TruyenHHH.com

THỰC TOÀN THỰC MỸ

84. MÌ THỊT BĂM

bacom2

84. MÌ THỊT BĂM 臊子面

Mùng chín tháng năm, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời. Ánh trăng mờ ảo như nước lặng lẽ chiếu qua song cửa sổ, phủ một lớp nhũ bạc trên giá áo.

Giang Hồi không hề buồn ngủ, nghiêng người ngắm con gái nhỏ đang ngủ say, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc đan xen.

Ngư Trận ngủ như bé heo con, gò má đỏ bừng, miệng nhỏ thỉnh thoảng nhóp nhép, cũng không biết đang ăn cái gì trong mộng.

“Con bé này. . .” Giang Hồi không khỏi phì cười.

“Dê. . .” Ngư Trận chợt lẩm bẩm.

“Sao?” Giang Hồi theo bản năng ghé sát vào nghe cho rõ.

Muốn ăn thịt dê? Vào lúc trời nóng như điên thế này?

Ngư Trận trở mình, múa may cánh tay hô lên nửa câu kế: “Nuôi trai lơ. . .”

Giang Hồi: “. . .”

Tiếng Trung con dê羊 (dương) đọc cùng âm với nuôi 养 (dưỡng)

Cô chán nản xoa ấn giữa mày, dứt khoát đi ra gian ngoài đốt đèn thêu thùa may vá.

Dạo này bận rộn đến độ không có thời gian may thêu nên cũng hơi nhớ nghề.

Mảnh quần áo trong rổ kim chỉ được cắt từ trước Tết Nguyên Đán, gần nửa năm trôi qua mà vẫn chưa may được một ống tay áo.

Giang Hồi mới khâu vài mũi thì nghe phòng đối diện cũng có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Sư Nhạn Hành cầm đĩa nến thò đầu ra ngó dáo dác.

“Ngủ không được à?”

Giang Hồi ừ một tiếng: “Sao mi cũng không ngủ?”

Sư Nhạn Hành thở dài: “Đói tỉnh.”

Thật là "Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử", dạ dày đứa trẻ mười mấy tuổi cứ như cái động không đáy.

Giang Hồi bật cười: “Phòng bếp đâu còn gì ăn?”

Thời tiết quá nóng, rau thịt tươi không thể để qua đêm, trong nhà và trong tiệm đều là ăn ngày nào mua ngày đó.

Sư Nhạn Hành gãi đầu: “Để tôi vào bếp xem sao.”

Vừa mới ra cửa, Hồ Tam nương tử từ trong phòng mò mẫm lại đây, thấy là nàng bèn thở phào.

“Tôi nghe tiếng động, còn tưởng trong nhà có trộm.”

Sư Nhạn Hành bật cười, giơ lên miếng thịt khô trong tay: “Dù sao cũng đã dậy rồi, ăn chung nhé?”

Thịt và rau tươi dĩ nhiên không có, cũng may còn trữ đồ khô, có thể tạm chấp nhận.

Hồ Tam nương tử sảng khoái đồng ý.

Thời tiết càng ngày càng nóng, đồ ngủ đổi thành mỏng nhẹ nhất có thể, chỉ mặc áo sát nách và quần đùi, cánh tay và cẳng chân lộ ra được gió đêm vuốt ve rất thoải mái.

Hồ Tam nương tử nhận việc băm thịt khô, lưỡi dao bập xuống thớt tạo nên tiếng “cạch cạch” đều nhịp.

Cơn đói cuồn cuộn ập đến, đồ khô không kịp ngâm nở, nấm hương có thể thái hạt lựu thảy vào nồi đun, mộc nhĩ cũng dùng nước ấm đun một hồi có thể tạm chấp nhận.

Thịt khô băm nhỏ xào với dầu, hương thơm tỏa ra khắp chốn!

Cho nấm hương và đậu hũ khô cắt hạt lựu vào chảo xào chung với thịt, nêm nếm một ít nước tương và gia vị.

Thịt khô vốn đã mặn rồi, không cần thêm muối, nêm nước tương chỉ để tăng hương vị và tạo màu sắc.

Sau đó thêm nước  vào, lúc này mới cho mộc nhĩ thái sợi.

Mộc nhĩ cho sớm dễ dàng bắn tung tóe, rất nguy hiểm.

Trong khi chờ mọi thứ nấu chín thì tráng trứng thật mỏng ở chảo nhỏ bên cạnh, bóc ra cắt thành sợi mỏng, cũng ném vào nồi thịt băm.

Mì sợi khô có sẵn, nấu xong trụng qua nước lạnh, trơn trơn dai dai.

