82. MÌ LẠNH
82. MÌ LẠNHLời đề xuất "Nuôi trai lơ" của Ngư Trận vừa ra, Giang Hồi và Sư Nhạn Hành đều cười ngặt nghẽo, bầu không khí căng thẳng biến mất không còn sót lại chút gì.Bên ngoài đám người Tam Muội nghe được tiếng cười vọng ra, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.Mặc kệ chuyện gì xảy ra, có thể cười được thì không tính là chuyện xấu.Mọi người trong nhà đã vui vẻ rồi, không bao lâu, mì sợi cũng đã sẵn sàng.Sư Nhạn Hành vào bếp pha một chén lớn nước sốt, ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định làm thêm trứng tráng thái chỉ.Vì không gian bên tiệm Sư Gia Hảo Vị quá nhỏ nên không mang tới ba con gà mái nuôi ở thôn Quách Trương, trước khi đi chia cho hai chị em họ Quách.Hiện giờ dọn đến ngôi nhà này, được mảnh sân lớn, Giang Hồi cảm thấy không nuôi vài con gì thật sự đáng tiếc nên lại mua mấy con gà mái. Mỗi ngày đàn gà đẻ trứng dĩ nhiên đâu đủ cung ứng cho cửa tiệm, nhưng nhà mình ăn thì không cần tốn tiền mua.Chờ cho chảo nóng đều, nàng đổ dung dịch trứng đánh tan vào chảo rồi nhanh tay lắc chảo cho dung dịch trứng giàn ra một lớp thật mỏng.Không cần nhiều dầu, chỉ vừa đủ để tráng mặt chảo cho trứng không dính là được.Màng trứng mỏng tang ánh vàng rực rỡ chín thực mau, thơm phức.Cả một màng trứng thật to, chỉ cần nhấc lên một mép là có thể bóc ra toàn bộ.Cuộn màng trứng lại rồi dùng dao sắc cắt thành sợi thật nhuyễn, xếp một nhúm vào chén mì cùng dưa leo thái sợi xanh biếc và cà rốt thái sợi đỏ cam, màu sắc tươi đẹp đáng yêu.Nhà mình nấu lấy có lợi ở điểm này, thích ăn thứ gì đều có thể tự tiện cho vô.Có người thích ăn cay, cũng có người không thể ăn cay, Sư Nhạn Hành xào một chén sa tế thơm nức để mọi người tự nêm.Bên ngoài ánh mặt trời đang lúc chói chang nhất, bóng của hai cây lựu tươi tốt trong sân gần như đổ xuống thẳng đứng, co lại thành một vòng tròn nho nhỏ trên mặt đất.Bốn phương tám hướng đều là tiếng ve kêu, ra rả não nuột, dường như muốn khuấy động ông trời.May thay còn có ít gió lùa.Sư Nhạn Hành đi thay đồ, nhanh chóng tắm một phát với nước ấm tụi Tam Muội chuẩn bị sẵn, thay bộ đồ mỏng mặc trong nhà, vắt tóc cho hết nước rồi dùng khăn xoắn lại để sau đầu, cứ thế ra ăn cơm.Ngồi ăn ở cửa cho gió lùa, không bao lâu sẽ khô.Phải nói từ khi xuyên tới triều Đại Lộc, điều nàng khó chịu nhất chính là không thể để tóc ngắn.Trời nóng thì có thể tỉa mỏng một chút, nhưng tuyệt đối không thể biến thành kiểu tóc ngắn lởm chởm qua tai như đời sau.Điều này khiến Sư Nhạn Hành đã quen để tóc ngắn cả đời cảm thấy vô cùng bức bối.Thật là lãng phí thời gian!Có giờ rảnh đi chải chuốt đầu tóc, sao không dùng thời giờ đấy đi kiếm tiền có phải tốt hơn không?Mỗi lần nàng oán than như vậy, Giang Hồi không nén được cười: "Việc này tốn bao nhiêu công sức? Hơn nữa, nếu nữ tử không để tóc dài, những cửa hàng bạc sao có thể sống được?"Sư Nhạn Hành cũng cười, vừa hung hăng chải đầu vừa nói: "Đừng quá coi thường bọn họ, toàn thân có chỗ nào không thể đeo trang sức?"Sau đó còn nghĩ ra vụ Hunger Marketing cho kim cương nữa chứ, quá thông minh!Mì