65. LẨU CAY
65. LẨU CAY
Hồ Tam nương tử hiển nhiên bị kinh ngạc bởi sự nhiệt tình của Sư Nhạn Hành, chợt dâng lên một nỗi cảm động.Mặc cho ai được chủ mới đón nhận như thế cũng sẽ rất vui đúng không?Cô có dự cảm, đây sẽ là một khoảng thời gian làm việc rất thú vị.Thấy Hồ Tam nương tử đi đường phong trần mệt mỏi, Sư Nhạn Hành đưa cô ta ra sân sau rửa mặt, chỉ lên lầu nói: “Căn phòng bên trái của lầu hai là phòng ngủ cho các cô, tất cả đệm chăn đã phơi trước mấy ngày rồi, khăn mặt, bàn chải đánh răng, thau đồng đều có đủ, cần gì thì cứ nói.”Hồ Tam nương tử cúi đầu nhìn đôi giày lấm lem bùn đất của mình, rồi nhìn lại cửa tiệm gọn gàng sạch sẽ của người ta, cảm thấy hơi ngượng ngùng.“Nếu vậy để tôi đi thay bộ đồ đã.”Khi cô lên lầu, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, đập vào mắt là hai chiếc giường tầng kê sát vào hai vách tường đối diện nhau, một bên đã có người, đệm chăn được xếp rất ngay ngắn.Bên kia còn trống, vậy là dành cho mình.Hồ Tam nương tử ngắm một hồi: “Chiếc giường này lạ đấy!”Phía trên để đồ, đứng lấy cũng tiện, phía dưới để ngủ, không bị chật chội.Giường tựa vào tường, ba mặt còn lại đều treo mành, ban ngày mở ra, buổi tối khép lại. Dù hai người ở chung một phòng nhưng mỗi người đều có không gian riêng, không ảnh hưởng đến nhau.Từ nhỏ Hồ Tam nương tử đã lang bạt khắp nơi, hầu hết là nằm giường tập thể, hoặc có khi phải ăn ngủ ngoài trời ở vùng ngoại ô cũng là chuyện thường, vốn không mấy để ý đến vấn đề này.Cơ mà có thể thấy được chủ nhân chăm lo như vậy, trong lòng vẫn xúc động.Hồ Tam nương tử cởi bộ đồ và giày vớ đầy bụi đất và mồ hôi, bưng thau đồng ra phía sau rửa ráy một hồi, vô cùng mát mẻ tỉnh táo.Mới đứng dậy thì thấy cô gái vừa nãy nấu mì
ở cửa xách thùng nước ấm lại đây, ngẩng đầu thấy cô đã rửa ráy xong xuôi, kinh ngạc hỏi: “Cô, cô dùng nước lạnh à?”Hồ Tam nương tử nhìn thùng gỗ bốc khói trong tay cô nàng, biết được là nấu nước cho mình, gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng.“Đa tạ lo lắng, tôi đã quen rồi, không đòi hỏi vậy đâu.”Quách Miêu cúi đầu nhìn áo bông trên người mình, nhìn sang đối phương xăn tay áo lên cao mà không hề nổi da gà, cảm thấy choáng váng.“Cô thật lợi hại!”“Nhanh vậy à?” Nghe động tĩnh, Sư Nhạn Hành lại đây vén mành nhìn ra, lập tức đoán được sự tình, cười nói, “Cũng tại tôi chưa nói rõ ràng, không cần lo lắng. Chúng tôi phải nấu ăn nên ban ngày bếp lửa vẫn cháy không ngừng, nước nóng luôn có sẵn sàng, về sau không nên để bản thân chịu thiệt thòi.”Hồ Tam nương tử đáp ứng, trong lòng ấm áp vô cùng.Bởi vì Hồ Tam nương tử tới hơi trễ nên đồ ăn trong tiệm đã bán hết rồi, rau tươi cũng chỉ còn vài cọng. Sư Nhạn Hành bèn vét hết các loại món kho còn lại được vừa đủ một đĩa, vỉ hấp dư một phần thịt om chao cuối cùng, rốt cuộc vẫn không đủ.Nàng ra sau bếp quét mắt một vòng, thấy các loại rau xanh đều dư lại một chút, trong đầu lóe ra một món:Ăn lẩu cay nào!Bởi vì mỗi ngày đều làm thịt kho nên nước hầm xương luôn sẵn sàng, vậy là nước lèo đã có rồi.Nàng gom hết rau xanh dư lại chần sơ qua, thêm miến, vài miếng huyết vịt, các loại nấm, phụ trúc, khoai tây cắt miếng, bày tràn đầy một nồi lớn.Bây giờ đã đầu xuân, nghe nói trên sườn núi ngoài thành mọc đầy rau dại xanh mơn mởn, các loại rau củ bán trên thị trường chợt nhiều hẳn lên, giá cả cũng giảm xuống, dạo này Sư Nhạn Hành và mọi người tha hồ ăn rau tươi.