Cách xa
Trên cánh cửa lại được khắc thêm một vạch kẻ đỏ, Bạch Hânn tròn mười ba tuổi.
Hai năm gần đây, Anhh bận rộn mọi bề, mỗi ngày anh đều đi thực tập tại công ty của Hàn Trạc Thần, ngoài việc phụ trách xử lý khiếu nại khách hàng, anh còn phải làm mấy chuyện lặt vặt như rót nước bưng trà, in ấn văn bản.
Sau khi hoàn thành xong công việc ban ngày, anh lại chạy tới H&H quan sát, thâm nhập, tìm hiểu xem cái gọi là "Quy tắc" kinh doanh sự nghiệp giải trí là gì.
Thế nên đến lúc anh lết được cái thân về đến nhà thì trời cũng đã khuya, thời gian được ở chung với Hânn Hânn càng ngày càng ít đi.
Đêm nay, nghe nói có mưa sao băng trăm năm khó gặp, Bạch Hânn đứng trên sân thượng nhà Anhh, cố nhón chân tìm kiếm sao băng rơi, mỗi khi thấy được một ngôi sao rơi xuống, cô sẽ nắm tay lại, đặt lên ngực, lặng lẽ thầm thì trong lòng: "Tôi hy vọng sẽ có một ngày Anhh sẽ yêu tôi!"
Mưa sao băng mà cô chờ đợi cả một đêm cuối cùng cũng xuất hiện, trên bầu trời đen tối, một ngôi nối tiếp một ngôi rơi xuống, biến mất lại nơi chân trời.
Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ kia...
Anhh cầm lấy đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, giọng nói trầm thấp mà say đắm: "Anhh thật sự hy vọng.... có một ngày anh sẽ yêu em!"Đến cô sắp đi vào giấc ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, anh bỗng nhiên hỏi cô. "Hânn Hânn , nếu có một ngày anh không thể chăm sóc em nữa, em có thể tự chăm sóc mình cho tốt được không?"
"..." Cô không biết nên trả lời thế nào, cuộc sống không có anh ư, cô không có cách nào tưởng tượng ra được.
"Em là một đứa bé ngoan, chỉ là anh chiều em thái quá đến nỗi trở nên bướng bỉnh, việc này không có lợi với em."
Giọng điệu của anh khiến cô cảm thấy hơi luống cuống. "Về sau nhất định em sẽ nghe lời anh, không bướng bỉnh nữa."
"Nghe lời anh nào, học cách kiên cường, độc lập. Cố gắng đừng ỷ lại anh trong tất cả mọi chuyện."
"Dạ."
Bạch Hânn mơ hồ thấy có một loại linh cảm rất xấu. Sau đó mấy ngày, khi cô thấy tài liệu về đại học Cambridge trên bàn học của anh, cô mới hiểu ra — anh phải đi!
Cô khóc lóc chạy về nhà, chỉ có có mẹ cô ngồi đấy đàn dương cầm. "Mẹ, Anhh phải đi rồi!"
"Mẹ biết."
"Hânn Hânn , tình cảm không thể miễng cưỡng. Nếu thật lòng thích một người thì hãy để người ấy đi làm những chuyện người ấy muốn làm, để người ấy đi yêu những người mà người ấy muốn yêu... Thật lòng thích một người chính là học được cách trở nên kiên cường vì người ấy, đừng để người ta lo lắng, đừng để người ta bận lòng..."
"Mẹ..."
"Sáu năm trước, Tiểu Anhh vì con mà từ bỏ cơ hội đi học tại Cambridge, hai năm trước, Tiểu Anhh vì con mà từ bỏ người con gái cậu ấy yêu thương nhất. Nó đã làm quá nhiều vì con rồi, con không thể từ bỏ một lần vì nó sao?"
Cô cắn chặt răng, lau khô hai hàng nước mắt. Cô nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, khó khăn đi từng bước từng bước lên tầng.
Mỗi một bước đi, cô đều nhớ tới rất nhiều thứ đã qua. Cô vẫn còn nhớ cái lúc cô khóc nức nở năn nỉ Anhh đừng đi học tại Anh Quốc, nhớ vẻ mặt của anh mang chút khó xử. Cô vẫn còn nhớ cái ngày anh mất đi Vi, nhớ nụ cười cay đắng của anh.
Cô thật sự rất bướng bỉnh, rất ích kỉ rồi.
Một mặt đòi hỏi anh làm những chuyện anh không muốn làm, lại còn cho rằng sự chiều chuộng của anh là lẽ đương nhiên.
