TruyenHHH.com

[ Thuần Việt -Duyên Gái ]HÒ ƠI...

CHƯƠNG 3 LÀM QUEN

ThAnh3769842

Qua ngày hôm sau sáng sớm cô đã cùng con Mận đi ra chợ để mua ít đồ dùng tuy là cha má có chuẩn bị cho cô rồi nhưng vẫn còn thiếu với lại cô muốn xem chợ quê mình ra sao .Cô xin phép cha má rồi dọc theo con đường làng để ra chợ ,bất ngờ lại thấy bóng hình quen thuộc mà mình đã gặp ngày hôm qua .Bước chân bất chợt bước nhanh hơn đi tới bóng hình ấy .

Hôm nay Thiên Yết không còn đi một mình nữa mà cô thấy theo sau hình như là người hầu của nàng .Cô tư hôm nay niềm nã hơn với bộ áo bà ba màu nâu nhạt,nghĩ thì sẽ thấy già dặng không hợp với độ tuổi của nàng nhưng nhìn thì lại thấy là nét trưởng thành ,chính chắn ,thanh tao.Cùng với mái tóc xõa dài vài cọng ôm theo gương mặt góc cạnh ,tuy chỉ nhìn từ phía sau nhưng Lam thật sự đã bị thu hút rồi .Bước chân cô cứ từ từ đi phía sau nàng . Cứ mãi như thế đến người hầu của nàng cũng thấy lạ mới bèn nhanh một chút lên nói nhỏ vào tai nàng

- Hoa : Cô tư ơi có cô nào cứ đi phía sau mình hoài á , mà cổ đi gần sát lắm cô...

- Thiên Yết  : Hửm ?.

Nàng nghe vậy mới để ý phía sau mình ,liếc xuống phía sau một xíu đã thấy hình bóng ấy . Có hơi giật mình vì thấy cô ở đây ,thế nhưng nàng chỉ gật đầu với Hoa rồi im lặng đi tiếp .Hoa cũng chỉ biết khó hiểu im lặng đi theo.Một lúc sau nàng để ý con người đó vẫn cứ theo sát mình hoài thật mới bất chợt dừng lại ,chưa kịp quay ra sau thì đã cảm thấy sau lưng có gì đó tông tới khiến nàng hơi nhói một chút.Mặt nàng bổng nhiên tối sầm lại khỏi nghĩ cũng biết là ai , vừa quay ra sau đã nghe giọng người đó vang lên.

- Đào Lam : Aa xin lỗi cô có sao không. Vừa nói Lam vừa ngẩn đầu lên thì lập tức ngất ngây bởi vì khuôn mặt xinh đẹp trước mặt , làn da nâu ,điểm thêm đôi môi hồng nhẹ lại căng mọng  nữa đã thế lại đang rất gần với cô .

Thiên Yết thấy người kia ngước mặt lên thì bất giác đỏ mặt do khoảng cách của hai người , bước chân lùi về sau một chút.

- Thiên Yết  : Cô đi sát theo tui làm gì.Nàng vừa đỏ mặt vừa hỏi giọng nói lấy lại sự băng lãnh hằng ngày.

- Đào Lam  : ... vâng chính xác là cô út nhà ta vẫn không trả lời.

- Thiên Yết  :Nè! Yết cao giọng gọi

- Đào Lam  : Hả hả , À ừm tui đâu có đi theo cô, tui đi ra chợ mà.

- Thiên Yết  : Vậy tại sao lại đi sát tui như thế.Cái đường rộng chừng đó mà.

- Đào Lam : Ừm thì...thì tại tui mãi lo ngắm cảnh nên quên. 'Thật ra là ngắm cô nên quên'

' Vậy cũng nghĩ được hả cô út' Mận nghĩ .Nó thấy cô út nó như vậy mặc dù đã kêu rồi mà cô út vẫn không nghe .Giờ không biết giấu mặt đi đâu nữa haiz.

- Thiên Yết  : Ờ .Trả lời qua loa rồi cũng quay mặt đi tiếp.

- Đào Lam  : Ủa ơ , này cô từ từ đã lỡ gặp nhau rồi hay mình đi chung đi . Không còn đi theo sau nữa mà cô đã chạy nhanh tiến lên phía cô Yết mà bước song song với nàng.

- Thiên Yết : sao lại phải đi chung , tui với cô cũng có quen biết gì đâu.

-Đào Lam : Người gì đâu lành lùng thấy ớn.Lam lầm bầm trong miệng

- Thiên Yết  : cô nói gì đó .Thế mà cũng nghe đượ á.

- Đào Lam : À hông tui có nói cái chi đâu.Mà không quen thì mình làm quen đi , cô tên Thiên Yết  phải hơm mà cô nhiêu tuổi rồi á .Hôm qua tui chỉ biết tên chứ chưa biết tuổi cô nữa .Nói xong quay qua nhìn nàng nở một nụ cười.

- Thiên Yết  : Tui 26 tuổi ,con của hội đồng Phạm . Lúc quay qua nàng cũng vừa quay lại nhìn có hơi khựng một chút nhưng vẫn không kiệm lời mà trả lời.

