Thoi Thanh Xuan Cua Chung Ta
Những năm tháng cuộc đời, dấu ấn sâu đậm nhất có lẽ là tuổi thanh xuân. Tôi nghĩ hẳn là vậy. Bởi vì bây giờ, đối với tôi nó là những kỷ niệm mà tôi khó có thể quên
____________________________________Tôi còn nhớ rõ đó là ngày đầu tiên tôi chính thức mặc đồng phục mới, cái áo sơ mi có cổ viền kẻ, lô gô đính trước ngực. Haiz... phải nói lúc đó cảm giác của tôi chính là... chậc... thấy quá tự hào. Bây giờ tôi chính thức có thể tự tin mà nói rằng: Con là học sinh cấp 3.
Đáng tiếc, cái cảm giác hớn hở, giở hơi ấy của tôi chẳng kéo dài là bao, cho đến khi tôi khổ sở lết được cái thân ra khỏi đám đông chật ních trước bảng xếp lớp, đưa mắt nhìn mấy đứa bạn cùng cấp 2 đang vui vẻ vì cùng một lớp. Mấy đứa chạy lại khoác vai tôi, cười hì hì.- Thế nào tiểu muội muội, vào A1 chứ?Chậc. Tôi biết mà. Trước đây anh trai tôi cũng học trường này, thế nên tôi biết được A1, A2 là lớp chọn. Trong mấy đứa bạn thì 3 đứa đã ở trong danh sách A1 ngon ơ mặc dù 2 đứa thi ban D mà tại sao vẫn vào được lớp chọn ban A? Trong khi đó, rõ ràng tôi đã rất cố gắng thi ban A thì lại bị xếp vào lớp A3- lớp nổi tiếng với truyền thống phá tài sản có tên trong công quỹ. Không thể, tôi thật sự đã cảm thấy xấu hổ và bất ngờ vô cùng bởi vì ở cấp dưới, tôi cũng được coi là một trong những học sinh học khá nhất lớp. - A3.Giọng tôi u ám hẳn. Mấy đứa bạn nhìn tôi như người ngoài hành tinh, đứa nào cũng há hốc mồm, mở to mắt. Ngay sau đó chúng nó im lặng.- Ai ở lớp A3 không? Giọng nói của Phi còi vang lên khiến cho tôi sực tỉnh. Tôi... cái cảm giác gì thế này? Tôi nghĩ rằng tôi đã suýt khóc, có lẽ cô bạn biết điều đó.
Kết quả là tôi hiện đang đứng một mình trước lớp A3. Trời ạ! Sau khi đau khổ vì không được vào A1 thì tiếp theo tôi lại chẳng có đứa nào chung lớp. Bất công... cuộc đời này quá bất công rồi. Thôi vậy, đâu sẽ có đó, thịt bò có mắm tôm vẫn thấy ngon. Tôi mở cửa bước vào lớp, ngay lập tức mọi con mắt đều dồn về phía tôi. Tôi biết tôi không xinh nhưng ít nhất thì làm ơn, đừng nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được như thế. Tôi nghĩ thế này chắc tôi sẽ khó mà kết bạn. Nhưng đáng tiếc, cái lo lắng của tôi là quá thừa thãi bởi vì tôi vừa đặt mông xuống chỗ ngồi tôi ngay lập tức bị một đám bu lấy. - Oa, cậu là học sinh cấp 3 thật hả?- Cậu ấy bé tý. Thấp thật đấy.- Cậu cao bao nhiêu thế?A. Có lẽ tôi nhầm thật rồi. Tôi bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống cấp 3 của tôi sẽ khó khăn đây. Cái gì mà cấp 3 là thiên đường của thanh xuân chứ? Phù phiếm! Tất cả đều là chém gió hết hả? Lừa tình nhau à? Tôi biết là tôi không cao, nhưng có cần phải trung thực, thẳng thắn vậy không? Aiz... nhưng mà... tôi lại thích cái thẳng thắn đó đấy. Được lắm, như vậy mới xứng làm con gái chứ. Nhưng... sao vẫn cảm thấy hơi đau lòng.- Cậu tên gì?Một chất giọng lanh lảnh, cô bạn tóc ngắn ngang vai nhìn tôi mỉm cười. Sau đó là các ánh mắt đồng tình quay lại nhìn tôi, gật đầu. Tôi có cảm giác nóng bừng mặt, chắc nó bây giờ đang hưng phấn mà hiện màu đỏ.- Tớ là...
