Thuoc Duoc Trang
Hứa Tĩnh Giai đi vài vòng gần đài phun nước, lúc này mới để ý đến chiếc điện thoại đang rung lên liên tục. Hứa Tĩnh Giai lấy ra thì thấy Đường Phân đang gọi đến, Hứa Tĩnh Giai vừa bắt máy, giọng nói rất lớn đã truyền đến. Khiến Hứa Tĩnh Giai phải đưa điện thoại ra xa. "Hứa Tĩnh Giai! Cậu đi đâu mà không bắt máy vậy hả? Đại thần đang lục tung cái đội kịch lên rồi, thiếu điều lục tung cả cái trường để tìm cậu nữa thôi!..." Đầu dây bên kia im lặng một chút, chính là giọng nói dỗ ngọt của Tống Vy "Kiềm chế một chút! Đừng lớn giọng với Giai Giai!" "Cậu đang ở đâu? Sao lại không bắt máy? Cậu có biết nhiều người lo lắng lắm không? Cậu gọi lại cho đại thần đi, anh ấy kiếm cậu mà loạn hết lên rồi!" Hứa Tĩnh Giai chỉ dùng giọng nhỏ nhất có thể để nói "Tớ biết rồi, lát gặp các cậu sau." Sau đó Hứa Tĩnh Giai tắt máy, cuộc gọi vừa kết thúc, trên màn hình đã hiện ra rất nhiều thông báo cuộc gọi. Của đại thần 18 cuộc gọi nhỡ, Dương Linh và Đường Phân là 7 cuộc. Hứa Tĩnh Giai nhấn vào số Từ Trạch gọi đi. Điện thoại vừa thông, đã truyền đến giọng nói gấp gáp của đại thần. "Em đang ở đâu?" "Em đang ở đài phun nước phía tây." "Đứng yên ở đó, tôi đến đón em." Sau đó truyền đến những tiếng "tút tút tút...." Hứa Tĩnh Giai cất điện thoại vào trong túi, cô ngồi xuống chế ghế dài bên cạnh. Bỗng nhiên lúc này những bông tuyết xuất hiện, rơi trúng trên chóp mũi của Hứa Tĩnh Giai, những bông tuyết mát lạnh khiến cô rùng mình. Ngồi một lát không lâu lắm, Hứa Tĩnh Giai đã nhìn thấy đại thần từ đằng xa đi lại. Từ Trạch mặc chiếc áo khoác dài màu đen, anh đi đến, hai tay đang cho vào túi lúc này đưa đến nắm lấy hai tay của Hứa Tĩnh Giai. Anh mềm mại hỏi. "Đợi có lâu không?" Hứa Tĩnh Giai lắc đầu, nhìn thấy anh nắm tay, lâu lâu còn vuốt nhè nhẹ, cô ngước nhìn đại thần. Quần áo anh đã nhiễm nhiều bông tuyết, ở trên tóc còn có một lớp tuyết mỏng, khuôn mặt anh dù không biểu hiện gì cả, nhưng cả khuôn mặt trắng toát không có một chút huyết sắc. Khiến Hứa Tĩnh Giai nhớ đến những lời nói khi nãy của Đường Phân. "Đại thần vì tìm cậu mà chạy loạn lục tung cả trường lên rồi..." Anh đã đi tìm cô sao? Hứa Tĩnh Giai đột nhiên cảm thấy bản thân thật có lỗi. Anh vì cô mà làm nhiều chuyện cảm động như vậy, thế mà trong lòng cô vẫn cứ mãi để tâm chuyện anh vẫn chưa tỏ tình. Lúc này Hứa Tĩnh Giai đột nhiên hiểu ra một vài chuyện. Tình cảm không thể đo lường bằng một vài câu nói, những gì anh làm cho cô còn không đáng quý sao? Hơn nữa tính anh vốn đã kiệm lời, anh chỉ thể hiện bằng hành động, vậy mà chính cô lại không hiểu chuyện như vậy. Hứa Tĩnh Giai cảm nhận được đôi mắt của mình dần ấm lên, cô vùng tay ra khỏi bàn tay của Từ Trạch, sau đó áp tay của mình lên hai má của Từ Trạch, rất lạnh! Khoảng cách giữa hai người lúc này cũng rất gần, Hứa Tĩnh Giai nhỏ giọng