Thorne X Allain Loi Yeu Ngay Sinh Nhat
Thorne tắt đi tiếng chuông báo thức của đồng hồ. Nhìn vào tấm lịch treo tường, ngày hôm nay được khoanh tròn màu đỏ với nội dung nhắc nhở chủ nhân của nó. Hôm nay là một ngày quan trọng.Cậu vội vàng vệ sinh cá nhân và vớ ngay thanh chocolate trong tủ mà bỏ vào miệng."Hôm nay cậu dậy sớm nhỉ? Định đi đâu à?"Giọng nói phát ra từ phía dưới hội, là Dextra-người mà cậu chẳng ưa là mấy."Đi đâu không phải chuyện của cô"."Lại đến thăm cậu ta à?"."...".Cậu chỉ im lặng chẳng biết nói gì thêm vì lời nói của cô ta hoàn toàn đúng."Nếu đúng là vậy thì cho tôi gửi lời thăm đến cậu ta nhé".Hôm nay Dextra lạ thật đấy, từ bao giờ mà cô nói chuyện với cậu như một người đồng nghiệp vậy?Thorne tạm gác lại suy nghĩ của mình, đút hai tay vào túi quần và rời khỏi hội. Bên tai cậu văng vẳng tiếng nhạc từ quảng trường Kazell, cậu không ưa gì tiếng nhạc này nhưng người cậu thương lại rất thích nghe nó. Rảo bước trên phố, dọc qua những cửa hàng sang trọng. Cậu dừng lại trước tiệm cà phê khá nhỏ, nhìn kĩ lại biển treo tường.Cánh cửa mở ra cùng với tiếng rung chuông leng keng báo khách. Thorne bước tới bàn nơi một cô gái có mái tóc vàng óng đang ngồi nhâm nhi trà. Cô ấy mỉm cười vẫy tay chào cậu.Người ngồi trước mặt cậu là Butterfly-thanh mai trúc mã của anh."Tôi vừa đi thăm cậu ấy".Butterfly trầm mặt một lúc rồi đưa tách trà lên miệng mà thưởng thức."Cậu ấy chẳng bao giờ nhớ sinh nhật của mình, nên tôi nghĩ tôi nên nhắc cho cậu ta"."Có lẽ nên vậy, chắc hẳn anh sẽ đơ mặt ra khi biết rằng hôm nay là sinh nhật mình. Anh ấy chỉ toàn quan tâm đến việc giúp đỡ mọi người".Thorne cầm tách chocolate nóng đưa lên môi, chất lỏng đặc sệt chảy vào khuôn miệng cậu. Vị đắng của chocolate nguyên chất cùng vị ngọt của sữa hòa quyện vào nhau, hệt cuộc tình của cậu vậy. Có chút ngọt ngào mà cũng đắng cay."Vậy cậu có tính đi thăm cậu ấy không?".Cậu im lặng chăm chăm vào tách chocolate nóng hổi đang cầm trên tay. Mất một lúc sau cậu mới trả lời câu hỏi của cô."Chắc là có, tôi vẫn chưa biết".Butter đặt tách trà xuống, dùng khăn tay lau đi vết trà còn đọng trên môi. Cô lại một lần nữa mỉm cười."Chúc cậu may mắn".Cậu gật đầu thay lời cảm ơn cô.Sau khi thanh toán, cậu và cô tạm biệt nhau trước cửa tiệm. Thorne tiếp tục dạo phố.Cậu tạt qua một cửa hàng hoa, mua một bó lưu ly.Thorne dọc theo con đường quen thuộc. Qua từng ngõ ngách, tới con hẻm vắng người. Rồi đi ra đường đất hoang, đến nghĩa trang.Allain tròn mắt ngạc nhiên, cậu nhìn Thorne ngơ ngác."Hôm nay sinh nhật anh à? Anh không biết đấy!".Thorne cười trừ. Cậu nắm tay anh dắt ra phố."Nay sinh nhật anh, anh có muốn đi chơi ở đâu không? Em sẽ dẫn đi."."Anh rất thích quảng trường Kazell, đặc biệt nhạc ở đó rất hay!".Thorne đặt khóm hoa xuống bên bia mộ. Gió buổi sáng làm lay tóc cậu, cơn gió mát mẻ dễ chịu. Một ngày trời nắng đẹp.Cậu đưa cho anh một cây kem, xoay người ngồi xuống cạnh anh. Gió thổi luồn qua từng tán lá, khẽ lay mái tóc bạch kim của anh."Úi! Lạnh khiếp!".Anh giật nảy mình khi chiếc lưỡi vừa chạm đến cây kem."Thì tất nhiên rồi, kem mà?".Cậu cười thầm vì sự ngây ngô của anh. Quá đỗi đáng yêu."Chà, có lẽ hôm nay quá mát để ăn kem".Anh than vãn, nhưng miệng vẫn ngậm lấy que kem.Cậu ngồi xuống, tay vuốt tấm đá lạnh lẽo khắc tên người cậu yêu.Allain ngẩng mặt lên trời, trầm lặng một lúc, rồi quay sang cậu."Thorne? Anh hỏi em một câu được chứ?"."Vâng?"."Em...sẽ không bỏ rơi anh chứ?"."S-sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?".Má của Thorne hơi hồng, lắp bắp hỏi ngược lại anh."Em cứ trả lời đi"."Đương nhiên là không rồi"."Đây là hoa lưu ly, khi em nhận được một bó hoa lưu ly có nghĩa là người tặng muốn em đừng quên người đó đấy. Nên là, đừng quên anh nhé"Anh xòe tay ra đưa cho cậu một bông hoa lưu ly màu xanh ngọc sáng tựa màu mắt của anh vậy."Trớ trêu thật đấy, em là người nói, nhưng anh lại là người bỏ rơi em".Giọt nước lấp lánh vương trên khóe mắt cậu. Thorne tựa đầu vào tấm bia, thủ thỉ lời thì thầm thân thương."Chúc mừng sinh nhật, Allain. Em yêu anh".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com