TruyenHHH.com

Thu Mieu Qua Tiet Truc Anh Dao Hong


Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ tới nữ nhân kia, chân răng liền ngứa. Có điều, nghĩ lại, cũng chưa chắc là nàng, vô duyên vô cớ, người kia đến Hãm Không đảo làm gì? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng nhìn nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu cũng khẽ cau mày, nghĩ tới nữ nhân kia, Triển Chiêu cũng là lòng còn sợ hãi.

Hai người nhìn nhau một cái, cũng không nhiều lời, cùng nhau bước vào tiền thính. Chỉ thấy chính giữa đại sảnh có một cô nương đứng đưa lưng về phía cửa, váy dài màu vàng chạm đất, trên váy dùng kim tuyến thêu xung quanh những đóa mẫu đơn rực rỡ, nắng mùa thu chiếu vào trong phòng, chỉ cảm thấy ánh vàng lấp lánh, rất là chói mắt. Cô nương kia một đầu búi tóc màu đen, chênh chếch cắm một cây trâm vàng, mỗi lần nói chuyện, cây trâm kia lại đong đưa qua lại, chỉ thấy vị trí chủ vị là đại ca Lô Phương đang ngồi, vẻ mặt khó xử, ánh mắt nhìn theo cây trâm kia lắc qua lắc lại, cơ hồ sắp hôn mê! Ngồi bên cạnh chính là Lô phu nhân, mỉm cười nhìn cô nương kia, trong mắt toàn là cưng chiều. Ngồi hai bên đại sảnh là tam thử còn lại, có người đỡ trán, cau mày không nói, có người há to miệng, kinh ngạc nhìn vị cô nương một thân phục trang đẹp đẽ kia, còn có người thì hé miệng nhàn nhạt cười, một bộ dáng ngồi xem náo nhiệt.

"...... vậy mới nói,Hãm Không đảo của tỷ phu thật sự là nơi tốt, tiểu muội ta muốn ở thêm mấy ngày, cùng tỷ tỷ gần gũi một chút, cho thỏa nỗi khổ tương tư. Hai là, cũng để giải sầu, mở rộng tầm mắt. Tỷ phu sẽ không ghét bỏ tiểu muội chứ?" Nữ nhân kia ngôn ngữ giảo hoạt, nói đến Lô Phương trung hậu cứ liên tục gật đầu nói phải.

"Ngũ đệ, Tiểu Miêu! Các ngươi tới rồi?" Tưởng Bình ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy hai người vào cửa, vô cùng nhiệt tình chào hỏi. Bạch Ngọc Đường sửng sốt, tâm nói ma bệnh này lại có ý đồ xấu gì, đột nhiên nhiệt tình như vậy, phi gian tức đạo!

Một tiếng này, vừa lúc ngắt lời cô nương kia, khiến cho mọi người đều nhìn ra cửa. Lô phu nhân đi tới cười nói: "Các ngươi đã tới, mau đến gặp mặt, khách của Hãm Không đảo chúng ta tới rồi. Các ngươi là người quen cũ đi, vậy ta không giới thiệu nữa!"

Chỉ thấy cẩm y cô nương kia xoay người, hơi cúi chào, cười nói: "Tiểu nữ tử Tô Đàn, ra mắt hai vị công tử. Hai vị, đã lâu không gặp?"

Vẫn là Triển Chiêu phản ứng lại trước, ôm quyền nói: "Tô trang chủ, đã lâu không gặp!" Dứt lời, liền nhìn sang Bạch Ngọc Đường bên cạnh, chỉ thấy Bạch Ngũ gia nhàn nhã đứng quạt, mắt nhìn trần nhà, người không biết chỉ cho rằng Bạch Ngọc Đường ngạo mạn vô lễ, lại không biết Bạch Ngũ gia đã sớm đem Tô Đàn kia ra mắng thầm hơn ngàn lần vạn lần. Cho rằng đến lúc chết già cũng không gặp lại, nào biết không đến mấy tháng, vậy mà lại ở Hãm Không đảo, gặp phải trên địa bàn của chính mình.

Lô phu nhân biết Bạch Ngọc Đường kia trước giờ lãnh ngạo đã quen, liền đi tới nắm tay Tô Đàn nói: "Đừng gọi trang chủ công tử gì đó khách khí quá! Tô Đàn các ngươi biết đó, nàng là tiểu sư muội của ta. Lúc trước sư phụ chỉ thu ba người đệ tử, ta là đại sư tỷ, còn muôi ấy, là người nhỏ nhất, bị mọi người chiều hư rồi! Lần này ra ngoài chơi, cố ý lên đảo thăm ta. Tỷ muội chúng ta cũng phải năm sáu năm rồi không gặp, tẩu tử giữ muội ấy ở lại trên đảo thêm mấy ngày, được không?"

Nghe Lô phu nhân nói như vậy, Triển Chiêu liền có chút xấu hổ, nghĩ đến thái độ của mình vừa nãy có hơi lãnh đạm. Nhưng nghĩ tới đoạn thời gian ở Tô gia trang kia, y vẫn là trong lòng sợ hãi. Có điều, nếu đã là sư muội của đại tẩu, thì lại là chuyện khác. Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng sửng sốt, hắn nhớ mình đến Hãm Không đảo đã nhiều năm, nhưng xưa nay chưa từng nghe qua đại tẩu nói có một sư muội.