nói. "Em đột nhiên rất muốn ăn canh gà hầm sâm anh làm, chúng ta về nhà anh có được không?" Có lần vì quá bận với bên đội kịch, Hứa Tĩnh Giai không ăn uống đúng giờ còn rất hay ngủ khuya, Từ Trạch tối hôm đó tự tay làm canh gà hầm sâm mang sang cho Hứa Tĩnh Giai. Cũng vì vậy mà Hứa Tĩnh Giai mới biết đại thần có một chút tay nghề nấu ăn. Từ Trạch chỉ nhếch mép cười, sau đó anh cũng đồng ý gật đầu. Hai người nắm tay cùng nhau đi về phía cổng trường. Trời càng lúc càng lạnh hơn, Hứa Tĩnh Giai lại càng dính sát vào người Từ Trạch. Lúc đi qua sân lớn của trường, Hứa Tĩnh Giai nhìn thấy các bạn sinh viên đang thắp lửa, lúc lửa đã cháy rực rỡ, trên bầu trời liền xuất hiện tiếng nổ của pháo hoa. Từ Trạch và Hứa Tĩnh Giai cùng dừng lại, cùng nhau nhìn ngắm pháo hoa trên bầu trời. Hai người chả nói một lời nào, cho đến khi tiến lên xe. Vốn Hứa Tĩnh Giai nghĩ Từ Trạch sẽ lái xe về hướng nhà anh, nhưng lúc này lại rẽ sang một hướng khác, khiến Hứa Tĩnh Giai khó hiểu liền quay sang hỏi anh. "Không phải là sẽ về nhà sao?" Hứa Tĩnh Giai nhìn một bên khuôn mặt của đại thần, thấy anh chả có một chút nào gấp gáp trả lời, đợi cho đến khi dừng đèn đỏ, anh mới đưa tay vuốt sau đầu cô, rồi từ tốn nói. "Không phải là đã hẹn bạn cùng phòng đi ăn à? Qua chỗ đó một lát, về lại hầm canh cho em!" Hứa Tĩnh Giai nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Từ Trạch. Trong lòng vẫn là không muốn, sở dĩ nói muốn ăn canh, chẳng qua là muốn mau chóng về nhà sưởi ấm, anh đã chạy khắp nơi như vậy. Hứa Tĩnh Giai cúi đầu, không còn cách nào ngoài cách thuận theo đồng ý. Lúc Hứa Tĩnh Giai và Từ Trạch đến, bọn Dương Linh cũng đã đến được một lúc, cũng đã gọi thức ăn xong xuôi. Hứa Tĩnh Giai cùng Từ Trạch bước vào, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, Dương Linh là người lanh tay lẹ mắt nên khi hai người bước vào đã thấy ngay, cô nàng hớn hở vẫy tay hướng hai người gọi. "Giai Giai, bên này!" Bọn họ ngồi ăn cùng nhau, đa phần đều là Dương Linh nhanh miệng mồm nói chuyện cùng đại thần, đại thần kiệm lời ấy vậy mà vô cùng kiên nhẫn trả lời Dương Linh. Đến khi ăn xong, lúc tính tiền đều là đại thần Từ Trạch dành trả. Dương Linh chỉ nở nụ cười chọc ghẹo, cô nói. "Đại thần, anh đây là muốn ra mắt tụi em sao?" Từ Trạch chỉ nhếch mép "Lần sau mời các em một bữa ở nơi khác, hôm nay anh thay mặt Tĩnh Giai trả tiền!" Hứa Tĩnh Giai "...." Sau đó hai người rời đi trước. Như dự tính khi nãy, hai người cùng nhau về nhà của đại thần. Đôi dép màu hồng đại thần mua cho Hứa Tĩnh Giai lần trước, được xếp ngay ngắn ở trong tủ giày. Hứa Tĩnh Giai vừa tháo giày, đã thấy đại thần đặt đôi dép ngay ngắn trước chân để cô đi vào. Từ Trạch để áo ngoài xuống ghế sô pha, anh cởi hai nút áo trước ngực, xắn tay áo lên cao, dự định sẽ vào bếp hầm canh cho Hứa Tĩnh Giai. Thế nhưng