Thuong Cho Chiec La Roi Ben Kia Duong
Thấy bóng dáng thân quen ngoài cửa tôi dường như đoán ra được ai là người bấm chuông:- Ủa... Uyển Nhi hả?Uyển Nhi nở một nụ cười nhẹ nhàng với tôi rồi từ trong túi nàng lôi ra một bịch màu đen giơ trước mặt:- Này là? - Tôi thắc mắc.- Hoàng Anh giữ đi... nhớ uống thuốc đầy đủ. - Uyển Nhi cười nhẹ nhàng.Thì ra là nàng quan tâm tôi hèn gì ra về chả thấy đâu, thì ra là đi mua thuốc. Người gì mà tâm lý hết phần thiên hạ:- Mình... mình cảm ơn nhé! - Tôi cười tươi.- Ừm... nhớ ăn uống đầy đủ nhé. - Nàng quay ngoắc người lại tiến ra xe.- Ơ khoan... Uyển Nhi!- Hửm?- À thì... à mà thôi không có gì đâu... chúc cậu tối ngủ ngon nhé.- Ừm. - Nàng cười tít mắt.Tôi tính hỏi việc nàng theo sau tôi mỗi khi về nhà hay cố ý ở lại thu dọn sách vở giùm. Nhưng "cái gì bí ẩn thì hãy xem nó là bí mật" tôi đành mặc kệ cho qua.Nàng quay lưng lại nhẹ nhàng ngồi lên yên xe đạp chào tạm biệt tôi rồi lăn bánh, lúc này tôi mới để ý đến việc Uyển Nhi mang đồ bồ hình Doraemon nên cực kỳ dễ thương cộng thêm mái tóc thả dài nữa làm tôi cứ đờ đẫn ngoài cổng:- Thằng kia... vào ăn cơm lẹ mày, đứng như ma ngoài vậy! - Mẹ tôi hét lớn.- Dạ!Vì mai trường tôi cho nghỉ một ngày nên tôi tính làm một giấc đến trưa rồi dậy bay ra quán net làm vài ván game tới tối rồi về ngủ sáng mai dậy đi học. Mọi tính toán đều rất hoàn hảo cho tới khi:- Này Tẹt... ba mẹ đi làm rồi về quê luôn, tối nay không về mày coi tự lo đồ ăn nhé con... mẹ để trong tủ lạnh rồi đấy... có gì hâm lại! - Người mẹ thân thương dưới lầu hét lên.- Dạaaaaaaaa!Quá hoàn hảo, ngó sang ông anh đã biến từ đời nào rồi. Cha này hình như có ghệ hay sao mà sáng nay tóc tai chải, vuốt rồi còn lén trộm chai nước hoa ba để trong phòng mà xịt lấy xịt để, kiểu này chắc phải rình xem rồi:- Hoàng Anh... Hoàng Anh!!! - Thằng Vũ ở dưới cổng hét lên.Đang mơ thấy ông Tiên chở bà Tiên đi phượt trên thiên đình bị thằng khứa này phá hoại, tôi nóng máu:- Gì vậy mày... ĐANG NGỦ NGON... BÀ MỊA MÀY!!!- Nhà mày không khoá cổng tao vào đấy!Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ thì cái thằng quỷ nó nhảy lên trên giường ném hết chăn, gối sang một bên:- Cứu tao... cứu tao!Thằng Vũ từ trước đến nay làm bạn với nó từ lúc mầm non đến giờ tôi chư bao giờ thấy nó cầu cứu chuyện gì cả. Nay nó lại giở chứng, tôi cũng đâm ra lo lắng:- Có chuyện gì?Thì ra là nhà ông nội này có nhỏ em họ chuyển lên chơi 1-2 ngày, mà nhỏ đó lại là khắc tinh của ông này luôn. Đơn giản cái gì nhỏ cũng hỏi, lúc thì nó chỉ tay vào cái bàn hỏi là cái gì, ông Vũ đáp là cái bàn thì nó lại hỏi nữa là tại sao không phải là cái ghế, ổng lại trả lời cái ghế là cái kia thì nó lại hỏi tại sao không phải là cái chậu mà lại là cái bàn. Một hồi ông Vũ đâm quạo nên chửi nó ai dè nó khóc lóc ỉ ôi ra méc mẹ làm ông nội này bị mắng oan. Như vậy thì thôi nó lại thêm tính phá, lấy đồ chơi ông nhõi mà nhúng vào nước tẩy rồi trả lời là nước thánh tẩy uế cho đồ chơi làm con rô-bốt của ổng từ màu đỏ thành màu trắng mịa luôn.Trông mặt ông Vũ mếu máo tôi buồn cười ra mặt, nhưng thôi thấy cũng tội:- Thế mày tới đây ở ké chứ gì?- Không...?- Thế sao?- Tao muốn mày... phối hợp cùng tao cho nhỏ một vố... chả lẽ "nam nhi chi chí vai năm thước rộng" như tao phải trốn nó như trốn nợ.Tôi mỉm cười với nó rồi đá nó bay xuống giường mà chùm chăn vào ngủ tiếp:- Thế mày làm một mình đi... tao đi ngủ tiếp.- Giúp tao đi mà... đi mà! - Thằng Vũ nhảy lên ôm tôi cứng ngắc.- Thả tao ra... mày bê đê à! - Tôi la oai oái.- Giúp tao đi mà mậy... giúp tao điiiiiiiii... mẹ tao nhờ tao giữ nó.Chín giờ sáng mắt thâm quần, tóc tai bù xù như tổ quạ, miệng thơm mùi chuột chết, trong bộ đồ ngủ tôi cùng thằng Vũ đứng trước nhà nó:- Giờ làm gì đây mày? - Tôi hỏi nó?- Tao đếch biết!- Thế tao đi zìaa.- Ơ khoan khoan... bà dì tao đi chợ với mẹ rồi... giờ mày giúp tao giữ nó.- Bao tao net... đồ ăn lẫn thức uống... 3 ngày!Nó ậm ừ một hồi lâu rồi cũng gật đầu, thế là tôi có ba ngày net miễn phí đồ ăn thức uống cũng miễn phí nốt.Nhỏ em họ thằng Vũ không phải là như "quỷ" mà là như "QUỶ" mới vào cửa chính đã thấy xung quanh la liệt đồ chơi, con rô-bốt từ màu trắng thành màu xanh do bút dạ, chăn gối của nó thì nằm tứ tung, rổ rá - xoong nồi mỗi thứ một nơi như hậu chiến tranh vậy:- Sau này con tao mà như em họ mày... chắc tao tái sinh kiếp khác quá. - Tôi nuốt nước bọt.Em nó từ trong nhà hí hửng chạy ra đón chúng tôi, nhỏ này thì cũng không cao lắm đoán cũng tầm bảy tuổi nói chung là như bao đứa trẻ khác:- Anh Luýt về anh Luýt về... ai đây anh!Nhỏ chạy lại hí hửng ôm chặt thằng Vũ, nhỏ dễ thương thế mà thằng này xem như quái vật:- Mày đừng để vẻ ngoài đánh lừa. - Thằng Vũ nháy mắt tôi.Và cuối cùng điều gì đến cũng đến, đứng trước mặt chúng tôi đây là một con quái vật đội lốt hình hài trẻ nhỏ, tôi mong có thể quay ngược thời gian để chạy xuống lầu khoá mịa cửa kệ bà anh em chúng nó với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com