TruyenHHH.com

Thuyền Trưởng Của Em (Phần 1)

Chương 168: Tới phiên Nami come back

UchihaSashiko

Đặt hai người Usopp và Salem cùng túi muối lớn xuống đất, Brook 'yohohoho' cười một tràng dài. Cũng không vì lý do gì cả, theo thói quen nên cười thôi.

Franky nhướng mày, quan tâm hỏi han ông. "Ông cử động được rồi sao Brook?"

Chopper cũng quan sát bộ xương khô rồi tấm tắc. "Công nhận là bây giờ ông ấy nhìn tràn đầy năng lượng hơn trước nhiều."

Usopp và Salem chờ đầu bớt choáng thì kéo nhau cúi đầu, lễ phép nói cảm ơn. "Ông đã cứu bọn tôi, xin cảm ơn rất nhiều."

"Xin cảm ơn ông rất nhiều."

"Có thật là ông không sao chứ ông Brook?". Hope lo lắng. "Ban nãy tôi nhớ ông bị thương nặng lắm mà."

"Yohohoho". Brook cười đáp. "Đúng là ban nãy tôi đã bị thương rất nặng nhưng tôi đã cố lê lết tấm thân tàn tạ của mình vào nhà bếp để tìm muối. Thật may mắn làm sao, ông trời đã quyết định đứng về phía tôi bằng cách để tôi tìm thấy một chai sữa. Sau khi uống chai sữa đó, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn phục hồi rồi."

Usopp xù lông. "Sao ông có thể khỏe lên bằng một cách vô lý như vậy hả?"

Brook. "Bộ cậu không nghe quảng cáo thường hay nói sữa rất tốt cho sự phát triển của xương à?"

Usopp. "Không có sữa nào phi logic vậy hết cha ơi!"

"Mặc kệ câu chuyện phi logic của ông ấy đi". Sanji thở ra một hơi khói thuốc. "Quan trọng là bây giờ chúng ta đã có được một lượng muối lớn trong tay. Tiếc là đường vào nhà bếp đã bị phá hỏng, xem ra chỗ muối mà Brook mang đến chính là hy vọng cuối cùng của chúng ta rồi."

"Chúng ta không còn thời gian nữa, phải đánh nhanh thắng nhanh thôi". Zoro nói. "Chỉ cần nhét muối vào miệng con quái vật này và đá bay tên Moria thì mọi chuyện sẽ xem như xong."

Moria nghe Zoro nói vậy thì không khỏi phì cười. "Nói nghe hay quá ha, làm như các ngươi sẽ làm được thật vậy!"

"Mà sao tên Moria có thể chui vào trong cơ thể của con quái vật đó vậy?". Franky nhíu mày. "Dù gì thì đây vẫn còn là cơ thể người mà, làm như vậy có phải hơi phi logic quá rồi không?"

"Nhất định là tên Hogback chó điên kia đã cải tạo cơ thể Oars khiến nó thành dạng quái thai như vậy rồi". Hope nhắc đến tên Hogback là tự động nghiến răng nghiến lợi. "Tên chó má đó, tới người chết rồi cũng mang ra làm thí nghiệm cho được, đúng là xấu xa tồi tệ khốn nạn hết sức."

"Được rồi, đừng phí thời gian ở đó lèm bèm trách móc số phận nữa, các ngươi còn chiêu gì nữa thì hãy mau tung ra hết đi". Moria lại cười nhe răng. "Mà các ngươi phải lấy làm vinh hạnh vì ta đã chấp nhận chiến đấu trực tiếp với các ngươi như thế này đi. Tốt nhất là nên cẩn thận đi các bạn nhỏ, cho các ngươi biết ta chui vào đây không phải là để chơi đâu. Khi mà ta đã đích thân chui vào đây rồi thì ta sẽ cho các ngươi nếm mùi thật sự của ác mộng."

"Cười là cười cái chó gì?". Hope xù lông mắng. "Nói cho cả đống lời đe dọa cuối cùng cũng không có can đảm bước ra đây đánh trực diện với bọn ta, ngươi cũng chỉ là một tên thích ra vẻ hào nhoáng chỉ biết trốn sau lưng đám tay sai của mình thôi!"

"Yohohoho, cô bạn nhỏ này nói rất đúng". Brook thích thú tán thành, thanh kiếm sáng loáng thẳng thừng chỉ về phía Moria. "Xem ra đây là một cơ hội hiếm có. Mọi người ơi, hãy cho tôi vinh dự được chiến đấu cùng mọi người nha."

