TruyenHHH.com

THỰC TOÀN THỰC MỸ

76. BÁNH KẸP THỊT

bacom2

76. BÁNH KẸP THỊT (肉夹馍)

Bánh kẹp thịt (肉夹馍) còn gọi là Rou Jia Mo hay Bánh mì Thiểm Tây. Đây có thể coi là hamburger của Trung Quốc có từ thời cổ đại, món ăn nổi tiếng ở vùng Thiểm Tây. Rou Jia Mo là bánh bột mì nướng, hình tròn, hơi dẹp, được xẻ ngang và nhét vào nhân thịt hầm.

“. . . Hữu Phúc đã lớn rồi, Đại ca Đại tẩu nói không thể để con bé chạy chơi suốt ngày, định nhờ tiên sinh của Hữu Thọ cùng dạy dỗ. . . Ngư Trận muốn đến học chung không?”

Khi Liễu Phân tới Sư Gia Hảo Vị nói chuyện này, bên ngoài trời đang mưa.

Tháng tư đã rất ấm, Sư Nhạn Hành cởi áo bông đổi thành áo cánh dày một chút, mặc hai lớp là đủ.

Mưa khá lớn, rơi xuống rào rào như hạt vàng hạt ngọc. Mưa to táp vào chậu hoa nguyệt quý dưới mái hiên ngoài cửa sổ, khiến những bông hoa nghiêng ngả lao đao.

Ngư Trận thấy tội nghiệp quá, lon ton chạy ra bung dù che cho.

Hữu Phúc cũng ù tới tham dự, hai cô nhóc chụm đầu chổng mông che mưa cho hoa, hồn nhiên không biết quần mình đã ướt hơn nửa.

May nhờ Giang Hồi tinh mắt phát hiện, mỗi tay lôi một bé vào bắt ngâm chân trong nước nóng, đợi đến khi hai bé đổ mồ hôi mới lấy đồ mới của Ngư Trận cho thay.

Hữu Phúc cao hơn Ngư Trận khá nhiều, nhưng nhờ đồ của Ngư Trận đều may trừ hao, Giang Hồi chỉ cần tháo chỉ gấu là coi như vừa người.

Hai bé bị lệnh cưỡng chế ở trong nhà đến khi mưa tạnh, uể oải như mèo con vịn khung cửa sổ nhìn ra ngoài.

Giang Hồi vẫn để dù che cho cây nguyệt quý, ngoại trừ vài cánh hoa bị mưa đánh rơi xuống đất, cây nguyệt quý vẫn bình yên vô sự.

Trong không khí thoang thoảng hương hoa, mặt đất ướt đẫm phản chiếu màu nước.

Hai cô bé liếc nhau, lén lút giơ tay hứng những giọt nước rơi tí tách từ mái hiên rồi cùng cười khúc khích.

Trong tiệm cũng thơm.

Là mùi thơm của thức ăn.

Chuyện của Vương Đức Phát hạ màn, Sư Nhạn Hành hiếm khi rảnh rỗi, dậy sớm nhồi một chậu bột, chuẩn bị nướng bánh bột mì để kẹp thịt.

Bánh kẹp thịt được làm tùy vào sở thích và cách nấu của từng người, không bắt buộc phải theo một quy tắc nào.

Sư Nhạn Hành thích nhất dùng bột mì có hàm lượng gluten trung bình, nhưng thời cổ đại làm gì có sự phân loại bột mì với hàm lượng gluten cao, trung bình hay thấp, có sao làm vậy thôi.

Cũng vì không có bột với hàm lượng gluten thấp, bánh kem của Sư Gia Hảo Vị hiện giờ có độ dai hơn là bánh kem thời hiện đại.

Ủ bột để làm vỏ bánh kẹp thịt phải canh sao cho vừa độ. Nếu bột không nở đủ thì bánh nướng ra sẽ rất cứng, khó mà cắn; còn nếu bột nở quá xốp thì khi nướng xong, nhét thịt hầm đẫm nước sốt vào sẽ khiến bánh mềm nhũn, mất đi mùi vị.

Phương pháp nướng bánh của Sư Nhạn Hành được tham khảo từ bậc thầy làm bánh hấp: tỷ lệ bột của hai loại thực sự rất gần nhau.

Bột được cán dẹp rồi cho vào lò nướng, chẳng mấy chốc trong không khí ẩm ướt tràn đầy mùi thơm khô ráo ấm áp.

Mùi hương lúa mạch nguyên thủy và giản dị nhất khiến tim người đập loạn nhịp.

