TruyenHHH.com

THỰC TOÀN THỰC MỸ

69. CON VỤ

bacom2

69. CON VỤ

Trước giờ Sư Nhạn Hành là loại muốn làm gì phải làm ngay. Sáng sớm hôm sau, nàng đi tìm Chu Khai nhờ giúp vụ mua người.

Tuy Chu Khai chuyên mua bán địa ốc, nhưng ở xã hội phong kiến, “Người” cũng có thể mua bán, cả hai đều có liên quan.

Chu Khai nghe xong, trước tiên nói chúc mừng.

Không thể ngờ được chỉ trong thời gian ngắn mà cô gái này làm được tốt đến vậy, hiện giờ đã thành một bà chủ chân chính.

“Chuyện mua người không thể vội được, phải lựa chọn thật cẩn thận, quan trọng là tìm được người tâm tính thuần khiết, bằng không mua về sẽ rất phiền phức. Sư chưởng quầy chỉ chọn nữ tử, không muốn quá nhỏ cũng không cần quá lớn, tốt nhất nên chờ một thời gian, thà thiếu chứ không ẩu.”

Trước khi xuyên đến triều Đại Lộc, Sư Nhạn Hành chưa từng tưởng tượng chính mình sẽ tham dự và thảo luận về vụ buôn người một cách công khai như vậy. Phải nói rằng, khi ý tưởng này nảy ra vài ngày trước, tâm tình của nàng vô cùng phức tạp.

Một phương diện là vì quan niệm về giáo dục hiện đại và bình đẳng, trong thâm tâm nàng cực kỳ phản đối loại giao dịch này;

Nhưng về phương diện khác, thực tế dạy nàng cách sống.

Nàng tự tin, nhưng chưa đến mức tự tin một cách mù quáng. Nàng không thể làm một nữ chính Mary Sue như các tiểu thuyết xuyên không, hô hào mọi người phải bình đẳng trong triều đại phong kiến ăn sâu bén rễ, càng chưa nói đến việc một mình chiến đấu chống lại toàn bộ chế độ.

Nàng muốn sống sót, không chỉ sống sót mà còn sống thật tốt, vì thế bắt buộc phải nhập gia tùy tục.

Có lẽ kiểu thỏa hiệp này nghe như hoang đường, nhưng nếu nàng mua người, ít nhất nàng có thể đảm bảo cá nhân đó có thể sống như một con người và được hưởng mọi quyền lợi của một người bình thường.

Vụ mua người giao cho Chu Khai nên không có gì lo lắng, bên cạnh đó, Sư Nhạn Hành lập tức tuyển dụng hai người làm công ban ngày ở vùng phụ cận.

Cả hai đều là thiếu nữ, mười lăm và mười sáu, quen làm việc nhà.

Triều Đại Lộc phổ biến mười tám, mười chín tuổi thành hôn, các cô gái cũng muốn tích góp cho mình một phần của hồi môn: Gia đình bình dân không có khả năng lo cho con gái quá nhiều.

Công việc của Giang Hồi và Quách Miêu hiện giờ là bán món kho và nấu mì thủy tinh ở ngay lối vào tiệm. Công việc này không có gì khó khăn, chỉ cần nhớ kỹ giá cả, biết cân hàng, biết phán đoán khi nào mì và sủi cảo đã chín.

Việc bán món kho không khó lắm, cơ mà các loại món kho trong tiệm quá nhiều, giá cả không đồng nhất, nhớ được hết cũng phải mất mấy ngày.

Còn vụ nấu mì thủy tinh thì hai cô gái chưa từng nấu qua, không biết canh độ lửa nên phải làm quen.

Về phần gia vị, các loại gia vị đều được chuẩn bị trước khi mở tiệm. Mỗi loại có một thìa nhỏ, một thìa cho món này, hai thìa cho món kia, không khó để nhớ.

Công việc thì không nặng nhọc, chỉ cần tỉ mỉ chút thôi, bao cơm trưa, một tháng mấy trăm đồng, đôi bên đều rất hài lòng.

Giang Hồi và Quách Miêu mỗi người hướng dẫn một đồ đệ, các đồ đệ đều chăm chỉ học tập.

Dẫu là ở huyện thành tương đối phát triển về kinh tế, nhưng các cô gái chưa lập gia đình muốn kiếm chút tiền cũng không dễ dàng.