Hứa Tĩnh Giai lại nhanh chân đẩy anh ngồi xuống ghế, bảo rằng muốn vào bếp làm. Từ Trạch có một chút bất ngờ, nhưng cũng thuận theo Hứa Tĩnh Giai, anh ngồi nghỉ trên ghế, để Hứa Tĩnh Giai hầm canh trong bếp. Đến lúc Hứa Tĩnh Giai mang theo bát canh gà hầm sâm ra bên ngoài, đã thấy Từ Trạch ngủ quên ở trên ghế, Hứa Tĩnh Giai lại gần, cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, cô vừa ôm hai chân vừa dựa vào lưng ghế nhưng tư thế lại quay sang hướng Từ Trạch. Cô có thể thấy được mày sắc của anh cau nhẹ, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi. Khiến cho bản thân Hứa Tĩnh Giai cảm thấy khó chịu. Ấy vậy mà chỉ nghĩ sẽ ngồi nhìn anh một lát, Hứa Tĩnh Giai lại mơ màng ngủ quên theo lúc nào không hay. Lúc này đã là nửa đêm, Từ Trạch tỉnh dậy, xoay người liền có thể cảm nhận được Hứa Tĩnh Giai ở bên cạnh, trán cô đụng vào một bên vai của anh. Người co rút trông thật nhỏ nhắn. Tất nhiên là Từ Trạch sẽ lợi dụng cơ hội này để ôm lấy Hứa Tĩnh Giai. Hợp người hợp cảnh mà không tận dụng thì quả thật phí. Thế là Từ Trạch điều chỉnh lại tư thế cho Hứa Tĩnh Giai một chút, sau đó ôm lấy Hứa Tĩnh Giai cùng đi vào giấc ngủ. Buổi sáng là Từ Trạch thức dậy trước, thấy Hứa Tĩnh Giai vẫn chẳng di dời tư thế, vẫn dựa vào vai Từ Trạch ngủ. Anh cảm thấy có chút đau nhức lưng cùng bả vai, quả nhiên ngủ ở ghế không phải là ý tưởng hay. Từ Trạch đưa tay nhìn đồng hồ, nửa tiếng nữa là đến giờ làm việc, nhưng khi Từ Trạch nhìn thấy Hứa Tĩnh Giai còn đang ngủ rất ngon ở bên cạnh, anh lại không nỡ đứng dậy phá huỷ giấc ngủ của cô. Cứ thế Từ Trạch liền ngồi như vậy cho đến hơn một tiếng sau Hứa Tĩnh Giai mới có dấu hiệu tỉnh giấc. Hứa Tĩnh Giai ngơ ngác ở trong lòng đại thần, vẫn là chưa tỉnh ngủ đã bị hành động của đại thần làm cho bất ngờ. Từ Trạch đột nhiên lại hôn nhẹ lên trán cô một cái, khiến Hứa Tĩnh Giai đứng hình mất vài giây. Giọng anh vô cùng trầm, có một chút khàn, anh nói. "Dậy rồi? Ngồi một lát rồi dậy, anh đi làm thức ăn cho em." Rồi Từ Trạch đứng dậy, anh vào nhà tắm, còn Hứa Tĩnh Giai vẫn còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi Từ Trạch từ nhà tắm đi ra vô cùng vui vẻ nhắc nhở một câu. "Mau vào tắm đi, anh làm bữa sáng cho em." Hứa Tĩnh Giai "..." ~~~*Ở một diễn biến khác No.1*~~~ "Này, có thấy em dâu không?" Lục Thương cau mày, nhìn 5 người đàn ông chạy từ khắp phía lại gần. 5 người còn lại cũng như Lục Thương, thở hồng hộc lắc đầu. Giang Lục vỗ ngực vài cái, khuôn mặt cau có vì khó thở, anh nói "Đã gọi cho Trạch Gia chưa?" Tiết Tiểu Khôn gật đầu "Đã gọi rồi, nhưng không bắt máy!" "Hẳn là chưa tìm thấy người, chúng ta tìm một lần nữa đi!" Khương Từ Minh phủi đi lớp tuyết dính trên áo, vừa dứt lời đã quay người rời đi. - Lời nói nhỏ- 6 người đàn ông: Yêu cầu Trạch Gia cho chúng tôi nghỉ phép!Từ Trạch: Lí