TruyenHHH.com

Thu Ky Cua Tieu Tong

Vương Nhất Bác rốt cuộc không từ chối anh, quyết định ăn cơm xong thì dọn qua đó.

Trong biệt thự không có bất cứ đồ dùng cần thiết của cậu, thời gian còn sớm, Tiêu Chiến dự định lúc trở về đi ngang qua trung tâm thương mại rồi mua.

Vương Nhất Bác không có bao nhiêu quần áo mang sang đó, chọn mấy món đẹp mắt.

Bắt đầu từ tối nay, cậu sắp phải bước vào khu vực cá nhân của anh.

Cậu và anh hợp tác trong công việc còn tính là ăn ý, không biết sinh hoạt chung một chỗ sẽ như thế nào.

Lên xe rồi thì đặc biệt yên tĩnh.

Vương Nhất Bác chủ động nói chuyện: "Bác gái trở về chưa ạ?"

"Còn chưa." Tiêu Chiến nói: "Có thể quay về trước một ngày trước ngày nghỉ, ngày mai lại hẹn mẹ em gặp mặt."

Mẹ quyết định nhận công việc thiết kế biệt thự của mẹ Tiêu, sau mấy lần tiếp xúc với mẹ Tiêu, trò chuyện rất được, thẩm mỹ cũng có chút tương tự. Mấy ngày qua mẹ bận bịu thiết kế ban công cho phòng Hồ Cảnh trước, thỉnh thoảng bảo cậu gọi điện thoại cho chồng của Tiêu Chiến, để cho cậu dò hỏi một vài ý tưởng của đối phương.

Mẹ đều biết phong cách cậu thích, cậu đành nói bừa một trận.

Ngày nào cũng nói dối với mẹ, lòng mệt mỏi.

Tiêu Chiến lái xe đi trung tâm thương mại, phải đi mua đồ với cậu.

"Em tự đi." Vương Nhất Bác lo lắng: "Lỡ như bị đồng nghiệp ZW nhìn thấy thì làm thế nào." Ông chủ đi dạo phố với trợ lý ở trong kỳ nghỉ, đủ để nghĩ ra drama cẩu huyết ba mươi tập.

Tiêu Chiến đậu xe xong, chờ cậu đi thang máy, anh cũng xuống xe.

Cậu đi trung tâm thương mại để đi dạo, anh đi ở bên ngoài trung tâm thương mại.

Vương Nhất Bác mới rời khỏi quầy bán đồ, nhận được cuộc gọi của Huy Vũ.

Huy Vũ muốn đi chỗ của cậu: "Chỗ ở của em bây giờ không có cách nào sống được rồi." Không ngờ bị Lam Đại tìm tới cửa, không biết ai chọc anh ấy, chọc đến mức anh suýt muốn ăn cậu ấy, cậu ấy mới tránh né một chút thôi.

"Ca, em đến chỗ anh ở mấy ngày, chị gái 202 mấy ngày nữa là dọn đi rồi."

Vương Nhất Bác: "Được, em có thể sang đó ở lúc nào cũng được. Ngày mai anh phải đi công tác."

"Không phải nói là nghỉ tám ngày sao?"

"Lời nói của ông chủ mà em cũng tin?"

"Cũng đúng."

Rốt cuộc cũng qua loa được Huy Vũ, Vương Nhất Bác đi lên lầu mua đồ mặc ở nhà.

Kỳ nghỉ có hoạt động, hai bộ được giảm mười phần trăm, kiểu dáng trai gái tùy ý phối hợp.

Giá cả vừa phải, cậu mua hai bộ, dự định chờ sau khi quen thuộc thì đưa cho Tiêu Chiến, dù sao thì anh cũng không thiếu đồ mặc ở nhà.

Biệt thự của Tiêu Chiến cậu không tính là xa lạ, đi qua một lần.

Đến mảnh sân, Vương Nhất Bác vừa nghĩ đến: "Dì Lan biết em."

Tiêu Chiến nói: "Dì Lan đi chăm sóc cô của anh rồi, đầu năm không về."

Vương Nhất Bác yên tâm, cậu không biết người làm khác, không có gánh nặng trong lòng, chỉ có dì Lan là người quen cũ.

Tiêu Chiến xách hành lý, một bàn tay khác nắm tay cậu.

Chỗ này đối với cậu mà nói là xa lạ, thật ra thì ngay cả anh đối với cậu mà nói, cũng không thân quen như vậy ở trong tình cảm.

Vương Nhất Bác nhìn người bên cạnh, giờ phút này, thật sự xem anh là chồng.

Lên lầu, Tiêu Chiến dẫn cậu đi chọn phòng.

"Mỗi căn phòng được bố trí cũng không giống nhau, em xem thử thích phòng nào."

Đối với sinh sống, Vương Nhất Bác đã sớm không chú trọng, đã sống quen trong căn phòng bảy tám mét.

Cậu hỏi trước: "Tiêu Tổng, anh ở phòng nào?"

Tiêu Chiến chỉ vào phòng ngủ chính bên phải: "Nếu không thì em đi vào xem thử đi? Nếu phòng bố trí là cái em thích, thì em ở trước, anh ở bên cạnh."

Vương Nhất Bác không do dự thêm: "Không cần."

Giường anh luôn ngủ đều là hơi thở trên người anh, cậu chắc chắc không ngủ được.

Cậu chọn một gian phòng khách cách phòng anh gần, đẩy vali đi vào.

"Tiêu Tổng."

"Chuyện gì?"

Cậu kêu Tiêu Tổng mười ngàn lần, Tiêu Chiến vẫn kiên nhẫn như vậy.

Vương Nhất Bác đột nhiên quên chuyện gì đó, lời nói kia rõ ràng đã đến miệng, nhưng một chữ cũng không nhớ.

"Không có gì."

"Vậy chờ nhớ đến thì lại gọi anh." Tiêu Chiến khép cửa lại.

Vương Nhất Bác nhìn căn phòng xa lạ, mỗi lần đổi chỗ đều cần thích ứng một hai ngày.

Cậu phân loại rồi treo quần áo mang đến vào phòng thay đồ, vừa thu dọn xong, mẹ gọi điện thoại cho cậu.

Mẹ Vương đang thiết kế ban công, vẫn cảm thấy có chút chi tiết muốn ngay mặt trao đổi với chồng của Tiêu Chiến một chút thì tương đối tốt hơn, mỗi lần đều là cậu chính giữa truyền lời, ý kiến phản hồi khó tránh khỏi có chênh lệch.

"Con nói một tiếng với chồng của Tiêu Tổng các con, mẹ muốn trò chuyện với cậu ấy ở trong điện thoại một chút, xem khi nào cậu ấy thuận tiện."

"..."

Lần này làm khó cậu rồi.

"Mẹ, mẹ chờ đã, để con xem cậu ấy có thời gian không."

Công khai là chuyện của hai người, Vương Nhất Bác đi tìm Tiêu Chiến thương lượng để làm thế nào.

