Thu Tinh Yeu Khong The Voi Toi La Anh
Theo đuổi idol cũng giống như yêu thầm một người nào đó vậy .
Âm thầm bắt đầu , âm thầm phát triển , âm thầm hi sinh và rồi cũng sẽ âm thầm kết thúc . Tôi yêu anh ấy rất nhiều mà không cần một sự đáp trả , mà anh ấy có lẽ cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tôi . Nhưng tôi vẫn yêu anh , vì sao ư ? Vì anh xứng đáng !Yêu nụ cười , yêu ánh mắt , yêu cách cư xử , yêu cả tâm hồn của anh . Không thể từ chối mà tiếp nhận hết tất cả những gì liên quan đến anh . Tôi đã từng tưởng tượng ra bao nhiêu trường hợp gặp anh nhưng có lẽ cả đời này của tôi cũng chỉ gặp anh qua những chiếc màn hình mờ ảo này .Cả đời này của tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ , nhưng từ sau khi biết đến anh thì mọi thứ đã thay đổi . Anh thay đổi cuộc sống của tôi bằng những ca từ của mình . Tôi không còn một mình , không còn cô đơn , tôi coi anh là một người bạn ..... đúng vậy chỉ là một người bạn ! Bởi vì anh từng nói : " Đừng gọi mình là chồng bởi vì chẳng người chồng ở xa vợ mình cả" " Và chúng ta có thể làm bạn " Nhưng người bạn đó ơi , có thể cho tôi biết , bạn có biết đến sự tồn tại của tôi không ? Hay bạn thẳng thắn như vậy cũng chỉ để tôi ngừng những suy nghĩ viển vông kia , muốn tôi từ bỏ một thứ tình cảm không thể với tới , không thể tiếp tục lấn chiếm con tim .
Dù vậy , nhưng tại sao lại không dễ buông bỏ như thế ! 6 năm , 7 năm qua , tôi không ngừng nhìn anh ngày một trưởng thành , chững chạc hơn trước , không còn là một cậu thanh niên 19, 20 tuổi nữa rồi !Tình yêu này không thể buông bỏ , đành giấu trong tim , một trái tim dành hầu hết tất cả cho anh !......................................."Thứ đau nhất trên đời là có ai đó trong tim nhưng không có trong tay "Nhưng đau thì sao ? Tất nhiên là chịu đựng rồi , chịu đựng tất cả để đổi lại là nụ cười , hạnh phúc của người đó, thì nỗi đau này có là gì ! Giống như, chỉ cần người người đó hạnh phúc còn mình đau thì có sao !Lúc nào cũng chỉ mong người đó cười mà không nghĩ mình đang khóc !Lúc nào cũng chỉ mong người đó hạnh phúcmà không nghĩ đến bản thân mình đang đau ... ! Lúc nào cũng vậy , đôi lúc không hiểu tại sao mình lại vướng vào một thứ tình cảm éo le như vậy . Vì sự rung động nhất thời , vì quá nhiều sự ấm áp mà anh ấy cho hay vì trái tim tôi đã bị lấp đầy bởi chính anh .Chỗ tôi ở cách chỗ anh ở cũng phải gần 3000 km vì vậy nên hằng ngày tôi chỉ có thể nhìn anh qua những chiếc màn hình lạnh tanh , chỉ có vậy !Thanh xuân của tôi là do anh giữ. Trái tim tôi cũng là anh giữ. Lỡ như người khác chiếm lấy thế giới của anh thì.... thanh xuân của tôi, trái tim của tôi sẽ ở đâu đây........
