TruyenHHH.com

Tho San Chi Muon Song An

Tôi đút tay vào túi quần khi tôi lê bước về phía cánh cửa.

"Cái gì đây."

Tay tôi chạm vào một vật gì đó cứng, tôi rút nó ra và kiểm tra. Sau đó, tôi và Đức Phật hiền từ ấy lại chạm mắt nhau một lần nữa. Ui-jae cố nhớ lý do vì sao anh lại nhét nó vào túi thay vì hộp đựng đồ. Anh thở dài và cất chiếc quạt lại vào trong túi quần.

Khi tôi đến gần lối vào, có một nhân viên đứng gần đó cúi chào tôi.

"Xin chào, thưa ngài. Điều gì đưa ngài đến đây?"

"Tôi đến để đăng kí thức tỉnh."

"Xin hãy bốc số và đợi một chút."

Đúng như Min-ki nói, chẳng có ai ở đây ngoài nhân viên chăm sóc khách hàng và một vài người thuộc quan chức.

Tôi lấy một phiếu từ máy đánh số và ngồi trên ghế nhựa. Bây giờ là 3:02 chiều. Người ta bảo rằng việc kiểm tra sẽ không mất thời gian, vì vậy nếu tôi hoàn thanh công việc một cách suôn sẻ thì tối nay nhà hàng vẫn có thể buôn bán.

Tôi chắc chắn bọn họ sẽ lại bu kín xung quang nhà hàng....Anh nhắm mắt đợi một chút, và sau đó số của Ui-jae được gọi

"Số 93."

Anh bước đến quầy và đưa tấm vé của mình. Người nhân viên cầm chiếc vé và bỏ vào xô nhựa, nhìn anh hỏi

"Điều gì đưa ngài tới đây thế?"

"Tôi đến đây để đăng ký thức tỉnh."

"Chúc mừng ngài đã thức tỉnh, ngài đã thức tỉnh được bao lâu rồi?"

Đã 11 năm rồi. Tuy nhiên, nếu tôi nói vậy thì chắc chắn tôi sẽ bị tóm cổ mất.

"Đã ba ngày rồi."

"Xin hay đưa thẻ căn cước cho tôi kèm số điện thoại của ngài ."

Tôi đã cung cấp số ID và số điện thoại di động của mình. Khi nhân viên nhập vào máy, có một tờ tài liệu được đưa ra từ chiếc máy bên cạnh. Sau khi xác nhận xong danh tính của tôi, người nhân viên trả lại chiếc thẻ cùng vài tờ tài liệu và hướng dẫn tôi đến phòng làm việc

"Anh chỉ cần điền vào các phần được đánh dấu như ở đây. Vui lòng viết tên, số đăng ký cư trú, số điện thoại di động và địa chỉ. Để điền tên kĩ năng, anh có thể bật cửa sổ hệ thống lên và kiểm tra. Không cần phải điền hết tất cả kĩ năng đâu, chỉ cần điền tên kỹ năng mà anh muốn thể hiện khi kiểm tra sức mạng là được."

"Vâng."

"Có một cây bút bi ở đằng kia. Khi nào viết xong thì hãy để nó ở vị trí cũ nhé"

Eui-jae, người đứng dậy và gồi một góc gần cửa sổ, anh cầm bút và suy ngẫm. Tôi nên ghi địa chỉ của nhà hàng không... Không khó để viết ra thông tin cá nhân. Việc theo dõi không chặt chẽ thông tin cá nhân của những người thức tỉnh chỉ diễn ra khi J còn hoạt động, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Vấn đề là tiếp theo. Ui-jae mở cửa sổ hệ thống mà đã rất lâu rồi anh không ngó ngàng gì tới nó.

[Xem thông tin của Cha Ui-ijae]
[Rất nhiều thông tin. Hỗ trợ chức năng tóm tắt.]
[Bạn sẽ đọc tóm tắt chứ?]
[Khi tóm tắt, các đặc điểm và kỹ năng được hiển thị theo thứ tự tăng mức độ thành thạo, tối đa là ba]
[Bật tóm tắt]
[Lỗi!]
[Một vật phẩm tồn tại khiến ■■ không thể thực hiện được do ■■]

Nhiều cửa sổ chồng lên nhau, tôi cau mày và tắt chúng đi, sau đó mở lại. Chỉ vì tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của nó trong tám năm, vì thế có vẻ như nó đang phải tải lại toàn bộ dữ liệu trong mười một năm trước.

Sau khi chờ đợi mất một lúc, thông tin tóm tắt xuất hiện trên cửa sổ màu trắng.