Đây là thực phẩm xanh đến từ thiên nhiên thuần túy không hề bị ô nhiễm, nếu được bán ở đời sau sẽ là món hàng quý!Nàng và Giang Hồi, Quách Miêu đều chưa ăn cơm chiều, làm lẩu cho mọi người ăn chung là quá thích hợp.Trong lúc suy nghĩ thì tay nàng vẫn thoăn thoắt không ngừng, trước tiên luộc phụ trúc, nấm tuyết và mộc nhĩ.Mộc nhĩ và nấm tuyết là đồ khô cần ngâm nở mềm trước khi dùng, nhưng nếu không kịp thì có thể cho vào luộc trong chốc lát cũng cho ra hiệu quả giống nhau.Đáng tiếc dạ dày làm sẵn đều bỏ vào món mao huyết vượng bán hết rồi, bằng không nhúng dạ dày vào lẩu cay cũng rất tuyệt!Ăn lẩu cay thì phần nước sốt là quan trọng nhất.Huyện Ngũ Công không phải ở ven biển nên hải sản quý hiếm, không kiếm được dầu hào.Nhưng có nước dùng tươi ngon thì miễn cưỡng có thể bù đắp, coi như tạm được.Đậu phộng mới vừa du nhập vào triều Đại Lộc cách đây không lâu, chưa được gieo trồng rộng rãi nên giá cả hơi cao. Khi làm bơ lạc, Sư Nhạn Hành bắt buộc phải hạ thấp hàm lượng.May mà hạt đậu rất thơm, hương vị tổng thể không khác nhau nhiều.Múc nửa muỗng bơ lạc hòa với giấm đen, đường rồi quấy đều, mùi hương tức khắc bay ra.Ở đây không ai kén ăn, nhất định phải có tỏi, dùng dao phay đập dập rồi băm nhuyễn.Đây là gia vị điển hình cho món lẩu cay của phương Bắc, hương vị tương đối nồng đậm, người thích ăn thì ghiền, người không thích thì cảm thấy ớn vì mùi quá nặng.Hồ Tam nương tử đứng bên cạnh nhìn say mê, vừa nuốt nước miếng vừa kinh ngạc.Đây là đang làm tiệc tiếp đón mình hay sao?Quá tiêu pha, quá kỳ lạ.Tuy nhiên. . . chậc chậc, cũng thật thơm quá!Bên kia Sư Nhạn Hành chuẩn bị xong xuôi, mới vừa quay đầu thì đụng ngay đôi mắt đang tỏa ánh sáng xanh của Điền Khoảnh. Nàng kinh ngạc hỏi: “Sao sư huynh còn ở đây?”Điền Khoảnh: “??”Vì sao ta không thể ở đây?!Sư Nhạn Hành thay đổi cách nói: “Trời đã tối rồi, sư huynh cũng ăn no, không quay về thì sư phụ sư mẫu sẽ lo lắng.”Điền Khoảnh nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm cái nồi nàng đang bưng: “Đều là người trong gia đình, nhà tiểu sư muội có khách, ta giúp đỡ tiếp đãi một chút cũng thuộc về bổn phận.”Sư Nhạn Hành: “. . .”Ngon chưa ngon chưa, anh có gan thì nhìn vào mắt tôi mà nói chuyện nè!Cái gì mà “Giúp đỡ tiếp đãi”, tôi thấy là tiếp đãi anh thì đúng hơn!Ông tướng mập này thật không có một mảnh thịt thừa vô tội, đúng là phát phì bằng thực lực.Giang Hồi cười: “Để Điền lão gia nếm thử rồi hẵng về.”Sư Nhạn Hành: “. . .”Cứu mạng, kiểu xưng hô này thật sự nghe một lần là ớn óc một lần!Xét cho cùng, Giang Hồi xưng hô như vậy không sai, bởi vì Điền Khoảnh là cử nhân. Mà căn cứ theo tập tục của thời đại này, chỉ cần trúng cử sẽ được tôn xưng là “Lão gia”, dẫu năm nay ngươi mới mười tuổi cũng không thành vấn đề, đây là đại biểu cho sự tán thành về địa vị và giai cấp của kẻ sĩ.Nhưng bởi vì màn gặp mặt đầy kịch tính mấy hôm trước, cộng với quan hệ sư huynh muội, . . . kính trọng đương nhiên là có, nhưng nàng không thể nào "Tôn" nổi vị Nhị sư huynh này.Rốt cuộc anh ta đâu đã già, lại còn là người ngồi xổm bên bếp lò hăng hái lột hạt dẻ với mình. . .