friends
Có những người trước đây, mối quan hệ giữa tôi với họ đến chính tôi nhận định còn được coi là bình thường. Nhưng khi có một biến cố nhất định, tôi mới chợt nhận ra, ngày ngày tháng tháng cứ lặng lẽ trôi qua, tôi đã dần coi họ là một phần đặc biệt trong cuộc đời mình. Để khi những khoảnh khắc hết sức bình thường mà tôi trải qua với họ, khi đã qua rồi, tôi mới thấy tiếc nuối và trống rỗng.
Tôi có một cô bạn học cùng cấp 3, chính xác thì chỉ chung lớp 1 năm, cũng không thân thiết gì lắm. Rồi chúng tôi vào chung một trường đại học, ở cùng một tòa kí túc. Do lần đầu xa nhà, nên hai đứa hay nói chuyện với nhau, cũng hay cho nhau những thứ lặt vặt, từ quả chanh củ tỏi. Năm nhất đại học của tôi cứ thế bình bình an mà qua đi, số lần mà tôi chạy xuống chạy lên giữa phòng mình và cô ấy cũng không đếm xuể nữa rồi. Hôm nay nghe tin cô ấy bảo lưu kết quả để đi du học, mình thực sự thấy rất hụt hẫng. Không biết có phải tại vì mình đã mặc nhận coi cô ấy là một phần hiển nhiên không, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu không có cô bạn ấy, thì mình chẳng còn một cô bạn nào cấp ba thân thiết ở trên đây cả. Nhắc mới nhớ cô ấy là căn cứ địa mỗi khi phòng mk có tổ chức sinh nhật hay gì đó. Haizzzz
Có rất nhiều nhiều thứ nhỏ nhặt khác, cả quá trình mình đều cảm thấy bình thường, đến tận lúc kết thúc hay có sự thay đổi mình mới chợt nhận ra. Từ các anh mà đến mặt còn không thấy rõ bên B10, đến cậu bạn học cùng lớp Triết kì hè, rồi cả mấy chị chung phòng kí túc có vài tuần, ...
Phải chăng mình quá đa cảm?!
Tôi có một cô bạn học cùng cấp 3, chính xác thì chỉ chung lớp 1 năm, cũng không thân thiết gì lắm. Rồi chúng tôi vào chung một trường đại học, ở cùng một tòa kí túc. Do lần đầu xa nhà, nên hai đứa hay nói chuyện với nhau, cũng hay cho nhau những thứ lặt vặt, từ quả chanh củ tỏi. Năm nhất đại học của tôi cứ thế bình bình an mà qua đi, số lần mà tôi chạy xuống chạy lên giữa phòng mình và cô ấy cũng không đếm xuể nữa rồi. Hôm nay nghe tin cô ấy bảo lưu kết quả để đi du học, mình thực sự thấy rất hụt hẫng. Không biết có phải tại vì mình đã mặc nhận coi cô ấy là một phần hiển nhiên không, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu không có cô bạn ấy, thì mình chẳng còn một cô bạn nào cấp ba thân thiết ở trên đây cả. Nhắc mới nhớ cô ấy là căn cứ địa mỗi khi phòng mk có tổ chức sinh nhật hay gì đó. Haizzzz
Có rất nhiều nhiều thứ nhỏ nhặt khác, cả quá trình mình đều cảm thấy bình thường, đến tận lúc kết thúc hay có sự thay đổi mình mới chợt nhận ra. Từ các anh mà đến mặt còn không thấy rõ bên B10, đến cậu bạn học cùng lớp Triết kì hè, rồi cả mấy chị chung phòng kí túc có vài tuần, ...
Phải chăng mình quá đa cảm?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com