TruyenHHH.com

Thu Mieu Qua Tiet Truc Anh Dao Hong


(Đại kết cục)

Bạch Ngọc Đường mở cửa phòng, chỉ thấy Tô Đàn cười như ánh mặt trời rực rỡ dẫn theo một đoàn tỳ nữ đứng ở ngoài cửa, trong tay đám tỳ nữ kia đang cầm các loại bút lông, màu vẽ. Bạch Ngọc Đường nhìn trận thế kia, hận không thể cắn nát cả răng, nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, thì không biết Tô Đàn đã bị tinh quang trong đôi mắt hoa đào kia giết bao nhiêu lần rồi.

Tô Đàn dường như không nhìn thấy sát khí trong mắt Bạch Ngọc Đường, cười dịu dàng xông về phía Bạch Ngọc Đường nói một câu chào buổi sáng, liền đem theo đám nô tỳ nghênh ngang tiến vào phòng. Ngón tay ngọc ngà vươn ra, sai người đem dụng cụ vẽ tranh đặt lên bàn dài trong phòng, xoay người lại nói với Bạch Ngọc Đường: "Không biết Chiêu ca ca tối qua ngủ có ngon không, sao muộn vậy rồi còn chưa dậy. Tiểu muội còn đang chờ huynh ấy vẽ tranh đây!"

"Ngủ ngon hay không, dậy sớm hay muộn, không phiền ngươi nhọc lòng." Có ngốc đến mấy cũng nghe ra được ý trong lời nói của Bạch Ngọc Đường, nhưng Tô Đàn giống như là trời sinh trì độn, vẫn cười nhẹ nhàng, không tức giận cũng tuyệt không lúng túng.

Nhưng Triển Chiêu ở trong phòng cũng không đứng nổi nữa, qua loa chải tóc, mặc trường sam vào. Vòng qua bình phong đi ra gian ngoài, Triển Chiêu mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn hữu lễ hướng về phía Tô Đàn gật đầu chào.

Bạch Ngọc Đường vốn là đưa lưng về phía gian trong, quay bộ mặt hung dữ hướng về phía Tô Đàn, nhưng thấy Tô Đàn ban đầu là bộ mặt cười khiêu khích, đột nhiên sắc mặt đỏ ửng, một đôi mắt hạnh cười thành trăng non. Bạch Ngọc Đường trong lòng cảm thấy kì quái, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, thiếu chút nữa hụt một hơi ngất đi.

Có lẽ là Triển Chiêu quá vội vã, tóc tùy ý buộc lên, hai sợi còn sót rơi xuống cần cổ, tiện tay cầm lên lại là trường sam màu xanh nhạt của Bạch Ngọc Đường, phối hợp với gương mặt bởi vì bị quấy rầy mộng đẹp mà trở nên tái nhợt cùng ánh mắt mê ly kia, dáng vẻ như vậy, sao có thể khiến người khác không yêu?

Nhưng Bạch Ngọc Đường là ai? Hận không thể đem Mèo kia giấu trong "Tức chết miêu", bất kỳ ai cũng không nhìn thấy. Huống chi là Tô Đàn mà hắn hận thấu xương?

Tô Đàn thấy Triển Chiêu đi ra, nhẹ nhàng cúi chào nói: "Chào buổi sáng Chiêu ca ca, Tiểu muội quấy rầy rồi!"

Nhìn Tô Đàn hướng về phía Miêu Nhi của hắn cười đến hoa cũng run rẩy, Bạch Ngọc Đường càng nổi giận đùng đùng. Hắn quay đầu nhìn một chậu Kiếm Lan xanh um tươi tốt đặt trên giá hoa bên cạnh, trong chậu sứ Thanh Hoa để mấy viên đá trắng mượt mà đáng yêu, Bạch Ngọc Đường tiện tay cầm lên mấy viên, tiện tay ném ra!