Vậy nên tôi chỉ muốn nói với anh một câu là : "Đừng bao giờ trả thanh xuân lại cho em, anh nhé!" Có lẽ suy nghĩ đó hơi ích kỉ nhưng nếu có thể anh hãy trả lại thanh xuân đó cho em muộn nhất có thể , được không ? Em không muốn mất chỗ chứa đựng trái tim mình quá sớm ! Bởi vì em cần trái tim để tiếp tục yêu anh , tiếp tục thương anh đến cái ngày em không thể , thật sự không thể ......Từ ngày yêu anh, tôi yêu luôn cả cái màn hình máy tính, luôn lẳng lặng ngắm nhìn anh cười , khóc , say , thậm chí là ngủ nữa ! Vậy nên mới nói tôi quá cố chấp khi luôn luôn lẳng lặng ngắm nhìn một thứ vốn dĩ không thuộc về mình !Lúc thấy anh bị dính những tin đồn hẹn hò với người khác , tôi vừa thấy vui , lại vừa cảm thấy buồn . Nhưng có lẽ là buồn nhiều hơn ....Tôi thấy vui vì nếu ai đó và anh thật sự đang hẹn hò thì có lẽ từ giờ anh đã có một người cùng chia sẽ nỗi buồn , dỗ dành anh khi anh khóc . Lúc đó tôi chỉ muốn nói với người ấy những điều từ sâu thẳm tâm can mình để người ấy có thể chăm sóc anh tốt hơn .Dù nói vậy nhưng nếu thật sự đứng trước mặt người ấy , tôi có lẽ sẽ không thể nói ra được những điều này ! Vì có lẽ tôi sẽ khóc ...Khóc cho một thứ tình cảm không đáng có Khóc cho sự ngu ngốc của bản thân ....
Đúng là rất ngu ngốc , nhưng ...Biết vậy nhưng không buông bỏ Biết vậy nhưng vẫn yêu anh Biết vậy nhưng vẫn không kìm được lòng mà khóc vì anh ...Nên dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ :" ÂM THẦM BÊN ANH "" Anh dùng cả thanh xuân để yêu thích âm nhạc . Tôi dùng cả đời mình để thích anh . "Rất nhàm chán nhưng đó là cuộc đời của tôi , một cuộc đời tôi rất mãn nguyện !
Thích đến năm 26 tuổi ! Tôi tạm biệt anh , tạm biệt thế giới . Căn bệnh mang tên ung thư này đã ngăn chặn việc tôi thích anh nhiều thêm nữa . Có lẽ là rất buồn nhưng đành để kiếp sau vậy !
END
Âm thầm bắt đầu , âm thầm phát triển , âm thầm hi sinh và rồi cũng sẽ âm thầm kết thúc . Tôi yêu anh ấy rất nhiều mà không cần một sự đáp trả , mà anh ấy có lẽ cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tôi . Nhưng tôi vẫn yêu anh , vì sao ư ? Vì anh xứng đáng !Yêu nụ cười , yêu ánh mắt , yêu cách cư xử , yêu cả tâm hồn của anh . Không thể từ chối mà tiếp nhận hết tất cả những gì liên quan đến anh . Tôi đã từng tưởng tượng ra bao nhiêu trường hợp gặp anh nhưng có lẽ cả đời này của tôi cũng chỉ gặp anh qua những chiếc màn hình mờ ảo này .Cả đời này của tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ , nhưng từ sau khi biết đến anh thì mọi thứ đã thay đổi . Anh thay đổi cuộc sống của tôi bằng những ca từ của mình . Tôi không còn một mình , không còn cô đơn , tôi coi anh là một người bạn ..... đúng vậy chỉ là một người bạn ! Bởi vì anh từng nói : " Đừng gọi mình là chồng bởi vì chẳng người chồng ở xa vợ mình cả" " Và chúng ta có thể làm bạn " Nhưng người bạn đó ơi , có thể cho tôi biết , bạn có biết đến sự tồn tại của tôi không ? Hay bạn thẳng thắn như vậy cũng chỉ để tôi ngừng những suy nghĩ viển vông kia , muốn tôi từ bỏ một thứ tình cảm không thể với tới , không thể tiếp tục lấn chiếm con tim .