Cậu gõ cửa: "Tiêu Tổng."

"Nhớ đến nói gì rồi à?" Tiêu Chiến không mở cửa, cách cánh cửa hỏi cậu.

"Không nhớ được."

"Chỉ là qua để gọi anh một tiếng Tiêu Tổng à?"

Trong giọng nói anh có cưng chiều, Vương Nhất Bác cũng nghe ra được.

"... Không phải, tìm anh có chuyện." Cậu hầu như nguyên xi không thay đổi mà nói với anh về lời nói của mẹ, trưng cầu ý tứ của anh: "Anh định làm thế nào?"

Tiếp tục nói dối?

Hay là tìm ai để giả vờ?

Cũng hoặc là tiết lộ một chút với trong nhà.

"Em từng nói với ba mẹ em, em có bạn trai rồi."

"Tiểu Bác, chờ anh một chút."

"Không gấp."

Vương Nhất Bác đoán được có thể anh đang thay quần áo.

Tiêu Chiến nhanh chóng cài nút áo, kéo cánh cửa ra.

Lúc Vương Nhất Bác kêu anh, anh vừa tắm xong đi ra, trên người là áo choàng tắm, đêm đầu tiên cậu mới dọn đến, anh lo lắng mặc áo choàng tắm nói chuyện với cậu thì sẽ để cho cậu không được tự nhiên, vì vậy thay sang đồ mặc ở nhà.

Tóc tai còn chưa kịp lau khô, chiếc áo sơ mi màu đen bị cổ áo cọ ướt.

Cùng ở dưới một mái hiên, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy dáng vẻ đối phương vừa tắm xong, cổ anh có mấy giọt nước, trái cổ gợi cảm, Vương Nhất Bác thoáng dời tầm mắt.

Liên quan đến có cần thẳng thắn với trong nhà không, Tiêu Chiến tôn trọng cậu: "Nếu em nói thật với mẹ, anh cũng tiết lộ một chút với mẹ anh, nếu em không muốn, một hồi anh trực tiếp gọi điện thoại để trao đổi phương án với mẹ em, cứ nói ý tứ của anh cũng là ý tứ của chồng anh."

Vương Nhất Bác cân nhắc chốc lát: "Hay là cứ tiết lộ một chút đi, sau này bọn họ thường gặp mặt, để bọn họ chẳng hay biết gì, em áy náy. Cứ nói chúng ta đang hẹn hò."

Sau này nhìn thấy nhau nữa bọn họ không cần phí hết tâm tư che che giấu giấu nữa.

Thương lượng ổn thoả, hai người mỗi người gọi điện thoại cho mẹ.

Ban đầu nói dối với mẹ thì lời nói há miệng là ra, lúc thẳng thắn thì khó mà mở miệng.

Vương Nhất Bác gọi thông điện thoại, đã quyết tâm: "Mẹ, bạn trai con là ông chủ con."

"Hả?”"

"Là Tiêu Chiến. Ngày kia ở đầu hẻm bị mẹ nhìn thấy, quá đột nhiên, con đã nói dối."

Đầu kia điện thoại yên tĩnh mấy giây, cậu biết chắc chắc mẹ đã ngẩn ra.

"Mẹ, ban công mẹ cảm thấy làm sao mà thích hợp thì thiết kế thế nấy, mẹ thiết kế con đều thích."

Mẹ Vương rốt cuộc cũng nói chuyện: "Mẹ biết con thích ban công dạng gì."

Vương Nhất Bác nghe ra sự mừng rỡ trong giọng nói khàn khàn của mẹ, cậu bảo mẹ lại nói một tiếng với ba.

"Không cần, ba con vừa nghe thấy rồi, cầm điếu thuốc đi ra ngoài hút rồi, vui vẻ hỏng mất rồi."

Mẹ Tiêu và Tiêu Chiến tìm bà để thiết kế phương án, bà luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, lại không nói ra cảm nhận cụ thể được, hiện tại cũng giải thích thông rồi.

"Bà Tiêu biết chuyện các con không?"

"Vào lúc này hẳn biết rồi, trước kia không biết, chẳng qua là bác gái biết Tiêu Chiến đối với con không bình thường, cho rằng con không tiếp nhận, mới nghĩ đến dùng cách sửa sang nhà tìm cơ hội cho chúng con."

Vương Nhất Bác không muốn để cho mẹ lo lắng, không nói ý tứ của Ba Tiêu, mối quan hệ giữa ba anh và anh căng thẳng, luôn yêu cầu anh tìm người môn đăng hộ đối để kết hôn.

Mẹ Vương vốn đang lo lắng trong nhà Tiêu Chiến không đồng ý, hiện tại rốt cuộc cũng có thể thoải mái.

Tiếc nuối duy nhất là buổi sáng hôm đó không kiên trì một chút nữa mà bảo Tiêu Chiến đi vào nhà uống ly nước.

"Hẹn hò bao lâu rồi?"

"Vừa đón nhận anh ấy chưa được mấy ngày, vốn muốn chờ tiếp xúc thêm nữa rồi dẫn anh ấy về, nào biết bác gái muốn sửa sang nhà cửa."

Vương Nhất Bác giải thích: "Mẹ, là con yêu cầu không công khai với bên ngoài. Thân phận chúng con chênh lệch lại quá lớn, con có áp lực, không phải anh ấy không muốn thừa nhận."

"Không sao, mẹ biết con không dễ dàng."

Trước kia bà cũng không dám hy vọng xa vời cậu còn có thể đón nhận tình cảm mới, Bùi Viện đối với cậu tốt như vậy cũng có thể ngoại tình, đả kích đối với cậu quá lớn.

"Chuyện này mẹ và ba con sẽ không nói với người ngoài."

Ban đầu cậu và Bùi Viện đính hôn, trong nhà không chỉ có bác cả, những thân thích khác cũng vượt qua bọn họ mà lấy danh nghĩa của cậu để leo lên mối quan hệ với nhà Bùi Viện, còn trực tiếp tìm người ta hỗ trợ.

Không một ai quan tâm đến cảm nhận của cậu.

Vương Nhất Bác giải quyết được một tâm sự, lời nói dối không cần càng lăn càng lớn giống quả cầu tuyết như vậy nữa.

Cúp điện thoại xong, làm quen một chút chỗ phải ở, thì đi tắm rồi đi ngủ.

Nằm trên giường, tìm rất lâu mà không tìm thấy chốt mở đèn đầu giường trên tường.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn hỏi Tiêu Chiến: [ Chốt mở đèn trên tường ở đâu? ]

Tiêu Chiến: [ Trên tủ đầu giường. ]

Đèn trên tường và tủ đầu giường là chung một bộ, nút bấm bị khăn giấy ngăn trở.

Vương Nhất Bác lấy giấy ra, nhìn thấy nút bấm cảm ứng.