Chỉ thấy viên đá kia mang theo bảy phần nội lực bay sát qua bên tai Tô Đàn, chỉ nghe "bang" một tiếng đánh vào khung cửa, vậy mà cắm vào gỗ sâu ba phân. Viên đá kia tuy là không động đến da thịt, nhưng tóc mai bên gò má lại bị đứt mấy sợi, để lại một đường vết đỏ ở bên quai hàm. Tô Đàn cả kinh, theo bản năng ôm lấy đôi má phát đỏ, đôi mắt cười thành trăng non cũng biến thành trăng rằm tháng tám, bị dọa đến mở vừa tròn vừa lớn.

"Ách ~~ Chiêu ca ca...... huynh~ từ từ vẽ, tiểu muội cáo từ!" Tô Đàn sững sờ chốc lát, lại nhìn nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Bạch Ngọc Đường, vội vàng xoay người chạy mất, không dám dừng lại. Sau khi ra ngoài, còn thức thời đóng cửa lại.

"Ngọc Đường......" Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường lại ra tay nặng như vậy, đi tới kéo tay người kia. "Nàng suy cho cùng vẫn là nữ hài tử........"

"Ngươi con mèo thối này, làm gì mang dáng vẻ này ra ngoài? Ngươi xem bộ dáng nha đầu Tô Đàn kia, một vẻ thèm nhỏ dãi....."

"Ngọc Đường!" Triển Chiêu cau mày, con chuột này từ trước đến giờ nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng.

"Miêu Nhi!" Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng giữ chặt Triển Chiêu, buộc lại mấy lọn tóc rơi xuống giúp y, "Ngươi không biết dáng vẻ này của mình, khiến người khác......" Đem người kia ôm vào trong lòng, ghé vào bên tai nhẹ nhàng nói: " Muốn một ngụm nuốt vào bụng......"

Tình thoại này cho dù nghe bao nhiêu lần, trong lòng luôn là thấy ngọt; nhưng da mặt này, chung quy vẫn không thể dày được như con chuột nhà mình, vẫn là không chịu thua kém mà đỏ lên.

Tựa đầu lên bờ vai rộng của người kia, tận hưởng yên bình chốc lát......

"Miêu Nhi, chúng ta vẫn là rời đảo đi! Ra ngoài dạo chơi cũng tốt ~"

"Nhưng mà, nếu như vậy, có phải là quá không cho đại tẩu mặ mũi rồi? Hay là nhẫn nhịn một......." Không đợi Triển Chiêu nói xong, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng ~! Cửa hé ra một khe hở!

Trong khe cửa ló ra một cái đầu nhỏ, gò má còn mang theo một vết đỏ.

"Chiêu ca ca, Bạch ngũ ca. Nhắc nhở hai người, hôm nay là mười lăm giữa tháng, buổi tối ăn tết Nguyên Tiêu, ngắm hoa đăng nha!"

Viên đá nhỏ trong tay Bạch Ngọc Đường bắn tới trên cửa, một khắc trước, chỗ đó vẫn là cái đầu nhỏ kia!

Triển Chiêu thở dài, nhìn Bạch Ngọc Đường nói: "Ngọc Đường, chúng ta vẫn là rời đảo đi! Ra ngoài đi dạo cũng tốt ~"

Trên sông gió lớn, Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu nhét vào khoang thuyền tránh gió, bản thân lại đứng trên boong thuyền, hóng gió một chút, cũng là hưởng thụ.

Ngũ gia một tay khoát lên cột buồm, ngón tay tùy ý gõ gõ, đột nhiên, một con chim bồ câu đưa thư toàn thân trắng như tuyết, mỏ cùng chân màu đỏ tươi đậu ở bên tay hắn. Bồ câu đưa thư trên đảo Bạch Ngọc Đường đều nhận ra được, con chim này chắc chắn không phải chim trên đảo, lại nhìn ký hiệu trên chân của con chim kia, cũng không giống của những người ngày thường hay liên hệ với đảo. Vốn là Ngũ gia không thèm chặn bồ câu đưa thư của người khác, nhưng không biết vì sao, Ngũ gia có một loại trực giác, bồ câu đưa thư này khẳng định có liên quan với Tô Đàn.