Lần này...Bạch Hânn không hề giữ Anhhlại, thậm chí cả một lời tạm biệt cô cũng không hề nói với anh.
Bởi vì trong khoảng thời gian nửa tháng từ lúc cô thấy tập tài liệu kia cho đến lúc anh chuẩn bị xong hành lý để rời khỏi Australia, cô không hề nói chuyện với anh.
Anhh nói với cô rất nhiều lần: "Xin lỗi!"
Cô giả vờ chăm chú làm bài tập
Ngày anh đi, Bạch Hânn nấp ở phía sau cửa kiểm tra an ninh, nhìn anh qua tấm kính thủy tinh trong suốt.
Cô thấy anh cứ luôn ngó nhìn xung quanh, lo lắng xem đồng hồ. Ngay cả khi anh đã vào cửa khởi hành, anh vẫn quay đầu nhìn về phía thang máy...
Cô thấy được sự bất chấp, sự chờ đợi trong đôi mắt ấy.
Cô biết, anh đang đợi cô.
Anh nhất định rất muốn nghe cô nói một câu: "Anhh,hẹn gặp lại!"
Thế nhưng cô không dám bước chân ra ngoài, sợ rằng mình vừa ra sẽ bám lấy ống tay áo của anh không chịu buông tay, sợ rằng mình vừa mở miệng sẽ khóc lóc xin anh đừng đi.
...
Cả người anh đã khuất dáng, cô lao ra khóc, ngồi trước cửa khởi hành, ôm mặt nức nở nghẹn ngào không ra tiếng.
Hàn Trạc Thần ( Ba của Bạch Hânn, mẹ của Bạch Hânn là: Hàn Thiên Vu )đỡ cô dậy, yêu thương vỗ vỗ lưng cô: "Đừng khóc nữa, không mất đi thì làm sao biết được quý trọng..."
Cô đương nhiên biết cái gì là quý giá nhất, thế nhưng từ trước đến giờ anh không hề biết!
Bạch Hânn không nghĩ đến, ngay tại giờ phút này, Anhh rốt cuộc cũng đã nhìn thấy cô, mỉm cười đi lên cửa khởi hành.
Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cô một chút xíu thế thôi, anh đã rất thỏa mãn rồi!Cuộc sống dù không có Anhh thì vẫn trôi qua đều đặn 24 giờ như trước đây, thủy triều vẫn lên xuống, chẳng hề thay đổi, cô vẫn đến trường, tan học, ăn, rồi ngủ.
Đêm khuya vắng lặng, tiếng điện thoại reo vang đánh thức Bạch Hânn từ trong mơ màng, ngay cả việc nhìn số điện thoại cô cũng chẳng còn sức lực, cô ấn nút tiếp máy, giọng nói khàn khàn: "Hello!"
"Có nhớ anh không?" Giọng nói anh tựa như đâm thủng màng nhĩ của cô.
Chẳng rõ sức lực đến từ nơi nào, cô bất thình lình ngồi bật dậy: "Anhh?"
Anh không nói thêm lời nào nữa, thế nhưng tiếng hít thở mỏng manh chứng tỏ anh vẫn đang cầm máy, hơn nữa đôi môi rất gần điện thoại.
Cô dán mặt gần vào di động thêm chút nữa, cố để nghe được rõ ràng hơn.
Đã lâu lắm rồi cô không được nghe tiếng hít thở của anh.
"Còn đang giận anh sao?" Anh cuối cùng cũng mở miệng.
"Hânn Hânn ..." Anh dừng lại một lúc rất lâu rồi mới tiếp tục nói: "Em đừng nhớ anh. Lúc anh không ở bên em nhớ phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt."
Tiếng nói của anh còn dịu dàng hơn cả trong trí nhớ của cô.
Cô lấy bàn tay che đi ống nghe, cô gắng đè nén tiếng khóc của chính mình.
"Em khóc à?"
"Không...có." Cô hít hai hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho nghe rất bình tĩnh. "Em còn có việc, hôm khác nói chuyện sau."
Cô dập điện thoại, chui người vào trong chăn khẽ nghẹn ngào.
Nếu đã lựa chọn phải đi, vì cớ gì vẫn còn muốn đối xử tốt với cô như vậy?
Suy cho cùng anh có biết hay không, việc hành hạ người nhất trên đời chính là cái dạng như anh vậy, hết lần này đến lần khác thay đổi thất thường.
