#25. "You're night, you're light, you're all my life."
Seungri ngồi lặng trong phòng thu của BIGBANG. Nhóm đã ấn định thời gian comeback vào năm sau, mọi sản phẩm âm nhạc đều đang đi vào quá trình sản xuất quan trọng. Lẽ ra cậu phải hào hứng cùng các anh lớn chạy nước rút, nhưng không biết tại sao, Seungri lại dành hầu hết thời gian để ngồi lặng lẽ. Có lẽ cậu đang cố gắng tự dằn xuống những giông tố trong lòng, hoặc đơn giản hơn, chỉ là đôi khi cuộc sống cần một nốt trầm như thế."Maknae ?"Seungri hơi giật mình khi nghe giọng Daesung, dù anh gọi rất khẽ."Vâng, hyung ?""Sữa ấm cho em." - Daesung mỉm cười dịu dàng, đặt vào tay cậu ly sữa rồi ngồi xuống. - "Gần đây em lặng lẽ hơn trước nhiều. Em không khoẻ ở đâu sao ?""Không đâu hyung." - Seungri nhìn nụ cười của người anh hơn mình một tuổi, cảm thấy tâm hồn như được xoa dịu, bình yên như cơn gió. - "Em khoẻ mà. Bác sĩ nói tình trạng của em không có gì đáng ngại nữa cả.""Em chỉ đang nghĩ về những năm tháng chúng ta còn niên thiếu .."Seungri không giống như Jiyong, cậu không thích tâm sự cùng người khác, và đối với sự lãng mạn, cậu là kẻ mù tịt. Seungri chỉ đơn giản là giấu đi mọi ưu tư của mình, dùng nụ cười để đối mặt với thế giới xung quanh - cậu luôn nói rằng cậu ổn và tỏ ra vui vẻ. Trông cậu thực sự phù hợp với hình tượng maknae, nhưng chỉ BIGBANG biết, rằng cậu mang nhiều tâm sự hơn ai hết ..Cậu không biết vì sao cậu chọn nói với Daesung. Chỉ là nhìn anh, nhìn đôi mắt hí biết cười của anh, cậu chợt nhận ra, có lẽ những cơn sóng lòng trong cậu cũng cần xô vào bờ cát trắng nào đó, kể câu chuyện của riêng mình."Chúng ta đã đồng hành cùng nhau rất lâu rồi, đúng chứ ? Từ ngày mà chúng ta người nào người nấy gầy nhom, đội mũ lưỡi trai lệch trên đầu, mặc áo ba lỗ và buộc khăn quanh cổ tay, lăn lê trong phòng tập. Em vẫn nhớ chúng ta đã chia cái bánh choco-pie thành năm phần đều tăm tắp, ngủ cùng nhau dưới sàn, rồi sáng sớm lôi nồi xoong ra khua loạn xạ để gọi TOP hyung dậy nữa .. Chúng ta đã có tuổi thiếu niên đặc biệt biết bao."Daesung bật cười, anh khẽ xoa đầu Seungri."Em không muốn nhắc về quá khứ. Dù vui hay buồn, quá khứ vẫn mang theo thật nhiều nuối tiếc. Hyung, em thực sự nuối tiếc vì chúng ta bây giờ dù giàu có và thành công, nhưng không cách nào mua lại được chiếc choco-pie cắt làm năm và nụ cười năm đó nữa ..""Anh biết không hyung, điều duy nhất em không nuối tiếc, là đã yêu Jiyong, yêu đến tận bây giờ ..".11 giờ đêm.Seungri quay lại YG, cậu để quên điện thoại của mình trên sofa trong phòng làm việc.Jiyong đã ngủ rồi. Mái tóc nâu của anh rũ xuống, phủ lên vầng trán cao, vài sợi quét nhẹ xuống bản nhạc đang viết dở. Cây bút chì cùn rơi xuống bàn, nằm lẳng lặng bên cạnh bàn tay dày rộng nổi rõ những khớp xương. Dưới ánh đèn vàng nhạt, trông anh thật dịu dàng và bình yên trong giấc ngủ, nhưng mái đầu cúi gục và đôi vai gầy khiến dáng vẻ của anh trở nên mệt mỏi và cô đơn đến lạ.Seungri nín thở, cố bước đi thật khẽ. Cậu với