Bạch Ngọc Đường vươn tay bắt lấy con chim bồ câu kia......

"Miêu Nhi! Chúng ta không đi nữa! Về đảo!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tới Hãm Không đảo, chỉ thấy gia đinh đang chuẩn bị hoa đăng cho tết Trung Nguyên. Nhìn chúng gia đinh vừa bận rộn vừa nhỏ giọng oán giận, Ngũ gia cười cười, cũng không nói gì.

Tết Trung Nguyên đêm đó, mọi người trải qua cũng coi như vui vẻ. Có lẽ là Tô Đàn bị Bạch Ngọc Đường dọa sợ rồi, cho nên cũng không dính lấy Triển Chiêu như trước nữa. Nhưng bánh trôi ngũ sắc buổi tối, nàng lại ăn không ít, một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm hồn ăn uống.

Trong lúc mọi người đang vì bận rộn xong một cái tết Trung Nguyên mà thở phào nhẹ nhõm, Tô trang chủ lại bắt đầu phận phó nhà bếp kho đầu heo. Nói là mồng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu. Ăn đầu heo rồi, mới tính là qua hết tháng giêng.

Thế là, toàn bộ người trên đảo ăn thịt đầu heo, lại ăn bánh xuân. Dưới sự chủ trì của Tô Đàn, bữa tối hôm đó là bánh xuân mỏng như cánh ve, toàn bộ thức ăn là bánh cuốn bày đầy cả một bàn.

Không đến mấy ngày, ngay cả Lô phu nhân cũng cảm thấy có chút mệt, tứ thử còn lại nhao nhao muốn trốn khỏi đảo tránh nạn, chỉ có Bạch Ngọc Đường vẫn bình chân như vại ở lại trên đảo, nhìn Tô Đàn lăn qua lăn lại. Hắn còn khuyên những người khác cũng bình tĩnh đừng nóng, còn nói những dằn vặt như này cũng có chỗ tốt, ít nhất là Miêu Nhi của hắn có thêm chút thịt, buổi tối ôm lấy, càng thoải mái hơn!

Trong lúc toàn bộ người trên đảo chuẩn bị gói bánh ú đón tết Đoan Ngọ, trên sông có một chiếc thuyền lớn, hướng về Hãm Không đảo mà lái tới.

Hãm Không đảo có khách tới, thân là chủ nhà, đương nhiên phải đi xem xem, Tô Đàn thích tham gia náo nhiệt, cũng theo Lô phu nhân đến bến tàu. Chỉ thấy Tô Đàn sau khi nhìn thấy chiếc thuyền kia từ xa xa, liền hoa dung biến sắc, túm lấy góc áo của Lô phu nhân: "Sư tỷ, Tỷ nói với hắn rồi sao?" Lô phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tô Đàn nói: "Đương nhiên không có. Muội không cho ta nói, ta đương nhiên sẽ không nói! Có điều, muội ra ngoài lâu như vậy, cũng chơi đủ rồi, nên trở về rồi!"

Tô Đàn bĩu môi nhỏ, có chút không tình nguyện. Nhưng người kia đã đến rồi, mình có trốn cũng không kịp nữa rồi.

Trong lúc tất cả mọi người đang suy đoán người trên thuyền kia là ai, chỉ có Bạch Ngọc Đường, lắc lắc cây quạt, bày ra bộ dạng ta đây đã biết trước.

Thuyền chậm rãi cập bến, các thuyền công hô thả neo xuống sông. Đợi thuyền dừng hẳn, từ trên thuyền bước xuống một vị phiên phiên giai công tử.

Một thân thanh sam, một chiếc quạt giấy, so sánh với Bạch Ngọc Đường, tuy là thiếu đi mấy phần tiêu sái, nhưng lại nhiều hơn mấy phần phiêu dật. Người kia sau khi xuống thuyền, trước tiên hướng về phía mọi người chắp tay, xem như chào hỏi, nhưng hắn không có dừng lại, đi thẳng đến trước mặt Lô phu nhân, nhẹ nhàng vái chào, cười nói: "Sư tỷ, đã lâu không gặp!"

