TruyenHHH.com

This Love Sasodei Fanfic

Chapter 4

''Nỗi buồn này"

Đã hai ngày kể từ khi Sasori rời, và tôi quyết định ( đối với sự phân đoán của tôi tốt hơn) để đi tìm Sasori. Tôi đang đi bộ trong rừng, gọi tên Sasori, khi tôi nhìn thấy một cái lưu ý bị mắc vào một cái cây, Nhói ở tim tôi. Ôi không... Anh ấy rời khỏi vĩnh viễn? Trời ơi... Tôi bước lên trên, và run rẩy lấy bột . Tôi từ từ mở nó. Nó đọc:

''Deidara,

Tôi hy vọng trong thời gian cậu đang đọc này nó được đến muộn. Tôi sợ rằng đối tác của bạn đã bị giết chết. Chúng tôi đã trờ đợi đủ lâu, và cuối cùng chúng ta tiến hành theo mặt phẳng của chúng tôi thực hiện những kẻ phản bội. Tôi sợ  bạn không nhiều sự chủ đề, và bạn khôg có giá trị giết chết vào lúc này. Làm tất cả chúng ta một đặc ân và không cố gắng để tìm thấy chúng tôi.

-Pain và Akastuki.''

Tôi đọc xong bức thư, và tôi cảm thấy nó trượt khỏi tôi. Không. Không, không, không! Họ đã bắt Sasori! Và tôi không bao giờ nới lời xịn lỗi! Tôi không giữ mình lên, tôi tựa vào cây từ từ trượt xuống. làm cho đầu ngẩng của tôi trong tay tôi. Sau khi chúng tôi đã làm, và tất cả chúng tôi đã làm việc cho Akatsuki, họ bắt Sasori. Làm thế nào có thể tôi đã quá ngu ngốc và để cho Sasori đi lang thang như thế này.

Tôi cảm thấy giống như tôi đã đá vào bụng. Tôi cảm thấy một nút thắt  trong cổ họng của tôi. Có phải Sasori thực sự đi? Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có Sasori. Chúa ơi, tôi yêu Sasori rất nhiều nếu Sasori thực sự biến mất... Tôi cảm thấy một tiếng nấc lên từ dạ dày của tôi, cổ họng của tôi. Đôi mắt tôi, và một giọt nước mắt rơi ra ngoài. Tôi che mặt của tôi và để cho nó đi. Đau buồn này là khó chịu... Sasori ra đi.

Sasori không có ở đây để an ủi tôi, tôi cảm thấy rất cô đơn... ''Không, không, không, không!'' Tôi la lên, nước mắt rơi xuống trong một thời điểm cảm xúc trên gương mặt của tôi. ''Làm ơn! Đừng đưa Sasori rời khỏi tôi!'' Tôi la lên trên bầu trời. Không có ai xung quanh nghe tiếng kêu của tôi, và tôi không biết bao lâu tôi chỉ ngồi đó, la hét, gào thét, khóc lóc... Tôi cảm thấy tội lỗi mà chúng tôi đã có một cuộc chiến ngay trước khi đi, và bây giờ... Sasori đi.

Sau đó, tôi nhạn ra một cái gì đó, có lẽ vẫn có một sự thay đổi để cứu anh ta! Tôi đứng lên nhanh chóng , và chạy về nhanh chóng, tôi cần phải lấy đất sét, nhưng không thể  tìm thấy nó. Nào Deidara, suy nghĩ! Tôi đang hoang mang, bởi vì tôi biết rằng tôi cần phải di chuyển nhanh, nếu có bất kì cơ hội cứu Sasori. Tôi đang run rẩy, và tôi không thể có được sự thấu hiểu của tôi. Được rồi, bình tĩnh... Đừng hoảng sợ. Tôi dừng lại để suy nghĩ, và hít một hơi thật sâu. Một giọt nước mắt trượt ra ngoài, sau đó tôi nhó nó ở đâu!

Trở lại phòng vũ khí! Tôi không bao giờ đặt trong nó, nhưng tôi đã làm đêm qua vì tôi đã có một ngày dài của đào tạo. Tôi lấy nó, chạy ra ngoài, và nhận được trên con cú của tôi. Chúng tôi đi ra, và tôi lau nước mắt của tôi. Nó không giống như Pain để lừa tôi như thế... Tôi hy vọng khi hy vọng Sasori vẫn còn sống. ''Em đến...'' Tôi thì thầm. ''Em đến sẽ cứu anh...''



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com