lấy chiếc áo khoác dày anh treo trên ghế, nhẹ nhàng đắp lên người anh.Trong hai giây ghé sát vào người Jiyong, Seungri nghe thấy tiếng trái tim nện vào lồng ngực từng nhát một, vừa bối rối vừa hồi hộp. Bàn tay cậu không tự chủ khẽ chạm vào mái tóc anh, chậm rãi vuốt ve từng chút một. Những cảm xúc không tên từ nơi sâu nhất trong trái tim tràn ra ồ ạt, làm run rẩy những đầu ngón tay, buộc Seungri phải thừa nhận cậu đã nhớ Jiyong biết chừng nào .."Jiyong .." - Seungri như kẻ nằm trong lòng con tàu đắm, muốn sống, nhưng lại không chịu bỏ con tàu mà mình trú ngụ. Làm sao cậu có thể không nhận ra rằng Jiyong là chiếc phao cứu sinh cuối cùng nâng cậu lên khỏi đáy biển khơi tăm tối và lạnh lẽo ? Nhưng cậu không đủ can đảm đưa tay với lấy anh, sợ rằng đã quen với tối tăm và lạnh lẽo, sẽ chẳng thể nào chịu nổi ánh sáng mặt trời thiêu đốt. - "Jiyong, em phải làm thế nào đây .."Ngón tay run rẩy của Seungri chạm rất khẽ vào hàng mi dài của Jiyong, trước khi cậu nhắm chặt mắt ngăn giọt lệ tràn và quay lưng muốn rời đi."Seungri !" - Bàn tay rộng ấm áp của Jiyong đã kịp nắm lấy bàn tay lạnh của cậu, gọi một tiếng xót xa.Liền sau đó, anh cuốn cậu vào chiếc ôm siết chặt và nụ hôn sâu không cách nào kìm lại được.Như người bộ hành trên sa mạc sắp chết vì thiếu nước bỗng gặp được ốc đảo, Jiyong ghì chặt Seungri, tham lam giữ lấy đôi môi cậu, không ngừng đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Anh đặt cậu nằm xuống sofa, giam cậu vào giữa hai cánh tay mình, trán tựa vào trán cậu, chóp mũi cọ vào nhau để cảm nhận hơi thở hoà vào làm một."Gấu trúc con, anh muốn .." - Jiyong thì thầm rất khẽ, đôi môi anh mấp máy chạm vào môi cậu như có như không, như một mồi lửa nhỏ làm cháy loang cả một thảo nguyên rộng lớn, tước bỏ lý trí của Seungri và buộc cậu lắng nghe những nhịp đập chân thực nhất của trái tim mình.Não bộ Seungri hoàn toàn trống rỗng, cậu chỉ thấy trước mắt mình gương mặt Jiyong kề sát, bên tai là lời thì thầm mê hoặc của anh, và trong lồng ngực, trái tim đứt cương điên cuồng đập loạn.Seungri chợt nghĩ, tại sao phải cố gắng lạnh lùng dù trong lòng lửa cháy bùng lên bỏng rát ? Và, tại sao phải từ bỏ nhau khi cả hai vẫn còn khao khát có nhau ?Cậu không đáp lời Jiyong, chỉ vòng tay ôm lấy anh, lặng lẽ hôn anh..1 giờ sáng.Seungri dựa lưng vào lồng ngực Jiyong, cảm nhận vòng tay anh siết chặt lấy mình. Hai người đàn ông nằm chen chúc trên sofa có hơi chật chội, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác an toàn kì lạ. Da thịt sau cuộc yêu đương cuồng nhiệt vẫn còn nóng bỏng, dán sát vào nhau, nhắc cho cậu nhớ rằng tất cả không phải là mơ."Ngày hôm ấy, anh xuống sảnh YG để đợi em." - Jiyong chợt nói, giọng nói trầm và hơi khàn, nghe gợi cảm lạ kì.Mất khoảng vài giây để Seungri nhận ra anh đang nói đến chuyện gì, trái tim cậu thắt lại, nhói lên một nhịp. Nhưng lựa chọn của cậu vẫn chỉ là im lặng."Kiko nói với anh rằng em và Nana hẹn hò với nhau. Ngày đó dưới cửa quán