Điện thoại vang lên lần nữa, cô đứng dậy tiếp máy: "Em không cần anh quan tâm đến em! Không có anh ở đây, em sống rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ..."
"Anh rất nhớ em!"
"..." Cô đã quên phải nói gì kế tiếp.
"Không nhìn thấy em, anh ăn không ngon, ngủ không tốt, nhiều thứ không tốt khác lắm."
"Thật sao?" Bạch Hânn hoài nghi hỏi
Anh mỉm cười, giọng nói anh tràn ngập ý cười: "Thật mà, em gả cho anh đi."Sau đó mỗi ngày xuống tầng, cô nhớ trước hết phải buộc chắc dây giày, mỗi khi tắm, cô đều không quên đặt khăn mặt trong tầm tay...
Cô khiến cho mỗi ngày của mình đều trở nên phong phú, nói một cách chính xác, dốc hết khả năng mà tiêu phí thời gian.
Đọc sách, đánh đàn, ca hát, khiêu vũ, đánh tennis, hàng đêm trước khi đi ngủ cô còn ngồi đọc lịch sử Trung Hoa, bởi vì trên TV nói đọc lịch sử Trung Hoa sẽ làm người ta trưởng thành, trở nên chín chắn và lý trí hơn.Một ngày sau khi tan học, Bạch Hânn đi tới phòng múa ôn lại động tác tách chân.
Nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô bám lấy tay vịn, hai chân xoạc ra, từ từ ngồi xuống.
Khi còn bé đã từng học múa nhưng không liên tục, sự mềm dẻo của cơ thể cũng có thể miễng cưỡng tạm chấp nhận được, có mỗi động tác này cô luyện tập nhiều lần, luyện rất lâu rồi mà vẫn chưa làm được.
"Bạch Hânn , cẩn thận một chút, đừng có xoạc rộng quá làm chân bị thương." Đàn chị cũng đang luyện nhảy với cô có lòng nhắc nhở. Đàn chị này tên là Tô Việt, không chỉ trông xinh đẹp mà cá tính cũng cực kỳ tốt.
Luyện vũ đạo xong, Mạt Mạt nhìn thời gian thấy cũng không hơn không kém. Cô thu dọn mọi thứ cẩn thận rồi sóng vai với Tô Việt đi ra khỏi cổng.
Vừa mới đi đến cổng lớn, một chiếc xe băng qua trước mặt các cô, ngồi sau xe là một đôi nam nữ ôm nhau rất thân mật. Bạch Hânn có cảm giác người phụ nữ trang điểm thật dày kia cô đã gặp ở đâu đó rồi.
Cô đáng cố nhớ xem gặp ở đâu, Tô Việt đã hoảng hốt chặn lại một chiếc taxi, chỉ về phía trước.
"Bắt kịp xe đằng trước."
Bạch Hânn không biết đã xảy ra chuyện gì lại lo lắng Tô Việt gặp chuyện không may, cũng theo lên xe. "Chị à, chị không sao chứ?"
Tô Việt không hề đáp lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về chiếc xe phía trước.
Chiếc xe kia chạy thẳng đến "Thiên đường & địa ngục", taxi cũng theo sát tới đó.
Đôi nam nữ từ trong xe đi xuống, người đàn ông trông có vẻ rất già, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cô gái kia thì tuổi vẫn còn trẻ, xinh đẹp.
Tô Việc lao ra khỏi xe taxi, ném chiếc ba lô trên vai đập thẳng vào mỹ nữ trong lòng ông ta.
"Sao cô lại đánh người loạn thế hả?" Mỹ nữ thét chói tai né tránh.
"Dựa vào sự xinh đẹp quyến rũ chồng người khác. Cuối cùng mày có biết xấu hổ không!"
"Việt nhi, con nghe bố giải thích đã, bố với cô ta chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường mà bố dùng tiền nuôi nó hả, hàng ngày đều không về nhà..."
Bạch Hânn thanh toán tiền, yêu cầu taxi đợi thêm một lát nữa.
Vừa xuống xe đã nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, Tô Việt không chịu buông tha đuổi đánh cô gái kia.
Người đàn ông cũng không ngăn lại được, ngăn được cũng đỡ không được, nôn nóng đến nỗi đuổi vòng quanh theo hai cô gái.
Người đàn ông cuối cùng cũng ôm được Tô Việt đang nổi giận đùng đùng, hết lời khuyên cô: "Việt nhi, con đừng làm loạn nữa, bố mang con về nhà, con nghe bố từ từ giải thích cho."