Điền Khoảnh ở bên ngoài được kêu "Lão gia" thành quen, không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là xuất phát từ lễ tiết nên gạt đi: “Người là mẫu thân của tiểu sư muội, cũng coi như trưởng bối của ta, xin đừng gọi như vậy.”Thế là sau đó đóng quán, mọi người ghép hai cái bàn với nhau rồi cùng ngồi xung quanh.Giang Hồi có vẻ rất vui.Suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên trong gia đình có nhiều người dùng cơm chung với nhau như vậy, chỉ nhìn thôi là đã thấy náo nhiệt.Lúc này Hồ Tam nương tử mới biết người mập mạp cứ đứng xớ rớ ở cửa chính là vị Cử nhân lão gia, không khỏi vô cùng kinh ngạc, vừa định cúi lạy thì bị Điền Khoảnh ngăn lại.“Tâm thành tắc linh, trong lòng kính trọng là được, trong nhà không cần quá giữ kẽ sẽ không được tự nhiên.” Anh ta vẫn cứ dán mắt vào nồi lẩu cay bốc khói nghi ngút, vội vàng nói.Trì hoãn gì nữa chứ, lẩu thập cẩm sắp nguội rồi kìa!Nguội thì đâu còn ngon!Bữa cơm hôm nay, Hồ Tam nương tử ăn với tâm trạng "thụ sủng nhược kinh", tựa như đang ở cảnh trong mơ.Về sau mỗi ngày mình đều được ăn cơm như vậy?Chẳng phải sắp thành tiên?Những món kho thì khỏi cần phải bàn, cô không ngờ thịt kho còn có thể cho ra mùi vị như vậy!Món lẩu cay nhìn rất giống ăn cơm tập thể nhưng ngon vô cùng.Đặc biệt miến bên trong ngấm đầy nước sốt, dùng sức hút một cái, trơn tuột, quá đã!Nếu không phải mới đến, cô có thể dùng bánh chấm với nước sốt dư lại trong nồi!Đáng tiếc chỉ mới do dự trong nháy mắt đã bị vị Cử nhân lão gia đoạt trước, thúc giục cô chủ nhỏ đi nấu thêm miến để trộn vào ăn.Hồ Tam nương tử nhìn đến mức choáng váng.Trên đời còn có một vị Cử nhân lão gia không hề chú ý thân phận như vậy?Cô từng đi qua rất nhiều nơi, trước kia làm đô vật cũng từng có quý nhân tới xem, ai cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng thập phần tôn quý, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn.Nghĩ đến đây, Hồ Tam nương tử nhịn không được lại lén liếc Điền Khoảnh một cái, sau đó phát hiện đối phương đang bị cô chủ nhỏ đuổi ra ngoài.Hồ Tam nương tử: “. . .”Đây là nằm mơ phải không?Đấy là Cử nhân lão gia mà!Cả một thị trấn hầu như không có được một người!Vừa rồi cô loáng thoáng nghe được Cử nhân lão gia gọi cô chủ nhỏ là “Tiểu sư muội”? Nghĩa là gì, cô chủ nhỏ cũng là người có học?Nhưng rõ ràng nàng ấy là một nữ tử.Chẳng lẽ xuất thân từ gia đình kẻ sĩ?Nhưng nếu là như vậy, tại sao lại làm nghề buôn bán?“Tam nương tử?” Đuổi đi cỗ máy nghiền thực phẩm, Sư Nhạn Hành vừa quay lại là thấy Hồ Tam nương tử đứng sững tại chỗ như bị mộng du, “Tam nương tử?”“Hả? À!” Hồ Tam nương tử chợt hoàn hồn, càng thêm tôn trọng Sư Nhạn Hành.Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đừng thấy cô chủ nhỏ lúc nào cũng cười tủm tỉm, ấy nhưng có thể làm người quen của Trịnh đại lão gia, lại thân thiết với Cử nhân lão gia, nếu vậy phải có bản lĩnh cực đại, mình trăm triệu lần không thể thất lễ.“Chúng ta tới bàn về công văn hiệp ước nhé. Trước kia cô làm hộ vệ lĩnh lương tháng bao nhiêu?”Hồ Tam nương tử đến làm việc cho mình xem như đi ăn máng khác, theo lý thuyết, tiền lương hẳn là chỉ tăng chứ không tể giảm. Nhưng hiện tại nàng mới mở tiệm, sự nghiệp mới vừa khởi bước, nếu chào giá quá cao e rằng không kham nổi.Duyên phận giữa người và người thực kỳ diệu nên Sư Nhạn Hành vô cùng coi trọng ấn tượng đầu tiên, mà Hồ Tam nương tử cho nàng ấn tượng đầu tiên rất tốt, vì thế nàng muốn tận hết khả năng giữ người lại.Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu đối phương đưa ra mức giá vượt quá năng lực thừa nhận, vậy thì nàng thử thuyết phục xem sao, dùng những phúc lợi khác để bù vào, ví như kỳ nghỉ hay đồ ăn gì đó.Hồ Tam nương tử là người hào sảng, lập tức suy nghĩ một chút rồi nói: “Có Trịnh đại lão gia bảo đảm, chứng tỏ tiểu nương tử cũng là người lanh lẹ, tiền lương chưa cần bàn đến vội. Trước kia tôi luôn làm việc với chủ trong nửa tháng, chỉ bao ăn ở, nếu sau hai tuần cảm thấy thích hợp thì bàn tiếp, nếu không hợp thì chia tay. Tiểu chưởng quầy nghĩ thế nào?”Đây chính là thời gian thử việc đó mà!Sư Nhạn Hành vừa nghe, mặt mày hớn hở.“An bài như vậy đương nhiên rất tốt, chỉ e rằng cô bị thiệt.”Chỗ ở đã có sẵn rồi, coi như không tốn khoảng này.Còn về bao ăn, nhà mình kinh doanh ẩm thực mà, dù cho Hồ Tam nương tử có khẩu vị lớn, đồ ăn đầy ra đó, có thể ăn hết bao nhiêu?Coi như đã xong được phần đãi ngộ, bây giờ bàn bạc đến công việc hằng ngày.“Tam nương tử cũng thấy rồi đó, hiện giờ tôi chỉ có một tiệm nhỏ, lại ở trung tâm huyện thành, thường có nha dịch qua lại tuần tra, bình thường đám lưu manh cũng không lớn mật tới sinh sự, chỉ đề phòng trường hợp không may thôi.” Sư Nhạn Hành ăn ngay nói thật.Hồ Tam nương tử gật đầu: “Không sai, cửa tiệm này có vị trí rất tốt, còn gần nha môn. Xin thứ cho tôi thất lễ, chưởng quầy chỉ kinh doanh cùng vài vị nữ quyến, xác thật không nên đến chỗ quá phức tạp.”“Đúng là vậy,” Sư Nhạn Hành cười nói, “Cho nên Tam nương tử chỉ cần đi theo lúc tôi rời nhà, hằng ngày cứ ở trong tiệm là được. Nếu rảnh rỗi thì giúp đỡ một tay.”Hồ Tam nương tử nghe xong, công việc này nhẹ nhàng hơn những việc trước kia rất nhiều.Huống hồ chỉ là tiệm ăn vặt, có giúp một tay cũng là công việc sạch sẽ thoải mái, vì thế cô đồng ý ngay.Hai bên lập tức ký kết công văn, ấn dấu tay, đều cảm thấy mỹ mãn.Hồ Tam nương tử bôn ba mấy tháng liên tục, đầu tiên là hộ tống chủ cũ về phương Nam, sau đó lại hộc tốc quay trở lại phương Bắc, thật sự mệt mỏi đến cực điểm, màn đêm buông xuống là ngủ thật say, mơ giấc mộng đẹp.Ngày kế tỉnh lại, cô chủ động đi xuống tìm việc làm, thấy cô chủ nhỏ cười tủm tỉm đưa mình một cái bánh xe gỗ hình thù kỳ quái.“Tam nương tử, giúp tôi đánh sữa nhé!”Ôi, thật là một cánh tay tuyệt vời mà mình tha thiết mơ ước!