Chỉ sau khi Sư Nhạn Hành xuyên không tới đây, nàng mới thiết thực cảm nhận việc kiếm tiền của nữ tử thời cổ đại khó khăn đến mức nào.

Trước kia nàng cũng đọc tiểu thuyết, thường xuyên xem các nữ chính sau khi xuyên không sẽ thêu thùa để kiếm tiền, nhưng sau khi thực sự tiếp xúc, nàng mới nhận ra tất cả chỉ là chuyện vớ vẩn.

Hàng thêu thường thấy được chia thành hai loại: thêu chỉ bông và thêu chỉ tơ. Loại thứ nhất là dùng sợi bông thêu trên vải bông, giá thành rẻ nhưng lại không được ưa chuộng, người có tiền thì không thèm mua, người bình dân thì không cần mua.

Loại thứ hai là dùng sợi tơ thêu trên nền lụa, sợi tơ đắt tiền, kim thêu cũng phải là loại đặc chế.

Có đủ khả năng hay không lại là chuyện khác, nhưng điểm chết người chính là: con gái xuất thân từ những gia đình bình dân thì từ nhỏ đã phải phụ giúp việc nhà, tay rất thô ráp.

Ví như Sư Nhạn Hành, khi mới xuyên qua đã phát hiện đôi tay của nguyên chủ đầy vết sẹo vết chai, nứt da là chuyện bình thường!

Tơ lụa mềm trơn mỏng manh, phàm là trên tay có chút bong da sẽ lập tức làm sùi mặt lụa! Cả bức thêu thành hàng phế phẩm.

Thậm chí ngay cả Giang Hồi, rõ ràng tài thêu không tệ, nhưng ban đầu cũng bởi vì bàn tay không được bảo dưỡng mà chỉ dám chạm vào sợi bông và vải bông.

Một người thợ thêu chân chính như Thúy Vân, đôi tay phải được bôi thuốc mỡ đặc chế mỗi ngày, hoàn toàn không thể nhúng nước lạnh, việc nặng cũng không chạm vào, thật sự mềm mại như búp măng non, trơn láng nõn nà.

Sau khi hai nhân viên mới nhanh chóng vào việc, Giang Hồi và Quách Miêu được rảnh rỗi để giúp đỡ Sư Nhạn Hành, áp lực giảm xuống.

Lúc đầu mọi việc diễn ra tốt đẹp, nhưng đột nhiên vào bữa trưa một ngày nọ, Sư Nhạn Hành phát hiện một cô gái đang để riêng ra phần thịt của mình, định cho vào túi nhỏ.

“Sao chị không ăn?” Sư Nhạn Hành hỏi.

Cô nương kia cười bẽn lẽn: “Tôi không cần ăn mỗi ngày, mang về cho cha và đệ đệ ăn.”

Sư Nhạn Hành nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc hẳn lên: “Hoặc là chị tự ăn, hoặc là nhường cho đồng sự. Đồ trong tiệm không được phép mang ra khỏi cửa.”

Nàng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, mọi người đều sửng sốt, không khí bắt đầu căng thẳng.

Cô gái kia tức khắc ngượng chín người, mặt đỏ ửng: “Tôi, tôi nghĩ. . .”

Cô gái cùng vào làm việc nhịn không được mắng: “Sao mi ngốc thế?!”

Cứ tự mình ăn đi, việc gì phải lo lắng cho cha và em trai, bọn họ không có tay có chân à? Tuổi còn trẻ mà phải nhờ mi nuôi sống?

Sư Nhạn Hành thở dài, giọng điệu hơi mềm hơn: “Đây là cơm cho công nhân, thuộc về phúc lợi của công nhân trong tiệm mà thôi. Chị có thể không ăn, cũng có thể ăn hai phần, ba phần, ăn đến no thì dừng lại, nhưng nhất quyết không thể mang ra ngoài.”

Đây là quy luật, nếu không thì sẽ thế nào?

Dùng đồ ăn trong tiệm để nuôi người nhà công nhân?

Sau khi ăn xong, Sư Nhạn Hành tìm cô gái kia nói chuyện: “Tú Nhi, là trong nhà bảo chị làm như vậy phải không?”