"Tôi không đi, tôi phải xé nát mặt nó, dù sao nó cũng không cần."
Cuối cùng, Tô Việt vẫn bị bố mình ôm lên xe.
Chiếc xe rời đi, mỹ nữ đứng nguyên chỗ cũ, kiêu ngạo sửa sang lại đầu tóc rối bù của chính mình.
Cuộc đời phù phiếm, nào ai có thể đoán trước được.
Bạch Hânn gần như không tin được rằng bản thân mình lại chứng kiến một màn thế này, thế nhưng khuôn mặt khiến người ta kinh diễm vô cùng kia xác thực là Vi.
Cô ấy thật sự rất đẹp, váy áo trắng thuần, là sự thánh khiết ẩn hiện của thần tiên, khiến cho đàn ông rung động.
Chiếc váy siêu ngắn bó sát người, là một sự quyến rũ vô cùng đối với đàn ông, khiến họ lưu luyến không rời.
Vi không thèm liếc cô dù chỉ một cái, đôi giày cao gót nện xuống nền đất đi về phía cổng chính của "Thiên đường & Địa ngục", bảo vệ ngoài cửa đều dùng ánh mắt ham mê nhìn cô ấy.
Trước mặt Vi, Bạch Hânn cảm thấy mình không còn là một đứa bé con vừa béo lại vừa xấu nữa, không còn là một người tầm thường khiến người ta không thèm quay lại nhìn nữa.
"Tôi nghĩ chị đã rời khỏi Austraylia gả cho Jack rồi. Vì sao lại ở chỗ này?" Bạch Hânn nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, vẫn cứ mở miệng hỏi.
Vi đứng lại, quay đầu nhìn cô. "Chúng ta quen biết nhau sao?"
"Anhh biết chị ở chỗ này sao?"
Nghe thấy cái tên Anhh, cơ thể Vi thoáng run lên một cách rõ ràng, sự thương cảm xẹt qua trong đôi mắt xinh đẹp khiến lòng người chua sót. Thế nhưng khi Vi dần dần nhận ra người trước mặt mình là Bạch Hânn , trong tích tắc ánh mắt Vi trở nên lạnh lẽo không gì sánh bằng.
"Cô có ý gì? Muốn cười nhạo tôi hay là muốn biết tôi với Anhh bây giờ ra sao?"
Cô lắc đầu, đều không phải. Cô muốn biết vì sao Vi lại ở chỗ này, là sự sắp xếp của Anhh sao?
Không! Anhh không phải là người đàn ông như thế, anh tuyệt đối sẽ không sắp xếp người con gái mình yêu thương nhất ở tại loại địa phương như thế này.
"Nếu như là cô đến chế giễu tôi, tôi nói cho cô biết, trên thế giới này người không có tư cách nhất chế giễu tôi chính là cô. Tôi có ngày hôm nay cũng đều là do cô ban tặng! Nếu như cô muốn biết quan hệ của tôi với anh ấy hiện tại, tôi cũng có thể nói cho cô biết, cho dù người anh ấy thuộc về cô, tâm anh ấy vĩnh viễn thuộc về tôi!"
Đối với sự đối đầu giữa hai người phụ nữ, những lời này không nghi ngờ gì là những lời làm thương tâm người nhất.
Bạch Hânn đứng không vững, tay lặng lẽ vòng ra sau chống vào thành xe taxi.
"Chị vẫn rất yêu anh ấy, phải không?" Bạch Hânn khó khăn hỏi.
Vi không hề trả lời, ngẩng đầu nhìn lên trung tâm giải trí tráng lệ. Chỉ là một cái liếc mắt, sự tuyệt vọng đằng sau một người con gái sa ngã hiện ra rõ ràng.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành người gặp người yêu này, ... vốn muốn gả thì gả cho ai cũng được, chẳng nghĩ rằng... sự gả đấy đã xa vời với cô ấy lắm rồi...
Bạch Hânn hiểu rằng, tất cả mọi thứ này đều do cô tạo thành, không có cô, Vi có thể đã sớm gả cho Anhh, hưởng thụ tình yêu và hôn nhân mà cô ấy nên có được.
Hạnh phúc cả đời Vi vì sự bướng bỉnh của cô mà bị phá nát vụn.
"Tôi có thể giúp gì chị không?" Cô áy náy nói.
"Cô đừng có ở trước mặt tôi giả bộ tốt bụng, giả bộ thuần khiết. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ích kỷ hơn cô, dối trá hơn cô!"