Hồ Tam nương tử hiển nhiên bị kinh ngạc bởi sự nhiệt tình của Sư Nhạn Hành, chợt dâng lên một nỗi cảm động.Mặc cho ai được chủ mới đón nhận như thế cũng sẽ rất vui đúng không?Cô có dự cảm, đây sẽ là một khoảng thời gian làm việc rất thú vị.Thấy Hồ Tam nương tử đi đường phong trần mệt mỏi, Sư Nhạn Hành đưa cô ta ra sân sau rửa mặt, chỉ lên lầu nói: “Căn phòng bên trái của lầu hai là phòng ngủ cho các cô, tất cả đệm chăn đã phơi trước mấy ngày rồi, khăn mặt, bàn chải đánh răng, thau đồng đều có đủ, cần gì thì cứ nói.”Hồ Tam nương tử cúi đầu nhìn đôi giày lấm lem bùn đất của mình, rồi nhìn lại cửa tiệm gọn gàng sạch sẽ của người ta, cảm thấy hơi ngượng ngùng.“Nếu vậy để tôi đi thay bộ đồ đã.”Khi cô lên lầu, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, đập vào mắt là hai chiếc giường tầng kê sát vào hai vách tường đối diện nhau, một bên đã có người, đệm chăn được xếp rất ngay ngắn.Bên kia còn trống, vậy là dành cho mình.Hồ Tam nương tử ngắm một hồi: “Chiếc giường này lạ đấy!”Phía trên để đồ, đứng lấy cũng tiện, phía dưới để ngủ, không bị chật chội.Giường tựa vào tường, ba mặt còn lại đều treo mành, ban ngày mở ra, buổi tối khép lại. Dù hai người ở chung một phòng nhưng mỗi người đều có không gian riêng, không ảnh hưởng đến nhau.Từ nhỏ Hồ Tam nương tử đã lang bạt khắp nơi, hầu hết là nằm giường tập thể, hoặc có khi phải ăn ngủ ngoài trời ở vùng ngoại ô cũng là chuyện thường, vốn không mấy để ý đến vấn đề này.Cơ mà có thể thấy được chủ nhân chăm lo như vậy, trong lòng vẫn xúc động.Hồ Tam nương tử cởi bộ đồ và giày vớ đầy bụi đất và mồ hôi, bưng thau đồng ra phía sau rửa ráy một hồi, vô cùng mát mẻ tỉnh táo.Mới đứng dậy thì thấy cô gái vừa nãy nấu mì
ở cửa xách thùng nước ấm lại đây, ngẩng đầu thấy cô đã rửa ráy xong xuôi, kinh ngạc hỏi: “Cô, cô dùng nước lạnh à?”Hồ Tam nương tử nhìn thùng gỗ bốc khói trong tay cô nàng, biết được là nấu nước cho mình, gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng.“Đa tạ lo lắng, tôi đã quen rồi, không đòi hỏi vậy đâu.”Quách Miêu cúi đầu nhìn áo bông trên người mình, nhìn sang đối phương xăn tay áo lên cao mà không hề nổi da gà, cảm thấy choáng váng.“Cô thật lợi hại!”“Nhanh vậy à?” Nghe động tĩnh, Sư Nhạn Hành lại đây vén mành nhìn ra, lập tức đoán được sự tình, cười nói, “Cũng tại tôi chưa nói rõ ràng, không cần lo lắng. Chúng tôi phải nấu ăn nên ban ngày bếp lửa vẫn cháy không ngừng, nước nóng luôn có sẵn sàng, về sau không nên để bản thân chịu thiệt thòi.”Hồ Tam nương tử đáp ứng, trong lòng ấm áp vô cùng.Bởi vì Hồ Tam nương tử tới hơi trễ nên đồ ăn trong tiệm đã bán hết rồi, rau tươi cũng chỉ còn vài cọng. Sư Nhạn Hành bèn vét hết các loại món kho còn lại được vừa đủ một đĩa, vỉ hấp dư một phần thịt om chao cuối cùng, rốt cuộc vẫn không đủ.Nàng ra sau bếp quét mắt một vòng, thấy các loại rau xanh đều dư lại một chút, trong đầu lóe ra một món:Ăn lẩu cay nào!Bởi vì mỗi ngày đều làm thịt kho nên nước hầm xương luôn sẵn sàng, vậy là nước lèo đã có rồi.Nàng gom hết rau xanh dư lại chần sơ qua, thêm miến, vài miếng huyết vịt, các loại nấm, phụ trúc, khoai tây cắt miếng, bày tràn đầy một nồi lớn.Bây giờ đã đầu xuân, nghe nói trên sườn núi ngoài thành mọc đầy rau dại xanh mơn mởn, các loại rau củ bán trên thị trường chợt nhiều hẳn lên, giá cả cũng giảm xuống, dạo này Sư Nhạn Hành và mọi người tha hồ ăn rau tươi.