Tú Nhi vô cùng thấp thỏm, nước mắt lưng tròng, cô sợ mình sẽ mất đi công việc tử tế này, vừa mở miệng là giọng nói đã phát run.

“Phải, tôi kể với người nhà chưởng quầy đối đãi nhân viên rất tốt, đồ ăn cũng rất ngon. Mẹ tôi thuận miệng phán ngay một câu, bản thân hưởng phúc mà sao không biết mang về cho người nhà ăn?”

Cô gái tuy lớn tuổi hơn Sư Nhạn Hành, nhưng luôn cảm thấy vị tiểu chưởng quầy này cực kỳ uy nghiêm, không dám làm càn chút nào.

Vốn dĩ mình làm việc rất chăm chỉ, còn được khen ngợi vài lần, ai ngờ. . .

Tú Nhi cầu xin: “Chưởng quầy, tôi biết lỗi rồi, về sau không dám nữa, van xin người đừng đuổi tôi đi.”

Sư Nhạn Hành nói: “Không có gì phải khóc, tôi không trừng phạt gì chị, nhưng vụ này không thể có lần thứ hai. Hôm đầu tiên huấn luyện công nhân tôi đã nói rõ rồi nhớ không? Tất cả vật phẩm trong tiệm không được mang ra ngoài!”

Vào buổi sáng đầu tiên khi hai nhân viên mới đến, Sư Nhạn Hành đã nhấn mạnh tính kỷ luật.

Tú Nhi rưng rưng gật đầu, vô cùng hổ thẹn.

Cô dĩ nhiên nhớ rõ, chỉ không ngờ rằng vật phẩm bao gồm luôn cơm của công nhân.

Hôm nay bị một trận giáo huấn, cô sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.

Sư Nhạn Hành cảm thấy cô gái này có điểm đáng thương, nhưng không muốn vì đáng thương mà dung túng.

Thà đau ngắn còn hơn đau dài, bất luận nguy cơ tiềm tàng cỡ nào đều phải kịp thời bóp chết ngay từ trong trứng nước, nếu không một khi gia đình cô nàng nếm được mùi ngon thì chỉ càng làm trầm trọng thêm.

“Tôi nghe nói chị sắp lấy chồng, chị nên để ý nhiều hơn,” Sư Nhạn Hành thở dài, dứt khoát thêm lửa, “Hôm nay họ có thể xúi giục chị lấy đồ trong tiệm, chưa chừng về sau sẽ bảo chị nhờ nhà chồng giúp đỡ nhà mẹ đẻ, giúp đỡ đệ đệ, nhà chồng của chị có thể bằng lòng à? Đến lúc đó, chị làm cả hai bên đều thất vọng, còn có đường sống hay không? Chi bằng hãy cắt đứt ý niệm này ngay từ đầu.”

Có câu con gái lấy chồng là đi đầu thai lần thứ hai, lời này ở một mức độ nào đó thật không sai.

Quả nhiên, nghe xong Tú Nhi lập tức sững sờ.

Cô nàng thật sự không suy xét xa như vậy.

Nói chuyện với Tú Nhi xong, Sư Nhạn Hành tìm người công nhân mới tên Hồng Quả, hỏi cô nàng có biết tình trạng gia đình của Tú Nhi hay không.

Hai người vào làm cùng một lúc, dù ban đầu không quen nhau nhưng chắc chắn sẽ thân cận hơn những người khác.

Quả nhiên, Hồng Quả gật đầu, giận dữ bất bình kể: “Tôi cũng biết một chút. Nhà Tú Nhi không chuẩn bị một văn nào cho nó làm của hồi môn, chỉ nói mang theo chăn đệm có sẵn mà xuất giá. Nghe xem, đây là tiếng người à?”

Ai dùng đồ cũ làm của hồi môn?!

Sư Nhạn Hành nhíu mày.

Loại gia đình kiểu này quá điển hình đến mức cho dù đời sau có đề cao bình đẳng nam nữ cũng không phải là hiếm.

Để quan sát thêm vài ngày xem sao?

Nếu Tú Nhi có thể lật ngược tình thế, nàng không ngại giúp một tay. Nếu cô ta thuộc loại nhu nhược không thể đứng dậy thì chỉ đành để cô ta đi, cùng lắm thì thay người, Sư Gia Hảo Vị  không phải là tổ chức từ thiện.