- Đào Lam  : Gì!!! Nhìn chị vậy mà 26 tuổi á . Nhìn chị cứ tưởng phải bằng tuổi em cơ , xinh thế chứ lị.

- Thiên Yết  : Cô út đây quá khen rồi .Mà nhớ không lầm cô cũng 23 tuổi nhỉ?

- Đào Lam  : À dạ em nhỏ hơn chị  3 tuổi ạ .Mà sao chị biết tuổi em thế

- Thiên Yết  : Nhà tui với cô út đây cũng tính là thân mà đa ,chỉ tại cô út qua Pháp nên không để ý ấy chứ.

- Đào Lam  : À hihi ra là vậy để về em hỏi cha.Cô gãi đầu nói trong cứ như ngơ ra í

- Thiên Yết  : haha .Cô tư Thiên Yết nghe vậy liền phụt cười .

- Đào Lam  : Ơ sao chị cười em . Mà chị cười xinh lắm ý ạ.Cô ngây thơ cất lời khen .

Yết ngượng ngùng đi nhanh về phía trước bỏ Lam ở sau.

- Đào Lam : ũa bộ mình nói gì sai sao ta mà chỉ xinh thật màa.Nàyy chị chờ em với chớ

Đi một lúc thì cũng tới chợ cô chợt thấy Mận với Hoa thì liền đưa tiền kêu hai người về trước ở đây cô đi với nàng cũng được rồi.Nghe thế hai người cũng chần chừ một chút rồi nghe theo chớ nãy giờ cũng bị cho ra rìa không à đi theo nữa cũng không biết phải làm gì .

Mà đúng thật đi theo cũng không làm gì thật vì từ lúc vào chợ đến giờ nàng mua gì thì Đào Lam nhà ta cũng đều giành cầm cả .Nàng hơi ngại nhưng cô lại kiên quyết vậy nên cũng thôi.Đi một vòng chợ một lúc cũng đủ đồ rồi hai người mới tính đi về thì cô thấy một sạp bán trang sức rất đẹp nên rủ nàng vô mua .Vừa vô cô đã ấn tượng với cây trâm được làm rất tinh xảo kia không biết vì sao trong vô thức cô nghĩ là nàng cài lên sẽ rất đẹp nên hỏi mua với giá hai đồng , cô trả tiền mà chẳng kì kèo gì. Mua xong hai người dạo bước từ từ về , người dân qua lại ai gặp cũng gật đầu hỏi vì không ai là không biết thân phận của hai cô gái nàng này .

Lam đưa nàng tới nhà rồi mới vòng về nhà mình ban đầu tuy nàng không chịu nhưng cũng bất lực với tính cứng đầu của cô .

- Thiên Yết  : Cảm ơn em nha.Đứng trước cổng nhà nàng nói

- Đào Lam  : Aa không gì đâu ạ , mà chị vào nhà đi em về

- Thiên Yết  : Ừa bữa nào rãnh thì qua chị chơi nha .Nàng tính kêu cô ở lại chơi rồi nhưng thấy nãy giờ đi cũng lâu rồi sợ cha má cô lại lo thôi để khi khác vậy.

- Đào Lam : Dạ vậy em về đây .Chị vào nhà đi.

- Đào Lam : Ũa á chị ơi em quên nữa .

- Thiên Yết : Hửm ? Cô tư bước vào cổng đã nghe cô út gọi mình lại.

- Đào Lam  : Hì em tặng chị nè.Cô lấy cây trâm lúc nãy đưa ra cho nàng.

- Thiên Yết : Ơ sao tự nhiên lại tặng chị.Nàng chưa vội nhận mà hỏi.

- Đào Lam  : Món quà nhỏ này coi như cảm ơn chị hôm qua đã giúp em , chị nhận cho em vui nha .Lam đưa ánh mắt long lanh như chó con nhìn nàng

- Thiên Yết : Chị nói là do chị tốt nên mới giúp mà nhưng dù sao cũng cảm ơn em nha .Chị thấy món quà này cũng không nhỏ đâu đa .Nàng vừa đưa tay ra nhận cây trâm vừa cười nhẹ .Đáng ra Yết không tính nhận đâu nhưng thấy ánh mắt đó lại không nỡ từ chối.

- Đào Lam  : Hì hì chị nhận là em vui rồi .Thôi em về nhá .Cô chào nàng xong đã chạy đi vừa vừa đi vừa nhảy chân sáo như vui lắm í .Cô tư Thiên Yết nhìn theo lại cười cho tới khi nào không thấy cô nữa mới đi vào nhà .Hôm nay nàng thấy tâm trạng thật tốt á đa.

Mà không chỉ riêng nàng cả Lam cũng vui vì hôm nay hai người nói chuyện và hiểu không ít về nhau hihi.Mà hình như cô út quên mục đích ra chợ của mình là gì thì phải về nhà mới để ý trên tay không có gì hết thế là lại nhờ con Mận đi mua lại

- Mận: Ũa...!

HOÀN CHƯƠNG 3

Chữ nghiêng là suy nghĩ của nhân vật nhá








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com