Đây là thực phẩm xanh đến từ thiên nhiên thuần túy không hề bị ô nhiễm, nếu được bán ở đời sau sẽ là món hàng quý!Nàng và Giang Hồi, Quách Miêu đều chưa ăn cơm chiều, làm lẩu cho mọi người ăn chung là quá thích hợp.Trong lúc suy nghĩ thì tay nàng vẫn thoăn thoắt không ngừng, trước tiên luộc phụ trúc, nấm tuyết và mộc nhĩ.Mộc nhĩ và nấm tuyết là đồ khô cần ngâm nở mềm trước khi dùng, nhưng nếu không kịp thì có thể cho vào luộc trong chốc lát cũng cho ra hiệu quả giống nhau.Đáng tiếc dạ dày làm sẵn đều bỏ vào món mao huyết vượng bán hết rồi, bằng không nhúng dạ dày vào lẩu cay cũng rất tuyệt!Ăn lẩu cay thì phần nước sốt là quan trọng nhất.Huyện Ngũ Công không phải ở ven biển nên hải sản quý hiếm, không kiếm được dầu hào.Nhưng có nước dùng tươi ngon thì miễn cưỡng có thể bù đắp, coi như tạm được.Đậu phộng mới vừa du nhập vào triều Đại Lộc cách đây không lâu, chưa được gieo trồng rộng rãi nên giá cả hơi cao. Khi làm bơ lạc, Sư Nhạn Hành bắt buộc phải hạ thấp hàm lượng.May mà hạt đậu rất thơm, hương vị tổng thể không khác nhau nhiều.Múc nửa muỗng bơ lạc hòa với giấm đen, đường rồi quấy đều, mùi hương tức khắc bay ra.Ở đây không ai kén ăn, nhất định phải có tỏi, dùng dao phay đập dập rồi băm nhuyễn.Đây là gia vị điển hình cho món lẩu cay của phương Bắc, hương vị tương đối nồng đậm, người thích ăn thì ghiền, người không thích thì cảm thấy ớn vì mùi quá nặng.Hồ Tam nương tử đứng bên cạnh nhìn say mê, vừa nuốt nước miếng vừa kinh ngạc.Đây là đang làm tiệc tiếp đón mình hay sao?Quá tiêu pha, quá kỳ lạ.Tuy nhiên. . . chậc chậc, cũng thật thơm quá!Bên kia Sư Nhạn Hành chuẩn bị xong xuôi, mới vừa quay đầu thì đụng ngay đôi mắt đang tỏa ánh sáng xanh của Điền Khoảnh. Nàng kinh ngạc hỏi: “Sao sư huynh còn ở đây?”Điền Khoảnh: “??”Vì sao ta không thể ở đây?!Sư Nhạn Hành thay đổi cách nói: “Trời đã tối rồi, sư huynh cũng ăn no, không quay về thì sư phụ sư mẫu sẽ lo lắng.”Điền Khoảnh nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm cái nồi nàng đang bưng: “Đều là người trong gia đình, nhà tiểu sư muội có khách, ta giúp đỡ tiếp đãi một chút cũng thuộc về bổn phận.”Sư Nhạn Hành: “. . .”Ngon chưa ngon chưa, anh có gan thì nhìn vào mắt tôi mà nói chuyện nè!Cái gì mà “Giúp đỡ tiếp đãi”, tôi thấy là tiếp đãi anh thì đúng hơn!Ông tướng mập này thật không có một mảnh thịt thừa vô tội, đúng là phát phì bằng thực lực.Giang Hồi cười: “Để Điền lão gia nếm thử rồi hẵng về.”Sư Nhạn Hành: “. . .”Cứu mạng, kiểu xưng hô này thật sự nghe một lần là ớn óc một lần!Xét cho cùng, Giang Hồi xưng hô như vậy không sai, bởi vì Điền Khoảnh là cử nhân. Mà căn cứ theo tập tục của thời đại này, chỉ cần trúng cử sẽ được tôn xưng là “Lão gia”, dẫu năm nay ngươi mới mười tuổi cũng không thành vấn đề, đây là đại biểu cho sự tán thành về địa vị và giai cấp của kẻ sĩ.Nhưng bởi vì màn gặp mặt đầy kịch tính mấy hôm trước, cộng với quan hệ sư huynh muội, . . . kính trọng đương nhiên là có, nhưng nàng không thể nào "Tôn" nổi vị Nhị sư huynh này.Rốt cuộc anh ta đâu đã già, lại còn là người ngồi xổm bên bếp lò hăng hái lột hạt dẻ với mình. . .