Màu nâu cùng trắng của nấm hương, màu trắng sữa của đậu hủ, màu đen của mộc nhĩ, màu vàng của trứng tráng, cả nồi nước sốt trông rất đẹp mắt.

Đáng tiếc không có hành hẹ xanh, bằng không chính là nồi mì ngũ sắc.

Nấu đến khi cô lại chỉ còn ít nước, rộng tay múc mấy muỗng đầy cho vào chén mì, điểm thêm vài giọt dấm rồi trộn đều. Nhìn từng sợi mì được nhuộm thành màu nâu đỏ, và từng gắp vào miệng lẫn nước sốt ăn sì sụp, đã thật sự!

Sư Nhạn Hành bưng hai chén một lớn một nhỏ vào nhà chính, để hơn nửa nồi cho Hồ Tam nương tử. Cô ta thanh toán sạch sẽ, mồ hôi đầm đìa, sung sướng vô cùng.

Giang Hồi vốn không đói bụng, ấy mà nhìn Sư Nhạn Hành ngồi đối diện ăn đến mức mồ hôi đầy trán, thật sự quá ngon. . .

Đến khi cô định thần lại, chén nhỏ kia cũng đã thấy đáy, trong miệng vẫn còn quanh quẩn mùi hương nồng đậm.

Chậc, ăn no nạp đầy năng lượng xong, càng ngủ không được.

Hai người đi rửa chén, Giang Hồi đột nhiên hỏi: “Có muốn nghe câu chuyện xưa của ta không?”

Sư Nhạn Hành đang lau tay bèn chựng lại: “Nếu người không ngại nói ra, đương nhiên tôi muốn nghe.”

Nàng luôn rất tò mò về quá khứ của Giang Hồi, nhưng đối phương không mở miệng thì nàng cũng không tiện dò hỏi tới cùng.

Giang Hồi trầm mặc một lát, dường như đang sắp xếp nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.

Sư Nhạn Hành không thúc giục, lúc này trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe, chỉ loáng thoáng vài tiếng dế kêu yếu ớt từ ngoài sân vọng vào.

“Cha ta là một tiến sĩ. . .” Giang Hồi rốt cuộc mở miệng.

Con gái tiến sĩ mà lưu lạc đến tận vùng nông thôn nhỏ bé, thật sự khiến người kinh ngạc.

Nhưng cũng bởi vậy mà mới có câu giải thích hợp lý, vì sao trên người Giang Hồi có loại khí chất không ăn nhập gì với nông thôn.

Gia cảnh nhà họ Giang cũng tạm được, mấy thế hệ trước đã bắt đầu có người lục tục tiến vào con đường khoa cử, tuy nhiên thành tích cao nhất không vượt qua tú tài.

Mãi đến khi Giang phụ rốt cuộc đậu tiến sĩ ở tuổi ba mươi bảy, toàn tộc ăn mừng.

Giang phụ tuấn tú lịch sự, ở tuổi ba mươi bảy đúng là thời điểm chín muồi nhất để thi triển tài năng, cho nên ông ấy rất mãn nguyện thoả thuê, cảm thấy tất nhiên sẽ được triều đình trọng dụng.

Ấy nhưng, hiện thực vô cùng tàn khốc.

Cả nhà Giang phụ ở kinh thành chờ thời, chờ suốt năm năm vẫn không có cơ hội nhậm chức bên ngoài.

“Tuy tôi nói ra điều này nghe có vẻ như 'đứng thẳng nói chuyện không đau lưng',” Sư Nhạn Hành nhận xét, “nhưng theo như tôi được biết, chuyện đó đâu thể coi là ngoại lệ?”

Tiến sĩ cũng chỉ vừa bước qua một ngạch cửa, đến khi chân chính đi vào quan trường mới có thể phát hiện sự cạnh tranh khốc liệt đến độ nào.

Đừng nói năm năm, cho dù mười năm cũng có thể không tìm được cơ hội nhậm chức bên ngoài.

Muốn có cơ hội tốt thì phải tranh đoạt.

Tài năng, mưu mô, thậm chí cả ngoại hình, chắc chắn phải có một thứ khiến ngươi nổi bật.

Bằng không trong một khoa thi có hai ba trăm tiến sĩ, người cầm quyền sao có thể nhớ đến ngươi?

“Đúng vậy,” Giang Hồi thở dài, ngơ ngác nhìn ánh nến lung linh, “Ta và mẹ đều an ủi lão như vậy, nhưng lão đã bị  tẩu hỏa nhập ma, căn bản không nghe lọt câu nào.”

Mẹ của Giang Hồi chỉ sinh được hai cô con gái, hơn nữa khi sinh Giang Hồi bị tổn thương thân mình, đại phu nói về sau khó có thể mang thai. Giang phụ thấy bà không có con nối dõi, trong khi lại có con trai của vợ lẽ, dần dần bắt đầu sủng thiếp diệt thê.