do?6 người đàn ông: Chúng tôi đã vì tình nghĩa bạn bè mà giúp cậu, bỏ lại cuộc vui chỉ để tìm bạn gái giúp cậu, vậy mà chúng tôi trời đông lạnh chạy đông chạy tây kiếm người, còn cậu cùng với bạn gái lại ở nhà sưởi ấm. Chúng tôi đình công!Từ Trạch: Viết giấy đi, tôi kí! ~~~*Ở một diễn biến khác No.2*~~~ Ba người Dương Linh, Đường Phân và Tống Vy nhìn Hứa Tĩnh Giai cùng Từ Trạch rời đi. Tống Vy nheo mắt, khuôn mặt ra vẻ nham hiểm nói. "Tớ nghĩ hôm nay chúng ta không cần đợi cửa Giai Giai đâu!" Đường Phân khó hiểu nhìn Tống Vy "Tại sao?" "Cậu nghĩ đại thần dễ dàng để Giai Giai về vậy sao? Hôm nay là giáng sinh, tất nhiên là đại thần thèm thịt rồi!" Đường Phân nhẹ cau mày, gõ một cái lên trán của Tống Vy "Cậu chỉ nói bậy, tớ tin tưởng đại thần là người đàng hoàng!" Tống Vy bĩu môi "Cá độ đi, tối nay Giai Giai không về cậu mất 200 tệ nhé!" Đường Phân quả quyết "Được!" "Còn tiểu Dương thì sao? Cậu nghĩ Giai Giai có về không?" Dương Linh cười một cái nham hiểm "Có quỷ mới tin!" ~~~*Ở một diễn biến khác No.3*~~~ Đám người Giang Lục vô cùng ngạc nhiên khi Từ Trạch- một con người nổi danh là đúng giờ, ấy vậy mà hôm nay đã trễ hơn 1 tiếng rưỡi rồi thì Từ Trạch mới xuất hiện. Giang Lục dở giọng trêu ghẹo hỏi "Trạch Gia, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Từ Trạch lạnh nhạt, anh nhìn mọi người sau đó chỉ gật đầu, bước đến hướng cửa phòng làm việc của mình. "Này, sao không nói gì thế? Cậu rất bận à?"Giang Lục nói lớn. Từ Trạch chỉ để lại ba chữ "Có chút bận!" Sau đó bỏ đi vào phòng làm việc. Giang Lục xuỳ một tiếng "Cậu ta thì có gì bận ngoài công việc chứ!" Lục Thương vừa xếp tài liệu vừa lên tiếng "Ai nói chú ta không?" Giang Lục quay sang nhìn Lục Thương, anh ta nhướng mày tỏ ý không hiểu, chỉ nghe thấy Lục Thương trả lời một câu. "Bận yêu đương!" ~~~*Ở một diễn biến khác No.4*~~~ "Trông tôi có giống bị cảm rồi không?" Từ Trạch nhìn sang Lăng Tự, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi. Lăng Tự chỉ phì cười trả lời "Trông cậu khoẻ như trâu vậy!" Từ Trạch cau mày, có chút khó chịu, anh không nói thêm lời nào mà chỉ rời đi. Tiết Tiểu Khôn không hiểu tại sao Từ Trạch lại hỏi như vậy, còn có cái vẻ mặt khó chịu đó nữa, anh lại gần Lăng Tự hỏi nhỏ. "Này, Trạch Gia sao trông có vẻ khó chịu vậy?" Lăng Tự nhướng mày "Muốn biết?" Tiết Tiểu Khôn gật đầu, kéo theo mấy người còn lại cũng là một vẻ tò mò nghe Lăng Tự nói. "Mỗi người 100 tệ!" Tiết Tiểu Khôn cau mày "Cậu lại học cái thói của cái tên Giang Lục đấy à?" Lăng Tự chỉ nở nụ cười, khi đã nhận tiền đủ, anh mới thong thả nói. "Lần trước Trạch Giai bị bệnh, liền có thể được em dâu chăm sóc mỗi ngày, lần này chạy ngoài trời tuyết cả một buổi tốt vậy mà vẫn không nhiễm cảm, cậu ta khó chịu là đúng rồi!" "Hoá ra là thế!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com