[Cha Ui-jae
Tên thợ săn: J
Tuổi: 2■
Giới tính: Nam
Đánh giá: A (hiện đang chịu lời nguyền suy yếu)
Đặc điểm: Chất độc của vua Rắn (S +), Cường hóa cơ bắp (S +), Khả năng hài hòa (B), Bàn tay khéo léo (S +), Xuyên Thấu (S +), ■■■■■■ (?)

Tiêu đề: ■■■ ■■■Thiên phú: Đôi mắt của kẻ săn mồi (S+), Xuyên tâm (S), Bước chân tĩnh lặng (S)]

Tôi đọc lướt thông tin, sau đó nhìn vào hư không. Được rồi, nếu đã vậy thì...

"Mình phải viết cái quái gì vào đây..."

Kỹ năng giống như một chiếc phao cứu sinh cho thợ săn, vì dù cấp thợ săn có thấp đến đâu nêu có một kỹ năng hữu dụng thì nó được xem là điều rất tích cực rồi.

Khi xã hội ổn định và vị trí của thợ săn được nâng lên. Hiệp hội Thợ săn được lập ra vì lợi ích của toàn bộ thợ săn trên đất nước, nơi đó đã từng tuyên bố rằng việc tiết lộ thông tin kĩ năng của các cá nhân là trái với quyền riêng tư . Nhưng Cục quản lí Thức tỉnh giả đã phản bác lại điều đó, và đương nhiên sau đó đã diễn ra tranh cãi giữa hai bên trong một thời gian. Sau cùng, Cục đã lui xuống một bước. Các tiêu chí đã được thay đổi để không phải kỹ năng nào cũng có thể đăng khí khi đăng kí thức tỉnh.

Do đó, các cột điền kỹ năng trong tài liệu đã được bỏ bớt còn một ô chữ nhật. Chỗ đó là khoảng trống để điền kỹ năng đại diện của bản thân.

Kỹ năng sẽ trở thành thương hiệu của Thợ săn. Chà, dù sao nó cũng không liên quan tới ý định che giáu sức mạnh và danh tính của Ui-jae. Nhưng anh cũng không thể bịa đại ra một thứ gì đó vì anh vẫn cần chứng minh nó trong bài kiểm tra. Ánh mắt anh nhìn lướt toàn bộ danh sách.

[Đôi mắt của kẻ săn mồi (S +)]

Khả năng theo dõi vị trí của người khác không phải là khả năng phổ biến. Nếu người ta biết tôi có kĩ năng này thì nó sẽ rắc rối hơn gấp trăm lần. Loại.

[Xuyên tâm (S)]

Khi dùng chắc chắn sẽ đâm thẳng qua tim. Nhưng mà đây cũng là kỹ năng đặc trưng của J, nếu tôi ghi nó ra trong hoàn cảnh hiện tại thì có khả năng tôi cũng bị bắt. Loại.

[Bước chân tĩnh lặng (S)]

Nó giúp tôi che giấu hoàn toàn aura bản thân. Nhưng không đời nào một thợ săn cấp thấp lại sở hữu loại kỹ năng này. Loại.

Các kỹ năng cấp tương đối thấp khác cũng đầy mơ hồ. Tại thời điểm này, tất cả những gì tôi có thể làm là sử dụng trí tưởng tượng của mình và tạo nên lời nói dối hoàn hảo. Vấn đề là, chất xám của tôi có hạn.

' Cái gì mà không rõ ràng và dễ lừa gạt?"

Những gì Ui-jae giỏi là đánh bại những người muốn cướp lấy cũng sống bình yên thân yêu của anh. Nhưng thứ anh cần là một kỹ năng đại diện... Sau một hồi suy nghĩ, anh viết ra một kỹ năng.

Mạnh mẽ (D)

Nó cường hóa cơ thể và khiến anh mạnh mẽ hơn.

"Phải, chính xác. Nó làm mình mạnh mẽ hơn."

Tất cả những gì tôi có là mạnh mẽ và cơ thể mạnh mẽ. Sau đó, Ui-jae sẽ trở thành Tanker

***.

Choi Seok-yoon - một thợ săn hạng C mới chuyển đến Cục Quản lý Thức tỉnh. Vì vậy anh được chỉ định đến Trung tâm Đăng ký Thức tỉnh tạm thời ở Gwangjin-gu .

Đó là một trung tâm tạm thời, và anh ấy sẽ sớm được chuyển đến tòa nhà chính, vì vậy thật tuyệt khi có ít công việc hơn, nhưng...Tôi đã quá chán vì có quá ít việc để làm. Gần đây, tôi đã xem hết một phần của một bộ phim truyền hình, vì thế nếu như hôm nay không có lịch đặc biệt nào thì tôi sẽ xem tiếp phần mới của bộ phim.