Tiêu Chiến hỏi: [ Thấy không? ]

Anh ở hành lang bên ngoài, đi ra để đi đến thư phòng, nhưng không tiện đi vào tắt đèn giúp cậu.

Vương Nhất Bác: [ Thấy rồi. Tiêu Tổng, anh còn chưa ngủ ư? ]

[ Anh còn việc phải xử lý, em ngủ trước. ]

Vương Nhất Bác tắt đèn, không được hai phút, cậu lại mở đèn, tìm một bộ đồ ngủ thích hợp để thay, đi thư phòng tăng ca với anh.

Nghĩ đến anh còn đang thức đêm, cậu ngủ không được yên ổn.

"Tiêu Tổng." Cửa thư phòng không khóa, cậu đứng ở cửa, gõ hai cái.

"Ở nhà anh còn gõ cửa?"

Vương Nhất Bác không nói chuyện, đi thẳng tới trước bàn đọc sách.

Tiêu Chiến đang chống cằm xem máy vi tính, nâng tầm mắt lên: "Đổi chỗ không ngủ được?"

"Không phải." Vương Nhất Bác ngồi đối diện ở bàn đọc sách, có vài tài liệu là cậu trực tiếp có thể xử lý, mở ra bắt đầu xem từ trang thứ nhất.

Tiêu Chiến nhắc nhở: "Đây là ở nhà, không phải công ty, em nên làm gì thì làm cái đó."

Vương Nhất Bác đánh trống lãng, hỏi anh: "Sau khi mẹ anh biết thì nói sao?"

"Mời em đến nhà ăn cơm."

Ngay cả cái nhà nhỏ này mà Vương Nhất Bác cũng không quen thuộc, còn chưa chuẩn bị xong chính thức gặp mẹ anh.

Cậu hối tiếc: "Xem như vừa rồi em không hỏi."

Tiêu Chiến cười: "Vào lúc này không coi mình là trợ lý rồi? Trợ lý cũng sẽ không phản bác ông chủ."

"..."

Vương Nhất Bác lấy lời nói vừa rồi của anh để phản bác anh: "Đây là ở nhà, không phải ở công ty."

Nụ cười của Tiêu Chiến không giảm: "Được, em nói cái gì thì chính là cái đó."

Lần nào Vương Nhất Bác cũng không có lực chống đỡ loại lời nói không là lời nói tình cảm này, nhưng lại tựa như chiến thắng cả lời nói tình cảm.

Tiêu Chiến thoát khỏi hòm thư, rút tài liệu trong tay cậu.

Vương Nhất Bác không có chuyện gì làm, thỉnh thoảng nhìn anh một cái.

"Tiêu Tổng, trước kia anh được nghỉ sẽ làm gì? Cũng là tăng ca?"

"Nghỉ thì phần lớn anh tăng ca một mình."

Trong lòng Vương Nhất Bác không dễ chịu.

"Không trò chuyện trước kia nữa. Cuộc sống trước kia của anh rất đơn điệu, kiếm tiền, đánh bài." Sau đó đi Tô Châu.

Lúc Tiêu Chiến nói chuyện không ngẩng đầu, nói đến trước kia thì không tránh được tiết lộ cảm xúc.

"Anh uống nước không? Em đi rót." Vương Nhất Bác cầm lấy ly nước của anh, làm trợ lý của anh một năm, trước giờ chưa rót nước cho anh, đều là anh pha cà phê giúp cậu.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, trước đó cảm xúc hơi chập chờn, đã sớm bình tĩnh lại, cười nhạt hỏi cậu: "Lấy thân phận gì rót? Trợ lý thì không được."

"Không phải trợ lý."

Thư phòng có máy lọc nước trực tiếp, Vương Nhất Bác rót một ly.

Tiêu Chiến không khát, nhưng vẫn uống nửa ly.

Nếu anh tiếp tục tăng ca, cậu cũng không có khả năng ngủ, anh đóng tài liệu lại, ngày mai xem tiếp.

Tiêu Chiến tắt đèn, Vương Nhất Bác đi ở trước mặt anh quay về phòng ngủ, đến cửa, cậu xoay người nói với anh: "Tiêu Tổng, ngủ ngon."

"Tối nay đổi một cách gọi, có được không?" Giọng điệu anh thương lượng, đi về trước hai bước, ngăn đi ánh sáng, Vương Nhất Bác  bị bao phủ trong bóng dáng của anh.

Vương Nhất Bác biết anh muốn nghe cậu gọi cái gì.

Anh và cậu duy trì khoảng cách thích hợp, không thúc giục cậu, chờ cậu gọi.

Ngay trước mặt, gọi ra miệng vẫn là có chút khó khăn.

"Qua mấy ngày nữa được không?"

Anh nói: "Cũng được."

Lại bổ sung: "Hôm nay là ngày hơn một tháng lấy giấy chứng nhận kết hôn."

Chưa nghe nói ai kỷ niệm kiểu này cả.

Vương Nhất Bác chợt phản ứng lại, hơn tháng lấy giấy chứng nhận kết hôn, cậu dời đến biệt thự, đối với anh mà nói không bình thường.

Đèn hành lang quá sáng Vương Nhất Bác tắt đi, chỉ có một chút ánh sáng mà hai phòng ngủ cho đường đi.

Vương Nhất Bác gom góp dũng khí: "Chồng lớn." Cậu không thêm ngủ ngon, dừng mấy giây, sau đó mới nói: "Em ngủ đây. Ngủ ngon."

Trong lòng Tiêu Chiến suy nghĩ để cho cậu trở về phòng ngủ, bàn tay lại không nghe theo sai bảo mà ôm cậu đến trước người, cằm vuốt ve trán cậu, áy náy nói: "Từ khi lấy giấy chứng nhận kết hôn đến ở chung, cả đường đều bị anh đẩy đi. Có mệt không?"

"Không mệt." Vương Nhất Bác cũng ôm anh: "Nếu anh không tỏ tình, em không điều đi, chúng ta lại ở cạnh nhau một khoảng thời gian không ngắn, cho dù biết cùng anh không thể, em chắc cũng sẽ thầm mến anh. Anh..."

Vương Nhất Bác còn muốn nói, môi bị niêm phong.

Một cái hôn rơi ở giữa môi, kiềm chế giống như trước, Vương Nhất Bác cho rằng cái này coi như là nói ngủ ngon, nhưng Tiêu Chiến không thả cậu ra.

Hôn đổi sang sâu hơn.

Chóp mũi của anh dán lên rồi lướt qua sống mũi của cậu.

Muốn dùng môi miệng chiếm cậu làm của riêng.

Biệt thự không giống phòng thuê ba tầng của cậu, ở trong phòng trọ, xe hơi dưới lầu lui tới, âm thanh của người đi đường không ngừng, nhà cũ cách âm lại không tốt, trừ phi quá nửa đêm, trước giờ trong nhà sẽ không quá an tĩnh.