Lúc ấy con gái lớn đã lấy chồng, Giang phụ bất chợt phát hiện cô con thứ cũng trổ mã duyên dáng yêu kiều, bèn nghĩ ra một kế hoạch cực kỳ xấu xa.

“Lão muốn giao ta cho quan trên làm tiểu thiếp.”

Hiện tại kể đến chuyện này, Giang Hồi đã thực bình tĩnh, nhưng cảm giác bi phẫn, khiếp sợ và đau đớn thì vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe khi nghe Giang Hồi chính miệng nói ra đáp án, Sư Nhạn Hành vẫn cảm nhận được sự bi thương và phẫn nộ dâng trào.

Thật nực cười!

Đừng nói là con gái tiến sĩ, dù là con gái tú tài, ngoại trừ gả vào hoàng thất, không thì nhất định phải làm vợ cả cho người, bằng không sẽ bị miệng đời gièm pha chẳng ngóc lên được.

“Đêm đó mẹ ta tức giận đến hộc máu, cầu lão thay đổi quyết định. Lão lại giận tím mặt, mắng mẹ ta là gà mái không thể đẻ trứng, mắng hai mẹ con chúng ta không biết đại thể. . .”

Sư Nhạn Hành nhẹ nhàng nắm tay Giang Hồi, lúc này mới phát hiện cơ thể cô vẫn đang run bần bật.

Thời gian dài trôi qua, Giang Hồi rốt cuộc tự tay xé toạc vết thương lòng đã lên sẹo, máu và mủ tanh tưởi bị bịt kín bao nhiêu năm cùng nhau tuôn ra.

“Mẹ ta không muốn trơ mắt nhìn ta rơi vào hố lửa, dùng vốn riêng tích cóp được lén nhờ người làm giấy thông hành cho ta. . .”

Giấy thông hành của triều Đại Lộc không bị kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt, ngoại trừ thời kỳ chiến loạn, còn những lúc bình thường thì xuất nhập thành sẽ không cần xem xét.

Nhưng nếu muốn dừng chân ở một nơi xa lạ hoặc muốn thuê phòng, cần thiết phải có giấy thông hành chứng minh thân thế trong sạch, không phải là nô lệ bỏ trốn, đào phạm hay dân tị nạn.

“Vậy mẹ của người. . .” Sư Nhạn Hành có linh cảm không tốt.

Giọng Giang Hồi hơi phát run, đôi mắt đỏ ửng.

“Bà đã chết.”

Lúc ấy bên cạnh hai người không có tâm phúc nào để dùng, Giang mẫu tự biết thời gian không còn nhiều, không thể tiếp tục bảo hộ con gái chu toàn, lúc này mới quyết định buông tay.

Bà không chết thì Giang Hồi vĩnh viễn không có cơ hội ra khỏi cửa.

“Vào ngày đưa tang, ta nhớ rõ gió thổi điên cuồng đến mức không thể mở mắt,” Giang Hồi đờ đẫn nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa, như thể mình đang quay trở lại cái ngày tuyệt vọng xen lẫn cơ hội sống sót nghĩ lại mà kinh hãi kia, “Ta mặc đồ tang, rốt cuộc thấy được bầu trời bên ngoài . . .”

Trước khi chết mẹ nói với cô, “Khi đi ngang qua con sông ngoài thành, đừng do dự, cứ nhảy xuống! Liều mạng bơi ra bên ngoài!”

Giang Hồi thật sự nhảy.

Lúc ấy đang đầu mùa xuân, nước sông chảy xiết và lạnh băng, cô vừa nhảy xuống thì gần như bị đông cứng ngay lập tức. Cô không còn khả năng vùng vẫy, bị cuốn xuôi dòng như một con rối gỗ.

Lúc ấy cô nghĩ rằng, cùng lắm thì chết thôi chứ có gì đáng sợ! Vậy thì có cơ hội gặp lại mẹ, hai mẹ con đoàn tụ dưới cửu tuyền cũng khá tốt.

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng kêu thét kinh hoảng của mọi người trên bờ, Giang Hồi thậm chí còn cảm thấy đắc ý, sau đó mất đi tri giác.

Chẳng phải các ngươi đang "trợ Trụ vi ngược" sao?

Để xem trở về các ngươi giải thích thế nào?

Chẳng phải ông muốn bán nữ cầu vinh à?

Có ngon thì nhảy xuống tóm lấy thi thể ta nè!

Tay Giang Hồi lạnh buốt, tựa như quay về ngày nhảy xuống sông. Không biết trải qua bao lâu, cô mới có thể cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn truyền qua từ lòng bàn tay Sư Nhạn Hành.

