TruyenHHH.com

THỰC TOÀN THỰC MỸ

60. THỊT LỢN HẤP VỚI THÍNH

bacom2

Biên tập bởi Bà Còm
Convert và đăng ở Wiki dịch bởi "Đang bận đu #ATVNCG"

60. THỊT LỢN HẤP VỚI THÍNH

Buổi tối Liễu Phân về nhà, theo thường lệ thay xiêm y trước rồi sang nói chuyện với mẹ chồng, vừa lúc gặp chị dâu cũng ở đó nói cảm ơn.

“Cả ngày dẫn theo hai con khỉ phá phách, thật làm phiền đệ muội quá.”

Liễu Phân cười: “Đâu có sao ạ, Hữu Thọ và Hữu Phúc hiếu thảo lắm, có đồ ăn ngon luôn để muội nếm trước, đều do đại ca đại tẩu biết cách dạy.”

Chị em dâu hòa thuận, bà Trịnh thấy rất vui, hỏi Liễu Phân hôm nay đi chơi ra sao, cửa tiệm Sư gia trông thế nào.

Liễu Phân chưa kịp mở miệng, Hữu Phúc đã ríu rít tuôn ra một tràng.

“Tất cả mọi người đều khen tỷ tỷ nấu ăn ngon. À phải, tỷ tỷ cho cháu và Hữu Thọ một tấm thẻ, nói là sau năm lần sẽ được giảm giá! Hôm nào cháu sẽ đưa bà và mẹ đến ăn!

Ngư Trận có tỷ tỷ thật hạnh phúc! Muội ấy tròn trịa hẳn ra, người cũng cao hơn, gương mặt phúng phính, nựng thật đã tay!

Nếu Nhị thẩm không ngăn cản, cháu sẽ kéo Ngư Trận về nhà ôm ngủ, mềm mụp, thoải mái lắm ạ!"

Hữu Thọ thuần thục phá đám: “Muội làm gì có tiền mà mời ăn?”

“Muội có rất nhiều tiền!” Hữu Phúc nhảy xuống xông tới, chống nạnh hét lên, “Tiền mừng tuổi á!”

Hữu Thọ khịt mũi: “Mẹ giữ dùm muội rồi.”

Giữ dùm tức là không có, đừng tưởng bở!

Con bé ngốc nghếch, bị lừa dễ quá, hừ!

Bà Trịnh nghe một lát, thực sáng suốt chuyển hướng sang Liễu Phân.

Hai đứa cháu trai cháu gái cũng tốt lắm, khổ nỗi nói nhao nhao lên là khiến đầu óc bà choáng váng.

Liễu Phân bèn kể chuyện Sư Nhạn Hành đi Tôn gia đưa đồ ăn, ba cha con Trịnh Nghĩa về đúng lúc nghe được.

“Đi đưa đồ ăn cho Tôn gia?”

Trịnh Nghĩa thay đồ rồi mới lại đây, ngồi xuống kêu Liễu Phân thuật lại tỉ mỉ.

Bên kia hai anh em liếc nhau, cũng nghe chăm chú.

Liễu Phân kể xong, Trịnh Nghĩa không lên tiếng một lúc lâu, sau đó mới ôn hoà nói với con dâu: “Hai đứa hợp nhau cũng là duyên phận, về sau đều ở cùng một thành phố, nên lui tới nhiều hơn.”

Liễu Phân thật phấn khởi, nói chuyện thêm một lát thì thấm mệt, xin phép về phòng trước nghỉ ngơi.

Trịnh Nghĩa vẫy tay ra hiệu, Trịnh Như Ý và Trịnh Bình An đều đi theo đến thư phòng, thấy ông cụ cúi đầu khẩy khẩy chậu tịch mai bên cửa sổ, lát sau mới hỏi: “Cô nhóc kia đi đến Tôn gia, chuyện này mi biết không?”

Trịnh Bình An lắc đầu: “Quả thực con không biết.”

Làm việc ở huyện nha bận rộn hơn ở thị trấn nhiều, còn phải xã giao, Trịnh Bình An không có thời gian rảnh rỗi như trước, bây giờ số lần đến tiệm cơm Sư gia còn không thường xuyên bằng Liễu Phân.

Trịnh Như Ý thở dài: “Không ngờ một tiểu cô nương mà có bản lĩnh như vậy.”

Ai cũng muốn móc nối quan hệ với quan địa phương, mấy năm nay đám đàn ông bọn họ luôn không lơi lỏng, nhưng Tôn Lương Tài và Huyện lệnh Tô Bắc Hải đều vô cùng cẩn thận, rất hiếm công khai qua lại với thương gia giàu có trong  vùng.

Lần trước cũng nhờ cuộc thương lượng mua bán thành công, cần huyện nha chi ngân sách, vì thế mới mời được Tôn Lương Tài đến dự tiệc.

