngọc hải cũng không dễ dàng bị khống chế như vậy đưa tay hất ngược cùi chỏ, còn cả túi trái cây đập ngược ra sau..

Mẹ kiếp..

Bọn chúng chửi bằng ngôn từ địa phương, quang hải lúc này cũng chẳng nghĩ thêm gì mà chạy lại đá vào chân một tên lại còn nhanh miệng há mồm ra cạp lấy tay tên giữ chiếc bao kia..

Tiếng hét lớn của tên kia nhất thời chỉ sợ người đi đường chú ý đi..

Lên xe..

Quát đờ..

Rốt cuộc đây là cái tình huống gì, bọn này lại có món đồ chơi đáng sợ như thế.. là đồ thật à.. xem ra không phải bọn cướp thường rồi..

Nhưng mà nghĩ cũng nghĩ không ra.. quang hải còn đang dính mồm vào tay tên kia cũng phải dừng lại..

Nó bị đập phía sau gáy tán loạn muốn chửi lên, cả quế ngọc hải cũng phải giơ hai tay lên, đao súng vô tình mấy đại ca không chơi bừa được nhe..

Hừ.. những tưởng chỉ cần đưa một đứa đi, xem ra bắt buộc phải đem cả hai đi rồi..

Cả hai bị nhét vào ghế sau tựa như miếng bánh mì cuộn thịt, lại không kiêng dè mà nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ bản địa..

Cho dù giỏi tiếng anh thì đã sao chứ..

Anh quế, rốt cuộc là anh chọc loại người nào vậy..?

Quang hải thì thầm nho nhỏ bị tên bên cạnh bắt im lặng, vết cắn mày cắn còn chưa xong cho mày một viên kẹo bọc đồng bây giờ..

Chúng ta chỉ có nhiệm vụ bắt người thôi, hết trận đấu ngày mai sẽ thả chúng đi..

Dù giết người ngươi không thấy phí hai viên đạn sao..? Hơn nữa chỗ này không phải là nhật bản..

Xì..

Nguyễn quang hải a.. lúc đó đội ở gần như thế em không nên chạy đến đánh bọn này mà đi báo có phải hay hơn không..

Ít nhất hắn cũng là được cứu mau hơn một chút ..

Hải thì làm gì nghĩ được như thế chứ.. với cả những người này có súng mà.. nó có chạy nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn đạn được..

Tới một con đường vắng, cả hai người đều bị bịt mắt cả lại, bây giờ chỉ còn cảm nhận con đường dốc đá mà thôi ..

Phải mất rất lâu chiếc xe mới dừng lại một tí, tên cầm đầu bước xuống gọi đi một cuộc điện thoại xác nhận..

Các anh điên à, chỉ cần bắt một người là đủ..

Ai nghĩ bắt bọn này rắc rối như vậy chứ, lỡ rồi bọn chúng muốn gấp đôi tiền .. bằng không bọn chúng sẽ thả hai tên này xuống một ven lộ nào đó..

Hai đứa đó chắc không ngu đến nổi không biết đường về khách sạn đúng không..

Takumi nghiến răng, đã làm sai còn vòi thêm tiền.. nhiều nhất là nó chỉ đưa thêm một phần ba.. các người cứ giam lại cho đến hết trận đấu đi..

Bắt một người thôi còn có thể kiếm một cái cớ nói được đằng này bắt tận hai người..

Takumi chưa vội cúp máy chậm chạp suy nghĩ.. nếu quế ngọc hải vĩnh viễn không đá bóng được nữa.. vậy cơ hội dây dưa với văn lâm..

Nó gạt đi suy nghĩ này trong đầu, không đá bóng được thế chẳng phải có thêm thời gian mà bám lấy văn lâm sao..

Ngoài trời bất chợt đổ cơn mưa rào, takumi hơi đau đầu muốn gọi cho văn lâm thăm dò một chút vẫn là quên đi..

Ở đội, việc không liên lạc được một thành viên đã là chuyện lớn ngày mai lại còn trận đấu sinh mệnh..

Lại còn cùng tên hải thế này..

Trọng hoàng khoanh tay nhìn văn lâm, ngàn vạn lý do cũng không nghĩ được lý do nào..

Biết như vậy hắn không thèm kéo văn lâm mà đi theo thằng hải cùng về khách sạn rồi.. Hắn thật muốn đưa tay tát mình vài cái..

Nguyễn trọng hoàng..

Rốt cuộc văn lâm không đợi được kéo hắn ra một hành lang không người..

Thật tình anh cũng không biết hai đứa đi đâu sao, đã là mười hai giờ..

Đặng văn lâm, hình như thằng hải mất tích không thật quan gì đến chú mày thì phải..

Anh giờ phút này đừng nói câu này, ít ra tụi em cũng là đồng đội..

Ờ..

Trọng hoàng chả thèm nói liếc mắt nhìn tiến dũng cùng vài người trở về khách sạn..

Cái đất nước chết tiệc này nghèo quá hay sao đến một cái cam cũng không có như này..

Tất cả đều mất phương hướng đến lúc này văn lâm không chịu nổi nữa tóm lấy một chiếc áo khoác bỏ ra ngoài..

Dù gì chỗ này nói tiếng thái so với mọi người hắn là thuận tiện hơn cả đi..

Thầy thầy.. văn lâm..

Đức chinh chạy đi cáo trạng, thầy park chỉ biết đưa tay lên vuốt những mảnh tóc mỏng manh của mình..

Chỉ có thể gọi xuân trường bên ngoài dù thấy dù không cũng phải một tiếng nữa về có mặt dưỡng sức cho trận đấu ngày mai đi..

Cơ mà một thủ một tấn.. văn lâm lại ra ngoài .. bài án thay thế này quả là đau đầu mà..

....

Quang hải nhàm chán ngồi nói chuyện liên phanh đến mấy tên kia cũng bực đập vào cửa..

Nếu bây giờ mày không im mồm tao vào cho ăn kẹo đồng ngay và luôn..

Quế ngọc hải đá lấy chân của nó dưỡng sức đi, tìm cách thoát khỏi đây quan trọng hơn..

Cơ mà tụi nó đang nhốt trong một cái phòng kín như này đến con bò cũng không lọt vào được..

Quang hải nói chán thì lại đứng dậy cò cò đi xung quanh căn phòng như một cái nhà kho cũ..

Anh quế ơi, nếu lỡ như chúng ta không ra khỏi đây được thì sao..?

Em còn trẻ còn muốn trận đấu ngày mai mà..

Anh mày cũng không biết.. cái bọn này chỉ bắt cóc đến không yêu cầu tiền chuộc cũng không ra điều kiện.. không rõ lý do như này thì bản thân anh mày chịu..

Hải quế a.. anh xem em tìm thấy cái gì này..

Quang hải vui vẻ kéo hải quế lại, anh xem ở góc này có phải là có một cái lỗ chó không ..

Có thì có đấy nhưng mà cái lỗ nhỏ như này..

Anh cố tháo dây trói cho em trước đã..

Quang hải tia cười trào phúng trong mắt.. những thứ đồ chơi kia không phải là không có tác dụng đâu a..

Quế ngọc hải nhìn hải tâm tư phiến loạn chả biết trong cái đầu nó nghĩ gì chỉ đành nhích lại gần hải một chút dùng hai tay đằng sau mình gỡ từng nút bần một..

Mẹ kiếp.. cái sợi dây này có cần phải chặt như thế không..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com