“Tất cả đều qua rồi.” Sư Nhạn Hành nhẹ giọng khuyên.

Đích nữ nhảy sông tự tử trước mặt mọi người ngay trong ngày đưa tang của mẫu thân, thật là một vụ bê bối quá lớn!

Nếu không có gì ngoài ý muốn, tiền đồ của Giang phụ coi như tiêu tùng.

Giang Hồi thở hắt ra, trên mặt hiếm thấy vẻ khoan khoái khi trả được thù.

“Đúng vậy, tất cả đều đã qua.”

Những tháng ngày xa xôi đó quá u ám và áp lực, Giang Hồi vẫn luôn cố gắng quên đi, sau khi phát hiện quên không được thì không dám đề cập tới nữa.

Nhưng hôm nay xem ra, một vết thương đang mưng mủ vẫn nên xẻo đi kịp thời mới tốt, bằng không cứ bịt lại ngày này qua ngày khác thì chỉ khiến nó dần dần thối rữa.

Hiện tại, cuối cùng cô đã làm được.

Có gan đối mặt với quá khứ tối tăm thê thảm đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tốt quá hoá lốp, nếu nỗi sợ hãi biến thành oán hận vặn vẹo thì không ổn rồi.

Sư Nhạn Hành có ý xoa dịu bầu không khí, đợi khi tâm tình Giang Hồi hơi bình phục bèn cố tình hỏi chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Trên mặt Giang Hồi rốt cuộc hiện ra một chút thẹn thùng ngọt ngào: “Ừm, tựa như trong thoại bản đấy. . .”

Khi cô trôi ra khỏi kinh thành khá xa thì được một chiếc thuyền buôn đi ngang vớt lên.

Người cứu cô cũng không biết phải an bài như thế nào, đành phải tạm thời cập bờ ngay lập tức để đưa cô đi cứu chữa.

Nhà đò còn phải đi buôn, không tiện ở lâu. Có một thanh niên xung phong ở lại trông chừng cô.

Sư Nhạn Hành cười hỏi: “Đó chính là. . . Cha tôi?”

Giang Hồi gật đầu: “Đúng vậy, chàng thật sự là người rất tốt.”

Người thanh niên thợ mộc vừa chăm sóc cô vừa tìm việc làm tạm thời, trong lúc hai người ở bên nhau không có bất luận hành vi nào thiếu tôn trọng.

Lúc ấy tất cả gia tài tích cóp của hai mẹ con Giang Hồi đều cầm đi đổi giấy thông hành, khi cô nhảy sông còn đang mặc áo tang, có muốn bán xiêm y cũng không đáng giá.

Thiếu nữ không một xu dính túi, trong người chỉ có một tờ giấy thông hành được bọc mấy lớp giấy dầu.

Ngoài ra còn một đôi vòng tay bạc sáng loáng nhưng người thanh niên thợ mộc không hề đụng vào.

Chàng ta cứ thế mà chăm sóc cô không một lời oán hận.

Ngốc thế đấy!

Đầu mùa xuân nước sông rất lạnh,  chưa kể trước đó Giang Hồi còn là một tiểu thư, cô bị sốt cao đến mê sảng, đôi mắt không mở ra được.

Cơn bệnh kéo dài hơn hai tháng.

Sau đó cô hỏi chàng thợ mộc, vì sao lại đối xử với cô tốt như vậy?

Chàng thợ mộc cười chất phác: “Tốt xấu gì cũng là một mạng người.”

Anh chàng còn cẩn thận hỏi cô còn người thân hay không, chàng ta có thể đưa cô đến đó.

“Lúc ấy, ta đã quyết định trao trái tim cho chàng.” Giang Hồi nhẹ giọng nói, ánh mắt sáng rực một cách kỳ lạ.

Một người thật tốt!

Sư Nhạn Hành cảm nhận được sự chất phác gần như lãng mạn.

Đúng vậy, là một người thật tốt.

Vận mệnh đưa đẩy, duyên phận đều do ông trời sắp đặt, hai người vốn không thể có bất luận điểm gì giao nhau nhưng cuối cùng vẫn đến được với nhau.

Tuy rằng chỉ ở bên nhau trong khoảng thời gian mười hai năm quá ngắn ngủn, nhưng Giang Hồi lại cảm thấy cả cuộc đời của họ đều đáng giá.

Là người đàn ông đi bán đồ gỗ trở về, trên đường hái cho cô một đóa hoa dại;

Là người đàn ông nai lưng làm việc không màng người khác cười nhạo, không nỡ bỏ tiền ăn thịt nhưng lại mua tiểu thuyết cho cô đọc. . .

Trên đời sẽ không bao giờ còn người đàn ông nào khác tốt với cô như chàng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com