"Sư đệ, đã lâu không gặp! Nếu không phải là vì muội ấy, ta thấy đệ cũng sẽ không nhớ đến ta đâu?" Lô phu nhân kéo lấy tay Tô Đàn, cười nhạo nói.

Lời này vừa nói ra, hiếm thấy Tô Đàn mặt đỏ lên, mặt thanh sam nam tử kia cũng đỏ lên.

"Thì ra đây là sư đệ của đại tẩu a? Xem ra, sư môn của đại tẩu coi như la đại đoàn viên rồi!" Tam gia ngược lại là đã nhìn ra môn đạo. Ngũ gia ở một bên dùng quạt gõ gõ bả vai tam ca nói rằng: "Tam ca, phía sau vẫn còn đó, huynh cứ chậm rãi mà xem!"

Ngũ gia vừa dứt lời, chỉ nghe Lô phu nhân nói rằng: "Các vị huynh đệ, nghe ta giới thiệu một chút. Đây là sư đệ của ta, Dược Vương cốc chủ, Ngữ Tố Tuấn. Hắn cũng là vị hôn phu của sư muội ta. Bọn chúng tháng sau là thành hôn rồi!"

"Sư tỷ!" Tô Đàn hôm nay phá lệ dễ xấu hổ, cũng không có nhanh mồm nhanh miệng như mọi ngày. Chỉ là e thẹn cúi đầu, mặt đỏ lên. Tô Đàn như vậy, dường như mới xứng với thân phận và bộ dáng của nàng.

"Chúc mừng Ngữ huynh! Không biết các ngươi dự định khi nào thì trở về Dược Vương Cốc thành hôn đây?"

"Vị này là Bạch huynh đi? Chuyện lần nay thực sự là đa tạ! Tại hạ cùng nương tử mùng một tháng sau là thành thân rồi, đương nhiên là càng nhanh càng tốt!" Ngữ Tố Tuấn nói.

"Đây là việc vui, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, càng nhanh càng tốt!" Bạch Ngọc Đường cầm quạt khi có khi không gõ vào lòng bàn tay, nụ cười trên mặt đặc biệt xán lạn!

Gương mặt đỏ hồng của Tô Đàn đã biến thành hình dạng bánh bao, tức giận nói với tì nữ bên cạnh: "Ta mệt rồi, chúng ta về phòng!" Dứt lời, xoay người liền đi.

"Nương tử!" Ngữ Tố Tuấn thấy Tô Đàn muốn đi, vội vàng gọi nàng. Nhưng Tô Đàn cũng không thèm để ý, chỉ đi về phía trước. "Còn không mau đuổi theo!" Lô phu nhân thấy bọn họ như vậy, sớm đã thành quen, đẩy Ngữ Tố Tuấn một cái, để hắn thêm can đảm đuổi theo.

Ngữ Tố Tuấn lại là thi lễ: "Các vị, tại hạ thất lễ!" Dứt lời, vén vạt áo lên, bước nhanh đuổi theo. Nhìn nhịp chân, là loại khinh công tuyệt diệu.

Nhìn theo bóng Ngữ Tố Tuấn rời đi, Bạch Ngọc Đường đưa tay ôm lấy Triển Chiêu, nói một mình: "Những ngày tháng này, lại bình thường rồi!"

Năm ngày sau, một đoàn thuyền quy mô lớn rời khỏi Hãm Không đảo. Đồ vật vận chuyển trên thuyền đều là bảo bối Tô Đàn trong mấy tháng này đi du ngoạn khắp nơi mà vơ vét được, lúc này mọi người mới biết, những bảo bối này đều dùng cho việc xuất giá. Phỏng chừng, nhà bếp của Dược Vương Cốc cần phải tân trang lại một phen rồi!