"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
Vi cười lạnh, đi vào "Thiên đường & Địa ngục"
Hai năm gần đây, Anhh bận rộn mọi bề, mỗi ngày anh đều đi thực tập tại công ty của Hàn Trạc Thần, ngoài việc phụ trách xử lý khiếu nại khách hàng, anh còn phải làm mấy chuyện lặt vặt như rót nước bưng trà, in ấn văn bản.
Sau khi hoàn thành xong công việc ban ngày, anh lại chạy tới H&H quan sát, thâm nhập, tìm hiểu xem cái gọi là "Quy tắc" kinh doanh sự nghiệp giải trí là gì.
Thế nên đến lúc anh lết được cái thân về đến nhà thì trời cũng đã khuya, thời gian được ở chung với Hânn Hânn càng ngày càng ít đi.
Đêm nay, nghe nói có mưa sao băng trăm năm khó gặp, Bạch Hânn đứng trên sân thượng nhà Anhh, cố nhón chân tìm kiếm sao băng rơi, mỗi khi thấy được một ngôi sao rơi xuống, cô sẽ nắm tay lại, đặt lên ngực, lặng lẽ thầm thì trong lòng: "Tôi hy vọng sẽ có một ngày Anhh sẽ yêu tôi!"
Mưa sao băng mà cô chờ đợi cả một đêm cuối cùng cũng xuất hiện, trên bầu trời đen tối, một ngôi nối tiếp một ngôi rơi xuống, biến mất lại nơi chân trời.
Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ kia...
Anhh cầm lấy đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, giọng nói trầm thấp mà say đắm: "Anhh thật sự hy vọng.... có một ngày anh sẽ yêu em!"Đến cô sắp đi vào giấc ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, anh bỗng nhiên hỏi cô. "Hânn Hânn , nếu có một ngày anh không thể chăm sóc em nữa, em có thể tự chăm sóc mình cho tốt được không?"
"..." Cô không biết nên trả lời thế nào, cuộc sống không có anh ư, cô không có cách nào tưởng tượng ra được.
"Em là một đứa bé ngoan, chỉ là anh chiều em thái quá đến nỗi trở nên bướng bỉnh, việc này không có lợi với em."
Giọng điệu của anh khiến cô cảm thấy hơi luống cuống. "Về sau nhất định em sẽ nghe lời anh, không bướng bỉnh nữa."
"Nghe lời anh nào, học cách kiên cường, độc lập. Cố gắng đừng ỷ lại anh trong tất cả mọi chuyện."
"Dạ."
Bạch Hânn mơ hồ thấy có một loại linh cảm rất xấu. Sau đó mấy ngày, khi cô thấy tài liệu về đại học Cambridge trên bàn học của anh, cô mới hiểu ra — anh phải đi!
Cô khóc lóc chạy về nhà, chỉ có có mẹ cô ngồi đấy đàn dương cầm. "Mẹ, Anhh phải đi rồi!"
"Mẹ biết."
"Hânn Hânn , tình cảm không thể miễng cưỡng. Nếu thật lòng thích một người thì hãy để người ấy đi làm những chuyện người ấy muốn làm, để người ấy đi yêu những người mà người ấy muốn yêu... Thật lòng thích một người chính là học được cách trở nên kiên cường vì người ấy, đừng để người ta lo lắng, đừng để người ta bận lòng..."
"Mẹ..."
"Sáu năm trước, Tiểu Anhh vì con mà từ bỏ cơ hội đi học tại Cambridge, hai năm trước, Tiểu Anhh vì con mà từ bỏ người con gái cậu ấy yêu thương nhất. Nó đã làm quá nhiều vì con rồi, con không thể từ bỏ một lần vì nó sao?"
Cô cắn chặt răng, lau khô hai hàng nước mắt. Cô nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, khó khăn đi từng bước từng bước lên tầng.
Mỗi một bước đi, cô đều nhớ tới rất nhiều thứ đã qua. Cô vẫn còn nhớ cái lúc cô khóc nức nở năn nỉ Anhh đừng đi học tại Anh Quốc, nhớ vẻ mặt của anh mang chút khó xử. Cô vẫn còn nhớ cái ngày anh mất đi Vi, nhớ nụ cười cay đắng của anh.
Cô thật sự rất bướng bỉnh, rất ích kỉ rồi.
Một mặt đòi hỏi anh làm những chuyện anh không muốn làm, lại còn cho rằng sự chiều chuộng của anh là lẽ đương nhiên.