____________________________________- Phương kẹo, chờ bổn cung.Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai chạy rầm rập về phía tôi đẩy mạnh một cái. Mặc dù rất muốn giữ hình tượng một chút nhưng đáng tiếc, tôi đã bay thêm được vài bước chân và bỗng nhiên, tôi cảm thấy thật may là không có cái cột nào phía trước, nếu không chắc cái bản mặt này cũng không còn nguyên vẹn.- Tô thái hậu vạn phúc. Ngài có vẻ rất hài lòng với giấc ngủ ngọt ngào trong giờ Văn nên bây giờ tràn đầy năng lượng đến độ tăng động rồi phải không?Không sai, kẻ đang giơ nắm đấm với khuôn mặt sát thủ đang đứng trước mặt tôi chính là cô bạn thân thiết nhất mà tôi có trong hai tháng đầu học kỳ- Tô Thái Vân. Người này lần đầu làm quen đã tự hào mà giới thiệu họ tên của mình là độc nhất vô nhị ở Việt Nam này. Ừ thì, tôi cũng khá ấn tượng với cái họ Tô độc và lạ đó nên giờ cũng trở nên thân thiết, chuyên gia gọi cô bạn là Tô Tô. Dạo gần đây, qúy cô đây đang cuồng xem phim cổ trang đến nỗi cứ gặp tôi là xưng "ai gia" với chẳng "bổn cung". - Phương kẹo, có vẻ như nhà ngươi cũng thật là thỏa mãn sau khi phá đám giấc ngủ của bổn cung bốn lần có phải không? Hử?Tôi cười cười, giơ tay chặn lại nắm đấm bên má của người nào đó, su nịnh.- Tô thái hậu đại nhân đại đức, ngài làm ơn, ít nhất ngài cũng là một học sinh ưu tú của lớp chọn. Chúng ta đi nhanh chút.Thật ra, khi nhập học được hai, ba ngày tôi mới biết A3 mới thật sự là lớp chọn. Cô chủ nhiệm của chúng tôi chính là cô Nguyễn Thủy vừa chủ nhiệm 12A1 năm ngoái. Và điều đó chính là động lực để tôi có thể vui vẻ hòa nhập với cuộc sống cấp ba đích thực, tham gia các hoạt động của nhà trường. Tôi hiện tại đang là quản lý của câu lạc bộ cầu lông - bóng chuyền, bởi vì hai môn này đều do thầy Kiên hướng dẫn và cùng một sân tập nên nhà trường ghép lại thành một câu lạc bộ. Mặc dù tôi là người không sinh ra cho thể dục thể thao nhưng do tôi giữ sổ đầu bài của lớp nên tiếp xúc với giáo viên khá nhiều, chính vì vậy thầy Kiên đã đồng ý ngay khi tôi đăng ký làm quản lý câu lạc bộ. Hiện tại tôi chưa phải đến câu lạc bộ nên giờ này tôi với Tô Tô thường đến căn tin trường phụ giúp cô Lan bán đồ ăn. Cô Lan đã mất chồng từ đầu năm, cô còn phải nuôi hai con nhỏ vậy nên nhà trường đồng ý mở căn tin vào buổi chiều để cô kiếm thêm thu nhập. Học sinh và các giáo viên khác cũng thường xuống giúp đỡ cô, trong đó tất nhiên là bao cả hai chúng tôi.
____________________________________Tôi còn nhớ rõ đó là ngày đầu tiên tôi chính thức mặc đồng phục mới, cái áo sơ mi có cổ viền kẻ, lô gô đính trước ngực. Haiz... phải nói lúc đó cảm giác của tôi chính là... chậc... thấy quá tự hào. Bây giờ tôi chính thức có thể tự tin mà nói rằng: Con là học sinh cấp 3.
Đáng tiếc, cái cảm giác hớn hở, giở hơi ấy của tôi chẳng kéo dài là bao, cho đến khi tôi khổ sở lết được cái thân ra khỏi đám đông chật ních trước bảng xếp lớp, đưa mắt nhìn mấy đứa bạn cùng cấp 2 đang vui vẻ vì cùng một lớp. Mấy đứa chạy lại khoác vai tôi, cười hì hì.- Thế nào tiểu muội muội, vào A1 chứ?Chậc. Tôi biết mà. Trước đây anh trai tôi cũng học trường này, thế nên tôi biết được A1, A2 là lớp chọn. Trong mấy đứa bạn thì 3 đứa đã ở trong danh sách A1 ngon ơ mặc dù 2 đứa thi ban D mà tại sao vẫn vào được lớp chọn ban A? Trong khi đó, rõ ràng tôi đã rất cố gắng thi ban A thì lại bị xếp vào lớp A3- lớp nổi tiếng với truyền thống phá tài sản có tên trong công quỹ. Không thể, tôi thật sự đã cảm thấy xấu hổ và bất ngờ vô cùng bởi vì ở cấp dưới, tôi cũng được coi là một trong những học sinh học khá nhất lớp. - A3.Giọng tôi u ám hẳn. Mấy đứa bạn nhìn tôi như người ngoài hành tinh, đứa nào cũng há hốc mồm, mở to mắt. Ngay sau đó chúng nó im lặng.- Ai ở lớp A3 không? Giọng nói của Phi còi vang lên khiến cho tôi sực tỉnh. Tôi... cái cảm giác gì thế này? Tôi nghĩ rằng tôi đã suýt khóc, có lẽ cô bạn biết điều đó.