cafe YG, cô ta đã khiến anh phẫn nộ tới nỗi bỏ đi mà không hề biết em cũng ra ngoài ngay lúc ấy." - Jiyong siết chặt thêm vòng tay của mình. - "Giá mà anh lý trí hơn ..""Jiyong, không có giá như." - Seungri nói khẽ, trong giọng nói dường như mang theo nụ cười. - "Ngày hôm ấy chúng ta bỏ lỡ nhau, là thật.""Thực ra anh biết không, chúng ta bỏ lỡ nhau không chỉ có một lần ấy."Jiyong lặng thinh không nói, anh vùi đầu vào vai Seungri, càng siết chặt vòng tay."Đêm giao thừa ở Los Angeles, anh đã đi gặp Kiko, cả đêm. Anh còn nhớ không, em đã hỏi về nước hoa của anh. Nó là Dramatic, nhưng là bản nữ.""Nhưng đêm đó anh chỉ gặp cô ta một chút thôi ! Sau đó anh đã lang thang trên phố cả đêm, anh chỉ muốn cho mình một khoảng lặng, không muốn làm em suy nghĩ ..""Bây giờ giải thích cũng không còn quan trọng nữa." - Seungri xoay người lại, ôm lấy Jiyong. - "Anh có nhận ra rằng tình yêu của chúng ta tan vỡ vì sự im lặng vô hình không ?""Cứ mỗi lần bỏ lỡ, mỗi lần lặng im không nói, là một vết nứt mới xuất hiện. Cứ như thế, vết nứt này chồng lên vết nứt khác, khiến cho tình yêu trở nên méo mó, chắp vá lộn xộn. Rồi cuối cùng rách toạc.""Jiyong, em không cần một tình yêu như thế."Jiyong cúi đầu hôn lên tóc, lên vai Seungri."Sau này, hãy luôn nói chuyện với nhau, thay vì cố gắng hy sinh lặng thầm, được chứ ?"Jiyong nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng. Câu nói của Seungri như một trái bom cầu vồng, cho nổ tung ngày mưa giông bão giật trong lòng anh, kéo dậy mặt trời để vẽ nên một ngày nắng đẹp."Chúng ta .. chúng ta .." - Jiyong nói không thành lời, anh chỉ biết ghì chặt lấy Seungri, thì thầm mãi hai chữ "chúng ta"."Hãy cùng nhau trưởng thành hơn, học cách yêu đối phương và yêu chính bản thân mình nữa.""Hãy bắt đầu lại từ điểm kết thúc của chúng ta nhé, Jiyong.".Jiyong đưa Seungri đến Washington vào cuối mùa tuyết rơi. Khắp nơi đều là tuyết phủ, trắng xoá và buốt lạnh. Những con phố nhỏ ở thủ đô nước Mỹ nằm trong tuyết trắng, mang vẻ đẹp cổ kính và tinh khôi, trái ngược với không khí đô thị ồn ào trên những con đường lớn.Đã rất lâu rồi hai người mới được bình yên như thế.Jiyong cùng Seungri đi ăn tại một nhà hàng tỏ tình nổi tiếng ở Washington, nắm tay cậu cùng dạo chơi ở khắp những con đường nhỏ cũ kĩ ở mọi ngóc ngách trong thành phố.Chỉ đơn giản là ở bên nhau."Seungri, nhìn này." - Jiyong kéo Seungri lại, chỉ tay vào một cửa tiệm cũ kĩ.Cửa tiệm xây bằng gỗ, nhỏ hơn hẳn so với những căn nhà trên cùng con phố. Cửa sổ và cửa ra vào đều là kiểu cũ, những ô kính nhỏ bám đầy tuyết đọng. Trước mái hiên là một biển hiệu nhỏ khắc chữ "night, light, life." Cửa tiệm ấy nằm giữa những căn nhà khác, đơn sơ và yên bình, lại có vẻ thu hút rất riêng.