Lần này...Bạch Hânn không hề giữ Anhhlại, thậm chí cả một lời tạm biệt cô cũng không hề nói với anh.
Bởi vì trong khoảng thời gian nửa tháng từ lúc cô thấy tập tài liệu kia cho đến lúc anh chuẩn bị xong hành lý để rời khỏi Australia, cô không hề nói chuyện với anh.
Anhh nói với cô rất nhiều lần: "Xin lỗi!"
Cô giả vờ chăm chú làm bài tập
Ngày anh đi, Bạch Hânn nấp ở phía sau cửa kiểm tra an ninh, nhìn anh qua tấm kính thủy tinh trong suốt.
Cô thấy anh cứ luôn ngó nhìn xung quanh, lo lắng xem đồng hồ. Ngay cả khi anh đã vào cửa khởi hành, anh vẫn quay đầu nhìn về phía thang máy...
Cô thấy được sự bất chấp, sự chờ đợi trong đôi mắt ấy.
Cô biết, anh đang đợi cô.
Anh nhất định rất muốn nghe cô nói một câu: "Anhh,hẹn gặp lại!"
Thế nhưng cô không dám bước chân ra ngoài, sợ rằng mình vừa ra sẽ bám lấy ống tay áo của anh không chịu buông tay, sợ rằng mình vừa mở miệng sẽ khóc lóc xin anh đừng đi.
...
Cả người anh đã khuất dáng, cô lao ra khóc, ngồi trước cửa khởi hành, ôm mặt nức nở nghẹn ngào không ra tiếng.
Hàn Trạc Thần ( Ba của Bạch Hânn, mẹ của Bạch Hânn là: Hàn Thiên Vu )đỡ cô dậy, yêu thương vỗ vỗ lưng cô: "Đừng khóc nữa, không mất đi thì làm sao biết được quý trọng..."
Cô đương nhiên biết cái gì là quý giá nhất, thế nhưng từ trước đến giờ anh không hề biết!
Bạch Hânn không nghĩ đến, ngay tại giờ phút này, Anhh rốt cuộc cũng đã nhìn thấy cô, mỉm cười đi lên cửa khởi hành.
Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cô một chút xíu thế thôi, anh đã rất thỏa mãn rồi!Cuộc sống dù không có Anhh thì vẫn trôi qua đều đặn 24 giờ như trước đây, thủy triều vẫn lên xuống, chẳng hề thay đổi, cô vẫn đến trường, tan học, ăn, rồi ngủ.
Đêm khuya vắng lặng, tiếng điện thoại reo vang đánh thức Bạch Hânn từ trong mơ màng, ngay cả việc nhìn số điện thoại cô cũng chẳng còn sức lực, cô ấn nút tiếp máy, giọng nói khàn khàn: "Hello!"
"Có nhớ anh không?" Giọng nói anh tựa như đâm thủng màng nhĩ của cô.
Chẳng rõ sức lực đến từ nơi nào, cô bất thình lình ngồi bật dậy: "Anhh?"
Anh không nói thêm lời nào nữa, thế nhưng tiếng hít thở mỏng manh chứng tỏ anh vẫn đang cầm máy, hơn nữa đôi môi rất gần điện thoại.
Cô dán mặt gần vào di động thêm chút nữa, cố để nghe được rõ ràng hơn.
Đã lâu lắm rồi cô không được nghe tiếng hít thở của anh.
"Còn đang giận anh sao?" Anh cuối cùng cũng mở miệng.
"Hânn Hânn ..." Anh dừng lại một lúc rất lâu rồi mới tiếp tục nói: "Em đừng nhớ anh. Lúc anh không ở bên em nhớ phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt."
Tiếng nói của anh còn dịu dàng hơn cả trong trí nhớ của cô.
Cô lấy bàn tay che đi ống nghe, cô gắng đè nén tiếng khóc của chính mình.
"Em khóc à?"
"Không...có." Cô hít hai hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho nghe rất bình tĩnh. "Em còn có việc, hôm khác nói chuyện sau."
Cô dập điện thoại, chui người vào trong chăn khẽ nghẹn ngào.
Nếu đã lựa chọn phải đi, vì cớ gì vẫn còn muốn đối xử tốt với cô như vậy?
Suy cho cùng anh có biết hay không, việc hành hạ người nhất trên đời chính là cái dạng như anh vậy, hết lần này đến lần khác thay đổi thất thường.
Điện thoại vang lên lần nữa, cô đứng dậy tiếp máy: "Em không cần anh quan tâm đến em! Không có anh ở đây, em sống rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ..."
