TruyenHHH.com

Thu Mieu Qua Tiet Truc Anh Dao Hong

Sáng sớm mùa thu có mấy phần lành lạnh, trên sông sương mù mờ mịt, ánh bình minh xuyên qua từng lớp sương mù, chiếu trên mặt nước, trên nước nổi lên một mảnh ánh sáng dao động, vàng rực rỡ, vô cùng chói mắt. Xa xa, sương mù vờn quanh những ngọn núi, như thật như ảo..... Lúc này mà đứng ở đầu thuyền ngắm cảnh, xác thực là có một phen tình thú.

"Miêu Nhi, cẩn thận đừng để cảm lạnh!" Một chiếc áo choàng đem Triển Chiêu đang đứng trên đầu thuyền bọc lại, mà Triển Chiêu cũng thuận thế tựa vào trong lòng người kia, cũng không có ý định trở về khoang thuyền, tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp buổi sáng sớm này.

"Ngọc Đường...... Chúng ta đã lâu không ngắm mặt trời mọc rồi!"

"Con mèo ngươi đã thích, vậy đêm nay chúng ta ở lại trong trấn, ngày mai dậy sớm đi leo núi......"

Triển Chiêu nghe vậy, chỉ là cười nhẹ không nói, không đáp ứng cũng không có cự tuyệt.

Lúc này, dường như có nói gì cũng là dư thừa, chỉ cần hai người ôm nhau thật chặt, lẳng lặng thưởng thức, thế là đủ rồi.....

Chờ thuyền cập bờ, sương mù cũng đã tan gần hết, trong trấn bắt đầu náo nhiệt lên. Người trên đường rộn ràng nhộn nhịp, mua bán, đi dạo phố, khung cảnh thật náo nhiệt!

Hai người đi từ rất sớm, còn chưa dùng điểm tâm sáng, Bạch Ngọc Đường còn dễ nói, nhưng hắn bận tâm Triển Chiêu, mới sáng sớm đã đứng ở đầu thuyền hóng gió, thân thể vốn sợ lạnh e là không chịu được. Vì thế, liền lôi kéo mèo con lên trấn tới Nhất Phẩm Cư nổi danh nhất mua điểm tâm sáng, tìm một nhã gian yên tĩnh ngồi xuống, gọi cháo loãng ăn sáng, cùng hai lồng bánh bao, lại gọi một bình Vũ Tiền. Đợi trà đem lên, Bạch Ngọc Đường vội vàng rót một chén trà nóng, đặt vào trong tay Triển Chiêu, để giảm đi cảm giác mát lạnh.

"Miêu Nhi, còn lạnh sao?" Bạch Ngọc Đường nói, đôi tay kia không dấu vết xoa xoa tay Triển Chiêu, nhẹ nhàng nắm chặt.

"Không lạnh nữa." Triển Chiêu cười đáp, y ôm trà nóng, tay ấm, tâm cũng ấm rồi.

Chỉ chốc lát sau, bánh bao điểm tâm được mang lên. Bạch Ngọc Đường gắp một chiếc bánh bao đặt vào trong đĩa trước mặt Triển Chiêu, "Miêu Nhi, nếm thử cái này, mùi vị rất ngon!"

Triển Chiêu nhìn chiếc bánh bao trắng mịn mượt mà trong đĩa, nhịn không được "xì" cười một tiếng. Bạch Ngọc Đường đang cắn một miếng bánh bao, nước canh trong bánh bao vào miệng, thơm ngon vô cùng, nhưng cũng có chút nóng, nụ cười này của Triển Chiêu, làm hắn sặc một cái, đầu lưỡi cũng bị bỏng, còn ho một trận.

Triển Chiêu vội vàng đặt chén trà trong tay xuống, vừa vỗ lưng vừa nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Một lúc sau, Ngũ gia mới trở lại bình thường. Hắn nhìn Triển Chiêu nói: "Con mèo thối ngươi, đang yên đang lành cười cái gì? Không phải ngươi, Ngũ gia sẽ sặc sao?" Cũng may là nhã gian, không có người khác, nếu không mặt mũi Ngũ gia cũng mất sạch rồi.

Triển Chiêu nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó, nhìn nhìn bánh bao trên bàn, lại cười lên.

Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn cái bánh bao kia, đột nhiên hiểu ra con mèo kia vì sao lại cười, không khỏi cũng cười lên. "Nếu nữ nhân kia ở đây, hai lồng bánh bao này chỉ sợ cũng không đủ cho nàng nhét kẽ răng!"

Triển Chiêu nín cười nói: "Nếu nàng ở đây, chỉ sợ Ngũ gia không chỉ có sặc đâu nhỉ?"

Bạch Ngọc Đường âm thầm cắn răng, tâm nói con mèo này từ sau khi từ quan, thì ngày càng nhanh mồm nhanh miệng. "Mèo thối, lại đùa giỡn Ngũ gia nhà ngươi!"

Triển Chiêu lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không thể thật sự ở lại trên trấn không về đảo chứ? Ngươi cứ như vậy vội trốn ra ngoài?"

Bạch Ngọc Đường nghe xong, con mắt lập tức dựng đứng lên: "Ngươi con mèo thối này dập tắt hết uy phong của Ngũ gia? Cái gì gọi là trốn ra ngoài? Cho rằng ngũ gia là sợ nữ nhân kia? Hừ, hảo nam không cùng nữ đấu! Hơn nữa, chúng ta đã lâu rồi không ra ngoài, ra ngoài đi dạo cũng chẳng có gì không tốt!" Đương nhiên, quan trọng nhất là, hắn không muốn nhìn nàng trêu ghẹo sàm sỡ con mèo nữa. Đương nhiên, lời này Bạch Ngọc Đường không dám nói ra trước mặt Triển Chiêu.

Nghĩ tới buổi tối hôm trước, nữ nhân kia dựa vào say rượu cũng chiếm không ít tiện nghi của con mèo, hắn hiện tại không muốn vướng mắc cùng nữ nhân kia nữa, cho nên sáng sớm liền kéo người ra ngoài, tìm chút thanh tịnh. Chỉ là đi quá sớm, giống như chạy nạn vậy!

Triển Chiêu cũng biết việc làm của Tô Đàn kia rất là khiến người đau đầu, cũng liền không nói gì nữa, chỉ là gắp một chiếc bánh bao đặt vào trong bát Bạch Ngọc Đường. Có lúc, hai người yêu nhau, chỉ cần một động tác, không cần nói cái gì hết.

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc vẫn là không ở lại trong trấn qua đêm như mong muốn, theo như ý kiến của Triển Chiêu, nếu vào lúc này ngủ lại trong trấn, chỉ sợ đại tẩu sẽ nghi ngờ. Ngũ gia không biết làm sao, đành phải nghe theo con mèo hiểu lễ nghi kia, đến buổi chiều, hai người liền cùng nhau trở về Hãm Không đảo.

Thuyền vừa cập bờ, Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy bầu không khí trên đảo dường như không đúng lắm.

Sáng sớm lúc rời đi, bến phà vẫn yên bình như cũ, chỉ là thời gian nửa ngày, rào chắn của bến phà đã được quấn lụa màu. Suốt đường đi, cũng là cảnh tượng vui mừng nhộn nhịp, ngay cả nô bộc trên đảo, cũng đã thay y phục mới, tựa hồ so với bình thường bận rộn hơn một chút.

Bạch Ngọc Đường vô cùng buồn bực, liền túm lại một hạ nhân hỏi nguyên nhân, chỉ nghe người kia đáp rằng: "Tô trang chủ trên đảo chúng ta nói, kể từ hôm nay, trên đảo đón tết!" Nói xong, cũng không chờ Bạch Ngọc Đường dặn dò, vội vã đi mất.

Năm hết tết đến rồi, việc cũng thật nhiều a!

Hai người mặc dù đã nghe hạ nhân kia trả lời, nhưng vẫn chưa hiểu, cách năm mới còn hơn ba tháng nữa, sao mà vừa rời đảo một chuyến, trở về đã đón tết rồi?

Đang lúc buồn bực, hai người liền đi đến chính sảnh, một đường này cũng là treo đèn kết hoa, trong chính sảnh lại càng vô cùng bận rộn. Mấy nha hoàn già trẻ cầm mấy thứ khăn vải phất trần, lau lau chùi chùi, bọn sai vặt trèo cao bò thấp, nào treo đèn, nào treo lụa màu, rất náo nhiệt!