Trịnh Nghĩa nỗ lực ngần ấy năm, vậy mà chỉ có thể vào nhà chào hỏi Tôn mẫu trong dịp lễ dịp Tết, nhưng Sư Nhạn Hành thì sao? Mới đến huyện thành mấy ngày, không những đột nhiên bắt kịp tiến độ mà còn về đích trước!

Lâu lâu được Tôn mẫu kêu vào nói chuyện, đây có ý nghĩa gì?

Nghĩa là đã được lão phu nhân chấm trúng!

Tôn Lương Tài là người con hiếu thảo, mặc kệ bên trong có mấy phần thật mấy phần giả, ông ta cũng chưa bao giờ làm trái ý muốn của lão phu nhân. . .

Trịnh Nghĩa bật cười: “Chậc chậc, chiêu này thật tàn nhẫn, 'bắt rắn phải đánh giập đầu, đánh giặc phải bắt vua trước', con bé đã tóm gọn lão phu nhân trong tay. Sau này nếu có việc cần sự giúp đỡ của Tôn Lương Tài, không cần đứng ra xin xỏ, chỉ cần lão phu nhân lên tiếng là mọi việc xong xuôi!”

Đừng quá tin vào câu nói “Cánh đàn ông dốc sức lo chuyện bên ngoài”, có đôi khi các phụ nữ hậu trạch mới là chân tuyệt sắc!

Hai anh em liếc nhau, không lên tiếng.

Ngươi đã biết cô con gái lớn nhà họ Sư có bản lĩnh rồi, nhưng qua một đoạn thời gian, dường như cô nàng có biện pháp đổi mới nhận thức của ngươi một lần nữa, làm ngươi hiểu rõ nàng còn có thể lợi hại hơn.

“Về sau đối xử với con bé khách khí một chút,” Trịnh Nghĩa nhìn về phía Trịnh Bình An, “Mi dụ dỗ được người ta kêu nhị thúc, coi như đánh bậy đánh bạ, không cần biết trước đó là thật tình hay giả ý, về sau hãy biến mối quan hệ này thành sự thật.”

Trịnh Bình An gật đầu: “Vâng ạ.”

Dừng một chút rồi cười khoe khoang: “Nào phải đánh bậy đánh bạ đâu ạ, đây là duyên phận, cũng nhờ con có được ánh mắt thông tuệ, hoả nhãn kim tinh nhận thức anh tài. . .”

“Chuyển biến tốt thì mừng đi!” Trịnh Như Ý bật cười, “Cho đệ ba phần thuốc nhuộm, đệ đã lập tức mở phường nhuộm rồi.”

Trịnh Nghĩa cười ha hả: “Sắp sửa đến tết Thanh Minh, nếu là thân thích thì nên mời người ta đến nhà chơi. Gian phòng trước đó hơi nhỏ, hãy đổi thành cái to hơn, đồ đạc trang trí cũng thay mới hết. . .”

Chớ khinh thường thiếu niên nghèo, cứ theo cái đà này, tương lai ai dựa vào ai còn chưa biết đâu!

Sau thời gian khai trương, lượng khách dần dần ổn định, Sư Nhạn Hành bắt đầu làm phong phú thực đơn, mấy ngày qua thêm vào vài món hấp, trong đó được hoan nghênh nhất chính là thịt om chao đỏ và thịt lợn hấp với thính.

Ngoài ra còn thuê người xây một dãy bếp nhỏ bên ngoài dưới mái hiên, trên mỗi bếp đặt chiếc niêu đất sét, vừa nấu vừa bán món cơm niêu lạp xưởng và thịt lạp.

Món hấp và món cơm niêu đều có thể chuẩn bị trước với số lượng lớn. Đồ hấp cứ đặt vào vỉ lớn để giữ nóng, khách kêu món thì lấy ra ngay, rất tiện.

Còn cơm niêu thì nấu ngay ở dãy bếp bên ngoài, người ra vào đều nhìn thấy, ngửi được. Món này không chiếm chỗ trong tiệm và còn có thể giúp thu hút khách hàng ngoài đường, một hòn đá trúng mấy con chim.

Ba cô thợ thêu đến ủng hộ tiệm hôm khai trương đã trở thành khách quen, đặc biệt là cô nàng mặc áo bông xanh, hầu như ngày nào cũng tới.

Sau khi nói chuyện phiếm với nhau mới biết, cô nàng tên Thúy Vân, là người địa phương của huyện Ngũ Công. Mẹ cô ấy cũng là thợ thêu, còn Thúy Vân nhờ tài năng xuất sắc thiên phú nên được nhận vào xưởng thêu từ rất sớm.