"Anh rất nhớ em!"
"..." Cô đã quên phải nói gì kế tiếp.
"Không nhìn thấy em, anh ăn không ngon, ngủ không tốt, nhiều thứ không tốt khác lắm."
"Thật sao?" Bạch Hânn hoài nghi hỏi
Anh mỉm cười, giọng nói anh tràn ngập ý cười: "Thật mà, em gả cho anh đi."Sau đó mỗi ngày xuống tầng, cô nhớ trước hết phải buộc chắc dây giày, mỗi khi tắm, cô đều không quên đặt khăn mặt trong tầm tay...
Cô khiến cho mỗi ngày của mình đều trở nên phong phú, nói một cách chính xác, dốc hết khả năng mà tiêu phí thời gian.
Đọc sách, đánh đàn, ca hát, khiêu vũ, đánh tennis, hàng đêm trước khi đi ngủ cô còn ngồi đọc lịch sử Trung Hoa, bởi vì trên TV nói đọc lịch sử Trung Hoa sẽ làm người ta trưởng thành, trở nên chín chắn và lý trí hơn.Một ngày sau khi tan học, Bạch Hânn đi tới phòng múa ôn lại động tác tách chân.
Nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô bám lấy tay vịn, hai chân xoạc ra, từ từ ngồi xuống.
Khi còn bé đã từng học múa nhưng không liên tục, sự mềm dẻo của cơ thể cũng có thể miễng cưỡng tạm chấp nhận được, có mỗi động tác này cô luyện tập nhiều lần, luyện rất lâu rồi mà vẫn chưa làm được.
"Bạch Hânn , cẩn thận một chút, đừng có xoạc rộng quá làm chân bị thương." Đàn chị cũng đang luyện nhảy với cô có lòng nhắc nhở. Đàn chị này tên là Tô Việt, không chỉ trông xinh đẹp mà cá tính cũng cực kỳ tốt.
Luyện vũ đạo xong, Mạt Mạt nhìn thời gian thấy cũng không hơn không kém. Cô thu dọn mọi thứ cẩn thận rồi sóng vai với Tô Việt đi ra khỏi cổng.
Vừa mới đi đến cổng lớn, một chiếc xe băng qua trước mặt các cô, ngồi sau xe là một đôi nam nữ ôm nhau rất thân mật. Bạch Hânn có cảm giác người phụ nữ trang điểm thật dày kia cô đã gặp ở đâu đó rồi.
Cô đáng cố nhớ xem gặp ở đâu, Tô Việt đã hoảng hốt chặn lại một chiếc taxi, chỉ về phía trước.
"Bắt kịp xe đằng trước."
Bạch Hânn không biết đã xảy ra chuyện gì lại lo lắng Tô Việt gặp chuyện không may, cũng theo lên xe. "Chị à, chị không sao chứ?"
Tô Việt không hề đáp lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về chiếc xe phía trước.
Chiếc xe kia chạy thẳng đến "Thiên đường & địa ngục", taxi cũng theo sát tới đó.
Đôi nam nữ từ trong xe đi xuống, người đàn ông trông có vẻ rất già, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cô gái kia thì tuổi vẫn còn trẻ, xinh đẹp.
Tô Việc lao ra khỏi xe taxi, ném chiếc ba lô trên vai đập thẳng vào mỹ nữ trong lòng ông ta.
"Sao cô lại đánh người loạn thế hả?" Mỹ nữ thét chói tai né tránh.
"Dựa vào sự xinh đẹp quyến rũ chồng người khác. Cuối cùng mày có biết xấu hổ không!"
"Việt nhi, con nghe bố giải thích đã, bố với cô ta chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường mà bố dùng tiền nuôi nó hả, hàng ngày đều không về nhà..."
Bạch Hânn thanh toán tiền, yêu cầu taxi đợi thêm một lát nữa.
Vừa xuống xe đã nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, Tô Việt không chịu buông tha đuổi đánh cô gái kia.
Người đàn ông cũng không ngăn lại được, ngăn được cũng đỡ không được, nôn nóng đến nỗi đuổi vòng quanh theo hai cô gái.
Người đàn ông cuối cùng cũng ôm được Tô Việt đang nổi giận đùng đùng, hết lời khuyên cô: "Việt nhi, con đừng làm loạn nữa, bố mang con về nhà, con nghe bố từ từ giải thích cho."
"Tôi không đi, tôi phải xé nát mặt nó, dù sao nó cũng không cần."