Xuyên qua đám người, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, chính giữa đại sảnh là một nữ nhân đang ngồi.

Nữ nhân kia ngày hôm nay búi một búi tóc đơn giản, mang theo vài phần đẹp đẽ già giặn. Y phục cũng không mặc hoa lệ như ngày trước, kiểu dáng vô cùng nhẹ nhàng. Nàng ngồi ở trên ghế, đứng bên người là bốn tỳ nữ nàng đem đến. Người kia có lẽ là vóc dáng quá nhỏ, đôi chân ở không trung lắc qua lắc lại. Không chỉ có chân không nhàn rỗi, tay kia cũng chỉ chỉ chỏ chỏ, vừa chỉ vừa nói: "Ngươi ngươi ngươi, đôi bình hoa kia lệch rồi..... ôi chao, ngươi đó ~ dải lụa màu kia không cần treo ở đó...... nói ngươi đó! Đem cột cửa bên kia lau lại một lượt...." Vừa nói vừa từ trong đĩa mà tì nữ bên cạnh đang cầm lấy ra một miếng điểm tâm mắt quả khô gì đó nhét vào miệng, miệng có hai tác dụng, đều được nàng sử dụng triệt để!

"Tô Đàn? Ngươi muốn làm gì?" Bạch Ngọc Đường thấy rõ người kia, nhịn không được quát lớn một tiếng.

Tô Đàn kia đang cúi đầu xem quả khô trong đĩa, ngón tay ngọc ngà đang ở trong đĩa chọn tới chọn lui, nghe có người quát nàng, liền ngầng đầu nhìn lại. Nàng cố ý lờ đi Bạch Ngọc Đường vừa quát lớn, hướng về phía Triển Chiêu cười nói: "Chiêu ca ca trở về?" Nói rồi, nhặt một hạt nhân hồ đào, ném vào trong miệng, đứng dậy đi tới trước người Triển Chiêu. Ngẩng đầu (chiều cao đáng thương a!) nói: " Sư tỷ nói, gần đây trên đảo rất vô vị, bảo ta tìm chút việc vui. Ta nhớ đến cái năm cùng sư tỷ chia tay, vừa lúc là trước năm mới, tỷ muội chúng ta ngay cả một cái năm mới cũng không được đón vui vẻ, chiêu ca ca, ngày mai chúng ta, liền ăn tết đi!"

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy mắt giật giật, chân răng ngứa ngáy.một hòn đảo đang yên đang lành, mới qua tết Trung Thu không mấy ngày, làm sao lại bắt đầu đón năm mới đây? "Tô Đàn, ngươi rốt cuộc muốn giày vò nhau thế nào?"

Tô Đàn nhìn Bạch Ngọc Đường đang tức điên, vẻ mặt tươi cười như hoa: "Ngũ gia sao lại nói như thế? Tiểu muội chỉ là muốn cùng sư tỷ gần gũi một chút mà thôi!" Sau đó lại nói với Triển Chiêu: "Chiêu ca ca, tối nay chúng ta làm sủi cảo, muội đã bảo phòng bếp chuẩn bị mười loại nhân bánh, đảm bảo ăn ngon!" Dứt lời, tựa hồ còn nuốt một ngụm nước bọt.

Triển Chiêu cũng cảm thấy tình huống này thật kỳ dị, cau mày hỏi: "Tô tiểu thư thật sự dự định hôm nay ăn Tết?"

"Hôm nay là ba mươi, ngày mai là mùng một. chiêu ca ca, đêm nay tiểu muội đợi huynh cùng đón giao thừa!" Không đợi Triển Chiêu nhận lời, nàng lại nói với bốn tỳ nữ phía sau: "Tương Nhi, Lỗ Nhi, Việt Nhi, Xuyên Nhi! Chúng ta đi phòng bếp nhìn xem, thức ăn tối nay chuẩn bị thế nào rồi!"

Dứt lời, Tô Đàn mang theo bốn tỳ nữ xinh đẹp kia, vênh váo tự đắc sượt qua người Bạch Ngọc Đường mà đi.

Mùa thu ở Hãm Không đảo, đã định trước là không được yên bình........

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com