Hai bé mèo con Hữu Phúc và Ngư Trận đồng loạt đánh hơi được ngay, lập tức vứt cây nguyệt quý ra sau đầu, sử dụng cả tay lẫn chân tụt khỏi ghế, chạy đến một trái một phải ôm đùi nàng.

“Thơm quá!”

Sư Nhạn Hành thuận tay lấy một cái bánh tart trứng vị đào cắt làm đôi, nhét một nửa vào miệng mỗi đứa.

Thời tiết ngày càng ấm hơn, đủ loại trái cây và rau củ lần lượt bày bán trên thị trường, dần dần không còn lo lắng về việc kham hiếm thức ăn tươi.

Hôm kia có lão nông dân gánh trái cây từ thôn tới bày bán ở vệ đường, Sư Nhạn Hành đi ngang qua sà vào coi, hóa ra là một sọt đào lông tơ.

Quả đào không lớn, nửa đỏ nửa xanh, trên kẽ mông còn thò ra một chiếc lá non e thẹn.

Thấy nàng lộ vẻ hứng thú, lão nông dân vội rút chiếc khăn treo trên đòn gánh lau mạnh, hai tay bóp chặt phần giữa quả đào bẻ ra.

“Rắc!”

Phần cùi màu trắng hồng lộ ra, những giọt mật li ti ngọt ngào bắn vào không khí.

Sư Nhạn Hành nếm thử một miếng, chua ngọt giòn, vị hơi nhạt.

Nhưng thắng ở chỗ đầu mùa hiếm lạ, cũng không đắt nên nàng mua cả sọt.

Khổ nỗi nó thật sự rất cứng, gặm một ngày hơi ê răng, thế là nàng cho đường vào nấu thành “Đào hộp” với nước sốt sền sệt, chua ngọt ngon miệng.

Dư lại sên thành mứt đào, trộn vào nhân bánh tart trứng hoặc sữa chua, hương vị cực kỳ tươi mát.

Thấy Liễu Phân nhìn một cách háo hức, Sư Nhạn Hành bật cười, lấy một cái đưa cho cô nàng.

“Cảm ơn nhé,” rồi cô quay sang hỏi Ngư Trận, “Cháu muốn đi học chung với Hữu Phúc Hữu Thọ không?”

Đây là một ý tưởng không tồi.

Giang Hồi tuy được học hành nhưng tài liệu giảng dạy trong tay cũng hạn chế. Hiện tại cô đã có công việc riêng nên rất bận rộn, ban ngày không có thời gian quan tâm nhiều đến Ngư Trận.

Rõ ràng mẹ và chị đều ở bên cạnh nhưng Ngư Trận cứ như đứa trẻ bị bỏ rơi, thu mình trong căn phòng nhỏ trên tầng hai, thật đáng thương!

Trịnh gia thì khác hẳn, ban ngày có một đoàn người hầu theo sát, không sợ xảy ra chuyện, hơn nữa trong nhà rộng lớn, lại có bạn chơi. . . Cũng giống như đưa con đến trường.

Ngư Trận cắn bánh tart trứng, nhỏ nhẹ hỏi: “Vậy. . . vậy cháu vẫn có thể về nhà ạ?”

Sư Nhạn Hành cười: “Đương nhiên, ban ngày đi học, buổi tối về nhà, cách năm ngày được nghỉ một ngày.”

“Vậy được!” Ngư Trận đồng ý rất sảng khoái.

Bên kia Giang Hồi nghe xong, cảm thấy hơi đau lòng.

Đứa nhỏ này bị tù túng quá rồi, bằng không đâu  bao giờ dễ dàng đến nhà người khác một mình.

Sư Nhạn Hành thấy bộ dạng "mẹ già không nỡ rời con" của Giang Hồi với đôi mắt bắt đầu hoe đỏ, bèn mỉm cười an ủi: “Trẻ nhỏ lớn lên cũng cần có vòng xã giao của riêng mình.”

Đâu thể để Liễu Phân cứ phải đưa Hữu Phúc Hữu Thọ lại đây chơi.

Giang Hồi hơi ngượng ngùng, quay mặt sang chỗ khác nhanh chóng gạt lệ: “Ta hiểu mà.”

Dừng một chút rồi nói: “Phải lo may một túi đựng sách, mang theo vài bộ đồ thay đổi, bình nước. . .”

Từ nhỏ đến bây giờ Ngư Trận chưa từng rời khỏi tầm mắt mẹ.

Càng nói càng nhiều, không khác gì cha mẹ đời sau lần đầu tiên đưa con đi học.

Nghe Ngư Trận đồng ý, Hữu Phúc và Liễu Phân đều rất vui.

