Thua Van Gia Khinh Hong
Cùng lúc đó ở Kinh Đô, phủ Thái Tử."Không được, ta không đồng ý!"Thạch tướng quân vỗ bàn đứng dậy, giọng điệu kiên quyết không gì sánh được."Ngươi..." Duy Thuận tức giận nhìn hắn, "Có thể kiên nhẫn nghe chúng ta nói hết sao?!"Sơn Thạch cũng tức giận trừng mắt lại, "Ngươi biết mình đang định làm gì sao? Quân lực của chúng ta ngươi không phải không biết! Đây là thời điểm thích hợp để ra quân sao? Ngươi thân là hoàng tử lại vì tình riêng mà bất chấp an nguy quốc gia, ngươi xứng đáng với thần dân sao?" Sơn Thạch thật sự vô cùng tức giận, mặc dù y cũng có cảm quan tốt với Miên Thu công chúa, dù sao nàng tài sắc vẹn toàn, lại nhiều lần ra mặt cứu trợ nhân dân khi gặp thiên tai khốn khó, đối xử với mọi người cũng một mực thiện lương hiền đức, danh tiếng vô cùng tốt. Thế nhưng hiện tại Nhị hoàng tử chỉ vì không muốn đưa nàng ta đi hòa thân cùng Xuân Hựu, lại cùng Thái tử lên kế hoạch khởi binh, đây là việc mà một Hoàng tử nên làm sao?!!Duy Thuận thật là bị hắn làm cho tức đến gần chết, tên này từ nhỏ vẫn luôn là tính cách này, chuyện gì cũng không chịu tìm hiểu rõ ràng tận gốc, chỉ biết được một nửa đã vội vàng phát cáu, đã vậy còn luôn tự cho là đúng!"Ngươi ngồi xuống nghe kĩ cho ta." Duy Thuận nén giận nói, "Cũng không phải chỉ mình chúng ta khởi binh, Đại Ngư, Thiên Dược, Linh Đồng đều là đối tượng tốt để hợp tác. So với chúng ta, bọn họ càng bị Xuân Hựu áp bức nhiều hơn, hiện này chúng ta chỉ cần dẫn đầu, ta có lòng tin sẽ thuyết phục được bọn họ. Đến lúc đó cả bốn nước cùng hợp tác thì còn sợ gì Xuân Hựu.""Không được." Sơn Thạch gần như không cần suy nghĩ, đáp lại ngay lập tức, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, "Ngươi biết chuyện này có bao nhiêu biến cố sao? Điều binh không phải chuyện nhỏ, huống chi binh doanh cả bốn nước đều có dị động, ngươi sợ thám tử của Xuân Hựu không nhận ra được sự khác thường sao? Hơn nữa, xem như là có thể đánh thắng Xuân Hựu, ngươi dám chắc chắn ba nước còn lại sẽ không nổi lên tâm tư gì khác sao?""Những chuyện này ta đều cân nhắc, cũng không phải là không có biện pháp gì khác. Ngươi trước hết suy nghĩ kĩ về việc khởi binh lại nói." Duy Thuận nhấp một ngụm trà, giữ bình tĩnh nói với hắn."Ta nói không đồng ý là không đồng ý! Chuyện gì không thể nắm chắc 90% phần thắng thì không cần cân nhắc!" Sơn Thạch vẫn không bị thuyết phục chút nào, y là con người cầu toàn, cho dù mọi chuyện không thể thập toàn thâp mỹ thì ít nhất cũng phải mười phần chắc chín mới có thể yên lòng."Ngươi!!!" Cơn tức vừa bị đè xuống của Duy Thuận lại dâng lên."