Cô nàng Hồng Quả này khá thông minh, lén đánh giá sắc mặt Sư Nhạn Hành xong bèn đánh bạo đề nghị: “Chưởng quầy, thật ra Tú Nhi khá tốt, cho nó một cơ hội được không? Để tôi đi hù dọa người nhà nó một phen, chưa chừng mọi việc sẽ ổn.”

Sư Nhạn Hành bật cười: “Hù dọa thế nào?”

Hồng Quả nháy mắt: “Cha mẹ nó đang mong đợi nó kiếm tiền mang về đấy, được làm việc ở chỗ này khoe ra cũng rất có thể diện, làm sao dám bỏ? Tôi sẽ nói Tú Nhi muốn đem đồ ăn về nhà bị chưởng quầy phát hiện, định không thuê nữa. Chắc chắn bọn họ sẽ bị hù chết, dĩ nhiên không dám đề ra ý xấu lần nữa.”

Hiện tại các cô gái vẫn còn sống trong nhà, có việc làm thì đương nhiên phải giao tiền sinh hoạt, cha mẹ Tú Nhi khẳng định không nỡ mất đi số tiền này.

Sư Nhạn Hành gật đầu: “Được đó, vậy chị thử xem sao!”

Cô gái này khá đấy, có tình có nghĩa có dũng có mưu, cũng nguyện ý gánh vác chuyện này. Nếu ngày sau tiệm mở chi nhánh, có lẽ để Hồng Quả quản lý chi nhánh sẽ thích hợp hơn Quách Miêu.

Làm xong công tác tư tưởng cho công nhân, Sư Nhạn Hành vừa đi vào phía sau thì nghe Hồ Tam nương tử bỗng nhiên tuôn ra một câu: “Tú Nhi quá mềm yếu, làm phận nữ phải kiên cường mới được!”

Ồ, đây là người có chuyện xưa!

Cô ta trấn an Sư Nhạn Hành: “Chưởng quầy cứ yên tâm, nếu người nhà nó dám tới gây sự, tôi lôi ra ngoài đường một tay đấm chết hết.”

Lời này nói ra nghe có vẻ bỡn cợt, nhưng mặc cho ai nhìn vào cánh tay cơ bắp cuồn cuộn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời của Hồ Tam nương tử, đều cảm thấy đây không phải vui đùa.

Sư Nhạn Hành cười: “Được, tôi tin cô, cơ mà tôi cũng không phải loại người hiền lành.”

Nói không dễ nghe một chút, nàng chính là một nhà tư bản! Cho dù có lời dạy “Thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ”, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn chưa đạt đến trình độ đó sao? Tự bảo vệ mình đương nhiên là ưu tiên hàng đầu.

(Trích trong lời dạy của Mạnh Tử: "Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ" nghĩa là "Bần cùng giữ được mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ.")

Tú Nhi có thể sửa đổi thì tốt rồi, còn nếu không thể thì cùng lắm là thay người khác, có rất nhiều người muốn điền vào chỗ trống.

Nàng không phải Thánh mẫu, lúc nên cứng rắn thì sẽ cứng rắn ngay, không có gì phải chần chờ.

Lời nói vừa rồi của Hồ Tam nương tử khơi gợi hứng thú của Sư Nhạn Hành, nàng tiến đến hỏi: “Tam nương tử, trước kia. . .”

Hồ Tam nương tử cũng không ngượng ngùng, cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu giếm, vừa đánh sữa vừa kể: “Tôi có vài tỷ tỷ và hai đệ đệ, thời trẻ cha mẹ muốn bán tôi để lo sính lễ cho đệ đệ. Tôi tình cờ nghe được nên ở trong nhà đập phá một trận rồi chạy ra cửa thôn kêu oan, làm ầm ĩ đến độ làng trên xóm dưới đều biết. Chuyện hôn nhân của đệ đệ bị hủy.”

Cô đeo khẩu trang nên giọng nói hơi nghèn nghẹn, nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống đang kể ra một câu chuyện vô thưởng vô phạt.

Thật ra ở nông thôn, vụ “Bán” con gái để lo sính lễ cho con trai đã trở nên quá quen thuộc, nhưng dù gì cũng có tấm khố rách che đậy phần nào. Lúc ấy đột nhiên Hồ Tam nương tử xông ra gây huyên náo, mọi người đều biết nhà này muốn bán khuê nữ, quả thực lôi mặt mũi cả thôn ném xuống đất dẫm đạp, ai còn muốn đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà kết thân?