Vừa nói, ông vừa hưng phấn xoay vòng vòng như đang múa ballet. "Tôi xin thề sẽ chiến đấu bằng tất cả khả năng của mình, mọi người đừng ái ngại gì hết mà hãy xem như đây là một món quà thể hiện sự biết ơn của tôi dành cho mọi người vì đã giành lại cái bóng của t-"

"Rắc"

Còn chưa phấn khích xong, xương sống của Brook đã gãy ngang. Ông ngã sụp xuống, bi thương rên lên một tiếng khe khẽ. "Hu, gãy xương rồi..."

"Rồi xong phim, chắc uống nhầm sữa dỏm rồi chứ gì". Zoro chép miệng. "Thôi ông ở đó lo giữ số muối đó cho cẩn thận đi, chuyện còn lại cứ để bọn tôi tự lo là được. Hope, Salem, hai đứa hỗ trợ cho anh."

Hope. "Có ngay đây anh Zoro."

"Cứ tin ở tôi."

Sanji phì phèo khói thuốc, cũng gọi. "Chúng ta cũng đi thôi Chopper."

Chopper gật đầu. "Tôi hiểu rồi."

"Đã tới nước này rồi thì ta cũng không thèm giấu nghề nữa". Franky giơ cao đấm tay được gắn súng ống của mình, mày nhíu lại nhìn về phía Oars và Moria. "Hãy chuẩn bị nếm mùi đạn quái vật của ta đây đồ quái vật."

"Tốt nhất là chúng ta phải tranh thủ thời cơ và ra tay trước mới trên cơ chúng được". Usopp giơ cao chiếc ná lớn, viên đạn nhớt bọc trong lớp chì mỏng được cậu căng chặt trên dây chun. "Nhờ cậu hỗ trợ tôi một tay nha Franky. Hãy xem đây, tất sát ngôi sao dầu nhớt đặc chế tấn công."

"Làm tốt lắm Usopp". Franky nói. "Giờ thì tới lượt tôi."

Vừa nói, chàng người máy vừa phun ra một quả cầu lửa. Dầu nhớt gặp lửa lập tức bốc cháy thành một đám lửa lớn, một màu đỏ rực như muốn thiêu đốt cả màn đêm tăm tối.

"Chưa hết đâu". Usopp lại kêu lên. "Xem đây. Biến hóa, tất sát super ngôi sao chim lửa."

Đám lửa lớn như có ma thuật ngay tức thì biến thành một con chim lớn. Chim lửa lao thẳng vào Oars, trực tiếp coi nó thành củi sống mà cháy phừng phừng.

Oars theo bản năng kêu gào. "Nóng quá! Trời ơi nóng quá!"

Franky đắc chí vỗ vai Usopp. "Làm tốt lắm Usopp!"

"Hurray!". Usopp vui mừng reo hò. "Chúng ta thành công rồi nè!"

Franky. "Giờ thì chúng ta hãy mau tiến hành kế hoạch mới đi."

Usopp. "...ủa có kế hoạch mới nữa hả?"

Oars bên này vẫn tiếp tục kêu gào, nhưng Moria lại không hề tỏ ra lo lắng. Thay vào đó, hắn chỉ cười bằng điệu cười đặc trưng của mình và nói. "Đừng sợ Oars à, có ta ở đây rồi thì ngươi không cần phải sợ gì hết. Dù là cảm giác nóng hay đau thì đó cũng chỉ là những ký ức khi ngươi còn sống để lại mà thôi, giờ ngươi đã là thây ma rồi thì những cảm giác đó chẳng còn nghĩa lý gì cả. Ngươi hãy mau bình tĩnh lại và dập lửa đi."

"Sao bây giờ ngài mới nói?". Oars vô tri đáp. "Làm nãy giờ tôi chịu nóng quá trời."

"Oars ơi, nhìn lên đây này!"

Hope cưỡi Salem lúc này bay trên cao, Oars nghe thấy em gọi liền theo bản năng ngẩng đầu. Hope thấy nó nhìn mình liền vén tóc mái để lộ đôi mắt vay mượn từ linh hồn của Daisy. Khác với đôi mắt đỏ vẫn còn nằm trong lọ thủy tinh của Chopper, đôi mắt này có màu đen tuyền. Nhưng mắt màu gì đều không quan trọng, chỉ cần có mắt là chiêu mê hoặc sẽ dùng được ngay.