Thật ra hai vợ chồng Trịnh Như Ý vốn chưa vội cho Hữu Phúc đi học: Con gái đâu cần thi khoa cử, nhà họ cũng không thiếu tiền, cứ để con bé vui vẻ thoải mái lớn lên là đủ.

Ai ngờ gặp phải Quyển Vương:

(Quyển Vương 卷王: Quyển là bài thi của người xưa được cuộn lại thành từng ống. Đây là tiếng lóng trên mạng của giới trẻ Trung Quốc, ám chỉ người chiến thắng trong cuộc cạnh tranh ngầm giữa học sinh hay đồng nghiệp nên được mệnh danh là "Vua thi cử")

Nhị cô nương nhà họ Sư còn nhỏ hơn Hữu Phúc, thế mà người ta đã thuộc làu làu Thiên Tự Văn, hiện giờ ngay cả Bách Gia Tính cũng đã học non nửa!

Nghe nói hôm kia còn thể hiện trước mặt ông quan Huyện nữa đấy!

Hai vợ chồng nghe vậy, liếc nhau, gọi Hữu Phúc đến.

“Con phải đi học thôi!”

Hữu Phúc sửng sốt, vừa há mồm định gào khóc thì nghe Trịnh Như Ý thản nhiên thòng thêm một câu: “Để rủ Ngư Trận cùng học!”

Hữu Phúc nín ngay.

Hai cô bạn nhỏ vẫn chưa biết về những vất vả khi đến trường, đang tí tởn ăn quà vặt. Vỏ bánh kẹp thịt đã nướng chín, Sư Nhạn Hành dùng kẹp tre thật dài gắp ra, đặt vào rổ tre cho nguội, trong khi chờ đợi thì đi cắt thịt.

Thịt được hầm trong nồi nước kho, đáng tiếc hiện tại ớt xanh chưa lớn kịp, nàng bèn băm ớt ngâm chua tạm thay thế.

Vì thế bánh kẹp thịt trông có vẻ kỳ dị, nhưng thần kỳ thay, hương vị lại không tệ chút nào.

Ớt ngâm cay xè kích thích khẩu vị, rất sảng khoái.

Hiện giờ Ngư Trận thích ăn cay rồi, cũng đòi bỏ chút ớt băm nhỏ vào phần của mình, ngồi sát bên Sư Nhạn Hành gặm đến nỗi mồ hôi đầy trán.

Hữu Phúc nhìn thấy thèm, cũng đòi có ớt, vừa cắn một miếng là nước mắt trào ra.

“Á á á, nước!”

Cô nhóc không thể ăn cay!

Liễu Phân dẫn đầu cười ngặt nghẽo.

Bánh kẹp thịt vừa ra lò, ăn lúc còn nóng ngon đặc biệt.

Phần ngoài vỏ bánh giòn rụm, trong ruột lại mềm, có độ dai hơn bánh hấp, kết cấu chắc hơn, càng nhai càng ngon.

Thịt kho được rưới thêm nước sốt, trộn với ớt ngâm băm nhỏ, ngẫu nhiên cắn trúng sẽ có cảm giác ngọn lửa tình yêu nóng bỏng bùng lên trong miệng.

Sư Nhạn Hành thưởng thức hết hai cái, cái sau quyết định nhét thêm đậu hủ kho, cắn vào là nước sốt túa ra đầy miệng, thật đã ghiền!

Ăn no nê, nhân lúc tiệm không đông khách, nàng bèn đánh xe la đem bánh đến trường huyện.

Kết quả vừa vào cửa đã bị Bùi Viễn Sơn điểm mặt.

“Đi úp mặt vào tường!”

Điền Khoảnh giúp đỡ nói vài lời, vì thế thành người thứ hai bị phạt.

Sư Nhạn Hành: “. . .”

Ngoài sân hai học trò dẫm trên vũng nước mưa đứng úp mặt vào tường, trong nhà Bùi Viễn Sơn và Cung phu nhân thong thả ung dung thưởng thức bánh kẹp thịt, thật sự rất tra tấn tinh thần.

“Trò biết sai chưa?”

Ăn xong bánh kẹp thịt đồ đệ hiếu kính, Bùi Viễn Sơn hỏi.

Sư Nhạn Hành sờ mũi: “Thật ra không phải đồ nhi cố tình giấu giếm, chuyện đó đồ nhi có thể tự lo, tội gì làm phiền sư phụ?”

Xoang mũi tràn ngập hương bùn đất ẩm ướt, khá dễ ngửi.

Vụ của Vương Đức Phát vừa xảy ra, Điền Khoảnh  biết đến đầu tiên.