Ding dong.

Choi Seok-yoon dừng màn hình video một lúc và ngáp cho đến khi miệngnhư muốn bị xé toạc, anh đã rất ngạc nhiên bởi âm thanh thông báo mà anh nghe thấy lần đầu tiên sau một thời gian dài và kiểm tra màn hình. Dường như cuối cùng cũng có người đến để kiểm tra sức mạnh của họ. Anh hắn giọng, và gọi to.

"Vâng, vào đo."

Một thanh niên cao ráo trùm mũ áo xám bước vào. Chàng trai trẻ không do dự tiếp cận Choi Seok-yoon và đưa tài liệu. Đó là một động thái tuyệt vời đến nỗi Choi Seok Yoon cảm thấy xấu hổ. Anh ngượng ngùng một lúc và kiểm tra tài liệu.

"Tên, Cha Ui-jae. Tuổi 28. Kỹ năng là... Thật không? Tên của kỹ năng này là gì vậy?"

Choi Seok Yoon bật cười. Chà, bạn sẽ thấy có khá nhiều người có kỹ năng liên quan tới tăng sát thương lên mục tiêu nếu chịu khó dạo quang Cộng đồng Hunter. Anh hỏi trong lúc dùng bút bi gãi gãi thái dương.

"Nhìn vào mô tả kỹ năng thì có vẻ như đây là một kỹ năng thiên về phòng thủ hơn, đúng không?"

"Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi thực sự... Tôi không biết."

Chàng trai trẻ bỏ đi. Giọng nói của anh nghe có vẻ không tự tin, khác xa với hình ảnh táo bạo mà anh đã thể hiện khi mới bước vào phòng. Choi Seok-yoon liếc nhìn chàng trai trẻ, sau đó nhìn sang đống giấy tờ.

"Ngày thức tỉnh... Ba ngày trước? Có thể lắm chứ".

Nếu đó là một tự buff tăng cường, sẽ rất khó để cảm nhận nó ngay cả khi cậu sử dụng nó một mình. Nó không phải là một kỹ năng tấn công. Choi Seok-yoon lắc đầu và đứng dậy.

"Chờ một chút."

Anh ta lấy một hình nộm từ trong góc và dựng nó lên. Nó như một hình nộm gỗ cũ kĩ, lúc đứng lên thì kêu cót két. Choi Seok-yoon đặt một thanh kiếm gỗ vào tay hình nộm và ra hiệu cho Ui-jae.

"Cậu chỉ cần sử dụng kỹ năng của mình và tấn công. Đòn đánh từ hình nộm sẽ được tung ra với sức tấn công trung bình của một Awakened hạng D, cậu có ổn không?"

"Vâng."

"Nếu như đau quá thì vui lòng nói với tôi ngay lập tức, tôi sẽ đưa cho cậu thuốc hồi phục.."

"Vâng."

Giọng nói của chàng trai trẻ vẫn còn hơi rụt rè, nhưng vẫn còn rất bình tĩnh trước việc sắp bị một con rối gỗ đánh. Choi Seok Yoon vô cùng ấn tượng.

"Cậu điềm tĩnh thật đấy... Vì cậu là Tanker sao, một guild vừa và nhỏ có thể đưa cậu đi ngay lập tức."

Và Cha Ui-jae...

"Mình sẽ sử dụng kỹ năng để không phá hủy nó, nhưng mình cũng phải tỏ ra đau một chút. Nói chung là diễn sao cho giống bệnh nhân là được."

Tôi đang chuẩn bị cho một bộ phim Hollywood.

"Cậu đang sử dụng kỹ năng sao?"

"Vâng."

"Vậy chúng ta bắt đầu nhé."

Khi Choi Seok-yoon nhấn nút, con búp bê giơ thanh kiếm gỗ lên cao và lao về phía tôi. Nó chậm kinh khủng, chắc không cần phải tránh luôn á chứ. Tôi đảo mắt dọc theo quỹ đạo mà thanh kiếm sẽ hạ xuống. Với tốc độ này, nó sẽ đánh vào vai. Ngay khi thanh kiếm gỗ đâm vào vai của tôi

"Ồ, đợi đã."

Phốc!!

Tôi có linh cảm khi nghe thấy một âm thanh bất thường. Có gì đó không ổn. Tôi đã mong đợi một cú đánh đau hơn chứ không phải là cú đánh nhẹ hều này. Ánh mắt lo lắng của tôi chớp chớp nhìn lên không trung.

Chắc chắn rồi, thanh kiếm gỗ đáng lẽ nên được cắm trên vai anh...

"Khốn kiếp."

Nó bị gãy làm đôi và văng lên không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com