Công việc thêu thùa sạch sẽ lương khá, trông đáng nể hơn nhiều so với những nghề thủ công khác. Người có tay nghề giỏi như Thúy Vân được coi là một trong những nhóm có thu nhập cao nhất huyện.

Sư Nhạn Hành đã nhìn khăn thêu mèo vờn bướm của Thúy Vân, quả là sinh động như thật, đẹp không thể tả, lại còn là kiểu thêu hai mặt.

Nếu được bán ở đời sau, chắc chắn phải đạt mức giá năm con số.

Tính cách Thúy Vân đanh đá hướng ngoại, tuổi tác tương đương với Sư Nhạn Hành bây giờ, hai người rất hợp nhau.

“Tay nghề của mi thật tuyệt, món thịt lợn hấp với thính này tuy làm bằng thịt ba chỉ nhưng ăn không ngấy chút nào!”

Cô nàng không thích ăn thịt ba chỉ cho lắm, nhiều mỡ quá nên luôn cảm thấy ngán muốn chết. Vì thế hôm nay khi Sư Nhạn Hành giới thiệu món mới, cô nàng còn chần chừ một hồi.

Nhưng không ngờ món thịt hấp dọn ra trông rất hấp dẫn, bên ngoài bọc lớp thính màu vàng kim, nhìn đã thấy thích.

Ăn thử một miếng, chà, không hề ngấy!

Lớp thính bọc bên ngoài được thấm đẫm nước thịt, mềm mại vừa miệng, mùi vị không thua gì thịt.

Ngoài ra dưới đáy còn lót một lớp bí đỏ, cũng hút hết mỡ heo trở nên mềm trơn, cho vào miệng vị mặn ngọt hòa quyện rất tuyệt vời.

Thúy Vân lập tức xếp món này vào danh sách món ăn yêu thích nhất, không gì sánh nổi.

Sư Nhạn Hành múc cho cô nàng chén canh củ cải thái sợi để ăn kèm: “Tỷ thích là tốt rồi.”

Người nghèo thích thịt mỡ, nhưng những người có điều kiện kinh tế khá hơn chắc chắn sẽ kén chọn hơn, thích những loại thịt béo mà không ngán.

Thịt om chao và thịt hấp với thính đều chia thành phần nhỏ, từng chén xếp vào vỉ hấp, dẫu khách tới dùng cơm một mình cũng không ngại vụ ăn thừa mứa bị xấu hổ.

Cách làm này vừa tung ra là được các bà các cô có khẩu vị nhỏ ủng hộ hết mực, bán rất chạy.

Thúy Vân cười khúc khích, tiếp tục xúc cơm niêu ăn.

“Ta thích nhất lớp cơm cháy ở đáy niêu, vừa thơm vừa giòn vừa đậm đà, ăn ngon thật! Sao trong tiệm không bán món cơm cháy riêng ra?”

Sư Nhạn Hành cười: “Món ăn ngon rất nhiều, bán thế nào cho hết? Phải để từ từ chứ!”

Thật ra nàng đã nghĩ tới món đó, khổ nỗi dạo này mưa dầm liên miên, thời tiết cực kỳ ẩm ướt; cơm cháy giòn tan thơm ngào ngạt bày ra không bao lâu là ỉu rồi, đành phải chờ qua đoạn thời gian này mới tính.

Thúy Vân ăn xong, lấy nước súc miệng rồi mới rời tiệm.

“À phải, đầu tháng sau là sinh nhật của mẹ, ta định tổ chức một bữa tiệc trong nhà. Tiệm của mi có nhận giao đồ ăn tới cửa không?”

Sư Nhạn Hành cười: “Giao chứ, sao lại không? Hôm nào tỷ liệt kê tỉ mỉ những sở thích và kiêng kỵ trong ẩm thực của bá mẫu cho tôi biết, tôi sẽ lên một thực đơn với những món ngon tỷ chưa thấy bao giờ!”

Đây là khách hàng xịn của tiệm, phải phục vụ thật tốt.

Thúy Vân nghe vậy vui mừng ra mặt, gật đầu nói: “Tay nghề của mi tốt như vậy, đáng tiếc đều là món ăn kèm. Chẳng hạn món khô heo kia tuy rất ngon, nhưng dễ giây bẩn quá, không tiện mang theo ăn vặt.”

Cô nàng luôn thích nhai nhóp nhép, ngoài giờ cơm thì thường có thứ gì đó bỏ vào miệng. Lúc trước cô nàng rất thích khô heo, hầu như mỗi ngày đều gói một lạng đem đi. Ngặt nỗi thời tiết đã ấm lên, sốt tẩm khô heo sẽ ứa ra thấm qua khe hở của bao giấy dầu.

Lần trước cô nàng lén mang khô heo vào xưởng thêu, suýt nữa làm dơ đồ thêu, từ đấy không dám nữa.

Sư Nhạn Hành hiểu ý cô nàng, muốn có món ăn vặt tiện mang theo bên người!