Mà hiện tại, biệt thự chỉ có hai người bọn họ, ngay cả tiếng hít thở cũng bị phóng đại vô hạn.

Tiêu Chiến suy nghĩ muốn buông cậu ra, nhưng chậm chạp không rời khỏi môi của cậu.

Giống như trong cơn mưa to ngày đó anh cầu hôn cậu, cảm thấy không có hi vọng, nhưng vẫn là đang chờ đợi.

Vương Nhất Bác giơ tay vòng lấy cổ của anh.

Thấp giọng kêu: "Tiêu Tổng."

Tiêu Chiến sao còn buông cậu ra được.

Phòng ngủ của anh có đồ bảo vệ, buổi tối cậu đi dạo trung tâm thương mại, anh đi mua hai hộp để sẵn ở trong nhà dự phòng.

Vừa đi vừa hôn, lần đầu tiên Vương Nhất Bác vào phòng ngủ của anh, tuởng ở trong chỗ này. Không ngờ Tiêu Chiến cầm một hộp, lại quay lại phòng cậu.

Giống như đêm đó đồng ý lời cầu hôn của anh, mọi chuyện cũng mất khống chế.

Trước mắt trời đất quay cuồng, Vương Nhất Bác bắt chặt bả vai của anh.

Rơi trên chiếc gối như thế nào, đèn của gian phòng tắt khi nào, Vương Nhất Bác có ấn tượng mơ hồ, bị chìm trong hơi thở của anh.

Hiện tại giác quan của Vương Nhất Bác hỗn loạn, có lúc không phân rõ hiện tại người ôm cậu rốt cuộc là ông chủ hay là chồng.

Loại cảm giác đó quen thuộc, xa lạ, lại phức tạp mà kỳ diệu.

Không cách nào nói rõ được.

Cho đến khi Tiêu Chiến đi vào, Vương Nhất Bác quay lại thực tế.

Trong một chốc đó, anh ôm cậu vào ngực, hôn trán cậu, giọng nói khàn khàn: "Anh yêu em. Trước đó em hỏi anh làm gì lúc ngày nghỉ. Nhớ em rồi, thì đi Tô Châu."

Giọng nói là trầm thấp dịu dàng chưa bao giờ có.

Song, thứ dành cho cậu vẫn là cường thế.

Không biết Vương Nhất Bác là đau hay là thế nào, hốc mắt ướt át.

Chờ cậu quay về từ biển sâu vô biên vô tận, ngay cả trên lông mi mắt cũng có giọt nước hiện lên, trên sống mũi cũng có một giọt, là trên trán Tiêu Chiến nhỏ xuống.

Vương Nhất Bác vịn vào eo của anh, ánh mắt anh thâm thúy, ở phía trên cậu nhìn cậu, cậu không dám đối mặt.

Tiêu Chiến ôm cậu một lúc lâu, rồi đứng dậy.

Vương Nhất Bác cảm giác bên hông có đồ vật cấn vào người, đưa bàn tay sang đó để gạt đi, kéo ra thì chính là chiếc áo sơ mi màu đen của anh.

Bị đè cho nhăn nhúm, cậu ném đi, không nhìn anh, mà thả vào bên cạnh chiếc giường.

Mọi chuyện bình tĩnh lại, tất cả lý trí cũng quay về.

Cậu biết người đứng phía sau ở mép giường là chồng cậu, nhưng mối quan hệ giữa trợ lý và ông chủ giống như khắc ở trong DNA, mấy ngày ngắn ngủi còn chưa đủ để hoàn toàn chuyển biến.

Tình cảm anh đối với cậu là bảy năm lẻ bảy tháng, mà cậu đối với anh mới hơn tháng, bản thân cậu cũng không dám muốn, cậu có thể vì một người mà làm nhiều như vậy.

Lấy giấy chứng nhận kết hôn, ở chung, có tiếp xúc cơ thể thân mật nhất.

Cậu rõ ràng chậm nhiệt.

Xung động qua đi, không thể tránh khỏi sắp phải lúng túng.

Thì ra chung đụng khó khăn nhất không phải hôm nay, mà là ngày mai.

Vương Nhất Bác không nhìn thấy Tiêu Chiến có biểu cảm gì: "Tiêu Tổng, lúc anh đi thì đóng cửa luôn cho em, cảm ơn."

Tiêu Chiến: "..."

Dở khóc dở cười, anh thuận theo cậu: "Được."

Mặc quần áo vào, anh đành phải quay về phòng mình.

Quay lại phòng ngủ chính, Tiêu Chiến đi tắm, một vết cào trên vai khiến cho anh cảm thấy hai lần đó của tối nay là chân thực, cậu là của anh.

Trong phòng ngủ không có thuốc lá, anh đi thư phòng lấy.

Vừa kéo cánh cửa ra, cánh cửa gian phòng Vương Nhất Bác cũng mở ra, nhìn thấy anh, cậu vô thức đóng cửa lại, qua hai giây, lại kéo ra.

Tiêu Chiến nhìn rõ ràng áo ngủ trên người cậu, biết vừa rồi vì sao cậu vô thức đóng cửa, áo ngủ màu trắng gạo.

Hai chân trắng nõn đều ở bên ngoài.

Vương Nhất Bác cũng là đóng cửa rồi mới phản ứng lại, không cần tận lực tránh cái gì nữa, không nên làm tối nay cũng làm cả rồi, vì vậy lại rộng lượng kéo cửa ra, bị ép buộc gặp mặt anh.

"Tiêu Tổng."

Anh hỏi: "Có phải muốn tìm đồ không?"

Vương Nhất Bác cũng học anh thấy cơn sóng lớn mà không sợ hãi: "Đi rót ly nước."

"Anh rót cho em." Anh đã quên đã chuẩn bị một ly nước cho cậu.

"Không cần. Em tự mình rót." Trong tay cậu có ly, bước nhanh đến thư phòng gần đây. Vừa rồi mây mưa, hai người thân mật kề sát nhau, hoàn toàn khác với lúc luống cuống đồng ý lời cầu hôn của anh.

Trên người Tiêu Chiến khoác áo vest, dự định đi xuống mảnh sân dưới lầu hút thuốc, cậu mặc ít như vậy, anh cởi áo đắp lên người cậu từ sau lưng cậu.

Mấy ngày nay trời giảm nhiệt độ, mặc chiếc áo này quả thật là lạnh, nhưng Vương Nhất Bác vừa đi tắm xong, cảm thấy còn ổn.

Vương Nhất Bác nhận lấy nước, đưa lưng về phía anh uống mấy hớp.

Lúc cậu uống nước, Tiêu Chiến đè lại áo vest trên người cậu, gần như ôm cậu vào ngực.

Vương Nhất Bác có mấy ngụm nước mà uống hết một phút, rốt cuộc cổ họng cũng được thấm cho thoải mái một chút. Tiêu Chiến vẫn ôm cậu trong lòng, anh đặc biệt thích ôm cậu, ban nãy vừa kết thúc, anh ở trên giường ôm cậu mười mấy phút, cậu không lộn xộn, chân cũng bị anh đè cho tê dại.

Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn anh:" Tiêu Tổng, trễ như vậy rồi mà anh còn phải đi ra ngoài?"

Anh cầm quần áo, xem dáng vẻ là phải đi ra ngoài.

"Đi ra sân hút điếu thuốc." Tiêu Chiến cúi đầu, hôn một cái ở trên gò má cậu: "Nếu đổi chỗ không ngủ được, đi tìm anh trò chuyện, cửa phòng anh không đóng, khi nào em muốn qua đó đều được."

Vương Nhất Bác "Dạ" một tiếng, không nói khi nào đi phòng ngủ chính ngủ, là tối nay hay là ngày mai.

Cậu hỏi anh: "Anh có uống không?" Đưa ly của mình cho anh.

Cùng uống một ly nước, không biết cái này có tính là cho anh một chút an ủi trong lòng hay không.

Tiêu Chiến cầm ly, cầm cả tay cậu, anh hơi ngẩng đầu, uống sạch số nước còn lại.

Vương Nhất Bác xoay người đối mặt với anh, cởi áo ra đưa anh: "Trong sân lạnh, anh hút xong mau chóng lên nhà."

"Được."

Cởi áo ra rồi, cánh tay Vương Nhất Bác lạnh lẽo, hai bàn tay không ngừng xoa xoa cánh tay, bước nhanh quay về phòng ngủ.

Tắt đèn, nằm trên chiếc gối, luôn cảm thấy thiếu mất một chút gì đó, trong lòng có chút trống trải.

Suy nghĩ ngày mai làm sao sống chung với Tiêu Chiến, suy nghĩ câu "Nhớ em rồi, thì anh đi Tô Châu" anh nói, còn muốn gửi tin nhắn ngủ ngon cho anh, kết quả là một chuyện cũng không làm thành công, mơ màng ngủ mất.

Rất mệt mỏi, cậu ngủ một giấc đến bảy giờ rưỡi buổi sáng ngày thứ hai.

Ngày thức dậy muộn nhất trong kỳ nghỉ.

Vương Nhất Bác đấm bóp bắp đùi, eo đau nhức, thả lỏng mấy phút mới đi rửa mặt súc miệng.

Điện thoại di động sắp hết pin, hôm qua đến đây vội vội vàng vàng, quên mang đồ sạc pin.

Hôm nay chắc sẽ không ra ngoài, cậu chọn một cái áo phông có ống tay áo dài, ngực có mảng tím hồng, miễn cưỡng che đi, khom người nhẹ một cái trông như ẩn như hiện.

Chải tóc cho gọn gàng. Trước khi đi ra, cậu lại soi gương.

Cửa phòng của Tiêu Chiến mở, dường như anh không thích đóng cửa, cánh cửa phòng làm việc luôn rộng mở, thư phòng cũng vậy, thì ra ngay cả ngủ cũng không thích đóng lại.

Đột nhiên lại nhớ đến tối hôm qua anh nói cánh cửa phòng không đóng, cậu có thể sang đó tìm anh bất kỳ lúc nào.

Không biết không đóng cửa phòng ngủ là thói quen hay là bởi vì cậu.

Vương Nhất Bác gõ gõ, trong phòng không người, phòng tắm có tiếng nước chảy.

"Tiêu Tổng, em vào đây, không mang cục sạc đến."

Tiêu Chiến vừa đi tắm, hôm nay anh cũng thức dậy trễ hơn bình thường, đóng vòi sen, nói với bên ngoài: "Cục sạc ở đầu giường, em sử dụng trước, một lát nữa tìm một cái cho em."

Vương Nhất Bác đi thẳng tới đầu giường, trên chiếc giường còn chưa sửa sang lại, chăn hơi loạn, cậu ngồi ở bên cạnh giường, rút điện thoại di động của anh ra, sạc điện thoại di động của mình.

Tối hôm qua đi vào phòng của anh, lúc ấy bị anh hôn cho thiếu dưỡng khí, không chú ý nhìn bố trí căn phòng, hôm nay nhìn kỹ càng, phong cách lạnh nhạt giống như con người của anh.

Tiêu Chiến mặc áo choàng tắm đi ra, bất ngờ cậu không phải trực tiếp cầm cục sạc rồi đi, mà là bằng lòng ngồi trên chiếc giường của anh, tối hôm qua cậu cố ý tách ra ngủ, anh tưởng cậu không vui.

"Đổi chỗ có ngủ được không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Được ạ."

Ngủ rất say.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động chơi, cố gắng không nhìn anh.

Một đêm đã qua, đã đón nhận kha khá các loại thân mật của ngày hôm qua, cậu có thể đối mặt với Tiêu Chiến, mặc dù còn không tính là tự nhiên.

Vẫn chưa tới thời gian mở lò sưởi, mặc dù đổi sang ống tay áo dài, nhưng không đủ ấm áp. Tiêu Chiến khom người cởi dép cậu, ung dung ôm cậu rồi đưa cậu lên giường, để cho cậu tựa ở đầu giường chơi điện thoại di động.
Tiện tay kéo chăn của anh lên người cậu.

Chân trần của Vương Nhất Bác đang đắp chăn của anh, còn lưu luyến bịn rịn hơn tối hôm qua.

Tiêu Chiến cúi người, hai bàn tay chống đỡ ở hai bên chiếc gối, nhẹ nhàng hôn môi cậu.

Vương Nhất Bác gác lại điện thoại di động:"Tiêu tổng, hôm nay anh có sắp xếp gì?"

"Lúc này còn gọi Tiêu Tổng?"

"..."

Tiêu Chiến giao ước lại một lần nữa với cậu: "Không phải đã nói lúc nắm tay em ôm em không cho phép gọi anh là Tiêu Tổng à, sao không nhớ vậy? Sau này gọi một lần thì qua đây ở thêm một ngày, không có giới hạn."

Vương Nhất Bác đã quen với xưng hô như vậy, trước kia ở trong Tư bản ZW gọi tên tiếng Anh của anh, sau này anh về nước, cậu ở công ty gặp anh đều là gọi Tiêu Tổng.

Làm trợ lý một năm, số lần gọi Tiêu Tổng mỗi ngày cũng phải lấy trăm lần làm đơn vị tính toán.

"Trừng phạt này của anh khiến cho em không dễ chọn."

Tiêu Chiến dịu dàng mỉm cười: "Sao không dễ chọn?"

"Nếu không gọi, em không cần qua đây nhiều, anh sẽ cho rằng em không muốn đến. Nếu gọi, có thể đến, anh lại không vui."

"Vậy một tuần gọi nhiều nhất bốn lần, sau này cũng ở chỗ này."

"..."

"Lúc trước, không phải em cũng đã đồng ý với anh là không gọi. Hồi đó em gọi anh là Tiêu Tổng, anh luôn mở cửa sau cho em, sau này không mở cửa sau nữa."