Vốn dĩ Nhị sư huynh muốn xăn tay áo xông trận, bị Sư Nhạn Hành ngăn lại, bắt hứa phải giữ bí mật.

“Sư huynh là một cử nhân, hiện tại ở nơi trời xa đất lạ, có thể làm được gì? Quay về đi!”

Điền Khoảnh làm theo, bây giờ bị buộc tội thông đồng.

Cảm thấy hơi oan ức.

Nhưng hình như cũng không phải quá oan.

Bùi Viễn Sơn hừ một tiếng.

Cung phu nhân khuyên: “Con bé chỉ lo gây rắc rối cho chúng ta thôi mà!”

Rồi nói với cái ót của Sư Nhạn Hành: “Con cũng thiệt là, người một nhà mà còn giữ kẽ vậy sao, chẳng phải khiến chúng ta thương tâm?”

Sư Nhạn Hành cố nén không quay đầu lại, nhìn con bọ rùa trên góc tường mà phân trần: “Đồ nhi biết sư phụ khá có uy trước mặt Tô Bắc. . . e hèm, Tô Huyện lệnh, song hai vị không ai nợ ai. Nếu sư phụ vì chuyện của đồ nhi mà ra mặt, dĩ nhiên phải nợ ông ta một ân tình. Sau này lỡ như Tô Huyện lệnh đưa ra một yêu cầu quá đáng, sư phụ có nên đáp ứng hay không?”

Hiện giờ tuy Bùi Viễn Sơn bị biếm chức, nhưng dù sao ông cũng từng là quan kinh thành, biết đâu chừng ngày nào đó được phục chức. Vì thế ngay cả Tô Bắc Hải cũng đối xử với ông rất kính trọng.

Khi Bùi Viễn Sơn vừa đến huyện Ngũ Công, Tô Bắc Hải còn đích thân tới bái kiến.

Bùi Viễn Sơn nghe vậy, không còn lời nào để nói.

Đứa học trò nhỏ này cái gì cũng tốt, nhất là nhìn mọi việc quá thông suốt.

Có khi ông cảm thấy nó không giống một đứa nhỏ  mười mấy tuổi.

Con nít quá hiểu chuyện, người lớn ngoài vui mừng còn khó tránh khỏi cảm thấy mất mát, bởi vì rất khó đạt được cảm giác thành tựu.

Con nít ấy à, vốn nên là một đứa "chó chê mèo ghét", hiếm khi chịu ngoan ngoãn ngồi yên, lúc nào cũng gây rắc rối; thế là người lớn phải đứng ra dọn dẹp cục diện rối nùi.

Nhưng đứa này. . .

Có đôi khi Bùi Viễn Sơn cũng không biết giữa hai người họ rốt cuộc ai chăm sóc ai?

Cung phu nhân khuyên giải một hồi, Bùi Viễn Sơn rốt cuộc nguôi giận, cho hai đứa nghiệp chướng vào nhà.

Điền Khoảnh vái lạy qua loa, vội vàng rửa tay rồi chộp lấy bánh kẹp thịt còn dư ăn ngay.

Uầy, nguội hết rồi!

Hôm khác đến tiệm phải bảo tiểu sư muội làm mẻ mới!

Bùi Viễn Sơn nhìn chằm chằm Sư Nhạn Hành, tâm tình phức tạp.

“Hiện giờ đã lộ mặt trước Tô đại nhân, kế tiếp có phải sẽ thừa thắng xông lên?”

Sư Nhạn Hành bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng thú nhận: “Vẫn đang tính ạ. . .”

Hiện giờ những mối nguy hiểm tiềm tàng trong bóng tối đã bị loại bỏ, chắc chắn sẽ không còn trở ngại nào trong khoảng thời gian ngắn, xác thật nên thừa thắng xông lên.

Sáng sớm hôm nay Chu Khai tới tìm nàng, nói vụ thuê nhà đã có kết quả.

“Sư cô nương muốn tìm ngôi nhà nhỏ một sân, nhưng vùng này cô nương cũng thấy rồi đấy, hầu hết đều là nhà hai sân trở lên, những ngôi nhà một sân thường cũ kỹ và ở vị trí hẻo lánh. Hôm qua ta mới nhận được tin tức, ở Nam tứ phố có một gia đình vốn tới huyện thành thi tú tài, nhưng thi mấy năm cũng chưa đậu; hiện giờ tiền bạc cạn kiệt, người già trong nhà lại bị bệnh nên sốt ruột về quê tĩnh dưỡng. Ngôi nhà họ thuê tuy là hai sân nhưng nhỏ thôi, vốn đến cuối năm mới hết kỳ hạn nhưng y muốn sang tay gấp. Nếu Sư chưởng quầy có hứng thú thì thuê lại. . .”

