Thuong Cho Chiec La Roi Ben Kia Duong
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy lúc 6h, ngáp lên ngáp xuống vì không quen giấc, ngó qua thì ông anh đã vọt đi từ thời nào rồi. Lê lết thân mình đi vệ sinh cá nhân, xuống nhà thì mới sực nhớ ba mẹ đêm hôm qua về quê nên chưa nấu gì làm tôi chỉ biết vác bụng đói lên trường.Xong xuôi mọi thứ, tôi lên xe vừa đạp vừa hưởng gió ngắm phố phường, hôm nay ngày Nhà Giáo nên ngoài ngoài cổng trường để một tấm bảng to "Chúc mừng ngày nhà giáo 20-11," màu sắc sặc sỡ đau cả mắt, rồi hoa lá tùm lum tà la, những chiếc xe đạp bán hoa rồi đến xe cá viên chiên,... tạo cho trường chúng tôi một cảm giác rất thiên liêng mà đến bây giờ ít thấy lại. Đám học sinh đứng tụ tập bên ngoài trò chuyện lí nhí cả lên, thì ra là mấy đứa ra trường quay lại thăm giáo viên, ý thức kém thật, đứng trước cổng mà tụm ba tụm bảy làm kẹt hết đường.Sau một hồi né phải né trái, lách lên lách xuống tôi mới đến lớp kịp, rồi khi đến nơi tôi dụi mắt nhìn lên bảng tên lớp coi có phải lớp mình không... rồi tôi lại đi ra ngoài một vòng rồi lại quay lại nhìn kỹ có phải lớp mình không thì mới thấy đúng là 10A2. Nhiều bạn sẽ nghĩ tôi ngáo khúc này đấy. Nhưng không, trước mắt tôi là một bãi chiến trường.20 con người làm nháo nhào cái lớp lên như một cái hội chợ, bàn ghế văng tung téo, phấn bảng thay nhau mà lăn lê dưới đất, vỏ bánh vỏ kẹo nằm khắp nơi, vì tôi biết kiểu gì lớp bẩn thì cô cũng Hạnh cũng réo tên mình nên quạo lắm, để tôi miêu tả cho các bạn khung cảnh này.Thằng Tiến vẫn muốn ôm mộng làm ngư dân nên nài nỉ Cường đô. Nhiều lần đâm ra Cường đô nó quạo đẩy thằng Tiến ngã, làm nhỏ Loan đang kẻ mắt kéo một đường ra tận sau ót, nhỏ mới tức giận cầm thước gỗ của cô giáo mà rượt tụi nó.Luân mập nó còn rủ thằng Vũ với hai đứa nữa lập mưu chờ tới tiết mục lớp 10A1 thì lẻn vào phòng phát thanh mà cắt dây đi. Nhỏ Nhi cùng mấy bà tám ngồi ăn vặt, vương vãi hết cả lên, Hoàng lé nó ngồi yên một chỗ chả đá động gì đến ai, rồi nó đưa tay trong túi lấy ra một bao hạt dưa mà "cúp."Thanh Thảo trông thấy gương mặt như bị cắt tiết của tôi, liền lại gần:- Hoàng Anh mới đến hả... ăn gì chưa?Vì lo đến sớm chả có gì bỏ bụng, nên tôi lắc đầu:- Thế... đi ăn với mình nha!Không nói không rành nàng kéo tôi ra khỏi lớp, chạy qua đám đông đang tập trung chú ý vào tôi mà lui căn-tin, trong đám đông tôi còn nghe tụi nó lí nhí:- Thằng này ai vậy?- Hoa khôi trường mình mà nó cũng dám gạ... cỡ nó chắc vài đạp là nằm một đống.Toàn mấy ông tướng tán ẻm không được đâm ra nói xấu, đàn ông đàn ang gì như đàn bà. Ra đến căn-tin em gọi tôi hai dĩa xôi kèm một ly nước cam ép.- Hoàng Anh ăn nhiều vào nha... nhìn xanh xao phết!- Ý Thanh Thảo là mình sắp chết ấy hả? - Tôi lườm nàng.- Có đâu... ý mình là... là...! - Nàng lúng túng.Phải vậy chứ, đàn ông phải có những lúc phủ đầu vậy con gái người ta mới thích, tôi là tôi bắt đầu quay lại thời điểm đỉnh cao rồi đấy.- Đồ ăn ra rồi kìa... ăn đi ông tướng!- Ơ...