Hình trái tim trong mắt Hope nhanh chóng chạm vào mắt Oars. Thây ma khổng lồ ngơ ngác nhìn em, tay chân trong nhất thời đã quên mất cử động, chỉ biết ngẩn ra như trời trồng.

"Chính là lúc này đấy Zoro."

"Được."

Nhờ bàn tay của Chopper làm bật nhảy, Zoro đã tung người nhảy lên cao. Chiêu Đại Phật Trảm giúp ánh chém đứt tòa nhà phía trước mình dễ dàng như cắt bánh ngọt, những mảng gạch đá vuông vức rơi xuống. Sanji chớp thời cơ chạy vọt lên, lực chân mạnh mẽ khác xa người thường sút mạnh về phía mấy mảnh tường khiến chúng một đường bay thẳng về phía Oars.

Có sự khống chế tinh thần tạm thời của Hope, những mảnh tường vuông vức không hề bị chặn lại mà đâm thẳng vào người nó. Oars theo quán tính ngã xuống, đống đổ nát dưới chân bị nó đè lên giờ lại càng thêm phần nát vụn.

Cả băng vui mừng. "Nó ngã xuống rồi!"

"Đừng mừng vội". Tiếng của Moria thình lình vang lên khiến cả bọn ngỡ ngàng. "Chuyện hay chỉ mới bắt đầu thôi."

Oars ngồi dậy từ đống đổ nát, một đường nhảy thẳng lên trời tát tay xuống. Salem mang theo Hope bay vọt sang một bên tránh đòn, chậm một chút nữa là cả hai đã bị nó tát bay rồi.

Sanji vội kêu lên. "Hai đứa mau bay ra khỏi chỗ đó mau lên!"

Hope hốt hoảng. "Sao chiêu mê hoặc của em hết tác dụng ngang xương rồi vậy nè?!"

"Dĩ nhiên là hết tác dụng rồi. Oars là thây ma do ta khống chế, không ai có thể có quyền điều khiển Oars mạnh hơn ta hết". Moria cười hí hí. "Oars, cứ xem hai đứa biết bay đó như muỗi mà đập chết tụi nó cho ta."

"Xin tuân lệnh chủ nhân."

Hope và Salem thấy tình hình không ổn liền vội vàng di chuyển, Oars thấy hai đứa bay đi thì cũng dí theo. Oars theo lệnh Moria, quyết tâm dí tới cùng, hai tay vươn dài không ngừng đập mạnh vào nhau. Hai đứa nhỏ giờ như hai con muỗi chờ nó đập chết, liều mạng bay đi tìm đường sống.

Salem vừa bay vừa hét. "Trời ơi cứu mạng! Tôi là báo đen bất tử, tôi không muốn chết như một con muỗi đâu trời ơi!"

Để giải cứu cho đôi bạn nhỏ, Usopp và Franky nhanh chóng thực hiện kế hoạch mới. Bằng sợi dây dãn mà Franky vừa chế tạo, Usopp móc dây vào hai bên tường đá xem như đang kéo ná. Dây rất lớn, chàng xạ thủ phải gồng mình dùng hết sức bình sinh mới kéo được.

"Hãy xem vũ khí mới của bọn ta đây, Kuwagata". Usopp vừa kéo vừa gọi. "Nhanh lên Franky, tôi sắp không giữ được rồi."

"Được rồi tôi tới đây". Franky nhanh như sóc nhảy tới, còn làm dáng lộn mèo mấy vòng trên không rồi tạo dáng đặc trưng của mình trên đất. "Hãy xem đây, Super!"

"Giờ này mà còn súp lơ súp liếc gì nữa ông ơi". Usopp vội kêu lên. "Hope với Salem sắp bị đập như muỗi rồi kìa, nhanh chân lên và cứu tụi nhỏ đi Franky!"

"Rồi ok". Franky siết nắm đấm thể hiện uy lực. "Chuẩn bị xong hết chưa Usopp?"

"Xong thì xong rồi nhưng mà cái này tôi làm cho ngầu thôi". Usopp nói. "Còn có hoạt động hay không thì tôi không biết đâu à nha."

"Xời cứ yên tâm đi". Franky đầy tự tin. "Chương này bà tác giả cho tôi super lắm, chuyện sẽ đâu vào đó hết thôi."

Usopp. "Vậy thì mau vào vị trí đi."