Kết quả là tôi hiện đang đứng một mình trước lớp A3. Trời ạ! Sau khi đau khổ vì không được vào A1 thì tiếp theo tôi lại chẳng có đứa nào chung lớp. Bất công... cuộc đời này quá bất công rồi. Thôi vậy, đâu sẽ có đó, thịt bò có mắm tôm vẫn thấy ngon. Tôi mở cửa bước vào lớp, ngay lập tức mọi con mắt đều dồn về phía tôi. Tôi biết tôi không xinh nhưng ít nhất thì làm ơn, đừng nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được như thế. Tôi nghĩ thế này chắc tôi sẽ khó mà kết bạn. Nhưng đáng tiếc, cái lo lắng của tôi là quá thừa thãi bởi vì tôi vừa đặt mông xuống chỗ ngồi tôi ngay lập tức bị một đám bu lấy. - Oa, cậu là học sinh cấp 3 thật hả?- Cậu ấy bé tý. Thấp thật đấy.- Cậu cao bao nhiêu thế?A. Có lẽ tôi nhầm thật rồi. Tôi bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống cấp 3 của tôi sẽ khó khăn đây. Cái gì mà cấp 3 là thiên đường của thanh xuân chứ? Phù phiếm! Tất cả đều là chém gió hết hả? Lừa tình nhau à? Tôi biết là tôi không cao, nhưng có cần phải trung thực, thẳng thắn vậy không? Aiz... nhưng mà... tôi lại thích cái thẳng thắn đó đấy. Được lắm, như vậy mới xứng làm con gái chứ. Nhưng... sao vẫn cảm thấy hơi đau lòng.- Cậu tên gì?Một chất giọng lanh lảnh, cô bạn tóc ngắn ngang vai nhìn tôi mỉm cười. Sau đó là các ánh mắt đồng tình quay lại nhìn tôi, gật đầu. Tôi có cảm giác nóng bừng mặt, chắc nó bây giờ đang hưng phấn mà hiện màu đỏ.- Tớ là...
____________________________________- Phương kẹo, chờ bổn cung.Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai chạy rầm rập về phía tôi đẩy mạnh một cái. Mặc dù rất muốn giữ hình tượng một chút nhưng đáng tiếc, tôi đã bay thêm được vài bước chân và bỗng nhiên, tôi cảm thấy thật may là không có cái cột nào phía trước, nếu không chắc cái bản mặt này cũng không còn nguyên vẹn.- Tô thái hậu vạn phúc. Ngài có vẻ rất hài lòng với giấc ngủ ngọt ngào trong giờ Văn nên bây giờ tràn đầy năng lượng đến độ tăng động rồi phải không?Không sai, kẻ đang giơ nắm đấm với khuôn mặt sát thủ đang đứng trước mặt tôi chính là cô bạn thân thiết nhất mà tôi có trong hai tháng đầu học kỳ- Tô Thái Vân. Người này lần đầu làm quen đã tự hào mà giới thiệu họ tên của mình là độc nhất vô nhị ở Việt Nam này. Ừ thì, tôi cũng khá ấn tượng với cái họ Tô độc và lạ đó nên giờ cũng trở nên thân thiết, chuyên gia gọi cô bạn là Tô Tô. Dạo gần đây, qúy cô đây đang cuồng xem phim cổ trang đến nỗi cứ gặp tôi là xưng "ai gia" với chẳng "bổn cung". - Phương kẹo, có vẻ như nhà ngươi cũng thật là thỏa mãn sau khi phá đám giấc ngủ của bổn cung bốn lần có phải không? Hử?Tôi cười cười, giơ tay chặn lại nắm đấm bên má của người nào đó, su nịnh.- Tô thái hậu đại nhân đại đức, ngài làm ơn, ít nhất ngài cũng là một học sinh ưu tú của lớp chọn. Chúng ta đi nhanh chút.Thật ra, khi nhập học được hai, ba ngày tôi mới biết A3 mới thật sự là lớp chọn. Cô chủ nhiệm của chúng tôi chính là cô Nguyễn Thủy vừa chủ nhiệm 12A1 năm ngoái. Và điều đó chính là động lực để tôi có thể vui vẻ hòa nhập với cuộc sống cấp ba đích thực, tham gia các hoạt động của nhà trường. Tôi hiện tại đang là quản lý của câu lạc bộ cầu lông - bóng chuyền, bởi vì hai môn này đều do thầy Kiên hướng dẫn và cùng một sân tập nên nhà trường ghép lại thành một câu lạc bộ. Mặc dù tôi là người không sinh ra cho thể dục thể thao nhưng do tôi giữ sổ đầu bài của lớp nên tiếp xúc với giáo viên khá nhiều, chính vì vậy thầy Kiên đã đồng ý ngay khi tôi đăng ký làm quản lý câu lạc bộ. Hiện tại tôi chưa phải đến câu lạc bộ nên giờ này tôi với Tô Tô thường đến căn tin trường phụ giúp cô Lan bán đồ ăn. Cô Lan đã mất chồng từ đầu năm, cô còn phải nuôi hai con nhỏ vậy nên nhà trường đồng ý mở căn tin vào buổi chiều để cô kiếm thêm thu nhập. Học sinh và các giáo viên khác cũng thường xuống giúp đỡ cô, trong đó tất nhiên là bao cả hai chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com