Đó là một cửa hàng trang sức nam. Đúng hơn, đó là một tiệm bán nhẫn cưới cho nam. Tiệm không có nhân viên mà chỉ có một cô chủ nhỏ, bên trong bày đơn giản hai tủ kính cỡ vừa, trong tủ có lắp vài ngọn đèn nhỏ, chiếu lên những cặp nhẫn sáng lấp lánh.Seungri chỉ nhìn qua vài lần, trong khi Jiyong khá thích thú. Anh ngắm nghía không biết chán, hỏi cô chủ về các cặp nhẫn đẹp trong cửa hàng, còn hỏi Seungri thích cặp nào nữa."Cặp này." - Seungri bất chợt chỉ vào một cặp nhẫn nằm ở góc khuất nhất trong tủ trưng bày, nơi mà ánh đèn không chiếu tới. Cặp nhẫn không có gì nổi bật, nếu không muốn nói là quá bình thường so với những cặp nhẫn khác trong cửa hàng.Cô chủ nhỏ thoáng ngạc nhiên, rồi cẩn thận đeo găng tay, lấy đôi nhẫn ra. Đôi nhẫn có kiểu dáng cổ điển, khảm đá đen và trắng. Điều đặc biệt duy nhất của cặp nhẫn có lẽ là ở những viên đá - dưới viên đá trắng có khắc chữ "l" và dưới viên đá đen khắc chữ "n"."Cặp nhẫn này đã ở đây rất lâu rồi, trước cả khi tôi tiếp nhận cửa tiệm nữa. Nghe chủ nhân cũ kể lại rằng, cặp nhẫn này do một người đàn ông kì lạ để lại, nhờ cửa tiệm gửi đến cho người có tình." - Cô chủ nhỏ mỉm cười giải thích khi nghe Seungri hỏi về ý nghĩa của cặp nhẫn. - "Chữ "n" là viết tắt của "night", trong khi "l" là viết tắt cho "light". Cuộc đời con người luôn phải trải qua cả đêm tối và ánh sáng, thời gian trôi chảy cũng chạy qua đêm rồi ngày. Người cùng anh đeo chung một cặp nhẫn, người cùng anh trải qua đêm rồi ngày, chính là người cùng anh đi hết cả cuộc đời này."Seungri mỉm cười nhìn Jiyong, không biết vì sao, cậu chợt cảm thấy trong mắt anh như có cả ngàn sao lấp lánh."You're night, you're light, you're all my life.""Tôi mua cặp nhẫn này." - Jiyong lấy thẻ tín dụng ra từ ví tiền. - "Làm phiền cô thanh toán giúp.""Jiyong ?" - Seungri hơi giật mình, cậu kéo tay Jiyong, khẽ gọi.Trong lúc ấy, Jiyong đã khéo léo lồng vào tay cậu chiếc nhẫn."Anh biết chúng mình vẫn còn trẻ, đôi khi vẫn quá dại khờ. Anh biết với thân phận của mình, không thể cho em một hôn lễ công khai, không thể cho người khác biết anh yêu em đến nhường nào. Nhưng anh vẫn muốn ta cùng nhau đi qua đêm tối, tiến về ánh sáng, cùng nhau trải qua mọi thứ trong cuộc đời bằng cách chân thành nhất, đơn sơ nhất, giống như cách mà chúng mình yêu nhau ..""Ở bên anh, là tất cả trong cuộc đời anh, được không ?"Một khoảng dài im lặng.Cơn mưa tuyết cuối mùa chợt đổ ngoài hiên.Seungri mỉm cười, dịu dàng lồng vào tay Jiyong chiếc nhẫn còn lại của cặp nhẫn cưới.Tuyết vẫn rơi lạnh buốt, nhưng trong không gian đã bắt đầu nhen nhóm hơi thở mùa xuân.[The end.]Thay lời kết,Mình đã viết "This XX alone" được gần 1 năm rồi. Một năm nhiều kỉ niệm, nhiều vui buồn, mình đã trưởng thành hơn, và câu chuyện cũng trưởng thành hơn. Nhưng dù tốt dù xấu, dù hay dù dở, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ và đồng hành cùng mình trên con đường này, cảm ơn vì đã không quên mất mình dù ngoài kia còn rất nhiều author khác viết hay hơn. Mong rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau và đi cùng nhau trong tương lai, với những câu chuyện mới, tình cảm mới.Cảm ơn mọi người rất nhiều.
FOREV.
FOREV.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com