Franky liền vào vị trí của sợi dây chắp vá mà Usopp đang liều mạng kéo căng. Chờ bạn mình vào vị trí, Usopp đã canh đủ lực lập tức buông tay.

"Tất sát: Ngôi sao chổi người sắt."

Franky theo quán tính bay lên cao, một đường chuẩn bị đâm thẳng vào người Oars, đích đến chính là cái lỗ tròn trên bụng thây ma khổng lồ nơi Moria đang ngồi. Chàng người máy vừa bay vừa mở nắp bàn tay để lộ khẩu súng máy, chính xác nhắm thẳng vào mục tiêu.

"Hãy xem đây Moria". Franky tuyên bố. "Với vũ khí đặc biệt này của ta, ngươi nhất định sẽ tiêu tùng. Nói cho mà biết, đây là loại vũ khí đặc biệt chuyên dùng để đối phó với đám quái vật như ngươi đấy. Lần này thì ngươi chết chắc rồi Moria à."

"Đoàng đoàng đoàng"

Từng tia sáng lóe lên từ khẩu súng máy nằm trong bàn tay Franky, đạn pháo theo đó vèo vèo rẽ gió bay ra. Nhưng thay vì bắn trúng Moria thì toàn bộ đều trượt hết. Bởi vì Oars ngoài dự kiến của mọi người đã nhanh nhẹn nghiêng người giơ chân ra sau, nhờ vậy mà tránh được hết toàn bộ số đạn.

Chopper sửng sốt. "Sao tên thây ma đó có thể nhanh nhẹn như vậy chứ!?"

"Chúng ta đã quên mất một điều quan trọng rồi". Zoro nhíu chặt mày. "Tên đó là thây ma có chứa bóng của Luffy, hiển nhiên nó phải thừa hưởng kỹ năng chiến đấu của cậu ấy rồi."

Moria đắc chí cười lên. "Đá tên đó ra khỏi mắt ta đi Oars, chướng mắt quá."

Oars tuân lệnh, chân phải đang giơ đằng sau liền sút mạnh đến. Franky đang ở giữa không trung không có chỗ tránh, chỉ có thể ăn trọn cẳng chân của nó.

"Két"

Ngay khi cái chân khổng lồ của Oars chỉ còn cách Franky một vài cm, lưỡi hái nặng nề của Hope đã mạnh mẽ chặn đứng cái chân của nó lại. 

Hope đứng trên lưng của Salem, hai chân gồng lên cố trụ vững. Sức mạnh của Oars vô cùng khủng khiếp, em phải dùng hết toàn bộ sức lực mình có được mới có thể cản lại đòn này. Bàn tay siết chặt lưỡi lưỡi hái run lên đầu đau nhức, đây là dấu hiệu cảnh báo cho việc em đã đi quá sức chịu đựng của cơ thể. Điều này khiến Hope vô cùng đau đớn, hai bên bắp tay căng chặt như đang rách ra.

Franky nhờ vào việc nắm lấy đuôi của Salem nên không rơi xuống. Chớp thời cơ Hope đang cản đòn của kẻ địch, chàng người máy liền giơ lên cánh tay lắp súng máy. Đạn vèo vèo bay thẳng vào buồng lái của Moria, một trận khói lửa theo đó bốc lên.

Salem mang hai người đáp xuống mặt đất, Hope thở phào nhẹ nhõm ngồi bệch trên đất. Lưỡi hái nặng nề bị em ném xuống đất, tuy em đã đồng hành với món vũ khí này được một thời gian rồi nhưng thú thật Hope vẫn luôn cảm thấy nó không hợp với mình. Thanh lưỡi hái này thật sự rất nặng, nếu không phải thể lực em tốt hơn người bình thường rất nhiều thì e là khó mà cầm được. Vừa rồi là một ví dụ, khi sức mạnh của kẻ địch trở nên quá khủng bố thì sức nặng của thanh lưỡi hái này sẽ là một điều vô cùng bất lợi bởi vì khi đó, Hope vừa phải phân sức mình ra đối phó với kẻ thù vừa phải gồng gánh cầm lấy vũ khí của mình, sự linh hoạt khi chiến đấu của em nhất định cũng sẽ vì vậy mà giảm mạnh.

"Đau tay quá đi". Hope khẽ rên rỉ. "Con đó sức trâu sức bò gì á chứ không phải sức thây ma, thây ma thì phải ốm yếu chậm chạp chứ làm gì trâu bò như nó."

