TruyenHHH.com

Tho San Chi Muon Song An

"Tôi thực sự phải đi ngay bây giờ, có một học sinh tiểu học đang lang thang bên ngoài vào giờ này . Anh không lo lắng về việc một đứa trẻ lang thang trên đường phố một mình vào thời điểm này trong đêm sao?"

Đó là một lời nói chân thành và lưu loát như mấy lời quảng cáo của mấy dịch vụ công cộng.

" Xuyên Thấu "

 Tôi không thể đọc được suy nghĩ của anh ta, Ui-jae cầu nguyện cho chính mình khi nhìn vào người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc.

"Không, tôi có thể cùng cậu đi tìm."

Nhưng bất chấp những lời cầu nguyện tuyệt vọng, giọng nói của hắn ta vẫn thoải mái, và có vẻ như nó đang thể hiện rằng kế hoạch của Ui-jae không có tác dụng. Sau khi lắc đầu vài lần, người đàn ông đeo mặt nạ rút điện thoại ra khỏi túi, gõ thứ gì đó vào đó và vẫy nó trước mặt anh một cách vui vẻ.

"Hậu bối của tôi sẽ tìm được cô bé thôi, cậu chịu khó đợi một chút được không?"

Nhưng Cha Ui-jae đã đủ nhanh nhạy để đối đầu với tình huống này. Anh lắc đầu nói chắc nịch.

"Không, tôi từ chối, tôi sẽ gọi cảnh sát, tôi sẽ nhờ người của nhân dân giúp đỡ."

Chú thích từ dịch giả: Ở đây ý của Ui-jae là cảnh sát làm việc vì nhân dân nên ý anh muốn bảo cảnh sát là người ( anh hùng ) của nhân dân.

"Được rồi.... Sau đó tôi sẽ đành gọi cho Cục Thức tỉnh vậy."

"Tại sao anh lại gọi điện thoại cho Cục?"

"Bởi vì chỉ có những Thức tỉnh giả mới có thể dùng sức mạnh để tìm kiếm một đứa bé nhanh hơn cả cảnh sát. Anh có thích Jung-bin không? Anh ấy sẽ đến khi tôi gọi. Có muốn tôi gọi điện thoại cho anh ấy không?"

Chú thích từ dịch giả: Lời của " Mặt nạ phòng độc " đề cập đến việc những người đã thức tỉnh sức mạnh nhưng lại không đi đăng kí Thức tỉnh là vi phạm pháp luật( Chap 3 ).

Trước câu trả lời thẳng thắn của hắn ta, Ui-jae không nói nên lời trong giây lát, và sau đó trừng mắt nhìn anh ta.

Cậu? Nghiêm túc luôn?

Thì.. tôi giống như kiểu đang nghiêm túc đây?

Sau khi nhanh chóng đọc được ánh mắt của nhau, tôi đã cạn kiệt năng lượng và không thể chống trả được nữa. Ui-jae hơi giơ tay lên như thể đã hiểu.

Nếu có một thợ săn chuyên về việc theo dõi và tìm kiếm sẽ dễ dàng tìm thấy đứa nhóc hơn là cảnh sát, như người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc nói. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến Ui-jae lùi lại một bước, bởi vì lời đề nghị gọi cho Jung-bin của hắn ta nghe có vẻ không có vẻ như chỉ là một lời nói sáo rỗng.

Đánh giá qua cách anh ta đánh đập tên kia, tên đeo mặt nạ phòng độc này chắc hẳn đã được ghi lại trong cơ sở dữ liệu của Cục Thức tỉnh với tư cách là một người đáng chú ý. Tôi chắc chắn rằng Jung-bin - người có tinh thần tuân thủ luật pháp sẽ vội vã đến đây ngay khi nghe tin từ anh ta, điều này sẽ chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn.

Được rồi, chỉ từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi của chúng ta, tôi đã quyết định rằng tuyệt đối không nên đá động gì đến tên khốn này.

Haa.... Anh thở dài thật sâu, lo lắng luồn tay vuốt tóc. Đồng hồ đang tích tắc, và có vẻ như cuộc trò chuyện sẽ không bao giờ kết thúc nếu họ tiếp tục nói chuyện như thế này.

" Cậu muốn gì ở tôi?"

Người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc cười nhẹ khi tôi dùng những lời nói và thẳng thừng hỏi anh. Nghiêng người lại gần hơn một chút, anh thì thầm thấp.

"Tôi chỉ có hai câu hỏi."

"......"

Hắn nghiêng đầu như muốn nói trước.

"Câu hỏi đầu tiên. Chọn một trong hai nhé."

Người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc to lớn và giơ hình chữ V bằng hai ngón tay thẳng băng của mình. Nhờ ánh trăng, Ui-jae có thể nhìn rõ đầu ngón tay hắn ta trong bóng tối. Đầu ngón tay nhọn của hắn đen khịt.

Không có ý định kéo dài sự im lặng, anh ta vội nói.

"Một, cái muôi đó là một vũ khí cấp S không xác định, có đúng không?"

