TruyenHHH.com

Thu Nghiem Tinh Yeu

Sáng sớm, Dương Mẫn cảm nhận được ngực mình nặng, tế bào não nhanh chóng chuyển động làm cho xúc giác của bộ ngực càng thêm nhạy bén. Dương Mẫn cảm nhận được năm ngón tay đang yên lặng trên hai quả đồi của mình, làm ngực cô phập phồng không tự chủ được. Mí mắt mệt mỏi chẳng chịu nhướng lên. Cảm xúc do tiếp xúc với cơ thể người bên cạnh làm Dương Mẫn thêm ngứa ngáy trong lòng.

Xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón tay cũng chạm đến thần kinh của Hoàng Dịch, anh vô thức tăng thêm lực lại chuyển động ngón tay làm người nóng bỏng bên cạnh cứng đờ người không dám chuyển động, chỉ mơ hồ chịu trận. Hồi lâu sau Hoàng Dịch cũng ý thức được thứ trong tay mình là gì, mở mắt ra Hoàng Dịch thấy Dương Mẫn thức giấc vẫn còn mặt dày không có liêm sỉ mà lên tiếng.

"Cũng may anh đánh thức em sớm nếu không thì chúng ta trễ làm rồi."

Dương Mẫn sẽ thật sự tin tưởng lời anh nói nếu không có đôi tay kia chuyển động trên người cô đó. Quả thật vô sỉ mà.

Như cảm nhận được ánh mắt không tin là thật của Dương Mẫn, Hoàng Dịch cười trừ nâng tay rời khỏi người cô.

"Em nhanh chuẩn bị đi, anh đưa em đến công ty."

Hai người chia tay tại cửa phòng, tự mình chỉnh trang bản thân. Dương Mẫn sau khi chuẩn bị tươm tất xong ra đến cửa đã thấy Hoàng Dịch đứng đợi rồi, tâm trạng anh khá vui vẻ, tay còn cầm cái hộp nhỏ đầy khả nghi.

Đến gần cô mới thấy rõ chiếc hộp trắng cỡ bằng bàn tay anh, bên trong không biết chứa thứ gì nhưng rất nhanh cô đã không cần phải đoán nữa. Hoàng Dịch mở hộp lấy thứ bên ra, là một cái trứng rung màu hồng vô cùng chói mắt.

Không để Dương Mẫn phải đoán già đoán non, Hoàng Dịch lên tiếng trước.

"Lúc nãy quên nói với em, hôm nay em phải thử sản phẩm mới, có điều... công nghệ lần này có liên quan đến thời lượng pin nên khi thử thực tế cần phải đặt trong môi trường thực tế nên em sẽ phải giữ nó trong cơ thể để trải nghiệm và tính thời gian."

Dương Mẫn nghe vậy thì nhíu mày, cô dù có dâm đãng đến mấy thì cũng chỉ là trên giường nhưng nếu là không gian khác thực sự Dương Mẫn có chút e ngại. Cô muốn từ chối nhưng vừa định lên tiếng lại bị cướp lời.

"Em yên tâm, tiếng ồn của nó thật sự rất nhỏ, sẽ không có ai phát hiện ra. Chưa kể kết quả đánh giá của em cũng sẽ ảnh hưởng đến cải tiến lần tới của nó. Hiện tại anh chỉ có thể nhờ em thôi."

Dương Mẫn thật sự không muốn làm nhưng đây cũng là công việc, chưa kể Hoàng Dịch đã mở lời như vậy, cô cũng rất khó từ chối.

"Vậy... em sẽ làm vậy."

"Em nhận rồi nhé." Hoàng Dịch đạt được mục đích lại thêm điều kiện. "Tiện thể lúc dùng nó, em giúp anh miêu tả cảm nhận tại mỗi thời điểm được chứ, anh đang cần gấp bản mô tả này. Tối về em đưa anh được không?"

Dương Mẫn vừa nghe xong khó xử trong lòng cũng chỉ biết bất lực gật đầu, cô cũng không thể quẳng hợp đồng được mà, số tiền bồi thường thật sự lớn nha, mà cô cũng rất nghèo nữa. "Em... biết rồi, tối... tối về em sẽ đưa anh." Dương Mẫn ngượng chín cả mặt khi nói câu này, không dám cả nhìn thẳng.

Hoàng Dịch làm như không thấy rặng mây đỏ trên mặt cô mà lại tiếp tục bồi thêm một câu.