Dù vậy , nhưng tại sao lại không dễ buông bỏ như thế ! 6 năm , 7 năm qua , tôi không ngừng nhìn anh ngày một trưởng thành , chững chạc hơn trước , không còn là một cậu thanh niên 19, 20 tuổi nữa rồi !Tình yêu này không thể buông bỏ , đành giấu trong tim , một trái tim dành hầu hết tất cả cho anh !......................................."Thứ đau nhất trên đời là có ai đó trong tim nhưng không có trong tay "Nhưng đau thì sao ? Tất nhiên là chịu đựng rồi , chịu đựng tất cả để đổi lại là nụ cười , hạnh phúc của người đó, thì nỗi đau này có là gì ! Giống như, chỉ cần người người đó hạnh phúc còn mình đau thì có sao !Lúc nào cũng chỉ mong người đó cười mà không nghĩ mình đang khóc !Lúc nào cũng chỉ mong người đó hạnh phúcmà không nghĩ đến bản thân mình đang đau ... ! Lúc nào cũng vậy , đôi lúc không hiểu tại sao mình lại vướng vào một thứ tình cảm éo le như vậy . Vì sự rung động nhất thời , vì quá nhiều sự ấm áp mà anh ấy cho hay vì trái tim tôi đã bị lấp đầy bởi chính anh .Chỗ tôi ở cách chỗ anh ở cũng phải gần 3000 km vì vậy nên hằng ngày tôi chỉ có thể nhìn anh qua những chiếc màn hình lạnh tanh , chỉ có vậy !Thanh xuân của tôi là do anh giữ. Trái tim tôi cũng là anh giữ. Lỡ như người khác chiếm lấy thế giới của anh thì.... thanh xuân của tôi, trái tim của tôi sẽ ở đâu đây........
Vậy nên tôi chỉ muốn nói với anh một câu là : "Đừng bao giờ trả thanh xuân lại cho em, anh nhé!" Có lẽ suy nghĩ đó hơi ích kỉ nhưng nếu có thể anh hãy trả lại thanh xuân đó cho em muộn nhất có thể , được không ? Em không muốn mất chỗ chứa đựng trái tim mình quá sớm ! Bởi vì em cần trái tim để tiếp tục yêu anh , tiếp tục thương anh đến cái ngày em không thể , thật sự không thể ......Từ ngày yêu anh, tôi yêu luôn cả cái màn hình máy tính, luôn lẳng lặng ngắm nhìn anh cười , khóc , say , thậm chí là ngủ nữa ! Vậy nên mới nói tôi quá cố chấp khi luôn luôn lẳng lặng ngắm nhìn một thứ vốn dĩ không thuộc về mình !Lúc thấy anh bị dính những tin đồn hẹn hò với người khác , tôi vừa thấy vui , lại vừa cảm thấy buồn . Nhưng có lẽ là buồn nhiều hơn ....Tôi thấy vui vì nếu ai đó và anh thật sự đang hẹn hò thì có lẽ từ giờ anh đã có một người cùng chia sẽ nỗi buồn , dỗ dành anh khi anh khóc . Lúc đó tôi chỉ muốn nói với người ấy những điều từ sâu thẳm tâm can mình để người ấy có thể chăm sóc anh tốt hơn .Dù nói vậy nhưng nếu thật sự đứng trước mặt người ấy , tôi có lẽ sẽ không thể nói ra được những điều này ! Vì có lẽ tôi sẽ khóc ...Khóc cho một thứ tình cảm không đáng có Khóc cho sự ngu ngốc của bản thân ....
Đúng là rất ngu ngốc , nhưng ...Biết vậy nhưng không buông bỏ Biết vậy nhưng vẫn yêu anh Biết vậy nhưng vẫn không kìm được lòng mà khóc vì anh ...Nên dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ :" ÂM THẦM BÊN ANH "" Anh dùng cả thanh xuân để yêu thích âm nhạc . Tôi dùng cả đời mình để thích anh . "Rất nhàm chán nhưng đó là cuộc đời của tôi , một cuộc đời tôi rất mãn nguyện !
Thích đến năm 26 tuổi ! Tôi tạm biệt anh , tạm biệt thế giới . Căn bệnh mang tên ung thư này đã ngăn chặn việc tôi thích anh nhiều thêm nữa . Có lẽ là rất buồn nhưng đành để kiếp sau vậy !
END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com