Điền Khoảnh ở bên ngoài được kêu "Lão gia" thành quen, không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là xuất phát từ lễ tiết nên gạt đi: “Người là mẫu thân của tiểu sư muội, cũng coi như trưởng bối của ta, xin đừng gọi như vậy.”Thế là sau đó đóng quán, mọi người ghép hai cái bàn với nhau rồi cùng ngồi xung quanh.Giang Hồi có vẻ rất vui.Suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên trong gia đình có nhiều người dùng cơm chung với nhau như vậy, chỉ nhìn thôi là đã thấy náo nhiệt.Lúc này Hồ Tam nương tử mới biết người mập mạp cứ đứng xớ rớ ở cửa chính là vị Cử nhân lão gia, không khỏi vô cùng kinh ngạc, vừa định cúi lạy thì bị Điền Khoảnh ngăn lại.“Tâm thành tắc linh, trong lòng kính trọng là được, trong nhà không cần quá giữ kẽ sẽ không được tự nhiên.” Anh ta vẫn cứ dán mắt vào nồi lẩu cay bốc khói nghi ngút, vội vàng nói.Trì hoãn gì nữa chứ, lẩu thập cẩm sắp nguội rồi kìa!Nguội thì đâu còn ngon!Bữa cơm hôm nay, Hồ Tam nương tử ăn với tâm trạng "thụ sủng nhược kinh", tựa như đang ở cảnh trong mơ.Về sau mỗi ngày mình đều được ăn cơm như vậy?Chẳng phải sắp thành tiên?Những món kho thì khỏi cần phải bàn, cô không ngờ thịt kho còn có thể cho ra mùi vị như vậy!Món lẩu cay nhìn rất giống ăn cơm tập thể nhưng ngon vô cùng.Đặc biệt miến bên trong ngấm đầy nước sốt, dùng sức hút một cái, trơn tuột, quá đã!Nếu không phải mới đến, cô có thể dùng bánh chấm với nước sốt dư lại trong nồi!Đáng tiếc chỉ mới do dự trong nháy mắt đã bị vị Cử nhân lão gia đoạt trước, thúc giục cô chủ nhỏ đi nấu thêm miến để trộn vào ăn.Hồ Tam nương tử nhìn đến mức choáng váng.Trên đời còn có một vị Cử nhân lão gia không hề chú ý thân phận như vậy?Cô từng đi qua rất nhiều nơi, trước kia làm đô vật cũng từng có quý nhân tới xem, ai cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng thập phần tôn quý, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn.Nghĩ đến đây, Hồ Tam nương tử nhịn không được lại lén liếc Điền Khoảnh một cái, sau đó phát hiện đối phương đang bị cô chủ nhỏ đuổi ra ngoài.Hồ Tam nương tử: “. . .”Đây là nằm mơ phải không?Đấy là Cử nhân lão gia mà!Cả một thị trấn hầu như không có được một người!Vừa rồi cô loáng thoáng nghe được Cử nhân lão gia gọi cô chủ nhỏ là “Tiểu sư muội”? Nghĩa là gì, cô chủ nhỏ cũng là người có học?Nhưng rõ ràng nàng ấy là một nữ tử.Chẳng lẽ xuất thân từ gia đình kẻ sĩ?Nhưng nếu là như vậy, tại sao lại làm nghề buôn bán?“Tam nương tử?” Đuổi đi cỗ máy nghiền thực phẩm, Sư Nhạn Hành vừa quay lại là thấy Hồ Tam nương tử đứng sững tại chỗ như bị mộng du, “Tam nương tử?”“Hả? À!” Hồ Tam nương tử chợt hoàn hồn, càng thêm tôn trọng Sư Nhạn Hành.Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đừng thấy cô chủ nhỏ lúc nào cũng cười tủm tỉm, ấy nhưng có thể làm người quen của Trịnh đại lão gia, lại thân thiết với Cử nhân lão gia, nếu vậy phải có bản lĩnh cực đại, mình trăm triệu lần không thể thất lễ.“Chúng ta tới bàn về công văn hiệp ước nhé. Trước kia cô làm hộ vệ lĩnh lương tháng bao nhiêu?”Hồ Tam nương tử đến làm việc cho mình xem như đi ăn máng khác, theo lý thuyết, tiền lương hẳn là chỉ tăng chứ không tể giảm. Nhưng hiện tại nàng mới mở tiệm, sự nghiệp mới vừa khởi bước, nếu chào giá quá cao e rằng không kham nổi.Duyên phận giữa người và người thực kỳ diệu nên Sư Nhạn Hành vô cùng coi trọng ấn tượng đầu tiên, mà Hồ Tam nương tử cho nàng ấn tượng đầu tiên rất tốt, vì thế nàng muốn tận hết khả năng giữ người lại.Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu đối phương đưa ra mức giá vượt quá năng lực thừa nhận, vậy thì nàng thử thuyết phục xem sao, dùng những phúc lợi khác để bù vào, ví như kỳ nghỉ hay đồ ăn gì đó.Hồ Tam nương tử là người hào sảng, lập tức suy nghĩ một chút rồi nói: “Có Trịnh đại lão gia bảo đảm, chứng tỏ tiểu nương tử cũng là người lanh lẹ, tiền lương chưa cần bàn đến vội. Trước kia tôi luôn làm việc với chủ trong nửa tháng, chỉ bao ăn ở, nếu sau hai tuần cảm thấy thích hợp thì bàn tiếp, nếu không hợp thì chia tay. Tiểu chưởng quầy nghĩ thế nào?”Đây chính là thời gian thử việc đó mà!Sư Nhạn Hành vừa nghe, mặt mày hớn hở.“An bài như vậy đương nhiên rất tốt, chỉ e rằng cô bị thiệt.”Chỗ ở đã có sẵn rồi, coi như không tốn khoảng này.Còn về bao ăn, nhà mình kinh doanh ẩm thực mà, dù cho Hồ Tam nương tử có khẩu vị lớn, đồ ăn đầy ra đó, có thể ăn hết bao nhiêu?Coi như đã xong được phần đãi ngộ, bây giờ bàn bạc đến công việc hằng ngày.“Tam nương tử cũng thấy rồi đó, hiện giờ tôi chỉ có một tiệm nhỏ, lại ở trung tâm huyện thành, thường có nha dịch qua lại tuần tra, bình thường đám lưu manh cũng không lớn mật tới sinh sự, chỉ đề phòng trường hợp không may thôi.” Sư Nhạn Hành ăn ngay nói thật.Hồ Tam nương tử gật đầu: “Không sai, cửa tiệm này có vị trí rất tốt, còn gần nha môn. Xin thứ cho tôi thất lễ, chưởng quầy chỉ kinh doanh cùng vài vị nữ quyến, xác thật không nên đến chỗ quá phức tạp.”“Đúng là vậy,” Sư Nhạn Hành cười nói, “Cho nên Tam nương tử chỉ cần đi theo lúc tôi rời nhà, hằng ngày cứ ở trong tiệm là được. Nếu rảnh rỗi thì giúp đỡ một tay.”Hồ Tam nương tử nghe xong, công việc này nhẹ nhàng hơn những việc trước kia rất nhiều.Huống hồ chỉ là tiệm ăn vặt, có giúp một tay cũng là công việc sạch sẽ thoải mái, vì thế cô đồng ý ngay.Hai bên lập tức ký kết công văn, ấn dấu tay, đều cảm thấy mỹ mãn.Hồ Tam nương tử bôn ba mấy tháng liên tục, đầu tiên là hộ tống chủ cũ về phương Nam, sau đó lại hộc tốc quay trở lại phương Bắc, thật sự mệt mỏi đến cực điểm, màn đêm buông xuống là ngủ thật say, mơ giấc mộng đẹp.Ngày kế tỉnh lại, cô chủ động đi xuống tìm việc làm, thấy cô chủ nhỏ cười tủm tỉm đưa mình một cái bánh xe gỗ hình thù kỳ quái.“Tam nương tử, giúp tôi đánh sữa nhé!”Ôi, thật là một cánh tay tuyệt vời mà mình tha thiết mơ ước!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com