"Ok, vậy để anh giúp em đưa nó vào." Dứt lời Hoàng Dịch đã cúi xuống đẩy váy công sở của Dương Mẫn lên, tay còn lại kéo quần lót của cô xuống. Dương Mẫn thật sự không thể nào nhanh tay chặn anh lại được, hành động của anh thật sự quá lưu loát. Cô chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở vờ như đang nhìn ngoài cửa sổ dù nó chưa hề được mở ra. Dương Mẫn cố gắng xem nhẹ cảm giác nhột nhạt đang lan truyền từ bên dưới đến toàn thân.

Hoàng Dịch đưa mặt lại gần khu rừng rậm của cô, Dương Mẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả lên đó. Nó khiến cô bỗng chốc run rẩy lên. Lưng Dương Mẫn dựa vào cửa nhưng thật sự có chút đứng không vững.

Hoàng Dịch thấy phản ứng này chỉ cười khẽ, anh vươn lưỡi mình liếm láp hoa môi óng mượt, dần dà đưa lưỡi vào lỗ nhỏ chen vào sâu hơn. Không mất quá nhiều thời gian chỉ một lát, Hoàng Dịch đã có thể nếm được vị tanh tanh ngọt ngọt của dâm thủy.

Hoàng Dịch đưa trứng rung lớn bằng 2 ngón tay anh đến bên miệng nhỏ háu ăn, nhét vào. Nhờ dâm thủy mà trứng rung vào trong một cách nhanh chóng, vô cùng gọn ghẻ. Hoàn tất.

Hoàng Dịch đứng lên chỉnh trang lại váy áo cho Dương Mẫn xong cũng đến giờ đi làm. Dương Mẫn nhạy cảm nhận ra trứng rung đã hoạt động rồi, gương mặt ngại ngùng đỏ như gấc khó mà che giấu. Cô như sợ có người nhìn mà đưa tay ra sau kéo nhẹ tà váy đang bó chặt mông mình như cố che đi tình huống khó kiềm chế bên dưới. Hoàng Dịch như không nhìn ra sự e ngại của cô mà để lại một câu rung trời lở đất.

"À, anh quên nói với em, trứng rung này khởi động khi nó cảm nhận được sự co bóp của âm đạo nên một khi nó còn bên trong là không thể tắt được. Dưới đáy có hai nút điều chỉnh độ rung, dùng như nào là ở em đó."

Lời nói của Hoàng Dịch không phải giả vì Dương Mẫn thật sự cảm nhận được sự rung nhè nhẹ bên dưới của máy rung. Nhưng Hoàng Dịch không hề cho cô cơ hội quay đầu, anh cầm tay kéo Dương Mẫn ra cửa không chút do dự.

Dọc đường đi, Dương Mẫn mỗi bước là mỗi lần run rẩy. Váy công sở dài đến đầu gối dù đủ để che được cảnh xuân nhộn nhào bên dưới nhưng lại làm tôn thêm độ nảy nở của vòng 3 Dương Mẫn, cũng làm rõ được sự khó chịu của chủ nhân trong mỗi bước đi.

Càng bước, trứng rung càng theo trọng lực muốn rơi ra nhưng bị chặn lại bởi quần lót. Nhưng Dương Mẫn cũng vì có dị vật bên trong người lại bất giác kẹp chặt khiến trứng rung vào sâu. Hai điều này cứ luân phiên diễn ra khiến Dương Mẫn thật sự không biết bấu víu vào đâu. Chỉ còn biết dồn trọng lực lên người Hoàng Dịch.

Lên xe Hoàng Dịch, Dương Mẫn mới thôi loay hoay một chút, nhưng Dương Mẫn vẫn cảm nhận rõ được trứng rung cọ xát lên thành âm đạo, ngứa ngáy không chịu nổi. Mọi giác quan đều như nhạy cảm hơn vì biết chủ nhân nó khác với những người còn lại bởi vì có một dị vật bên trong người. Ban ngày mọi sự thay đổi diễn ra dưới ánh mặt trời đều dễ thu hút sự chú ý, sự sợ hãi vì bị mọi người phát hiện thường trực treo cao trên dây thần kinh yếu ớt của Dương Mẫn khiến cho cô thật sự muốn khóc.

Hoàng Dịch vừa lái xe vừa chú ý đến bên này nhưng vẫn cứ giả vờ như không thấy. Mặt mũi Dương Mẫn đã đỏ như phát sốt, ánh mắt sáng nhưng dè chừng chỉ trong giây lát nhưng luôn chú ý 4 phía xung quanh, cố gắng quan sát xem có ai đang để ý tới mình hay không, Hoàng Dịch ngồi bên cạnh cũng phải chịu ánh mắt của cô, ánh mắt mang đầy sự cảnh giác.