Anh hôn trán, hôn mắt của cậu.
Vương Nhất Bác không nói chuyện, ôm lấy anh.

Tiêu Chiến ngậm môi của cậu, hôn nhẹ.

Cậu ngước đầu, anh cúi người, phải duy trì tư thế thì rất khó chịu.

Tiêu Chiến nâng cậu lên, để cậu nằm bằng trên giường.

Nằm ở chỗ anh ngủ qua, chăn gối đều là của anh, nhịp tim của Vương Nhất Bác sắp tăng tốc.

Tối hôm qua nằm ở trong phòng ngủ phụ, cậu không hề có loại cảm giác sợ hãi này.

Cũng có thể lúc ấy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, cậu không kịp từ từ cảm nhận.

"Tối hôm qua anh ở trong sân bao lâu?"

Cậu thành công không gọi anh Tiêu Tổng.

Tiêu Chiến nghĩ đến tối hôm qua hốc mắt cậu ướt át, có thể là cảm giác đau, hôm nay cố gắng hết sức nhẹ nhàng chậm rãi, vừa hôn cậu dỗ dành cậu, vừa cùng cậu tiếp xúc.

Chờ hoàn toàn đi vào, trái cổ của anh khẽ di chuyển, hít sâu một hơi, lúc này mới trả lời cậu: "Hút nửa điếu thuốc rồi lên lầu."

Dứt lời, anh lại hôn cậu.

Liên tiếp ba lần trong mấy tiếng, cổ họng của Vương Nhất Bác không thoải mái.

Tiêu Chiến dừng lại, trên tủ đầu giường có ly nước của anh, anh cầm lấy.

Vương Nhất Bác muốn nói thôi đi, nằm uống nước căn bản cũng không thuận tiện, nếu ngồi dậy thì còn rất phiền.

"Cầm ly nước." Tiêu Chiến đưa ly cho cậu, một bàn tay anh chống đỡ ở trên chiếc giường, một bàn tay khác nâng lưng của cậu đỡ cậu dậy.

Bàn tay bên phải của Vương Nhất Bác ôm cổ của anh, tay trái là ly nước, cậu uống mấy hớp.

Cơ thể của hai người từ đầu đến cuối không tách ra.

Buông ly xuống, Vương Nhất Bác nhích lại gần anh, chủ động hôn anh.

Tiêu Chiến ôm chặt cậu, cậu chìm trong ngực của anh.

Ánh nắng ban mai đi từ cửa sổ vào, thời gian lướt qua chín giờ rưỡi.

Vương Nhất Bác mất một lúc lâu tìm thấy áo của mình, cậu quay về phòng mình, trong mỗi sợi tóc đều là mồ hôi, còn phải gội đầu lại lần nữa.

Cảm nhận cả người cũng khác với tối hôm qua.

Buổi sáng không ăn, tắm xong cậu chỉ uống một ly nước trái cây.

Còn chưa tới buổi trưa, đầu bếp qua đây làm bữa trưa cho bọn họ.

Điện thoại rung lên, em họ gọi điện thoại cho cậu.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động đi đến ban công.

Huy Vũ đã chạy tới phòng trọ của cậu, cuối cùng an toàn, Lam Ngọc không biết chỗ này, sau này còn muốn đến cửa tính sổ thì cũng không có cửa.

Vương Nhất Bác để điện thoại di động xuống, nằm bò trên ban công nhìn xuống vườn hoa. Nếu nuôi hai con chó ở trong mảnh sân, không biết Tiêu Chiến có thích hay không, nếu anh không thích thì cũng không nuôi.

Trong một góc của sân, dụng cụ trồng dưa leo ban đầu rảnh rỗi đặt ở nơi đó. Dây dưa leo đã sớm xử lý xong, chờ ngày xuân sang năm thời tiết ấm áp thì mới có thể trồng nữa.

Dụng cụ trồng trọt trên ban công phòng trọ của cậu, bị cậu lấy đi trồng dây leo, mọc lên rất tươi tốt.

Vương Nhất Bác nghĩ ngợi, rảnh rỗi trồng chút gì đó trong dụng cụ thì thích hợp, còn có cảm giác mới mẽ nữa.

" Tiểu Bác?"

Tiêu Chiến đi từ thư phòng ra không nhìn thấy cậu trong, phòng ngủ phụ cũng không có.

"Tiêu Tổng..." Ý thức được lỡ lời, kế tiếp giọng nói giương cao một cách khó hiểu: "Em ở ngoài ban công." Lại vẽ rắn thêm chân: "Anh tìm em?"

Ý đồ lừa gạt để qua cửa.

Tiêu Chiến cười đi đến: "Nghe thấy em gọi Tiêu tổng."

Vương Nhất Bác: "... Còn nhớ em vừa mới tới Bộ phận Giám đốc, ăn chung ở trong quán rượu nhỏ không?"

"Muốn nói cái gì?"

"Lúc ấy anh cho tất cả mọi người cơ hội phạm sai lầm ba lần, hiện tại cũng cho em ba lần, được không?"

Tiêu Chiến tựa lưng vào ban công, trước giờ cũng không có giới hạn đối với cậu: "Được. Vừa rồi không tính, cho em thêm cơ hội ba lần."

Vương Nhất Bác hài lòng rồi, chống cằm nhìn dụng cụ trồng trọt trong sân, đang suy nghĩ trồng cái gì thích hợp.

"Tiêu..." Cậu kịp thời dừng lại.

Tiêu Chiến tựa như cười không cười nhìn cậu, chờ cậu tìm cái gì để mượn cớ.

"Tiêu... Tổng giám đốc gần đây sao rồi?"

Tiêu Chiến: "Coi như là em vượt qua kiểm tra."

Hỏi: "Buổi chiều muốn đi đâu? Anh lái xe đưa em đi."

Vương Nhất Bác nghĩ đến rồi muốn trồng cái gì rồi: "Hôm nay không đi, ở nhà trồng dâu tây."

Tiêu Chiến vẫn hiểu trồng dâu tây là ý gì, anh giơ tay cởi cúc áo áo sơ mi, đưa tay trái cho cậu: "Qua đây. Không cho phép em gọi Tiêu Tổng, thì em bắt đầu suy nghĩ phương pháp trút giận."

Vương Nhất Bác không hiểu đầu cua tai nheo gì, cậu trút giận cái gì?

Nhìn thấy anh cởi hai nút áo: "Anh không lạnh?"

"Không phải em muốn trồng dâu tây để trút giận?"

"..."

Vương Nhất Bác nín cười, đoán chừng anh lớn như vậy còn chưa mất mặt bao giờ.

Cậu dời đến trước người anh, có lần thân mật buổi sáng kia, cậu không còn gượng gạo như trước kia, hôn hai cái ở cổ anh.