"Đại tẩu, nàng là sư muội của tẩu? Vì sao trước giờ không nghe tẩu nhắc đến?" Bạch Ngọc Đường không giống con mèo nhà hắn, có gì cũng giấu trong lòng, muốn hỏi liền hỏi, không chút khách khí.

Lô phu nhân cười nói: "Gia sư làm người khiêm tốn, không cho phép các đệ tử khắp nơi khoa trương, huống hồ ta đến Hãm Không đảo mấy năm nay, sư muội còn chưa xuất sư môn, cho nên, chưa từng nhắc tới."

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nhìn Tô Đàn kia, trong lòng nghĩ nữ nhân này khẳng định không phải đến thăm viếng đơn giản như vậy. Mấy tháng trước, chính mình đem phòng bếp của ả thiêu rụi, ả không ghi hận trong lòng mới là lạ.

"Trên Hãm Không đảo này cũng chẳng có gì đáng xem cả, chỉ sợ sẽ khiến ngươi buồn chán!" Bạch Ngọc Đường phe phẩy chiếc quạt, không giống như vì người khác mà suy nghĩ, lại có ý đuổi khách rõ ràng.

Tô Đàn cười nói: "Vậy cũng không sao, gần đây quá mệt mỏi, đúng lúc nghỉ ngơi một chút!"

Lô phu nhân nghe vậy vô cùng buồn bực: "Muội không phải nói ra ngoài du sơn ngoạn thủy, vui vẻ tự tại sao, làm sao giờ lại nói mệt rồi? Trên đường không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Tỷ tỷ có điều không biết!" Tô Đàn kéo lấy tay Lô phu nhân, cười đến vui tươi dị thường, "Ba tháng trước, trong sơn trang của muội chịu một trận đại hỏa, đem phòng bếp mà muội yêu quý nhất thiêu rụi sạch sẽ. Tiểu muội lần này ra ngoài, một là vì du sơn ngoạn thủy, hai là vì xây dựng lại phong bếp mới, đặt mua tất cả vật liệu, cho nên mới có chút mệt nhọc!"

"Bị cháy?" Lô phu nhân nghe xong, giật nảy mình, kéo Tô Đàn lại nhìn xem, "Có làm muội bị thương không?"

"Tỷ tỷ yên tâm, kẻ phóng hỏa kia chỉ đốt phòng bếp, những nơi khác không có việc gì!" Tô Đàn nói với Lô phu nhân, nhưng mắt lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, lúc nhắc tới "kẻ phóng hỏa", cũng là nghiến răng mà nói, "Tiểu muội thân thể không sao, chỉ là, vô cùng thương tâm....." Dứt lời, viền mắt lại đỏ lên.

Triển Chiêu vốn là người thành thực, nghe Tô Đàn nói như vậy, trong lòng không khỏi áy náy vạn phần, nhưng Bạch Ngọc Đường là ai, liếc mắt đã nhìn ra nữ nhân kia đang diễn kịch, lừa gạt con mèo kia với đại tẩu còn được, muốn lừa mình, không có cửa đâu!

"Ha ha, người phóng hỏa kia thật đúng là tri kỷ, sao lại chỉ đốt mỗi phòng bếp chứ! Nếu như không cẩn thận một cái, vậy Tô gia trang kia của ngươi liền bị đốt sạch sẽ rồi, chậc chậc, "Bạch Ngọc Đường vừa nói, còn vừa lắc lắc đầu, "Chỉ sợ không chỉ là thương tâm đâu!"

Tô Đàn trong lòng bực bội, lại không để lộ sắc mặt ra ngoài, cười đi đến trước mặt hai người Triển Bạch nói: "Làm phiền Bạch Ngũ gia quan tâm rồi, tiểu nữ tử có lời cảm tạ." Dứt lời, liền chuyển hướng Triển Chiêu, ngón tay ngọc ngà duỗi ra, cầm lên một lọn tóc trước người Triển Chiêu nói: " 'Hoan nhan' của Tô gia trang ta vẫn đúng là thứ tốt! Lần trước nhìn thấy Chiêu ca ca vẫn là đầu đầy tóc bạc, lần này thấy, lại có một phong thái khác, so với lần trước càng khiến người ta động lòng hơn!" Dứt lời, giơ tay để mặc cho những sợi tóc trơn bóng như tơ kia theo đầu ngón tay trượt xuống, chỉ là trước khi rơi xuống, cũng lướt qua chóp mũi của nàng, tựa hồ là khẽ ngửi một chút, mới buông tay!

Không đợi Bạch Ngọc Đường nổi giận, Tô Đàn liền kéo tay Lô phu nhân nói: "Sư tỷ, Đàn Nhi mệt rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi!" Không chờ Lô phu nhân phản ứng lại, liền bị Tô Đàn lôi đi về phía hậu đường, đem một Bạch Ngọc Đường nổi trận lôi đình, một Triển Chiêu mặt đỏ tới mang tai, đại thử nhị thử tam thử đang trợn mắt ngoác mồm, cùng tứ thử cười đến nghiêng ngả vứt ở đại sảnh.

"Tô Đàn! Bạch Ngọc Đường ta với ngươi chưa xong đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com