Đến công ty cô Hoàng Dịch mới dừng xe lại thì Dương Mẫn như ngồi trên đống lửa mà giật mình, cô hoang mang không biết phải rời đi như thế nào. Cô chỉ đành cố gắng thẳng lưng, căng da đầu, nâng cao cảnh giác mà vờ như lạnh mặt bước vào công ty dù sự cố gắng đó không hữu ích cho lắm. Cũng may túi xách đeo vai to đã được Dương Mẫn chỉnh lại chiều dài vừa vặn che đi cặp mông của cô. Dáng đi của Dương Mẫn thật sự không có vấn đề nhưng Hoàng Dịch có thể nhìn ra sự vội vã cũng như run rẩy trong mỗi bước chân cô, điệu bộ rất có dáng vẻ xem kịch vui.

Thu lại tầm mắt, Hoàng Dịch liếc sang ghế bên cạnh đã có một mảng ướt trên ghế da, khiến màu sắc chỗ đó đậm lên trông thấy. Hoàng Dịch lại đưa mắt ra ngoài tìm bóng dáng đã biến mất tại cửa công ty kia. Không tìm thấy, anh đành thu tầm mắt lái xe rời đi.

Dương Mẫn đi vội vã vì sợ để lộ ra ẩn tình bên trong, bản thân khác lạ nên có cảm giác ai cũng nhìn mình, ai cũng đang đánh giá mình, điều này khiến Dương Mẫn không chịu nổi nhưng vẫn cố nhanh chóng vào chỗ làm cho kịp giờ.

Về đến chỗ ngồi, Dương Mẫn mới được thả lỏng thở phào nhưng vừa ngồi xuống trứng rung lập tức vào sâu hơn, đánh mạnh lên thành âm đạo khiến cho tiểu huyệt co rút dữ dội. Dương Mẫn đã lên đỉnh, khoái cảm đánh úp đến, Dương Mẫn chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống bàn chịu trận, chờ cho khoái cảm đi qua.

Vừa ngẩng đầu lên thì các anh chị đồng nghiệp cũng đến. Nhìn thấy gương mặt đỏ của cô ai cũng hỏi thăm sức khỏe, hỏi cô có phải ốm rồi không. Dương Mẫn chỉ đành cười gượng nói không sao, nhưng vẫn viết mail xin nghỉ nửa ngày, làm đến trưa cô sẽ bắt xe về nhà.

Tuy làm nửa ngày nhưng việc vẫn phải làm, việc di chuyển càng không thể tránh khỏi. Tuy động tác hôm nay của cô vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được khoái cảm.

Lúc ngồi xuống, Dương Mẫn nghiêng người ra sau chẳng biết "may mắn" thế nào lại nhấn được nút tăng tốc độ rung lên, như một quả bom, nó khiến Dương Mẫn không kịp kiềm chế, lên đỉnh lần thứ 2. Cả cơ thể cô run run lên, cơ thể uyển chuyển nằm trên bàn không dám tạo ra âm thanh quá lớn. Dương Mẫn cúi gằm mặt, cắn chặt môi chặn lại âm thanh rên rỉ.

'Dương Mẫn, mày ráng lên, nhẫn nhịn lên, không thể để bị phát hiện, mày phải kiên trì, Dương Mẫn' Dương Mẫn cố gắng lẩm nhẩm thần chú trong đầu, cố gắng lấy lại ý chí của bản thân.

Ngồi một lát Dương Mẫn cũng miễn cưỡng chấp nhận được mức rung này. Cô loay hoay xoay mình để nhấn nút giảm vì đây là văn phòng không thể cho tay xuống dưới được, lại không thể đứng lên đi vào nhà vệ sinh, mọi thứ sẽ thật sự bại lộ nếu cô di chuyển mất, Dương Mẫn chỉ biết chịu đựng. Trứng rung rung mạnh cũng làm Dương Mẫn không dám đứng dậy đi đâu vì sợ bản thân thật sự chịu không nổi mà ngã ra, khiến mọi người biết được cái gì đang ở trong cô.

Bình tĩnh lại, Dương Mẫn cắn răng lấy điện thoại note lại những cảm nhận của mình vào ghi chép, để tối báo cáo với "sếp" mới của cô. Vừa ghi chép, Dương Mẫn còn phải chịu đựng âm đạo vì trứng rung mà co rút, còn phải nhìn quanh cảnh giác 4 phía, sợ người đến gần.

Làm xong nãy giờ cũng chỉ mới có 9h sáng, cách giờ giải lao một khoảng thời gian. Dương Mẫn đành tiếp tục gắng gượng.

Đầu năm nay, người ta nói nhân viên bán thời gian cũng gặp không ít tai nạn nghề nghiệp, tai nạn này quả thật khó tránh nha.

-Jo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com