Thuong Ta Khong Quan Xau Xa Tho Tho Hong Nhan Nhieu
"Đây là nơi nào?".
Lúc chiều, Quý Linh Linh ngồi trên xe của Mộ Ly đi đến một khu biệt thự.
Mộ Ly quay đầu, nhìn cô thần bí nói, "Chốc nữa em sẽ biết thôi."
"Uh?". Quý Linh Linh không biết là cuối cùng anh đang khoe khoang cái gì, "Tôi mặc như thế này, rất kỳ quái."
Cô nghĩ rằng Mộ Ly chỉ để cô mặc một lúc mà thôi, không nghĩ tới đã mặc được một ngày, cũng không để cho cô thay quần áo.
Mộ Ly mở của xe, cầm lấy tay cô, "Nếu em muốn cởi
ra như vậy, thì cởi đi."
Quý Linh Linh đang tỏ vẻ vui mừng, Mộ Ly lại mở miệng nói, "Nhưng không có quần áo khác để thay, em muốn cho anh hưởng thụ lợi ích cao nhất sao?".
Đồ vô lại, lại muốn chiếm tiện nghi của cô.
"Anh lại đùa giỡn tôi. Lưu manh!". Quý Linh Linh lấy tay nắm lấy vạc áo đang mở của anh, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.
"Haha." Mộ Ly cười cười vươn tay vuốt mũi cô,
"Được rồi, lát nữa lúc đi vào, đừng để người khác nhận ra em, không cần nói chuyện."
"Hử?". Cô không thể hiểu được anh muốn nói cái gì.
Mộ Ly lại một lần nữa nhìn cô nở nụ cười, không nói gì thêm mà cầm lấy tay cô, đi đến căn biệt thự trước mặt, đến cửa biệt thự thì nói "Nhớ kỹ lời của anh."
Nói xong, anh liền buông tay ra.
Động tác này của anh tạm thời làm Quý Linh Linh ngây người, cô cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của anh, trong lòng dấy lên một trận mất mác.
Vốn là trên mặt đang mang theo ý cười, nhưng khi vào cửa, đều bị Mộ Ly che dấu hoàn hảo. Quý Linh Linh thấy anh đi vào trong, cũng nhanh chóng đi vào theo.
"Mộ Ly, anh cuối cùng cũng tới đây!"
Vừa vào cửa, nghe thấy giọng nói, Quý Linh Linh liền kinh hãi, ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười của Lục Vân Thiên đập ngay vào mắt cô, còn có...............Nghiêm Tử Tuấn đang đứng ở bên cạnh cô ta.
"Uh." Mộ Ly chỉ lạnh nhạt đáp lại, cũng không có mở miệng nói nữa.
Mà Lục Vân Thiên lúc này đang cười nịnh nọt, cô ta cũng phát hiện một người đang đứng sau lưng Mộ Ly, "Mộ Ly, anh ta là?".
"Trợ lý của tôi." Mộ Ly tùy ý mở miệng, anh đang có dụng ý khác.
"Oh, thì ra anh cũng có trợ lý có dáng người tốt như thế này, nhưng mà nhìn anh ta có chút gầy yếu."
Lục Vân Thiên nhếch môi lên, một người đàn ông lại có dáng người như thế này, thật đúng là một "nét bút hỏng".
Mâu quang trong mắt Mộ Ly chợt lóe lên, không để ý đến những lời nói của cô ta, nhưng biểu tình lạnh lùng của anh làm cho tim của Nghiêm Tử Tuấn không khỏi đập nhanh hơn. Anh ta theo bản năng họ nhẹ một tiếng, ý bảo Lục Vân Thiên hãy nói chuyện quan trọng.
"Mộ Ly, anh biết chuyện của Tử Tuấn sao?". Cô ta cố ý thăm dò.
Mộ Ly đưa mắt nhìn Nghiêm Tử Tuấn, sau đó lấy ra bộ dạng cười cười nói với Lục Vân Thiên, "Có người vì Nghiêm Tử Tuấn đến cầu xin tôi, nhận ủy thác của người khác, tôi không còn cách nào chỉ có thể đồng ý thôi."
Anh một câu liền làm rõ mọi chuyện, anh tới đây không phải là vì Uyển Tinh đã nói tốt cho Lục Vân Thiên trước mặt anh.
"Người đó là?".