Trái cổ của Tiêu Chiến di chuyển: "Thế này mà đã hả giận rồi?"

"Vâng." Vương Nhất Bác đứng thẳng trong vòng tay anh, nhìn vườn hoa như không có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Chiến không ngờ là trút giận như vậy: "Cho phép em phạm sai lầm thêm mấy lần nữa."

"..." Đây mới là phương pháp không thích hợp, nhưng may mắn được kết quả hài lòng, có được mà hoàn toàn không uổng công sức.

Liên quan đến dâu tây thật, còn phải chọn một thời gian khác nữa để trồng.

Bữa trưa xong rồi, hai người đi xuống lầu.

Đầu bếp làm cơm xong rồi rời khỏi, phòng ăn chỉ có hai người bọn họ.

Vương Nhất Bác suy nghĩ buổi chiều làm chút gì, tăng ca với anh lại không có gì khác với trợ lý và ông chủ ở cạnh nhau, muốn biết mấy năm đã qua của anh, anh lại không muốn nói.

"Buổi chiều chơi một trò thi đấu với anh, người thắng tùy tiện nói điều kiện, người thua trừ thỏa mãn người thắng một điều kiện thì còn phải làm bữa sáng một tháng."

Tiêu Chiến hỏi: "Thi đấu gì? Trò chơi e-sport? Anh rất ít khi chơi."

"Không phải. Chúng ta trao đổi món đồ có liên quan đến đối phương."

Đúng lúc mượn chuyện này để hiểu anh.

Tiêu Chiến nói: "Vậy em chắc chắc thua."

Vương Nhất Bác khích tướng: "Khó nói lắm."

Tiêu Chiến biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, vẫn chơi trò chơi này với cậu.

Bữa cơm thứ nhất sau khi ở chung, đề tài trên bàn ăn không lúng túng lắm bởi vì thi đấu.

Ăn cơm xong, mỗi người sửa soạn món đồ có liên quan đến đối phương.

Vương Nhất Bác chuẩn bị một cái túi xách tay, đồ vật không nhiều nhưng khá chiếm diện tích. Phòng ngừa trước chuyện bị anh đoán ra là cái gì, cậu tròng hai cái túi, sau đó tìm dây thun cột miệng lại.

Trên ban công, Tiêu Chiến pha hai ly cà phê, đồ của anh đơn giản, thu dọn mấy thứ để ở trong hộp rồi xách đến ban công.

Vương Nhất Bác ngửi thấy hương cà phê thì đến, nhìn thấy bên cạnh bàn nhỏ để dùng khi cần đến có mấy cái hộp có kích thước lớn đang dựng đứng, nhìn lại túi xách tay cỡ trung trong tay mình một lần nữa, trước tiên thì về khí thế đã thua rồi.

Cậu xách hộp, còn ổn, không tính là nặng.

"Cái này của anh dọa người."

"Không phải đồ vật quý trọng cỡ nào, đối với anh đặc biệt, đối với em thì không nhất định." Tiêu Chiến kéo chiếc ghế ra thay cậu: "Quy tắc trao đổi thế nào?"

Vương Nhất Bác ngồi xuống, để túi ở trên đùi: "Không phải anh thích đánh bài sao, xem như chúng ta đánh bài, lấy lá bài nhỏ nhất trước, hai lá Joker chắc chắc là ra rồi."

Cậu có ít đồ liên quan đến anh, có thể lấy ra cũng đã mang ra hết thứ có thể gom góp đủ số.

"Em ra trước."

Cậu lấy một tờ giấy từ trong túi xách, thời gian lâu rồi, chỗ vết nhăn bị cọ sát cho rách.

"Cái này không liên quan đến tình cảm, lúc ấy em còn chưa phải là trợ lý của anh."

Cậu mở tờ giấy ra, đem tranh vẽ bằng bút đơn giản kia đối mặt anh.

"Ánh nhìn chết chóc đến từ ông chủ"

Tiêu Chiến cười: "Anh dùng đồ phiên bản điện tử áp lá bài này của em, được không?"

"Được."

Tiêu Chiến mở album ảnh "hình ảnh tài liệu trân quý", phóng đại tranh vẽ bằng bút đơn giản, đưa điện thoại di động đến trước mặt cậu: "Đây là phiên bản nâng cấp."

Nhìn thấy tròng kính của tranh vẽ bằng bút đơn giản bị bôi đen nhánh tỏa sáng, hận không thể bôi đen mắt của anh cho mù, Vương Nhất Bác sửng sốt, đây không phải là tác phẩm lớn của cậu sao?

"Sao anh có thế!"

Phản ứng lại xong, cậu lúng túng che trán, bật cười.

Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại di động: "Không khéo, ngày đó lật tài liệu của em, đúng lúc lật tới."

Vương Nhất Bác bưng cà phê trong tay, còn chưa đưa đến miệng, cánh tay dài của Tiêu Chiến duỗi một cái, ngăn lại:"Chờ lát mới uống, còn nóng lắm."

Vương Nhất Bác: "..."

Thì ra cậu đã sớm mất mặt ở chỗ anh.

Vòng thứ hai ra bài.

Tiêu Chiến bắt đầu trước, anh lấy một tờ hóa đơn trong ví tiền ra, số tiền 196, buổi trưa ngày hội hiệp đàm, anh và cậu lần đầu tiên ăn bữa ăn công việc ở bên ngoài, cũng là bữa cơm thứ nhất anh mời cậu.

Vương Nhất Bác có ký ức sâu sắc, đó là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm ở nhà hàng đó, anh bảo cậu gọi món canh thứ ba.

Tiêu Chiến lại thu lại hóa đơn, để ở trong ví tiền, hỏi cậu: "Vòng này em ra cái gì?"

Vương Nhất Bác nói: "Em cũng có."

Cậu lấy ví tiền trong túi ra, lấy ra tờ hóa đơn của cùng một tiệm cơm, số tiền 199.

Đây là lần mới gần đây, bọn họ ăn bữa ăn công việc ở nhà hàng đó lần cuối, lúc ấy cậu không gọi món canh thứ ba, thay sang một món có khẩu vị khác.

Tiêu Chiến cầm lấy tờ hóa đơn mà xem: "Sao em không thanh toán?"

"Bởi vì lúc ấy đã quyết định phải đi Lộc Thọ, muốn mời anh ăn bữa cơm, cảm ơn sự chăm sóc của anh. Đơn độc mời anh không thích hợp, liền tìm một cơ hội ăn bữa ăn công việc."

Khi đó, anh ở trong lòng cậu đã có chút khác thường.

Cậu nói nếu không điều đi, ở bên cạnh một khoảng thời gian không ngắn nữa, cậu cũng sẽ thầm mến anh, không phải thuận miệng bịa ra lời nói dễ nghe.

"Cái này tặng anh." Tiêu Chiến cũng thả tờ hóa đơn vào trong ví tiền, để cùng với tờ vừa rồi: "Vòng này, em thắng."