sợi nhúng qua nước lạnh nên có độ dai rất đã miệng, hợp với dưa leo thái sợi càng thêm tươi mát.Nước sốt cho một ít tương vừng vào, rất thơm.Nhờ có giấm dung hòa nên hương vị không quá nặng, cộng thêm độ cay như có như không khiến hương vị càng uyển chuyển nhẹ nhàng.Tuy nói trời nóng không muốn ăn dầu mỡ, nhưng nếu không có miếng thịt nào cũng không dược.Thịt quay ăn nguội cũng ngon, đặc biệt là phần mỡ; khi quay tất cả nước mỡ đều chảy ra hết rồi, phần mỡ dư lại dày dặc mịn màng, thơm mà không ngấy.Căn bản không cần phải nhai, chỉ dùng lưỡi nhấp một cái là tan ra ngay.Thêm vào tai heo ngâm nước tương hơi mằn mặn, nhai giòn giòn sật sật rất đã miệng.Sư Nhạn Hành bưng chén lớn vùi đầu mà lùa, chớp mắt đã hết hơn phân nửa.Dạ dày của trẻ vị thành niên đang phát dục quả thật là cái hố không đáy!Hồ Tam nương tử dùng cái thố, sức ăn như cuồng phong thổi qua không còn một ngọn cỏ sống sót, khí thế kinh người.Ngư Trận cực kỳ sùng bái cô ta, ban đầu cũng nhất định đòi đổi sang ăn thố, khổ nỗi không thể bưng lên nên đành nhượng bộ, muốn một cái chén sâu lòng có hình dạng tương tự.Ngư Trận có khẩu vị hơi giống Sư Nhạn Hành, đặc biệt thích ăn phần thịt có sụn như lỗ tai heo, lấy một miếng là có thể nhai sừn sựt hồi lâu.Ăn mì lạnh xong, mỗi người được một chén sữa chua mứt đào ướp lạnh để tráng miệng, đã vô cùng!Mùa hè tựa như vị kim chủ tính tình cổ quái, một bên thì tỏa ra cái nóng hừng hực khiến người khó sống, một bên lại hào phóng tung ra đủ loại trái cây thơm ngọt khiến người vừa yêu vừa hận.Dạo này quả đào đang rộ mùa, nhiều quá nên bán rẻ rề, mỗi ngày Sư Nhạn Hành đều ăn rất nhiều.Bánh tart trứng và bánh kem bơ của Sư Gia Hảo Vị cũng bắt đầu dùng mứt đào làm chủ đạo.Thời cổ đại không có nhiều giống đào như đời sau, chúng cũng không được lựa chọn cẩn thận và trồng trọt bằng phương pháp tối ưu nên quả nhỏ hơn, dẫu rằng hương vị không tệ lắm.Loại đào yêu thích nhất của Sư Nhạn Hành có vỏ màu xanh hồng, thoạt nhìn không bắt mắt; ấy nhưng chỉ cần kiên nhẫn vài ngày, sau khi chín rục thì vỏ sẽ mỏng hơn, có thể bóc ra hoàn toàn để lộ phần cơm mềm mại mọng nước.Cắn một miếng là nước mật bắn ra tứ phía, vị chua chua ngòn ngọt, ngon cực kỳ.Không chỉ người lớn, ngay cả Ngư Trận cũng có thể ăn hết ba trái một lúc.Thời tiết nóng bức, sau khi ăn xong là mơ màng muốn ngủ. Ngư Trận ngáp dài, ngoan ngoãn tự mình bò lên giường đất, lấy chăn nhỏ đắp ngang bụng rồi chưa đầy một lát đã chìm vào mộng đẹp.Giang Hồi ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt cho bé, ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh của con, vô cùng thỏa mãn."Lý mụ mụ tới làm mai hay dắt mối?"Sư Nhạn Hành đột nhiên hỏi.Làm mai, là nhà trai nhìn trúng Giang Hồi nên ủy thác Lý mụ mụ tới biểu đạt ý nguyện kết thân.Dắt mối, đây là Lý mụ mụ không muốn nhìn Giang Hồi sống độc thân.Giang Hồi ngừng quạt, trong đầu lập tức vang lên câu "Nuôi trai lơ", nhịn không được phì cười thành tiếng."Còn đề cập tới chuyện ấy làm gì? Ta không có ý đó đâu.""Chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi rõ," Sư Nhạn Hành nghiêm mặt nói, "Tôi muốn biết mục đích của đối phương là vì tiền hay vì sắc."Nàng thực không thích đợi đối thủ đánh đến trước mặt mới hốt hoảng ứng phó.Nếu phát hiện manh mối thì phải nhanh chóng bóp chết khi còn trong trứng nước, phòng ngừa tai họa trước lúc nó xảy ra.Giang Hồi ngẩn ra, gò má ửng đỏ, nguýt nàng: "Nói hươu nói vượn gì đâu không hà. . ."Sư Nhạn Hành biết trong lòng Giang Hồi hiểu rõ mọi chuyện nhưng xấu hổ không muốn nói ra.Nàng hiểu rất rõ tính cách của Giang Hồi, đồng thời cũng nắm hết quỹ đạo hoạt động hằng ngày của cô trong lòng bàn tay: Từ khi thuê được ngôi nhà này, Giang Hồi bận tối mày tối mặt, nào có thì giờ nhàn rỗi để suy nghĩ những chuyện khác.Vậy tất nhiên chỉ còn là ý của nhà trai hoặc là ý của Lý mụ mụ."Bà ta nói có một cử nhân. . ."Sau một lúc lâu, Giang Hồi ngập ngừng kể.Hừm, đúng là gã đàn ông chó má!Sư Nhạn Hành giữ nụ cười trên mặt nhưng trong lòng đã lôi đối phương ra rủa xả một trăm lần.Hừ, muốn cướp đối tác kinh doanh của ta. . . Quả thực đáng chết!Khoan đã. . ."Bà ta mà cũng quen biết cử nhân?"Sư Nhạn Hành hơi kinh ngạc.Sau khi nhận Bùi Viễn Sơn là sư phụ, Sư Nhạn Hành đã học được rất nhiều kiến thức về khoa cử, biết rằng sự cạnh tranh trong khoa cử khốc liệt hơn nhiều so với kỳ thi tuyển sinh đại học của thế hệ sau.Kỳ thi của huyện được tổ chức mỗi năm một lần, người vượt qua kỳ thi này gọi là tú tài, mà chỉ có khoảng hai mươi vị trí tú tài được phân bổ cho mỗi huyện. Số lượng này có thể được điều chỉnh dựa trên bao nhiêu người ghi danh và thành tích cụ thể của mấy năm qua, nhưng sẽ không bao giờ dao động quá lớn.Tỷ dụ như huyện Ngũ Công, năm nay chỉ cho ra mười tám vị tú tài.Mà thi đậu cử nhân còn khó khăn hơn một bậc, mỗi năm toàn phủ chỉ khoảng trăm người.Chia bình quân đến các châu các huyện thì ít ỏi vô cùng.Rất nhiều châu huyện không có thế mạnh về học vấn, mười mấy năm thậm chí vài thập niên không có được một vị cử nhân là chuyện thường.Cử nhân chính là bước đầu đủ tư cách để làm quan, đối với dân chúng bình thường thật sự là đỉnh nóc kịch trần.Nếu Giang Hồi chỉ là một thôn phụ không có kiến thức, chưa chừng sẽ cảm động rớt nước mắt."Ta không hỏi kỹ, Lý mụ mụ chỉ nói là người họ Phương, năm nay bốn mươi, thê tử mất năm ngoái, có hai nữ nhi, nhà nhiều ruộng đất. . ." Giang Hồi thờ ơ liệt kê.Sư Nhạn Hành gật đầu.Bấy nhiêu đó thông tin là đủ rồi.Trong một huyện đâu có bao nhiêu cử nhân, cùng họ cùng tuổi xấp xỉ lại càng hiếm, hỏi thăm chút xíu sẽ ra ngay.Ngày hôm sau, khi Sư Nhạn Hành gặp Trịnh Bình An bèn thuận miệng hỏi một câu.Trịnh Bình An đáp ngay: "Ờ, ta biết người đó, Phương Văn Tài đó mà, ở Nam lục phố. Sao thế? Có chuyện gì cần tìm y à?"Huyện Ngũ Công chỉ có một cử nhân họ Phương.Sư Nhạn Hành cười cười, làm ra vẻ thực cảm thấy hứng thú: "Chỉ tình cờ nghe người ta nhắc đến, hình như gia đình khá giả, tôi định chèo kéo thêm một khách sộp."Trịnh Bình An cũng chả cần biết thật giả, cười nói: "Khá giả ấy à, coi như cũng có chút vốn liếng."Tú tài chỉ được miễn thuế, trong khi thi đậu cử nhân còn có