"Tôi nghĩ Nghiêm tiên sinh biết rõ hơn hết, vì chức vụ của mình mà chạy tới uy hiếp bạn gái trước kia của mình, tôi chỉ có thể nói, chiêu này thật sự là rất.................cao." Sự khinh thường trong mắt Mộ Ly lại sâu thêm một chút.
Quý Linh Linh cúi đầu, không khỏi đánh giá Mộ Ly một lần nữa, người đàn ông này vẫn không chừa cho người khác đường lui, chỉ với hai câu nói, lại có thể khiến Nghiêm Tử Tuấn xấu hổ vô cùng.
"A.............Haha......". Lúc này Lục Vân Thiên trừ bỏ xấu hổ cười gượng gạo, cũng không thể nói thêm được gì nữa.
"Thượng tá Mộ, Linh Linh là cam tâm tình nguyện vì tôi." Nghiêm Tử Tuấn không chịu thừa nhận việc mình đã uy hiếp Quý Linh Linh, chính là hắn ta cảm thấy rằng Quý Linh Linh vẫn chưa quên được hắn.
"À? Cam tâm tình nguyện? Vậy ý của anh là, Quý Linh Linh vẫn còn tình cảm với anh?". Mộ Ly không có tức giận vì lời nói của hắn ta, bởi vì anh muốn cho Quý Linh Linh đang đứng bên cạnh anh có thể thấy rõ mọi chuyện.
Lục Vân Thiên xoay người trừng mắt liếc Nghiêm Tử Tuấn một cái, đều xuất phát từ lòng háo thắng của đàn ông, mặc dù thân phận của Mộ Ly chiếm uy thế hơn hắn, nhưng mà nói đến Quý Linh Linh, hắn ta cảm thấy hắn ta có thể đánh bại Mộ Ly.
"Chỉ vì tôi quá yêu Vân Thiên, không thể hứa hẹn gì với Linh Linh, tôi tin tưởng, cô ấy vẫn yêu tôi như trước, chỉ là tôi chỉ có thể nói xin lỗi với cô ấy rồi."
Lời này của Nghiêm Tử Tuấn, thật ra trong lòng không nén khỏi tự hào, nhưng mà bên ngoài hắn lại biểu hiện giống như là thật có lỗi vậy.
"A? Anh xác định như vậy sao?". Mộ Ly chỉ muốn đánh vào bản mặt tự đắc của hắn ta, nhưng bây giờ chưa phải là lúc.
"Đương nhiên, tôi cùng cô ấy có bốn năm tình cảm, cô ấy là phụ nữ, nói quên ngay là không có khả năng, mà tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, cô ấy sẽ không dễ dàng quên tôi." Nghiêm Tử Tuấn nhìn thẳng vào Mộ Ly, hắn tin tưởng, chỉ cần Mộ Ly đã đồng ý với Quý Linh Linh rồi, thì không có khả năng rút lại, mà hắn cũng muốn nhân cơ hội này, ở trước mặt Lục Vân Thiên và Mộ Ly nâng cao bản thân mình một chút.
"Người đàn ông đầu tiên?". Mộ Ly nghe thấy những lời này liền cảm thấy mất hứng. Anh có thể tùy ý để Nghiêm Tử Tuấn nói mạnh miệng, nhưng những lời chứa giọng điệu chiếm giữ đối với Quý Linh Linh như vậy, khiến Mộ Ly cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
"Đúng vậy, cô ấy cũng thừa nhận tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, lúc trước khi hai chúng tôi ở chung một chỗ thật sự rất phù hợp!". Lời nói của Nghiêm Tử Tuấn không rõ ràng, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tự nhiên hiểu được hắn ta đang nói cái gì.
Sắc mặt của Mộ Ly trầm xuống, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Quý Linh Linh đang đứng bên cạnh bước tới, "Bốp.......bốp!". Hai tiếng tát tai thanh thúy vang lên.
Quý Linh Linh tháo mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt của cô.
"Nghiêm Tử Tuấn, tôi nghĩ anh là một người vì lợi ích mà trở nên nhu nhược, nhưng thật không ngờ, anh lại có thể tồi tệ đến mức này."
Trong lòng Quý Linh Linh khó nén lửa giận vì bị hắn uy hiếp, giúp hắn cầu xin, đây là bước lui lớn nhất của cô, nhưng thật không ngờ rằng, trước mắt người khác hắn ta lại dám nói lung tung như thế này.