Trước khi lên thuyền, Bạch Ngọc Đường thay Triển Chiêu đưa cho Tô Đàn bức chân dung mà nàng vẫn luôn muốn. Tô Đàn ánh mắt sáng lấp lánh, muốn mở bức họa kia ra xem. Cây quạt của Bạch Ngọc Đường chặn lại tay của Tô Đàn nói: "Đây là do Miêu Nhi tự mình vẽ, xem như là quà cưới cho ngươi! Mở ra sớm, sẽ không may mắn!"

Mấy ngày này Tô Đàn đúng là thành thực hơn rất nhiều, nhưng tục ngữ có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhân lúc Tiểu Ngữ không nhìn sang bên này, Tô Đàn hướng về phía Bạch Ngọc Đường ra sức làm một cái mặt quỷ! Oán thầm nói: "Hừ, con chuột hẹp hòi! Đem Miêu Nhi nhà ngươi nhốt ở trong nhà không tới tiễn ta, còn nói cái gì mà vẽ tranh mệt, đều là kiếm cớ!"

Ngữ Tố Tuấn bên kia sau khi nói lời từ biệt với mọi người, liền dắt tay Tô Đàn, lên thuyền lớn.

"Nương tử!" Ngữ Tố Tuấn ôm lấy vai Tô Đàn, Tô Đàn thuận thế tựa trong ngực hắn. "Mấy tháng này, chơi có thoải mái, vui vẻ không?"

"Ừm!" Tô Đàn cười gật đầu, một bộ dáng thỏa mãn.

"Vậy lần sau không cho phép vụng trộm chạy đi nữa! Để vi phu dễ tìm!"

"Tướng công thật lợi hại, vậy mà cũng tìm được rồi!" Tô Đàn ngước đầu nhìn Ngữ Tố Tuấn nói.

"May nhờ Bạch huynh chỉ điểm, nếu không, vi phu đã đi Tây Hạ rồi!" Tiểu Ngữ nói, trong mắt có chút ý cười.

"A? Là tên Bạch Ngọc Đường kia giở trò quỷ?" Tô Đàn lập tức từ trong ngực Tiểu Ngữ nhảy ra, nghiến răng nghiến lợi nói. "Nương tử! Bình tĩnh đừng nóng!" Tay Tiểu Ngữ nhẹ nhàng khoát lên vai Tô Đàn, giọng nói dịu dàng, tràn đầy sủng nịnh.

Tô Đàn bình ổn lại hơi thở, lại cười nói: "Đúng vậy, ta vẫn còn bức chân dung Tiểu Miêu tặng đây!" Nói xong liền chạy đến bên bàn cầm quyển họa kia lên. "Tướng công, cái này là ta phải tốn rất nhiều công sức mới cầu được đó!" Dứt lời, cẩn thận từng li từng tí mở quyển họa ra.

Chỉ thấy bên trong quyển họa có kẹp một tờ giấy nhắn, Tô Đàn nhặt tờ giấy kia lên, chỉ thấy bên trên viết rằng: "Một bức chuyết tác (chuyết tác: tác phẩm kém cỏi của tôi), làm quà chúc mừng tân hôn. Đây là dồ tốt để trang trí phòng bếp. Hai mươi ba tháng chạp năm sau, Bạch mỗ nhất định sẽ lại tặng chuyết tác khác. Bạch Ngọc Đường"

Tô Đàn xem xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đợi nàng mở ra bức họa kia, nhìn rõ bức tranh đó, tức đến hoa dung biến sắc, căm tức đem bức họa ném xuống đất: "Bạch Ngọc Đường! Ta với ngươi chưa xong đâu!"

Dứt lời, xoay người ra khỏi khoang thuyền. "Nương tử!" Tiểu Ngữ lập tức muốn đuổi theo, nhưng dưới chân lại như vấp phải cái gì. Tiểu Ngữ cúi đầu nhìn, liền bật cười thành tiếng.

Chỉ thấy một ông lão trắng trắng mập mập cười rất đáng yêu được vẽ sinh động trên giấy, ở một bên còn đề rất rõ ràng: Táo Vương Gia. (ông Táo :v)


[HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com