Chẳng có thiên tai nhân họa gì cả mà thình lình bán khuê nữ, chuyện này lôi ra ánh sáng thì chỉ có nước chịu miệng thiên hạ dèm pha!

Trưởng thôn và trưởng tộc tức giận quá mức, đều hùng hổ chạy đến tận cửa mắng cha mẹ cô làm cả thôn mất mặt, còn cố nén trấn an Tam nương tử.

Hồ Tam nương tử biết rõ, bọn họ tức cha mẹ cô một, nhưng càng tức cô mười vì “Không biết điều”.

Đằng nào con gái chả phải lấy chồng? Không nhiên gây náo loạn thành như vậy, sau này ai dám đến kết thân!

Cô không phục.

Tại sao chứ?

Bộ con gái không phải là người à?

“Hoặc là chấp nhận số phận, hoặc là làm lớn chuyện,” Hồ Tam nương tử thản nhiên nói, “Dù sao chết cũng không sợ, vậy thì có gì không dám làm? Phải la hét ầm ĩ đến mức tất cả mọi người đều biết, ngược lại bọn họ không dám đụng tới tôi.”

Thùng sữa bò kêu "phập phập" theo động tác của cô, không ngừng gợn lên bọt sóng màu trắng. Sữa bò vốn trắng tinh dần dần kết tủa, như thể có thứ gì đó sắp phá kén sau khi trải qua mọi cách đánh đấm.

Sư Nhạn Hành không lên tiếng, im lặng ngồi nghe.

Nàng đã hiểu ra vì sao đối phương trở thành nữ đô vật.

Đô vật cần thiết phơi bày thân trên trước mặt mọi người, chỉ bọc quanh bộ ngực. Một cô gái mà làm như vậy thì tương đương với việc cắt đứt khả năng lấy chồng.

“Chưởng quầy cảm thấy tôi muốn lưu lại đây, có phải bởi vì tham ăn?” Hồ Tam nương tử đột nhiên hỏi.

Sư Nhạn Hành gật đầu không chút nghĩ ngợi.

Còn phải hỏi à?

Trong tiệm ai ăn nhiều nhất chính cô còn chẳng tự biết?

Không tin quay đầu lại nhìn trong tủ chén, một đống chén to đùng kia là của ai?!

Hồ Tam nương tử: “. . .”

Trên mặt cô hiếm khi ửng đỏ, gân cổ đính chính: “Đó chỉ là chuyện nhỏ!”

Sư Nhạn Hành liếc nhìn cô.

Hai người nhìn nhau một lát, đều phì cười.

Hồ Tam nương tử cười một hồi, khom lưng vớt lên khối vải thưa căng dưới đáy thùng bơ. Sư Nhạn Hành thuận tay giúp đỡ, mỗi người cầm một đầu vắt cho cạn nước, sau đó để bơ vào khuôn gỗ vuông để ép khô.

Chỉ chốc lát sau, nước sữa còn sót lại ứa ra từ khe hở của khuôn gỗ vuông, tí tách rơi xuống chậu gốm phía dưới.

Đây cũng là thứ tốt, không thể lãng phí.

Tiếng nước nhỏ tí tách kéo dài một hồi, tựa như mưa xuân không dứt.

Mùa xuân tháng ba, vạn vật sống lại, hàng liễu ven đường được phủ kín bằng những mầm xanh non mịn tươi tốt.

Hồ Tam nương tử đứng dậy, nhìn ánh nắng xuyên qua những cành cây ngày càng sum sê tạo thành những chùm sáng rực rỡ.

Cô tháo khẩu trang, dùng sức thở hắt ra: “Ở chỗ này tôi cảm thấy rất tự tại.”

Hồ Tam nương tử có cảm giác cô chủ nhỏ này khác với hầu hết những người bên ngoài, trong cơ thể nhỏ bé dường như có nguồn năng lượng vô tận, giống một con vụ luôn quay tít không ngừng tiến về phía trước.

Hồ Tam nương tử có chút tò mò, không biết con vụ này có thể đi đến đâu? Quay đến khi nào?

Cô muốn tận mắt nhìn xem.

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com