Sư Nhạn Hành hỏi về vị trí và tình hình chung, đã ưng ý tám phần.

Đúng như Chu Khai nói, ở trung tâm huyện thành quá ít ngôi nhà một sân. Ngôi nhà này tuy có hai sân nhưng vị trí rất tốt, cách Sư Gia Hảo Vị chỉ ba trăm mễ, đi tới đi lui cũng tiện, có thể kịp thời chiếu ứng.

Hơn nữa thuê được một ngôi nhà, ba người các nàng có thể dọn thẳng qua ở ngay!

Chỗ ở hiện tại tuy không tệ nhưng rốt cuộc là khu thương mại, không gian nhỏ hẹp, sân sau nhỏ xíu nhét đầy đồ đạc và gia súc. . . Hơn nữa trời chưa sáng là các cửa hàng xung quanh đã lục đục chuẩn bị, ngủ không yên giấc.

Không gian duy nhất dành cho sinh hoạt hàng ngày của các nàng là căn phòng ngủ nhỏ trên tầng hai, giống như đang ở trong tù, nghĩ đến cũng thật đáng thương.

Nếu có ngôi nhà riêng thì khác hẳn.

Sân cho con la kéo cối xay cũng rộng hơn!

Ngoài vụ này, Chu Khai còn hỗ trợ chọn được mấy cô gái giúp việc thích hợp.

“Nói thật với cô nương, hiện tại mua người xác thật đắt hơn so với thời điểm sau khi thu hoạch vụ mùa hoặc cuối năm, bởi vì những nơi bị thiên tai tàn phá vẫn còn có thể gồng nổi; được cái bọn trẻ bây giờ đều sạch sẽ, có sức khỏe tốt. . .”

Phàm là có thiên tai tất có dịch bệnh, người ta thường phải bán con cái trong lúc chạy nạn, nhưng hầu hết những đứa trẻ đều mang bệnh, trạng thái tinh thần ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, sẽ mất nhiều công sức để huấn luyện.

Nếu huấn luyện không tốt, có khả năng sẽ mang tai họa đến cho gia đình chủ nhân.

Hai người bàn bạc một hồi, hẹn nhau ngày mai đi xem người xem nhà.

Vốn dĩ Sư Nhạn Hành không có ý định nói ra những chuyện này, nhưng đáng ngạc nhiên là Bùi Viễn Sơn và Cung phu nhân đều có vẻ rất quan tâm?

Nghĩ lại cũng đúng, đại khái là vì con cái của hai vị đều không ở bên cạnh, không có cách nào trút hết tình thương của cha mẹ, khó tránh khỏi muốn tìm chút chuyện vặt để nhọc lòng.

Bùi Viễn Sơn lặng lẽ lắng nghe, Sư Nhạn Hành không biết liệu ông có hiểu vấn đề kinh doanh hay không, liệu ông có nghe ra manh mối gì không, chỉ thấy ông trầm ngâm trong chốc lát rồi buông ra một câu: "Trò nên biết mình đang làm gì là được, đừng đi quá xa!"

Đứa nhỏ này nhập môn trễ, nhìn có vẻ thông tuệ, nhưng thỉnh thoảng ngẫm lại, con bé còn khiến ông lo lắng nhiều hơn ba đứa kia.

Con bé không che giấu dã tâm, còn nhỏ mà đã bắt đầu luồn lách giữa đám quan viên, thực sự khiến ông thót tim.

Từ xưa dân không đấu với quan, mà thương nhân còn có địa vị thấp hơn dân thường, thông đồng với quan viên không khác gì bảo hổ lột da. . .

Bùi Viễn Sơn có thể nhìn ra, Sư Nhạn Hành hoàn toàn không có tâm lý kính sợ đối với triều đình và luật pháp, thậm chí cả nguyên tắc thiên lý luân hồi cơ bản cũng không màng. Tuy ngoài miệng nói hay hơn bất kỳ ai khác, nhưng trong lòng chẳng hề quan tâm.

Cơ mà đấy hoàn toàn không phải là loại nghé con mới sinh không sợ cọp, con bé lớn mật nhưng không hề vô tri, trái lại làm mọi việc đều có tính toán trước.

Con bé là một nhà thám hiểm bẩm sinh.

Loại người này chỉ có hai kết cục, hoặc là đứng trên vạn người, hoặc là bị xâu xé không còn một mảnh xương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com