"Vừa rồi em làm tốt lắm". Franky tự hào vỗ đầu Hope ba cái như vỗ đầu chó. "Cô gái ngoan sẽ được thưởng, khi về tàu anh sẽ làm cho em ít đồ chơi hay ho nha Hope!"

Hope. "...đồ chơi thì cũng được đi nhưng mà anh có thể đừng vỗ đầu em như vỗ đầu chó được không?"

"Sao các ngươi dám?"

Trong đống khói lửa đang dần tan, tiếng nghiến răng của Moria lại vang lên. Đòn vừa rồi đã nhắm thẳng vào buồng lái của hắn vậy mà vẫn chưa khiến hắn gục, đúng là lì lợm.

Oars lại lần nữa đứng lên, cả người nó lúc nãy cũng đã có kha khá vết thương lớn nhỏ. Nhưng vì thây ma thì không thể cảm nhận được đau đớn, cho nên nó vẫn đứng lên di chuyển như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Oars!". Moria hô hào ra lệnh. "Mau giẫm chết bọn chúng cho ta!"

"Xin tuân lệnh thưa chủ nhân."

Oars ầm ầm chạy đến, cả bọn vội vàng kéo Hope dậy tính bỏ chạy. Nhưng bỗng thình lình, từ trên trời cao bỗng xuất hiện một đám mây đen tích đầy điện. Một tia sét cực kỳ khủng bố giáng xuống Oars và Moria, cả bầu trời đêm cũng vì vậy mà nhất thời sáng rực lên.

"Chiêu này quen lắm nè". Chopper tròn xoe mắt. "Phải rồi, nó là gậy thời tiết của Nami!"

"Là gậy thời tiết sấm sét". Sanji lập tức xoay đầu hai bên trái phải tìm kiếm bóng hình thân thương mà mình đã mong nhớ cả ngày. "Tiểu thư Nami ơi, cô đang ở đâu vậy hả tiểu thư Nami? Làm ơn trả lời tôi đi tiểu thư Nami à!"

Salem với thị lực của báo săn liền phát hiện ra tung tích của Nami mà chỉ về một phía. "Cô ấy ở trên kia kìa."

Theo chỉ dẫn của Salem, mọi người đồng loạt nhìn lên cây cầu đá đã bị phá hủy chỉ còn một nửa ở phía sau Oars. Đúng như phát hiện của báo đen, nàng hoa tiêu đang ở đó, mái tóc dài được cột thành gọn thành đuôi ngựa bay bay theo gió, gậy thời tiết siêu ngầu được cô giữ chặt trong tay.

"Là tiểu thư Nami!". Hai mắt Sanji lập tức hóa thành hình trái tim, miệng không ngừng hò hét í ới gọi tên Nami. "Trời ơi tiểu thư Nami! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi! Tiểu thư Nami ơi cô đẹp quá, cô đúng là tiểu thư Nami của lòng tôi rồi!"

Nami nghe thấy Sanji gọi tên mình vang rầm cả trời lập tức hoảng hốt mắng ngay. "Trời ơi cậu đừng có kêu nữa, nó phát hiện ra tôi bây giờ!"

Nghe thấy cô đáp lại lời mình, Sanji lập tức òa khóc. "Hu hu hu tiểu thư Nami ơi, cô làm tôi lo quá trời quá đất! Gặp lại cô làm tôi mừng quá, mừng quá đi à! Thật may là tiểu thư Nami không bị sao hết, tạ ơn trời tạ ơn đất, tạ ơn tất cả đã bảo vệ tiểu thư Nami được bình an!"

Vừa khóc, Sanji vừa lấy ra hai cây quạt xếp có hình trái tim đỏ rực ở giữa. Chàng đầu bếp cũng không sợ mất mặt, tiếp tục khóc lóc múa may với hai cây quạt.

"Tiểu thư Nami ơi xin hãy tha thứ cho sự thiếu sót của tôi! Tôi đã không bảo vệ tốt cho cô, là tôi có lỗi với cô tiểu thư Nami ơi!"

Zoro thấy Sanji không ngừng uốn éo thì chân mày khẽ giật giật. "...cậu ta lấy đâu ra mấy cái quạt vậy cà???"







(Hằng: t thấy arc Thriller Bark này t ngâm hơi lâu rồi đó, mà chịu thôi, bệnh tật mà có ai muốn đâu :") )

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com