- Ơ cái gì mà ơ... khéo không ăn là chết thiệt đấy!Mới ngầu chưa được vài giây nàng đã phá bĩnh mình mất tiêu rồi, mà quái lạ tại sao có một ly nước cam vậy, phải hai ly chứ, chắc dì Sáu quên mang ra:- Dì Sáu... hai ly lận mà dì Sáu... chưa lớn tuổi dì đã quên trước quên sau rồi... sau này sao sống được hả dì Sáu! - Tôi hét lên.- Lớn tuổi cái đầu mày ấy... gọi một ly thì tao đem một ly... mày nói hồi tao cho mày ăn cái ly vào họng giờ! - Dì bên trong lườm ra bên ngoài nhìn tôi.- Hoàng Anh... mình gọi một ly mà. - Thanh Thảo thủ thỉ.Nàng ơi là nàng, sao nàng lại không nói sớm làm chàng phải quê trước bàn dân thiên hạ này đây lại còn mất uy tín trước mặt dì Sáu nữa chứ, khéo sau này ra gọi tô mì không ớt thì dì cho nguyên "thau" ớt vào đó mất.- Sao Thanh Thảo không uống, chán hả... để mình gọi nước khác nha.Tôi tính giơ tay lên kêu dì Sáu thì nàng chặn lại:- Không... họng mình nó hơi đau... mình sợ uống lạnh lát mất giọng hát không có được. - Thanh Thảo lí nhí.Hèn gì nãy giờ nàng nói không ra hơi, kém tinh tế quá tôi liền đứng bật dậy đi vào bên trong một hồi lại quay trở lại vị trí ban đầu:- Hoàng Anh đi đâu vậy? - Thanh Thảo hỏi?- Bí mật! - Tôi nháy mắt.Một hồi dì Sáu bên trong cũng đem một ly nước ra đặt xuống bàn... không quên lườm tôi một cái. Rõ khổ, dì lớn tuổi mà thù dai thật.- Thanh Thảo uống đi... nước chanh nóng đấy!- Hả? - Nét khó hiểu hiện ra trên gương mặt ngây ngô của Thanh Thảo.- Hoàng Anh nghe mẹ nói... uống nước chanh nóng trước khi hát sẽ giúp cổ họng mình nó được dễ chịu hơn, hát sẽ hay hơn đấy.- Thật hả?- Thật.Thanh Thảo cầm ly chanh nóng uống cái "rọt". Dã man con ngang, ly chanh "nóng" hôi hổi mà nàng làm như ly nước đá vậy, uống cái "rọt":- Hoàng Anh ơi... hình như mình thấy thoải mái hơn nhiều rồi.- Trời... mình là lị. - Tôi chỉ ngón tay vào ngực.- Tới giờ rồi... mình vào lớp lẹ đi mọi người đang chờ. - Thanh Thảo hối thúc tôi.Hai lớp nữa sẽ đến lớp tôi diễn văn nghệ, mọi người ngồi trong lớp ai cũng đều tập trung cao độ. Nói gì thì nói, đã thi là phải thắng. Mục đích chúng tôi ở đây chỉ đơn giản là lật ngôi 10A1:- Tao run quá mậy ơi! - Luân mập nói lí nhí.- Thằng nào giữ tay tao lại với. - Tay thằng Tiến run như bị pa-kin-sơn ấy.- Chuẩn bị tới lớp 10A1 đấy... lớp mình diễn sau. - Nhỏ Loan lên tiếng.- Nghe đâu lớp này còn mời hẳn người nổi tiếng về làm biên đạo múa... chả bù mẹ Cường đô! - Thằng Vũ khích đểu.- Nói gì vậy mày... dạo này hơi nóng tính nha mậy! - Cường đô đáp trả.- Á à cái thằng này! - Thằng Vũ xồn xồn lên.- Hai ông cho tôi xin... tập trung đi kìa còn một lớp nữa. - Tôi lên tiếng.Lúc này thì Uyển Nhi cũng đã đến, vì nhà nàng có việc nên đến trễ một xíu. Nàng mặc một chiếc đầm trắng, tóc búi cao lên để lộ phần gáy trắng nõn nà, mang giày lười. Sự xuất hiện của nàng làm mấy ông trong trường chuyển hướng nhìn nàng chằm chằm và điều đó cũng làm lu mờ đi phần trình diễn của lớp 10A7. Tội mấy ông thần bị em nó bỏ túi hết sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com