thể lĩnh hai lượng bạc cùng bao nhiêu gạo thóc mỗi tháng từ triều đình, sinh hoạt cơ bản được đảm bảo.Phương Văn Tài thi đậu vào năm hai mươi chín tuổi, tiếp tục đi thi tiến sĩ nhưng bao nhiêu lần không đỗ, gia cảnh dần dần khó khăn. Sau đó y bắt đầu dùng tiền triều đình phát mỗi tháng mua ruộng đất để cho thuê.Y không cần nộp thuế, thu bao nhiêu giữ bấy nhiêu, chỉ mấy năm đã khôi phục nguyên khí.Mỗi năm y bán lương thực, lãnh tiền, tiếp tục mua nhà và đất cho thuê, hiện giờ xác thật có chút tài sản.Công bằng mà nói, các điều kiện đều có thể chấp nhận được.Nhưng lòng nghi ngờ của Sư Nhạn Hành cũng gia tăng.Giai cấp thể hiện quá rõ ràng, Phương Văn Tài là "Sĩ", thuộc tầng lớp giai cấp cao nhất, lại có tài sản, tuổi cũng không quá lớn, dẫu là tục huyền thì vẫn có thể cưới con gái nhà tú tài! Vậy mới môn đăng hộ đối.Vì sao lại chấm trúng quả phụ một nách hai con?Không phải Sư Nhạn Hành khăng khăng "đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử", hoặc cứ nhất định nhìn mọi chuyện quá trần tục, nhưng trên thực tế, nam và nữ hoàn toàn không giống nhau.Tuy trên phương diện sinh lý là cùng một giống loài, nhưng quan niệm và cách xử sự lại hoàn toàn khác nhau.Trong nhiều trường hợp, sự chênh lệch thậm chí không khác gì giữa người và cẩu!Nàng không tin nổi mối nhân duyên thình lình xảy ra này.Giang Hồi xinh đẹp không?Quả thật khá xinh đẹp.Có khả năng không?Quả thật cũng có khả năng.Nhưng công bằng mà nói, cô ấy không đủ xinh đẹp để khiến người ta bỏ qua vấn đề xuất thân.Nếu Phương Văn Tài thật sự muốn tìm mỹ nhân, làng trên xóm dưới có rất nhiều cô gái xinh như hoa!Giang Hồi chưa từng gặp Phương Văn Tài, thậm chí còn không biết y nhiều như Sư Nhạn Hành. Tương ứng, Phương Văn Tài chắc chắn cũng chẳng biết gì về Giang Hồi.Nếu vậy vì sao y muốn cưới?Thể theo nhận xét của Sư Nhạn Hành, không phải ham tiền thì chính là ham sắc.Yêu từ cái nhìn đầu tiên hả, có tin được không?Một lần giao tiếp cũng không có, nói trắng ra là hoàn toàn dựa vào xem mặt.Tương lai sắc tàn, chẳng phải tình cũng tàn theo?Ham tiền?Vậy càng đáng sợ và đáng giận hơn.Giang Hồi có tài sản nhưng hoàn toàn dựa trên sự vận hành của Sư Gia Hảo Vị, nói một cách thẳng thắn, là tài sản của Sư Nhạn Hành. . .Tuy nhiên, trước mắt hết thảy đều chỉ là suy đoán cá nhân của Sư Nhạn Hành. Nếu đưa ra kết luận dựa trên duy đoán này thì sẽ hơi bất công đối với vị Phương Văn Tài mà nàng còn chưa biết cao thấp mập ốm thế nào.Vì thế, Sư Nhạn Hành trực tiếp đến gặp Lý mụ mụ.Lý mụ mụ ngượng đến mức muốn chui đầu xuống đất.Bà ta thật không ngờ Sư Nhạn Hành đanh đá như vậy, càng không ngờ Giang Hồi thật sự kể hết cho con gái nghe vụ tìm cha kế.Phụ nữ chẳng phải rất xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này?!"Lý mụ mụ?" Sư Nhạn Hành cười tủm tỉm gõ gõ mặt bàn, rõ ràng đang đổi khách thành chủ, "Đừng khách sáo, mời ngồi xuống nói chuyện!""Hả? Ờ."Lý mụ mụ lúng túng ngồi xuống, mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.Khoan đã, đây là nhà ta mà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com