Được rồi, hai người không cần cãi nhau nữa." Thái tử Quốc Bảo từ đầu vẫn giữ yên lặng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ra hiệu bọn họ yên lặng."Thạch, ta biết chuyện này đối với đệ đúng là hơi vội vã. Nhưng đệ thử nghĩ lại xem, gần đây dã tâm của Xuân Hựu đã thể hiện càng ngày càng rõ, lúc nào cũng có thể khơi dậy chiến tranh, lúc đó tình hình đối với chúng ta sẽ càng xấu hơn. Chi bằng giờ đây chúng ta chủ động không phải tốt hơn sao?" Thái Tử ngày thường luôn ôn hòa vui vẻ với mọi người, trong cách xử sự cũng luôn luôn nhã nhặn, thậm chí còn bị gièm pha là mềm yếu. Ít người biết được hắn lại có quyết đoán cùng hùng tài vĩ lược thế này. "Điện hạ, ta biết, nhưng thời điểm này thật sự không phù hợp. Mười năm, ta chỉ cần mười năm, đến lúc đó ta có niềm tin quân binh ta hoàn toàn có thể đánh bại bọn họ dễ dàng!" Sơn Thạch kiên quyết nói.Quốc Bảo lắc đầu, "Bọn họ sẽ không cho chúng ta mười năm.""Sẽ! Tình hình của Xuân Hựu gần đây cũng không ổn định, nhiều thế lực lớn âm thầm tranh đấu, đã có dấu hiệu của nội loạn. Ta chỉ cần cho người đổ thêm dầu vào lửa, bọn họ tất sẽ tự chém giết lẫn nhau." Sơn Thạch tự tin nói, hoàn toàn thể hiện khí thế của một vị tướng quân tài ba."Đệ nói cũng không sai, chỉ là có chút xem nhẹ Xuân Đế rồi, hắn sẽ không để nội loạn xảy ra." Quốc Bảo chậm rãi phân tích "Tình hình hiện tại ta thấy giống như hắn đang câu cá thì đúng hơn.""Câu cá?" "Tám chín phần mười." Duy Thuận cũng lên tiếng "Ngươi cũng không phải là chưa từng gặp Xuân Đế, người này vô cùng có dã tâm, mà lại tài trí hơn người. Từ lúc hắn lên ngôi, Xuân Hựu phát triển cấp tốc, càng thể hiện ra tài thao lược và trị quốc hiếm gặp.Duy Thuận dừng một chút, nói tiếp "Gần đây tình hình có chút quái lạ, ta e rằng hắn đang bắt đầu âm mưu mở rộng lãnh thổ của mình rồi. Dấu hiệu nội loạn lần này, rất có thể là do hắn âm thầm điều khiển, hòng dụ gián điệp của chúng ta cắn câu, sau đó giải quyết."Sơn Thạch nhìn chằm chằm Duy Thuận, trong lòng suy đoán liệu đây có phải vì thuyết phục hắn mà lấy cớ hay không, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết điều Duy Thuận nói rất có thể là sự thật. Thân là một tướng quân nắm giữ thực quyền, tin tức của quân doanh mà gần đây gián điệp truyền về cho hắn từ Xuân Hựu đúng là rất kỳ lạ. "Nhưng như vậy cũng quá gấp gáp, điều binh khiển tướng không phải là chuyện nói làm là làm." Sơn Thạch vẫn phản đối "Trước tiên cứ để hôn sự của công chúa trì hoãn thời gian đi.""Trì hoãn không được." Duy Thuận nắm chặc nắm đấm."Ý gì?" Sơn Thạch khó chịu nhìn hắn, cái này không được cái kia không được, nói đi nói lại vẫn là đặt em gái mình cao hơn quốc gia phải không?Duy Thuận lắc đầu."Miên Thu là nam." Quốc Bảo nói một cách nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một quả bom nổ vang trong đầu Sơn Thạch."Cái gì??! Nàn- Hắn ta là nam?!!" Nếu không phải đây là lời do Thái Tử nói ra, Sơn Thạch sẽ hoài nghi bọn họ đang muốn lấy cái cớ ngu ngốc này lừa hắn để bảo vệ nàng ta.Duy Thuận gật đầu, đến nước