Thuong
những dòng chữ chưa khô mực xin được rải xuống mưa, để nước nhoè phai đi.
tôi nhớ đó là một đêm mưa, lật từng trang sách mới còn thơm mùi, chạm mắt với em qua dòng chữ.em không cười, nhưng lòng tôi rực sáng.không phải vừa gặp đã yêu, mà là tình chẳng biết từ khi nào, nhìn lại đã đậm sâu.em chẳng phải người hài hước, nhưng làm tôi bật cười.rồi lại oà khóc.em ơi, tôi chẳng thể dựa vào em mỗi lúc mệt mỏi, ôm em và thủ thỉ rằng may mà có em bên cạnh.nhưng mỗi lần ngã quỵ, tôi lại nhớ đến em, vết thương vẫn còn đau lắm, nhưng tôi đã có thể đứng dậy.Ngưu Lang Chức Nữ còn được gặp nhau mỗi ngày Thất Tịch, còn tôi có thể nhìn em mỗi ngày, vậy mà chẳng thể nào bước qua ranh giới.ranh giới đó là tờ giấy mỏng manh thôi, nhưng sâu vạn trượng.ngỡ rằng tình cảm sẽ sớm nhạt phai, không ngờ đặt bút viết, nó vẫn như thuở ban đầu.nóng rực, căng đầy, khiến trái tim quằn quại, đau đớn.hôm nay trời lại mưa rồi, chẳng biết có phải là trời đang đổ lệ không, nhưng em đã có người che ô chưa ?
hở em ?tea.
tôi nhớ đó là một đêm mưa, lật từng trang sách mới còn thơm mùi, chạm mắt với em qua dòng chữ.em không cười, nhưng lòng tôi rực sáng.không phải vừa gặp đã yêu, mà là tình chẳng biết từ khi nào, nhìn lại đã đậm sâu.em chẳng phải người hài hước, nhưng làm tôi bật cười.rồi lại oà khóc.em ơi, tôi chẳng thể dựa vào em mỗi lúc mệt mỏi, ôm em và thủ thỉ rằng may mà có em bên cạnh.nhưng mỗi lần ngã quỵ, tôi lại nhớ đến em, vết thương vẫn còn đau lắm, nhưng tôi đã có thể đứng dậy.Ngưu Lang Chức Nữ còn được gặp nhau mỗi ngày Thất Tịch, còn tôi có thể nhìn em mỗi ngày, vậy mà chẳng thể nào bước qua ranh giới.ranh giới đó là tờ giấy mỏng manh thôi, nhưng sâu vạn trượng.ngỡ rằng tình cảm sẽ sớm nhạt phai, không ngờ đặt bút viết, nó vẫn như thuở ban đầu.nóng rực, căng đầy, khiến trái tim quằn quại, đau đớn.hôm nay trời lại mưa rồi, chẳng biết có phải là trời đang đổ lệ không, nhưng em đã có người che ô chưa ?
hở em ?tea.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com