Cuối cùng, Tô Việt vẫn bị bố mình ôm lên xe.
Chiếc xe rời đi, mỹ nữ đứng nguyên chỗ cũ, kiêu ngạo sửa sang lại đầu tóc rối bù của chính mình.
Cuộc đời phù phiếm, nào ai có thể đoán trước được.
Bạch Hânn gần như không tin được rằng bản thân mình lại chứng kiến một màn thế này, thế nhưng khuôn mặt khiến người ta kinh diễm vô cùng kia xác thực là Vi.
Cô ấy thật sự rất đẹp, váy áo trắng thuần, là sự thánh khiết ẩn hiện của thần tiên, khiến cho đàn ông rung động.
Chiếc váy siêu ngắn bó sát người, là một sự quyến rũ vô cùng đối với đàn ông, khiến họ lưu luyến không rời.
Vi không thèm liếc cô dù chỉ một cái, đôi giày cao gót nện xuống nền đất đi về phía cổng chính của "Thiên đường & Địa ngục", bảo vệ ngoài cửa đều dùng ánh mắt ham mê nhìn cô ấy.
Trước mặt Vi, Bạch Hânn cảm thấy mình không còn là một đứa bé con vừa béo lại vừa xấu nữa, không còn là một người tầm thường khiến người ta không thèm quay lại nhìn nữa.
"Tôi nghĩ chị đã rời khỏi Austraylia gả cho Jack rồi. Vì sao lại ở chỗ này?" Bạch Hânn nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, vẫn cứ mở miệng hỏi.
Vi đứng lại, quay đầu nhìn cô. "Chúng ta quen biết nhau sao?"
"Anhh biết chị ở chỗ này sao?"
Nghe thấy cái tên Anhh, cơ thể Vi thoáng run lên một cách rõ ràng, sự thương cảm xẹt qua trong đôi mắt xinh đẹp khiến lòng người chua sót. Thế nhưng khi Vi dần dần nhận ra người trước mặt mình là Bạch Hânn , trong tích tắc ánh mắt Vi trở nên lạnh lẽo không gì sánh bằng.
"Cô có ý gì? Muốn cười nhạo tôi hay là muốn biết tôi với Anhh bây giờ ra sao?"
Cô lắc đầu, đều không phải. Cô muốn biết vì sao Vi lại ở chỗ này, là sự sắp xếp của Anhh sao?
Không! Anhh không phải là người đàn ông như thế, anh tuyệt đối sẽ không sắp xếp người con gái mình yêu thương nhất ở tại loại địa phương như thế này.
"Nếu như là cô đến chế giễu tôi, tôi nói cho cô biết, trên thế giới này người không có tư cách nhất chế giễu tôi chính là cô. Tôi có ngày hôm nay cũng đều là do cô ban tặng! Nếu như cô muốn biết quan hệ của tôi với anh ấy hiện tại, tôi cũng có thể nói cho cô biết, cho dù người anh ấy thuộc về cô, tâm anh ấy vĩnh viễn thuộc về tôi!"
Đối với sự đối đầu giữa hai người phụ nữ, những lời này không nghi ngờ gì là những lời làm thương tâm người nhất.
Bạch Hânn đứng không vững, tay lặng lẽ vòng ra sau chống vào thành xe taxi.
"Chị vẫn rất yêu anh ấy, phải không?" Bạch Hânn khó khăn hỏi.
Vi không hề trả lời, ngẩng đầu nhìn lên trung tâm giải trí tráng lệ. Chỉ là một cái liếc mắt, sự tuyệt vọng đằng sau một người con gái sa ngã hiện ra rõ ràng.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành người gặp người yêu này, ... vốn muốn gả thì gả cho ai cũng được, chẳng nghĩ rằng... sự gả đấy đã xa vời với cô ấy lắm rồi...
Bạch Hânn hiểu rằng, tất cả mọi thứ này đều do cô tạo thành, không có cô, Vi có thể đã sớm gả cho Anhh, hưởng thụ tình yêu và hôn nhân mà cô ấy nên có được.
Hạnh phúc cả đời Vi vì sự bướng bỉnh của cô mà bị phá nát vụn.
"Tôi có thể giúp gì chị không?" Cô áy náy nói.
"Cô đừng có ở trước mặt tôi giả bộ tốt bụng, giả bộ thuần khiết. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ích kỷ hơn cô, dối trá hơn cô!"
"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
Vi cười lạnh, đi vào "Thiên đường & Địa ngục"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com