Đẳng cấp của cái muôi 6.900 won đã lên một tầm cao mới, điên thật....

Tôi không thể tin rằng anh ta lại tâng bốc cái muôi ghẻ này chỉ vì nó chặn được mấy cái gai. Mặt nạ phòng độc ngây thơ hơn Ui-jae nghĩ hay anh ta chỉ là một thằng ngốc? Anh quá mệt mỏi để nghĩ về điều đó, và anh lùi lại không trả lời.

Lúc lâu vẫn chưa có đáp án, người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc thở dài thật sâu, chậm rãi gập ngón trỏ lại, xoay cổ tay nửa vòng để có thể nhìn thấy mu bàn tay. Anh hỏi với vẻ mặt bình tĩnh như lúc nãy, ấn chặt ngón giữa.

"Hai, cậu là một Thức tỉnh giả chưa đăng ký. Chuyện này thì sao?"

"Huh...."

Ngày nay tất cả các Thợ săn đều ngốc đến vậy sao? Ui-jae nhìn ngón tay của mình rồi ngước lên nhìn người đeo mặt nạ với khuôn thích thú.

Tám năm trước, khi Cha Eui-jae vẫn còn hoạt động, không thể tưởng tượng được đất nước sẽ có một nhân tài thế này. Cho dù cậu ta thức tỉnh vào lúc nào, cậu ta cũng không thể già hơn tôi. Tất nhiên, tôi là Thức tỉnh giả Hạng S đầu tiên ở Hàn Quốc!

Trong thời kì của các thợ săn vĩ đại, con người sẽ liền rời bỏ tư tưởng Nho Giáo hàng trăm năm. Khi Ui-jae đang cố cắt đứt lời nói của tên hậu bối kiêu ngạo này, hắn xen vào với một tiếng cười.

"Ừm.... nó không giống vũ khí cấp S, vì vậy nó phải không phải là vật phẩm được đăng ký, phải không?"

"Tôi không phải là không đăng ký."

Về mọi trường hợp, Ui-jae không hẳn là không đăng ký, vì dù sao anh cũng đã được đăng ký là một Thức tỉnh giả vào 8 năm trước. ... Có thể anh đã bị tuyên bố mất tích hoặc đã chết và hồ sơ của anh đã bị xóa, vì vậy không có gì khiến lương tâm anh bứt rứt.

 Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại khịt mũi, như thể anh ta đã nghe phải mấy lời nhảm nhí đó.

"Nếu cậu định nhảm nhí với tôi, ít nhất cũng phải nhảm nhí đàng hoàng một chút..."

"Tôi nghiêm túc."

Trước khi tôi kịp nói hết câu, người đàn ông đeo mặt nạ đã khuất khỏi tầm mắt, và khoảng khắc tiếp theo,

Đùng!!

Ui-jae dùng muôi chặn một đòn từ phía sau. Ngoài ống kính từ mặt nạ phòng độc, đôi mắt tím của anh ta lóe lên. Người đàn ông đeo mặt nạ không rút tay ngay cả sau khi đòn tấn công bị chặn, mà là nắm chặt muôi. Trong tích tắc, cái muôi bị móp méo nhàu nát dưới lực của đòn đánh.

Xèoo-

Một lúc sau, cái muôi tan chảy thành dạng hỗn hợp màu đen trên tay anh. Mùi khét của kim loại cháy xộc vào lỗ mũi tôi.

"Đây là khả năng ăn mòn hay phân rã?"

Chất lỏng nhỏ giọt, nhỏ giọt, nhỏ giọt, sẫm màu nhỏ giọt xuống mặt đất, những chỗ nó rơi trúng biến thành màu đen. Ui-jae đã thấy điều này trước đây. Chủ nhân của khe nứt Biển Tây, Ranh Nanh Húng Quế cũng đã từng bị tan chảy như vậy.

" Đây là chất độc."

Một loại nọc độc thậm chí có thể cạnh tranh với cả nọc độc của húng quế. Tôi nghĩ mặt nạ phòng độc chỉ là một khái niệm....

Anh cau mày, và anh có thể cảm nhận được nụ cười nhếch mép đằng sau mặt nạ và anh lùi lại một bước, phủi phủi tay, không chắc liệu anh có nhận được câu trả lời mà anh đang tìm kiếm hay không.

"Chỉ là một cái muôi bình thường thôi."

"......"

"Còn cậu, cậu chính là một Thức tỉnh giả không đăng ký và chặn được mọi đòn tấn công của tôi...."

"Đã bao nhiêu lần tôi nói với cậu rằng tôi không phải là người không đăng ký?"

"Ờ là vậy đó."

Ngoài các thấu kính tròn của mặt nạ phòng độc, một ánh sáng tím tỏa sáng rực rỡ.

"Không đời nào tôi không biết một người như thế này."

Nó có thể là một lời khen nhưng tôi khó chịu khi nghe thấy nó, Ui-jae không né tránh ánh mắt dai dẳng đó, và không mất nhiều thời gian để anh nhận ra.