Vương Nhất Bác: "Không thắng, coi như là đánh ngang tay."

Không ung dung giống vòng thứ nhất như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn nhau không bình thường nữa.

Đến hiện tại Vương Nhất Bác vẫn không đỡ được ánh nhìn chăm chú của anh, giả vờ cúi đầu lấy đồ: "Tiếp theo nên là em ra bài rồi."

Vòng thứ ba ra bài.

Vương Nhất Bác lấy nửa mảnh giấy, một đoạn cắt xuống từ hạng mục phương án.

Ngày kết hôn đó, anh viết lời chúc phúc cho cậu, chúc cậu tân hôn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.

Một mảnh giấy nhỏ anh tiện tay viết, cậu lại còn cất giữ. Tiêu Chiến vươn tay muốn cầm lấy, động tác không nhanh bằng Vương Nhất Bác, bị cậu đè lại.

"Cái này không cho anh, em tự giữ lại."

Vương Nhất Bác ra hiệu cho anh: "Anh ra đi."

Tiêu Chiến để hộp đồ nằm ngang rồi mở ra: "Mảnh giấy kia của em là cắt xuống từ hạng mục phương án của Tập đoàn ZW, nơi này của anh có hạng mục phương án của Tư bản ZW."

Anh đưa một chồng tài liệu dày dặn đã chỉnh sửa xong cho cậu: "Vật về nguyên chủ."

Là hạng mục phương án bảy năm trước lúc cậu thực tập ở trong Tư bản ZW, lúc ấy bản bằng giấy cũng lưu ở trong phòng làm việc của anh, không ngờ anh luôn lưu trữ hoàn hảo.

Vương Nhất Bác mở ra, chú thích và sửa đổi rậm rạp chằng chịt ở bên cạnh, đều là chữ viết của anh.

"Anh quay về từ nước ngoài, đồ vật nhiều như vậy." Nhưng còn muốn đem cái này về.

Tiêu Chiến nói: "Đồ vật không nhiều."

Lúc ấy đồ vật có liên quan đến cậu quá ít, khiến anh có thể nhớ lại cũng quá ít.

Cậu lại lật xem mấy tờ:"Vòng này anh thắng."

"Đánh ngang tay mà." Tiêu Chiến lấy đồ vật muốn trưng bày trong vòng thứ tư ra, một cây dù màu đen chuôi dài đi mưa: "Cây dù của khách sạn Tô Châu kia."

Thì ra chiếc hộp lớn như vậy là để cây dù này, Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Anh mua rồi?"

"Ừ. Ý nghĩa của bức vẽ kia đối với anh không bình thường, cây dù này cũng vậy."

Cây dù này quá mức phổ thông, là khách sạn mua sỉ, bày thành hàng ở đại sảnh miễn phí cho khách mượn để sử dụng, anh lo lắng ngày nào đó bị trộn lẫn với cây dù khác, còn đặc biệt cho người khắc ngày ghi nhớ ở trên cán dù.

Tiêu Chiến tò mò: "Trong túi  của em là gì?"

Vương Nhất Bác tháo dây thun, lấy bộ đồ mặc ở nhà tối hôm qua mua cho anh ra.

Vốn muốn chờ thân thuộc hơn một chút rồi tặng, nhưng chuyện kia tới quá đột nhiên, ít nhất đến sớm rất nhiều ngày so với cậu dự đoán.

"Tặng cho anh, một nhãn hiệu phổ thông, đừng chê bai."

Cậu lại nói: "Là kiểu tình nhân với bộ kia của em."

Rất ít khi có thể nhìn ra tâm trạng từ trên gương mặt anh, hôm nay anh không che giấu một chút nào cả, vui mừng bất ngờ và thỏa mãn đều ở trên khóe mắt chân mày, còn có khóe môi anh.

Khóe miệng anh hơi cong, Vương Nhất Bác có thể tưởng tượng ra nội tâm anh vui vẻ cỡ nào.

Tiêu Chiến đứng dậy, nhận lấy bộ đồ mặc ở nhà, vượt qua chiếc bàn, một tay ôm cậu: "Cảm ơn. Tối hôm qua, anh cho rằng em không vui."

"Không. Chẳng qua là em chưa thích ứng." Vương Nhất Bác mới chậm chạp: "Tối hôm qua anh đi ra sân hút thuốc, là đang lo lắng em không vui?"

"Không hoàn toàn là thế."

Tiêu Chiến trở về chỗ ngồi, lật qua lật lại bộ quần áo để xem.

"Em còn một thứ, ở chỗ này của em coi như là một lá Joker nhỏ." Vương Nhất Bác hỏi anh: "Anh thì sao, còn nữa không?"

"Còn một cái." Tiêu Chiến nhẹ nhàng để bộ đồ mặc ở nhà ở một bên, một lần nữa mở ví tiền, lấy một tờ vé điện ảnh ra, một tấm vé của bảy năm trước, lúc ấy bọn họ đều ở nước ngoài.

"Một bộ phim điện ảnh từng xem cùng em."

Đây là một trong số những kỷ niệm không nhiều.

Vương Nhất Bác nhìn thông tin trên vé, bọn họ còn từng xem bộ phim điện ảnh tình thân chữa lành này một lần trên bờ cát Hải Châu, lần đầu tiên xem quả thật là ở rạp chiếu phim ở nước ngoài, thì ra bảy năm trước anh đã đi xem với cậu.

"Khi đó em còn chưa đi Tư bản ZW thực tập, lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ở trong rạp chiếu phim?"

"Dạ."

Vương Nhất Bác từng xem quá nhiều điện ảnh ở trong rạp chiếu phim, không nhớ lúc xem bộ phim điện ảnh này, cậu ngồi ở hàng mấy, hỏi anh: "Lúc ấy anh ngồi phía sau em?"

Tiêu Chiến cất vé xem phim, nói: "Ngồi bên cạnh em."

Vương Nhất Bác: "..."

"Món đồ của em là gì?" Tiêu Chiến nói sang chuyện khác.

"Không phải vật thật. Là món quà lấy giấy chứng nhận kết hôn tặng cho anh."

Tiêu Chiến nhìn cậu: "Em quên rồi? Đã tặng rồi."

"Cái đó không tính."

Gọi anh một tiếng chồng thực sự không tính là món quà.

Vương Nhất Bác hỏi anh trước đã xem ảnh cưới của phu phu Tần Lam chưa.

"Xem rồi. Không phải bọn họ đã chiếu trong hôn lễ à? Chụp rất đẹp."

Vương Nhất Bác biết anh rất hâm mộ, nói với anh: "Chờ tiền thưởng quý thứ ba được phát, chúng ta đi chụp một bộ ảnh cưới, chụp đắt một chút. Em trả tiền, quà tặng cho anh."

Bảy năm, quá nhiều tiếc nuối cậu không cách nào đền bù được. Sau này, cậu có rất nhiều niềm vui bất ngờ có thể cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com