này cũng không cần phải dấu giếm nữa."Vậy thì thay người, cho cung nữ thay vào. Hoặc dứt khoát tiêu diệt cả đoàn đưa dâu trên đường đi không được sao?!" Sơn Thạch kích động nói."Câm miệng cho ta!!!" Duy Thuận gầm lên "Ngươi vừa nói gì? Ngươi muốn giết em ta? Ngươi muốn giết huyết mạch của hoàng gia? Ngày mai có phải là ngươi sẽ muốn mưu phản luôn phải không?" Nếu không phải người vừa mở miệng là Sơn Thạch, người từ nhỏ đã huấn luyện cùng hắn, người hắn xem như đệ đệ, thì giờ khắc này đã đầu lìa khỏi cổ rồi. Ở trước mặt hắn nói muốn giết Miên Thu, xem Nhị hoàng tử hắn đây là bù nhìn rơm phải không?"Xin lỗi..." Sơn Thạch lúc này mới ý thức được mình vừa nói gì, hắn cũng không phải cố ý, chỉ là mỗi khi quá khích liền miệng nhanh hơn não.Duy Thuận liếc hắn, hừ một tiếng không thèm chú ý tới tên lỗ mãng này nữa."Nhị đệ đừng giận quá, tên này luôn nói chuyện không qua não đệ cũng biết." Quốc Bảo đầu tiên là xoa diệu Duy Thuận, lại quay qua răn dạy Sơn Thạch "Còn đệ đó, hiện giờ cũng là đại tướng quân rồi, tại sao vẫn như một đứa trẻ không biết suy nghĩ kĩ trước khi nói vậy?"Quốc Bảo thấy hắn cúi đầu, ra vẻ nhận lỗi, lúc này nói tiếp "Sứ giả của Xuân Hựu đã gặp Miên Thu nhiều lần đệ không nhớ hay sao? Còn chuyện ám sát đoàn đưa dâu..."Thấy Duy Thuận hầm hầm nhìn mình, Quốc Bảo đè tay xuống ra hiệu hắn bình tĩnh, mới tiếp tục "Xuân Hựu cầu hôn chỉ là vì gây chuyện, bọn họ cũng mặc kệ là ai ám sát, nếu chuyện đó xảy ra thì cũng chỉ là cơ hội để bọn họ khơi dậy thêm nhiều rắc rối khác mà thôi.""Ta..." Sơn Thạch lên tiếng theo bản năng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Hắn đứng lên, nhìn Duy Thuận một cái, thấy Nhị hoàng tử vẫn không để ý tới mình, chỉ đành hành lễ, "Xin điện hạ cho thần thời gian suy xét cẩn thận, thần xin cáo lui trước."Quốc Bảo gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi, lúc này mới đi xuống đứng trước mặt Duy Thuận. Thấy hắn vẫn cau mày, Quốc Bảo cười cười ôm hắn, để đầu hắn tựa vào bụng mình "Thôi nào, đệ cũng đừng tức nữa, chỉ khiến bảo thân khó chịu mà thôi."Duy Thuận vòng tay ôm hắn, không có người ngoài, giữa huynh đệ bọn họ cũng không cần giữ lễ nghi phiền phức, đại ca vẫn luôn là chỗ dựa cho hắn."Đệ biết, thật ra trong chuyện này hắn cũng có phần đúng. Nếu chúng ta có nhiều thời gian hơn thì phần thắng cũng lớn hơn."Quốc Bảo vỗ vỗ lưng hắn, "Chuyện xảy ra ai biết trước được đây? Lỡ như đây là thời điểm thích hợp nhất thì sao?"Duy Thuận im lặng, chỉ là ôm Quốc Bảo chặc hơn. Thật ra trong chuyện này, áp lực của hắn rất lớn, lớn đến mức đè hắn khó mà thở nổi. Nếu như... nếu như lần này khởi binh không như mong muốn, nếu như vì hắn mà chiến tranh bắt đầu, vậy thật sự là hắn có chết ngàn lần cũng không chuộc tội được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com