“Vụ này đơn giản, mấy hôm nữa bảo đảm cho tỷ niềm vui bất ngờ.”

“Tốt quá, ta chờ đấy!” Được lời hứa chính xác, Thúy Vân cảm thấy hài lòng mà đi.

Thúy Vân ăn cơm chậm, thời gian dùng cơm luôn lâu hơn so với người khác, đến khi cô nàng rời tiệm thì giờ ăn trưa cao điểm đã qua.

Sư Nhạn Hành thu dọn một hồi, cùng mọi người ăn bữa cơm niêu lạp xưởng đơn giản, sau đó gói ghém vài món ngon chạy tới trường huyện.

Hiện giờ mấy gã gác cổng của trường huyện đều thân thiết với nàng lắm rồi, chỉ cần thượng cấp không nghiêm túc tra xét thì cứ tìm đại cái cớ nào đó cho nàng vào trường, vô cùng thuận lợi.

Bỏi vì hiện giờ mở tiệm, Sư Nhạn Hành không tiện mang cơm vào nhưng mỗi lần lại đây đều mang theo bán thành phẩm, tỉ mỉ chỉ dẫn cách nấu cho  Thi Vân để cô ta hướng dẫn đầu bếp, thành phẩm cho ra hương vị cũng không kém hơn trong tiệm.

Bùi Viễn Sơn và Cung phu nhân đều là người thanh nhã, khi Sư Nhạn Hành vào cửa, hai người đang ngồi đối diện làm thơ liên hoàn, mỗi người một câu nối tiếp nhau khiến Sư Nhạn Hành toàn thân toát ra hơi tiền tự biết xấu hổ.

Theo thường lệ nàng báo cáo tiến độ học tập cho Bùi Viễn Sơn trước, Cung phu nhân cầm tay nàng nói: “Bên tiệm cũng bận rộn lắm, con cứ chạy qua chạy lại hai đầu như vậy chắc mệt rồi? Mấy ngày nay nom gầy chút đấy!”

Sư Nhạn Hành thầm nghĩ, đâu chỉ chạy hai đầu? Tính luôn Tôn gia thì phải là ba đầu mới đúng!

Tuy nhiên còn có thu hoạch khác, mệt chút cũng nguyện ý.

Sư Nhạn Hành nói vài câu chuyển đề tài: “Trông vẻ mặt tiên sinh hình như có ý mừng, chắc hẳn gặp chuyện gì vui phải không ạ?”

Bùi Viễn Sơn nhìn nàng, khẽ cười nhận xét: “Khả năng xem nét mặt của trò nếu được đặt vài phần vào việc nghiên cứu học vấn, đâu đến mức ngay cả câu thơ cũng nghẹn không ra.”

Trước đó vài ngày, ông thấy Sư Nhạn Hành đọc sách tiến bộ cực nhanh, bèn nảy sinh ý niệm dạy nàng làm thơ. Ai ngờ vừa bắt đầu mới phát hiện, quả nhiên con người không thể hoàn mỹ:

Không hiểu sao riêng về vấn đề làm thơ đặt từ, Sư Nhạn Hành thật sự “Dốt đặc cán mai”!

Thật vất vả rặn ra được một câu, quả thực không nỡ nhìn.

Chẳng phân biệt được bằng trắc, vần điệu không đồng đều, vận dụng điển cố cứng nhắc, lời đầu và lời cuối giống đuôi lừa và miệng ngựa, cứng đờ đến nỗi thảm không thể tả.

Cung phu nhân cười: “Con bé còn nhỏ mà có thể tinh thông rất nhiều thứ như vậy đã không dễ, tội gì ép nó?”

Bùi Viễn Sơn hừ một tiếng, không nói nữa.

Sư Nhạn Hành gãi đầu cười gượng: “Chuyện này. . . chuyện này cần có thiên phú phải không ạ?”

Nàng đã bị đầu độc bởi nền giáo dục thiên về thi cử suốt đời, sau này chỉ tập trung vào tiền bạc, e rằng mùi tiền đã ngấm vào tận xương tủy. Kêu nàng làm mấy câu vè ứng phó lung tung thì còn tạm được, chứ đâu thể nào làm ra bài thơ phong nhã tới bậc này!

Bùi Viễn Sơn thở dài.

Than xong rồi mới nói: “Nhị sư huynh của trò sắp tới.”

Sư Nhạn Hành ngẩn ra, bản năng nhanh hơn bất cứ thứ gì khác, trong đầu lập tức nảy ra một liên tưởng:

Nhị sư huynh. . . Bát Giới?!

Trong Tây Du Ký, ba sư huynh đệ là Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Tăng hộ tống sư phụ Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh. Bát Giới là đệ tử thứ hai trong hình dạng con heo to mập.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com