"Linh Linh?". Nghiêm Tử Tuấn ôm lấy má bị tát của mình, vẻ mặt không thể tin được.
Mà Lục Vân Thiên đúng một bên đã sớm nắm chặt lấy tay, nếu không phải Mộ Ly đang ở đây, cô ta đã nhanh chóng chạy lên.
"Nghiêm Tử Tuấn, khó mà tưởng tượng được anh lại là một người đàn ông tự kỷ như vậy, nhưng bây giờ tôi nói cho anh biết, nếu như không phải tối qua anh ở trước mặt tôi quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin, thì tôi sẽ không giúp anh. Hừ, anh thật sự nghĩ rằng tôi chịu sự uy hiếp của anh sao? Bất quá tôi chỉ là để cho anh một con đường sống, nhưng thật không ngờ, thể diện của chính mình, anh cũng không cần, vậy bây giờ tôi cũng không phải vì anh mà giữ lại cho anh rồi."
Mộ Ly nhịn không được dương khóe môi, người phụ nữ này, anh bất quá chỉ mới dạy cho cô một lần, không nghĩ tới, biểu hiện "phách lối" của cô có thể...............biểu hiện "tự nhiên" đến như vậy. Lời nói của Quý Linh Linh cắm sâu vào ngực của Nghiêm Tử Tuấn, vẻ mặt hắn trở nên xanh lét.
Lục Vân Thiên cắn môi, hung tợn trừng mắt nhìn Quý Linh Linh, Nghiêm Tử Tuấn là của cô ta, cho dù có bị bắt nạt cũng không đến lượt con tiện nhân Quý Linh Linh này.
Mộ Ly bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Quý Linh Linh, "Đây là chứng cứ phạm lỗi của anh, anh có thể giữ lấy từ từ mà thưởng thức." Mộ Ly lấy ra tờ chứng cứ từ trong vạt áo, nhẹ nhàng mở tay, giống như vô ý làm rơi xuống, nhưng tờ giấy kia lại rơi đúng ngay trước mặt của Nghiêm Tử Tuấn.
"Nghiêm tiên sinh, nếu như anh muốn cám ơn, hãy cám ơn Quý tiểu thư đi, nếu không phải cô ấy tùy tiện nhắc tới, tôi nghĩ tôi lập tức sẽ đưa chứng cứ này cho những người khác." Mộ Ly nói hai, ba câu, liền đem thân phận của Quý Linh Linh đưa lên cao.
"Mộ................." Lục Vân Thiên vừa định mở miệng, lại bị Quý Linh Linh cướp mất.
"Lục tiểu thư, cô dở những thủ đoạn nhàm chán như vậy với tôi, nếu như cô không có chừng mực, vậy............" Quý Linh Linh dừng một chút, "Cũng đừng trách tôi không khách khí." Nói xong, cô còn cố ý dựa vào trong ngực của Mộ Ly.
"Cô..............". Vẻ mặt tươi cười của Lục Vân Thiên đã sớm bị tức giận thay thế, con tiện nhân Quý Linh Linh này, cư nhiên dám dựa vào Mộ Ly mà uy hiếp cô ta.
"Anh yêu, chuyện này chúng ta đã nói xong rồi, chúng ta có thể về nhà hay không, em thật sự rất mệt nha." Quý Linh Linh nhìn Mộ Ly, làm nũng nói.
"Uh, được thôi." Mộ Ly tuy nói ngắn gọn hai chữ, nhưng lại có thể nhìn ra sự cưng chiều vô hạn.
Hai người xoay người rời đi, Mộ Ly dừng bước, đầu cũng không quay lại nói, "Nghiêm tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể tự giải quyết cho tốt, nếu như để lần sau tôi còn tóm được cái đuôi của anh, như vậy anh không thể không bị cắt chức rồi." Một câu này tuy nghe giống như một lời khuyên, nhưng lại đủ làm cho Nghiêm Tử Tuấn lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
"Quý Linh Linh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!". Lục Vân Thiên tức đến xanh cả mặt, trời mới biết, hôm qua cô ta còn vô cùng đắc ý, không nghĩ tới hôm nay, còn chưa tới 12 tiếng, cư nhiên bị Quý Linh Linh "tát" lại một cái!.
*********************************************
TRUYỆN NGÔN TÌNH HOT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com