TruyenHHH.com

Thinh The Trung Ca

Chương 70. Cưỡi ngựa đạp gió

Vạn Cự Giải núp trong góc khuất, trốn mọi ánh nhìn của quân Duệ gia. Hình như kinh thành bốn bề vây khốn, cho nên bọn này mới ngang nhiên đi tuần giữa thanh thiên bạch nhật. Bách tính vô tội đều bị bọn họ làm cho khiếp sợ, vẫn luôn không dám ló mặt ra ngoài.

Nàng từ lúc ở Đan Thành vốn dĩ muốn mang Vệ Bạch Dương đi, nhưng nàng ta một mực không đồng ý. Nàng ta lo cho an nguy của Đan Nhân Mã, thành thử nàng ta và nàng hai đường từ đó. Dẫu sao Đan Nhân Mã cũng không thể chết, chàng ta khó khăn lắm mới phá vỡ được bức tường thành của nàng ta, sao nhanh như vậy liền xuống âm ti.

Nói gì đi nữa Đan Nhân Mã cũng là kẻ si tình, nhưng Vệ Bạch Dương lại quá cứng rắn. Chỉ trong lúc sống chết ngay bờ vực, nàng ta mới cảm nhận được.

Nàng tặc lưỡi. Trước mắt có lẽ nên tới Tử Cấm Thành. Dù sao nội dung huyết thư là về thân thế của Duệ Song Tử. Nàng vẫn luôn tự hỏi, vì sao chàng lại đổi ý tạo phản. Hóa ra mọi đáp án, tất thảy đều là vì huyết thư của Duệ Tự.

Cưỡi ngựa đạp gió, dây cương dường như đã nắm chắc trong tay, nàng phi một mạch. Có rất nhiều thứ rủ nhau ùa vào tâm trí nàng. Giả dụ như năm xưa đại nghiệp trong lòng Duệ Song Tử chẳng qua cũng chỉ có thù hận và Giản Xử Nữ. Chàng ta muốn trên dưới Duệ gia đều phải trả cái giá đắt. Cho nên dù là Hoàng hậu Duệ Thanh Thi, miễn họ Duệ đều buộc phải nếm trái đắng. Hơn nữa không chỉ có Duệ gia, chàng ta một mực đối đầu với Kham Ma Kết. Trong lòng vẫn mù quáng tin rằng Giản Xử Nữ còn sống, là Kham Ma Kết đã giấu nàng ta. Nhưng có lẽ suy đoán ấy chẳng sai gì, nàng ta vậy mà lại thành hộ vệ bên Vương phi.

Lại chưa nói tới Duệ Song Tử một tay che trời, há lại để Âu Kim Ngưu toàn mạng rời khỏi Trung Ca. Thế lực của chàng ta, nàng là người rõ hơn ai hết. Có lẽ vì muốn nhường một bước. Từ trước đã dự liệu được kết quả không như ý, cho nên liền muốn chôn vùi.

Thành trì vững chắc, cổng đang rộng mở. Tiếng hí vang của ngựa dẫu lớn cách mấy cũng không áp đảo nổi đao kiếm va chạm. Tất cả bọn họ chỉ biết mỗi việc lao vào nhau chém giết, còn xung quanh có làm sao cũng chẳng vấn đề gì. Miễn là đại nghiệp mà bọn họ cùng chủ tử hướng tới có thể đại công cáo thành. Cư nhiên sau đó bọn họ đều mang một niềm vinh quang.

Có mấy tên không rõ trắng đen, cầm kiếm xông về phía nàng. Lại ngay lúc nàng đang ngẩn ngơ, cho nên không kịp thích ứng. Cứ ngỡ mũi kiếm ấy sẽ đâm vào người, chẳng biết từ lúc nào nam nhân chắn trước mặt nàng đứng sừng sững ngay đó. Tay tuy cầm kiếm nhưng không ngừng run rẩy, không chút uy lực. Chẳng qua cũng chỉ một đường kiếm đỡ không xong, vậy còn giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Vạn Cự Giải thở dài, bèn rút kiếm bên hông. Thoắt cái đã trước mắt tên lính nọ, dứt khoát xuyên tim. Thế rồi máu văng tung tóe, in dấu trên gương mặt thanh thuần của nàng. Nhìn tới nhìn lui, quả thật không hợp. Vậy mà ánh mắt sắc bén, chứa đựng sát khí cùng bộ dạng hiện tại liền trở nên hợp mắt.

Ngựa bị dọa cho chạy mất. Đao kiếm xung quanh vẫn chưa dừng lại. Thân thể kiệt quệ lần lượt ngã quỵ. Khung cảnh này có nhìn bao nhiêu lần cũng chỉ có thể vô cảm cho qua. Nàng thôi nghĩ ngợi, đảo mắt nhìn nam tử kia.

Chàng một thân áo giáp, tay sớm đã vứt kiếm lúc nào chẳng hay. Còn cái mặt nạ quái dị đó nữa. Dáng vẻ thần thần bí bí. Rốt cuộc kinh thành bao giờ lại có sự tồn tại của kẻ như này.

Mặc dù do nàng tự tay giải quyết, nói gì đi nữa người ta cũng có ý tốt. Cho nên không thể để người ta cảm thấy mất mặt: "Vị huynh đài này, đa tạ!"

Đợi đến lúc rảo bước lướt ngang, tâm bất giác bị khuấy động. Nàng bèn xoay người nhìn. Từ đầu chí cuối vẫn luôn bị phân tâm, người này trên người vậy mà lại có mùi hương thảo dược phảng phất. Hơn nữa giữa chiến trường vô tình, cư nhiên lại vứt bỏ thanh kiếm.

Vạn Cự Giải đạp gió xông đến, muốn cho bản thân một đáp án. Chàng cảm nhận được, ngửa người về sau. Kiếm trong tay mang đậm gió sương, chém làm đôi cái mặt nạ quái dị của chàng. Dung mạo thấp thoáng, mày liễu mắt hiền. Tất thảy đều lưu lại một chốc.

Nàng nhẹ nhàng tiếp đất, thu kiếm về bên hông. Không nói không rằng liền đi tiếp. Người phía sau tâm trí hoảng loạn, thúc ngựa chậm rãi theo sau. Mà nửa chữ cũng không dám thốt lên, sợ rằng nàng sẽ thật sự ném cho chàng ánh mắt đòi mạng. Rõ ràng trước đó đã hứa sẽ không quay trở lại cho đến khi nàng gửi thư. Vậy mà chàng vẫn bén mảng xuất hiện ở Tử Cấm Thành. Nghĩ thế nào cũng thấy rất tức giận.

Ấy nhưng tâm trí của nàng như quay cuồng. Mày đã níu chặt, e là muốn kẻ phía sau phải lên thớt. Cho nên mới nhất quyết dừng chân, chĩa mũi kiếm một cách kiên định: "Nếu chàng còn theo ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ."

san.210123

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com