Tên khốn đó đã dùng mấy lời khiếm nhã với bản thân anh.

J trước đây cực kì ghét mấy lời này lọt vào tai của anh, bây giờ là Cha Ui-jae đang sống một cuộc sống thầm lặng với mức độ cần có sự tôn trọng và khiêm tốn ở mức tối thiểu. Có những thăng trầm như gáo nước lạnh. Ui-jae xoay người và nhíu mày.

"Này"

"Hả?"

" Cậu bao nhiêu tuổi?"

Tên đeo mặt nạ nghiêng đầu trước câu hỏi bất ngờ này, nhưng hắn vẫn ngây thơ trả lời.

"Hai mươi bốn."

Hai mươi bốn? Hai mươi bốn? Cha Ui-jae thậm chí còn nghiêng người nặng nề hơn sang một bên và anh bắt chéo chân.

"Wow, thì ra cũng chỉ ra một thằng nhóc nửa vời."

"Cậu bằng tuổi của tôi hả?"

"Này, tôi đã ăn nhiều hơn cậu năm ngàn bát cơm rồi."

Tất nhiên, Cha Ui-jae vẫn không thể tin rằng anh đã hai mươi tám chứ không phải hai mươi. Đáng lẽ ở tuổi của mình, anh nên ăn thêm năm nghìn bát cơm nữa. Ngay bây giờ, thứ duy nhất anh có thể ăn đứt được tên mặt nạ phòng độc của mình là tám năm anh đã đạt được trong quá khứ.

Mặt nạ phòng độc lại nghiêng đầu trước lời nhận xét đột ngột đầy gai góc. Anh ta cố tỏ vẻ đáng yêu khi đeo lại chiếc mặt nạ như trẻ con .

"Aha... Vậy sao?"

"Cũng do anh lùn quá mà."

"Tôi hiểu rồi...."

Người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc mỉm cười ngắn ngủi và hơi cúi đầu trước Ui-jae. Đôi mắt anh ta bên kia ống kính cúi xuống và anh ta thì thầm.

"Anh muốn em dùng kính ngữ sao?"

Hắn ta vừa mới đánh người nên aura cơ thể có chút kỳ lạ. Nếu Ui-jae không có kinh nghiệm chiến đấu với quái vật trong khi làm thợ săn, có thể cậu đã bị đe dọa một chút.

Nhưng Cha Ui-jae là một thợ săn kỳ cựu, người đang trên bờ vực kiệt sức vì cứ phải lăn và lăn. Cách hắn ta cố nói chuyện một cách nhẹ nhàng và tinh tế khiến cho Ui-jae thấy mắc mệt. Tất nhiên, tôi lớn hơn hắn ta nên không việc gì tôi phải lắng nghe mấy thứ nhảm nhí từ miệng của đứa nhóc nhỏ hơn mình bốn tuổi cả.

Anh có cơ thể của một người hai mươi tuổi, nhưng tâm trí của một người hai mươi tám tuổi. Có lẽ 28 là một độ tuổi tốt hơn cho tính khí cục súc của anh ấy.

Cậu ta xoa xoa đầu ngón tay mình trên chiếc mặt nạ.

"Em xin lỗi, được chưa? Lâu rồi mới có người khiến em phải dành sự tôn trọng đấy."

Đây có phải là phủ phục bản thân mình không? Mặc dù tôi nghe thấy sự tôn trọng mà tôi muốn, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá khó chịu. Khi tôi yêu cầu cậu ta cúi đầu, tôi cảm thấy mình giống như một người ông với một đứa cháu trai không chịu nghe lời ông của mình vậy, kêu cúi đầu hai cái thì cúi hai cái.

Anh cố gắng bình tĩnh lại và nhắc nhở bản thân.

Bây giờ tôi là một thường dân. Một người bình thường. Không phải thợ săn J. Còn cậu ta là một thợ săn quý giá, và tôi là một thường dân. Một thường dân cần sự giúp đỡ của anh ta để nhanh chóng tìm thấy Ha-eun. Khi tôi nhớ lại mục đích của việc ra ngoài ngày hôm nay, tôi cảm thấy đầu mình lạnh dần từng chút một.

Ha-eun không thấy đâu cả. Tôi không biết khi nào con bé đi ra ngoài mà đế cả chuột và chim đều không biết. Thế giới những ngày này đáng sợ như địa ngục, nhưng con bé đã đi ra ngoài một mình...

Nhưng anh đã không thể tìm ra Hae-un mà còn đứng phải đứng đây gây lộn với thằng nít ranh này. Khi anh đang dần nghĩ đến thời điểm đó, những vết nứt bắt đầu xuất hiện trong trong tâm trí như muốn thôi miên anh. Tôi có thể cảm thấy một cái gì đó đang xuất hiện dần từ trong cơ thể mình.

Tôi không còn là J nữa, mà là một người tốt và là một công dân bình thường...

"Ngay cả cặp song sinh cách nhau một phút cũng có thể phân biệt ra nhau!"

Cuối cùng, bản năng của một người đàn ông thực thụ bộc phát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com